Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41 "Chúc ngủ ngon có gọi là lấy lòng không?"
Bạch Phong Vũ nhìn vào vết thương cũng như tình trạng cơ thể của cô gái này, không nghĩ ngợi nhiều mà bế xốc người này đặt lên xe của mình. Một đường phi đến bệnh viện...
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn đường và những tòa nhà rực rỡ ánh sáng khiến thành phố Willow càng thêm lung linh, quyến rũ.
Ở một góc trên con đường nhỏ, tiệm sách vẫn còn sáng đèn. Thoắt ẩn thoắt hiện sau những kệ sách là vài thân ảnh nho nhỏ vẫn đang chăm chú lựa sách.
Đàm Tiểu Ân nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Hai tay lâu lâu lại đan chặt vào nhau nhìn ra bên ngoài cửa. Bà Trường làm sao không để ý sự khẩn trương mà cô nhóc này đang thể hiện ra chứ.
"Tiểu Ân, sao vậy? Có chuyện gì thì kể bà già này nghe đi, không cần phải bồn chồn mà đứng như vậy đâu."
Đàm Tiểu Ân nghe vậy chỉ cười trừ, đấu tranh tâm lý có nên nói ra hay không.
Vừa ngay lúc đó, mấy đứa nhóc tìm thấy cuốn truyện mình thích, chạy lại chỗ Tiểu Ân, tay cầm cuốn truyện đưa qua đưa lại trong không khí, khuôn mặt non nớt cười vui vẻ: "Chị gái xinh đẹp, em muốn cuốn này, giá bao nhiêu vậy a?"
"Cuốn này sao? Ừm đưa đây chị xem nào..."
Chẳng mất nhiều thời gian, mấy đứa nhóc hí hửng cầm cuốn truyện đã mua ôm vào lòng, vẫy tay chào tạm biệt với Đàm Tiểu Ân.
"Đàm Tiểu Ân, cháu quả nhiên có sức hút khách hàng mê người đấy. Mới mấy ngày đã khiến doanh thu tăng hơn đấy."
Được khen, Đàm Tiểu Ân gãi đầu cười ngốc nghếch. Nhân lúc bà chủ vui, cô lập tức tiến lại chỗ bà, ngồi xuống bên cạnh bà Trương, hai tay chống cằm nhìn bà một lúc lâu rồi hỏi.
"Bà Trương... Bà lớn tuổi, có thể chỉ dạy cho cháu vài cách để dỗ chồng được không?"
Bà Trường trong giây lát chưa phản ứng kịp, trơ mắt nhìn cô gái nhỏ.
"Đây là chuyện khiến cháu đứng ngồi không yên nãy giờ hay sao?"
Đàm Tiểu Ân phòng má, ánh mắt lơ đãng, nhưng vẫn thật thà gật đầu.
Lúc trưa gọi điện không thấy gì, nhưng khi cô càng nhớ lại cuộc gọi kia càng cảm thấy giọng điệu của Âu Minh Triết không đúng. Hình như có hơi hướng tức giận rồi...
Đàm Tiểu Ân liền nghĩ, có thể ông xã của cô đi công tác có lẽ bị bắt nạt, cũng có thể do cô đã nói gì đó khiến hắn không vui. Tóm lại, cho dù không biết đã có chuyện gì khiến hắn tức giận, nhưng cô vẫn muốn làm hắn vui lên một
chút.
>
Bà Trương nhìn hành động gật đầu của Đàm Tiểu Ân, trong lòng không khỏi buồn cười. Ai đời nào có người đến cả việc dỗ chồng cũng không biết chứ. Đến ngay cả con gái của bà cũng chưa từng hỏi bà câu này nữa là...
"Vậy cháu biết làm cách nào lấy lòng người không?"
Đàm Tiểu Ân gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Chúc ngủ ngon có gọi là lấy lòng không?"
Bà Trương ngơ ngác mất hai giây...
Tuy thể trạng của Âu Minh Triết tốt hơn người bình thường, nhưng vì chệch múi giờ nên đầu có chút ẩn ẩn đau. Tuy vậy, hắn vẫn còn tỉnh táo để lái xe đến biệt thự Âu gia.
Trong xe, Chu Việt thông qua gương chiếu hậu nhìn tổng giám đốc đang ngồi
ghế sau. Khuôn mặt Âu Minh Triết lạnh băng, tựa hồ như có thể đóng băng người khác bằng một cái nhìn của mình.
Cậu không hiểu, rõ ràng lịch trình là đi một tuần, vậy mà mới qua ngày thứ ba, tổng giám đốc đã đặt vé trở về, còn kết thúc cuộc họp quan trọng để trở về... Đây rõ ràng không phải tác phong làm việc của ngài ấy.
Cho đến khi dừng xe ở cổng biệt thự, Chu Việt mới lờ mờ hiểu ra vấn đề.
Đàm Tiểu Ân tan làm trở về nhà, cũng vừa hay nhìn thấy chiếc xe ô tô đậu trước cửa nhà. Đèn pha của chiếc xe kia chiếu thẳng vào mắt khiến lúc ở xa cô không nhìn rõ được. Cho đến khi đến gần lại, nhìn hình dáng của chiếc xe, qua con mắt đánh giá của mình, cô nghĩ chiếc xe này sẽ rất nhiều tiền cho mà xem.
Nghĩ là vậy, nhưng Đàm Tiểu Ân cũng không để ý lắm. Cho đến khi bước xuống xe là thân ảnh cao ráo cùng khuôn mặt yêu nghiệt đập vào mắt cô. Trong tích tác, Đàm Tiểu Ân tròn mắt hướng về phía ông xã chạy lại ôm chầm lấy hắn.
"Ông xã, mừng anh trở về."
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn đường và những tòa nhà rực rỡ ánh sáng khiến thành phố Willow càng thêm lung linh, quyến rũ.
Ở một góc trên con đường nhỏ, tiệm sách vẫn còn sáng đèn. Thoắt ẩn thoắt hiện sau những kệ sách là vài thân ảnh nho nhỏ vẫn đang chăm chú lựa sách.
Đàm Tiểu Ân nhìn đồng hồ đeo tay, trong lòng đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Hai tay lâu lâu lại đan chặt vào nhau nhìn ra bên ngoài cửa. Bà Trường làm sao không để ý sự khẩn trương mà cô nhóc này đang thể hiện ra chứ.
"Tiểu Ân, sao vậy? Có chuyện gì thì kể bà già này nghe đi, không cần phải bồn chồn mà đứng như vậy đâu."
Đàm Tiểu Ân nghe vậy chỉ cười trừ, đấu tranh tâm lý có nên nói ra hay không.
Vừa ngay lúc đó, mấy đứa nhóc tìm thấy cuốn truyện mình thích, chạy lại chỗ Tiểu Ân, tay cầm cuốn truyện đưa qua đưa lại trong không khí, khuôn mặt non nớt cười vui vẻ: "Chị gái xinh đẹp, em muốn cuốn này, giá bao nhiêu vậy a?"
"Cuốn này sao? Ừm đưa đây chị xem nào..."
Chẳng mất nhiều thời gian, mấy đứa nhóc hí hửng cầm cuốn truyện đã mua ôm vào lòng, vẫy tay chào tạm biệt với Đàm Tiểu Ân.
"Đàm Tiểu Ân, cháu quả nhiên có sức hút khách hàng mê người đấy. Mới mấy ngày đã khiến doanh thu tăng hơn đấy."
Được khen, Đàm Tiểu Ân gãi đầu cười ngốc nghếch. Nhân lúc bà chủ vui, cô lập tức tiến lại chỗ bà, ngồi xuống bên cạnh bà Trương, hai tay chống cằm nhìn bà một lúc lâu rồi hỏi.
"Bà Trương... Bà lớn tuổi, có thể chỉ dạy cho cháu vài cách để dỗ chồng được không?"
Bà Trường trong giây lát chưa phản ứng kịp, trơ mắt nhìn cô gái nhỏ.
"Đây là chuyện khiến cháu đứng ngồi không yên nãy giờ hay sao?"
Đàm Tiểu Ân phòng má, ánh mắt lơ đãng, nhưng vẫn thật thà gật đầu.
Lúc trưa gọi điện không thấy gì, nhưng khi cô càng nhớ lại cuộc gọi kia càng cảm thấy giọng điệu của Âu Minh Triết không đúng. Hình như có hơi hướng tức giận rồi...
Đàm Tiểu Ân liền nghĩ, có thể ông xã của cô đi công tác có lẽ bị bắt nạt, cũng có thể do cô đã nói gì đó khiến hắn không vui. Tóm lại, cho dù không biết đã có chuyện gì khiến hắn tức giận, nhưng cô vẫn muốn làm hắn vui lên một
chút.
>
Bà Trương nhìn hành động gật đầu của Đàm Tiểu Ân, trong lòng không khỏi buồn cười. Ai đời nào có người đến cả việc dỗ chồng cũng không biết chứ. Đến ngay cả con gái của bà cũng chưa từng hỏi bà câu này nữa là...
"Vậy cháu biết làm cách nào lấy lòng người không?"
Đàm Tiểu Ân gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Chúc ngủ ngon có gọi là lấy lòng không?"
Bà Trương ngơ ngác mất hai giây...
Tuy thể trạng của Âu Minh Triết tốt hơn người bình thường, nhưng vì chệch múi giờ nên đầu có chút ẩn ẩn đau. Tuy vậy, hắn vẫn còn tỉnh táo để lái xe đến biệt thự Âu gia.
Trong xe, Chu Việt thông qua gương chiếu hậu nhìn tổng giám đốc đang ngồi
ghế sau. Khuôn mặt Âu Minh Triết lạnh băng, tựa hồ như có thể đóng băng người khác bằng một cái nhìn của mình.
Cậu không hiểu, rõ ràng lịch trình là đi một tuần, vậy mà mới qua ngày thứ ba, tổng giám đốc đã đặt vé trở về, còn kết thúc cuộc họp quan trọng để trở về... Đây rõ ràng không phải tác phong làm việc của ngài ấy.
Cho đến khi dừng xe ở cổng biệt thự, Chu Việt mới lờ mờ hiểu ra vấn đề.
Đàm Tiểu Ân tan làm trở về nhà, cũng vừa hay nhìn thấy chiếc xe ô tô đậu trước cửa nhà. Đèn pha của chiếc xe kia chiếu thẳng vào mắt khiến lúc ở xa cô không nhìn rõ được. Cho đến khi đến gần lại, nhìn hình dáng của chiếc xe, qua con mắt đánh giá của mình, cô nghĩ chiếc xe này sẽ rất nhiều tiền cho mà xem.
Nghĩ là vậy, nhưng Đàm Tiểu Ân cũng không để ý lắm. Cho đến khi bước xuống xe là thân ảnh cao ráo cùng khuôn mặt yêu nghiệt đập vào mắt cô. Trong tích tác, Đàm Tiểu Ân tròn mắt hướng về phía ông xã chạy lại ôm chầm lấy hắn.
"Ông xã, mừng anh trở về."
Bình luận facebook