Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-265
Chương 265 - Phở sao bổ dưỡng bằng cơm
Vietwriter
"Bùm...như vầy nè"
Tú Vy vừa nhào tới cô ta sợ run bắn người bất giác lùi lại.
Cô bật cười hả hê: "Chưa gì sợ rồi sao, hù chút cho vui ấy mà"
Nhìn thấy cô, lại ngứa gan trừng mắt đẩy cô sang một bên bỏ đi ra ngoài.
Gương mặt nhìn thấy Lăng Thần dịu lại, dần bước đến.
"Anh ở đây tìm cách xin lỗi chị An Lạc đi, em không sao. Em.có việc phải đi"
"Hay để anh đưa em về"
Cô ta biết ngay làm như vậy Lăng Thần sẽ không bao giờ bỏ rơi mình. Giả vờ như không cần rút tay ra.
"Không sao, anh quan tâm em nhiều như thế chị An Lạc sẽ buồn đấy"
"Được rồi, em về trước đi"
Kế chiêu dụ bị thất bại, dù rất giận nhưng không thể biểu hiện ra mặt mỉm cười, liếc mắt nhìn Tú Vy mới chịu bỏ đi.
Tú Vy ngồi cạnh An Lạc chân gác ngang, lưng dựa vào ghế nghênh mắt nhìn Lăng Thần.
"Anh có đáng mặt đàn ông không, người ta nói chia tay là chia tay sao. Anh với Trường Niên chơi với nhau sao không học mặt dày giống nhau đi"
Trước thế thượng phong và những lời lẽ sâu sắc đáng suy ngẫm.
Anh chấp tay cuối đầu nhìn góc phải: "Xin lỗi tôi không đủ bản lĩnh như Trường Niên"
An Lạc đến bây giờ vẫn không nói tiếng nào thậm chí chẳng thèm nhìn anh lấy một lần.
Không khí u ám tĩnh lặng bao trùm khắp căn nhà. Tiếng thở dài đồng điệu phát ra, Tú Vy là người ngoài cuộc cũng không thể nghĩ ra cách nào thỏa đáng.
Suy tư một lát, Tú Vy đứng lên: "Hai người còn yêu chứ. Có muốn cùng em liều một phen không?"
Cả hai giật mình ngẩn đầu nhìn, đồng điệu lên tiếng.
"Liều, ý là sao?"
Cả hai vừa cất tiếng Tú Vy đưa mắt nhìn, họ nhìn nhau đỏ mặt xấu hổ quay đi.
Tú Vy mỉm cười ngồi chính giữa như sợi dây liên kết, choàng vai hai người họ.
"Vậy là còn yêu rồi"
"Mà em nói liều với em chuyện gì?" An Lạc chống cằm thắc mắc.
"Em sẽ sắp xếp hai người bỏ trốn đến nơi không ai biết"
"Bỏ trốn" Lăng Thần la lớn.
"Đúng rồi, chỉ có cách đó mới không ai xen vào hai người nữa. Anh chóng làm một tiểu bảo bối. Xem chị của Lăng Thần làm khó dễ bằng cách nào"
Nghe kế hoạch của cô khiến cả hai ngượng chín mặt. Lăng Thần thoáng chốc lo lắng.
"Không nơi nào chị Uất Noãn không thể tìm được"
"Không cần lo, một khi Tú Vy ra tay chỉ có trời mới biết hai người ở đâu"
Tú Vy gật gù tán thưởng với quyết định của mình. Khắp người tỏa ra luồn sáng chói lòa,môi cong vút lên tận mép tai.
Dù thấy khó coi nhưng không còn cách nào nữa đành chấp nhận. Nhưng còn mối lo ngại lớn nhất chính là Thanh Nhi.
Lăng Thần vẫn không biết làm sao đành phải nhờ vả Tú Vy.
"Cô có cách nào để Thanh Nhi rời khỏi đây và trở về nước không? Khi nhìn thấy gương mặt ấy tôi lại mềm lòng"
"Anh yên tâm, chỉ cần để cô ra yêu người khác là được chứ gì"
"Nhưng là ai, em ấy không bao giờ chịu nói chuyện với người khác nói chi là quen"
"Có một người có thể làm điều đó" Cô nhướng mày chớp mắt.
"Là ai"
"Chồng tôi, Lý Trường Niên"
Tú Vy vừa nói dứt câu An Lạc cho một tát sau gáy mím môi, mắng.
"Em bị ngốc à, ai lại đem chồng mình dâng cho người khác"
Lăng Thần tiếp lời nhưng không dám đánh gác tay ra sau lưng Tú Vy.
"An Lạc nói đúng đấy, cô làm vậy chẳng khác nào đẩy Thanh Nhi làm tiểu tam"
Nghe hai người họ chửi cô thấm dần đành phải suy nghĩ lại.
"Chuyện đó để em lo, xe, đồ đạc và người hộ tống em đã lo hết rồi. Bây giờ hai người có thể đi"
"Nhanh vậy sao?"
"Em là vậy đấy, đi nhanh lên"
Tú Vy hí hửng đứng lên kéo hai người họ chạy ra đẩy ngồi vào xe. An Lạc chưa kịp dặn dò xe đã tức tốc đi mất.
"Bye...mọi chuyện ổn em sẽ đón hai người về"
Đứng đó vẫy tay chờ đến khi nào không thấy bóng dáng xe đâu mới ngừng lại.
"Mong rằng sau hôm nay ả Thanh Nhi sẽ nhắm vào mình có như thế chị An Lạc mới tìm được hạnh phúc"
...
Sau khi rời khỏi nhà An Lạc trong lòng Thanh Nhi lân lân cảm giác bực tức. Cô ta không về nhà Lăng Thần mà đi đến nhà riêng mới mua.
Về tới nhà thấy cái nào cũng đều chướng mắt đạp đổ la hét.
"Xoảng....Ahhhhhh...Tú Vy chết tiệt....từ đâu xuất hiện cản đường"
Đập đã mệt ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi nhễ nhại, lòng ngực phập phồng.
"Để có được Lăng Thần, trước tiên nên loại bỏ chướng ngại vật không nên có. Cô thách tôi đụng vào gia đình cô. Tôi thề sẽ một tay bóp nát gia đình của cô"
Những đường gân máu nổi lên trong đôi mắt tràn đầy cuồng hận.
"Yahhhhh.....xoảng"
Cô ta dùng cơn giận vung cả chiếc bàn lên cao ly, hoa đều đổ bể.
"Vì tình cảm của người khác em đánh đổi bằng chồng mình luôn sao"
Kế hoạch dùng Trường Niên để chiêu dụ Thanh Nhi bỏ ý định tiếp cận Lăng Thần.
Lúc trước hắn cứ tưởng đùa một chút nên chấp nhận nhưng mọi chuyện bây giờ đã đi quá xa.
Hắn cảm thấy hụt hẫng khi trong mắt cô hắn chỉ là một món đồ chơi.
"Anh chỉ giả thôi mà. Làm như anh yêu thật ý"
"Em nói nghe rất đơn giản, em có thực sự yêu anh. Em không ghen khi nhìn thấy chồng mình thân mật với cô gái khác"
"Em tin anh không bao giờ làm gì có lỗi với em"
Tú Vy chống tay rời khỏi ghế ngồi lên người hắn. Tay luồn từ dưới lên, liếm nhẹ ngay hóp cổ.
Ánh mắt gợi tình, đôi ray mềm mại cởi từng cúc áo. Khẽ nâng cằm hắn lên, mi mắt chớp nhẹ.
"Chẳng ai nóng bỏng như em đâu, phở sao bổ dưỡng bằng cơm nhà"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
"Bùm...như vầy nè"
Tú Vy vừa nhào tới cô ta sợ run bắn người bất giác lùi lại.
Cô bật cười hả hê: "Chưa gì sợ rồi sao, hù chút cho vui ấy mà"
Nhìn thấy cô, lại ngứa gan trừng mắt đẩy cô sang một bên bỏ đi ra ngoài.
Gương mặt nhìn thấy Lăng Thần dịu lại, dần bước đến.
"Anh ở đây tìm cách xin lỗi chị An Lạc đi, em không sao. Em.có việc phải đi"
"Hay để anh đưa em về"
Cô ta biết ngay làm như vậy Lăng Thần sẽ không bao giờ bỏ rơi mình. Giả vờ như không cần rút tay ra.
"Không sao, anh quan tâm em nhiều như thế chị An Lạc sẽ buồn đấy"
"Được rồi, em về trước đi"
Kế chiêu dụ bị thất bại, dù rất giận nhưng không thể biểu hiện ra mặt mỉm cười, liếc mắt nhìn Tú Vy mới chịu bỏ đi.
Tú Vy ngồi cạnh An Lạc chân gác ngang, lưng dựa vào ghế nghênh mắt nhìn Lăng Thần.
"Anh có đáng mặt đàn ông không, người ta nói chia tay là chia tay sao. Anh với Trường Niên chơi với nhau sao không học mặt dày giống nhau đi"
Trước thế thượng phong và những lời lẽ sâu sắc đáng suy ngẫm.
Anh chấp tay cuối đầu nhìn góc phải: "Xin lỗi tôi không đủ bản lĩnh như Trường Niên"
An Lạc đến bây giờ vẫn không nói tiếng nào thậm chí chẳng thèm nhìn anh lấy một lần.
Không khí u ám tĩnh lặng bao trùm khắp căn nhà. Tiếng thở dài đồng điệu phát ra, Tú Vy là người ngoài cuộc cũng không thể nghĩ ra cách nào thỏa đáng.
Suy tư một lát, Tú Vy đứng lên: "Hai người còn yêu chứ. Có muốn cùng em liều một phen không?"
Cả hai giật mình ngẩn đầu nhìn, đồng điệu lên tiếng.
"Liều, ý là sao?"
Cả hai vừa cất tiếng Tú Vy đưa mắt nhìn, họ nhìn nhau đỏ mặt xấu hổ quay đi.
Tú Vy mỉm cười ngồi chính giữa như sợi dây liên kết, choàng vai hai người họ.
"Vậy là còn yêu rồi"
"Mà em nói liều với em chuyện gì?" An Lạc chống cằm thắc mắc.
"Em sẽ sắp xếp hai người bỏ trốn đến nơi không ai biết"
"Bỏ trốn" Lăng Thần la lớn.
"Đúng rồi, chỉ có cách đó mới không ai xen vào hai người nữa. Anh chóng làm một tiểu bảo bối. Xem chị của Lăng Thần làm khó dễ bằng cách nào"
Nghe kế hoạch của cô khiến cả hai ngượng chín mặt. Lăng Thần thoáng chốc lo lắng.
"Không nơi nào chị Uất Noãn không thể tìm được"
"Không cần lo, một khi Tú Vy ra tay chỉ có trời mới biết hai người ở đâu"
Tú Vy gật gù tán thưởng với quyết định của mình. Khắp người tỏa ra luồn sáng chói lòa,môi cong vút lên tận mép tai.
Dù thấy khó coi nhưng không còn cách nào nữa đành chấp nhận. Nhưng còn mối lo ngại lớn nhất chính là Thanh Nhi.
Lăng Thần vẫn không biết làm sao đành phải nhờ vả Tú Vy.
"Cô có cách nào để Thanh Nhi rời khỏi đây và trở về nước không? Khi nhìn thấy gương mặt ấy tôi lại mềm lòng"
"Anh yên tâm, chỉ cần để cô ra yêu người khác là được chứ gì"
"Nhưng là ai, em ấy không bao giờ chịu nói chuyện với người khác nói chi là quen"
"Có một người có thể làm điều đó" Cô nhướng mày chớp mắt.
"Là ai"
"Chồng tôi, Lý Trường Niên"
Tú Vy vừa nói dứt câu An Lạc cho một tát sau gáy mím môi, mắng.
"Em bị ngốc à, ai lại đem chồng mình dâng cho người khác"
Lăng Thần tiếp lời nhưng không dám đánh gác tay ra sau lưng Tú Vy.
"An Lạc nói đúng đấy, cô làm vậy chẳng khác nào đẩy Thanh Nhi làm tiểu tam"
Nghe hai người họ chửi cô thấm dần đành phải suy nghĩ lại.
"Chuyện đó để em lo, xe, đồ đạc và người hộ tống em đã lo hết rồi. Bây giờ hai người có thể đi"
"Nhanh vậy sao?"
"Em là vậy đấy, đi nhanh lên"
Tú Vy hí hửng đứng lên kéo hai người họ chạy ra đẩy ngồi vào xe. An Lạc chưa kịp dặn dò xe đã tức tốc đi mất.
"Bye...mọi chuyện ổn em sẽ đón hai người về"
Đứng đó vẫy tay chờ đến khi nào không thấy bóng dáng xe đâu mới ngừng lại.
"Mong rằng sau hôm nay ả Thanh Nhi sẽ nhắm vào mình có như thế chị An Lạc mới tìm được hạnh phúc"
...
Sau khi rời khỏi nhà An Lạc trong lòng Thanh Nhi lân lân cảm giác bực tức. Cô ta không về nhà Lăng Thần mà đi đến nhà riêng mới mua.
Về tới nhà thấy cái nào cũng đều chướng mắt đạp đổ la hét.
"Xoảng....Ahhhhhh...Tú Vy chết tiệt....từ đâu xuất hiện cản đường"
Đập đã mệt ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi nhễ nhại, lòng ngực phập phồng.
"Để có được Lăng Thần, trước tiên nên loại bỏ chướng ngại vật không nên có. Cô thách tôi đụng vào gia đình cô. Tôi thề sẽ một tay bóp nát gia đình của cô"
Những đường gân máu nổi lên trong đôi mắt tràn đầy cuồng hận.
"Yahhhhh.....xoảng"
Cô ta dùng cơn giận vung cả chiếc bàn lên cao ly, hoa đều đổ bể.
"Vì tình cảm của người khác em đánh đổi bằng chồng mình luôn sao"
Kế hoạch dùng Trường Niên để chiêu dụ Thanh Nhi bỏ ý định tiếp cận Lăng Thần.
Lúc trước hắn cứ tưởng đùa một chút nên chấp nhận nhưng mọi chuyện bây giờ đã đi quá xa.
Hắn cảm thấy hụt hẫng khi trong mắt cô hắn chỉ là một món đồ chơi.
"Anh chỉ giả thôi mà. Làm như anh yêu thật ý"
"Em nói nghe rất đơn giản, em có thực sự yêu anh. Em không ghen khi nhìn thấy chồng mình thân mật với cô gái khác"
"Em tin anh không bao giờ làm gì có lỗi với em"
Tú Vy chống tay rời khỏi ghế ngồi lên người hắn. Tay luồn từ dưới lên, liếm nhẹ ngay hóp cổ.
Ánh mắt gợi tình, đôi ray mềm mại cởi từng cúc áo. Khẽ nâng cằm hắn lên, mi mắt chớp nhẹ.
"Chẳng ai nóng bỏng như em đâu, phở sao bổ dưỡng bằng cơm nhà"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook