- Nơi này là chỗ nào?
Tiêu Phàm bỗng nhiên mở hai mắt ra, kinh hãi nhìn bốn phía, hắn phát hiện mấy người Bắc Lão đều không thấy tăm hơi.
Vị trí hắn đang đứng là đỉnh một ngọn núi rộng lớn, khắp nơi mênh mông, trông không đến cuối cùng, một cỗ man hoang chi khí đập vào mặt.
- Hi vọng Thời Không Tiểu Bí Cảnh này có thể có tác dụng đối với các ngươi.
Không đợi Tiêu Phàm cẩn thận dò xét cái thế giới này, đột nhiên một đạo thanh âm quen thuộc vang vọng chân trời, tựa như từ mỗi một góc thế giới này truyền đến.
- Thời Không Tiểu Bí Cảnh?
Tiêu Phàm đầu tiên là sững sờ, sau đó con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, trong lòng run lên bần bật, cắn răng nói:
- Lão sư yên tâm, đồ nhi sẽ không làm cho người thất vọng.
Người khác có lẽ không biết Thời Không Tiểu Bí Cảnh đại biểu cái gì, nhưng Tu La Truyền Thừa làm Tiêu Phàm hiểu rõ ràng.
Nghe đồn, khi người lĩnh ngộ thời không Áo Nghĩa đạt tới cực hạn, hắn nắm giữ khả năng Thời Không Xuyên Toa, chỉ là thi triển loại năng lực này cần bỏ ra giá rất lớn, chính là thọ nguyên.
Tiêu Phàm rốt cục biết rõ Bắc Lão đột phá Chiến Thần cảnh tại sao huyết khí không biến bao nhiêu, mà một mực duy trì như cũ.
Phải biết, lần trước hắn nhìn thấy Hề Lão thành công mở ra Tiểu Thiên Địa liền khôi phục bộ dáng trung niên.
Tiêu Phàm chỗ nào không minh bạch, Bắc Lão lĩnh ngộ thời không Áo Nghĩa xong, tất nhiên thi triển qua lực lượng Thời Không Xuyên Toa, tiêu hao thọ nguyên bản thân.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Bắc Lão vẫn bảo trì vẻ già nua, hơn nữa hắn đột phá Chiến Thần cảnh trung kỳ cũng có có quan hệ với việc thi triển lực lượng Thời Không Xuyên Toa.
Mà hiện tại Bắc Lão hiển nhiên lại thi triển lực lượng Thời Không Xuyên Toa với bọn hắn, đối với Bắc Lão mà nói nhất định sẽ chịu tổn thương to lớn.
Đáng tiếc, bây giờ hối hận cũng không kịp, Tiêu Phàm chỉ có thể về sau nghĩ biện pháp di bổ Bắc Lão.
- Hoan nghênh mọi người trở lại Chiến Hồn Đại Lục vạn năm trước, tốc độ thời gian trôi qua nơi này gấp mười lần ngoại giới, ở chỗ này các ngươi có thời gian ba năm, 3 năm sau các ngươi sẽ tự động rời đi, hãy trân quý thời gian ba năm này.
Lúc này, thanh âm Bắc Lão tiếp tục vang lên, nói xong câu đó, thanh âm Bắc Lão triệt để yên lặng.
- Vạn năm trước?
Trong lòng Tiêu Phàm ngạc nhiên, bản thân chẳng lẽ trở lại vạn năm trước, thời đại Dị Tộc xâm lấn?
Tiêu Phàm hít sâu một cái, cảm thụ được khí tức mênh mông cùng man hoang bốn phía, Tiêu Phàm biết bản thân có khả năng đã trở lại vạn năm trước.
Tiêu Phàm lập tức xếp bằng ở một gốc cổ thụ, cảm thụ được tự thân biến hóa, Tiêu Phàm không khỏi nhíu mày, trầm ngâm nói: - Tiểu Thiên Địa không cách nào sử dụng, Chiến Hồn không cách nào sử dụng, tất cả Hồn Binh không cách nào sử dụng.
Hiện tại Tiêu Phàm trừ thân thể bình thường, cái khác hết thảy đều không cách nào sử dụng.
Duy nhất làm hắn vui mừng là cảnh giới vẫn còn, hắn hiện tại vẫn là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong.
- Rống ~
- Ngao ô ~
Không đợi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, chân trời đột nhiên truyền đến từng tiếng gầm thét tiếng gầm gừ, mấy cỗ khí tức đáng sợ tập trung vào Tiêu Phàm, chỉ thấy một đầu quái thú toàn thân hiện lên huyết sắc từ cuối chân trời lao nhanh tới.
- Cửu Giai đỉnh phong?
Cảm nhận được một cỗ khí thế cuồng bá, Tiêu Phàm cau mày, bản thân vừa mới xuất hiện liền gặp phải Hồn Thú Cửu Giai đỉnh phong?
Hít sâu một cái, Tiêu Phàm quay người bỏ chạy xuống dưới núi, nhưng mà hắn phát hiện tốc độ bản thân quá chậm, muốn phi hành đều không được, thậm chí ngay cả Tu La Thần Dực đều thi triển không ra.
- Ta cơ hồ lại trở về nguyên điểm.
Tiêu Phàm không khỏi tự giễu, đắng chát cười nói.
Không cách nào thi triển Thân Pháp Chiến Kỹ cùng Tu La Thần Dực, tốc độ Tiêu Phàm rất chậm, vài đầu Hồn Thú phía sau rất nhanh liền đuổi tới.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh to lớn huyết sắc từ đỉnh đầu Tiêu Phàm nhảy vọt qua, rơi ầm ầm phía trước Tiêu Phàm, Tiêu Phàm nhìn thoáng qua thấy rõ ràng quái vật là bộ dáng gì.
Hắn cùng Chiến Hồn Đại Lục Hồn Thú không có quá nhiều khác nhau, chỉ là con ngươi nó đỏ bừng vô cùng, lân giáp trên người có màu huyết sắc.
Ngay lúc đó, bốn năm đầu Hồn Thú phía sau cũng bay vụt tới, cách Tiêu Phàm chỉ có mấy trăm trượng, thân hình bọn chúng vô cùng khổng lồ, Tiêu Phàm trước mặt bọn chúng hoàn toàn có thể bỏ qua không tính.
Mỗi một đầu Hồn Thú đều hung lệ vô cùng, sát khí trùng thiên, cùng Hồn Thú trước đó Tiêu Phàm gặp qua có khác biệt rõ ràng, lân giáp cùng lông vũ bọn chúng đều hiện ra huyết sắc.
Chủ yếu nhất là từ trên người Tiêu Phàm chúng cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.
- Khí tức này là Cửu U Ma Thần!
Thần sắc Tiêu Phàm đột nhiên run lên, trong nháy mắt nhớ tới cái gì.
Hắn vội vàng ngừng thân hình, lúc này, một cái móng vuốt to lớn từ trên cao giận đập xuống, một kích này nếu đánh trúng, cho dù không chết đoán chừng Tiêu Phàm cũng sẽ bị đánh thành thịt nát.
Bất quá, Tiêu Phàm cũng là từ trong núi thây biển xác bò ra, kinh nghiệm chiến đấu phong phú biết bao, lúc móng vuốt vỗ xuống, Tiêu Phàm một cước hung hăng đạp lên mặt đất, thân thể nhanh chóng hướng về bên trong núi rừng phóng đi, hiểm hiểm tránh thoát một kiếp.
- Phi!
Tiêu Phàm từ mặt đất đứng lên, nhổ ra đất vụn trong miệng, lạnh lùng nhìn vài đầu Hung Thú.
Giờ phút này, Tiêu Phàm phiền muộn tới cực điểm, có loại xúc động thổ huyết, vừa nãy hắn quỷ dị phát hiện, bản thân thậm chí ngay cả chiến kỹ dĩ vãng tu luyện cũng vô pháp sử dụng.
Chẳng lẽ trừ cảnh giới, thực phải làm lại từ đầu?
Tiêu Phàm nghĩ không ra là tại sao cảnh giới lại vẫn tồn tại, làm sao không dứt khoát xóa bỏ cảnh giới, kể từ đó trực tiếp liền có thể bị những Hồn Thú này một móng vuốt chụp chết.
- Chờ đã, ta hiện tại vẫn là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, chính là khi đột phá Chiến Thần cảnh, hiện tại khiếm khuyết chính là lĩnh ngộ lực lượng Áo Nghĩa.
Tiêu Phàm cau mày một cái, con ngươi hơi hơi sáng lên.
Lập tức nghĩ thầm:
- Lão sư phong cấm tất cả thủ đoạn ta, kể từ đó, ta muốn khôi phục toàn bộ thực lực nhất định phải một lần nữa tu luyện lại, trong quá trình này không những có thể phát hiện tự thân không đủ, làm vững chắc cơ sở, còn có thể để cho ta lĩnh ngộ Áo Nghĩa thích hợp nhất.
Tiêu Phàm không phải người tiêu cực, hắn trong nháy mắt nghĩ đến Bắc Lão dụng tâm lương khổ, sau đó ý chí chiến đấu sục sôi.
Hắn trước đó tựa như đ-ng chạm đến cái gì, chỉ là chưa từng minh bạch, nhưng hiện tại Tiêu Phàm rốt cục nghĩ minh bạch: Ta chính là Tu La Điện Chủ, lấy sát nhập đạo, dùng Sát Lục Áo Nghĩa để chứng con đường thành Thần.
Nghĩ vậy, con ngươi Tiêu Phàm đột nhiên thập phần kiên định, hắn biết bản thân muốn đi con đường như thế nào.
Giết, cũng không có nghĩa là vô tình, máu tanh và Tà Đạo.
Trái lại, không giết cũng không có nghĩa là Chính Đạo!
Trên đời này không có tuyệt đối chính nghĩa hay tà ác, lực lượng dùng đúng thì chính là Chính Đạo, dùng sai thì chính là Tà Đạo.
- Thời không này vừa lúc bị Dị Tộc xâm lấn, với ta mà nói chính là thời gian để ma luyện nền tảng chi tâm, Sát Thần, thời gian ba năm này ta nhất định phải ma luyện một khỏa Vô Thượng Sát Tâm, đúc thành Tu La Chi Mệnh.
Tiêu Phàm tựa như sáng tỏ thông suốt, trên mặt hiện lên một ý cười tự tin.
Tìm đúng phương hướng, Tiêu Phàm cũng không còn mê mang, ứng phó vài đầu cùng giai Hung Thú, Tiêu Phàm tự nhiên không cố kỵ gì.
Lúc này, vài đầu Hung Thú lần nữa nhào tới, Hồn Lực đáng sợ ba động ép tới Tiêu Phàm có chút không thở nổi.
- Cản đường ta, Giết! Giết! Giết!
Tiêu Phàm gầm lên một tiếng, lần này, hắn không tránh không lùi, hướng thẳng đến một đầu Hung Thú trong đó đánh giết đi.
Lục Đạo
Bình luận facebook