Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1698
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1700: Chương 1700: Đại Nghĩa
Đây chính là sáu cửu biến Chiến Thần đó, ngoại trừ Tiêu Phàm đang ở bên ngoài ra, còn ai có thể ngăn cản?
Kiếm La chỉ là cửu biến Chiến Thần mà thôi, để hắn đối phó với một người Chiến Thiên Hạ còn có thể ứng phó được, hắn không có khả năng đồng thời ngăn cản sáu cửu biến Chiến Thần khác.
Giờ phút này, Tiêu Phàm đang chủ trì trận pháp, không thể phân tâm đối phó bọn hắn.
Một khi phân tâm, những người chết chính là các tu sĩ của Chiến Hồn đại lục đang trong trận pháp, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều lo lắng cho Tiêu Phàm.
Chiến Thiên Hạ phía trước mặt lại cười lạnh không thôi, hắn tin tưởng, giờ khắc này không có ai có thể cứu được đám người Tiêu Phàm nữa.
Lúc mắt thấy sáu đại cửu biến Chiến Thần công kích sắp tới gần…
Vù vù
~Đột nhiên, lại có mấy bóng người xông ra, nhìn lại thì thấy Huyết Cô Tuyệt, Du Ảnh, Hình Thánh cùng Chiến Hoàng Thiên đồng thời xuất hiện phía sau lưng Tiêu Phàm, cuồng bạo công kích ngăn cản sáu đại cửu biến Chiến Thần của đối phương ở ngoài.
Bốn người lạnh lùng nhìn chăm chú lên sáu cửu biến Chiến Thần trước mặt, dáng vẻ thấy chết không sờn.
Nụ cười trên mặt Chiến Thiên Hạ trở nên cứng đờ, hắn không nghĩ tới, lúc này lại còn một đám người không sợ chết dám ra đây cứu Tiêu Phàm.
Bốn người Huyết Vô Tuyệt tới gần màn ánh sáng, khoảng cách với Tiêu Phàm rất gần, bọn họ nếu không xuất thủ, Tiêu Phàm hẳn phải chết không nghi ngờ.
Tiêu Phàm mà chết, trận pháp sẽ không còn người chủ trì, đến lúc đó tất cả mọi người vẫn như cũ phải chết!
Điểm này tất cả mọi người đều hiểu, cho nên bọn họ không chút do dự xuất thủ bảo vệ Tiêu Phàm.
Mấy người Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu, Quan Tiểu Thất cùng Phong Lang cũng lấy lại tinh thần, cũng chuẩn bị rời khỏi trận pháp, nhưng mà lại bị một tiếng hét chặn lại.
"Các ngươi đều định làm gì, đứng lại cho ta!" Tiêu Phàm quát lên một tiếng, đám người Lăng Phong bỗng nhiên ngừng thân hình, Tiêu Phàm vội vàng vung tay lại đánh ra một đạo thủ quyết.
Chỉ một thoáng, màn ánh sáng hừng hực, hóa thành từng đạo sóng ánh sáng dập dờn.
Mấy người Lăng Phong lại muốn vọt ra bên ngoài màn ánh sáng nhưng lại bị từng đạo quang mang ngăn trở, sắc mặt mấy người hoàn toàn thay đổi, bọn họ làm sao không hiểu ý của Tiêu Phàm đó là không muốn để cho bọn họ nhúng tay vào.
Bọn họ rất rõ ràng tình thế bây giờ, bằng vào đám người Tiêu Phàm, là không thể nào ngăn cản được Huyết Thần Quân.
Tiêu Phàm cũng hiểu việc này, vì thế lại càng không thể để cho bọn họ tham dự vào.
Mấy người Lăng Phong hai mắt đỏ bừng, Nam Cung Tiêu Tiêu gầm thét lên: "Lão tam, còn coi chúng ta là huynh đệ, hãy thả chúng ta ra ngoài! Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết!"
"Yên tâm, ta không chết được." Trên mặt Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười.
Sau đó, hắn mở ra bàn tay, lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một huyết sắc ngọc đài, chính là Thông Thiên Thần Huyết Đài.
Tiêu phàm duỗi một ngón tay ra, thần lực ngưng tụ thành một thanh thần lực kiếm, cắt lên cổ tay của cánh tay bên kia, máu tươi phun ra ngoài, nhỏ lên trên Thông Thiên Thần Huyết Đài.
