Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86 Lại thêm một đêm mất ngủ.
Mũi bị va vào bức tường thịt có chút đau, theo quán tính mà lùi về sau một bước, không may phía sau là cánh cửa tủ còn chưa đóng lại. Mắt thấy cô sắp đầm phải cửa tủ, Âu Minh Triết chỉ có thể dùng lực kéo cả người cô trở lại trong lồng ngực mình. Tay còn lại thì nâng lên đóng cánh cửa tủ kia đi. Xong xuôi mới nhìn xuống người trong lòng, hắn ôn tồn hỏi:
“Có bị thương ở đâu không?” - Nói xong hắn còn không quên kiểm tra phía trên một lượt.
Đàm Tiểu Ân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có phần lo lắng của Âu Minh Triết, lời muốn nói dường như bị nghẹn lại trong cổ họng. Chỉ biết lắc đầu thay cho câu trả lời của mình.
Mắt thấy cô cứ luôn nhìn mình không rời mắt, Âu Minh Triết có chút buồn cười, vẫn may là lúc nãy hắn phản xạ nhanh, không thì cái đầu nhỏ của cô lúc này nhẹ thì sưng một cục to, nặng đã chảy máu rồi đi.
“Không phải bị dọa sợ rồi chứ?” - Hắn nhìn biểu cảm ngốc lăng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Không... Không có.”
Thấy cô đã hoàn hồn trở lại, hắn mới quay trở lại vấn đề ban nãy: “Em lúc nãy định nói gì với tôi sao?”
Đàm Tiểu Ân nghe Âu Minh Triết hỏi vậy mới sực nhớ ra.
“Lúc nãy em mới gặp mẹ..”
“Sau đó?”
“Mẹ bảo với em rằng hai ngày tới cùng anh đến dự tiệc sinh nhật của cha.” - Đàm Tiểu Ân vừa nói vừa quan sát sắc mặt của hắn. Chỉ thấy khuôn mặt hắn vẫn mang sắc thái nhàn nhạt lắng nghe cô nói, cũng không biết được trong đầu hắn đang suy nghĩ chuyện gì nữa.
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Vậy hôm đó anh có đi không?”
“Em có mong muốn tôi đi hay không?” - Đáp lại cô là một câu hỏi ngược từ hắn.
Đàm Tiểu Ân mím môi, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Có anh đi chắc chắn sẽ vui hơn nhiều... Ít nhất em cũng có người nói chuyện.” - Cô đối với những đối tác của cha mẹ không quen biết, lại còn phải đóng giả làm chị Nhu Nhi, lỡ có người khác đến bắt chuyện, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào. Nếu có thêm Âu Minh Triết đi cùng, cô sẽ đỡ áp lực hơn nhiều.
“Phải vậy không? Nếu em muốn tôi tham dự như vậy thì ít nhất phải có chút thành ý đi chứ?” - Âu Minh Triết cất chất giọng trầm thấp, cười tà nhìn cô.
Đàm Tiểu Ân không hiểu vì sao lại có cảm giác ánh nhìn của ông xã có hơi kỳ quái, nhưng cô cũng không để ý nhiều đến chuyện đó. Dương ánh mắt to tròn không biết phải làm sao nhìn hắn, hệt như thỏ Con đưa ánh mắt cầu cứu.
“Nhưng em không biết thể hiện thành ý như thế nào cả.”
“Không sao, tôi dạy em” - Âu Minh Triết liếm môi, trong con ngươi màu hổ phách kia lóe lên tia sáng. Nhưng bề ngoài vẫn trưng ra bộ mặt mình bị chịu thiệt nhìn Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân nghe vậy thì gật đầu, cười để lộ răng trắng. Cô nào đâu biết, bản thân đã trở thành con mồi ngon lành trong mắt của tên đàn ông bên cạnh đầu chứ. Mà cũng không thể hoàn toàn trách có được, có trách thì nên trách cô cưới ai không cưới lại gả phải ông chồng phúc hắc đến như vậy.
Thẳng đến khi bị đè xuống giường, Đàm Tiểu Ân mới nhận ra ý nghĩa của cái thành ý mà Âu Minh Triết nhắc tới. Nhưng mà giờ phút này cô có muốn chạy cũng không chạy kịp nữa rồi...
Cả người đều được bao bọc bởi cơ thể cường tráng của nam nhân. Khuôn mặt kia trong đêm tối tản ra hơi thở tà mị, khiến người khác không thể bỏ qua. Thỏ nhỏ cứ như vậy bị gạt, cơ thể tuyết trắng theo từ đường cổ trở xuống xuất hiện không ít dấu hôn đậm nhạt. Sói lớn đạt được ý nguyện, một lần lại một lần tiến tới khoái cảm. Rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, hẳn đã biết kiềm chế lực đạo, không còn để cho vợ nhỏ phải đau như lần trước nữa.
Ánh trăng sáng ở bên ngoài cứ chốc chốc lại trốn sau những đám mây nhỏ, dường như cũng đang ngại ngùng trước cảnh xuân mê người ở trong phòng.
Lại thêm một đêm mất ngủ.
Hai ngày nói nhanh cũng thật nhanh, đúng theo lời đã nói, Âu Minh Triết trên người mặc một bộ vest thương hiệu Canali sang trọng quý phái, kết hợp với khuôn mặt đẹp không tì vết. Trong buổi tiệc lớn, hắn chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng đủ khiến cho bao nhiêu nữ nhân trong buổi tiệc không nhịn được mà muốn đến gần.
Nhưng ánh mắt của nam nhân vẫn thủy chung nhìn duy nhất một bóng hình. Cô gái này có mái tóc mềm ngang vai được tết gọn, phô diễn khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt to tròn sáng trong tò mò nhìn mọi thứ xung quanh. Cô mặc một bộ váy màu be dài đến gót chân, nhìn thoáng qua liền biết cùng với bộ vest của hắn rất hợp đôi.
Đàm Tiểu Ân để ý từ lúc cô và Minh Triết tiến đến chỗ nào thì những người xung quanh đều sẽ để ý đến họ, không đúng, là để ý đến ông xã của cô. Những ánh mắt kia giống như muốn tiến lên, nhưng không hiểu vì sao lại khựng lại... Vô cùng kỳ lạ. Cô không khắc chế được dòng suy nghĩ của mình, chỉ bèn quay sang hỏi chính chủ của vấn đề.
“Có bị thương ở đâu không?” - Nói xong hắn còn không quên kiểm tra phía trên một lượt.
Đàm Tiểu Ân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có phần lo lắng của Âu Minh Triết, lời muốn nói dường như bị nghẹn lại trong cổ họng. Chỉ biết lắc đầu thay cho câu trả lời của mình.
Mắt thấy cô cứ luôn nhìn mình không rời mắt, Âu Minh Triết có chút buồn cười, vẫn may là lúc nãy hắn phản xạ nhanh, không thì cái đầu nhỏ của cô lúc này nhẹ thì sưng một cục to, nặng đã chảy máu rồi đi.
“Không phải bị dọa sợ rồi chứ?” - Hắn nhìn biểu cảm ngốc lăng của cô, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Không... Không có.”
Thấy cô đã hoàn hồn trở lại, hắn mới quay trở lại vấn đề ban nãy: “Em lúc nãy định nói gì với tôi sao?”
Đàm Tiểu Ân nghe Âu Minh Triết hỏi vậy mới sực nhớ ra.
“Lúc nãy em mới gặp mẹ..”
“Sau đó?”
“Mẹ bảo với em rằng hai ngày tới cùng anh đến dự tiệc sinh nhật của cha.” - Đàm Tiểu Ân vừa nói vừa quan sát sắc mặt của hắn. Chỉ thấy khuôn mặt hắn vẫn mang sắc thái nhàn nhạt lắng nghe cô nói, cũng không biết được trong đầu hắn đang suy nghĩ chuyện gì nữa.
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Vậy hôm đó anh có đi không?”
“Em có mong muốn tôi đi hay không?” - Đáp lại cô là một câu hỏi ngược từ hắn.
Đàm Tiểu Ân mím môi, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Có anh đi chắc chắn sẽ vui hơn nhiều... Ít nhất em cũng có người nói chuyện.” - Cô đối với những đối tác của cha mẹ không quen biết, lại còn phải đóng giả làm chị Nhu Nhi, lỡ có người khác đến bắt chuyện, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào. Nếu có thêm Âu Minh Triết đi cùng, cô sẽ đỡ áp lực hơn nhiều.
“Phải vậy không? Nếu em muốn tôi tham dự như vậy thì ít nhất phải có chút thành ý đi chứ?” - Âu Minh Triết cất chất giọng trầm thấp, cười tà nhìn cô.
Đàm Tiểu Ân không hiểu vì sao lại có cảm giác ánh nhìn của ông xã có hơi kỳ quái, nhưng cô cũng không để ý nhiều đến chuyện đó. Dương ánh mắt to tròn không biết phải làm sao nhìn hắn, hệt như thỏ Con đưa ánh mắt cầu cứu.
“Nhưng em không biết thể hiện thành ý như thế nào cả.”
“Không sao, tôi dạy em” - Âu Minh Triết liếm môi, trong con ngươi màu hổ phách kia lóe lên tia sáng. Nhưng bề ngoài vẫn trưng ra bộ mặt mình bị chịu thiệt nhìn Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân nghe vậy thì gật đầu, cười để lộ răng trắng. Cô nào đâu biết, bản thân đã trở thành con mồi ngon lành trong mắt của tên đàn ông bên cạnh đầu chứ. Mà cũng không thể hoàn toàn trách có được, có trách thì nên trách cô cưới ai không cưới lại gả phải ông chồng phúc hắc đến như vậy.
Thẳng đến khi bị đè xuống giường, Đàm Tiểu Ân mới nhận ra ý nghĩa của cái thành ý mà Âu Minh Triết nhắc tới. Nhưng mà giờ phút này cô có muốn chạy cũng không chạy kịp nữa rồi...
Cả người đều được bao bọc bởi cơ thể cường tráng của nam nhân. Khuôn mặt kia trong đêm tối tản ra hơi thở tà mị, khiến người khác không thể bỏ qua. Thỏ nhỏ cứ như vậy bị gạt, cơ thể tuyết trắng theo từ đường cổ trở xuống xuất hiện không ít dấu hôn đậm nhạt. Sói lớn đạt được ý nguyện, một lần lại một lần tiến tới khoái cảm. Rút kinh nghiệm từ lần đầu tiên, hẳn đã biết kiềm chế lực đạo, không còn để cho vợ nhỏ phải đau như lần trước nữa.
Ánh trăng sáng ở bên ngoài cứ chốc chốc lại trốn sau những đám mây nhỏ, dường như cũng đang ngại ngùng trước cảnh xuân mê người ở trong phòng.
Lại thêm một đêm mất ngủ.
Hai ngày nói nhanh cũng thật nhanh, đúng theo lời đã nói, Âu Minh Triết trên người mặc một bộ vest thương hiệu Canali sang trọng quý phái, kết hợp với khuôn mặt đẹp không tì vết. Trong buổi tiệc lớn, hắn chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng đủ khiến cho bao nhiêu nữ nhân trong buổi tiệc không nhịn được mà muốn đến gần.
Nhưng ánh mắt của nam nhân vẫn thủy chung nhìn duy nhất một bóng hình. Cô gái này có mái tóc mềm ngang vai được tết gọn, phô diễn khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt to tròn sáng trong tò mò nhìn mọi thứ xung quanh. Cô mặc một bộ váy màu be dài đến gót chân, nhìn thoáng qua liền biết cùng với bộ vest của hắn rất hợp đôi.
Đàm Tiểu Ân để ý từ lúc cô và Minh Triết tiến đến chỗ nào thì những người xung quanh đều sẽ để ý đến họ, không đúng, là để ý đến ông xã của cô. Những ánh mắt kia giống như muốn tiến lên, nhưng không hiểu vì sao lại khựng lại... Vô cùng kỳ lạ. Cô không khắc chế được dòng suy nghĩ của mình, chỉ bèn quay sang hỏi chính chủ của vấn đề.
Bình luận facebook