Đám người nhìn về phía người tới, lại nhìn thấy Hồ Lão Ngũ mang theo hai người nhanh chóng đi về phía bên này, Hồ Lão Ngũ dáng vẻ không chút do dự không lo lắng chút gì, nhưng hai người bên cạnh hắn lại lộ ra vẻ lo lắng.
- Ưng gia, các ngươi cũng quá không tử tế đi, Tiêu công tử hứa hẹn cho 6000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, các ngươi đối xử với cố chủ như vậy sao?
Hồ Lão Ngũ lạnh lùng nhìn Ưng gia nói.
Nghe vậy, sắc mặt Ưng gia hơi trầm xuống:
- Ngũ Ca, bọn hắn muốn chúng ta đi Hung Long Hải Cốc, chẳng lẽ ta cứ trơ mắt nhìn huynh đệ chết?
- Lúc trước là ngươi tự nguyện đồng ý, huống chi, cho dù ngươi bây giờ không muốn đi, cũng có thể nói rõ ràng với Tiêu công tử, vì sao phải làm hành động bẩn thỉu này, những người như chúng ta coi trọng nhất là chữ tín, các ngươi làm như vậy, về sau Lâm Hải Cảng còn có ai muốn tìm các ngươi đưa đi nữa?
Hồ Lão Ngũ cực kì có khí phách nói ra.
Nghe nói như thế, không ít người dừng lại, Hồ Lão Ngũ nói như vậy không phải không có đạo lý, bọn họ đa số không phải kẻ ác, chỉ là tiền tài trên người Tiêu Phàm quá hấp dẫn người mà thôi, cho nên lúc này mới bí quá hoá liều.
Đương nhiên, loại việc cướp bóc của cố chủ, Ưng gia bọn họ cũng đã làm không ít lần, chỉ là bọn họ làm tương đối sạch sẽ, mặc dù có người hoài nghi, nhưng mà không đủ chứng cứ.
- Ngũ Ca, sao, ngươi muốn ngăn cản các huynh đệ cầu tài sao?
Nhìn thấy mọi người mê muội nghe theo, Ưng gia lập tức cười lạnh nói:
- Nói thật, nếu như chúng ta có được Hồn Giới trên người hắn, ngươi nói xem chúng ta còn tất yếu phải ra biển sao? 6000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, các ngươi phải tốn bao nhiêu năm mới có thể kiếm được?
Đám người nghe vậy, thần sắc chấn động, đúng vậy, tiểu tử này bỏ ra 10000 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, đến mí mắt cũng không thèm giật một cái, Hồn Thạch trên người sao có thể ít được chứ?
Nếu như có thể lấy được tất cả trên người hắn, quãng đời sau này cũng không cần ra biển nữa, dù sao, ra biển cũng là một việc cực kì nguy hiểm.
- Ưng gia...
Hồ Lão Ngũ trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, bọn họ chỉ có ba người, không phải là đối thủ của ngươi Ưng gia, nếu như Ưng gia cưỡng ép xuất thủ, ba người bọn họ chắc chắn không địch lại.
- Ngũ Ca, ngươi không cần nói nữa, ngươi yên tâm, lấy được đồ vật trên người hắn, các ngươi cũng được một phần.
Ưng gia lạnh lùng quét qua Hồ Lão Ngũ một cái.
- Hồ mỗ không cần, Tiêu công tử là cố chủ của Hồ Lão Ngũ ta, trước khi đến được Hung Long Hải Cốc, trừ phi các ngươi bước qua thi thể ta, bằng không, ai cũng đừng hòng động đến hắn.
Hồ Lão Ngũ đưa tay lấy ra bảo kiếm, không chút do dự ngăn cản trước mặt Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm hài lòng nhìn Hồ Lão Ngũ một cái, thầm nghĩ trong lòng: Hồ Lão Ngũ quả nhiên là một hảo hán.
Hồ Lão Ngũ nào có biết, Tiêu Phàm căn bản không hề lo lắng chút nào, hơn nữa, chính vì biểu hiện lúc này của hắn, tương lai của Hồ Lão Ngũ hoàn toàn không giống trước đây.
- Hừ, gọi ngươi một tiếng Ngũ Ca đã là giữ thể diện cho ngươi rồi, nếu ngươi không ra, cho dù chúng ta lấy phần lớn, khẳng định cũng sẽ chia cho ngươi một phần nhỏ, nếu ngươi đã không biết điều, vậy cũng đừng trách ta tuyệt tình!
Sắc mặt Ưng gia âm trầm, việc đã đến nước này, hắn tuyệt đối không có khả năng lui lại.
Sau đó, Ưng gia lại nhìn về phía hai người sau lưng Hồ Lão Ngũ nói:
- Các ngươi đi theo Hồ Lão Ngũ đến đây, không phải là đi chịu chết, chẳng lẽ các ngươi cũng phải ngăn ta sao?
Hai người do dự một lúc, cuối cùng hít sâu một cái, đi đến trước người Hồ Lão Ngũ, một người trong đó nói:
- Cái mạng của ta là Ngũ Ca cứu về, cùng lắm thì trả lại cho Ngũ Ca!
- Nam tử hán đại trượng phu, có việc nên làm có việc không nên làm.
Một người khác cũng gật đầu, cùng Hồ Lão Ngũ đứng sóng vai.
- Đã như vậy, vậy liền chết hết đi!
Ưng gia hừ một tiếng, vung tay lên nói.
Đám người xung quanh thấy thế, chuẩn bị đánh về hướng bọn Tiêu Phàm, nhưng mà lúc này, một thân ảnh đen kịt bay đến từ đằng xa, trực tiếp đánh về phía chiến thuyền.
Giờ phút này chính là lúc chạng vạng tối, mặt trời còn chưa xuống núi, bóng đen kia trong ánh trời chiều kéo ra rất dài, chỉ một lát sau, chiến thuyền liền rơi vào bên trong một vùng tăm tối.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngừng bước chân, kinh hãi quay đầu nhìn về phía sau, không chờ bọn họ lấy lại tinh thần, bóng đen kia vừa hay rơi xuống trên boong thuyền của chiến thuyền.
Ầm một tiếng, chiến thuyền bỗng nhiên rung động một cái, rất nhiều người phía Ưng gia đứng không vững, nhao nhao đạp không bay lên, lúc bọn họ nhìn thấy rõ bóng đen ở đằng sau, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Đó là một con lươn dài tám trượng, toàn thân giăng đầy tử sắc hoa văn, ẩn ẩn có Lôi Điện xen lẫn, khí tức cuồng bạo khiến nhiều ngươi phát sợ.
- Cửu Giai Hồn Thú, Tử Văn Lôi Man?
Có người nhận ra lai lịch của con lươn, không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mấu chốt là con lươn này còn đang không ngừng giãy dụa thân thể, hiển nhiên vẫn còn sống, khí tức phát ra từ trên người nó, không phải bọn họ có thể địch nổi.
- Rốt cục đuổi kịp.
- Bữa tối hôm nay hẳn là đủ.
Cũng đúng lúc này, hai giọng nói có vẻ non nớt vang lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai đạo thân ảnh trong không trung lộ ra, rơi xuống boong thuyền.
Hai người thân hình quá nhỏ, đến mức vừa rồi không ai nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, hai người này không phải người khác, chính là Sở Phiền cùng Thạch Thánh.
Nghe được câu nói của hai người, đám người tất cả đều trợn to hai mắt, nhìn hai người giống như đang nhìn quái vậy, bọn họ nghĩ thế nào cũng không hiểu, đầu Tử Văn Lôi Man chính là do hai tiểu bất điểm này bắt được.
Tử Văn Lôi Man chí ít cũng là Cửu Giai hậu kỳ đi, nếu như ở trong nước biển, cho dù Chiến Thánh đỉnh phong cũng không làm gì được nó, nhưng mà, nó lại bị hai tiểu bất điểm này bắt ra từ trong biển, vậy thực lực của hai tiểu bất điểm này phải khủng bố đến mức nào chứ?
Hai tiểu bất điểm này đã như thế, vậy Tiêu Phàm thì sao?
Phải biết, trong nhóm này, rõ ràng là Tiêu Phàm dẫn đầu.
Nghĩ vậy, đám người ừng ực nuốt nước miếng, đám người Ưng gia lộ ra vẻ sợ hãi, vừa nghĩ tới bản thân vừa rồi còn muốn cướp của Tiêu Phàm, trái tim bọn họ đang nhỏ máu.
Trong lòng bọn họ mắng không ngừng, hai tên tiểu bất điểm các ngươi không xuất hiện sớm một chút, các ngươi mà xuất hiện, chúng ta cũng sẽ không đánh cướp a.
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm của Tiêu Phàm, hai chân của đám người Ưng gia có chút phát run.
- Tiêu đại ca, chúng ta hình như không làm gì sai đúng không?
Sở Phiền cảm giác không khí có chút không thích hợp, không khỏi rụt rụt cổ hỏi.
Ánh mắt Tiêu Phàm lại rơi xuống trên người Hồ Lão Ngũ, thản nhiên nói:
- Các ngươi, rất không tệ.
- Tiêu công tử nói quá rồi, chúng ta cầm Hồn Thạch của Tiêu công tử, chỉ là tận chức mà thôi.
Hồ Lão Ngũ vội vàng lắc lắc đầu nói, phía sau lưng hắn đã sớm ướt đẫm, trước mặt Tiêu Phàm, hắn cảm nhận được một loại áp lực rất lớn.
Tiêu Phàm gật đầu, sau đó nhìn về phía Ưng gia nói:
- Ngươi không phải rất muốn biết, trong Hồn Giới của ta đến cùng có bao nhiêu Hồn Thạch sao? Ai dám ngăn ngươi, ngươi liền giết người đó?
- Bụp bụp!
Ưng gia cũng không nhịn được nữa, đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Phàm, toàn thân không ngừng run rẩy, trong lòng hắn kinh hãi vô cùng, những lời này không phải hắn vừa mới nói à, Tiêu Phàm sao lại biết được chứ?
Tiêu Phàm lại quét mắt nhìn bốn người Sấu Hầu Tử, Ải Đông Qua một cái, bốn người cũng không chịu nổi cỗ uy áp kia, liên tiếp quỳ gối trên boong thuyền, trong lòng cực kì sợ hãi.
Ngay sau đó, bốn phía truyền đến từng đợt tiếng đầu gối chạm đất, tất cả người Ưng gia đều bị dọa sợ, quỳ gối xuống boong thuyền, chờ đợi Tiêu Phàm phán quyết.
- Mẹ nó, các ngươi sẽ không đến Tiêu đại ca cũng dám ăn cướp chứ?
Sở Phiền bỗng nhiên hiểu ra, kinh ngạc nhìn năm người Ưng gia.
- Đây không phải là việc chúng ta muốn làm nhất, nhưng lại không dám làm sao?
Thạch Thánh vỗ vỗ vai Sở Phiền, cười ha hả nói.
Nghe vậy, Tiêu Phàm tức giận trừng bọn nó một cái, hai tên gia hỏa này dĩ nhiên có ý định cướp của hắn, trừng một cái dọa đám Sở Phiền cùng Thạch Thánh vội vàng biến mất tại chỗ.
Lục Đạo
Bình luận facebook