Lúc linh hồn lực thôi động, Thông Thiên Thần Huyết Đài lập tức tỏa ra ánh sáng hừng hực, một luồng khí tức cực kì huyền diệu tản ra, ngay sau đó, tất cả huyết sắc quang mang ngưng tụ thành một điểm, hóa thành một luồng huyết sắc lưu quang bay thẳng về phía chân trời.
Ánh mắt mọi người đều bị luồng huyết sắc lưu quang này hấp dẫn, chỉ thấy huyết sắc lưu quang thẳng xông thẳng tới chín tầng mây, phía trên bầu trời, huyết sắc quang mạc kia đột nhiên đã nứt ra một cái khe.
"Lão tam! Thả chúng ta ra ngoài!"
"Tam ca!"
Mấy người Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu, Quan Tiểu Thất hét lớn, hai mắt đỏ bừng, trong hốc mắt có nước mắt chảy quanh, bọn họ làm sao không biết, đây là Tiêu Phàm dùng mệnh hộ tống bọn họ rời đi.
Sức mạnh Thông Thiên Thần Huyết Đài có thể phá vỡ phong tỏa thiên địa, bọn họ có thể thông qua truyền tống trận mà Tiêu Phàm bố trí rời đi, nhưng còn đám người Tiêu Phàm thì sao?
Giờ phút này, bộ hạ cũ của Tu La điện, tu sĩ Cổ tộc, hai mắt cũng biến thành đỏ bừng, bọn họ không nghĩ tới Tiêu Phàm vì cứu bọn họ mà dùng chính tính mạng của mình cố gắng hết sức.
Những người đã từng hơi có thành kiến đối với Tiêu Phàm, trong lòng bỗng cảm thấy xem thường chính bản thân mình, cùng Tiêu Phàm so sánh, lòng dạ của bọn họ đúng là vô cùng hẹp hòi.
Bọn họ biết, nếu như không có Tiêu Phàm, hôm nay tất cả người của Cổ tộc đều phải lưu tại nơi này không thể rời đi.
Sắc mặt đám người Dạ Cô U, Lăng Thanh Tịch, Diệp Khuynh Thành trở nên phức tạp, bọn họ vốn không muốn nợ ân tình với Tiêu Phàm, nhưng hôm nay, phần nhân tình này của Tiêu Phàm, bọn họ nhất định phải nợ rồi.
Tiêu Phàm lắc đầu, như là đã quyết định, làm sao có thể thả bọn họ ra ngoài được cơ chứ?
Chỉ thấy Tiêu Phàm mỉm cười, lớn tiếng nói ra: "Các huynh đệ, mọi người về Chiến Hồn đại lục chờ ta!"
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Phàm nắm tay đánh ra một đạo thủ quyết, ầm một tiếng, Thông Thiên Thần Huyết Đài trong tay hắn bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một luồng sức mạnh dung nhập vào bên trong lồng ánh sáng.
Cùng lúc đó, lồng ánh sáng bao phủ đám người Lăng Phong đột nhiên bộc phát ra hào quang sáng chói.
Phù một tiếng, quang mang bỗng nhiên bắn về phía cái khe ở không gian phía trên bầu trời, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa, cùng biến mất với nó còn có đám người Lăng Phong, vùng đất ở đây trở nên vắng vẻ vô cùng.
Thông Thiên Thần Huyết Đài mà Tiêu Phàm có được mặc dù chỉ là bản sao, nhưng vẫn có thể chém vỡ được phong tỏa thiên địa.
"Tiêu phàm, ngươi thân là Tu La điện chủ, vậy mà dùng mạng của mình để đổi lấy tính mạng của những sâu kiến kia?" Chiến Thiên Hạ cũng hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
Kỳ thật đâu chỉ hắn kinh ngạc, ngay cả Huyết Thần Quân cũng kinh ngạc vô cùng, dường như không tin Tiêu Phàm là Tu La điện chủ.
Thậm chí ngay cả mấy người Hình Thánh, Du Ảnh cùng Kiếm La cũng không thể tin được, tại bên trong ấn tượng của bọn hắn, các đời Tu La điện chủ đều là người vô tình, xưa nay sẽ không hi sinh chính tính mệnh của mình đi cứu những người khác.
Mà Tiêu Phàm lại lấy thân mạo hiểm, vì cứu những người khác mà không để ý tới sống chết của mình.
Giờ khắc này, ánh mắt ba người Hình Thánh nhìn về phía Tiêu Phàm đã thay đổi hoàn toàn.
"Các vị, xin lỗi." Tiêu phàm hơi chuyển động ý nghĩ, tám linh hồn phân thân biến mất, hắn không để ý đến Chiến Thiên Hạ, ngược lại quay đầu nhìn về phía đám người Chiến Hoàng Thiên.
Bây giờ bọn họ chỉ còn lại sáu người là Tiêu Phàm, Huyết Vô Tuyệt, Chiến Hoàng Thiên, Hình Thánh, Du Ảnh và Kiếm La.
Mà đối diện thì ngoài Chiến Thiên Hạ và sáu đại cửu biến Chiến Thần, còn có hơn ngàn cường giả Chiến Thần cảnh trung kỳ trở lên, thực lực hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Mà số lượng Huyết Thần Quân càng ngày càng nhiều, bên trong còn không ngừng tăng lên, cứ tiếp như thế, đoán chừng sáu người khó thoát khỏi cái chết.
"Tiêu huynh, ngươi vì đại nghĩa, Chiến mỗ cảm thấy hổ thẹn! Có thể cùng ngươi kề vai chiến đấu, Chiến Hoàng Thiên ta cảm thấy vinh hạnh." Chiến Hoàng Thiên lắc đầu.
Trước kia hắn còn có chút khúc mắc đối với Tiêu Phàm, nhưng bây giờ một tia khúc mắc sau cùng cũng tan thành mây khói, ý chí của Tiêu Phàm đã hoàn toàn khuất phục hắn.
"Thuộc hạ vì lệnh của Điện chủ quyết không từ." Thần sắc ba người Hình Thánh, Kiếm La và Du Ảnh vẫn bình tĩnh như thường, hít sâu một hơi nói.
Mặc dù bọn họ lưu lại, nhưng ba người không hề trách cứ Tiêu Phàm, từ thời khắc bọn họ bay ra khỏi trận pháp, bọn họ đã biết sẽ có kết quả như thế này.
"Sư đệ, chúng ta rất đã lâu không kề vai chiến đấu rồi." Huyết Vô Tuyệt thoải mái cười một tiếng, thần sắc bình thản như thường, dường như đã sớm không quan tâm tới sống chết.
"Vậy hôm nay hãy chiến đấu một cách thoải mái đi!" Trên mặt Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
"Hừ, hôm nay, ai cũng cứu không được các ngươi." Chiến Thiên Hạ hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đám người xông tới Tiêu Phàm.
"Lão phu cũng đã lâu chưa từng động thủ, bây giờ sẽ lấy Chiến Thiên Hạ ngươi để khai đao." Hình Thánh quát lạnh một tiếng, lách mình xuất hiện tại trước người Chiến Thiên Hạ.
"Một đám bại tướng dưới tay ta mà thôi, năm đó các ngươi nếu như không trốn thoát, sớm đã chết cách đây ngàn năm rồi." Chiến Thiên Hạ cực kì khinh thường.
Rất hiển nhiên, hắn cùng Hình Thánh lúc ngàn năm trước đó đã từng giao thủ qua, chỉ là năm đó bại cục của Tu La điện đã định, Tu La điện chủ sớm an bài đám người Hình Thánh tiến vào bên trong Chúng Thần Mộ Địa.
"Giết!"
Hình Thánh hét lớn một tiếng, lực Áo Nghĩa cuồn cuộn mãnh liệt, khiến cho cả mảnh bầu trời đều run rẩy lên.
"Xem ai giết được nhiều hơn!" Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, đã đi không được, vậy sẽ dứt khoát giết cho thật thoải mái, giết được thêm một tên, Chiến Hồn đại lục sẽ bớt được một địch nhân.
"Giết!"
Bốn người Chiến Hoàng Thiên, Huyết Vô Tuyệt, Kiếm La cùng Du Ảnh cũng đồng thời động thủ, việc đã đến nước này, chỉ có giết ra một đường máu mới có thể sống sót.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Đây chính là sáu cửu biến Chiến Thần đó, ngoại trừ Tiêu Phàm đang ở bên ngoài ra, còn ai có thể ngăn cản?
Kiếm La chỉ là cửu biến Chiến Thần mà thôi, để hắn đối phó với một người Chiến Thiên Hạ còn có thể ứng phó được, hắn không có khả năng đồng thời ngăn cản sáu cửu biến Chiến Thần khác.
Giờ phút này, Tiêu Phàm đang chủ trì trận pháp, không thể phân tâm đối phó bọn hắn.
Một khi phân tâm, những người chết chính là các tu sĩ của Chiến Hồn đại lục đang trong trận pháp, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều lo lắng cho Tiêu Phàm.
Chiến Thiên Hạ phía trước mặt lại cười lạnh không thôi, hắn tin tưởng, giờ khắc này không có ai có thể cứu được đám người Tiêu Phàm nữa.
Lúc mắt thấy sáu đại cửu biến Chiến Thần công kích sắp tới gần…
Vù vù
~Đột nhiên, lại có mấy bóng người xông ra, nhìn lại thì thấy Huyết Cô Tuyệt, Du Ảnh, Hình Thánh cùng Chiến Hoàng Thiên đồng thời xuất hiện phía sau lưng Tiêu Phàm, cuồng bạo công kích ngăn cản sáu đại cửu biến Chiến Thần của đối phương ở ngoài.
Bốn người lạnh lùng nhìn chăm chú lên sáu cửu biến Chiến Thần trước mặt, dáng vẻ thấy chết không sờn.
Nụ cười trên mặt Chiến Thiên Hạ trở nên cứng đờ, hắn không nghĩ tới, lúc này lại còn một đám người không sợ chết dám ra đây cứu Tiêu Phàm.
Bốn người Huyết Vô Tuyệt tới gần màn ánh sáng, khoảng cách với Tiêu Phàm rất gần, bọn họ nếu không xuất thủ, Tiêu Phàm hẳn phải chết không nghi ngờ.
Tiêu Phàm mà chết, trận pháp sẽ không còn người chủ trì, đến lúc đó tất cả mọi người vẫn như cũ phải chết!
Điểm này tất cả mọi người đều hiểu, cho nên bọn họ không chút do dự xuất thủ bảo vệ Tiêu Phàm.
Mấy người Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu, Quan Tiểu Thất cùng Phong Lang cũng lấy lại tinh thần, cũng chuẩn bị rời khỏi trận pháp, nhưng mà lại bị một tiếng hét chặn lại.
"Các ngươi đều định làm gì, đứng lại cho ta!" Tiêu Phàm quát lên một tiếng, đám người Lăng Phong bỗng nhiên ngừng thân hình, Tiêu Phàm vội vàng vung tay lại đánh ra một đạo thủ quyết.
Chỉ một thoáng, màn ánh sáng hừng hực, hóa thành từng đạo sóng ánh sáng dập dờn.
Mấy người Lăng Phong lại muốn vọt ra bên ngoài màn ánh sáng nhưng lại bị từng đạo quang mang ngăn trở, sắc mặt mấy người hoàn toàn thay đổi, bọn họ làm sao không hiểu ý của Tiêu Phàm đó là không muốn để cho bọn họ nhúng tay vào.
Bọn họ rất rõ ràng tình thế bây giờ, bằng vào đám người Tiêu Phàm, là không thể nào ngăn cản được Huyết Thần Quân.
Tiêu Phàm cũng hiểu việc này, vì thế lại càng không thể để cho bọn họ tham dự vào.
Mấy người Lăng Phong hai mắt đỏ bừng, Nam Cung Tiêu Tiêu gầm thét lên: "Lão tam, còn coi chúng ta là huynh đệ, hãy thả chúng ta ra ngoài! Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết!"
"Yên tâm, ta không chết được." Trên mặt Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười.
Sau đó, hắn mở ra bàn tay, lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một huyết sắc ngọc đài, chính là Thông Thiên Thần Huyết Đài.
Tiêu phàm duỗi một ngón tay ra, thần lực ngưng tụ thành một thanh thần lực kiếm, cắt lên cổ tay của cánh tay bên kia, máu tươi phun ra ngoài, nhỏ lên trên Thông Thiên Thần Huyết Đài.
Lúc linh hồn lực thôi động, Thông Thiên Thần Huyết Đài lập tức tỏa ra ánh sáng hừng hực, một luồng khí tức cực kì huyền diệu tản ra, ngay sau đó, tất cả huyết sắc quang mang ngưng tụ thành một điểm, hóa thành một luồng huyết sắc lưu quang bay thẳng về phía chân trời.
Ánh mắt mọi người đều bị luồng huyết sắc lưu quang này hấp dẫn, chỉ thấy huyết sắc lưu quang thẳng xông thẳng tới chín tầng mây, phía trên bầu trời, huyết sắc quang mạc kia đột nhiên đã nứt ra một cái khe.
"Lão tam! Thả chúng ta ra ngoài!"
"Tam ca!"
Mấy người Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu, Quan Tiểu Thất hét lớn, hai mắt đỏ bừng, trong hốc mắt có nước mắt chảy quanh, bọn họ làm sao không biết, đây là Tiêu Phàm dùng mệnh hộ tống bọn họ rời đi.
Sức mạnh Thông Thiên Thần Huyết Đài có thể phá vỡ phong tỏa thiên địa, bọn họ có thể thông qua truyền tống trận mà Tiêu Phàm bố trí rời đi, nhưng còn đám người Tiêu Phàm thì sao?
Giờ phút này, bộ hạ cũ của Tu La điện, tu sĩ Cổ tộc, hai mắt cũng biến thành đỏ bừng, bọn họ không nghĩ tới Tiêu Phàm vì cứu bọn họ mà dùng chính tính mạng của mình cố gắng hết sức.
Những người đã từng hơi có thành kiến đối với Tiêu Phàm, trong lòng bỗng cảm thấy xem thường chính bản thân mình, cùng Tiêu Phàm so sánh, lòng dạ của bọn họ đúng là vô cùng hẹp hòi.
Bọn họ biết, nếu như không có Tiêu Phàm, hôm nay tất cả người của Cổ tộc đều phải lưu tại nơi này không thể rời đi.
Sắc mặt đám người Dạ Cô U, Lăng Thanh Tịch, Diệp Khuynh Thành trở nên phức tạp, bọn họ vốn không muốn nợ ân tình với Tiêu Phàm, nhưng hôm nay, phần nhân tình này của Tiêu Phàm, bọn họ nhất định phải nợ rồi.
Tiêu Phàm lắc đầu, như là đã quyết định, làm sao có thể thả bọn họ ra ngoài được cơ chứ?
Chỉ thấy Tiêu Phàm mỉm cười, lớn tiếng nói ra: "Các huynh đệ, mọi người về Chiến Hồn đại lục chờ ta!"
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Phàm nắm tay đánh ra một đạo thủ quyết, ầm một tiếng, Thông Thiên Thần Huyết Đài trong tay hắn bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một luồng sức mạnh dung nhập vào bên trong lồng ánh sáng.
Cùng lúc đó, lồng ánh sáng bao phủ đám người Lăng Phong đột nhiên bộc phát ra hào quang sáng chói.
Phù một tiếng, quang mang bỗng nhiên bắn về phía cái khe ở không gian phía trên bầu trời, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa, cùng biến mất với nó còn có đám người Lăng Phong, vùng đất ở đây trở nên vắng vẻ vô cùng.
Thông Thiên Thần Huyết Đài mà Tiêu Phàm có được mặc dù chỉ là bản sao, nhưng vẫn có thể chém vỡ được phong tỏa thiên địa.
"Tiêu phàm, ngươi thân là Tu La điện chủ, vậy mà dùng mạng của mình để đổi lấy tính mạng của những sâu kiến kia?" Chiến Thiên Hạ cũng hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
Kỳ thật đâu chỉ hắn kinh ngạc, ngay cả Huyết Thần Quân cũng kinh ngạc vô cùng, dường như không tin Tiêu Phàm là Tu La điện chủ.
Thậm chí ngay cả mấy người Hình Thánh, Du Ảnh cùng Kiếm La cũng không thể tin được, tại bên trong ấn tượng của bọn hắn, các đời Tu La điện chủ đều là người vô tình, xưa nay sẽ không hi sinh chính tính mệnh của mình đi cứu những người khác.
Mà Tiêu Phàm lại lấy thân mạo hiểm, vì cứu những người khác mà không để ý tới sống chết của mình.
Giờ khắc này, ánh mắt ba người Hình Thánh nhìn về phía Tiêu Phàm đã thay đổi hoàn toàn.
"Các vị, xin lỗi." Tiêu phàm hơi chuyển động ý nghĩ, tám linh hồn phân thân biến mất, hắn không để ý đến Chiến Thiên Hạ, ngược lại quay đầu nhìn về phía đám người Chiến Hoàng Thiên.
Bây giờ bọn họ chỉ còn lại sáu người là Tiêu Phàm, Huyết Vô Tuyệt, Chiến Hoàng Thiên, Hình Thánh, Du Ảnh và Kiếm La.
Mà đối diện thì ngoài Chiến Thiên Hạ và sáu đại cửu biến Chiến Thần, còn có hơn ngàn cường giả Chiến Thần cảnh trung kỳ trở lên, thực lực hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Mà số lượng Huyết Thần Quân càng ngày càng nhiều, bên trong còn không ngừng tăng lên, cứ tiếp như thế, đoán chừng sáu người khó thoát khỏi cái chết.
"Tiêu huynh, ngươi vì đại nghĩa, Chiến mỗ cảm thấy hổ thẹn! Có thể cùng ngươi kề vai chiến đấu, Chiến Hoàng Thiên ta cảm thấy vinh hạnh." Chiến Hoàng Thiên lắc đầu.
Trước kia hắn còn có chút khúc mắc đối với Tiêu Phàm, nhưng bây giờ một tia khúc mắc sau cùng cũng tan thành mây khói, ý chí của Tiêu Phàm đã hoàn toàn khuất phục hắn.
"Thuộc hạ vì lệnh của Điện chủ quyết không từ." Thần sắc ba người Hình Thánh, Kiếm La và Du Ảnh vẫn bình tĩnh như thường, hít sâu một hơi nói.
Mặc dù bọn họ lưu lại, nhưng ba người không hề trách cứ Tiêu Phàm, từ thời khắc bọn họ bay ra khỏi trận pháp, bọn họ đã biết sẽ có kết quả như thế này.
"Sư đệ, chúng ta rất đã lâu không kề vai chiến đấu rồi." Huyết Vô Tuyệt thoải mái cười một tiếng, thần sắc bình thản như thường, dường như đã sớm không quan tâm tới sống chết.
"Vậy hôm nay hãy chiến đấu một cách thoải mái đi!" Trên mặt Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
"Hừ, hôm nay, ai cũng cứu không được các ngươi." Chiến Thiên Hạ hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đám người xông tới Tiêu Phàm.
"Lão phu cũng đã lâu chưa từng động thủ, bây giờ sẽ lấy Chiến Thiên Hạ ngươi để khai đao." Hình Thánh quát lạnh một tiếng, lách mình xuất hiện tại trước người Chiến Thiên Hạ.
"Một đám bại tướng dưới tay ta mà thôi, năm đó các ngươi nếu như không trốn thoát, sớm đã chết cách đây ngàn năm rồi." Chiến Thiên Hạ cực kì khinh thường.
Rất hiển nhiên, hắn cùng Hình Thánh lúc ngàn năm trước đó đã từng giao thủ qua, chỉ là năm đó bại cục của Tu La điện đã định, Tu La điện chủ sớm an bài đám người Hình Thánh tiến vào bên trong Chúng Thần Mộ Địa.
"Giết!"
Hình Thánh hét lớn một tiếng, lực Áo Nghĩa cuồn cuộn mãnh liệt, khiến cho cả mảnh bầu trời đều run rẩy lên.
"Xem ai giết được nhiều hơn!" Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, đã đi không được, vậy sẽ dứt khoát giết cho thật thoải mái, giết được thêm một tên, Chiến Hồn đại lục sẽ bớt được một địch nhân.
"Giết!"
Bốn người Chiến Hoàng Thiên, Huyết Vô Tuyệt, Kiếm La cùng Du Ảnh cũng đồng thời động thủ, việc đã đến nước này, chỉ có giết ra một đường máu mới có thể sống sót.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook