Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-25
Chương 25 - Không yêu sẽ không khổ
Vietwriter
"Hắt........xì"
" Ai đang nói xấu mình thì phải"
Cô từ trong nhà tắm bước ra trên tay cầm một chiếc khăn trắng để lau nước trên mái tóc mềm mại cảm thấy hơi ngứa mũi cô lấy tay ngọ nguậy chiếc mũi đi đến giường ngủ từ từ ngồi xuống nhớ về cái đêm định mệnh sáu năm trước rồi mỉm cười.
" Mình còn tưởng gặp anh ta nhiều lần nữa nhưng không ngờ một phát ăn ngay"
Cô tìm tục cười xấu hổ mân mê chiếc khăn trên tay một lúc lâu thì cô nhận ra rằng còn một đống giấy tờ chưa xử lý, cô thở dài đi tới phòng làm việc cầm lên một bức hình chụp của cô Thiên Vũ và hai đứa trẻ trong ngày lễ Halloween đang đùa giỡn với nhau, cô cười nhẹ đôi môi đỏ hồng trông rất đẹp. Tú Vy từ từ đặt tấm hình lại chỗ cũ rồi đi vào phòng của hai đứa trẻ sắp xếp lại đồ chơi và đặt hai đứa nằm lại ngay ngắn trên giường đắp chăn lại. Cô hôn nhẹ lên trán, tay vuốt ve mái tóc mảnh mai nhưng mềm mại thì thầm.
" Hai thiên thần nhỏ của mẹ chắc bây giờ tụi con cũng rất hạnh phúc mẹ có nên tìm người ba cho tụi con hay không, mẹ không muốn người đàn ông nào bước vào cuộc đời của mẹ nhưng mẹ cũng không nên ích kỷ."
Cô nhìn đôi môi chúm chím của hai đứa trẻ thở dài lặng lẽ bước ra ngoài tắt đèn. Cô vừa ra khỏi phòng thì gặp Thiên Vũ từ ngoài cửa bước vào vẻ mặt u buồn cô thấy lạ đi lại chỗ Thiên Vũ hỏi.
" Anh đi đâu mà khuya thế này mới về" Cô ngây người thắc mắc, anh không nói gì ôm chầm lấy cô.
" Cô ấy vẫn còn sống"
" Chị Thiên An vẫn còn sống đáng lẽ anh nên vui mới phải tại sao lại buồn"
Thiên Vũ buông cô ra cả hai người ngồi xuống ghế.
" Em thấy anh có phải là một người đàn ông vô trách nhiệm hay không, anh đã không bảo vệ được cô ấy nếu một ngày anh gặp lại cô ấy anh không biết phải đối mặt như thế nào" Thiên Vũ đặt hai tay lên trán cuối đầu buồn bã cô từ từ xít lại gần khoát vai dịu dàng nói.
" Nếu chị ấy biết được sự thật em tin rằng chị ấy sẽ tha thứ cho anh thôi"
" Nếu là em em có tha thứ cho một người đã bỏ rơi em trong khi đang mang thai phải đối mặt với những lời chỉ trích từ mọi người dẫn đến bước đường cùng phải bức tử chính mình không"
" Em nghĩ anh không nên gặp lại chị ấy" Cô lắc đầu.
" Tại sao anh lại không nên gặp cô ấy" Nghe lời an ủi của cô anh ngẩn ngơ thắc mắc.
" Thì chị ấy sẽ giết anh luôn chứ sao, dù có lòng nhân ái rộng cỡ nào cũng không thể tha thứ được, nếu như em là chị ấy ban đầu em sẽ giết anh sau đó lốc thịt băm thành trăm mảnh rồi đốt lên rải xuống sông"
" Em đang an ủi hay là chửi mắng anh, cũng may em không có chồng chứ không nó mà lỡ ngoại tình chắc chết thảm lắm" Anh nhìn cô với ánh mắt sợ sệt lắc đầu ngao ngán.
" Em trước giờ đâu biết an ủi ai đâu"
" Anh trai vui vẻ hoạt bát của tôi đâu rồi, anh không có dịp buồn đâu, ngày mai nhờ anh dắt hai nhóc tì của em đi học nhé, ngày mai em phải làm việc với tên khó ưa nên phải đi nghỉ sớm để có sức khỏe chửi lộn với anh ta, anh cũng đi ngủ sớm đi" Cô ưỡn mình đứng dậy đi lên lầu.
" Con bé này lúc nào cũng vô tư vô lo đúng là không yêu sẽ không khổ" Anh nhìn cô rồi cũng đi lên phòng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Vietwriter
"Hắt........xì"
" Ai đang nói xấu mình thì phải"
Cô từ trong nhà tắm bước ra trên tay cầm một chiếc khăn trắng để lau nước trên mái tóc mềm mại cảm thấy hơi ngứa mũi cô lấy tay ngọ nguậy chiếc mũi đi đến giường ngủ từ từ ngồi xuống nhớ về cái đêm định mệnh sáu năm trước rồi mỉm cười.
" Mình còn tưởng gặp anh ta nhiều lần nữa nhưng không ngờ một phát ăn ngay"
Cô tìm tục cười xấu hổ mân mê chiếc khăn trên tay một lúc lâu thì cô nhận ra rằng còn một đống giấy tờ chưa xử lý, cô thở dài đi tới phòng làm việc cầm lên một bức hình chụp của cô Thiên Vũ và hai đứa trẻ trong ngày lễ Halloween đang đùa giỡn với nhau, cô cười nhẹ đôi môi đỏ hồng trông rất đẹp. Tú Vy từ từ đặt tấm hình lại chỗ cũ rồi đi vào phòng của hai đứa trẻ sắp xếp lại đồ chơi và đặt hai đứa nằm lại ngay ngắn trên giường đắp chăn lại. Cô hôn nhẹ lên trán, tay vuốt ve mái tóc mảnh mai nhưng mềm mại thì thầm.
" Hai thiên thần nhỏ của mẹ chắc bây giờ tụi con cũng rất hạnh phúc mẹ có nên tìm người ba cho tụi con hay không, mẹ không muốn người đàn ông nào bước vào cuộc đời của mẹ nhưng mẹ cũng không nên ích kỷ."
Cô nhìn đôi môi chúm chím của hai đứa trẻ thở dài lặng lẽ bước ra ngoài tắt đèn. Cô vừa ra khỏi phòng thì gặp Thiên Vũ từ ngoài cửa bước vào vẻ mặt u buồn cô thấy lạ đi lại chỗ Thiên Vũ hỏi.
" Anh đi đâu mà khuya thế này mới về" Cô ngây người thắc mắc, anh không nói gì ôm chầm lấy cô.
" Cô ấy vẫn còn sống"
" Chị Thiên An vẫn còn sống đáng lẽ anh nên vui mới phải tại sao lại buồn"
Thiên Vũ buông cô ra cả hai người ngồi xuống ghế.
" Em thấy anh có phải là một người đàn ông vô trách nhiệm hay không, anh đã không bảo vệ được cô ấy nếu một ngày anh gặp lại cô ấy anh không biết phải đối mặt như thế nào" Thiên Vũ đặt hai tay lên trán cuối đầu buồn bã cô từ từ xít lại gần khoát vai dịu dàng nói.
" Nếu chị ấy biết được sự thật em tin rằng chị ấy sẽ tha thứ cho anh thôi"
" Nếu là em em có tha thứ cho một người đã bỏ rơi em trong khi đang mang thai phải đối mặt với những lời chỉ trích từ mọi người dẫn đến bước đường cùng phải bức tử chính mình không"
" Em nghĩ anh không nên gặp lại chị ấy" Cô lắc đầu.
" Tại sao anh lại không nên gặp cô ấy" Nghe lời an ủi của cô anh ngẩn ngơ thắc mắc.
" Thì chị ấy sẽ giết anh luôn chứ sao, dù có lòng nhân ái rộng cỡ nào cũng không thể tha thứ được, nếu như em là chị ấy ban đầu em sẽ giết anh sau đó lốc thịt băm thành trăm mảnh rồi đốt lên rải xuống sông"
" Em đang an ủi hay là chửi mắng anh, cũng may em không có chồng chứ không nó mà lỡ ngoại tình chắc chết thảm lắm" Anh nhìn cô với ánh mắt sợ sệt lắc đầu ngao ngán.
" Em trước giờ đâu biết an ủi ai đâu"
" Anh trai vui vẻ hoạt bát của tôi đâu rồi, anh không có dịp buồn đâu, ngày mai nhờ anh dắt hai nhóc tì của em đi học nhé, ngày mai em phải làm việc với tên khó ưa nên phải đi nghỉ sớm để có sức khỏe chửi lộn với anh ta, anh cũng đi ngủ sớm đi" Cô ưỡn mình đứng dậy đi lên lầu.
" Con bé này lúc nào cũng vô tư vô lo đúng là không yêu sẽ không khổ" Anh nhìn cô rồi cũng đi lên phòng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter!
Bình luận facebook