Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-252
Chương 252 - Cầu hôn
Vietwriter
Nụ hôn có thể giải quyết tất cả, nó đã đưa hai trái tim gắn bó với nhau.
"Cẩu lương trước mắt nuốt không nổi rồi"
Không khí lặng yên bị phá vỡ, An Lạc rời khỏi người Lăng Thần vội lau nước mắt xấu hổ.
Lăng Thần quay người xuống xoa đầu nhóc mỉm cười: "Cảm ơn nhóc nhiều lắm"
Nhóc cười đáp lại: "Anh không cần cảm ơn, cho em một bữa trưa, cơm chứ không phải cẩu lương đâu nha"
Nhóc nhắc nhẹ, bụng cả hai cũng reo lên,gần đây có một nhà hàng. An Lạc cùng Lăng Thần nắm tay cậu nhóc bước đi cười nói như một gia đình thực thụ.
Vừa đặt chân đến cửa, nhân viên niềm nở chặn lại: "Xin lỗi ở đây chúng tôi chỉ tiếp khách ăn mặc lịch sự. Chắc cậu nhóc này không thể theo vào được rồi"
Nghe nhân viên nói nhóc nhìn xuống, bộ quần áo xộc xệch có chút bẩn, ánh mặt đượm buồn gượng cười.
"Tự nhiên em không thấy đó nữa, anh chị vào đi. Em đi đây"
Nhóc gạt tay cả hai quay lưng chạy đi, bàn tay khẽ đưa lau những giọt nước mắt. Nhóc thấy mình đúng là không biết thân biết phận.
Nhóc chỉ là một đứa ăn xin đầu đường xó chợ thì làm sao mà xứng với nhà hàng sang trọng.
Nhóc chạy đến một đoạn đường ngồi gục xuống lớp tuyết dày, những giọt nước mắt uất ức lăn dài trên mi.
"Nhân Kỳ mày thật ngốc, mày tưởng mày là ai mà đòi vào nhà hàng hạng sang...hic"
"Nhóc là thiên thần, nhóc xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp"
Hai bàn tay chạm vào đôi vai nhỏ run run, nhóc cảm thấy rất hạnh phúc ngẩn mặt nhìn.
"Chị An Lạc, anh Lăng Thần sao hai người"
An Lạc và Lăng Thần đỡ nhóc dậy phủi nhẹ lớp tuyết bám trên nhóc cười dịu: "Đi ăn chỉ để cảm ơn nhóc, buổi tiệc không có nhân vật chính thì còn gì nữa"
Nhóc lau nước mắt thút thít: "Nhưng em không được vào"
An Lạc nhỏ nhẹ, nói: "Vậy thì chúng ta đi nơi khác, những chỗ phân biệt giàu nghèo làm sao biết được hạnh phúc là gì"
Lăng Thần tiếp lời: "Nín đi, con trai khóc là xấu lắm đấy. Anh sẽ khiến em hạnh phúc xuống cả ngày"
Nhưng lời nói đầy yêu thương làm nhóc cảm động òa khóc ôm chầm lấy hai người nức nở.
"Cảm ơn anh chị, cảm ơn anh chị rất nhiều, huhu"
Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn tăn rơi, những cử chỉ quan tâm cũng khiến một đứa trẻ cùng khổ mang ơn rất nhiều.
Dưới vòng tay này, nhóc không phải là một đứa trẻ ăn xin đơn độc bị người khác khinh miệt chế giễu.
Nhóc ước gì đây là ba mẹ của mình, hai người dưng còn đối xử tốt. Nhưng cha mẹ nhóc thì không, từ nhỏ đã bị bỏ rơi ăn cơm thùng rác để sống qua ngày.
Mỗi ngày đều là cực hình giống như một địa ngục trần gian không lối thoát.
"Tạm biệt em"
Bữa cơm hôm nay thật êm đềm hạnh phúc, hai người rời đi trong lòng nhóc hụt hẫng vô cùng. Ai cũng có gia đình riêng cần phải lo và nhóc không ngoại lệ.
Nhóc còn một chú chó đang đợi ở nhà, bờ lưng nhỏ thấp thoáng quay đi.
Anh và cô nắm tay nhau đi trên đường lấp lánh ánh đèn ban đêm rực rỡ. Tòa tháp Eiffel cao chót vót thấp sáng rồi thấp tối.
" Khung cảnh ban đêm đẹp quá anh nhỉ"
Anh dừng lại, nghiêng người đưa tay vén tóc cô sang bên mép tai, khẽ nói: "Khung cảnh ban đêm đúng là đẹp thật. Nhưng không đẹp bằng em"
Nghe anh nói cô cuối đầu e thẹn, anh nâng cằm cô đưa vào môi mút nhẹ. Anh khẽ cười, quỳ gối trước mặt cô giữa chốn đông người, tay lấy chiếc nhẫn mà mẹ anh để lại đưa lên.
"An Lạc, làm vợ ai cũng vậy, thôi làm đại vợ anh đi"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
Nụ hôn có thể giải quyết tất cả, nó đã đưa hai trái tim gắn bó với nhau.
"Cẩu lương trước mắt nuốt không nổi rồi"
Không khí lặng yên bị phá vỡ, An Lạc rời khỏi người Lăng Thần vội lau nước mắt xấu hổ.
Lăng Thần quay người xuống xoa đầu nhóc mỉm cười: "Cảm ơn nhóc nhiều lắm"
Nhóc cười đáp lại: "Anh không cần cảm ơn, cho em một bữa trưa, cơm chứ không phải cẩu lương đâu nha"
Nhóc nhắc nhẹ, bụng cả hai cũng reo lên,gần đây có một nhà hàng. An Lạc cùng Lăng Thần nắm tay cậu nhóc bước đi cười nói như một gia đình thực thụ.
Vừa đặt chân đến cửa, nhân viên niềm nở chặn lại: "Xin lỗi ở đây chúng tôi chỉ tiếp khách ăn mặc lịch sự. Chắc cậu nhóc này không thể theo vào được rồi"
Nghe nhân viên nói nhóc nhìn xuống, bộ quần áo xộc xệch có chút bẩn, ánh mặt đượm buồn gượng cười.
"Tự nhiên em không thấy đó nữa, anh chị vào đi. Em đi đây"
Nhóc gạt tay cả hai quay lưng chạy đi, bàn tay khẽ đưa lau những giọt nước mắt. Nhóc thấy mình đúng là không biết thân biết phận.
Nhóc chỉ là một đứa ăn xin đầu đường xó chợ thì làm sao mà xứng với nhà hàng sang trọng.
Nhóc chạy đến một đoạn đường ngồi gục xuống lớp tuyết dày, những giọt nước mắt uất ức lăn dài trên mi.
"Nhân Kỳ mày thật ngốc, mày tưởng mày là ai mà đòi vào nhà hàng hạng sang...hic"
"Nhóc là thiên thần, nhóc xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp"
Hai bàn tay chạm vào đôi vai nhỏ run run, nhóc cảm thấy rất hạnh phúc ngẩn mặt nhìn.
"Chị An Lạc, anh Lăng Thần sao hai người"
An Lạc và Lăng Thần đỡ nhóc dậy phủi nhẹ lớp tuyết bám trên nhóc cười dịu: "Đi ăn chỉ để cảm ơn nhóc, buổi tiệc không có nhân vật chính thì còn gì nữa"
Nhóc lau nước mắt thút thít: "Nhưng em không được vào"
An Lạc nhỏ nhẹ, nói: "Vậy thì chúng ta đi nơi khác, những chỗ phân biệt giàu nghèo làm sao biết được hạnh phúc là gì"
Lăng Thần tiếp lời: "Nín đi, con trai khóc là xấu lắm đấy. Anh sẽ khiến em hạnh phúc xuống cả ngày"
Nhưng lời nói đầy yêu thương làm nhóc cảm động òa khóc ôm chầm lấy hai người nức nở.
"Cảm ơn anh chị, cảm ơn anh chị rất nhiều, huhu"
Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn tăn rơi, những cử chỉ quan tâm cũng khiến một đứa trẻ cùng khổ mang ơn rất nhiều.
Dưới vòng tay này, nhóc không phải là một đứa trẻ ăn xin đơn độc bị người khác khinh miệt chế giễu.
Nhóc ước gì đây là ba mẹ của mình, hai người dưng còn đối xử tốt. Nhưng cha mẹ nhóc thì không, từ nhỏ đã bị bỏ rơi ăn cơm thùng rác để sống qua ngày.
Mỗi ngày đều là cực hình giống như một địa ngục trần gian không lối thoát.
"Tạm biệt em"
Bữa cơm hôm nay thật êm đềm hạnh phúc, hai người rời đi trong lòng nhóc hụt hẫng vô cùng. Ai cũng có gia đình riêng cần phải lo và nhóc không ngoại lệ.
Nhóc còn một chú chó đang đợi ở nhà, bờ lưng nhỏ thấp thoáng quay đi.
Anh và cô nắm tay nhau đi trên đường lấp lánh ánh đèn ban đêm rực rỡ. Tòa tháp Eiffel cao chót vót thấp sáng rồi thấp tối.
" Khung cảnh ban đêm đẹp quá anh nhỉ"
Anh dừng lại, nghiêng người đưa tay vén tóc cô sang bên mép tai, khẽ nói: "Khung cảnh ban đêm đúng là đẹp thật. Nhưng không đẹp bằng em"
Nghe anh nói cô cuối đầu e thẹn, anh nâng cằm cô đưa vào môi mút nhẹ. Anh khẽ cười, quỳ gối trước mặt cô giữa chốn đông người, tay lấy chiếc nhẫn mà mẹ anh để lại đưa lên.
"An Lạc, làm vợ ai cũng vậy, thôi làm đại vợ anh đi"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook