Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-291
Chương 291 - Chuyện gì khó cứ để Lão Niên làm
Vietwriter
Nhờ cấp cứu kịp thời Hà Phong đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê. Thanh Nhi vì kiệt sức cũng ngất đi, nằm phòng bên cạnh dưỡng sức.
Việc chăm sóc Hà Phong, Tú Vy tự lo liệu lấy. Trong lúc Hà Phong còn hôn mê, Tú Vy tranh thủ dọn dẹp phòng sạch sẽ.
Ai cũng biết mọi công việc nhà đều do người khác làm cô không bao giờ đụng đến. Ấy vậy mà phải đích thân ra tay chào đón Hà Phong tỉnh lại.
Cô muốn chứng minh cho y thấy mình là kiều thê diễm lệ công dung ngôn hạnh đầy đủ.
Không biết do may mắn hay là cô siêu phàm canh đúng mình dọn xong Hà Phong cũng đã tỉnh.
Điều trước tiên y làm sau khi mở mắt là mỉm cười nhìn cô, châm chọc.
“Ôi! Cô tấm từ trong quả thị bước ra à, bất ngờ thật đấy”
Cô nhướng mày nói lại: “Em bước ra từ quả bom đấy. Bắn nát sọ anh bây giờ”
“Đồ hung dữ, anh chỉ khen em giống tấm thôi mà”
“Em đính chính lại em không giống tấm nhé, em chả biết tấm là ai? Mà em thấy em xinh hơn tấm rất là nhiều”
”Em chuẩn bị xây nhà từ gạch đi nhé”
“Mới tỉnh dậy nói linh tinh gì đấy? Bệnh an phận mà ngậm mồm nghỉ ngơi đi”
Lúc y bất tỉnh thì thấy nhớ thấy thương thật, nhưng khi mở mắt ra là nói những câu khiến cô phải khẩu nghiệp mới yên.
Cảm thấy trong lòng trống trải, y mới chợt nhớ tới một người. Đưa mắt nhìn xung quanh rồi hướng về phía Tú Vy ngần ngại hỏi.
“Thanh Nhi đâu?”
“Cô ấy ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi rồi. Không cần phải nhớ đâu”
“Cứ để cô ấy nghĩ ngơi, anh làm phiền nhiều rồi”
Cô không nói, y cũng chẳng nói thêm, không khí một lần nữa lặng màu u ám.
Miệng y tuy cười nhưng nhìn sâu trong đáy mắt mới thấy y đau như thế nào? Điều Tú Vy nghĩ mình cần phải làm là nắm chặt tay y thay lời động viên.
“Anh không muốn chết như vậy phải không?Đi chữa bệnh với em nha”
Nghe cô nói y liền cười nhạt: “Chữa bệnh? Bác sĩ chẳng phải bó tay rồi sao? Anh không còn hi vọng gì nữa. Anh muốn khoảng thời gian còn lại được ở bên cạnh người mình yêu. Như thế là mãn nguyện lắm rồi”
Những lời nói bi quan vừa mới phát ra từ miệng Hà Phong sao? Tú Vy có hơi sốc, y đã thay đổi rồi rất nhiều là đằng khác.
Biết suy nghĩ, trầm tư biểu hiện của người đàn ông trưởng thành nhưng còn hơi yếu đuối.
Về vấn đề này cô sẽ bù lại, tay nắm chặt hơn: “Em chắc chắn người này sẽ cứu được anh.Bởi vì đó là bạn của em, liều một phen mới là đàn ông đích thực. Nếu không đi chứng tỏ anh mượn Thanh Nhi làm bức bình phong”
Cô thật biết cách nói chuyện, nói ra câu nào là Y kẹt họng không đấu lại được. Lần này thì giở trò khiêu khích.
Cái nắm tay và những câu nói kiên định đã tiếp thêm động lực, rồi cuối cùng y cũng đồng ý.
Sáng hôm sau Tú Vy cùng Hà Phong không quên mang theo Thanh Nhi để chăm sóc y. Chứ ai rảnh chăm sóc người yêu của người khác.
Phi cơ riêng không thể đến tận nhà nên mọi người tập họp trước cổng bệnh viện đón taxi đến đó.
Giờ xuất phát cũng đã đến, Thanh Nhi sợ Hà Phong dễ bị cảm nên đích thân lựa cho y một chiếc khăn choàng cổ.
“Sao em biết anh thích màu hồng, mà khăn xinh dễ sợ”
Sở thích vẫn là sở thích không hề thay đổi nhưng thôi kệ mặt tình cảm thay đổi là được rồi.
Để Tú Vy đang mang thai đi một mình nguy hiểm nên hai vệ sĩ nhí tình nguyện đi theo.
Có tụi nó y như rằng nháo nhào cả lên, mới sáng đã đấu khẩu qua lại.
“Anh phải nhường em điện thoại chứ”
“Không, thế em nói xem sao anh phải nhường em”
“Vì em là em gái của anh, con cưng của mama và baba”
“Em gái tưởng mẹ thiên hạ chắc”
“Em giận anh luôn”
Cãi không lại Ninh An sử dụng chiêu độc quyền dỗi. Nhưng không có tác dụng với thằng anh chai lì đã từng trải suốt bảy năm.
Gia Minh chống hông, tay huếch mũi cười khinh khỉnh.
“Dỗi thì ở nhà, anh đây không sợ mấy chiêu đó đâu nhé”
“Hứ....đồ anh trai xấu tính, sau này em lấy chồng gọi chồng đập anh”
Dỗi không được chuyển sang dọa nạt làm trò cười thêm cho nó.
“Gọi chồng đập anh ư? Đợi có chồng rồi làm nhé? Nhưng anh biết em không có cửa để thằng nào bước vào đâu”
Càng nói thế càng tụt nên nhỏ trở lại câu nói huyền thoại.
“Có làm mới có...à không, bình tĩnh tạo nên sự quý tộc”
Ồn ào chịu không được Tú Vy khó khăn bước xuống cầu thanh kèm theo vaili trong rất nặng.
Bọn chúng nghĩ chắc kì này ở lâu coi như đi du lịch mùa hè cho khỏe. Với thời tiếc bây giờ đi biển là thích hợp nhất.
Nhắc đến biển Gia Minh lại nghĩ đến hải sản mơ mộng không nghe tiếng gọi của Tú Vy.
“Phụ mẹ cái coi. Nặng quá, suốt ngày bấm bấm bấm. Con với chả cái chẳng giúp được gì'?”
“Đó là công việc của ai đó con không dám giành đâu”
Ninh An có ý lên giúp nhưng thấy sự xuất hiện của mình thêm cản trở nên lẳng lặng lùi xa.
Bàn tay rắn rỏi nắm chặt tay cầm vali kèm theo giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt ôn nhu.
“Chuyện gì khó cứ để Lão Niên làm”
.......
Ổng đang nhắc khéo, chuyện khó nhất là bòng vợ yêu lên giường ấy. Hổm rày nhịn hết nổi rồi từ sói chuyển sang thỏ sao mà thích ứng kịp cơ chứ. Xin thứ lỗi cho Bọ dính lời nguyền nhạt nhẽo.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vietwriter
Nhờ cấp cứu kịp thời Hà Phong đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn còn hôn mê. Thanh Nhi vì kiệt sức cũng ngất đi, nằm phòng bên cạnh dưỡng sức.
Việc chăm sóc Hà Phong, Tú Vy tự lo liệu lấy. Trong lúc Hà Phong còn hôn mê, Tú Vy tranh thủ dọn dẹp phòng sạch sẽ.
Ai cũng biết mọi công việc nhà đều do người khác làm cô không bao giờ đụng đến. Ấy vậy mà phải đích thân ra tay chào đón Hà Phong tỉnh lại.
Cô muốn chứng minh cho y thấy mình là kiều thê diễm lệ công dung ngôn hạnh đầy đủ.
Không biết do may mắn hay là cô siêu phàm canh đúng mình dọn xong Hà Phong cũng đã tỉnh.
Điều trước tiên y làm sau khi mở mắt là mỉm cười nhìn cô, châm chọc.
“Ôi! Cô tấm từ trong quả thị bước ra à, bất ngờ thật đấy”
Cô nhướng mày nói lại: “Em bước ra từ quả bom đấy. Bắn nát sọ anh bây giờ”
“Đồ hung dữ, anh chỉ khen em giống tấm thôi mà”
“Em đính chính lại em không giống tấm nhé, em chả biết tấm là ai? Mà em thấy em xinh hơn tấm rất là nhiều”
”Em chuẩn bị xây nhà từ gạch đi nhé”
“Mới tỉnh dậy nói linh tinh gì đấy? Bệnh an phận mà ngậm mồm nghỉ ngơi đi”
Lúc y bất tỉnh thì thấy nhớ thấy thương thật, nhưng khi mở mắt ra là nói những câu khiến cô phải khẩu nghiệp mới yên.
Cảm thấy trong lòng trống trải, y mới chợt nhớ tới một người. Đưa mắt nhìn xung quanh rồi hướng về phía Tú Vy ngần ngại hỏi.
“Thanh Nhi đâu?”
“Cô ấy ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi rồi. Không cần phải nhớ đâu”
“Cứ để cô ấy nghĩ ngơi, anh làm phiền nhiều rồi”
Cô không nói, y cũng chẳng nói thêm, không khí một lần nữa lặng màu u ám.
Miệng y tuy cười nhưng nhìn sâu trong đáy mắt mới thấy y đau như thế nào? Điều Tú Vy nghĩ mình cần phải làm là nắm chặt tay y thay lời động viên.
“Anh không muốn chết như vậy phải không?Đi chữa bệnh với em nha”
Nghe cô nói y liền cười nhạt: “Chữa bệnh? Bác sĩ chẳng phải bó tay rồi sao? Anh không còn hi vọng gì nữa. Anh muốn khoảng thời gian còn lại được ở bên cạnh người mình yêu. Như thế là mãn nguyện lắm rồi”
Những lời nói bi quan vừa mới phát ra từ miệng Hà Phong sao? Tú Vy có hơi sốc, y đã thay đổi rồi rất nhiều là đằng khác.
Biết suy nghĩ, trầm tư biểu hiện của người đàn ông trưởng thành nhưng còn hơi yếu đuối.
Về vấn đề này cô sẽ bù lại, tay nắm chặt hơn: “Em chắc chắn người này sẽ cứu được anh.Bởi vì đó là bạn của em, liều một phen mới là đàn ông đích thực. Nếu không đi chứng tỏ anh mượn Thanh Nhi làm bức bình phong”
Cô thật biết cách nói chuyện, nói ra câu nào là Y kẹt họng không đấu lại được. Lần này thì giở trò khiêu khích.
Cái nắm tay và những câu nói kiên định đã tiếp thêm động lực, rồi cuối cùng y cũng đồng ý.
Sáng hôm sau Tú Vy cùng Hà Phong không quên mang theo Thanh Nhi để chăm sóc y. Chứ ai rảnh chăm sóc người yêu của người khác.
Phi cơ riêng không thể đến tận nhà nên mọi người tập họp trước cổng bệnh viện đón taxi đến đó.
Giờ xuất phát cũng đã đến, Thanh Nhi sợ Hà Phong dễ bị cảm nên đích thân lựa cho y một chiếc khăn choàng cổ.
“Sao em biết anh thích màu hồng, mà khăn xinh dễ sợ”
Sở thích vẫn là sở thích không hề thay đổi nhưng thôi kệ mặt tình cảm thay đổi là được rồi.
Để Tú Vy đang mang thai đi một mình nguy hiểm nên hai vệ sĩ nhí tình nguyện đi theo.
Có tụi nó y như rằng nháo nhào cả lên, mới sáng đã đấu khẩu qua lại.
“Anh phải nhường em điện thoại chứ”
“Không, thế em nói xem sao anh phải nhường em”
“Vì em là em gái của anh, con cưng của mama và baba”
“Em gái tưởng mẹ thiên hạ chắc”
“Em giận anh luôn”
Cãi không lại Ninh An sử dụng chiêu độc quyền dỗi. Nhưng không có tác dụng với thằng anh chai lì đã từng trải suốt bảy năm.
Gia Minh chống hông, tay huếch mũi cười khinh khỉnh.
“Dỗi thì ở nhà, anh đây không sợ mấy chiêu đó đâu nhé”
“Hứ....đồ anh trai xấu tính, sau này em lấy chồng gọi chồng đập anh”
Dỗi không được chuyển sang dọa nạt làm trò cười thêm cho nó.
“Gọi chồng đập anh ư? Đợi có chồng rồi làm nhé? Nhưng anh biết em không có cửa để thằng nào bước vào đâu”
Càng nói thế càng tụt nên nhỏ trở lại câu nói huyền thoại.
“Có làm mới có...à không, bình tĩnh tạo nên sự quý tộc”
Ồn ào chịu không được Tú Vy khó khăn bước xuống cầu thanh kèm theo vaili trong rất nặng.
Bọn chúng nghĩ chắc kì này ở lâu coi như đi du lịch mùa hè cho khỏe. Với thời tiếc bây giờ đi biển là thích hợp nhất.
Nhắc đến biển Gia Minh lại nghĩ đến hải sản mơ mộng không nghe tiếng gọi của Tú Vy.
“Phụ mẹ cái coi. Nặng quá, suốt ngày bấm bấm bấm. Con với chả cái chẳng giúp được gì'?”
“Đó là công việc của ai đó con không dám giành đâu”
Ninh An có ý lên giúp nhưng thấy sự xuất hiện của mình thêm cản trở nên lẳng lặng lùi xa.
Bàn tay rắn rỏi nắm chặt tay cầm vali kèm theo giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt ôn nhu.
“Chuyện gì khó cứ để Lão Niên làm”
.......
Ổng đang nhắc khéo, chuyện khó nhất là bòng vợ yêu lên giường ấy. Hổm rày nhịn hết nổi rồi từ sói chuyển sang thỏ sao mà thích ứng kịp cơ chứ. Xin thứ lỗi cho Bọ dính lời nguyền nhạt nhẽo.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bình luận facebook