Giết chết Chiến Thiên Cửu đối với Tiêu Phàm mà nói chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn mà thôi, dù là không cần Độc Cô gia tộc xuất thủ, người khác cũng đủ để ứng phó với Chiến Thiên Cửu.
Đêm đó, đám người Tiêu Phàm được Độc Cô gia tộc nhiệt tình chiêu đãi, điều này cũng làm cho bọn Tiêu Phàm có chút không thích ứng.
Là tu sĩ, phàm biết được Tiêu Phàm là Tu La Điện Chủ, ai không phải tránh như bọ cạp, nhiệt tình khoản đãi giống như Độc Cô gia tộc là lần đầu bọn hắn thấy.
Điều này cũng làm cho Tiêu Phàm yên tâm không ít, Độc Cô gia tộc có lẽ giống như La Sinh Môn Chủ nói, chính là một trong minh hữu tối kiên định của Tu La Điện.
Tiêu Phàm không có tận lực phòng bị cái gì, Độc Cô gia tộc nếu quả thật muốn đối phó hắn, đoán chừng đã sớm động thủ, không cần thiết tốn nhiều công sức như vậy.
Qua ba lần rượu, Độc Cô Vô Trần mang theo Độc Cô Tướng Đình, bưng chén rượu đi đến Tiêu Phàm trước mặt, hít sâu một cái nói:
- Tiêu Điện Chủ, khuyển tử có chỗ đắc tội, xin rộng lòng tha thứ.
Dứt lời, Độc Cô Vô Trần cùng Độc Cô Tướng Đình nâng cốc rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, gật đầu ra hiệu một cái, cũng bưng lên một ly rượu, nhẹ khẽ nhấp một cái, nhất tiếu bỏ ân cừu.
Sau một khắc, Độc Cô Tướng Đình cảm giác đầu nhẹ nhõm, hơi hơi thi lễ đối với Tiêu Phàm nói: - Đa tạ.
Tiêu Phàm cũng không nói thêm cái gì, bây giờ hắn sớm đã đem ánh mắt nhìn càng xa, có thể cùng Độc Cô gia tộc trở thành minh hữu, cũng là sự tình làm hắn vui lòng.
Độc Cô Tướng Đình thiên phú không tồi, có lẽ tương lai còn có cơ hội đứng ở cùng chiến tuyến, Tiêu Phàm tự nhiên bỏ đi khống chế đối với hắn.
Đám Độc Cô Tuyệt ẩn ẩn đoán được cái gì, bất quá cũng không có vạch trần, bọn hắn cũng không nguyện ý đối địch với Tiêu Phàm.
Ngày thứ hai trời tờ mờ sáng, đám người Tiêu Phàm được Độc Cô Tướng Đình đưa đến tiểu viện sớm đã chuẩn bị kỹ càng, sau khi Độc Cô Tướng Đình rời đi, bên trong tiểu viện chỉ còn lại Bắc Lão, Nam Cung Tiêu Tiêu, Tiểu Kim và người của mình.
- Lão sư, ngươi thực sự là vì truy tìm Tử Vô Danh mới đi tới nơi này?
Toàn thân Tiêu Phàm chấn động, chếnh choáng trong nháy mắt tán đi, tinh thần cả người trở nên hăng hái.
- Phải, cũng không phải.
Bắc Lão cười thần bí, tựa như không nguyện ý cùng Tiêu Phàm nhiều lời về vấn đề này, sau đó nói tránh đi:
- Sự tình Diêm La Phủ đã giải quyết, các ngươi tiếp theo có phải chuẩn bị tiến về Thần Kiếp Chi Địa hay không?
- Không sai.
Tiêu Phàm gật đầu, nơi này đều là người hắn tín nhiệm, không cần thiết phải giấu diếm.
- Ta mới từ nơi đó trở về, đối với ngươi mà nói, nơi đó quả thật không tồi.
Bắc Lão trịnh trọng gật đầu.
Tiêu Phàm bọn hắn nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Nam Cung Tiêu Tiêu kinh ngạc nói:
- Tiền bối, Thần Kiếp Chi Địa rốt cuộc là một chỗ như thế nào?
Tiêu Phàm, Tiểu Kim, Thạch Thánh cùng Sở Phiền cũng nhao nhao lộ ra vẻ tò mò, bọn hắn đều tràn ngập mong chờ đối với Thần Kiếp Chi Địa, gần đây bọn hắn thường xuyên nghe được cái tên này, lại không biết bên trong Thần Kiếp Chi Địa cụ thể có cái gì.
- Nơi đó, là một mảnh huyết tinh chiến trường, khắp nơi tràn ngập giết chóc, nhân loại vạn năm trước lưu lại Dị Tộc, đương nhiên, có thời điểm địch nhân đáng sợ nhất không phải Dị Tộc mà là nhân loại chúng ta.
Thần sắc Bắc Lão vô cùng ngưng trọng.
Dù là hắn đột phá Chiến Thần cảnh, nói đến chỗ đó cũng tràn ngập kiêng kị, đám Tiêu Phàm biết rõ, ở nơi đó, cho dù Chiến Thần cũng có thể vẫn lạc.
Đám Tiêu Phàm biết rõ ý tứ Bắc Lão, nếu như bọn hắn tiến vào Thần Kiếp Chi Địa, vô cùng có khả năng bị người Chiến Thần Điện ứng phó.
- Cái khác ta không nói nhiều, Thần Chi Kiếp Địa rất lớn, địa phương ta đi qua cũng rất ít, bất quá nơi đó có thứ mà Chiến Hồn Đại Lục không có, đó chính là Thần Linh Chi Khí.
Bắc Lão làm cho mọi người chú ý hơn.
- Thần Linh Chi Khí?
Đám Trọc Thiên Hồng kinh hô, rất hiển nhiên, Thần Linh Chi Khí cũng là thứ bọn hắn chờ mong nhất.
Sau khi đột phá Chiến Thần cảnh, thiên địa linh khí đối với bọn nó đã không có bất kỳ ý nghĩa gì, duy nhất có thể làm cho bọn hắn đột phá chính là hấp thu luyện hóa Thần Linh Chi Khí.
Bắc Lão gật đầu nói:
- Ta nghe nói, Thần Chi Kiếp Địa Thần Linh Chi Khí nguyên bổản đã đến mức gần như khô cạn, chẳng biết tại sao thời gian một năm này Thần Linh Chi Khí dần nồng đậm lên, có không ít người đã bắt đầu nhao nhao đột phá Chiến Thần cảnh, có lẽ, một thời đại vàng son sắp đến!
Lời nói của Bắc Lão làm cho đám người rục rịch, dù là Tiêu Phàm cũng tràn ngập chờ mong.
Bất quá Tiêu Phàm biết rõ, Thần Chi Kiếp Địa Thần Linh Chi Khí sở dĩ trở nên nồng đậm, có thể là bởi vì Lâu Ngạo Thiên phá hư Ngũ Hành Phong Ấn, đại giới Thần Linh Chi Khí thông qua Tinh Không Cổ Lộ mãnh liệt tràn vào.
- Lão sư, chiếu như ngươi nói, Thần Linh Chi Khí Chiến Hồn Đại Lục cũng sẽ trở nên nồng đậm mới đúng.
Tiêu Phàm nghi hoặc hỏi.
Cái thế giới này mặc dù Cổ Địa đông đảo, nhưng vẫn lấy Chiến Hồn Đại Lục làm chủ thể, Tinh Không Cổ Lộ Thần Linh Chi Khí, dẫn đầu nên tràn vào Chiến Hồn Đại Lục mới đúng, tại sao Chiến Hồn Đại Lục lại không có biến hóa gì.
Bắc Lão lại lắc đầu nói:
- Thần Chi Kiếp Địa vốn là chỗ nhập khẩu Tinh Không Cổ Lộ, chỗ đó đã từng bị người đùng thủ đoạn phong ấn, Thần Linh Chi Khí tự nhiên không cách nào tiến vào Chiến Hồn Đại Lục.
- Thì ra là thế.
Tiêu Phàm sáng tỏ thông suốt.
Bất quá trong đầu lại lóe qua một nghi hoặc hoặc, chính là lúc trước hắn tham gia Nam Vực Đại Bỉ, từng tiến vào một mảnh Cổ Địa bên trong U Minh Thâm Giản, nơi đó cũng có một cái ngọc đài Ngũ Hành Phong Ấn.
Chẳng lẽ nơi đó cũng là chỗ nhập khẩu Tinh Không Cổ Lộ?
Tiêu Phàm không có tiếp tục hỏi thăm, bất quá hắn có thể xác định một sự kiện, chính là Tinh Không Cổ Lộ khẳng định không chỉ có một cái nhập khẩu.
- Trở về tìm phụ thân Thi Vũ hỏi một chút, nếu như có thể đi đến U Minh Thâm Giản, vậy là có thể làm rõ nguyên nhân.
Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm quyết định.
Nếu như Ngũ Hành Phong Ấn bên trong U Minh Thâm Giản phá vỡ, Thần Linh Chi Khí chỗ đó khẳng định tràn đầy vô cùng, tuyệt đối có thể làm cho thực lực Trọc Thiên Hồng tiếp tục tiến lên một cái cấp độ.
Về phần Kim Giáp bọn hắn, Thần Linh Chi Khí càng nồng đậm, tốc độ luyện hóa Thần Lực Chi Tinh cũng sẽ càng nhanh, có lẽ có thể mau chóng đột phá Thần Giai trung kỳ.
- Phàm Nhi, ta vốn muốn đi tìm ngươi, nếu ở chỗ này gặp ngươi, vi sư sẽ đưa ngươi một chút đồ vật.
Bắc Lão đột nhiên khẽ mỉm cười nói.
- Là thứ gì?
Ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, lấy tầm mắt Bắc Lão bây giờ, đồ vật đưa ra khẳng định bất phàm.
- Ba người các ngươi thay Phàm Nhi Hộ Pháp, Tiểu Bàn Tử, còn có các ngươi, đều có thể tiến vào.
Bắc Lão cười thần bí nói.
- Vângs!
Trọc Thiên Hồng, Kim Giáp cùng Thị Huyết nào dám phản bác mệnh lệnh Bắc Lão, Bắc Lão là người có thể tát Chiến Thiên Hạ đó.
Ngược lại là Bàn Tử, Tiểu Kim, Thạch Thánh cùng Sở Phiền một mặt kỳ lạ nhìn Bắc Lão, bộ dáng không biết làm sao.
Còn không chờ bọn hắn lấy lại tinh thần, Bắc Lão đột nhiên lấy ra một bộ bức tranh màu trắng, bức tranh không biết dùng tài liệu gì luyện chế mà thành, phía trên vẽ lít nha lít nhít đường vân.
Dưới sự thúc giục của Bắc Lão, bức tranh bạch sắc trán phóng bạch sắc quang mang, trong nháy mắt bao phủ đám Tiêu Phàm vào, đột nhiên, Tiêu Phàm cùng đám Tiểu Kim cảm giác Linh Hồn đều bị hút vào trong đó.
- Chuyện gì xảy ra?
Bọn Trọc Thiên Hồng kinh ngạc nhìn đám Tiêu Phàm, lại nhìn thấy đám Tiêu Phàm đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, cả người tựa như đang ngủ.
Dù là ba tên Trọc Thiên Hồng đã từng cũng đạt tới Thần Giai đỉnh phong, cũng bị thủ đoạn của Bắc Lão làm cho chấn kinh, ánh mắt bọn chúng nhìn về phía Bắc Lão biến rồi lại biến.
- Hi vọng Thời Không Tiểu Bí Cảnh có thể có tác dụng với các ngươi.
Bắc Lão mỉm cười, vuốt vuốt sợi râu mỏng manh.
Lục Đạo
Bình luận facebook