• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vô Thượng Sát Thần convert (10 Viewers)

  • chap-1699

Vô Thượng Sát Thần - Chương 1701: Chương 1701: Thần Thông, Ngự!








Sức mạnh của mấy người Tiêu Phàm hoàn toàn bộc phát, đối mặt với hơn một ngàn Huyết Thần Quân, không còn có thể giữ lại chút nào, mấy người vừa đánh vừa lui, không dám ở một chỗ quá lâu.





Một khi rơi vào trong vòng vây, đến lúc đó hẳn phải chết không nghi ngờ.





Trong mấy người, phải kể tới Huyết Vô Tuyệt thực lực yếu nhất, vẻn vẹn chỉ là lục biến Chiến Thần mà thôi, qua mấy lần giao phong, trên người hắn đã lưu lại không ít vết thương.





Tất cả những việc này Tiêu Phàm đều để ở trong mắt, hắn muốn tận lực tới gần Huyết Vô Tuyệt, nhưng mà sáu Chiến Thần cảnh kia tất cả đều vây quanh hắn, căn bản không cho hắn có cơ hội cứu viện.





"Khốn kiếp, Thông Thiên Thần Huyết Đài thật đúng là bá đạo, thậm chí ngay cả tiểu thiên địa cũng bị phong tỏa." Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng không thôi.





Hắn có được tiểu thiên địa, vốn dĩ ở lúc mấu chốt có thể đưa người khác vào bên trong tiểu thiên địa, mà bây giờ, ngay cả tiểu thiên địa của mình hắn cũng không mở ra được.





Thậm chí, ngay cả điều động sức mạnh trong tiểu thiên địa cũng không được!





Cái này chẳng qua chỉ còn là một Thiên Thần pháp bảo bình thường mà thôi mà uy lực đã mạnh tới như này, nếu như là Thiên Thần pháp bảo cường đại hơn, chẳng phải là có khả năng cách xa vạn dặm giết người sao?





"Không được, trước tiên giải quyết sáu người này rồi tính, những bát biến Chiến Thần và thất biến Chiến Thần kia dễ dàng giết hơn nhiều." Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.





Hắn không muốn tiếp tục cùng bọn chúng kéo dài thế này, Huyết Thần Quân thay nhau ra trận, cho dù có hao tổn cũng có thể mài chết bọn hắn.





Dù là thần lực của Tiêu Phàm nhiều vô cùng, nhưng cũng không thể so với hơn ngàn Huyết Thần Quân được, lại càng không cần phải nói đến những người khác.





Cũng may Tu La điện cùng các tu sĩ của Cổ tộc khác đều được hắn đưa đi rồi, bằng không mà nói, bây giờ càng thêm bị động.





Nhìn sáu người kia, trong mắt Tiêu Phàm lóe lên vẻ tàn nhẫn, chỉ một thoáng, Tu La thần dực xuất hiện phía sau Tiêu Phàm, hai cánh một chém, cả người hóa thành một luồng ánh sáng, tới gần một người trong số đó.





Có điều những người này rõ ràng đã phòng bị Tiêu Phàm, nhìn thấy Tiêu Phàm biến mất tại chỗ, hai người vội vàng tới gần một người khác.





Nhưng mà tốc độ của bọn hắn so với Tiêu Phàm vẫn không thể bằng được, thời khắc bọn hắn khởi hành, Tiêu Phàm tựa như thuấn di, xuất hiện bên cạnh một người trong số đó.





"Sinh Tử Luân Hồi!"





Một tiếng quát nhẹ, Tiêu Phàm hóa thân thành thần kiếm, bỗng nhiên xuyên qua lồng ngực người kia, Sinh Tử Áo Nghĩa đánh cho mệnh cách của kẻ kia vỡ nát.





"Tên thứ nhất!"





Ánh mắt Tiêu Phàm lóe lên một cái, lần nữa khóa chặt một người khác, cũng ngay lúc này, xung quanh lại xuất hiện thêm bảy bát biến Chiến Thần, áp lực với Tiêu Phàm chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng lúc càng lớn.





Một hai cửu biến Chiến Thần đối với hắn căn bản không tạo thành uy hiếp, nhưng bây giờ còn những năm người, đám người Kiếm La và Chiến Hoàng Thiên đều bị nhữn Huyết Thần Quân khác cuốn lấy, căn bản kéo không tới giúp được.





"Như vậy mà muốn giết ta sao?" Con ngươi Tiêu Phàm lạnh lùng, những người này, rõ ràng tập trung lên người mình.





Nghĩ đến việc này, Tiêu Phàm nhìn Huyết Vô Tuyệt ở đằng xa vết thương trên người càng ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như thế, sớm muộn sẽ bị bọn hắn giết chết.





Tiêu Phàm hít sâu một hơi, nhanh chóng bay về phía xa, khi Huyết Thần Quân nhìn thấy, còn tưởng rằng Tiêu Phàm muốn chạy trốn.





"Đuổi theo!" Trong đó một cửu biến chiến thần quát to, ba động Áo Nghĩa trên người Tiêu Phàm vẻn vẹn chỉ là lục biến Chiến Thần mà thôi, có thể liên tiếp chém giết năm cửu biến Chiến Thần, đã là rất biến thái rồi.





Cho dù hắn là Tu La điện chủ thì như thế nào chứ, chắc chắn cũng chịu không được tiêu hao từ bọn hắn.





Nghĩ đến việc này, ba bốn mươi Huyết Thần Quân bát biến Chiến Thần trở lên không chút do dự đuổi theo, mà Huyết Thần Quân theo sau càng ngày càng nhiều.





Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, khóe miệng giương lên nở nụ cười quỷ dị, hắn cũng không phải chạy trốn, ngược lại chạy về nơi có nhiều Huyết Thần Quân nhất.





Những cường giả cửu biến Chiến Thần nhíu mày, không biết vì sao nhìn Tiêu Phàm, nếu như Tiêu Phàm muốn chạy trốn, theo lý thuyết phải chạy về nơi không có người chứ, nhưng hắn lại hoàn toàn làm ngược lại.





"Muốn dùng một đám tướng sĩ cấp thấp đến uy hiếp chúng ta sao?" Trong đó một cửu biến Chiến Thần cực kì khinh thường nói.





"Hôm nay, Tu La điện chủ bị chúng ta giết chắc rồi!" Lại một người mở miệng nói. "Chỉ cần hắn chết rồi, phó lãnh chúa đại nhân tất nhiên sẽ ban thưởng lớn cho chúng ta."





"Giết chết Tu La điện chủ, tất nhiên là được công đầu, không bao lâu sau, chờ lãnh chúa trở về, chúng ta sẽ có thể thống nhất giới này, tới giới này trên vạn năm, ta đã có chút hoài niệm thượng giới." Một cường giả cửu biến Chiến Thần khác cười tủm tỉm mở miệng nói.





Cũng ngay tại lúc này, cách đó không xa, Tiêu Phàm đột nhiên dừng thân lại, thần sắc hờ hững nhìn bọn hắn.





"Không chạy sao?" Một người trong đó lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, trong mắt hắn, Tiêu Phàm chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi.





"Chạy?"





Tiêu Phàm híp híp hai mắt, ánh mắt lộ ra một tia tàn nhẫn, bỗng nhiên, huyết mạch chi lực trong cơ thể hắn bắt đầu sôi trào lên, sức mạnh của thân thể trong nháy mắt đã mạnh mẽ đến mức cực hạn.





Chỉ thấy hắn đột nhiên chậm rãi vươn tay cánh tay ra, đưa ra một ngón tay, trên đầu ngón tay của hắn, đột nhiên xuất hiện một điểm sáng màu đen.





"Tiểu tử, không phải ngươi muốn nói cho chúng ta biết, một ngón tay của ngươi có thể giết chết chúng ta đấy chứ?" Một cửu biến Chiến Thần khác cười khẩy nói.





"Ha ha ~" Những người khác cũng cười to không thôi, bọn hắn đều là cường giả cấp bậc bát biến Chiến Thần, làm sao mà một ngón tay của lục biến chiến thần có thể giết chết bọn họ.





Cho dù là chiến thần đỉnh phong, bằng vào một ngón tay, cũng không thể nào giết chết bọn hắn.





Nhưng mà vẻn vẹn một khoảnh khắc sau đó, thần sắc tất cả mọi người trong nháy mắt ngưng tụ, thậm chí lộ ra vẻ kinh hãi, một cảm giác tử vong quanh quẩn trong lòng, ý niệm đầu tiên trong lòng liền không ít người là chạy trốn.





"Cùng tiến lên, giết hắn!" Một cửu biến Chiến Thần trong đó quát to, hắn giờ mới hiểu được, Tiêu Phàm là chuẩn bị động sát chiêu.





Sắc mặt Tiêu Phàm hững hờ, thúc giục thần lực trong cơ thể, một luồng khí tức hủy diệt mạnh mẽ từ trên người hắn khuấy động ra, hư không rung động ầm ầm, tựa như muốn vỡ nát.





Nhìn kỹ, ở trên đầu ngón tay Tiêu Phàm, điểm sáng màu đen đang từ từ lớn lên, biến thành một cái vòng xoáy màu đen, vòng xoáy xoay tròn theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.





Mặc dù chỉ có chừng đầu ngón tay, nhưng khí tức tản phát ra, lại là làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi.





Bên ngoài mấy chục dặm, mấy người Huyết Vô Tuyệt và Chiến Hoàng Thiên, những tu sĩ Huyết Thần Quân đang vây giết bọn hắn cũng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, lưng đám người đều trở nên phát lạnh.





Lúc này, Tiêu Phàm híp híp hai mắt, trong miệng nhẹ nhàng phun ra một tiếng.





"Thần Thông, ngự!"





Vừa dứt lời, ngón tay Tiêu Phàm nhẹ nhàng điểm một cái, chỉ một thoáng, vòng xoáy màu đen đột nhiên biến lớn, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi, trong nháy mắt bao phủ chu vi ba mươi, bốn mươi dặm.





Những nơi vòng xoáy màu đen đi qua, thiên địa trong nháy mắt lâm vào bên trong một vùng tăm tối, trở nên yên tĩnh lạ thường.





Giờ khắc này, thiên địa không bất kỳ tiếng động gì, thậm chí ngay cả tất cả các tia sáng cũng đều biến mất.





Nơi xa, tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, trong miệng đủ để nhét vừa một quả trứng vịt, tất cả đều quên hết thảy, dường như thời không đều dừng lại.





Trong ánh mắt của tất cả mọi người, thiên địa cánh đó không xa kia dường như bị một lỗ đen cắn nuốt, hết thảy cũng không còn tồn tại.





"Sao, chuyện gì xảy ra vậy?" Hồi lâu, rốt cục có người lấy lại tinh thần kêu lên sợ hãi, răng có chút run lên, bọn hắn không thể tin được tất cả những gì mình chứng kiến.





"Thiên địa đều bị thôn phệ rồi?" Lại có người mở miệng, bọn hắn cảm giác tê cả da đầu, toàn thân đều có chút rùng mình.





Giờ phút này, giữa thiên địa chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, đó chính là:





Tĩnh!





Mà lại không phải tĩnh lặng bình thường!

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

VÔ THƯỢNG SÁT THẦN
(Full) Vô thượng luân hồi
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 1151-1155
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom