Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93 "Chết tiệt, cái đứa không biết nghe lời này!"
Hàn Trạch Vu lúc này cũng nhìn lên, trông thấy dung nhan của Âu Minh Triết, ánh mắt màu xám tro khẽ biến đổi, nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh của mình gật đầu tránh ra chỗ khác. Đúng như Minh Triết nghĩ, vết thương ở vùng bụng khá nghiêm trọng, mất máu nhiều, Hắn chẳng qua chỉ mới cầm máu, còn những vấn đề khác, nhất định phải đưa tới bệnh viện để tiến hành kiểm tra.
Từ lúc bị đẩy ngã xuống đến lúc đưa người lên xe chưa tới 5 phút, Âu Minh Triết phải giữ Tiểu Ân nên không thể lái xe. Hàn Trạch Vu không thấy Kỳ Nhan ngăn cản, anh đành giúp người thì giúp cho trót, dùng tốc độ nhanh nhất phóng trên đường cao tốc, chở hai người kia đến bệnh viện.
Vì sự cố nên bữa tiệc ở Đàm gia phải bị hoãn lại. Đàm Ôn Tường chào khách qua loa thì lập tức chạy lên lầu. Phòng của Lộc Nhân chỉ còn một mình bày tên đàn ông kia đã rời đi từ khi nào. Đàm Ôn Tường trưng ra bộ mặt tức giận, gắt gỏng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao con bé lại rớt cầu thang."
Lộc Nhân lúc này khuôn mặt tái mét không còn huyết sắc. Ánh mắt ngập tràn sợ hãi nhìn Đầm Ôn Tường.
"Con bé nghe thấy rồi, cuộc trò chuyện giữa tôi và lão kia, con bé đều đã nghe thấy... Vậy nên tên đó đã ra tay"
Đàm Ôn Tường nhận được đáp án lại càng phẫn nộ, nghiến răng ken két. Tức giận không thể kiềm chế được, liền bộc phát ra bên ngoài, một tay khua loạn, tất cả đồ ở trên bàn chẳng mấy chốc đã rơi vỡ đầy trên sàn nhà. Tiếng thủy tinh va đập vào nền đất phát ra âm thanh chói tai khiến người khác rùng mình.
"Chết tiệt, cái đứa không biết nghe lời này!"
Phía sau đó là tiếng rống giận chửi bới của Đàm Ôn Tường vang lên khắp căn nhà, những người giúp việc nghe đến cũng khiếp sợ, không dám tiến lại phòng đó.
Phải mất hơn 10 phút sau, Đàm Ôn Tường mới bình tĩnh lại một chút, đôi mắt hẹp ẩn hiện nét nguy hiểm nhìn Lộc Nhân.
"Sửa soạn đồ, chuẩn bị đi bệnh viện đi. Dẫu sao cũng phải làm tròn bổn phận cha mę."
"Vậy là... Vậy là bị thương rất nặng sao?" - Lộc Nhân sắc mặt đại biến.
"Không biết, chảy máu rất nhiều, Âu thiếu đã đem con bé vào bệnh viện rồi, nếu chúng ta không đi sẽ bị người khác dị nghị ngay. Hơn hết, tôi cũng phải xem xem vết thương con bé như thế nào." - Đàm Ôn Tường hậm hực trả lời.
Lộc Nhân nghe vậy cũng ập ở gật đầu. Lập tức nhịn xuống sự sợ hãi đang trào dâng trong lòng để đứng lên, thay một bộ quần áo lịch thiệp để đến bệnh viện.
Trong hành lang bệnh viện sáng rực, Âu Minh Triết một thân tây trang dính máu tựa lưng vào tường. Nhếch nhác như vậy, đến tóc cũng vì chạy quá nhanh mà rối lên một đoạn, vậy mà vẫn không thể dìm xuống khuôn mặt yêu nghiệt kia.
Nhìn qua có vẻ hắn đang vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ có những người đang
bên cạnh mới biết. Xung quanh cơ thể hắn đang tản ra hơi thở lạnh buốt, khí chất của hắn đè ép mọi người đến không dám thở mạnh.
Tâm trạng hắn cũng không khá hơn là bao, ánh mắt từ nãy đến giờ đều nhìn về phía ánh cửa phòng cấp cứu. Cả cơ thể đều căng cứng, từng giây trôi qua đối với hắn đều như cả một thập kỷ.
Hàn Trạch Vụ ngồi ở ghế chờ chỉ biết im lặng không nói gì. Cảm giác bí bách mà Âu Minh Triết mang lại khiến anh không thoải mái, cũng thấy bản thân. không có chuyện gì để làm. Đành thận trọng bước từng bước một rời khỏi nơi này.
Đến một ngã rẽ, anh vừa quay người sang thì cảm nhận được túi quần mình rung lên. Lấy ra mới biết là Triệu Kỳ Nhan gọi tới. Cô gái này, chắc chắn vẫn còn để tâm đến tên đàn ông kia nên mới gọi anh đây mà. Hàn Trạch Vu thở dài một tiếng, trong sự im lặng của hành lang bệnh viện, anh áp tại mình nghe.
Từ lúc bị đẩy ngã xuống đến lúc đưa người lên xe chưa tới 5 phút, Âu Minh Triết phải giữ Tiểu Ân nên không thể lái xe. Hàn Trạch Vu không thấy Kỳ Nhan ngăn cản, anh đành giúp người thì giúp cho trót, dùng tốc độ nhanh nhất phóng trên đường cao tốc, chở hai người kia đến bệnh viện.
Vì sự cố nên bữa tiệc ở Đàm gia phải bị hoãn lại. Đàm Ôn Tường chào khách qua loa thì lập tức chạy lên lầu. Phòng của Lộc Nhân chỉ còn một mình bày tên đàn ông kia đã rời đi từ khi nào. Đàm Ôn Tường trưng ra bộ mặt tức giận, gắt gỏng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao con bé lại rớt cầu thang."
Lộc Nhân lúc này khuôn mặt tái mét không còn huyết sắc. Ánh mắt ngập tràn sợ hãi nhìn Đầm Ôn Tường.
"Con bé nghe thấy rồi, cuộc trò chuyện giữa tôi và lão kia, con bé đều đã nghe thấy... Vậy nên tên đó đã ra tay"
Đàm Ôn Tường nhận được đáp án lại càng phẫn nộ, nghiến răng ken két. Tức giận không thể kiềm chế được, liền bộc phát ra bên ngoài, một tay khua loạn, tất cả đồ ở trên bàn chẳng mấy chốc đã rơi vỡ đầy trên sàn nhà. Tiếng thủy tinh va đập vào nền đất phát ra âm thanh chói tai khiến người khác rùng mình.
"Chết tiệt, cái đứa không biết nghe lời này!"
Phía sau đó là tiếng rống giận chửi bới của Đàm Ôn Tường vang lên khắp căn nhà, những người giúp việc nghe đến cũng khiếp sợ, không dám tiến lại phòng đó.
Phải mất hơn 10 phút sau, Đàm Ôn Tường mới bình tĩnh lại một chút, đôi mắt hẹp ẩn hiện nét nguy hiểm nhìn Lộc Nhân.
"Sửa soạn đồ, chuẩn bị đi bệnh viện đi. Dẫu sao cũng phải làm tròn bổn phận cha mę."
"Vậy là... Vậy là bị thương rất nặng sao?" - Lộc Nhân sắc mặt đại biến.
"Không biết, chảy máu rất nhiều, Âu thiếu đã đem con bé vào bệnh viện rồi, nếu chúng ta không đi sẽ bị người khác dị nghị ngay. Hơn hết, tôi cũng phải xem xem vết thương con bé như thế nào." - Đàm Ôn Tường hậm hực trả lời.
Lộc Nhân nghe vậy cũng ập ở gật đầu. Lập tức nhịn xuống sự sợ hãi đang trào dâng trong lòng để đứng lên, thay một bộ quần áo lịch thiệp để đến bệnh viện.
Trong hành lang bệnh viện sáng rực, Âu Minh Triết một thân tây trang dính máu tựa lưng vào tường. Nhếch nhác như vậy, đến tóc cũng vì chạy quá nhanh mà rối lên một đoạn, vậy mà vẫn không thể dìm xuống khuôn mặt yêu nghiệt kia.
Nhìn qua có vẻ hắn đang vô cùng bình tĩnh, nhưng chỉ có những người đang
bên cạnh mới biết. Xung quanh cơ thể hắn đang tản ra hơi thở lạnh buốt, khí chất của hắn đè ép mọi người đến không dám thở mạnh.
Tâm trạng hắn cũng không khá hơn là bao, ánh mắt từ nãy đến giờ đều nhìn về phía ánh cửa phòng cấp cứu. Cả cơ thể đều căng cứng, từng giây trôi qua đối với hắn đều như cả một thập kỷ.
Hàn Trạch Vụ ngồi ở ghế chờ chỉ biết im lặng không nói gì. Cảm giác bí bách mà Âu Minh Triết mang lại khiến anh không thoải mái, cũng thấy bản thân. không có chuyện gì để làm. Đành thận trọng bước từng bước một rời khỏi nơi này.
Đến một ngã rẽ, anh vừa quay người sang thì cảm nhận được túi quần mình rung lên. Lấy ra mới biết là Triệu Kỳ Nhan gọi tới. Cô gái này, chắc chắn vẫn còn để tâm đến tên đàn ông kia nên mới gọi anh đây mà. Hàn Trạch Vu thở dài một tiếng, trong sự im lặng của hành lang bệnh viện, anh áp tại mình nghe.
Bình luận facebook