Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1821
Vô Thượng Sát Thần - Chương 1825: Ngươi Muốn Giết Ta?
Nhìn bóng lưng rời đi của Thanh Phong lão tổ, Cổ Nhược Trần không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: “Người này cũng là người quyết đoán đấy! Nhưng mà có vài người phải dùng một đòn đánh chết, đừng để đến lúc đánh rắn không chết còn để nó quay lại cắn mình!”
Trải qua việc này, Cổ Nhược Trần có thêm hiểu biết đối với Tiêu Phàm, loại người như Tiêu Phàm dù không thể làm bằng hữu thì tuyệt đối không thể làm kẻ thù.
Còn đối với Thanh Phong lão tổ, Cổ Nhược Trần cũng không có đồng tình với lão ta, nếu nhưu lão ta không ép sát Tiêu Phàm từng bước, luôn miệng uy hiếp hắn thì Tiêu Phàm cũng sẽ không dùng cách này với lão ta.
“Tiểu huynh đệ, ngươi phải cẩn thận Thanh Phong lão quỷ đấy! Lão ta là loại người có thù tất báo!” Xích Vân lão tổ truyền âm nhắc nhở Tiêu Phàm.
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở!” Tiêu Phàm cảm tạ Xích Vân lão tổ.
“Người trẻ tuổi, cần phải biết đạo lý cây cao đón gió, dù sao Thanh Phong lão tổ cũng là tiền bối của ngươi, phải biết tôn trọng người ta một chút!” Lúc này, một giọng nói âm dương quái khí vang lên.
Nhìn lại thì thấy Cổ Thần Phong đang ngồi trên ghế, y nhìn về phía Tiêu Phàm với ánh mắt không kiên nhẫn.
“Đa tạ giáo huấn của Cổ các chủ! Nhưng mà có vài người, ngươi cho hắn sự tôn trọng nhưng hắn chẳng những không cảm kích mà người lại còn muốn đứng lên đầu ngươi, như vậy, chúng ta nên dùng một bàn tay chụp chết chúng khi gặp phải loại người này!” Tiêu Phàm nhàn nhạt đáp.
Mọi người nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn, tên nhóc này chẳng lẽ không biết mình đang nói chuyện với ai sao?
Với thân phận của Cổ Thần Phong, giáo huấn một tên tiểu bối như ngươi thì ngươi nên vui vẻ nghe mới đúng, không phải ai cũng xứng được y dạy bảo đâu!
Nhưng nhớ lại thái độ của Thanh Phong lão tổ đối với Tiêu Phàm khi nãy, nếu đổi lại là họ, làm sao có thể bình thản nói chuyện tiếp chứ, có lẽ đã bùng nổ từ sớm rồi!
Chỉ với điểm này, Tiêu Phàm cũng đủ để họ tán thưởng.
Cổ Thần Phong không ngờ Tiêu Phàm lại dám nói chuyện với y như thế, trong mắt y lóe lên tia tức giận, sau đó không hề để ý Tiêu Phàm nữa.
Trong mắt y, Tiêu Phàm còn không xứng để y tốn miệng lưỡi dạy bảo nhiều như thế, việc đó sẽ làm thấp thân phận của y.
Tiêu Phàm cũng bình tĩnh đứng tại chỗ, mặc dù hắn muốn rời đi nhưng Cổ Nhược Trần còn chưa nói thì hắn rời đi sẽ là việc không lịch sự.
Sau đó, mọi người lại tiếp tục giao dịch giám bảo, vốn dĩ Tiêu Phàm không định tiếp tục đánh giá, dù sao đây cũng là một việc đắc tội, mất lòng người khác.
Nhưng Cổ Nhược Trần muốn mua một kiện trân bảo của Huyền Thương lão tổ, kêu Tiêu Phàm đánh giá một chút, Tiêu Phàm rơi vào đường cùng nên chỉ có thể nói thật khiến cho giao dịch thất bại.
Sau Thanh Phong lão tổ, Tiêu Phàm lại đắc tội Huyền Thương lão tổ.
Từ đó cho tới khi kết thúc, Tiêu Phàm vẫn chỉ im lặng, dù Cổ Nhược Trần có hỏi thì Tiêu Phàm cũng chỉ tùy tiện qua loa, lấy lệ, rồi âm thầm thông báo cho Cổ Nhược Trần.
Dù gì hắn tới thành Thiên Thương Thần khôg phải là để đắc tội người ta mà là vì muốn đối phó với linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh.
Những lão tổ này đều dựa vào lĩnh ngộ Áo Nghĩa lực của bản thân mới đột phá tới cảnh giới này, mạnh hơn so với những Chiến Thần cảnh đỉnh phong bị hắn chém giết trước kia nhiều.
Đương nhiên, nếu như muốn đánh một trận thì Tiêu Phàm cũng chả ngại gì nhưng nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Chờ việc ở thành Thiên Thương Thần kết thúc, Tiêu Phàm sẽ không hề còn phải băn khoăn gì nữa.
Nhưng trước đó, nếu có thể khiêm tốn thì hắn sẽ vẫn giữ sự khiêm tốn này.
Sau ba canh giờ, cuồi cùng giao dịch cũng kết thúc, Tiêu Phàm như được đại xá mà rời khỏi căn phòng, Cổ Nhược Trần tự mình tiễn Tiêu Phàm.
“Kiếm huynh, đây là thư mời của hội đấu giá một tháng sau! Nếu như có chuyện gì thì huyng có thể đến Vạn Bảo Các tìm ta!” Trước khi Tiêu Phàm rời đi, Cổ Nhược Trần lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng kim đưa cho Tiêu Phàm.
“Vậy xin đa tạ Cổ huynnh, nói không chừng qua một khỏang thời gian nữa ta sẽ có chuyện phải làm phiền Cổ huynh đấy!” Tiêu Phàm cũng không khách khí mà nhận lấy thiệp mời rồi cất đi.
Ngũ vương tử và Lục vương tử cách đó không xa ngạc nhiên nhìn cảnh này, bọn hắn cho rằng mình nghe lầm, thậm chí còn tưởng mình bị hoa mắt.
Không ngờ Cổ Nhược Trần lại xưng huynh gọi đệ với tên nhóc kia! Còn tự tay đưa thiệp mời hội đấu giá cho hắn nữa chứ!
“Chuyện của Kiếm huynh thì tất nhiên Cố mỗ sẽ cố gắng hết sức!” Cổ Nhược Trần mỉm cười, hắn ta càng lúc càng hứng thú với Tiêu Phàm. Nếu không phải là gia tộc cường đại thì người bình thường cũng không thể bồi dưỡng ra được người như Tiêu Phàm.
Nhưng mà hắn ta lại cảm thấy Tiêu Phàm không giống người của gia tộc lớn, dù sao hắn cũng còn khá mù mờ về nhiêu vấn đề của giới này như vậy mà.
Còn nếu đúng như hắn ta nghĩ thì càng chứng minh rắng Tiêu Phàm này không đơn giản, ngay cả Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng khuất phục dưới tay hắn, mà ngay cả hai vương tử cũng thua trong tay hắn.
“Cáo từ!” Tiêu Phàm chắp tay nói, sau đó dẫn mấy người Kiếm La rời đi.
Ngũ vương tử và Lục vương tử vô cùng buồn bực nhưng cũng chỉ còn cách đi theo Tiêu Phàm, vì ngoài Tiêu Phàm thì không ai có thể giải trừ phong ấn trong cơ thể họ.
Đám người Tiêu Phàm rời đi Vạn Bảo Các khi trời đã vào đêm. Thành Thiên Thương Thần vào buổi có đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày, phồn hoa hưng thịnh tới cực điểm.
Cung điện nguy nga dưới ánh đèn càng thêm uy nghiêm, hùng vĩ, xe ngựa trên đường phố đông như nước, các loại âm thanh gào thét không ngừng vang lên bên tai.
Đi dạo được một lúc, Kiếm La đột nhiên truyền âm cho Tiêu Phàm: “Công tử, hình như có người theo dõi chúng ta!”
“Chúng theo chúng ta một canh giờ rồi mà ngươi mới phát hiện à?” Tiêu Phàm lơ đễnh nói một câu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, dường như là không coi đám người theo dõi ra gì.
Kiếm La hơi sững sờ, lúc này, hắn ta mới nhớ ra, với thực lực của Tiêu Phàm thì không chừng đã sớm phát hiện mấy người lén lút kia rồi.
“Võ Nhược Phong, Vân Hạc, các ngươi đi tới khách điếm phía trước xem còn phòng không! Kiếm La đi dạo với ta!” Tiêu Phàm đột nhiên nói: “Sở huynh, còn huynh thì sao?”
“Ta cũng mới đến thành Thiên Thương Thần lần đầu, thuận tiện dạo phố một chút cũng được!” Sở Khinh Cuồng thâm sâu nói một câu.
“Vậy thì được rồi!” Tiêu Phàm cười, không đợi mấy ngươi Võ Nhược Phong kịp phản ứng, hắn đã đi tới cạnh dường, Kiếm La và Sở Khinh Cuồng đi bên cạnh Tiêu Phàm, con ngươi thỉnh thoảng liếc nhìn chung quanh.
Ngũ vương tử và Lục vương tử đi theo phía sau buồn bực không thôi, trong lòng có loại cảm giác muốn chửi bậy. Tố chất thân thể của hai người tốt hơn so với người bình thường, theo sát Tiêu Phàm cũng không phải mệt mỏi như người thường, nhưng mà họ vẫn kiên trì đi theo.
Nửa đêm, người trên phố càng lúc càng ít, nhóm Tiêu Phàm đang đứng trên một con đường khá vắng vẻ.
“Chạy không nổi nữa rồi!” Vẻ mặt ngũ vương tử khẩn thiết, trong lòng âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Tiêu Phàm.
“Cái tên này chạy tới nơi ngoài thành vắng vẻ thế này làm gì nhỉ?” Lục vương tử cẩn thận quan sát xung quanh, nhíu mày nói: “Sao ta cảm thấy chung quanh lạnh quá vậy!”
Phù!
Một tiếng hét lớn đột ngột vang lên, một tia ánh sáng màu xanh lỏe qua mắt hai người, bay thẳng tới chỗ ba người Tiêu Phàm cách đó không xa.
Hai người ngũ vương tử và Lục vương tử đều chảy mồ hôi lạnh thay đám người Tiêu Phàm, nhưng điều khiến hai người càng thêm kinh ngạc là đám người Tiêu Phàm dường như có thêm mắt ở sau lưng.
Ba người tăng tốc độ, thân thể giống như một mũi tên bị bắn ra, trong nháy mắt đã xuất hiiện ở chỗ cách xa mấy chục trượng.
Nền đá trên mặt đất nổ tung, hóa thành vô số đá vụn bay tứ tung, ngay sau đó, bỗng nhiên có tám bóng người xuất hiện ngay vị trí ba người Tiêu Phàm đứng trước đó.
Dẫn đầu là một lão giả mặc áo màu xanh, tóc bạc mặt hồng hào, gương mặt đằng dđằng sát khí, thần sắc lạnh lẽ nhìn Tiêu Phàm.
“Thanh Phong lão tổ?” Ngũ vương tử cách đó không xa lập tức nhận ra lão già mặc áo xanh là ai, kinh ngạc hô lên: “Kiếm Hồng Trần đắc tội Thanh Phong lão tổ lúc nào thế?”
“Mấy chục năm rồi, Thanh Phong lão tổ cũng chưa từng xuất hiện, nghe đồn là ông ta đã bước một chân vào Thiên Thần cảnh rồi!” Hai mắt Lục vương tử tỏa sáng, người có thể khiến cho bọn họ kiêng nể rất ít, Thanh Phong lão tổ cũng là một trong số đó.
“Ngươi muốn giết ta?” Lúc này, từ nơi xa truyền tới một giọng nói lãnh đạm, trong con ngươi Tiêu Phàm hiện lên một vòng sắc bén, lạnh lùng nhìn Thanh Phong lão tổ, thậm chí còn mang theo một tia khinh thường.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Nhìn bóng lưng rời đi của Thanh Phong lão tổ, Cổ Nhược Trần không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: “Người này cũng là người quyết đoán đấy! Nhưng mà có vài người phải dùng một đòn đánh chết, đừng để đến lúc đánh rắn không chết còn để nó quay lại cắn mình!”
Trải qua việc này, Cổ Nhược Trần có thêm hiểu biết đối với Tiêu Phàm, loại người như Tiêu Phàm dù không thể làm bằng hữu thì tuyệt đối không thể làm kẻ thù.
Còn đối với Thanh Phong lão tổ, Cổ Nhược Trần cũng không có đồng tình với lão ta, nếu nhưu lão ta không ép sát Tiêu Phàm từng bước, luôn miệng uy hiếp hắn thì Tiêu Phàm cũng sẽ không dùng cách này với lão ta.
“Tiểu huynh đệ, ngươi phải cẩn thận Thanh Phong lão quỷ đấy! Lão ta là loại người có thù tất báo!” Xích Vân lão tổ truyền âm nhắc nhở Tiêu Phàm.
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở!” Tiêu Phàm cảm tạ Xích Vân lão tổ.
“Người trẻ tuổi, cần phải biết đạo lý cây cao đón gió, dù sao Thanh Phong lão tổ cũng là tiền bối của ngươi, phải biết tôn trọng người ta một chút!” Lúc này, một giọng nói âm dương quái khí vang lên.
Nhìn lại thì thấy Cổ Thần Phong đang ngồi trên ghế, y nhìn về phía Tiêu Phàm với ánh mắt không kiên nhẫn.
“Đa tạ giáo huấn của Cổ các chủ! Nhưng mà có vài người, ngươi cho hắn sự tôn trọng nhưng hắn chẳng những không cảm kích mà người lại còn muốn đứng lên đầu ngươi, như vậy, chúng ta nên dùng một bàn tay chụp chết chúng khi gặp phải loại người này!” Tiêu Phàm nhàn nhạt đáp.
Mọi người nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn, tên nhóc này chẳng lẽ không biết mình đang nói chuyện với ai sao?
Với thân phận của Cổ Thần Phong, giáo huấn một tên tiểu bối như ngươi thì ngươi nên vui vẻ nghe mới đúng, không phải ai cũng xứng được y dạy bảo đâu!
Nhưng nhớ lại thái độ của Thanh Phong lão tổ đối với Tiêu Phàm khi nãy, nếu đổi lại là họ, làm sao có thể bình thản nói chuyện tiếp chứ, có lẽ đã bùng nổ từ sớm rồi!
Chỉ với điểm này, Tiêu Phàm cũng đủ để họ tán thưởng.
Cổ Thần Phong không ngờ Tiêu Phàm lại dám nói chuyện với y như thế, trong mắt y lóe lên tia tức giận, sau đó không hề để ý Tiêu Phàm nữa.
Trong mắt y, Tiêu Phàm còn không xứng để y tốn miệng lưỡi dạy bảo nhiều như thế, việc đó sẽ làm thấp thân phận của y.
Tiêu Phàm cũng bình tĩnh đứng tại chỗ, mặc dù hắn muốn rời đi nhưng Cổ Nhược Trần còn chưa nói thì hắn rời đi sẽ là việc không lịch sự.
Sau đó, mọi người lại tiếp tục giao dịch giám bảo, vốn dĩ Tiêu Phàm không định tiếp tục đánh giá, dù sao đây cũng là một việc đắc tội, mất lòng người khác.
Nhưng Cổ Nhược Trần muốn mua một kiện trân bảo của Huyền Thương lão tổ, kêu Tiêu Phàm đánh giá một chút, Tiêu Phàm rơi vào đường cùng nên chỉ có thể nói thật khiến cho giao dịch thất bại.
Sau Thanh Phong lão tổ, Tiêu Phàm lại đắc tội Huyền Thương lão tổ.
Từ đó cho tới khi kết thúc, Tiêu Phàm vẫn chỉ im lặng, dù Cổ Nhược Trần có hỏi thì Tiêu Phàm cũng chỉ tùy tiện qua loa, lấy lệ, rồi âm thầm thông báo cho Cổ Nhược Trần.
Dù gì hắn tới thành Thiên Thương Thần khôg phải là để đắc tội người ta mà là vì muốn đối phó với linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh.
Những lão tổ này đều dựa vào lĩnh ngộ Áo Nghĩa lực của bản thân mới đột phá tới cảnh giới này, mạnh hơn so với những Chiến Thần cảnh đỉnh phong bị hắn chém giết trước kia nhiều.
Đương nhiên, nếu như muốn đánh một trận thì Tiêu Phàm cũng chả ngại gì nhưng nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Chờ việc ở thành Thiên Thương Thần kết thúc, Tiêu Phàm sẽ không hề còn phải băn khoăn gì nữa.
Nhưng trước đó, nếu có thể khiêm tốn thì hắn sẽ vẫn giữ sự khiêm tốn này.
Sau ba canh giờ, cuồi cùng giao dịch cũng kết thúc, Tiêu Phàm như được đại xá mà rời khỏi căn phòng, Cổ Nhược Trần tự mình tiễn Tiêu Phàm.
“Kiếm huynh, đây là thư mời của hội đấu giá một tháng sau! Nếu như có chuyện gì thì huyng có thể đến Vạn Bảo Các tìm ta!” Trước khi Tiêu Phàm rời đi, Cổ Nhược Trần lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng kim đưa cho Tiêu Phàm.
“Vậy xin đa tạ Cổ huynnh, nói không chừng qua một khỏang thời gian nữa ta sẽ có chuyện phải làm phiền Cổ huynh đấy!” Tiêu Phàm cũng không khách khí mà nhận lấy thiệp mời rồi cất đi.
Ngũ vương tử và Lục vương tử cách đó không xa ngạc nhiên nhìn cảnh này, bọn hắn cho rằng mình nghe lầm, thậm chí còn tưởng mình bị hoa mắt.
Không ngờ Cổ Nhược Trần lại xưng huynh gọi đệ với tên nhóc kia! Còn tự tay đưa thiệp mời hội đấu giá cho hắn nữa chứ!
“Chuyện của Kiếm huynh thì tất nhiên Cố mỗ sẽ cố gắng hết sức!” Cổ Nhược Trần mỉm cười, hắn ta càng lúc càng hứng thú với Tiêu Phàm. Nếu không phải là gia tộc cường đại thì người bình thường cũng không thể bồi dưỡng ra được người như Tiêu Phàm.
Nhưng mà hắn ta lại cảm thấy Tiêu Phàm không giống người của gia tộc lớn, dù sao hắn cũng còn khá mù mờ về nhiêu vấn đề của giới này như vậy mà.
Còn nếu đúng như hắn ta nghĩ thì càng chứng minh rắng Tiêu Phàm này không đơn giản, ngay cả Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng khuất phục dưới tay hắn, mà ngay cả hai vương tử cũng thua trong tay hắn.
“Cáo từ!” Tiêu Phàm chắp tay nói, sau đó dẫn mấy người Kiếm La rời đi.
Ngũ vương tử và Lục vương tử vô cùng buồn bực nhưng cũng chỉ còn cách đi theo Tiêu Phàm, vì ngoài Tiêu Phàm thì không ai có thể giải trừ phong ấn trong cơ thể họ.
Đám người Tiêu Phàm rời đi Vạn Bảo Các khi trời đã vào đêm. Thành Thiên Thương Thần vào buổi có đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày, phồn hoa hưng thịnh tới cực điểm.
Cung điện nguy nga dưới ánh đèn càng thêm uy nghiêm, hùng vĩ, xe ngựa trên đường phố đông như nước, các loại âm thanh gào thét không ngừng vang lên bên tai.
Đi dạo được một lúc, Kiếm La đột nhiên truyền âm cho Tiêu Phàm: “Công tử, hình như có người theo dõi chúng ta!”
“Chúng theo chúng ta một canh giờ rồi mà ngươi mới phát hiện à?” Tiêu Phàm lơ đễnh nói một câu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, dường như là không coi đám người theo dõi ra gì.
Kiếm La hơi sững sờ, lúc này, hắn ta mới nhớ ra, với thực lực của Tiêu Phàm thì không chừng đã sớm phát hiện mấy người lén lút kia rồi.
“Võ Nhược Phong, Vân Hạc, các ngươi đi tới khách điếm phía trước xem còn phòng không! Kiếm La đi dạo với ta!” Tiêu Phàm đột nhiên nói: “Sở huynh, còn huynh thì sao?”
“Ta cũng mới đến thành Thiên Thương Thần lần đầu, thuận tiện dạo phố một chút cũng được!” Sở Khinh Cuồng thâm sâu nói một câu.
“Vậy thì được rồi!” Tiêu Phàm cười, không đợi mấy ngươi Võ Nhược Phong kịp phản ứng, hắn đã đi tới cạnh dường, Kiếm La và Sở Khinh Cuồng đi bên cạnh Tiêu Phàm, con ngươi thỉnh thoảng liếc nhìn chung quanh.
Ngũ vương tử và Lục vương tử đi theo phía sau buồn bực không thôi, trong lòng có loại cảm giác muốn chửi bậy. Tố chất thân thể của hai người tốt hơn so với người bình thường, theo sát Tiêu Phàm cũng không phải mệt mỏi như người thường, nhưng mà họ vẫn kiên trì đi theo.
Nửa đêm, người trên phố càng lúc càng ít, nhóm Tiêu Phàm đang đứng trên một con đường khá vắng vẻ.
“Chạy không nổi nữa rồi!” Vẻ mặt ngũ vương tử khẩn thiết, trong lòng âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Tiêu Phàm.
“Cái tên này chạy tới nơi ngoài thành vắng vẻ thế này làm gì nhỉ?” Lục vương tử cẩn thận quan sát xung quanh, nhíu mày nói: “Sao ta cảm thấy chung quanh lạnh quá vậy!”
Phù!
Một tiếng hét lớn đột ngột vang lên, một tia ánh sáng màu xanh lỏe qua mắt hai người, bay thẳng tới chỗ ba người Tiêu Phàm cách đó không xa.
Hai người ngũ vương tử và Lục vương tử đều chảy mồ hôi lạnh thay đám người Tiêu Phàm, nhưng điều khiến hai người càng thêm kinh ngạc là đám người Tiêu Phàm dường như có thêm mắt ở sau lưng.
Ba người tăng tốc độ, thân thể giống như một mũi tên bị bắn ra, trong nháy mắt đã xuất hiiện ở chỗ cách xa mấy chục trượng.
Nền đá trên mặt đất nổ tung, hóa thành vô số đá vụn bay tứ tung, ngay sau đó, bỗng nhiên có tám bóng người xuất hiện ngay vị trí ba người Tiêu Phàm đứng trước đó.
Dẫn đầu là một lão giả mặc áo màu xanh, tóc bạc mặt hồng hào, gương mặt đằng dđằng sát khí, thần sắc lạnh lẽ nhìn Tiêu Phàm.
“Thanh Phong lão tổ?” Ngũ vương tử cách đó không xa lập tức nhận ra lão già mặc áo xanh là ai, kinh ngạc hô lên: “Kiếm Hồng Trần đắc tội Thanh Phong lão tổ lúc nào thế?”
“Mấy chục năm rồi, Thanh Phong lão tổ cũng chưa từng xuất hiện, nghe đồn là ông ta đã bước một chân vào Thiên Thần cảnh rồi!” Hai mắt Lục vương tử tỏa sáng, người có thể khiến cho bọn họ kiêng nể rất ít, Thanh Phong lão tổ cũng là một trong số đó.
“Ngươi muốn giết ta?” Lúc này, từ nơi xa truyền tới một giọng nói lãnh đạm, trong con ngươi Tiêu Phàm hiện lên một vòng sắc bén, lạnh lùng nhìn Thanh Phong lão tổ, thậm chí còn mang theo một tia khinh thường.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook