Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-11
Chương 11 - Cha nào con nấy
Vietwriter
" Reng...reng...reng" Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô than thở.
- Mới có 7h mà reo om sòm rồi...hả..cái gì 7h...a..Trễ rồi mình quên mất hôm này là ngày nhập học của tụi nhỏ.
Cô bừng tỉnh mở mắt thức dậy rời khỏi giường, hoảng hốt chạy loanh quanh phòng, cô nhanh chóng thay đồ, trang điểm rồi đi ra gọi hai đứa nhỏ dậy. Cô gõ cửa.
- Tụi con dậy đi, mình phải đi đến trường nữa.
Nghe không thấy lên tiếng cô vội vã chạy vào phòng thì không thấy bóng dáng hai đứa đâu cả. Cô vội vàng chạy xuống lầu thì thấy hai đứa đang đứng dưới cầu thang, quần áo chỉnh tề , khoanh tay lại nhìn về phía cô phàn nàn:
- Mama lại trễ nữa rồi, chừng nao mama mới chịu đúng giờ đây!
Cô nhìn vẻ mặt của hai đứa trẻ rồi đi xuống ôm hai đứa vào lòng âu yếm.
- Mama xin lỗi, đừng giận nữa. hai con tự thay đồ à, hai đứa đúng là những đứa trẻ ngoan mà._ Cô hôn lên má hai đứa.
- Được vậy cũng mừng, em có biết hai nhóc này quậy banh phòng của chị vì không chịu thay đồ không_ An lạc bước từ trong bếp ra than vãn.
-Chị thay đồ cho tụi nhóc sao, vậy mà em cứ tưởng...hà..hà..cảm ơn chị._ Cô gãi đầu ngượng nghịu.
- Sao tụi con lại không chịu thay đồ._ Cô nhẹ nhàng nói.
- Mama có biết dì Lạc nói gì với tụi con không, dì nói nếu tụi con không chịu mặc đồ là dì ấy sẽ cut mất bảo bối của con, con là đứa trẻ thông minh mà, nếu con không cởi đồ ra thì sao gì lạc làm chuyện đấy được._ Cậu bé thì thầm vào tai của cô, nghe những lời nói ngây ngô của cậu bé bật cười.
- Haha dì Lạc nói vậy sao.
- Thằng nhóc kia con nói xấu gì dì phải không?_ An Lạc trừng mắt nhìn tiểu Khang.
- Mama thấy chưa, dì Lạc hung dữ như vậy làm sao con giao tấm thân ngọc ngà này cho dì ấy được._Tiểu Khang nheo mặt.
-Con nói ai hung dữ hả._ An Lạc tức giận la lối.
- Mẹ ơi chúng ta chạy thôi, sắp có sư tử từ trên núi xuống rồi.
Cậu nắm tay cô và Tiểu an chạy đi, ngôi nhà bừng bừng sát khí. Chạy đến khỏi cửa, mẹ con cô thở hổn hển.
- Con cũng gan đấy dám chọc giận chủ nhà,không sợ bị đuổi ra khỏi nhà sao.(Cười)
- Mẹ xem một đứa trẻ khôi ngô tuấn tú lại biết ăn nói con không đi thì thôi, ai nỡ đuổi con chứ_Cậu giương mặt vỗ tay vào ngực.
- Anh lại tự luyến nữa rồi, mama anh có giống như chú mà mình gặp ở sân bay không?_ Cô bé nhìn và nói.
" Giống chẳng lẽ anh ta là...không thể như vậy được, làm sao người đó lại là chủ tịch một công ty lớn được.." cô suy nghĩ hai đứa trẻ cãi nhau, đụng vào người cô làm cô giật mình.
- Mình đi thôi._Cô dắt hai đứa đi lên xe, rồi đi đến trường.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
" Reng...reng...reng" Tiếng chuông điện thoại reo lên, cô than thở.
- Mới có 7h mà reo om sòm rồi...hả..cái gì 7h...a..Trễ rồi mình quên mất hôm này là ngày nhập học của tụi nhỏ.
Cô bừng tỉnh mở mắt thức dậy rời khỏi giường, hoảng hốt chạy loanh quanh phòng, cô nhanh chóng thay đồ, trang điểm rồi đi ra gọi hai đứa nhỏ dậy. Cô gõ cửa.
- Tụi con dậy đi, mình phải đi đến trường nữa.
Nghe không thấy lên tiếng cô vội vã chạy vào phòng thì không thấy bóng dáng hai đứa đâu cả. Cô vội vàng chạy xuống lầu thì thấy hai đứa đang đứng dưới cầu thang, quần áo chỉnh tề , khoanh tay lại nhìn về phía cô phàn nàn:
- Mama lại trễ nữa rồi, chừng nao mama mới chịu đúng giờ đây!
Cô nhìn vẻ mặt của hai đứa trẻ rồi đi xuống ôm hai đứa vào lòng âu yếm.
- Mama xin lỗi, đừng giận nữa. hai con tự thay đồ à, hai đứa đúng là những đứa trẻ ngoan mà._ Cô hôn lên má hai đứa.
- Được vậy cũng mừng, em có biết hai nhóc này quậy banh phòng của chị vì không chịu thay đồ không_ An lạc bước từ trong bếp ra than vãn.
-Chị thay đồ cho tụi nhóc sao, vậy mà em cứ tưởng...hà..hà..cảm ơn chị._ Cô gãi đầu ngượng nghịu.
- Sao tụi con lại không chịu thay đồ._ Cô nhẹ nhàng nói.
- Mama có biết dì Lạc nói gì với tụi con không, dì nói nếu tụi con không chịu mặc đồ là dì ấy sẽ cut mất bảo bối của con, con là đứa trẻ thông minh mà, nếu con không cởi đồ ra thì sao gì lạc làm chuyện đấy được._ Cậu bé thì thầm vào tai của cô, nghe những lời nói ngây ngô của cậu bé bật cười.
- Haha dì Lạc nói vậy sao.
- Thằng nhóc kia con nói xấu gì dì phải không?_ An Lạc trừng mắt nhìn tiểu Khang.
- Mama thấy chưa, dì Lạc hung dữ như vậy làm sao con giao tấm thân ngọc ngà này cho dì ấy được._Tiểu Khang nheo mặt.
-Con nói ai hung dữ hả._ An Lạc tức giận la lối.
- Mẹ ơi chúng ta chạy thôi, sắp có sư tử từ trên núi xuống rồi.
Cậu nắm tay cô và Tiểu an chạy đi, ngôi nhà bừng bừng sát khí. Chạy đến khỏi cửa, mẹ con cô thở hổn hển.
- Con cũng gan đấy dám chọc giận chủ nhà,không sợ bị đuổi ra khỏi nhà sao.(Cười)
- Mẹ xem một đứa trẻ khôi ngô tuấn tú lại biết ăn nói con không đi thì thôi, ai nỡ đuổi con chứ_Cậu giương mặt vỗ tay vào ngực.
- Anh lại tự luyến nữa rồi, mama anh có giống như chú mà mình gặp ở sân bay không?_ Cô bé nhìn và nói.
" Giống chẳng lẽ anh ta là...không thể như vậy được, làm sao người đó lại là chủ tịch một công ty lớn được.." cô suy nghĩ hai đứa trẻ cãi nhau, đụng vào người cô làm cô giật mình.
- Mình đi thôi._Cô dắt hai đứa đi lên xe, rồi đi đến trường.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook