Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42 Em không thở được."
Kèm theo đó là một nụ cười đáng yêu khiến người khác yêu thích.
Chu Việt ở trong xe nhìn một màn này, các cơ mặt đều đình trệ, đông cứng trong giây lát...
Cậu vừa thấy cái gì, cậu vừa nghe cái gì vậy?
Một cô gái gọi tổng giám đốc là "ông xã", còn không sợ hãi hậu quả chạm vào người của ngài ấy như thế nào... Cứ thế mà ôm tới...
Âu Minh Triết cảm nhận được ánh nhìn gắt gao của người ở trong xe đang nhìn ra. Lập tức kéo đầu của Đàm Tiểu Ân vào trong lồng ngực mình, đôi
mắt màu hổ phách có thần lườm người ở trong xe, ý định cảnh cáo nặng nề, như muốn nói rằng:
"Nếu cậu còn nhìn nữa, tôi móc mắt cậu ra!".
Chu Việt cảm nhận được ánh mắt như sói nhìn kẻ thù mà Âu tổng dành cho
mình, cậu đến thở cũng cảm thấy mùi nguy hiểm, lập tức quay đầu lại, theo chỉ đạo của một tháng nay, lái xe của Âu tổng trở về nhà mình...
Nhưng mà, trong lòng Chu Việt vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên... Người mà Âu tổng ôm chặt đó... Đừng nói là...
Chắc là đúng chứ nhỉ? Âu tổng có người yêu rồi? Nhưng đến cả mặt cũng không cho xem như vậy... Giọng nói có chút quen, có phải là tiểu thư danh giá nào xuất hiện trong mấy buổi dạ tiệc không nhỉ?
Đến khi định thần lại, Chu Việt tự trách bản thân lo nghĩ nhiều. Chỉ cần nghĩ lại ánh mắt đáng sợ lúc ấy của ngài ấy, cậu liền hiểu ra...
Đàm Tiểu Ân bị ôm gắt gao trong ngực khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn. Cô chỉ đành phai ngó đôi mắt to tròn lên nhìn Âu Minh Triết kháng nghị.
"Ông xã... Em không thở được."
Âu Minh Triết nghe vậy cho dù muốn ôm cơ thể mềm mại này thêm một chút thì cũng phải kiềm chế thu tay về.
Đàm Tiểu Ân lúc này mới để ý, chiếc xe sang trọng chở Minh Triết về đã rời đi từ khi nào. Tuy có hơi tò mò chuyện hắn bước xuống từ chiếc xe sang trọng, nhưng sau cùng vẫn không hỏi. Cô nghĩ có lẽ là phúc lợi của công ty ban tặng cho người đi công tác về thôi.
Thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng ở bên ngoài, Đàm Tiểu Ân vô cùng ân cần cầm lấy chiếc áo khoác của mình bí mật khoác lên cho hắn. Nhưng khổ nỗi cách biệt chiều cao, cho dù đã nhún lên những đầu của cô mới chỉ cao đến dưới cổ của Âu Minh Triết, vậy nên lúc quàng tay ra sau có hơi khó khăn. Hành động này cũng khiến cho Âu Minh Triết để ý.
"Làm gì vậy?"
"Khoác áo cho ông xã, ở bên ngoài lạnh như thế này, em đương nhiên phải bảo vệ sức khoẻ của anh chu toàn rồi."
Đàm Tiểu Ân nói xong thì cũng là lúc cô choàng được cái áo khoác cho Âu Minh Triết tử tế. Nhưng mà tấm lưng của hắn rộng. Áo khoác của cô tuy có dài nhưng không được to lắm, quàng như vậy có chút bất cập.
Âu Minh Triết nhìn hành động ngốc nghếch của cô, thật sự muốn cười. Nhưng hắn lập tức chấn chỉnh bản thân không được cười, phải giữ hình tượng lạnh nhạt để hỏi tội cô.
Từng ngón tay nhỏ nhắn tìm đến cánh tay của hắn, cầm lấy bàn tay lớn ấm áp của hắn, qua khe hở để hai bàn tay đan vào nhau.
"Chúng ta đi vào nhà đi, ở ngoài này lạnh lắm."
Âu Minh Triết không ghét bỏ, mặc cho cô cầm lấy tay mình. Theo lực kéo của cô, chân dài sải bước vào nhà.
Người làm lúc này đã về hết, đến cả Lưu quản gia cũng đã rời đi. Căn nhà rộng lớn lúc này chỉ còn hai người bọn họ.
Đặt Âu Minh Triết ngồi xuống dưới ghế, Đàm Tiểu Ân vứt cặp sang một bên. Ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn từng hành động của cô.
"Anh... Em đi chuẩn bị nước ấm cho anh tắm... Sau đó, sau đó em chuẩn bị cơm cho anh ăn nhé?"
"..." Không nghe thấy tiếng trả lời, nhưng ánh mắt kia vẫn gắt gao nhìn cô như vậy khiến Đàm Tiểu Ân có chút khó xử.
"Anh đừng nhìn nữa, nghe lời em nha. Nếu anh làm xong hai chuyện này, em sẽ thưởng anh một món quà." - Nói đoạn hai má Đàm Tiểu Ân đỏ lên, trông thật giống như đang nghĩ chuyện xấu.
Chu Việt ở trong xe nhìn một màn này, các cơ mặt đều đình trệ, đông cứng trong giây lát...
Cậu vừa thấy cái gì, cậu vừa nghe cái gì vậy?
Một cô gái gọi tổng giám đốc là "ông xã", còn không sợ hãi hậu quả chạm vào người của ngài ấy như thế nào... Cứ thế mà ôm tới...
Âu Minh Triết cảm nhận được ánh nhìn gắt gao của người ở trong xe đang nhìn ra. Lập tức kéo đầu của Đàm Tiểu Ân vào trong lồng ngực mình, đôi
mắt màu hổ phách có thần lườm người ở trong xe, ý định cảnh cáo nặng nề, như muốn nói rằng:
"Nếu cậu còn nhìn nữa, tôi móc mắt cậu ra!".
Chu Việt cảm nhận được ánh mắt như sói nhìn kẻ thù mà Âu tổng dành cho
mình, cậu đến thở cũng cảm thấy mùi nguy hiểm, lập tức quay đầu lại, theo chỉ đạo của một tháng nay, lái xe của Âu tổng trở về nhà mình...
Nhưng mà, trong lòng Chu Việt vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên... Người mà Âu tổng ôm chặt đó... Đừng nói là...
Chắc là đúng chứ nhỉ? Âu tổng có người yêu rồi? Nhưng đến cả mặt cũng không cho xem như vậy... Giọng nói có chút quen, có phải là tiểu thư danh giá nào xuất hiện trong mấy buổi dạ tiệc không nhỉ?
Đến khi định thần lại, Chu Việt tự trách bản thân lo nghĩ nhiều. Chỉ cần nghĩ lại ánh mắt đáng sợ lúc ấy của ngài ấy, cậu liền hiểu ra...
Đàm Tiểu Ân bị ôm gắt gao trong ngực khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn. Cô chỉ đành phai ngó đôi mắt to tròn lên nhìn Âu Minh Triết kháng nghị.
"Ông xã... Em không thở được."
Âu Minh Triết nghe vậy cho dù muốn ôm cơ thể mềm mại này thêm một chút thì cũng phải kiềm chế thu tay về.
Đàm Tiểu Ân lúc này mới để ý, chiếc xe sang trọng chở Minh Triết về đã rời đi từ khi nào. Tuy có hơi tò mò chuyện hắn bước xuống từ chiếc xe sang trọng, nhưng sau cùng vẫn không hỏi. Cô nghĩ có lẽ là phúc lợi của công ty ban tặng cho người đi công tác về thôi.
Thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng ở bên ngoài, Đàm Tiểu Ân vô cùng ân cần cầm lấy chiếc áo khoác của mình bí mật khoác lên cho hắn. Nhưng khổ nỗi cách biệt chiều cao, cho dù đã nhún lên những đầu của cô mới chỉ cao đến dưới cổ của Âu Minh Triết, vậy nên lúc quàng tay ra sau có hơi khó khăn. Hành động này cũng khiến cho Âu Minh Triết để ý.
"Làm gì vậy?"
"Khoác áo cho ông xã, ở bên ngoài lạnh như thế này, em đương nhiên phải bảo vệ sức khoẻ của anh chu toàn rồi."
Đàm Tiểu Ân nói xong thì cũng là lúc cô choàng được cái áo khoác cho Âu Minh Triết tử tế. Nhưng mà tấm lưng của hắn rộng. Áo khoác của cô tuy có dài nhưng không được to lắm, quàng như vậy có chút bất cập.
Âu Minh Triết nhìn hành động ngốc nghếch của cô, thật sự muốn cười. Nhưng hắn lập tức chấn chỉnh bản thân không được cười, phải giữ hình tượng lạnh nhạt để hỏi tội cô.
Từng ngón tay nhỏ nhắn tìm đến cánh tay của hắn, cầm lấy bàn tay lớn ấm áp của hắn, qua khe hở để hai bàn tay đan vào nhau.
"Chúng ta đi vào nhà đi, ở ngoài này lạnh lắm."
Âu Minh Triết không ghét bỏ, mặc cho cô cầm lấy tay mình. Theo lực kéo của cô, chân dài sải bước vào nhà.
Người làm lúc này đã về hết, đến cả Lưu quản gia cũng đã rời đi. Căn nhà rộng lớn lúc này chỉ còn hai người bọn họ.
Đặt Âu Minh Triết ngồi xuống dưới ghế, Đàm Tiểu Ân vứt cặp sang một bên. Ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn từng hành động của cô.
"Anh... Em đi chuẩn bị nước ấm cho anh tắm... Sau đó, sau đó em chuẩn bị cơm cho anh ăn nhé?"
"..." Không nghe thấy tiếng trả lời, nhưng ánh mắt kia vẫn gắt gao nhìn cô như vậy khiến Đàm Tiểu Ân có chút khó xử.
"Anh đừng nhìn nữa, nghe lời em nha. Nếu anh làm xong hai chuyện này, em sẽ thưởng anh một món quà." - Nói đoạn hai má Đàm Tiểu Ân đỏ lên, trông thật giống như đang nghĩ chuyện xấu.
Bình luận facebook