- A!
Tiêu Phàm vừa mới tới gần tổ ong thì đột nhiên xảy ra dị biến, chỉ thấy một đạo hắc ảnh bay vụt đến hắn, đồng thời một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên.
Tiêu Phàm tay mắt lanh lẹ, đưa tay một chưởng chống đỡ phía sau đạo hắc ảnh kia, khi hắn thấy rõ hắc ảnh kia, khóe miệng lập tức lộ ra vẻ cổ quái.
- Là ngươi?
Tiêu Phàm một mặt kinh ngạc nhìn bóng đen kia.
- Ranh con, lại là ngươi đang làm trò quỷ!
Bóng đen kia cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, phẫn nộ quát ầm lên.
Hắc y nhân chính là Ưng Trảo Lão Nhân mấy ngày trước Tiêu Phàm gặp được, cũng khó trách hắn tức giận như thế, lần trước hắn ăn cắp Phong Vương Tương lại bị Tiêu Phàm phá hư.
Lần này, hắn tốn hai ba canh giờ, tìm tòi đến chỗ sâu trong biển hoa, nhìn thấy tổ Phong Hoàng, đang lúc hắn chuẩn bị động thủ chiếm lấy Phong Hoàng Tương, hư không đột nhiên nổ vang liên tục, ngay sau đó ánh lửa phóng lên tận trời.
Lúc ấy mặt Ưng Trảo Lão Nhân đều bị dọa đến xanh mặt, hắn cũng phản ứng cực nhanh, trực tiếp đạp không mà lên, hướng về không trung phóng đi, bất quá tốc độ hắn vẫn chậm nửa nhịp, mấy chục con Tinh Huyễn Phong trong nháy mắt khóa chặt hắn.
Mấy chục quang mang màu sắc rực rỡ bao phủ hắn, nếu là thường nhân, đoán chừng hẳn phải chết không nghi ngờ, bất quá Ưng Trảo Lão Nhân lại không phải là người bình thường.
Hắn tham gia Sát Vương Thí Luyện tám lần, đồng thời tám lần đều sống sót, điều này đủ để chứng minh năng lực sinh tồn của hắn thật sự khủng bố.
Thời điểm quang mang sắp bao phủ, hắn đột nhiên lấy ra một cái bình ngọc, gỡ ra nắp bình, một mùi hôi thối khó mà hình dung tràn ngập tỏa ra.
Tinh Huyễn Phong đối với mùi hương cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa ghét nhất chính là mùi thối, lúc ấy bọn chúng bị dọa thối lui giống như thủy triều.
Bất quá bọn chúng cũng không rời đi, mà là ở xa xa đề phòng nhìn Ưng Trảo Lão Nhân, thiên thượng địa hạ, cơ hồ tất cả đường lui đều bị chặn.
Ưng Trảo Lão Nhân khóc không ra nước mắt, dược dịch hôi thối vô cùng này là do hắn cố ý thu thập, là vì đề phòng vạn nhất, nhưng dược dịch này cũng có thời gian hạn chế, có thể gắng gượng qua thời gian một nén nhang đã xem như rất lợi hại rồi.
Ngay vừa rồi, dược dịch phát ra mùi thối càng ngày càng mỏng manh, Ưng Trảo Lão Nhân bất đắc dĩ đành phải liều mạng.
Chẳng qua là khi hắn chuẩn bị chạy trốn, tất cả Tinh Huyễn Phong đều chen chúc đánh tới.
Nếu như không phải Hỏa Tinh Lôi làm bừng tỉnh đại bộ phận Tinh Huyễn Phong, kế hoạch của Ưng Trảo Lão Nhân đã thành công, bây giờ nhìn thấy Tiêu Phàm toàn thân thiêu đốt hỏa diễm, hắn tự nhiên tưởng là Tiêu Phàm đang làm trò quỷ, việc này khiến hắn như thế nào không giận.
Thậm chí, Ưng Trảo Lão Nhân cảm thấy tiểu tử này chính là khắc tinh trong số mệnh của hắn, trước kia mọi việc hắn làm đều thuận lợi, trong ngắn ngủi mấy ngày vậy mà liên tiếp hố hai lần.
Giờ phút này, hắn toàn thân rách nát, máu tươi chảy đầm đìa, nhưng đáng mừng là vẫn chưa đến mức động vào gân cốt.
- Thực không phải ta.
Tiêu Phàm một chưởng đẩy Ưng Trảo Lão Nhân ra, nhún nhún vai, một mặt bất đắc dĩ nói.
- Thực không phải ngươi?
Ưng Trảo Lão Nhân nửa tin nửa ngờ nhìn Tiêu Phàm nói.
- Thực không phải ta.
Tiêu Phàm khẳng định gật đầu:
- Nếu như để cho ta biết là ai làm, nhất định đem đầu hắn vặn xuống làm cầu để đá.
Nói Tiêu Phàm không phẫn nộ là không có khả năng, nếu là đem Phong Vương Tương cùng Phong Hoàng Tương nổ tung thì lãng phí biết bao.
- Tiểu tử, ngươi rất hợp khẩu vị của ta, việc này tám chín phần mười là người Diêm La Phủ làm, cũng chỉ có bọn chúng mới có những con hàng dám làm ra loại sự tình này.
Ưng Trảo Lão Nhân nghiến răng nghiến lợi nói: - Người Diêm La Phủ con mẹ nó quá thất đức rồi, lão tử chỉ là muốn trộm một ngụm Phong Hoàng Tương mà thôi, bọn chúng thì hay rồi, vậy mà muốn đem Tinh Huyễn Phong toàn diệt!
Ưng Trảo Lão Nhân phẫn nộ tới cực điểm, chỉ là khi ánh mắt của hắn rơi vào những Tinh Huyễn Phong đang giương nanh múa vuốt, sắc mặt lại động một cái:
- Đáng tiếc, Thiên Hạ Đệ Nhất Hôi Thối đã sử dụng hết, Ưng Trảo ta muốn sáng tạo kỳ tích chín lần Sát Vương Thí Luyện không chết, lại không nghĩ rằng vậy mà phải chết ở chỗ này.
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Ưng Trảo Lão Nhân, lão bất tử này tham gia chín lần Sát Vương Thí Luyện?
- Lão đầu, ngươi thật sự tham gia chín lần Sát Vương Thí Luyện?
Tiêu Phàm nhịn không được hỏi, có Vô Tận Chiến Hồn tại, những Tinh Huyễn Phong đó nhất thời cũng không dám tới gần.
- Cộng thêm lần này là chín lần.
Ưng Trảo Lão Nhân đề phòng nhìn Tiêu Phàm nói, sau đó con ngươi đột nhiên sáng lên:
- Tiểu tử, hỏa diễm này ở đâu có được? Cho ta một chút đi, yên tâm, ta sẽ cho ngươi đủ Hồn Thạch.
Khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, đây là Chiến Hồn Chi Hỏa của ta mà, chẳng lẽ lão bất tử này ngay cả điểm ấy cũng không nhìn ra.
Bất quá Tiêu Phàm rất nhanh liền thoải mái, bởi vì U Linh Chiến Hồn bao phủ lấy Vô Tận Chiến Hồn, Vô Tận Chiến Hồn căn bản không có tản ra khí tức cực nóng của hỏa diễm, ngược lại vô cùng âm lãnh, Ưng Trảo Lão Nhân không nhận ra cũng rất bình thường.
- Ta chỉ có nhiêu đây.
Tiêu Phàm lắc đầu, đây là Chiến Hồn của, làm sao có thể cho ngươi đây?
Tiêu Phàm lập tức vội vàng nói tránh đi:
- Đúng rồi, ngươi mới vừa nói Thiên Hạ Đệ Nhất Hôi Thối là thứ gì?
- Đó là dược dịch Luyện Dược Sư luyện dược thất bại, ta đem bọn chúng trộn cùng một chỗ liền trở nên hôi thối khó ngửi, đối với một ít Hồn Thú có thể có tác dụng.
Ưng Trảo Lão Nhân giải thích nói, bên trong ánh mắt còn lóe qua một tia đắc ý.
- Tinh Huyễn Phong sợ mùi thối?
- Đó là đương nhiên, trừ những Hồn Thú vốn sinh hoạt trong hoàn cảnh hôi thối khó ngửi, những Hồn Thú khác đều sợ mùi thối.
Ưng Trảo Lão Nhân gật đầu nói.
- Vậy ngươi cảm thấy thứ này như thế nào?
Trong tay Tiêu Phàm đột nhiên có thêm một cái bình ngọc, trực tiếp mở nắp bình ra, một cỗ mùi thối khó mà hình dung tràn ngập ra, Tiêu Phàm ngừng thở trước tiên.
Nhưng Ưng Trảo Lão Nhân cùng một đám Tinh Huyễn Phong lại không có may mắn như vậy.
- Ọe ~
Ngũ tạng lục phủ của Ưng Trảo Lão Nhân nhộn nhạo lên không thôi, bữa cơm ăn đêm qua đều phun ra, cả người quỳ trên mặt đất, toàn thân co quắp.
Nhưng như thế vẫn con tốt, Tinh Huyễn Phong bốn phía lúc ngửi được mùi hôi thối này liền trực tiếp hôn mê, phù phù phù phù rơi xuống mặt đất.
Khứu giác Tinh Huyễn Phong linh mẫn vô cùng, ngay cả Ưng Trảo Lão Nhân đều không chịu được mùi thối kia, bọn chúng làm sao có thể ngửi đây.
Tiêu Phàm thấy cảnh này cũng hoàn toàn trợn tròn mắt, nhất thời không biết làm sao.
Trong lòng hắn không còn gì để nói, chài, sớm biết chơi thế này cũng được thì không cần phải kiêng nể gì nữa rồi, đâu cần nghĩ nhiều biện pháp và thủ đoạn như vậy.
- Lão đầu, mùi thối này thế nào.
Tiêu Phàm nhìn Ưng Trảo Lão Nhân co rút trên mặt đất hỏi.
- Mẹ nó, thối cay con mắt.
Ưng Trảo Lão Nhân trợn mắt một cái, kém chút một hơi cũng không thở nổi.
Sau nửa ngày, hắn mới thích ứng loại mùi thối này, ngừng thở nhìn Tiêu Phàm nói: - Tiểu tử, cái mùi thối này là gì, làm sao so với Thiên Hạ Đệ Nhất Hôi Thối của ta còn ác hơn.
- Điều này nói rõ cái Thiên Hạ Đệ Nhất Hôi Thối của ngươi cũng không phải là thiên hạ đệ nhất.
Tiêu Phàm không mặn không nhạt nói ra, Vô Tận Chiến Hồn biến mất.
- Có thể bán cho ta một chút không?
Ưng Trảo Lão Nhân một mặt mong đợi nói.
- Chờ ta lấy được Phong Hoàng Tương xong thì sẽ bán cho ngươi.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói, hắn làm sao không biết Ưng Trảo Lão Nhân có ý đồ gì.
Có thể bên trong Sát Vương Thí Luyện sống sót đã đủ để chứng minh lão đầu bất phàm, dù lão đầu vẫn chỉ là Chiến Hoàng cảnh nhưng Tiêu Phàm cũng không dám có bất kỳ sự khinh thường nào.
Huống chi, Phong Hoàng Tương đang ở trước mắt, Tiêu Phàm làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội dạng này.
- Không thể dàn xếp một chút sao?
Ưng Trảo Lão Nhân vẫn có chút không cam lòng.
- Á đù, máy bay kìa.
Tiêu Phàm đột nhiên cả kinh chỉ nơi xa kêu lên, Ưng Trảo Lão Nhân không chút do dự quay đầu lại, sau một khắc chỉ cảm thấy trên mông truyền đến một cỗ đại lực, cả người bắn nhanh đi về hướng chân trời.
- Tiểu tử thúi, ta sẽ không để yên cho ngươi.
Ưng Trảo Lão Nhân trong nháy mắt không thấy tăm hơi, chỉ có một tiếng gào thét rung trời từ phía chân trời truyền đến.
MinhLâm - Lục Đạo -
Bình luận facebook