Boong thuyền yên tĩnh im ắng, năm người Ưng gia nơm nớp lo sợ quỳ ở đó, trên người mồ hôi chảy như suối.
Một lúc lâu sau, Ưng gia rốt cục không chịu nổi cỗ áp lực này, run giọng nói:
- Tiêu huynh đệ tha mạng, chúng ta bị tiền tài che mắt, xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một mạng!
- Tiêu huynh đệ là tên ngươi được phép gọi sao?
Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, một cỗ cường đại khí thế tràn ra, Ưng gia phun ra một ngụm máu tươi, bốn tâm phúc cũng chẳng tốt đẹp gì.
Nhưng mà bốn người cũng không dám có bất kỳ phản kháng gì, đầu không ngừng dập xuống, đã sớm thấm đầy máu tươi.
Tiêu Phàm lắc đầu thở dài, từ từ thu liễm sát khí nói:
- Ta không giết các ngươi, các ngươi để lại đồ vật trên người, rời khỏi chiến thuyền.
- Rõ, đa tạ Tiêu công tử!
Năm người Ưng gia giống như được đại xá, nào còn dám do dự, gỡ xuống Hồn Giới trên người, nhanh chóng bay đi.
- Uy, các ngươi đừng chạy về đằng đó.
Đột nhiên, giọng nói của Sở Phiền vang lên, đáng tiếc, tốc độ của năm người Ưng gia rất nhanh, trong nháy mắt liền không thấy tăm hơi, sao có thể nghe thấy câu nói của Sở Phiền chứ.
Tiêu Phàm cau mày một cái, hắn nhớ kỹ vừa rồi Sở Phiền cùng Thạch Thánh chính là đi từ hướng đó đến, chẳng lẽ nơi đó có nguy hiểm gì.
Nhưng mà việc này không liên quan đến hắn, với tu vi bây giờ của hắn, cũng khinh thường chém giết những người thực lực yếu kém như người Ưng gia.
- Đều đứng lên đi, từ bây giờ trở đi, tất cả các ngươi do Ngũ Ca chỉ đạo, nếu như không muốn thì rời khỏi chiến thuyền.
Tiêu Phàm quét mắt một vòng đám người quỳ trên mặt đất nói.
Những người này chỉ là không thể không nghe theo sắp xếp của đám người Ưng gia mà thôi, bọn họ đại đa số chỉ là Chiến Đế cảnh, Tiêu Phàm căn bản không thể nổi sát tâm đối với bọn họ.
Ngoài ra, nếu để cho bọn họ rời khỏi chiến thuyền, đoán chừng cũng rất khó có thể sống trở về Đông Vực, còn không bằng giữ bọn họ lại làm chút chuyện.
- Rõ, Tiêu công tử!
Tất cả mọi người cung kính gật đầu, thậm chí có không ít người vui đến phát khóc, bọn họ nghe nói cường giả đều rất khó nói chuyện, nhưng mà Tiêu Phàm lại vượt qua dự kiến của bọn họ.
Nếu như Tiêu Phàm đuổi bọn họ xuống thuyền, đoán chừng mười phần là táng thân ở giữa biển cả.
Tiêu Phàm không nói gì thêm, sau đó quay đầu đi về phía sau boong thuyền,ở chỗ đó, hai nhóc con Sở Phiền cùng Thạch Thánh đang thương lượng xử lý Tử Văn Lôi Man thế nào, rốt cuộc là hấp hay nấu?
Tử Văn Lôi Man phát ra tiếng gào thét khàn khàn, con ngươi phẫn nộ nhìn chằm chằm Sở Phiền cùng Thạch Thánh, hận không thể đem hai nhóc ăn tươi nuốt sống.
Đáng tiếc, nó ở trong biển cả có thể cường ngạnh chống lại Chiến Thánh cường giả tối đỉnh, nhưng mà trên đất bằng, thực lực của nó giảm đi nhiều.
Tiêu Phàm từ xa đã nghe được cuộc nói chuyện của Thạch Thánh cùng Sở Phiền, mặt xạm lại, hai tên này, nếu như mặc kệ bọn nó, ai biết được sẽ gây ra phiền toái gì đây.
- Tiêu đại ca, huynh tới vừa hay, huynh phân xử giúp chúng ta,Tử Văn Lôi Man này hấp ăn ngon, hay là nấu ăn ngon hơn!
Sở Phiền nhìn thấy Tiêu Phàm đi tới, lập tức đứng dậy đón.
Hồ Lão Ngũ ở đằng sau nghe nói như thế, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, hai tên này đúng là Yêu Nghiệt, Cửu Giai Hồn Thú muốn ăn liền ăn.
Trong lòng hắn cảm thấy may mắn, may mắn bản thân không đắc tội đám Tiêu Phàm, nếu như đám Tiêu Phàm muốn giết người, đoán chừng những người này đều phải chết ở chỗ này.
Bây giờ ngẫm lại cũng cảm thấy thoải mái, đám Tiêu Phàm dám đi Hung Long Hải Cốc, nhất định là có chỗ dựa vào, là bọn họ nhìn lầm mà thôi.
- Ầm!
Tiêu Phàm trực tiếp đánh một cái, đương nhiên chịu thiệt luôn luôn là Sở Phiền, thân thể cứng rắn của Thạch Thánh, đánh vào trên người nó, đau thế nhưng là bản thân Tiêu Phàm.
- Tiêu đại ca, ngươi lại chỉ đánh ta!
Sở Phiền đau đến mức nước mắt chảy ra.
- Hai ngươi an tĩnh chút đi, bằng không các ngươi cũng đừng đi theo ta nữa.
Tiêu Phàm trừng hai con hàng một cái, hắn không muốn tốn thời gian đi dọn dẹp hậu quả cho bọn nó.
- A, thuyền sao lại đột nhiên lắc lư dữ dội như vậy?
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng la.
Tiêu Phàm cảm nhận biến hóa xung quanh, chiến thuyền lắc lư dữ dội hơn trước rất nhiều, nơi xa, thủy triều cuộn trài mãnh liệt, sóng sau cao hơn sóng trước.
- Tất cả mọi người cẩn thận đề phòng, có việc gì đột nhiên xảy ra, tùy thời kéo còi báo động!
Giọng nói của Hồ Lão Ngũ truyền đến, hắn đạp không bay lên, đứng trên cột buồm, vẻ mặt nghiêm túc liếc nhìn bốn phía.
Hồ Lão Ngũ không hổ là người lão luyện, lúc này toàn bộ năng lực của hắn được thể hiện, một chút cũng không lộ ra vẻ hốt hoảng, hết thảy đều được hắn sắp xếp đâu ra đấy.
Vù một tiếng, một đạo thân ảnh xuất hiện ở bên cạnh Hồ Lão Ngũ, trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra?
- Tiêu công tử!
Hồ Lão Ngũ vẻ mặt trầm trọng nhìn về phía người tới, nói:
- Nơi này đã thuộc Hải Vực không gió, theo lý thuyết sẽ không có sóng biển lớn như vậy, khả năng duy nhất chính là, có Hải Thú cực kỳ cường đại tới gần!
Hải Thú, là cách gọi Hồn Thú trong biển của tu sĩ, nói đến cùng cũng chỉ là Hồn Thú mà thôi, nhưng mà có một vài Hải Thú, thực lực của nó đủ khiến tu sĩ mất mạng.
- Mạnh đến mức nào?
Tiêu Phàm nhíu lông mày lại, dư quang quét qua Tử Văn Lôi Man trên boong thuyền một cái, nháy mắt nhớ tới gì đó.
- Chỉ dựa vào sóng biển, không cách nào suy đoán thực lực của Hải Thú, nhưng mà theo kinh nghiệm của ta, nếu như chỉ là một đầu Hồn Thú, dã đến gần vô hạn Thần Giai, nếu là một nhóm, thì không phải nhiều bình thường.
Hồ Lão Ngũ giải thích nói.
Nói đến đây, Hồ Lão Ngũ cũng nhìn Tử Văn Lôi Man một cái, ngẫm lại vẫn nói ra:
- Không dối gạt Tiêu công tử, ta hoài nghi Hải Thú đột kích vô cùng có khả năng có quan hệ với Tử Văn Lôi Man, Tử Văn Lôi Man là Hồn Thú quần cư, linh trí của bọn chúng rất cao, một khi đồng loại bị Dị Tộc công kích, bọn chúng tất nhiên sẽ điên cuồng trả thù.
Tiêu Phàm gật đầu, những tin tức liên quan tới Tử Văn Lôi Man hắn cực kì rõ ràng, nếu quả thật là một nhóm Tử Văn Lôi Man đột kích, đoán chừng việc cũng không dễ dàng.
Dù sao, Tử Văn Lôi Man là Cửu Giai Hồn Thú, hơn nữa còn là Hải Thú quần cư, nếu có mấy trăm con Cửu Giai Tử Văn Lôi Man đột kích, đoán chừng thực sự có thể nháo đến long trời lỡ đất.
Mấu chốt là bọn chúng ở trong biển, Tiêu Phàm cũng không nhất định làm gì được bọn chúng, chiến đấu trong biển không phải là ưu thế của Tiêu Phàm.
Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng sẽ không sợ hãi, chỉ là hắn không muốn chậm trễ thời gian đi Hung Long Hải Cốc mà thôi.
- Phân phó xuống dưới, báo tất cả mọi người đề cao cảnh giác, không nên hoảng hốt, có ta ở đây.
Tiêu Phàm trầm giọng nói.
- Rõ, Tiêu công tử.
Hồ Lão Ngũ gật đầu, hắn mặc dù không biết thực lực chân chính của Tiêu Phàm, nhưng đối với Tiêu Phàm lại tràn ngập lòng tin.
Nhìn Hồ Lão Ngũ rời đi, ánh mắt Tiêu Phàm lại rơi vào Tử Văn Lôi Man trên boong thuyền, sau một lát, ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, dường như trong nháy mắt hiểu rõ gì đó, nói:
- Thì ra là thế, xem ra việc này rất thú vị.
Xoay bàn tay, bên người Tiêu Phàm xuất hiện một trung niên nam tử mặc kim bào, nam tử trung niên mắt to mày rậm, áo choàng kim sắc ở trên vai, nhìn qua cực kì uy nghiêm.
Ánh mắt Kim bào trung niên nam tử nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập vẻ kính sợ:
- Kim Giáp, bái kiến Thiếu Chủ.
Không sai, kim bào trung niên nam tử không phải người khác, chính là Kim Giáp Thiên Long.
- Huyễn hóa chi thuật tu luyện không tồi.
Tiêu Phàm cười cười, Kim Giáp Thiên Long đã từng là Thần Giai Thần Thú, tu luyện huyễn hóa chi thuật tất nhiên dễ như trở bàn tay.
Sau đó Tiêu Phàm đột nhiên chỉ Tử Văn Lôi Man nói:
- Ngươi nhìn nó xem, có gì khác biệt gì so với những con Tử Văn Lôi Man khác?
- Có một tia Chân Long Huyết Mạch.
Kim Giáp nhàn nhạt quét qua Tử Văn Lôi Man một cái, liền hồi đáp, sau đó đột nhiên nhìn về phía chân trời.
Tiêu Phàm cũng ngẩng đầu nhìn lại, cuối chân trời, toàn bộ biển cả giống như sắp cuộn trào vậy, sóng biển cao mấy chục trượng, thậm chí trên trăm trượng mãnh liệt đánh tới, một cỗ khí tức cực kì khó chịu đập vào mặt.
- Đến!
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Lục Đạo
Bình luận facebook