Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-212
Chương 212 - (⊙o⊙)?
Vietwriter
Sau một đêm ăn chơi rượt đánh cùng nhau, Tú Vy và Trường Niên nảy ra ý định sẽ đi chu du khắp thế giới. Mới nghĩ cả hai quyết định làm một chuyến xuyên lục địa bằng chiếc Kawasaki.
Mới sáng sớm hắn đang quấn chăn ngủ ngon lành tiếng đạp cửa kèm theo tiếng la inh ỏi.
"Lý Trường Niên, anh có chịu dậy không, trễ giờ rồi kìa"
Hắn giãy nãy khàn giọng còn mớ ngủ: "Ứm..cho anh ngủ tí đi"
"Anh dậy ngay mau, em đếm tới ba anh không dậy em đập xe đấy" Cô bước tới kéo chăn ra khỏi người hắn.
"Anh biết rồi, đi phượt mà như chạy đạn vậy, trời đánh còn tránh bữa ngủ còn em đánh không trượt lúc nào?"
Vì sợ hư chiếc xe mới mua hắn đành phải ngồi dậy vùng vằng một lát mới bước ra khỏi giường vệ sinh cá nhân. Tranh thủ hắn thay đồ cô phải tranh thủ dặn dò Gia Minh và Ninh An tự chăm sóc bản thân.
Vừa mới mở mắt Gia Minh đã tự mình thay đồ mà không cần ai giúp. Còn Ninh An vẫn còn nhông nhông quanh giường với bộ pijama chấm bi miệng càm ràm.
"Chẳng lẽ anh chịu ở nhà một mình trong khi ba mẹ đi phượt với nhau sao?"
Gia Minh đang chỉnh sửa lại chiếc áo mái tóc nhìn trong gương vuốt vuốt thở dài.
"Em nói chuyện mắc cười nhỉ, học lo học đi. Học dở như gì mà đòi đi chơi"
"Hứ, lớn em mà có con em sẽ cùng chồng chở nó đi khắp vũ trụ luôn"
"Ừm, cỡ gia đình em lên mặt trăng mới chứa nổi, mới tỉ tuổi bày đặt chồng con"
"Hứ, làm như anh tốt lắm, người xịt nước hoa, tóc vuốt keo làm vậy chi. Tưởng ngầu lắm sao, nhìn muốn ói. Tuệ Lâm xa lánh là đúng rồi"
Nó đang vuốt keo nghe Ninh An nhắc tới Tuệ Lâm bỏ chai keo xuống. Buồn bã đi vào nhà vệ sinh, một lát sau bước ra tóc ước nhẹp rũ xuống trán. Lớp keo đã bị gội rửa hết.
Nhìn thấy bộ dạng này Ninh An bật cười nham nhở: "Hơ hơ...chưa gì đã nhận ra mình không thích hợp mới mấy việc này rồi sao?"
"Anh nghĩ mình đã đi sai nước cờ rồi! Già trước tuổi dễ bị con gái cô lập lắm"
Nó nhìn mình trong gương đập mạnh xuống bàn ánh mắt đầy kiên quyết.
"Anh sẽ làm những gì mà một đứa trẻ bảy tuổi cần phải có"
"...."
Ninh An lắc đầu: "Thật ra ông có lớn lúc nào đâu mà đòi nhỏ lại"
Trường Niên đã thay cho mình một bộ vest đen sang chảnh bóng bẩy với chiếc áo choàng giống siêu trộm kid nhưng là màu đen.
Để bước xuống lầu sao cho ngầu hắn nhét vào trong túi chiếc điện thoại mở thật to bà hát bến Thượng Hải.
Tú Vy ở dưới nhà người mặc bộ quần áo sát thủ cũng đen từ trên xuống dưới. Thấy hắn làm gì trên đó hơi lâu, nhón chân gọi to.
"Trường Niên, em sắp thành xương khô rồi"
"Cạch" Trên lầu cánh cửa đã mở ra, tiếng bước chân càng ngày càng to dần. "Phập" Hắn bước tới cậu thang phất tà áo ra sau bay nhẹ trong gió. Đôi chân mang giày đen bước nhẹ xuống từng bậc từng bậc. Nhạc phát lên hùng hồn từng nốt nhạc.
"Lọn xanh, lọn lầu, mành nê tan xế ta nê í ì í i"
"..."!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
Sau một đêm ăn chơi rượt đánh cùng nhau, Tú Vy và Trường Niên nảy ra ý định sẽ đi chu du khắp thế giới. Mới nghĩ cả hai quyết định làm một chuyến xuyên lục địa bằng chiếc Kawasaki.
Mới sáng sớm hắn đang quấn chăn ngủ ngon lành tiếng đạp cửa kèm theo tiếng la inh ỏi.
"Lý Trường Niên, anh có chịu dậy không, trễ giờ rồi kìa"
Hắn giãy nãy khàn giọng còn mớ ngủ: "Ứm..cho anh ngủ tí đi"
"Anh dậy ngay mau, em đếm tới ba anh không dậy em đập xe đấy" Cô bước tới kéo chăn ra khỏi người hắn.
"Anh biết rồi, đi phượt mà như chạy đạn vậy, trời đánh còn tránh bữa ngủ còn em đánh không trượt lúc nào?"
Vì sợ hư chiếc xe mới mua hắn đành phải ngồi dậy vùng vằng một lát mới bước ra khỏi giường vệ sinh cá nhân. Tranh thủ hắn thay đồ cô phải tranh thủ dặn dò Gia Minh và Ninh An tự chăm sóc bản thân.
Vừa mới mở mắt Gia Minh đã tự mình thay đồ mà không cần ai giúp. Còn Ninh An vẫn còn nhông nhông quanh giường với bộ pijama chấm bi miệng càm ràm.
"Chẳng lẽ anh chịu ở nhà một mình trong khi ba mẹ đi phượt với nhau sao?"
Gia Minh đang chỉnh sửa lại chiếc áo mái tóc nhìn trong gương vuốt vuốt thở dài.
"Em nói chuyện mắc cười nhỉ, học lo học đi. Học dở như gì mà đòi đi chơi"
"Hứ, lớn em mà có con em sẽ cùng chồng chở nó đi khắp vũ trụ luôn"
"Ừm, cỡ gia đình em lên mặt trăng mới chứa nổi, mới tỉ tuổi bày đặt chồng con"
"Hứ, làm như anh tốt lắm, người xịt nước hoa, tóc vuốt keo làm vậy chi. Tưởng ngầu lắm sao, nhìn muốn ói. Tuệ Lâm xa lánh là đúng rồi"
Nó đang vuốt keo nghe Ninh An nhắc tới Tuệ Lâm bỏ chai keo xuống. Buồn bã đi vào nhà vệ sinh, một lát sau bước ra tóc ước nhẹp rũ xuống trán. Lớp keo đã bị gội rửa hết.
Nhìn thấy bộ dạng này Ninh An bật cười nham nhở: "Hơ hơ...chưa gì đã nhận ra mình không thích hợp mới mấy việc này rồi sao?"
"Anh nghĩ mình đã đi sai nước cờ rồi! Già trước tuổi dễ bị con gái cô lập lắm"
Nó nhìn mình trong gương đập mạnh xuống bàn ánh mắt đầy kiên quyết.
"Anh sẽ làm những gì mà một đứa trẻ bảy tuổi cần phải có"
"...."
Ninh An lắc đầu: "Thật ra ông có lớn lúc nào đâu mà đòi nhỏ lại"
Trường Niên đã thay cho mình một bộ vest đen sang chảnh bóng bẩy với chiếc áo choàng giống siêu trộm kid nhưng là màu đen.
Để bước xuống lầu sao cho ngầu hắn nhét vào trong túi chiếc điện thoại mở thật to bà hát bến Thượng Hải.
Tú Vy ở dưới nhà người mặc bộ quần áo sát thủ cũng đen từ trên xuống dưới. Thấy hắn làm gì trên đó hơi lâu, nhón chân gọi to.
"Trường Niên, em sắp thành xương khô rồi"
"Cạch" Trên lầu cánh cửa đã mở ra, tiếng bước chân càng ngày càng to dần. "Phập" Hắn bước tới cậu thang phất tà áo ra sau bay nhẹ trong gió. Đôi chân mang giày đen bước nhẹ xuống từng bậc từng bậc. Nhạc phát lên hùng hồn từng nốt nhạc.
"Lọn xanh, lọn lầu, mành nê tan xế ta nê í ì í i"
"..."!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook