Cấp Thủy Tổ?
Đây chính là Hồn Điêu Sư trong truyền thuyết, cũng chỉ có như thế mới có thể giải thích được, Bắc Lão vừa mới cách không đánh Chiến Thiên Hạ tung bay.
Trong một sát na kia, Tiêu Phàm cảm giác được thời không biến ảo, hơn nữa ẩn chứa lực lượng Thời Không Áo Nghĩa, tuyệt đối là Hồn Điêu Sư Cấp Thủy Tổ mới có thể thi triển ra được.
- Bản tôn muốn giết ngươi!
Không đợi Bắc Lão trả lời, thanh âm phẫn nộ vang lên, Chiến Thiên Hạ gào thét một tiếng chuẩn bị hướng về vị trí Tiêu Phàm vọt tới.
- Bên trái đánh một bàn tay, bên phải cũng phải đánh một bàn tay mới có thể cân bằng!
Bắc Lão cười nhạt một tiếng, ống tay áo lại vung lên.
Lần này Chiến Thiên Hạ kịp chuẩn bị, lực lượng phát ra, hư không vỡ nát, đề phòng Bắc Lão.
Bắc Lão mặc dù không muốn mạng hắn, nhưng đường đường Phó Điện Chủ Chiến Thần Điện, cường giả Chiến Thần cảnh cấp cao, lại bị một cái tu sĩ thấp giai tát một phát, với hắn mà nói, so chết còn phải khó chịu hơn.
- Ba!
Nhưng một tiếng vang giòn lại truyền ra, một bàn tay vô hình hung hăng quất vào một bên khác trên mặt Chiến Thiên Hạ, khóe miệng Chiến Thiên Hạ tràn ra một tia máu tươi, sắc mặt co rúm.
Toàn trường một mảnh tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người kinh hãi nhìn Bắc Lão.
Đây chính là cường giả Chiến Thần cảnh cấp cao, lại bị một tên tu sĩ Chiến Thần cảnh trung kỳ đánh, quất liên tiếp hai bàn tay?!
- Thời Không Áo Nghĩa, lão sư lĩnh ngộ Thời Không Áo Nghĩa!
Trong lòng Tiêu Phàm không khỏi kinh hãi, muốn lĩnh ngộ Thời Không Áo Nghĩa gian nan biết bao.
Nhưng Bắc Lão vậy mà thực làm được, hơn nữa lĩnh ngộ còn rất sâu, không giống như vừa mới tiếp xúc đến Áo Nghĩa.
Tiêu Phàm rốt cục minh bạch, nguyên lai Chiến Thần cảnh cũng có thể vượt giai chiến đấu.
Bất quá hắn trong lúc nhất thời có chút mê mang, bản thân sẽ lĩnh ngộ Áo Nghĩa gì đây?
Tu La Áo Nghĩa, lấy sát nhập đạo, lĩnh ngộ Vô Thượng Sát Lục Áo Nghĩa? Hay là lĩnh ngộ Sinh Tử Áo Nghĩa, sinh tử vi tôn, đạp vào con đường trường sinh?
Tiêu Phàm biết hắn phải làm đưa ra lựa chọn, đột phá Chiến Thần cảnh, nhất định phải lĩnh ngộ một loại Áo Nghĩa, mà Áo Nghĩa cần tinh, không cần nhiều.
Lĩnh ngộ nhiều loại Áo Nghĩa, thực lực tất nhiên tăng lên, nhưng có thời điểm lĩnh ngộ một loại Áo Nghĩa còn mạnh hơn người lĩnh ngộ nhiều loại áo nghĩa.
- Mấu chốt vẫn là ở bản thân!
Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm, hắn tựa như bắt được cái gì, nhưng lại không phải rất rõ ràng, nhưng hắn biết vô luận lĩnh ngộ cái gì, chỉ cần lực lượng bản thân đủ mạnh liền nhất định không phải là kẻ yếu.
Đây là bài học cuối cùng mà Túy Ông dạy cho Tiêu Phàm, mỗi lần đến thời điểm mê mang, Tiêu Phàm đều sẽ hồi tưởng lại, giúp hắn tìm tới chính đồ, được lợi cả đời.
- Còn chưa cút sao?
