Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-194
Chương 194 - Hẹn
Vietwriter
Tú Vy đưa Hà Phong đến một nhà hàng trong khu phố nhỏ bình yên. Chiếc xe dừng lại cả hai cùng lúc bước xuống.
Ở đây không ai biết ai là ai nên khá tự do, nhà hàng nhỏ tông màu tối nhưng không ẩm thấp mà lặng yên.
Anh cũng khá thích thú với điều này vừa đi vừa ngắm mỗi góc đều có chậu cây nhỏ xanh mướt.
Khách ở đây toàn những người bình dị khác xa nơi phố thị tấp nập ồn ào mà anh biết.
"Ngồi xuống bàn này đi, ở đây dễ quan sát xung quanh hơn"
Tú Vy kéo ghế ngồi xuống anh cũng ngồi đối diện với cô mắt vẫn đảo xung quanh.
"Wow ai chỉ em chỗ này vậy giống như ở quê lặng lẽ mà xinh đẹp"
"Là người em muốn giới thiệu cho anh đó"
Cô cầm menu xem thử hôm nay nhà hàng có món gì mới không. Xem một lát rồi đặt xuống ghi món ăn vào tờ giấy sẽ tự động gửi tới cho nhân viên.
Chọn món ăn xong cô mới chợt nhớ rằng mình vẫn chưa gọi điện cho Trường Niên. Nhân vật chính không tới làm sao bắt đầu buổi tiệc được.
Tú Vy kéo ghế đứng dậy xin phép Hà Phong ra ngoài gọi điện.
Anh tranh thủ một mình ngồi ngóng có trai đẹp nào đi ngang qua sẽ tia ngay. Nhưng tiếc thay ở đây chỉ có những ông già hoặc trung niên.
Trường Niên ngồi nhìn chăm chú vào tấm hình mà người lúc nãy đưa. Tay xoa xoa cằm người nhún nhún.
"Nhìn khá đẹp trai đấy, nhưng không đẹp bằng Tú Vy nhà mình. Làm sao để tìm ra anh ta trong biển người chứ. Trường Niên cái miệng hại cái thân rồi..."
Hắn thấy mình rất ngu khi làm phách không cần thông tin ngồi suy tư một lát bỏ xuống đi vệ sinh một lát.
" Đây là một bài hát vui...."
Hắn vừa rời khỏi chuông điện thoại reo vang rồi tắt.
"Hừm...cái tên này dám không nghe máy của mình sao. Tôi sẽ gọi cháy máy anh luôn"
Ở trong nhà vệ sinh hắn vẫn suy tư không hồi kết mất nửa tiếng mới xong. Vừa bước ra đã. nghe được tiếng chuông điện thoại.
Bước tới một cách từ từ chậm chạp hắn không biết mình đang đùa giỡn với tử thần bình thản nghe máy.
"Lý Trường Niên anh gan lắm dám không nghe máy của tôi"
Màng nhĩ muốn thủng một lỗ to mặt nhăn lại giải thích.
"Xin lỗi, anh lo đi vệ sinh nên không nghe"
Bên kia giọng trầm nhỏ lại: "Một lí do hợp lý, đến nhà hàng cũ ngay nếu không mất vợ ráng chịu"
"Em...bip bip...em"
Nội dung mập mờ trong câu nói của Tú Vy làm hắn không yên tâm nhưng cô đã cúp máy.
Lần này hắn nhất định sẽ không cho chuyển gì xảy ra một lần nữa.
"Để xem anh dám bơ tôi không" Tú Vy nhìn thẳng vào màn hình điện thoại đập nhẹ.
Cô quay người rời khỏi góc tường ngồi lại chỗ cũ khoanh tay cả người như muốn xì khói.
Hà Phong rất sợ khi cô tỏ vẻ không vui anh đã bị trút giận một cách không thể nào vô duyên hơn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
Tú Vy đưa Hà Phong đến một nhà hàng trong khu phố nhỏ bình yên. Chiếc xe dừng lại cả hai cùng lúc bước xuống.
Ở đây không ai biết ai là ai nên khá tự do, nhà hàng nhỏ tông màu tối nhưng không ẩm thấp mà lặng yên.
Anh cũng khá thích thú với điều này vừa đi vừa ngắm mỗi góc đều có chậu cây nhỏ xanh mướt.
Khách ở đây toàn những người bình dị khác xa nơi phố thị tấp nập ồn ào mà anh biết.
"Ngồi xuống bàn này đi, ở đây dễ quan sát xung quanh hơn"
Tú Vy kéo ghế ngồi xuống anh cũng ngồi đối diện với cô mắt vẫn đảo xung quanh.
"Wow ai chỉ em chỗ này vậy giống như ở quê lặng lẽ mà xinh đẹp"
"Là người em muốn giới thiệu cho anh đó"
Cô cầm menu xem thử hôm nay nhà hàng có món gì mới không. Xem một lát rồi đặt xuống ghi món ăn vào tờ giấy sẽ tự động gửi tới cho nhân viên.
Chọn món ăn xong cô mới chợt nhớ rằng mình vẫn chưa gọi điện cho Trường Niên. Nhân vật chính không tới làm sao bắt đầu buổi tiệc được.
Tú Vy kéo ghế đứng dậy xin phép Hà Phong ra ngoài gọi điện.
Anh tranh thủ một mình ngồi ngóng có trai đẹp nào đi ngang qua sẽ tia ngay. Nhưng tiếc thay ở đây chỉ có những ông già hoặc trung niên.
Trường Niên ngồi nhìn chăm chú vào tấm hình mà người lúc nãy đưa. Tay xoa xoa cằm người nhún nhún.
"Nhìn khá đẹp trai đấy, nhưng không đẹp bằng Tú Vy nhà mình. Làm sao để tìm ra anh ta trong biển người chứ. Trường Niên cái miệng hại cái thân rồi..."
Hắn thấy mình rất ngu khi làm phách không cần thông tin ngồi suy tư một lát bỏ xuống đi vệ sinh một lát.
" Đây là một bài hát vui...."
Hắn vừa rời khỏi chuông điện thoại reo vang rồi tắt.
"Hừm...cái tên này dám không nghe máy của mình sao. Tôi sẽ gọi cháy máy anh luôn"
Ở trong nhà vệ sinh hắn vẫn suy tư không hồi kết mất nửa tiếng mới xong. Vừa bước ra đã. nghe được tiếng chuông điện thoại.
Bước tới một cách từ từ chậm chạp hắn không biết mình đang đùa giỡn với tử thần bình thản nghe máy.
"Lý Trường Niên anh gan lắm dám không nghe máy của tôi"
Màng nhĩ muốn thủng một lỗ to mặt nhăn lại giải thích.
"Xin lỗi, anh lo đi vệ sinh nên không nghe"
Bên kia giọng trầm nhỏ lại: "Một lí do hợp lý, đến nhà hàng cũ ngay nếu không mất vợ ráng chịu"
"Em...bip bip...em"
Nội dung mập mờ trong câu nói của Tú Vy làm hắn không yên tâm nhưng cô đã cúp máy.
Lần này hắn nhất định sẽ không cho chuyển gì xảy ra một lần nữa.
"Để xem anh dám bơ tôi không" Tú Vy nhìn thẳng vào màn hình điện thoại đập nhẹ.
Cô quay người rời khỏi góc tường ngồi lại chỗ cũ khoanh tay cả người như muốn xì khói.
Hà Phong rất sợ khi cô tỏ vẻ không vui anh đã bị trút giận một cách không thể nào vô duyên hơn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter