Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87 Làm sao mà tìm ra sơ hở được chứ!
“Những người kia, bọn họ đều đang nhìn anh?”
Âu Minh Triết mỉm cười, gật đầu, từ kẽ răng phát ra tiếng “hừ nhỏ.
“Đúng là đang nhìn tôi.”
Những người có mặt ở đây, cô nghe mẹ bảo đều là những tài phiệt, những người tầm cỡ có sức ảnh hưởng đến kinh tế của Willow. Nhưng vì sao lại dùng ánh mắt kia nhìn ông xã của cô nha? Đàm Tiểu Ân nhún chân lên, ngoắc ngoắc tay muốn Minh Triết cúi người xuống, hắn cũng không nghĩ nhiều mà thuận theo ý của cô. Đôi môi nhỏ nhắn được phủ thêm một lớp son mỏng tùy tiện thoa ở bên ngoài, cứ theo đà mà tiến sát lại vành tai của hắn, nhỏ giọng.
“Anh đắc tội với mấy ông chủ kiểu này hay sao vậy? Nhìn bọn họ cứ như chỉ một giây lơ là sẽ bổ nhào đến người anh vậy?”
Âu Minh Triết bị giọng nói nhỏ nhẹ của cô chọc cho tâm can cũng tê dại, khuôn mặt từ đầu đến giờ đều không để lộ tâm trạng, nay lại vì cô mà câu lên một nụ cười phi thường đẹp. Tất cả con người vừa nhìn thấy cảnh này cũng há hốc miệng, sợ hãi có phải bản thân nhìn nhầm hay không.
“Tiểu Ân nói rất đúng, vậy nên em nhớ phải ở bên cạnh bảo vệ cho tôi. Nếu không tôi sẽ bị người ta làm hại mất.” - Âu Minh Triết không thèm để ý đến ánh nhìn của mọi người xung quanh. Dù sao bọn họ cũng chẳng lớn gần đến nỗi chọc tới hắn. Hơn hết, hắn cũng đã nghĩ thông suốt, hắn đã có VỢ, còn là một cô vợ dễ thương như vậy. Cuộc hôn này sau cùng vẫn phải công bố ra ngoài, không thì ai biết vợ của hắn sau này lại bị tên nào đó gạ gẫm thì sao.
Đàm Tiểu Ân nghe hắn nói như vậy liền trưng ra biểu cảm của một đại ca nhỏ, hất cằm VỖ ngực đảm bảo.
“Minh Triết không cần phải lo, có em ở đây, đố ai bắt nạt được anh.”
“Minh Triết không cần phải lo, có em ở đây, đố ai bắt nạt được anh.”
Âu Minh Triết bị nét mặt nghiêm túc của cô chọc cười. Nâng bàn tay của mình lên xoa đầu cô vợ nhỏ, cảm thụ mềm mại từ mái tóc của cô truyền lại. Nét cười trên khuôn mặt ngày một rõ rệt khiến cho người khác không khỏi bàng hoàng.
Không thể ngờ rằng, một người cao ngạo lạnh lùng như hắn, vậy mà lại có một nụ cười khuynh đảo chúng sinh như vậy. Nồng ấm như những tia nắng, dịu dàng như gió thu, rực rỡ như ánh hoàng hôn, phấn khích như những cơn sóng... Nhưng tất cả, chỉ dành riêng cho một người duy nhất.
Thời gian gần đây, trong giới thượng lưu lan truyền một tin đồn, rằng Âu thiếu đã tổ chức hôn lễ, nghe đâu phu nhân của ngài ấy là con gái rượu của Đàm tổng. Nhưng mọi người đều không quan tâm cho lắm, tin đồn thì vẫn chỉ là tin đồn, không hề đáng tin cậy.
Âu thiếu là người tầm cỡ như thế nào, ai mà không biết, ngài ấy hạ mình tham gia một bữa tiệc đã khiến cho người khác phải há hốc miệng rồi. Tuy gọi Đàm gia cũng là một thế phiệt, nhưng nếu bảo bọn họ có thể kết thông gia với Âu gia thì chắc chắn chắn chẳng ai có thể nuốt nổi tin tức này cả.
Song, hình ảnh lúc này chẳng phải đang cố ý khẳng định cho họ một chuyện, rằng cái tin đồn mà họ cho rằng thất thiệt kia lại là sự thật sao?
Tất cả hình ảnh thân mật của hai người họ, vừa hay lọt vào mắt của Đàm Ôn Tường vừa đi xuống, đuôi lông mày của ông ta nhếch lên, khuôn mặt kia tươi cười hãnh diện, rõ ràng đang vô cùng hài lòng với hình ảnh kia. Không ngờ rằng đứa con ngốc này vậy mà được việc như vậy. Biết trước có ngày này, những năm trước ông đã bỏ tiền đào tạo có nhiều hơn một chút. Như vậy cũng không cần phải khúm núm đi xin hợp tác dự án như hiện tại nữa rồi.
Chủ nhân bữa tiệc vừa bước xuống, mở lời bắt đầu khai tiệc. Mọi người không muốn cũng phải dời lực chú ý đi nơi khác. Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết cũng dần bước ra khỏi đám đông, tiến gần đến chỗ mà Đàm Ôn Tường đang đứng, mỉm cười vui vẻ. Mất một phút để ổn định, Đàm Tiểu Ân đảm nhiệm công việc chúc phúc, bắt đầu cất tiếng nói, là một đoạn lời ngắn chúc mừng sinh nhật cho Đàm Ôn Tường.
Giọng của cô rất dễ chịu, nghe vô cùng êm tai. Cùng với khuôn mặt xinh đẹp thanh khiết, nhanh chóng đã gây ấn tượng tốt đối với những người ở đây. Cũng không ai phát hiện ra điều bất thường gì với Đàm Nhu Nhi này.
Làm sao mà tìm ra sơ hở được chứ!
Âu Minh Triết mỉm cười, gật đầu, từ kẽ răng phát ra tiếng “hừ nhỏ.
“Đúng là đang nhìn tôi.”
Những người có mặt ở đây, cô nghe mẹ bảo đều là những tài phiệt, những người tầm cỡ có sức ảnh hưởng đến kinh tế của Willow. Nhưng vì sao lại dùng ánh mắt kia nhìn ông xã của cô nha? Đàm Tiểu Ân nhún chân lên, ngoắc ngoắc tay muốn Minh Triết cúi người xuống, hắn cũng không nghĩ nhiều mà thuận theo ý của cô. Đôi môi nhỏ nhắn được phủ thêm một lớp son mỏng tùy tiện thoa ở bên ngoài, cứ theo đà mà tiến sát lại vành tai của hắn, nhỏ giọng.
“Anh đắc tội với mấy ông chủ kiểu này hay sao vậy? Nhìn bọn họ cứ như chỉ một giây lơ là sẽ bổ nhào đến người anh vậy?”
Âu Minh Triết bị giọng nói nhỏ nhẹ của cô chọc cho tâm can cũng tê dại, khuôn mặt từ đầu đến giờ đều không để lộ tâm trạng, nay lại vì cô mà câu lên một nụ cười phi thường đẹp. Tất cả con người vừa nhìn thấy cảnh này cũng há hốc miệng, sợ hãi có phải bản thân nhìn nhầm hay không.
“Tiểu Ân nói rất đúng, vậy nên em nhớ phải ở bên cạnh bảo vệ cho tôi. Nếu không tôi sẽ bị người ta làm hại mất.” - Âu Minh Triết không thèm để ý đến ánh nhìn của mọi người xung quanh. Dù sao bọn họ cũng chẳng lớn gần đến nỗi chọc tới hắn. Hơn hết, hắn cũng đã nghĩ thông suốt, hắn đã có VỢ, còn là một cô vợ dễ thương như vậy. Cuộc hôn này sau cùng vẫn phải công bố ra ngoài, không thì ai biết vợ của hắn sau này lại bị tên nào đó gạ gẫm thì sao.
Đàm Tiểu Ân nghe hắn nói như vậy liền trưng ra biểu cảm của một đại ca nhỏ, hất cằm VỖ ngực đảm bảo.
“Minh Triết không cần phải lo, có em ở đây, đố ai bắt nạt được anh.”
“Minh Triết không cần phải lo, có em ở đây, đố ai bắt nạt được anh.”
Âu Minh Triết bị nét mặt nghiêm túc của cô chọc cười. Nâng bàn tay của mình lên xoa đầu cô vợ nhỏ, cảm thụ mềm mại từ mái tóc của cô truyền lại. Nét cười trên khuôn mặt ngày một rõ rệt khiến cho người khác không khỏi bàng hoàng.
Không thể ngờ rằng, một người cao ngạo lạnh lùng như hắn, vậy mà lại có một nụ cười khuynh đảo chúng sinh như vậy. Nồng ấm như những tia nắng, dịu dàng như gió thu, rực rỡ như ánh hoàng hôn, phấn khích như những cơn sóng... Nhưng tất cả, chỉ dành riêng cho một người duy nhất.
Thời gian gần đây, trong giới thượng lưu lan truyền một tin đồn, rằng Âu thiếu đã tổ chức hôn lễ, nghe đâu phu nhân của ngài ấy là con gái rượu của Đàm tổng. Nhưng mọi người đều không quan tâm cho lắm, tin đồn thì vẫn chỉ là tin đồn, không hề đáng tin cậy.
Âu thiếu là người tầm cỡ như thế nào, ai mà không biết, ngài ấy hạ mình tham gia một bữa tiệc đã khiến cho người khác phải há hốc miệng rồi. Tuy gọi Đàm gia cũng là một thế phiệt, nhưng nếu bảo bọn họ có thể kết thông gia với Âu gia thì chắc chắn chắn chẳng ai có thể nuốt nổi tin tức này cả.
Song, hình ảnh lúc này chẳng phải đang cố ý khẳng định cho họ một chuyện, rằng cái tin đồn mà họ cho rằng thất thiệt kia lại là sự thật sao?
Tất cả hình ảnh thân mật của hai người họ, vừa hay lọt vào mắt của Đàm Ôn Tường vừa đi xuống, đuôi lông mày của ông ta nhếch lên, khuôn mặt kia tươi cười hãnh diện, rõ ràng đang vô cùng hài lòng với hình ảnh kia. Không ngờ rằng đứa con ngốc này vậy mà được việc như vậy. Biết trước có ngày này, những năm trước ông đã bỏ tiền đào tạo có nhiều hơn một chút. Như vậy cũng không cần phải khúm núm đi xin hợp tác dự án như hiện tại nữa rồi.
Chủ nhân bữa tiệc vừa bước xuống, mở lời bắt đầu khai tiệc. Mọi người không muốn cũng phải dời lực chú ý đi nơi khác. Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết cũng dần bước ra khỏi đám đông, tiến gần đến chỗ mà Đàm Ôn Tường đang đứng, mỉm cười vui vẻ. Mất một phút để ổn định, Đàm Tiểu Ân đảm nhiệm công việc chúc phúc, bắt đầu cất tiếng nói, là một đoạn lời ngắn chúc mừng sinh nhật cho Đàm Ôn Tường.
Giọng của cô rất dễ chịu, nghe vô cùng êm tai. Cùng với khuôn mặt xinh đẹp thanh khiết, nhanh chóng đã gây ấn tượng tốt đối với những người ở đây. Cũng không ai phát hiện ra điều bất thường gì với Đàm Nhu Nhi này.
Làm sao mà tìm ra sơ hở được chứ!
Bình luận facebook