Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Chương 13:
Cô gật đầu nói: “Chị yên tâm, em sẽ không để ý đâu.”
Âu Châu Du vui mừng vỗ tay cô, nói: “Tiểu Ân, em đúng là cô bé ngoan.”
Tốt hơn con nhỏ Dương Nhạc Linh kia nhiều!
Đàm Tiểu Ân được khen một hồi không khỏi đỏ mặt. Cô không ngờ rằng chị gái của Âu Minh Triết thoạt nhìn giống một người phụ nữ thành đạt giỏi giang, nhưng khi chung sống lại hiền hòa dễ gần như vậy.
Hoàn toàn không xuất hiện cảnh cay nghiệt gây khó dễ như trong tưởng tượng của cô.
Xem ra đây chính là thái độ đối nhân xử thế của người giàu có chân chính.
Cô nhớ tới những gì mà trước đó Âu Minh Triết đã nói với cô, rằng người nhà anh đều rất hiền hòa. Mới đầu cô tưởng là anh đang an ủi mình, bây giờ Đàm Tiểu Ân đã có chút tin tưởng rồi.
Trong lúc họ nói chuyện phiếm, ông Âu đích thân xuống bếp bưng từng đĩa thức ăn đã chuẩn bị ra.
Thấy họ mặc tạp dề, đầu tắt mặt tối chuẩn bị cơm nước, đâu còn điểm nào giống như chủ tịch và phu nhân của cả một tập đoàn xuyên quốc gia nữa.
Đàm Tiểu Ân thấy thế, nhất thời quên hết căng thẳng trong lòng.
Nhìn cả nhà họ chung sống hòa thuận với nhau, một người mới thoát khỏi một gia đình hờ hững như cô không khỏi hâm mộ.
“Tiểu Ân, mau tới đây ngồi.”
Bà Âu gọi Đàm Tiểu Ân ngồi vào bàn.
Từ khi lần đầu tiên thấy Đàm Tiểu Ân, bà đã nảy sinh thiện cảm với cô bé ngoan ngoãn ít nói này rồi.
Đàm Tiểu Ân vội bước tới, đã thấy Âu Minh Triết ở bên cạnh giữ cô lại, nói: “Ngồi bên cạnh tôi.”
“Vâng.”
Đàm Tiểu Ân nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh.
Bà Âu thấy vậy, nở nụ cười vui vẻ.
Phải biết rằng sau khi xảy ra chuyện, Âu Minh Triết rất bài xích người khác đến gần mình. Ngay cả những người thân như họ đến gần, anh cũng sẽ bất mãn.
Không ngờ nay lại chủ động gọi Đàm Tiểu Ân ngồi ở bên cạnh anh, xem ra anh thật sự rất thích cô gái này.
Thấy ánh mắt của bà Âu vẫn dừng trên người Đàm Tiểu Ân, Âu Châu Du mới sực nhớ ra hình như cô còn chưa giới thiệu chính thức cho hai cụ.
Cô nhân tiện nói: “Mẹ, đây là Tiểu Ân.”
Bà Âu cười ha ha nói: “Trông thật là tươi tắn, chẳng trách thằng Thành nhà mình lại thích.”
Mặt Đàm Tiểu Ân đỏ lên, vội chào: “Chào bác gái.”
“Còn gọi bác gái gì nữa. Nếu đã gả cho Thành rồi thì cứ gọi là mẹ đi.”
“…” Đàm Tiểu Ân hơi thẹn thùng, cảm thấy thật sự là khó gọi thành lời.
Thấy cô khẩn trương, Âu Minh Triết vươn tay nắm lấy tay cô, giọng nói ấm áp như dòng nước chảy vào trái tim cô: “Gọi ba mẹ đi.”
Đàm Tiểu Ân chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình trở nên ấm áp, có lo lắng đến mấy cũng được xoa dịu.
Cô gọi giòn tan: “Ba, mẹ.”
“Ầy!” Ông Âu và bà Âu vui vẻ ra mặt.
Đã gọi một tiếng ba mẹ thì đứa con dâu này, họ nhận chắc rồi!
Trên bàn cơm, người một nhà bắt đầu rảnh rỗi tán gẫu với nhau.
Bà Âu rất tò mò về Đàm Tiểu Ân: “Năm nay Tiểu Ân mấy tuổi rồi?”
Đàm Tiểu Ân vốn định nói là mười tám, nhưng sợ dọa người nhà họ Âu, bèn nói tuổi trên chứng minh nhân dân: “Mấy tháng nữa là con tròn 20 rồi.”
“Tuổi này còn rất nhỏ đấy nhỉ.” Bà Âu cười nói. Nhỏ hơn con trai mình tám chín tuổi lận.
“Còn đi học đúng không?”
“Vâng, sắp lên đại học rồi ạ.”
“Đăng ký trường nào?”
“Đại học Kinh Châu.”
