Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-229
Chương 229 - Ngoại Truyện
Vietwriter
Tú Vy rời đi, Đình Dương đứng lặng một lúc lâu thở dài trút hết mọi giận dữ.
"Thay đổi lịch trình, chúng ta sẽ rời đi ngay bây giờ. Đáng lẽ anh không nên đưa em trở về đây"
Anh bước vào phòng, Thiên Thiên nắm tay lại lo lắng.
"Em không muốn mất Hứa Thiên đâu?"
Ánh mắt đa sầu chớp nhẹ quay lại xoa đầu cô mỉm cười.
"Em yên tâm, có anh ở đây, không ai làm được gì đâu"
"Nhưng tôi thì có thể đấy"
Tú Vy vẫn chưa đi, dựa lưng vào cạnh cửa hai tay khoanh trước ngực. Đôi mắt tròn xoe đầy kiêu hãnh, môi nhếch nhẹ độc đoán.
"Suốt thời gian qua mấy người không hề chăm sóc nó, không có quyền dành lại"
"Thì có biết đâu mà chăm sóc" Cô cười khẩy.
"Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra"
"Tôi quên nhắc cho anh nhớ, chính chị Thiên Thiên đã mang đứa con đi mất. Coi như chị ấy đã cướp mất quyền làm cha của Thiên Vũ và quyền làm cô của tôi....
" Mà đối với Lý Tú Vy tôi, đã bị cướp phải giật lại cho bằng được"
Nói ra những lời tàn nhẫn này cô chẳng muốn chút nào nhưng vì hạnh phúc của hai người cô đành phải dùng cách này thôi.
Hình như Đình Dương đã dần nhận ra không còn kích động như trước. Không khí im bặt cô bước tới quỳ xuống bên cạnh Hứa Thiên đặt tay lên vai nó.
"Cô tin rằng những gì mình làm là đúng? Con có thấy hận cô không?"
Hứa Thiên không nói gì bẽn lẽn nhìn Thiên Thiên rồi cuối gầm một lát ngẩn mặt nhìn cô.
"Cô không phải là người xấu"
"Tại sao con lại nghĩ như vậy trong khi cô uy hiếp mẹ con"
"Con không biết, tự nhiên con có cảm giác những gì cô làm chỉ muốn tốt cho con"
Mặt nó trong rất đáng thương khao khát có được một gia đình trọn vẹn. Cô không kìm lòng rơi lệ hôn lên vòm trán cao.
"Cô sẽ cho con một gia đình trọn vẹn"
Không còn nhiều thời gian còn phải thăm Thiên Vũ. Cô vỗ vai nó hai cái đứng lên vẫy tay chào tạm biệt.
"Cô sẽ không để cháu mình tổn thương đâu"(cười).
Thiên Thiên nhìn thấy con mình rất hạnh phúc nụ cười đang hiện hữu trên môi khi nhìn Tú Vy.
Có lẽ cô đã sai, cảm thấy mình quá nhu nhược không thể mang lại cho con một gia đình hạnh phúc.
.......
"Phập...ba bích đánh trước nè"
"Heo cơ"
"Tự nhiên ba bích đánh heo cơ, chơi một mình đi con"
"Vậy rút lại, con ác bích"
"Ba đừng cản con để con chém nó"
Đe dọa vậy thôi chứ ba cha con nhà hắn đếch sợ. Tú Vy vừa ra khỏi nhà là bao che, rũ nhau đánh bài giết thời gian.
"Ta nói cho các con biết nhá, cha con mình là trùm bao che nhau. Cái gì mà quỳ đến mấy tiếng, đánh bài mấy tiếng nói còn nghe được"
"Baba tự tin gớm nhỉ, mama mà về nhìn thấy cảnh này chết cả lũ"Gia Minh thở dài lo giúp Trường Niên.
"Thì cha con như thể tay chân rách lành đùm bọc có gì chết chùm"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
Tú Vy rời đi, Đình Dương đứng lặng một lúc lâu thở dài trút hết mọi giận dữ.
"Thay đổi lịch trình, chúng ta sẽ rời đi ngay bây giờ. Đáng lẽ anh không nên đưa em trở về đây"
Anh bước vào phòng, Thiên Thiên nắm tay lại lo lắng.
"Em không muốn mất Hứa Thiên đâu?"
Ánh mắt đa sầu chớp nhẹ quay lại xoa đầu cô mỉm cười.
"Em yên tâm, có anh ở đây, không ai làm được gì đâu"
"Nhưng tôi thì có thể đấy"
Tú Vy vẫn chưa đi, dựa lưng vào cạnh cửa hai tay khoanh trước ngực. Đôi mắt tròn xoe đầy kiêu hãnh, môi nhếch nhẹ độc đoán.
"Suốt thời gian qua mấy người không hề chăm sóc nó, không có quyền dành lại"
"Thì có biết đâu mà chăm sóc" Cô cười khẩy.
"Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra"
"Tôi quên nhắc cho anh nhớ, chính chị Thiên Thiên đã mang đứa con đi mất. Coi như chị ấy đã cướp mất quyền làm cha của Thiên Vũ và quyền làm cô của tôi....
" Mà đối với Lý Tú Vy tôi, đã bị cướp phải giật lại cho bằng được"
Nói ra những lời tàn nhẫn này cô chẳng muốn chút nào nhưng vì hạnh phúc của hai người cô đành phải dùng cách này thôi.
Hình như Đình Dương đã dần nhận ra không còn kích động như trước. Không khí im bặt cô bước tới quỳ xuống bên cạnh Hứa Thiên đặt tay lên vai nó.
"Cô tin rằng những gì mình làm là đúng? Con có thấy hận cô không?"
Hứa Thiên không nói gì bẽn lẽn nhìn Thiên Thiên rồi cuối gầm một lát ngẩn mặt nhìn cô.
"Cô không phải là người xấu"
"Tại sao con lại nghĩ như vậy trong khi cô uy hiếp mẹ con"
"Con không biết, tự nhiên con có cảm giác những gì cô làm chỉ muốn tốt cho con"
Mặt nó trong rất đáng thương khao khát có được một gia đình trọn vẹn. Cô không kìm lòng rơi lệ hôn lên vòm trán cao.
"Cô sẽ cho con một gia đình trọn vẹn"
Không còn nhiều thời gian còn phải thăm Thiên Vũ. Cô vỗ vai nó hai cái đứng lên vẫy tay chào tạm biệt.
"Cô sẽ không để cháu mình tổn thương đâu"(cười).
Thiên Thiên nhìn thấy con mình rất hạnh phúc nụ cười đang hiện hữu trên môi khi nhìn Tú Vy.
Có lẽ cô đã sai, cảm thấy mình quá nhu nhược không thể mang lại cho con một gia đình hạnh phúc.
.......
"Phập...ba bích đánh trước nè"
"Heo cơ"
"Tự nhiên ba bích đánh heo cơ, chơi một mình đi con"
"Vậy rút lại, con ác bích"
"Ba đừng cản con để con chém nó"
Đe dọa vậy thôi chứ ba cha con nhà hắn đếch sợ. Tú Vy vừa ra khỏi nhà là bao che, rũ nhau đánh bài giết thời gian.
"Ta nói cho các con biết nhá, cha con mình là trùm bao che nhau. Cái gì mà quỳ đến mấy tiếng, đánh bài mấy tiếng nói còn nghe được"
"Baba tự tin gớm nhỉ, mama mà về nhìn thấy cảnh này chết cả lũ"Gia Minh thở dài lo giúp Trường Niên.
"Thì cha con như thể tay chân rách lành đùm bọc có gì chết chùm"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook