Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Chương 24:
Âu Minh Triết quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có chuyện gì hết, em không cần biết.”
Thân là đàn ông, anh chán ghét khiến bất cứ ai chứng kiến sự yếu đuối của mình. Đàm Tiểu Ân cũng không được!
“Không sao cả.” Đàm Tiểu Ân mỉm cười nói: “Thế chờ đến khi chú muốn kể rồi lại kể cho tôi nghe vậy.”
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, không đáp lại lời này. Bởi vì anh cảm thấy sẽ không có ngày đó.
Lý Sơn ngồi đằng trước, đưa mắt nhìn Âu Minh Triết, trong lòng thở dài bất đắc dĩ. Vốn còn cho rằng anh Âu đối xử tốt với Cô Đàm như vậy, có lẽ sẽ mở rộng cửa lòng với Cô Đàm nữa chứ! Xem ra cũng không phải là thế.
“Anh Lý, anh đỗ lại ở đằng trước một chút cho tôi xuống, tôi đi mua mấy thứ.” Lúc sắp đến nhà, Đàm Tiểu Ân nói với Lý Sơn.
Lý Sơn nói: “Muốn mua gì thì để tôi đi mua là được rồi.”
“Không cần đâu!” Đàm Tiểu Ân nói: “Nhân tiện tôi đi dạo luôn.”
Tuy rằng sẽ đi học ở gần đây, nhưng thật sự cô chưa có thời gian để đi dạo loanh quanh.
Lý Sơn nhìn thoáng qua biểu cảm của Âu Minh Triết rồi dừng xe ở nơi mà Đàm Tiểu Ân yêu cầu. Đàm Tiểu Ân nói: “Hai người không cần phải chờ tôi đâu. Lát nữa tôi có thể tự về nhà được.”
Chỗ này cách nơi ở của Âu Minh Triết không xa cho lắm.
Âu Minh Triết và Lý Sơn bèn về nhà trước.
Lý Sơn đang báo cáo công việc với Âu Minh Triết: “Có một công ty nhỏ vừa thành lập không lâu gửi e-mail cho anh, mong anh có thể nâng đỡ công ty của họ. Tôi xem qua công ty của họ, chỉ là do mấy người sinh viên thành lập để chơi thôi. Anh có muốn xem không?”
“Lát nữa gửi cho tôi xem đi!”
Đàm Tiểu Ân xách túi lớn túi nhỏ từ ngoài đi vào. Thấy thế, dì giúp việc trong nhà vội chạy tới: “Cô Đàm, sao cô mua nhiều thứ thế?”
“Con thấy toàn là đồ ăn ngon nên không nhịn được mua hết.”
Có một ít là rau củ tươi, còn thêm cả hoa quả nữa. Chẳng qua là quá nặng, làm cô mệt muốn chết.
Cô đặt hết đồ đạc xuống, ngồi bên cạnh thở hồng hộc, Âu Minh Triết nhìn dáng vẻ mệt đến lử đử của cô, lý do mua đồ này đúng là phù hợp với bản tính thích ăn vặt của đứa nhóc này thật.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Đàm Tiểu Ân mới nói với dì giúp việc trong bếp: “Dì ơi, tối nay con nấu cơm, dì cứ nghỉ ngơi đi ạ!”
“Cô nấu á?” Dì giúp việc nhìn về phía Đàm Tiểu Ân, gương mặt tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Đàm Tiểu Ân không vui vẻ chút nào, “Con nấu cơm ngon lắm đấy! Có đúng không hả anh Lý?”
“Ừ.” Trước khi Đàm Tiểu Ân tiến vào biệt thự này, Lý Sơn đã kiểm tra khả năng nấu nướng của cô, cô qua ải đó rồi mới được thuê đấy chứ.
Nhận được lời khẳng định của Lý Sơn, dì giúp việc cũng yên tâm hơn một chút.
Thế nhưng, tối đó, khi Đàm Tiểu Ân nấu cơm, dì giúp việc vẫn không kiềm lòng được mà đứng bên cạnh quan sát, lo lắng có chỗ nào đó cô làm không tốt, mình có thể phụ giúp một tay.
Dù sao thì Đàm Tiểu Ân mới mười tám tuổi, một cô nhóc mười tám tuổi thì làm gì được?
Tuy rằng ở nhà họ Âu, dì cũng được coi như một đầu bếp, nhưng con gái dì năm nay ngoài hai mươi cái xuân xanh, nấu một nồi cơm cũng không nên hồn.
Thế mà, sau khi nhìn thao tác thuần thục của Đàm Tiểu Ân, dì vẫn thấy khá kinh ngạc.
Đàm Tiểu Ân thuần thục từng việc một trong bếp, rất ngăn nắp gọn gàng, không hề hoảng loạn chút nào.
…
“Chú ơi, ăn cơm thôi.” Âu Minh Triết vẫn đang nhìn máy tính khi nghe thấy tiếng Đàm Tiểu Ân gọi anh.
Anh tạm thời gác lại công việc, khi bước tới, nhìn một bàn thức ăn đầy ngập mà Đàm Tiểu Ân đã nấu xong. Dì giúp việc bên cạnh rất bội phục, không ngừng khen ngợi Đàm Tiểu Ân: “Cô Đàm quá giỏi, những món này đều do cô ấy nấu đấy.”
Bà ở nhà họ Âu rất nhiều năm, nhưng trước nay không nghĩ tới việc Âu Minh Triết sẽ cưới một cô gái như vậy.
Dù gì thì bây giờ con gái một trong các gia đình rất nhiều, với tầm tuổi của cô ấy, hẵng còn rất ít người biết nấu cơm.
Đàm Tiểu Ân mang bốn bộ bát đũa ra, “Dì cũng ngồi ăn cùng đi ạ!”
Âu Minh Triết quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có chuyện gì hết, em không cần biết.”
Thân là đàn ông, anh chán ghét khiến bất cứ ai chứng kiến sự yếu đuối của mình. Đàm Tiểu Ân cũng không được!
“Không sao cả.” Đàm Tiểu Ân mỉm cười nói: “Thế chờ đến khi chú muốn kể rồi lại kể cho tôi nghe vậy.”
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, không đáp lại lời này. Bởi vì anh cảm thấy sẽ không có ngày đó.
Lý Sơn ngồi đằng trước, đưa mắt nhìn Âu Minh Triết, trong lòng thở dài bất đắc dĩ. Vốn còn cho rằng anh Âu đối xử tốt với Cô Đàm như vậy, có lẽ sẽ mở rộng cửa lòng với Cô Đàm nữa chứ! Xem ra cũng không phải là thế.
“Anh Lý, anh đỗ lại ở đằng trước một chút cho tôi xuống, tôi đi mua mấy thứ.” Lúc sắp đến nhà, Đàm Tiểu Ân nói với Lý Sơn.
Lý Sơn nói: “Muốn mua gì thì để tôi đi mua là được rồi.”
“Không cần đâu!” Đàm Tiểu Ân nói: “Nhân tiện tôi đi dạo luôn.”
Tuy rằng sẽ đi học ở gần đây, nhưng thật sự cô chưa có thời gian để đi dạo loanh quanh.
Lý Sơn nhìn thoáng qua biểu cảm của Âu Minh Triết rồi dừng xe ở nơi mà Đàm Tiểu Ân yêu cầu. Đàm Tiểu Ân nói: “Hai người không cần phải chờ tôi đâu. Lát nữa tôi có thể tự về nhà được.”
Chỗ này cách nơi ở của Âu Minh Triết không xa cho lắm.
Âu Minh Triết và Lý Sơn bèn về nhà trước.
Lý Sơn đang báo cáo công việc với Âu Minh Triết: “Có một công ty nhỏ vừa thành lập không lâu gửi e-mail cho anh, mong anh có thể nâng đỡ công ty của họ. Tôi xem qua công ty của họ, chỉ là do mấy người sinh viên thành lập để chơi thôi. Anh có muốn xem không?”
“Lát nữa gửi cho tôi xem đi!”
Đàm Tiểu Ân xách túi lớn túi nhỏ từ ngoài đi vào. Thấy thế, dì giúp việc trong nhà vội chạy tới: “Cô Đàm, sao cô mua nhiều thứ thế?”
“Con thấy toàn là đồ ăn ngon nên không nhịn được mua hết.”
Có một ít là rau củ tươi, còn thêm cả hoa quả nữa. Chẳng qua là quá nặng, làm cô mệt muốn chết.
Cô đặt hết đồ đạc xuống, ngồi bên cạnh thở hồng hộc, Âu Minh Triết nhìn dáng vẻ mệt đến lử đử của cô, lý do mua đồ này đúng là phù hợp với bản tính thích ăn vặt của đứa nhóc này thật.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Đàm Tiểu Ân mới nói với dì giúp việc trong bếp: “Dì ơi, tối nay con nấu cơm, dì cứ nghỉ ngơi đi ạ!”
“Cô nấu á?” Dì giúp việc nhìn về phía Đàm Tiểu Ân, gương mặt tràn ngập vẻ nghi ngờ.
Đàm Tiểu Ân không vui vẻ chút nào, “Con nấu cơm ngon lắm đấy! Có đúng không hả anh Lý?”
“Ừ.” Trước khi Đàm Tiểu Ân tiến vào biệt thự này, Lý Sơn đã kiểm tra khả năng nấu nướng của cô, cô qua ải đó rồi mới được thuê đấy chứ.
Nhận được lời khẳng định của Lý Sơn, dì giúp việc cũng yên tâm hơn một chút.
Thế nhưng, tối đó, khi Đàm Tiểu Ân nấu cơm, dì giúp việc vẫn không kiềm lòng được mà đứng bên cạnh quan sát, lo lắng có chỗ nào đó cô làm không tốt, mình có thể phụ giúp một tay.
Dù sao thì Đàm Tiểu Ân mới mười tám tuổi, một cô nhóc mười tám tuổi thì làm gì được?
Tuy rằng ở nhà họ Âu, dì cũng được coi như một đầu bếp, nhưng con gái dì năm nay ngoài hai mươi cái xuân xanh, nấu một nồi cơm cũng không nên hồn.
Thế mà, sau khi nhìn thao tác thuần thục của Đàm Tiểu Ân, dì vẫn thấy khá kinh ngạc.
Đàm Tiểu Ân thuần thục từng việc một trong bếp, rất ngăn nắp gọn gàng, không hề hoảng loạn chút nào.
…
“Chú ơi, ăn cơm thôi.” Âu Minh Triết vẫn đang nhìn máy tính khi nghe thấy tiếng Đàm Tiểu Ân gọi anh.
Anh tạm thời gác lại công việc, khi bước tới, nhìn một bàn thức ăn đầy ngập mà Đàm Tiểu Ân đã nấu xong. Dì giúp việc bên cạnh rất bội phục, không ngừng khen ngợi Đàm Tiểu Ân: “Cô Đàm quá giỏi, những món này đều do cô ấy nấu đấy.”
Bà ở nhà họ Âu rất nhiều năm, nhưng trước nay không nghĩ tới việc Âu Minh Triết sẽ cưới một cô gái như vậy.
Dù gì thì bây giờ con gái một trong các gia đình rất nhiều, với tầm tuổi của cô ấy, hẵng còn rất ít người biết nấu cơm.
Đàm Tiểu Ân mang bốn bộ bát đũa ra, “Dì cũng ngồi ăn cùng đi ạ!”
Bình luận facebook