Cô gật đầu nói: “Chị yên tâm, em sẽ không để ý đâu.”
Âu Châu Du vui mừng vỗ tay cô, nói: “Tiểu Ân, em đúng là cô bé ngoan.”
Tốt hơn con nhỏ Dương Nhạc Linh kia nhiều!
Đàm Tiểu Ân được khen một hồi không khỏi đỏ mặt. Cô không ngờ rằng chị gái của Âu Minh Triết thoạt nhìn giống một người phụ nữ thành đạt giỏi giang, nhưng khi chung sống lại hiền hòa dễ gần như vậy.
Hoàn toàn không xuất hiện cảnh cay nghiệt gây khó dễ như trong tưởng tượng của cô.
Xem ra đây chính là thái độ đối nhân xử thế của người giàu có chân chính.
Cô nhớ tới những gì mà trước đó Âu Minh Triết đã nói với cô, rằng người nhà anh đều rất hiền hòa. Mới đầu cô tưởng là anh đang an ủi mình, bây giờ Đàm Tiểu Ân đã có chút tin tưởng rồi.
Trong lúc họ nói chuyện phiếm, ông Âu đích thân xuống bếp bưng từng đĩa thức ăn đã chuẩn bị ra.
Thấy họ mặc tạp dề, đầu tắt mặt tối chuẩn bị cơm nước, đâu còn điểm nào giống như chủ tịch và phu nhân của cả một tập đoàn xuyên quốc gia nữa.
Đàm Tiểu Ân thấy thế, nhất thời quên hết căng thẳng trong lòng.
Nhìn cả nhà họ chung sống hòa thuận với nhau, một người mới thoát khỏi một gia đình hờ hững như cô không khỏi hâm mộ.
“Tiểu Ân, mau tới đây ngồi.”
Bà Âu gọi Đàm Tiểu Ân ngồi vào bàn.
Từ khi lần đầu tiên thấy Đàm Tiểu Ân, bà đã nảy sinh thiện cảm với cô bé ngoan ngoãn ít nói này rồi.
Đàm Tiểu Ân vội bước tới, đã thấy Âu Minh Triết ở bên cạnh giữ cô lại, nói: “Ngồi bên cạnh tôi.”
“Vâng.”
Đàm Tiểu Ân nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh.
Bà Âu thấy vậy, nở nụ cười vui vẻ.
Phải biết rằng sau khi xảy ra chuyện, Âu Minh Triết rất bài xích người khác đến gần mình. Ngay cả những người thân như họ đến gần, anh cũng sẽ bất mãn.
Không ngờ nay lại chủ động gọi Đàm Tiểu Ân ngồi ở bên cạnh anh, xem ra anh thật sự rất thích cô gái này.
Thấy ánh mắt của bà Âu vẫn dừng trên người Đàm Tiểu Ân, Âu Châu Du mới sực nhớ ra hình như cô còn chưa giới thiệu chính thức cho hai cụ.
Cô nhân tiện nói: “Mẹ, đây là Tiểu Ân.”
Bà Âu cười ha ha nói: “Trông thật là tươi tắn, chẳng trách thằng Thành nhà mình lại thích.”
Mặt Đàm Tiểu Ân đỏ lên, vội chào: “Chào bác gái.”
“Còn gọi bác gái gì nữa. Nếu đã gả cho Thành rồi thì cứ gọi là mẹ đi.”
“…” Đàm Tiểu Ân hơi thẹn thùng, cảm thấy thật sự là khó gọi thành lời.
Thấy cô khẩn trương, Âu Minh Triết vươn tay nắm lấy tay cô, giọng nói ấm áp như dòng nước chảy vào trái tim cô: “Gọi ba mẹ đi.”
Đàm Tiểu Ân chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình trở nên ấm áp, có lo lắng đến mấy cũng được xoa dịu.
Cô gọi giòn tan: “Ba, mẹ.”
“Ầy!” Ông Âu và bà Âu vui vẻ ra mặt.
Đã gọi một tiếng ba mẹ thì đứa con dâu này, họ nhận chắc rồi!
Trên bàn cơm, người một nhà bắt đầu rảnh rỗi tán gẫu với nhau.
Bà Âu rất tò mò về Đàm Tiểu Ân: “Năm nay Tiểu Ân mấy tuổi rồi?”
Đàm Tiểu Ân vốn định nói là mười tám, nhưng sợ dọa người nhà họ Âu, bèn nói tuổi trên chứng minh nhân dân: “Mấy tháng nữa là con tròn 20 rồi.”
“Tuổi này còn rất nhỏ đấy nhỉ.” Bà Âu cười nói. Nhỏ hơn con trai mình tám chín tuổi lận.
“Còn đi học đúng không?”
“Vâng, sắp lên đại học rồi ạ.”
“Đăng ký trường nào?”
“Đại học Kinh Châu.”
Bình luận facebook