Thanh âm Bắc Lão tiếp tục vang lên, hắn ngẩng đầu quét Chiến Luân Hồi một cái.
Sắc mặt Chiến Luân Hồi âm tình bất định, vạn năm đến nay, trừ Tu La Điện Chủ, còn chưa bao giờ có người dám không nhìn hắn như thế, việc này khiến hắn vô cùng phẫn nộ.
Nhưng mà hắn lại không dám xuất thủ, cũng không phải sợ Bắc Lão, mà là lo lắng bị Bắc Lão đánh một bàn tay, bởi vì cỗ lực lượng kia ngay cả hình chiếu Áo Nghĩa cũng không thể ngăn cản được.
Nếu như đường đường Điện Chủ Chiến Thần Điện, ngay trước mặt nhiều người như vậy bị ta người đánh mặt, vậy hắn quả thật mất hết thể diện rồi.
- Ngươi rất tốt!
Chiến Luân Hồi nghiến răng nghiến lợi, Lôi Điện Chi Lực quanh thân cuồng bạo vô cùng, có thể thấy hắn giờ phút này vô củng phẫn nộ, sau đó phất phất tay nói:
- Lui!
Chiến Thiên Hạ bụm mặt, phẫn nộ nhìn chằm chằm Bắc Lão, hắn mặc dù không cam tâm nhưng cũng không dám tiếp tục làm càn.
Dù sao, cỗ hình chiếu Áo Nghĩa Chiến Luân Hồi không kiên trì được bao lâu, một khi biến mất, người Chiến Thần Điện nhất định sẽ bị bọn Độc Cô Tuyệt vây công, đến thời điểm đó đoán chừng mấy người không thể yên ổn rời đi được.
- Đi!
Chiến Thiên Hạ dẫn đầu hướng về chân trời bay đi, những người khác tự nhiên không dám do dự, liền Chiến Thiên Hạ đều bị đánh hai bàn tay, bọn hắn lưu lại đoán chừng cũng không chiếm được chỗ tốt.
- Ngày khác Bản Điện Chủ nhất định đích thân tới nơi đây!
Thanh âm băng lãnh của Chiến Luân Hồi quanh quẩn tại không trung Cổ Địa, vang vọng khắp nơi.
- Tùy thời cung nghênh.
Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nói, Chiến Luân Hồi mặc dù cường đại, một đạo hình chiếu Áo Nghĩa cũng đủ để hủy diệt Độc Cô gia tộc, nhưng hắn vẫn sẽ không thua khí thế.
- Hừ!
Chiến Luân Hồi hừ lạnh một tiếng, hình chiếu Áo Nghĩa bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một trận Hồn Lực ba động quét sạch tứ phương.
Sau một khắc, tất cả mọi người ở đây hít sâu mấy hơi, suy nghĩ bình phục lại, bọn hắn đều đã chuận bị chiến đấu, thậm chí chuẩn bị đối mặt với tử vong.
Còn tốt, Chiến Luân Hồi Áo Nghĩa hình chiếu rốt cục không kiên trì nổi, tiêu tán, rốt cục có thể tạm thời tránh cho một trận chiến này.
Rất nhiều người lúc này mới phát hiện, bản thân sớm đã mồ hôi đầm đìa, lông tơ dựng đứng.
Phần lớn người vô cùng trầm trọng, Chiến Luân Hồi đã lên tiếng, chân thân hắn sẽ tự mình đến đây, hình chiếu Áo Nghĩa đã khủng bố như thế, nếu như chân thân hắn đến sẽ như thế nào đây?
Đám người không cách nào tưởng tượng, ngược lại Bắc Lão đạm mạc cười nói:
- Lời nói Chiến Luân Hồi mọi người đừng đặt ở trong lòng, hắn nói chuyện giống như đánh rắm thôi.
Đám Độc Cô Tuyệt cổ quái nhìn Bắc Lão, chỗ sâu đáy mắt cũng có một tia kiêng kị, nhưng càng nhiều sự kinh ngạc hơn.
Một tu sĩ Chiến Thần cảnh trung kỳ, tát Chiến Thiên Hạ hai bạt tai, bức hình chiếu Áo Nghĩa Chiến Luân Hồi đi, đây là chuyện người bình thường không thể nào làm được.
- Lần trước hủy một bộ Lôi Thân của hắn, hắn nói nhất định phải giết ta, ta hiện tại không phải vẫn đang sống tốt sao?
Bắc Lão khẽ mỉm cười nói.
Nghe Bắc Lão nói như thế, đám người lúc này mới giãn lông mày ra, chí ít trong thời gian ngắn Chiến Luân Hồi sẽ không thực sự giáng lâm.
- Vị sư huynh kia, Cửu Dương Thần Lô có thể trả cho ta chưa.
Đột nhiên, Bàn Tử hợp thời mở miệng nói, hắn đem Cửu Dương Thần Lô đưa cho Độc Cô Tuyệt, sợ hắn không trả.
Nếu như không phải vì ứng phó Chiến Thần Điện, Bàn Tử cũng sẽ không cho bọn hắn mượn.
Độc Cô Tuyệt có chút do dự, cuối cùng nhìn Tiêu Phàm một cái, vẫn là hết sức không nỡ trả Cửu Dương Thần Lô cho Bàn Tử, Bàn Tử không chút do dự thu hồi Cửu Dương Thần Lô lại.
Hắn chỗ nào không biết, nếu như không phải có Tiêu Phàm, Độc Cô Tuyệt đoán chừng thật đúng là không trả lại.
Lúc này, Tiêu Phàm cũng đột nhiên lấy ra một tờ giấy, nhìn về phía vừa Độc Cô Vô Trần mới chạy tới nói:
- Đúng rồi, Độc Cô gia chủ, các ngươi cũng nên trả thù lao cho ta đi?
- Trả thù lao? Trả thù lao gì?
Độc Cô Vô Trần nghi hoặc không hiểu, bất quá khi hắn nhìn thấy tờ giấy trên tay Tiêu Phàm, sắc mặt lập tức âm trầm, sau đó hung hăng trừng Độc Cô Tướng Đình một cái.
- Độc Cô gia chủ, đây là giấy trắng mực đen, ngươi sẽ không...
Tiêu Phàm ra vẻ kinh ngạc nói.
Độc Cô Vô Trần thầm mắng không thôi, đây chính là 20 kiện Thần Binh đó, ngươi nhất định đang dùng công phu sư tử ngoạm.
Thế nhưng hắn lại không dám trắng trợn nói ra, dù sao 20 kiện Thần Binh này đã cứu mệnh mấy vị Lão Tổ Độc Cô gia tộc hắn.
Chẳng lẽ mệnh mấy vị Lão Tổ còn không bằng 20 kiện Thần Binh hay sao?
- Làm sao, Độc Cô gia tộc còn thiếu Thần Binh sao? Việc này ta làm chủ, trở về cho Tiêu tiểu huynh đệ 30 kiện Thần Binh, không nói nhiều, tìm vật liệu đến, lão hủ tự mình luyện chế.
Không đợi Độc Cô Vô Trần mở miệng, Độc Cô Tuyệt liền thập phần quyết đoán nói.
- 30 kiện?
Phụ tử Độc Cô Vô Trần ngậm miệng không nói gì, Độc Cô Tướng Đình càng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, trước đó Tiêu Phàm đã nói qua, nếu như Lão Tổ bọn hắn khai tâm sẽ cho hắn 30 kiện.
- Có ý kiến gì không?
Độc Cô Tuyệt cau mày một cái.
Mà Tiêu Phàm lại là híp mắt cười, hắn tự nhiên biết rõ Độc Cô Tuyệt cho 30 kiện Thần Binh, thứ nhất là cảm tạ Tiêu Phàm, thứ hai chính là kéo quan hệ với Tiêu Phàm.
- Không có.
Độc Cô Vô Trần vội vàng mở miệng nói.
- Vậy là tốt rồi.
Độc Cô Tuyệt hài lòng gật đầu, sau đó cười nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Tiêu huynh đệ, hiếm khi đến Độc Cô gia tộc một lần, bồi ta uống vài chén nhé?
- Tiêu Phàm, lần này ta xem ngươi chạy chỗ nào!
Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị đáp ứng, nhưng chân trời đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh gầm thét.
Lục Đạo
Bình luận facebook