Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1719
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1721: Chương 1721: Lấy Một Địch Ba
Thời khắc Tiêu Phàm nhìn về Chiến Thiên Hạ phía xa, ánh mắt Chiến Thiên Hạ cũng quét đến. Ánh mắt đỏ tươi hiện lên vẻ lạnh lẽo khát máu, lạnh giọng nói: "Tiêu Phàm, bất luận thế nào, hôm nay ngươi phải chết!"
"Có lẽ người chết là ngươi đấy." Thần sắc Tiêu Phàm lãnh đạm.
Hắn cũng mặc kệ chính mình có phải mệnh kiếp của Chiến Thiên Hạ hay không, với thực lực hiện nay của hắn thì căn bản không sợ Chiến Thiên Hạ.
"Điện chủ, xem ra người thật sự là mệnh kiếp của hắn." Kiếm La lại nở nụ cười, truyền âm nói.
"Buồn cười không?" Tiêu Phàm nhún vai nói, tốt xấu gì Chiến Thiên Hạ cũng là Chiến Thần cảnh đỉnh phong. Nếu như có thể, Tiêu Phàm không muốn chiến đấu cùng một đám Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
"Không phải buồn cười, mà là bây giờ Điện chủ chiếm lấy ưu thế, kẻ mệnh kiếp nhận được sự bảo hộ của trời đất. Ít nhất, Chiến Thiên Hạ muốn giết chết Điện chủ là điều rất khó. Ngược lại là Điện chủ muốn giết hắn thì rất dễ dàng." Kiếm La liền vội vàng lắc đầu, nghiêm túc giải thích nói.
"Ta chỉ tin tưởng mình, không tin trời đất." Tiêu Phàm lắc đầu, hắn không tin trời đất phù hộ gì đó.
Chiến Hoàng Thiên là người được trời phù hộ nhưng nếu như mình muốn giết chết hắn cũng là chuyện có thể làm được. Chỉ là chịu chút giày vò mà thôi.
Giống như tuy bản thân là mệnh kiếp của Chiến Thiên Hạ nhưng Chiến Thiên Hạ cũng có thể giết chết mình, căn bản không thể khoan dung bất kỳ sự qua loa nào.
"Điện chủ nói không sai, mệnh kiếp nói quá huyền diệu. Tu sĩ bậc như chúng ta vốn chính là nghịch thiên mà làm, trời sao có thể phù hộ người nghịch mình mà làm chứ?" Kiếm La cũng tán đồng mà gật đầu.
"Ngươi có cảm ngộ như thế, việc đột phá Chiến Thần đỉnh phong không xa nữa." Tiêu Phàm cười nói.
Đây cũng chính là suy nghĩ trong lòng hắn, tu sĩ đều là người nghịch thiên mà đi. Sao có thể được trời đất phù hộ? Điều này vốn chính là chuyện mâu thuẫn lẫn nhau.
Hai người giao lưu rất nhanh, Tiêu Phàm thò tay lấy ra Tu La kiếm, lạnh lùng nhìn Chiến Thiên Hạ phía đối diện, cũng không quay đầu lại mà nói: "Đối phó hai người, ngươi không vấn đề gì chứ?"
"Không vấn đề." Kiếm La khẳng định gật đầu. Bây giờ hắn cách Chiến Thần đỉnh phong càng ngày càng gần, vừa đúng lúc cần rèn luyện.
Một Chiến Thần đỉnh phong hắn đã có thể dễ dàng đối kháng. Áp lực hai Chiến Thần đỉnh phong cho hắn tăng không ít nhưng ngăn cản vẫn không có bất cứ vấn đề gì.
Tiêu Phàm hiểu ý chợt cười, thân thể biến ảo một trận, biến thành hình dáng vốn dĩ. Tu La kiếm chỉ vào Chiến Thiên Hạ nói: "Chiến Thiên Hạ, lần này ngươi trốn không thoát đâu."
"Hừ!" Chiến Thiên Hạ hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đánh giết Tiêu Phàm mà ra.
Sau khi biết Tiêu Phàm là mệnh kiếp của mình, trong lòng Chiến Thiên Hạ chỉ muốn tức khắc giết chết Tiêu Phàm. Thực sự tốc độ trưởng thành của Tiêu Phàm quá đáng sợ rồi.
Lúc này thời gian chỉ mới hơn một năm, từ một người hắn khinh thường trở thành nhân vật ngang vai ngang vế, không phân cao thấp với hắn.
Nếu như thêm một khoảng thời gian nhất định nữa, hắn thật sự không thể nào là đối thủ của Tiêu Phàm. Dù sao hắn đã bỏ lỡ cơ hội tốt chất chém giết Tiêu Phàm.
Bây giờ hắn cũng không liều mạng, bọn người Chiến Thiên Nhất ước chừng càng sẽ không liều mạng. Càng huống hồ bây giờ ba người bọn họ cùng đối phó một người, còn có điều gì có thể kiêng dè nữa?
Khoảng cách giữa Chiến Thần cảnh đỉnh phong với Chiến Thần cảnh hậu kỳ không phải khoảng cách lớn mạnh thông thường.
"Phù Đồ Thiên Hạ!" Trong chớp mắt Chiến Thiên Hạ xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm, trong tay đột nhiên xuất hiện một chuôi trường kiếm, tức giận bổ xuống.
Chỉ một thoáng, từng sấm sét huyết sắc lan ra. Kiếm khí và sấm sét tan thành một thể. Hư không cũng bị xé ra, xuất hiện một lỗ đen to lớn, tất cả uy lực của Lôi Điện Áo Nghĩa lộ ra hoàn toàn.
Cùng lúc đó, hai cường giả Chiến Thần đỉnh phong khác cũng từ hai phương hướng khác nhau đánh đến, chặn đường đi của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm híp đôi mắt lại, Tu La thần dực xuất hiện bên mình, Tu La huyết mạch sục sôi. Đối diện ba đại cường giả Chiến Thần đỉnh phong, hắn cũng không dám khinh thường.
"Sát Na Vĩnh Hằng!"
Tiêu Phàm không lùi mà tiến, lúc Tu La kiếm rung động, một dòng chảy sắc bén từ trên người hắn tách ra giống như một tia cực quang xuyên qua bầu trời. Thời không cũng ngừng lại trong thời khắc này.
Nhanh! Nhanh đến không thể tưởng tượng!
Một kiếm này là chiến kĩ Phương Hoa của Tiêu Phàm thăng hoa. Chỉ luận tốc độ thì đã vượt qua Chiến Thần cảnh đỉnh phong rồi.
Tiêu Phàm không tin mệnh kiếp gì đó. Cho dù hắn thật sự là mệnh kiếp gì đó của Chiến Thiên Hạ cũng vẫn phải dốc hết toàn lực.
Nhìn thấy ánh sáng kiếm đó phóng ra, con ngươi Chiến Thiên Hạ hơi rung rung, mau chóng tránh qua một bên. Không thể không nói Chiến Thiên Hạ cũng tính là nhân vật trải qua trăm trận, có thể phát hiện nguy hiểm trong bóng tối.
Một kiếm của Tiêu Phàm trực tiếp bổ ra huyết sắc lôi điện. Kiếm khí cọ xát trên vai của Chiến Thiên Hạ. Một dòng máu tươi bắn tung tóe ở miệng vết thương, còn có một phần sức mạnh hủy diệt đang tiêu hao sức sống của Chiến Thiên Hạ.
"Tử Vong Áo Nghĩa?" Sắc mặt Chiến Thiên Hạ hơi biến đổi, vội vàng giục động Áo Nghĩa sấm sét, làm phai mờ sức mạnh huyền diệu đó đến hầu như không còn.
Cũng tại lúc này, hai cường giả khác cũng đến gần Tiêu Phàm. Hai người đồng thời ra tay, đao kiếm cùng vang, khí thế mạnh mẽ.
Tiêu Phàm không va chạm chính diện với họ, chân đạp Thái Huyền Thần Du Bộ biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã là sau lưng Chiến Thiên Hạ.
Hắn cũng không cho rằng mình có thể đồng thời đối chiến ba đại cường giả Chiến Thần cảnh, nhất định phải nhanh chóng giải quyết một người trong đó. Đến lúc đó chỉ cần đối diện hai người, hắn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Phụt!"
Tu La kiếm trong tay Tiêu Phàm đâm ra, trực tiếp có một cơn lạnh thấu tim. Vốn dĩ kiếm này Tiêu Phàm chuẩn bị chém giết mệnh cách và linh hồn của Chiến Thiên Hạ.
Mà ở thời điểm then chốt, lần nữa dựa vào linh giác của mình tránh được đợt công kích giết chết.
Có lúc chiến đấu cần thiên phú và kinh nghiệm. Chiến Thiên Hạ thân là Phó điện chủ Chiến Thần điện, ở hai phương diện này đều không tệ. Ít nhất mạnh hơn tu sĩ cùng cấp bình thường rất nhiều.
"Chân Lôi Loạn Thế!"
Bị một kiếm của Tiêu Phàm xuyên qua thân thể, Chiến Thiên Hạ kinh hoàng tức giận thét một tiếng. Sấm sét khắp trời ở xung quanh tuôn ra, hóa thành một khoảng huyết sắc lôi điện chìm ngập hư không.
Tiêu Phàm bị mấy tia sấm sét đánh trúng, y bào rách nát, máu và thịt nổ ra không ít. Hắn vội rút Tu La kiếm lại lùi về phía sau.
Giao chiến chính diện cùng Chiến Thiên Hạ, Tiêu Phàm vẫn lựa chọn tránh mũi nhọn của hắn. Dù sao hai đại Chiến Thần cảnh đỉnh phong cách đó không xa còn nguy hiểm hơn Chiến Thiên Hạ rất nhiều.
Nhưng điều khiến Tiêu Phàm bất ngờ là hai Chiến Thần cảnh khác cũng không dự định giao chiến chính diện với hắn, chỉ là muốn đánh úp hắn.
Như thế, bản thân chỉ cần coi chừng sự đánh lén của họ thì bình an vô sự rồi. Đối thủ chân chính của hắn chỉ có một mình Chiến Thiên Hạ. Bởi vì duyên cớ hắn là mệnh kiếp của Chiến Thiên Hạ, Chiến Thiên Hạ mới liều mạng như vậy.
Dù sao, lần này còn có mấy người giúp đỡ hắn. Lần sau nếu như một mình gặp Tiêu Phàm, vậy thì thật sự phiền phức rồi.
"Các ngươi còn sững người làm gì, cùng tiến lên đi!" Chiến Thiên Nhất ở nơi xa giao chiến với Kiếm La giận dữ quát.
Tuy thực lực của Chiến Thiên Hạ không tệ nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Tiêu Phàm. Từ hai lần giao chiến hai lần bị thương vừa nãy có thể nhìn ra rất nhiều điều.
Hai người kia nhìn nhau, cuối cùng vẫn xông lên. Nếu như Chiến Thiên Hạ chết, tội của bọn họ cũng không nhỏ.
Bỗng nhiên, hai hơi thở cuồng bạo khóa chặt Tiêu Phàm, ánh đao kiếm khí lại hiện ra càn quét toàn bộ hư không.
Con ngươi lạnh băng của Chiến Thiên Hạ lóe lên vẻ lạnh lẽo, lạnh giọng nói trong lòng: "Đợi giết Tiêu Phàm, Bổn điện chủ phải để các ngươi đẹp mặt!"
"Giết!"
Một người trong đó tức giận quát, một kiếm chém xuống từ trên cao. Dòng chảy kiếm khí dài hàng chục trượng cũng chia hư không thành hai nửa, giữa lúc kiếm khí khuấy động, hư không cũng đã chôn vùi xuống dưới.
Tiêu Phàm thấy thế, nhíu mày. Nếu như hai đại cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong đó cũng dốc hết toàn lực, hắn thật sự có chút phiền phức rồi.
"Giết chết một người trước rồi nói." Tiêu Phàm hồi tỉnh lại, thầm hạ một quyết định trong chớp mắt. Con ngươi hắn giống như chim ưng, quét nhìn trên thân ba người.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Thời khắc Tiêu Phàm nhìn về Chiến Thiên Hạ phía xa, ánh mắt Chiến Thiên Hạ cũng quét đến. Ánh mắt đỏ tươi hiện lên vẻ lạnh lẽo khát máu, lạnh giọng nói: "Tiêu Phàm, bất luận thế nào, hôm nay ngươi phải chết!"
"Có lẽ người chết là ngươi đấy." Thần sắc Tiêu Phàm lãnh đạm.
Hắn cũng mặc kệ chính mình có phải mệnh kiếp của Chiến Thiên Hạ hay không, với thực lực hiện nay của hắn thì căn bản không sợ Chiến Thiên Hạ.
"Điện chủ, xem ra người thật sự là mệnh kiếp của hắn." Kiếm La lại nở nụ cười, truyền âm nói.
"Buồn cười không?" Tiêu Phàm nhún vai nói, tốt xấu gì Chiến Thiên Hạ cũng là Chiến Thần cảnh đỉnh phong. Nếu như có thể, Tiêu Phàm không muốn chiến đấu cùng một đám Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
"Không phải buồn cười, mà là bây giờ Điện chủ chiếm lấy ưu thế, kẻ mệnh kiếp nhận được sự bảo hộ của trời đất. Ít nhất, Chiến Thiên Hạ muốn giết chết Điện chủ là điều rất khó. Ngược lại là Điện chủ muốn giết hắn thì rất dễ dàng." Kiếm La liền vội vàng lắc đầu, nghiêm túc giải thích nói.
"Ta chỉ tin tưởng mình, không tin trời đất." Tiêu Phàm lắc đầu, hắn không tin trời đất phù hộ gì đó.
Chiến Hoàng Thiên là người được trời phù hộ nhưng nếu như mình muốn giết chết hắn cũng là chuyện có thể làm được. Chỉ là chịu chút giày vò mà thôi.
Giống như tuy bản thân là mệnh kiếp của Chiến Thiên Hạ nhưng Chiến Thiên Hạ cũng có thể giết chết mình, căn bản không thể khoan dung bất kỳ sự qua loa nào.
"Điện chủ nói không sai, mệnh kiếp nói quá huyền diệu. Tu sĩ bậc như chúng ta vốn chính là nghịch thiên mà làm, trời sao có thể phù hộ người nghịch mình mà làm chứ?" Kiếm La cũng tán đồng mà gật đầu.
"Ngươi có cảm ngộ như thế, việc đột phá Chiến Thần đỉnh phong không xa nữa." Tiêu Phàm cười nói.
Đây cũng chính là suy nghĩ trong lòng hắn, tu sĩ đều là người nghịch thiên mà đi. Sao có thể được trời đất phù hộ? Điều này vốn chính là chuyện mâu thuẫn lẫn nhau.
Hai người giao lưu rất nhanh, Tiêu Phàm thò tay lấy ra Tu La kiếm, lạnh lùng nhìn Chiến Thiên Hạ phía đối diện, cũng không quay đầu lại mà nói: "Đối phó hai người, ngươi không vấn đề gì chứ?"
"Không vấn đề." Kiếm La khẳng định gật đầu. Bây giờ hắn cách Chiến Thần đỉnh phong càng ngày càng gần, vừa đúng lúc cần rèn luyện.
Một Chiến Thần đỉnh phong hắn đã có thể dễ dàng đối kháng. Áp lực hai Chiến Thần đỉnh phong cho hắn tăng không ít nhưng ngăn cản vẫn không có bất cứ vấn đề gì.
Tiêu Phàm hiểu ý chợt cười, thân thể biến ảo một trận, biến thành hình dáng vốn dĩ. Tu La kiếm chỉ vào Chiến Thiên Hạ nói: "Chiến Thiên Hạ, lần này ngươi trốn không thoát đâu."
"Hừ!" Chiến Thiên Hạ hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu đánh giết Tiêu Phàm mà ra.
Sau khi biết Tiêu Phàm là mệnh kiếp của mình, trong lòng Chiến Thiên Hạ chỉ muốn tức khắc giết chết Tiêu Phàm. Thực sự tốc độ trưởng thành của Tiêu Phàm quá đáng sợ rồi.
Lúc này thời gian chỉ mới hơn một năm, từ một người hắn khinh thường trở thành nhân vật ngang vai ngang vế, không phân cao thấp với hắn.
Nếu như thêm một khoảng thời gian nhất định nữa, hắn thật sự không thể nào là đối thủ của Tiêu Phàm. Dù sao hắn đã bỏ lỡ cơ hội tốt chất chém giết Tiêu Phàm.
Bây giờ hắn cũng không liều mạng, bọn người Chiến Thiên Nhất ước chừng càng sẽ không liều mạng. Càng huống hồ bây giờ ba người bọn họ cùng đối phó một người, còn có điều gì có thể kiêng dè nữa?
Khoảng cách giữa Chiến Thần cảnh đỉnh phong với Chiến Thần cảnh hậu kỳ không phải khoảng cách lớn mạnh thông thường.
"Phù Đồ Thiên Hạ!" Trong chớp mắt Chiến Thiên Hạ xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm, trong tay đột nhiên xuất hiện một chuôi trường kiếm, tức giận bổ xuống.
Chỉ một thoáng, từng sấm sét huyết sắc lan ra. Kiếm khí và sấm sét tan thành một thể. Hư không cũng bị xé ra, xuất hiện một lỗ đen to lớn, tất cả uy lực của Lôi Điện Áo Nghĩa lộ ra hoàn toàn.
Cùng lúc đó, hai cường giả Chiến Thần đỉnh phong khác cũng từ hai phương hướng khác nhau đánh đến, chặn đường đi của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm híp đôi mắt lại, Tu La thần dực xuất hiện bên mình, Tu La huyết mạch sục sôi. Đối diện ba đại cường giả Chiến Thần đỉnh phong, hắn cũng không dám khinh thường.
"Sát Na Vĩnh Hằng!"
Tiêu Phàm không lùi mà tiến, lúc Tu La kiếm rung động, một dòng chảy sắc bén từ trên người hắn tách ra giống như một tia cực quang xuyên qua bầu trời. Thời không cũng ngừng lại trong thời khắc này.
Nhanh! Nhanh đến không thể tưởng tượng!
Một kiếm này là chiến kĩ Phương Hoa của Tiêu Phàm thăng hoa. Chỉ luận tốc độ thì đã vượt qua Chiến Thần cảnh đỉnh phong rồi.
Tiêu Phàm không tin mệnh kiếp gì đó. Cho dù hắn thật sự là mệnh kiếp gì đó của Chiến Thiên Hạ cũng vẫn phải dốc hết toàn lực.
Nhìn thấy ánh sáng kiếm đó phóng ra, con ngươi Chiến Thiên Hạ hơi rung rung, mau chóng tránh qua một bên. Không thể không nói Chiến Thiên Hạ cũng tính là nhân vật trải qua trăm trận, có thể phát hiện nguy hiểm trong bóng tối.
Một kiếm của Tiêu Phàm trực tiếp bổ ra huyết sắc lôi điện. Kiếm khí cọ xát trên vai của Chiến Thiên Hạ. Một dòng máu tươi bắn tung tóe ở miệng vết thương, còn có một phần sức mạnh hủy diệt đang tiêu hao sức sống của Chiến Thiên Hạ.
"Tử Vong Áo Nghĩa?" Sắc mặt Chiến Thiên Hạ hơi biến đổi, vội vàng giục động Áo Nghĩa sấm sét, làm phai mờ sức mạnh huyền diệu đó đến hầu như không còn.
Cũng tại lúc này, hai cường giả khác cũng đến gần Tiêu Phàm. Hai người đồng thời ra tay, đao kiếm cùng vang, khí thế mạnh mẽ.
Tiêu Phàm không va chạm chính diện với họ, chân đạp Thái Huyền Thần Du Bộ biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã là sau lưng Chiến Thiên Hạ.
Hắn cũng không cho rằng mình có thể đồng thời đối chiến ba đại cường giả Chiến Thần cảnh, nhất định phải nhanh chóng giải quyết một người trong đó. Đến lúc đó chỉ cần đối diện hai người, hắn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Phụt!"
Tu La kiếm trong tay Tiêu Phàm đâm ra, trực tiếp có một cơn lạnh thấu tim. Vốn dĩ kiếm này Tiêu Phàm chuẩn bị chém giết mệnh cách và linh hồn của Chiến Thiên Hạ.
Mà ở thời điểm then chốt, lần nữa dựa vào linh giác của mình tránh được đợt công kích giết chết.
Có lúc chiến đấu cần thiên phú và kinh nghiệm. Chiến Thiên Hạ thân là Phó điện chủ Chiến Thần điện, ở hai phương diện này đều không tệ. Ít nhất mạnh hơn tu sĩ cùng cấp bình thường rất nhiều.
"Chân Lôi Loạn Thế!"
Bị một kiếm của Tiêu Phàm xuyên qua thân thể, Chiến Thiên Hạ kinh hoàng tức giận thét một tiếng. Sấm sét khắp trời ở xung quanh tuôn ra, hóa thành một khoảng huyết sắc lôi điện chìm ngập hư không.
Tiêu Phàm bị mấy tia sấm sét đánh trúng, y bào rách nát, máu và thịt nổ ra không ít. Hắn vội rút Tu La kiếm lại lùi về phía sau.
Giao chiến chính diện cùng Chiến Thiên Hạ, Tiêu Phàm vẫn lựa chọn tránh mũi nhọn của hắn. Dù sao hai đại Chiến Thần cảnh đỉnh phong cách đó không xa còn nguy hiểm hơn Chiến Thiên Hạ rất nhiều.
Nhưng điều khiến Tiêu Phàm bất ngờ là hai Chiến Thần cảnh khác cũng không dự định giao chiến chính diện với hắn, chỉ là muốn đánh úp hắn.
Như thế, bản thân chỉ cần coi chừng sự đánh lén của họ thì bình an vô sự rồi. Đối thủ chân chính của hắn chỉ có một mình Chiến Thiên Hạ. Bởi vì duyên cớ hắn là mệnh kiếp của Chiến Thiên Hạ, Chiến Thiên Hạ mới liều mạng như vậy.
Dù sao, lần này còn có mấy người giúp đỡ hắn. Lần sau nếu như một mình gặp Tiêu Phàm, vậy thì thật sự phiền phức rồi.
"Các ngươi còn sững người làm gì, cùng tiến lên đi!" Chiến Thiên Nhất ở nơi xa giao chiến với Kiếm La giận dữ quát.
Tuy thực lực của Chiến Thiên Hạ không tệ nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Tiêu Phàm. Từ hai lần giao chiến hai lần bị thương vừa nãy có thể nhìn ra rất nhiều điều.
Hai người kia nhìn nhau, cuối cùng vẫn xông lên. Nếu như Chiến Thiên Hạ chết, tội của bọn họ cũng không nhỏ.
Bỗng nhiên, hai hơi thở cuồng bạo khóa chặt Tiêu Phàm, ánh đao kiếm khí lại hiện ra càn quét toàn bộ hư không.
Con ngươi lạnh băng của Chiến Thiên Hạ lóe lên vẻ lạnh lẽo, lạnh giọng nói trong lòng: "Đợi giết Tiêu Phàm, Bổn điện chủ phải để các ngươi đẹp mặt!"
"Giết!"
Một người trong đó tức giận quát, một kiếm chém xuống từ trên cao. Dòng chảy kiếm khí dài hàng chục trượng cũng chia hư không thành hai nửa, giữa lúc kiếm khí khuấy động, hư không cũng đã chôn vùi xuống dưới.
Tiêu Phàm thấy thế, nhíu mày. Nếu như hai đại cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong đó cũng dốc hết toàn lực, hắn thật sự có chút phiền phức rồi.
"Giết chết một người trước rồi nói." Tiêu Phàm hồi tỉnh lại, thầm hạ một quyết định trong chớp mắt. Con ngươi hắn giống như chim ưng, quét nhìn trên thân ba người.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook