Rời tổ ong, Tiêu Phàm trực tiếp đạp không hướng về nơi xa. Xuyên thấu bầu trời đêm hắc ám, hắn phát hiện một đám Tinh Huyễn Phong đang thủ hộ bốn phía tổ ong.
Về phần những tổ ong chúa nhỏ bé bên ngoài kia, bọn chúng đã bỏ đi không ít, dù sao Phong Vương Tương cùng chúng nó so sánh căn bản không tính là cái gì.
Tiêu Phàm cũng không có bỏ qua dạng cơ hội này, đem mấy tổ ong chúa thu sạch vào bên trong Hồn Giới. Tính một cái, không sai biệt lắm có khoảng 50-60 cân Phong Vương Tương.
- Dùng Phong Vương Tương cùng tổ ong chúa ngâm rượu, đoán chừng lão sư sẽ thích.
Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm nghĩ, trong đầu lóe qua thân ảnh Túy Ông.
Biển hoa đã bị hủy diệt hầu như không còn, Tinh Huyễn Phong cũng tử thương thảm trọng, còn có rất nhiều người bị cháy đen. Trong đống phế tích tìm kiếm Phong Vương Tương, đáng tiếc, bọn hắn nhất định sẽ thất vọng.
Phong Vương Tương đã sớm bị lấy đi, hiện tại còn lại chỉ là một vùng phế tích mà thôi.
Về phần Tinh Huyễn Phong, mảnh gia viên này bị hủy diệt, đối với bọn chúng mà nói có lẽ là một lần đả kích to lớn, nhưng Tiêu Phàm cũng biết, tương lai quần thể bọn chúng sẽ càng thêm cường đại.
Giẫm lên nguyệt quang, Tiêu Phàm xuyên qua dãy núi, cách vòng thí luyện thứ hai còn không đến mười ngày, thời gian đã rất gấp bách.
Trong lòng hắn đang do dự, có nên hoàn thành nhiệm vụ thứ ba không, dù sao điểm tích lũy vòng thứ hai có thể đưa vào vòng thứ ba.
Mà thí luyện vòng thứ ba mới là bắt đầu chân chính giết chóc, giết chết một người chỉ có một điểm tích lũy, hơn nữa điểm tích lũy cũng không được cộng dồn.
Nói cách khác, nếu như hắn giết chết một người, nhưng trước đó đã giết chết mười người thì điểm tích lũy của Tiêu Phàm khi giết người đó không phải là mười một điểm mà chỉ có một điểm.
Đây cũng là điểm tàn khốc chân chính của Sát Vương Thí Luyện, bởi vì chỉ có không ngừng giết chóc mới có thể có được càng nhiều điểm tích lũy.
Ôm cây đợi thỏ không có khả năng thu hoạch được nhiều điểm tích lũy.
Sưu!
Tiêu Phàm hướng chỗ sâu trong sơn mạch lao đi, ba ngày sau, Tiêu Phàm dừng lại ở bên trong một sơn cốc, ba ngày này, theo manh mối nhiệm vụ thứ ba hắn ngồi một chỗ chờ thu hoạch.
Hắn dựa theo tập tính Phượng Vĩ Hỏa Điểu đi tìm mấy địa phương nhưng cuối cùng cái gì cũng không thấy.
Phượng Vĩ Hỏa Điểu chính là Hồn Thú hỏa thuộc tính loại phi cầm, xem như Nhiệm Vụ Ngũ Tinh. Phượng Vĩ Hỏa Điểu nhất định là Bát Giai, tương đương với tu sĩ cường giả Chiến Đế cảnh.
- Còn sáu ngày khảo hạch vòng thứ hai sẽ kết thúc, nơi này cách cửa vào cũng phải một ngày mới có thể chạy tới, nói cách khác, còn năm ngày cuối cùng để làm nhiệm vụ thứ ba.
Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm.
Mặc dù không hoàn thành nhiệm vụ thứ ba khiến hắn có chút đáng tiếc, nhưng vừa nghĩ tới mình không áp chế tu vi có thể đột phá đến Chiến Hoàng cảnh đỉnh thì Tiêu Phàm liền vô cùng kích động.
Áp chế Chiến Hoàng cảnh trung kỳ mấy tháng, Tiêu Phàm tự tin lần này có thể nhất cử đột phá Chiến Hoàng đỉnh phong.
Phóng xuất ra Hồn Lực, xung quanh mấy trăm trượng đều ở trong phạm vi dò xét của Tiêu Phàm.
Đáng tiếc, hắn cũng không phát hiện ra dị dạng gì.
Đổi mấy nơi, Tiêu Phàm đã gần như hết sức thất vọng, thẳng đến nơi thứ mười.
Tiêu Phàm khẽ di một tiếng, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, chậm chạp nói:
- Phượng Vĩ Hỏa Điểu! Có người đang cùng Phượng Vĩ Hỏa Điểu chính diện chiến đấu?
Tiêu Phàm kinh ngạc tới cực điểm, Hồn Lực hắn ba động tiến tới cuộc chiến nhưng ngay lập tức bị hủy diệt hầu như không còn. Bất quá, Tiêu Phàm vẫn thấy rõ ràng Phượng Vĩ Hỏa Điểu, toàn thân nó thiêu đốt lên huyết sắc hỏa diễm, phía sau có một cái đuôi thật dài, như Hỏa Diễm Phượg Hoàng bay lượn.
Mà ở đối diện Phượng Vĩ Hỏa Điểu lại là một nam tử mặc chiến bào màu vàng óng. Nam tử dáng người khôi ngô, anh tuấn phi phàm, cầm một cây Hoàng Kim Chiến Kích trong tay, bá khí vô song.
Một mái tóc dài vàng óng tại hư không bay múa, kim sắc khí lãng nhấp nhô, tại đỉnh đầu hắn lơ lửng một đầu sư tử to lớn dài mười trượng.
Chỉ nhìn từ bên ngoài, ngoại hình sư tử này cùng bản thể Tiểu Kim có chút cùng loại, bất quá toàn thân sư tử này hiện lên bạch sắc, tựa như đám mây ngưng tụ thành.
Quanh thân nó lại đan xen lít nha lít nhít Lôi Điện, bá đạo hung mãnh, cho người ta một loại cảm giác chớ tới gần.
- Cửu Phẩm Chiến Hồn: Lôi Ngục Thiên Sư!
Con ngươi Tiêu Phàm hơi co rụt lại, trừ Bàn Tử, Lăng Phong, Tiêu U, cùng Mạc Thiên Nhai biến dị Chiến Hồn ra, hắn là lần thứ nhất trên người người lạ nhìn thấy Cửu Phẩm Chiến Hồn chân chính.
Hơn nữa, Lôi Ngục Thiên Sư cũng thuộc về Chiến Hồn loại đặc thù, cùng Liệt Ngục Yêu Phượng giống nhau. Mặc dù đều là Cửu Phẩm Chiến Hồn nhưng bên trong Cửu Phẩm cũng cực kỳ cường hoành.
Dù sao, Lôi Ngục Thiên Sư nắm giữ năng lực lôi thuộc tính đặc thù.
- Lực lượng thật cường đại.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi. Phượng Vĩ Hỏa Điểu tốt xấu gì cũng là thực lực Bát Giai, nam tử chiến bào màu vàng óng vậy mà cường hoành như thế, cùng nó chiến đấu không phân trên dưới.
Cảm nhận được Hồn Lực ba động đáng sợ, Tiêu Phàm đều hãi hùng khiếp vía. Lấy thực lực hắn hiện tại chưa chắc có thể làm đến bước này.
Trừ phi hắn đột phá Chiến Hoàng đỉnh phong, lĩnh ngộ Tứ Trọng Sát Ý hắn, ngược lại có tự tin cùng Bát Giai Phượng Vĩ Hỏa Điểu chiến một trận.
Do dự một lúc, Tiêu Phàm vẫn hướng nơi đó bay qua.
Một lúc sau, nam tử chiến bào màu vàng óng cùng thân ảnh Phượng Vĩ Hỏa Điểu rốt cục cũng tiến vào tầm mắt Tiêu Phàm, lúc này, một đạo thanh âm đột ngột vang lên bên tai Tiêu Phàm.
- Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đi qua.
Thanh âm rất bình tĩnh, lượn lờ bên tai Tiêu Phàm.
Màng nhĩ Tiêu Phàm rung động, thanh âm này cảm giác có chút quen thuộc, quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một thanh niên mặc trường bào màu tím, một đầu huyết phát, thập phần bình tĩnh đứng trên một tảng đá lớn.
- Huyết Vô Tuyệt!
Tiêu Phàm liếc mắt liền nhận ra tử bào thanh niên, trong lòng hơi kinh hãi, cách nhau gần như vậy, bản thân vậy mà không có phát hiện hắn tồn tại.
Tiêu Phàm đối với thực lực Huyết Vô Tuyệt lập tức đánh giá cao mấy phần, cho dù lấy thực lực hắn hiện tại, Huyết Vô Tuyệt không chủ động xuất thủ, hắn cũng không nhìn ra tu vi cụ thể của Huyết Vô Tuyệt.
Giờ phút này Huyết Vô Tuyệt không mang mặt nạ, lộ ra khuôn mặt chân thực. Có lẽ, trừ vòng thứ nhất thí luyện Huyết Vô Tuyệt có chút kiêng kị ra, hai vòng thí luyện đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào.
Dù sao, Huyết gia vốn chính là gia tộc Huyết Lâu, cùng Huyết Lâu có quan hệ đã sớm thâm căn cố đế, không có khả năng thoát ly Huyết Lâu.
- U Linh, đã lâu không gặp.
Huyết Vô Tuyệt thản nhiên nói, trên mặt lộ ra ý vị thâm trường. Huyết Yêu Nhiêu đều biết rõ thân phận chân thực của Tiêu Phàm, Huyết Vô Tuyệt xem như Tràng Chủ Sinh Tử Đấu Trường làm sao có thể không biết được.
Thậm chí, sự tình liên quan tới Tiêu Phàm, Huyết Vô Tuyệt so với Huyết Yêu Nhiêu biết còn nhiều hơn.
- Hắn là ai?
Tiêu Phàm hơi gật đầu, sau đó nhìn thanh niên chiến bào màu vàng óng phía xa hỏi.
- Sư huynh ta, Chiến Vô Cực.
Huyết Vô Tuyệt mị mị hai mắt, hít sâu một cái nói.
- Chiến Vô Cực?
Con ngươi Tiêu Phàm hơi co rụt lại, cái tên này hắn nghe nói qua nhiều lần, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ gặp trong tình huống này.
Chiến Vô Cực là ai, Tiêu Phàm rất rõ ràng, đây chính là người cạnh tranh vị trí Lâu Chủ Huyết Lâu tương lai với Huyết Vô Tuyệt, nhân vật thiên tài cường đại mà Huyết Vô Tuyệt đều phải kiêng kị.
Có thể trở thành người cạnh tranh vị trí Lâu Chủ Huyết Lâu tương lai làm sao có thể đơn giản đây?
- Chiến Vô Cực là sư huynh ngươi?
Tiêu Phàm đột nhiên lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Huyết Vô Tuyệt nói.
MinhLâm - Lục Đạo -
Bình luận facebook