Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
CHương 4:
Nay ngày kết hôn của bọn họ đã tới gần thì lại nghe tin Dương Nhạc Linh đang vi vu trời Tây với lý do du học, Lý Sơn thật không ngờ Dương Nhạc Linh lại là loại người vô tình vô nghĩa như vậy.
Sợ Âu Minh Triết nghe xong sẽ đau lòng nên ánh mắt Lý Sơn nhìn Âu Minh Triết cũng trở nên dè dặt hơn.
Nào ngờ Âu Minh Triết chỉ khẽ cười rồi lập tức hỏi: “Lý Sơn, trông tôi lúc này đáng sợ lắm sao?”
Âu Minh Triết của bây giờ, đôi chân đã không còn cảm giác, chỉ có thể di chuyển nhờ xe lăn. Đại thủ trưởng Âu đã từng oai phong khắp Hải Thành nay lại trở thành người tàn tật, nửa đời sau đều phải sống nhờ vào sự chăm sóc của kẻ khác.
Trái tim Lý Sơn chưa bao giờ nặng nề như lúc này.
“Anh Âu, chân của anh chắc chắn sẽ khỏi.”
…
Sau khi Lý Sơn đi rồi, ngôi biệt thự này chỉ còn lại Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết.
Đàm Tiểu Ân vừa quét dọn biệt thự vừa quanh quẩn với ý nghĩ, liệu mình có thể mượn anh Âu một ít tiền không?
Cô vừa nghĩ vừa đưa tầm mắt về phía người đàn ông đang ngồi im trên chiếc xe lăn phía xa.
Cả một buổi chiều người đàn ông ấy chỉ ngồi như vậy bên ô cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài với khuôn mặt không chút biểu cảm, cũng chẳng nói lời nào.
Đàm Tiểu Ân căng thẳng trong lòng, nhịn không được bước tới.
Câu nói mong anh Âu có thể cho cô mượn ít tiền vốn đã lên tới miệng rồi nhưng không biết mở lời thế nào.
Không biết bao lâu sau, người đàn ông đó mới nhận ra Đàm Tiểu Ân tới gần mình, anh lạnh nhạt lên tiếng hỏi: “Có việc gì sao?”
Nghe vậy Đàm Tiểu Ân lại càng căng thẳng hơn, cô nắm chặt lấy góc áo, nói với giọng run run: “Chú… Chú ơi… Tôi có thể mượn chú ít tiền được không…”
Cô biết mình hỏi như vậy là quá đường đột, nhưng giờ phút này cô không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành có bệnh thì vái tứ phương vậy.
“Cháu… Sau này cháu sẽ trả chú gấp đôi.” Đàm Tiểu Ân cúi đầu, giải thích: “Cháu sắp lên đại học rồi, nhưng không có tiền đóng học phí…”
Âu Minh Triết quay đầu, dùng đôi mắt không hề bận tâm nhìn cô.
Cô gái này trông có vẻ rất căng thẳng, ngón tay nắm chặt vạt áo đã hằn đỏ lên, hai gò má cũng ửng hồng.
Đây là lần đầu tiên Âu Minh Triết quan sát kỹ khuôn mặt cô ấy.
Tuy trước kia cô tới đây giúp việc, anh đã từng gặp vài lần, nhưng lại chưa bao giờ để tâm.
Hàng lông mi của cô rất dài, khe khẽ rung như cánh hồ điệp, đôi mắt đen láy trong suốt đáng yêu như mắt của chú nai con. Chỉ nhìn qua huôn mặt trắng nõn căng đầy sức sống kia cũng biết cô ấy còn rất nhỏ.
Tuy không phải dạng xinh đẹp kiều diễm, nhưng cũng là một cô gái xinh xắn, trong sáng Tiểu Ânần.
Đối mặt với cô gái đang cầu xin anh giúp đỡ, Âu Minh Triết mím môi.
Nếu ở lúc bình thường, anh chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng bây giờ khi tâm tình không tốt cho lắm, anh chợt muốn gây khó dễ cho cô bé này.
“Chúng ta không thân không quen, tại sao tôi phải giúp cô?”
Nghe vậy, Đàm Tiểu Ân cứng đờ cả người, ôi lại bị từ chối rồi.
Cô khịt mũi một cái, không nói gì nữa. Khi cô đang định quay người rời đi thì Âu Minh Triết ở phía sau lại nói tiếp: “Nếu muốn tôi giúp, trừ khi cô chấp nhận một điều kiện của tôi.”
“Điều kiện gì?”
Đàm Tiểu Ân sửng sốt.
“Lấy tôi.”
Lấy ông chú này?
Đàm Tiểu Ân tưởng mình nghe nhầm rồi, cô ngẩn người: “Chú à, chú đang nói gì thế?”
“Tôi cần một cô dâu có thể kết hôn với tôi.”
Âu Minh Triết bình tĩnh trả lời.
Khi nói ra câu này, anh thản nhiên hệt như đang cảm thán trời hôm nay đẹp thật vậy.
Trước đây, có mấy ai không muốn làm cô dâu của một người có thân phận như anh. Dẫu sao thân phận bà Âu cũng rất mê hoặc.
Nay ngày kết hôn của bọn họ đã tới gần thì lại nghe tin Dương Nhạc Linh đang vi vu trời Tây với lý do du học, Lý Sơn thật không ngờ Dương Nhạc Linh lại là loại người vô tình vô nghĩa như vậy.
Sợ Âu Minh Triết nghe xong sẽ đau lòng nên ánh mắt Lý Sơn nhìn Âu Minh Triết cũng trở nên dè dặt hơn.
Nào ngờ Âu Minh Triết chỉ khẽ cười rồi lập tức hỏi: “Lý Sơn, trông tôi lúc này đáng sợ lắm sao?”
Âu Minh Triết của bây giờ, đôi chân đã không còn cảm giác, chỉ có thể di chuyển nhờ xe lăn. Đại thủ trưởng Âu đã từng oai phong khắp Hải Thành nay lại trở thành người tàn tật, nửa đời sau đều phải sống nhờ vào sự chăm sóc của kẻ khác.
Trái tim Lý Sơn chưa bao giờ nặng nề như lúc này.
“Anh Âu, chân của anh chắc chắn sẽ khỏi.”
…
Sau khi Lý Sơn đi rồi, ngôi biệt thự này chỉ còn lại Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết.
Đàm Tiểu Ân vừa quét dọn biệt thự vừa quanh quẩn với ý nghĩ, liệu mình có thể mượn anh Âu một ít tiền không?
Cô vừa nghĩ vừa đưa tầm mắt về phía người đàn ông đang ngồi im trên chiếc xe lăn phía xa.
Cả một buổi chiều người đàn ông ấy chỉ ngồi như vậy bên ô cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài với khuôn mặt không chút biểu cảm, cũng chẳng nói lời nào.
Đàm Tiểu Ân căng thẳng trong lòng, nhịn không được bước tới.
Câu nói mong anh Âu có thể cho cô mượn ít tiền vốn đã lên tới miệng rồi nhưng không biết mở lời thế nào.
Không biết bao lâu sau, người đàn ông đó mới nhận ra Đàm Tiểu Ân tới gần mình, anh lạnh nhạt lên tiếng hỏi: “Có việc gì sao?”
Nghe vậy Đàm Tiểu Ân lại càng căng thẳng hơn, cô nắm chặt lấy góc áo, nói với giọng run run: “Chú… Chú ơi… Tôi có thể mượn chú ít tiền được không…”
Cô biết mình hỏi như vậy là quá đường đột, nhưng giờ phút này cô không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành có bệnh thì vái tứ phương vậy.
“Cháu… Sau này cháu sẽ trả chú gấp đôi.” Đàm Tiểu Ân cúi đầu, giải thích: “Cháu sắp lên đại học rồi, nhưng không có tiền đóng học phí…”
Âu Minh Triết quay đầu, dùng đôi mắt không hề bận tâm nhìn cô.
Cô gái này trông có vẻ rất căng thẳng, ngón tay nắm chặt vạt áo đã hằn đỏ lên, hai gò má cũng ửng hồng.
Đây là lần đầu tiên Âu Minh Triết quan sát kỹ khuôn mặt cô ấy.
Tuy trước kia cô tới đây giúp việc, anh đã từng gặp vài lần, nhưng lại chưa bao giờ để tâm.
Hàng lông mi của cô rất dài, khe khẽ rung như cánh hồ điệp, đôi mắt đen láy trong suốt đáng yêu như mắt của chú nai con. Chỉ nhìn qua huôn mặt trắng nõn căng đầy sức sống kia cũng biết cô ấy còn rất nhỏ.
Tuy không phải dạng xinh đẹp kiều diễm, nhưng cũng là một cô gái xinh xắn, trong sáng Tiểu Ânần.
Đối mặt với cô gái đang cầu xin anh giúp đỡ, Âu Minh Triết mím môi.
Nếu ở lúc bình thường, anh chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng bây giờ khi tâm tình không tốt cho lắm, anh chợt muốn gây khó dễ cho cô bé này.
“Chúng ta không thân không quen, tại sao tôi phải giúp cô?”
Nghe vậy, Đàm Tiểu Ân cứng đờ cả người, ôi lại bị từ chối rồi.
Cô khịt mũi một cái, không nói gì nữa. Khi cô đang định quay người rời đi thì Âu Minh Triết ở phía sau lại nói tiếp: “Nếu muốn tôi giúp, trừ khi cô chấp nhận một điều kiện của tôi.”
“Điều kiện gì?”
Đàm Tiểu Ân sửng sốt.
“Lấy tôi.”
Lấy ông chú này?
Đàm Tiểu Ân tưởng mình nghe nhầm rồi, cô ngẩn người: “Chú à, chú đang nói gì thế?”
“Tôi cần một cô dâu có thể kết hôn với tôi.”
Âu Minh Triết bình tĩnh trả lời.
Khi nói ra câu này, anh thản nhiên hệt như đang cảm thán trời hôm nay đẹp thật vậy.
Trước đây, có mấy ai không muốn làm cô dâu của một người có thân phận như anh. Dẫu sao thân phận bà Âu cũng rất mê hoặc.
Bình luận facebook