• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vô Thượng Thần Đế (8 Viewers)

  • Chương 71-75

Chương 71 Luyện khí

- Cái gì...?

Tề Minh nghe được lời Mục Vân, ngẩn người.

- Không nguyện ý? Không nguyện ý thì thôi, ta không phải kiểu người thích cưỡng cầu người khác!

- Ta nguyện ý, nguyện ý!

Tề Minh còn chưa đợi Mục Vân nói cho hết lời, lập tức không kịp chờ đợi nói.

- Sư phụ ở trên, xin nhận một cái cúi đầu của đồ nhi!

Phù phù một tiếng, Tề Minh quỳ trên mặt đất, thân thể nhịn không được run rẩy.

Hắn nhịn không được kích động.

Ngày đó trong tiệm sắt, sau khi Mục Vân rời đi, phụ thân Tề Ngự Phong chính là không ngừng thở dài, thở dài Mục Vân cao sâu khó dò.

Mà những ngày qua, Mục Vân dạy bảo hắn khế văn, hắn cũng cầm đi thỉnh giáo phụ thân, nhưng có một ít khế văn, phụ thân đều không thể hiểu được, mà chỉ có thể cảm thán.

Lại thêm trong mười mấy ngày này, hắn được Mục Vân dạy bảo.

Tề Minh chỉ cảm thấy, toàn bộ Bắc Vân thành, chỉ sợ đều tìm không ra vị luyện khí sư thứ hai có thể sánh ngang với Mục Vân.

Chênh lệch giữa đồ đệ và học sinh rất lớn, không cần phải nói hắn tự nhiên hiểu rõ.

- Rất tốt, từ hôm nay trở đi, khế văn trên Nam Vân Đế Quốc, ngươi đều không cần phải học nữa, sư phụ giao cho ngươi, đủ để ngươi trở thành luyện khí sư đỉnh tiêm ở Thiên Vận đại lục!

Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:

- Hôm nay, ta đến luyện chế một kiện phàm khí thượng phẩm, ngươi ở một bên giúp ta, thuận tiện nghiêm túc quan sát, hiểu chưa?

- Vâng, sư phụ!

Nghe được Mục Vân muốn đích thân ra tay luyện khí, trong lòng Tề Minh vô cùng kích động.

Những ngày qua, hắn vẫn luôn nghe theo sự dạy bảo của Mục Vân, cũng rất chờ mong kỹ thuật luyện khí của đạo sư đến cùng cao siêu cỡ nào!

- Thanh Khuyết Kiếm cần Thanh Ngọc Thạch, Thiết Sa, Phàn Minh Ngọc, ba loại ngọc thạch này là tài liệu chủ yếu, phàm khí thượng phẩm, sư phụ ta là lần đầu tiên luyện chế, nhưng khả năng thành công tính rất nhỏ, cho nên, ngươi phải cẩn thận nhìn!

Khả năng thành công rất nhỏ?

Tề Minh lập tức đánh giá ra, chỉ sợ Mục Vân luyện chế chuôi Thanh Khuyết Kiếm này, không phải dễ như vậy.

- Mở lò!

Mục Vân ra lệnh một tiếng, Tề Minh không dám chậm trễ, lập tức dẫn đốt lửa lên, ngọn lửa hừng hực bùng cháy, âm thanh lốp bốp không dứt bên tai.

- Thanh Ngọc Thạch!

- Thiết Sa!

- Phàn Minh Ngọc!

Mục Vân không tách ra miệng, Tề Minh đứng ở một bên, lại vô cùng bận rộn, một bên canh chừng lò lửa, một bên nhìn nhất cử nhất động của Mục Vân, âm thầm ghi nhớ trong lòng.

- Luyện khí, chia làm ba bước, thứ nhất là khí cụ ra lò, thứ hai là khế văn dung hợp, thứ ba là dẫn văn khế cầm cố văn, ba bước, mỗi một bước đều là vô cùng quan trọng!

Mục Vân vừa nói, vừa tăng thêm lấy ngọc thạch.

- Khí cụ ra lò, yêu cầu phải khống chế được lò lửa, muốn làm tới tình trạng thuận buồm xuôi gió, mà lại đối với các loại kim loại tài liệu thêm vào, muốn làm đến thời cơ vừa lúc, những thứ này đều cần nhờ vào tích lũy kinh nghiệm!

- Luyện khí sư cường đại, không sử dụng lò lửa luyện khí, mà trực tiếp dùng đại thần thông, cho kim loại hỗn hợp với nhau, hóa thành bộ dáng khí cụ, lại rót vào khế văn, trực tiếp kích hoạt linh tính vũ khí!

Dùng đại thần thông trực tiếp pha trộn kim loại?

Nghe được lời này, trong lòng Tề Minh rung động.

Hắn vẫn luôn cho rằng luyện khí sư nhất định phải dùng lò lửa để hòa tan kim loại, để kim loại dung hợp với nhau.

Chỉ là những chuyện này, sư phụ làm sao biết được?

Những kiến thức này nếu chỉ dựa vào sách vở là không thể nào biết được!

- Tiếp tục!

Trong phòng luyện khí lớn như vậy, nhiệt độ dần dần lên cao, hai thân ảnh, bóng người giao thoa với nhau.

Cùng lúc đó, cửa vào phòng luyện khí, có một bóng người xinh đẹp lặng yên đứng thẳng, cẩn thận nhìn mọi việc.

- Khế văn... Tự sáng tạo khế văn...

Yên lặng lẩm bẩm, đôi mắt xinh đẹp của Tần Mộng Dao nhìn Mục Vân, càng thêm lóe sáng.

- Gia hỏa này, ẩn tàng cũng rất sâu!

Trước đó, nàng vẫn cho là Mục Vân chỉ là nói khoác, nhưng bây giờ xem ra, hình như hoàn toàn không phải như vậy!

- Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi có thể luyện chế ra thần binh lợi khí gì!

Lời nói vừa rơi xuống, Tần Mộng Dao nhìn chằm chằm trong phòng luyện khí, không nhúc nhích.

- Tăng nhiệt độ!

- Hạ nhiệt độ!

Giờ phút này, quá trình luyện chế khí cụ đã là đến giai đoạn cuối!

Nhưng đối với Thanh Khuyết Kiếm có thể luyện thành hay không, Mục Vân cũng không dám chắc.

Thanh Ngọc Thạch, Thiết Sa, Phàn Minh Ngọc ba loại ngọc thạch này là tài liệu chủ yếu của Thanh Khuyết Kiếm, nhưng ba loại ngọc thạch này quá mềm dẻo, chỉ sợ luyện chế ra Thanh Khuyết Kiếm có độ cứng không đủ.

Nhưng Mục Vân càng muốn nhìn hơn, chuôi phàm khí được lưu truyền trong Tru Tiên Đồ cho tới hôm nay, đến cùng có điểm nào lợi hại!

Bổ Thiên Kiếm Đạo thần kỳ, hắn đã được trải nghiệm qua.

Hiện tại, hắn chính là muốn đến nghiệm chứng, nghiệm chứng điểm lợi hại của Thanh Khuyết Kiếm, nghiệm chứng Tru Tiên Đồ đến cùng có phải vô cùng kì diệu hay không.

- Mở lò!

Ra lệnh một tiếng, ngọn lửa dần dần dập tắt, trong lò rèn, một kiện khí cụ được chậm rãi lấy ra.

Khí tức ngọn lửa cực nóng đập vào mặt, nướng cháy gương mặt hai người Mục Vân.

Nhưng vào giờ phút này, hai gia hỏa có tình cảm vô cùng chân thành với luyện khí lại hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn về phía bộ dáng khí cụ trong lò.

Được hay không được?

Giờ phút này, ngọn lửa trong lò dần dần bị dập tắt, hình dáng một thanh trường kiếm từ từ hiện thân.

Luyện khí không giống như rèn sắt.

Rèn sắt cần chính là cho khối sắt hòa tan, rồi đúc khuôn.

Mà luyện khí thì cần hoàn thành trong lò, bộ dáng vũ khí toàn sẽ do luyện khí sư điều khiển!

Dù sao, quan trọng nhất của thần binh lợi khí là ở chỗ khế văn dung hợp.

- Xong rồi!

Đột nhiên, một tiếng kinh hô xém đã dọa Mục Vân giật mình.

Tề Minh nhịn không được một bước nhảy lên, cười ha ha lấy nhìn Mục Vân.

- Nhìn dáng vẻ vui vẻ của ngươi kia!

Mục Vân hùng hổ nói:

- Chỉ là khí cụ vừa thành, còn nhất định phải dung nhập khế văn vào trong đó, ngươi cao hứng như vậy làm gì!

- Vâng vâng….

Tề Minh run run nhẹ gật đầu, không lên tiếng nữa.

Cuối cùng, nhiệt độ trong lò giảm xuống, sư đồ hai người lấy ra Thanh Khuyết Kiếm.

Không có khắc hoạ khế văn, dung nhập khế văn, Thanh Khuyết Kiếm này chỉ là một kiện sắt bình thường mà thôi.

- Hiện tại, ta bắt đầu dung nhập khế văn, một bước này rất quan trọng, không cần ta nói nhiều!

- Vâng!

Tề Minh hơi lui lại một bước, không dám quấy nhiễu.

Thanh Khuyết Kiếm, dùng phương pháp hiển hiện trong Tru Tiên Đồ, chắc là rót vào phong chi khế văn và cương chi khế văn, một bên gia tăng tốc độ của Thanh Khuyết Kiếm, một bên gia tăng thêm đặc tính cứng rắn của Thanh Khuyết Kiếm!

Hai khối linh bản xuất hiện trước thân Mục Vân, hắn tập trung tinh thần, đột nhiên hai tay chậm rãi nâng lên.

Ông...

Một âm thanh vù vù rất nhỏ vang lên, hai tay của Mục Vân cùng lúc mở ra, trên hai cái Linh bản, một ít hoa văn phức tạp, bắt đầu xuất hiện.

Hai tay khắc ấn khế văn!

Thấy cảnh này, Tề Minh lập tức đứng ngốc tại chỗ.

Hai tay khắc ấn, xa xa không chỉ là nhất tâm nhị dụng (một lúc làm hai việc) đơn giản như vậy, hắn từng nghe phụ thân nói qua, hiện nay, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, không có người nào có thể hai tay khắc ấn khế văn.
Chương 72 Thanh Khuyết Kiếm, thành!

Cho dù là gần đây, còn là Khí Thánh, Phương Nha Tử ngàn năm trước!

Mục Vân lại có thể hai tay khắc ấn.

Ngoài cửa, Tần Mộng Dao còn kém chút hô lên một tiếng kinh ngạc.

Hai tay khắc họa khế văn, thủ đoạn như vậy, nàng căn bản chưa từng nghe nói qua.

Mà giờ khắc này, Mục Vân không có một tia lo lắng nào.

Khắc hoạ khế văn đối với hắn mà nói, thực sự đơn giản tựa như ăn cơm uống nước.

Chỗ hắn lo lắng là biện pháp luyện khí trong Tru Tiên Đồ, đến cùng đúng hay không.

Nếu như sai, vậy lần thứ nhất hắn luyện khí, có thể vô cùng mất mặt, mà lại còn là trước mặt đồ đệ mình vừa mới thu nhận.

- Hô...

Không cần bao lâu, Mục Vân chậm rãi thở phào nhẹ nhõm:

- Tốt rồi!

- Thật... Rồi?

Tốt rồi?

Tề Minh vừa mới hít sâu một hơi, lần nữa bị chấn động một cái.

Nhanh như vậy đã xong rồi?

Hắn nhớ mang máng, khi còn bé nhìn phụ thân khắc hoạ khế văn, ít nhất cũng cần một ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng cũng là rất thường gặp.

Chỉ là Mục Vân nhanh như vậy đã khắc hoạ xong!

- Khắc hoạ khế văn, quan trọng nhất là dùng tâm, nhất tâm nhị dụng, nhất tâm thiên dụng, những chuyện này về sau, ngươi tự nhiên sẽ làm được, cũng không cần quá kinh ngạc!

Tề Minh nghe được lời dạy bảo của Mục Vân, nhẹ gật đầu.

Tuy nói như thế, nhưng tốc độ đập của trái tim của Tề Minh lại càng lúc càng nhanh.

Nếu trước kia, hắn đối với Mục Vân vô cùng tôn kính, vậy bây giờ, hắn thật sự đã bị làm cho rung động!

- Người nhìn lén ngoài cửa kia, tiến vào xem đi, bên ngoài trời tối, coi chừng bị lạnh!

Đang lúc Tề Minh rung động, Mục Vân lại đột nhiên mở miệng nói.

Người ngoài cửa kia?

Tề Minh ngẩn người, nhìn về phía cửa vào.

- A! Tần đạo sư, thì ra là ngài đang nhìn trộm!

Tề Minh nhìn thấy Tần Mộng Dao, bật thốt lên.

- Hắc hắc... Ta chỉ là đúng lúc đi ngang qua, Mục Vân, ngươi cứ tiếp tục...

Tần Mộng Dao lách mình tiến vào trong phòng luyện khí, cười hắc hắc, gương mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ.

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng đáy lòng nàng lại đang mắng Tề Minh.

Gia hỏa này thật là không biết nói chuyện, cái gì gọi là nhìn lén...

- Muốn nhìn thì nhìn, ta lại không sợ ngươi học được, dù sao ngươi cũng học không được!

Mục Vân không thèm để ý phất tay, cầm lấy hai khối linh bản, đi đến thanh khí cụ trước mặt.

Tần Mộng Dao nghe được lời của Mục Vân, thở phì phò chu miệng nhỏ lên, lại không nói gì.

Kỳ thật Mục Vân biết, Băng Hoàng chính là thần thú, nhưng phàm là thần thú, trời sinh có một ít năng lực đặc thù.

Mà Băng Hoàng nhất tộc, băng hàn trời sinh đã là một thể với trời đất, luyện chế thần khí thuộc tính băng, đối với tộc loại này dễ như trở bàn tay.

Thậm chí một ít Băng Hoàng cường đại, ở nơi chúng trú ngụ mấy ngàn năm, dãy núi, đóa hoa xung quanh đều có thể trở thành một kiện thần binh tuyệt thế.

Mà Tần Mộng Dao thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, tương lai nhất định có thể không ngừng thức tỉnh các loại thủ đoạn và ký ức kì lạ, luyện khí, luyện đan đối với nàng, sớm muộn cũng sẽ trở thành một chuyện cực kỳ đơn giản.

- Quá trình dung nhập khế văn vào binh khí phải cẩn thận, một khi hơi không cẩn thận, chính là thất bại!

Mục Vân vừa nói thì bàn tay hắn đã bắt đầu chuyển động.

Một khối linh bản khế văn, bị dẫn xuất từ trong linh bản kia, chậm rãi rót chân nguyên vào trong mô hình Thanh Khuyết Kiếm.

Đinh...

Một tiếng đinh đột nhiên vang lên, trong linh bản, khế văn dẫn xuất hóa thành một đạo khí lưu, tiến vào trong Thanh Khuyết Kiếm.

Giờ khắc này, Mục Vân giống như lần thứ nhất luyện chế phàm khí, nhìn Thanh Khuyết Kiếm kia, không dám có cử động tùy tiện nào.

Đây là một lần nghiệm chứng của hắn, nếu như phương pháp luyện chế Thanh Khuyết Kiếm hiển hiện trong một tờ Tru Tiên Đồ kia là đúng, vậy có thể thấy được, Tru Tiên Đồ là một kiện bảo bối tuyệt thế.

Mục Vân khó có thể tưởng tượng, trong Tru Tiên Đồ đến cùng còn ẩn tàng bao nhiêu thần đan, bao nhiêu thần khí, bao nhiêu võ kỹ thần kỳ.

Những thần đan kia, phương pháp luyện chế thần khí, tương lai tất nhiên là căn cơ tồn tại chi đạo của hắn.

Đinh...

Hai đạo khế văn toàn bộ dung hợp vào trong mô hình Thanh Khuyết Kiếm, lần này, Mục Vân cũng không có cho khế văn tăng cường và khế văn phụ trợ gia nhập vào trong.

Hắn không xác định, hai đạo khế văn này dung nhập vào, có thể khiến cho Thanh Khuyết Kiếm xảy ra vấn đề hay không.

Ken két...

Nhưng, sau khi hai đạo khế văn này dung nhập vào mô hình Thanh Khuyết Kiếm, từng đạo khe hở mặt ngoài mô hình binh khí này lại đột nhiên xuất hiện.

- Thất bại sao?

Mục Vân nhìn mặt ngoài mô hình binh khí lộ ra khe hở, trên mặt hắn xuất hiện một tia thất vọng.

Nhưng hắn dùng thủ đoạn luyện chế đều không có sai, nhưng nếu thất bại chỉ có thể nói rõ là phương pháp luyện chế Thanh Khuyết Kiếm vốn không đúng.

Tru Tiên Đồ, chỉ là món đồ chơi gạt người sao?

- Không đúng!

Đột nhiên, một tiếng kinh hô khiến Mục Vân giật nảy mình.

Tề Minh chăm chú nhìn mặt ngoài mô hình thanh kiếm, nói:

- Sư phụ, cũng không có thất bại, ngài mau nhìn...

Lúc này, ánh mắt của hắn lần nữa rơi vào mặt ngoài Thanh Khuyết Kiếm, lập tức ngẩn ngơ.

Giờ phút này, sau khi nó dung nhập hai đạo khế văn, Mục Vân còn chưa dẫn linh, mặt ngoài Thanh Khuyết Kiếm lộ ra từng đạo khe hở.

Từng tầng từng tầng mảnh vụn rơi xuống, dần dần, bộ dáng trường kiếm bắt đầu xảy ra biến hóa.

Vốn dĩ trường kiếm thẳng tắp, nhưng sau khi từng tầng từng tầng mảnh kim loại tróc ra, cuối cùng hóa thành một thanh kiếm dài.

Trường kiếm dài ba mét, thân kiếm thẳng tắp, nhưng thân kiếm lại giống như một con rắn uốn lượn.

Kiếm khí Sắc bén lan ra từ thân kiếm.

Thanh Khuyết Kiếm, thành!

Vụt...

Một tay cầm lấy trường kiếm, một tiếng vụt vang lên, thân kiếm Thanh Khuyết Kiếm như đang bộc phát một cỗ chiến ý, chiến ý rất cường đại.

- Tề Minh, đi lấy Nghiệm Khí Thạch đến!

Nghiệm Khí Thạch là một loại đá chuyên môn dùng để nghiệm chứng đẳng cấp sắc bén và các loại thuộc tính của linh khí.

Hiện tại, Mục Vân muốn xác định, chuôi phàm khí này, đến cùng có phải là phàm khí thượng phẩm hay không!

Không bao lâu, Tề Minh mang tới một hòn đá to cỡ cái bàn lớn.

Không nói hai lời, Mục Vân giơ lên một kiếm, khanh một tiếng, bổ vào phía trên Nghiệm Khí Thạch kia.

Khanh...

Một đạo tiếng leng keng vang lên, Mục Vân chỉ cảm thấy cánh tay bị chấn động run lên.

Mà phía trên Nghiệm Khí Thạch kia, một đạo vết kiếm sâu đạt tới ba tấc (0,bam), bỗng nhiên xuất hiện.

- Trời ơi!

Còn chưa đợi Mục Vân mở miệng, Tần Mộng Dao đứng một bên lập tức kinh hô, nhịn không được há to miệng ngọc.

Bình thường, phàm khí hạ phẩm có thể lưu lại một đạo dấu vết mờ mờ trên Nghiệm Khí Thạch.

Mà phàm khí trung phẩm có thể lưu lại dấu vết cỡ ngón cái.

Phàm khí thượng phẩm thì có thể lưu lại dấu vết một tấc.

Chỉ có phàm khí cực phẩm mới có thể lưu lại vết tích năm tấc trên Nghiệm Khí Thạch.

Mà thanh Thanh Khuyết Kiếm này lại là lưu lại ba tấc!

Lợi hại hơn so với phàm khí thượng phẩm, chỉ kém hai tấc so với phàm khí cực phẩm.

- Phàm khí thượng phẩm, Thanh Khuyết Kiếm!

Mục Vân giơ lên Thanh Khuyết Kiếm trong tay giống như con rắn dài uốn lượn, hưng phấn nói:

- Gọi tên Mặc Dương hỗn tiểu tử kia tới cho ta!

- Vâng!

Tề Minh tuân lệnh, một đường chạy chậm ra ngoài.
Chương 73 Thế là xong rồi

Giờ phút này, trong phòng luyện công, Mặc Dương đang luyện tập theo từng chiêu Thanh Vân Kiếm Pháp do Mục Vân vẽ.

Mặc dù ngay từ đầu hắn cười nhạo kiếm pháp do Mục Vân sáng tạo khó coi, nhưng dần dần, khi lần lượt luyện tập, hắn mới cảm giác được uy lực và điểm cường đại của môn Thanh Vân Kiếm Pháp này.

Lại liên tưởng đến lời của Tần Mộng Dao nói, Mặc Dương vẫn thật lâu không thể bình tĩnh lại.

Kiếm pháp trị giá năm vạn linh thạch hạ phẩm, Mục Vân cứ như vậy giao cho hắn.

Đây không chỉ là dạy bảo, càng là một loại tin tưởng!

- Mặc Dương, Mặc Dương, đi mau, đi mau!

Ngay lúc này, Tề Minh một đường chạy tới, thở hổn hển nói:

- Sư phụ đang gọi ngươi!

- Sư phụ? Tề Minh, tiểu tử ngươi cả ngày không một tiếng động, thế mà yên lặng nhận sư phụ!

Mặc Dương nhìn thấy Tề Minh, chế giễu nói:

- Ta cũng không dám đi, nếu không thì Mục đạo sư sẽ lột ra một lớp da của ta!

- Chính là Mục đạo sư đang gọi ngươi, Mục đạo sư nguyện ý nhận ta làm đồ đệ, đi nhanh đi!

- Cái gì? Mục Vân thu ngươi làm đệ tử rồi?

- Đúng!

Tề Minh sốt ruột nói:

- Đi nhanh đi! Sư phụ luyện chế được một kiện phàm khí thượng phẩm Thanh Khuyết Kiếm, mau đi xem một chút đi!

- Cái gì?

Mặc Dương nghe được Tề Minh nói, sắc mặt hắn lộ ra tia kinh ngạc.

Luyện chế một kiện phàm khí thượng phẩm?

Vậy chẳng phải Mục Vân kia là một phàm khí sư thượng phẩm hàng thật giá thật!

- Tề Minh, ngươi có cảm giác được Mục đạo sư càng ngày càng không giống như trước hay không?

Đi trên đường, Mặc Dương nhịn không được mở miệng nói.

- Đúng, sư phụ càng ngày càng thần bí, càng ngày càng mạnh mẽ!

- Không phải, những chuyện này ta đều biết, luyện khí, luyện đan, bao gồm hôm nay hắn cho ta một môn Thanh Vân Kiếm Pháp, mặc dù chỉ là võ kỹ hoàng giai trung cấp, nhưng ta dám nói dù là võ kỹ cao cấp, cũng không cường đại bằng Thanh Vân Kiếm Pháp!

Mặc Dương chân thành nói:

- Mà lại, Mục đạo sư dự định ba trận chiến, để chúng ta khiêu chiến lớp ba cao cấp, nếu hắn muốn thăng cấp thành đạo sư trung cấp, hắn hoàn toàn có thể lựa chọn lớp sáu, lớp chín sơ cấp, nhưng hắn lại lựa chọn lớp ba cao cấp!

- Ý của ngươi là...

- Ý của ta là, Mục đạo sư đang cố ý, hắn muốn để chúng ta thắng, nhưng nếu như thắng lớp sáu sơ cấp để thăng cấp, đối với chúng ta căn bản không có chỗ tốt gì!

- Nhưng nếu thắng lớp ba cao cấp lại không giống vậy!

Mặc Dương chân thành nói:

- Nếu chúng ta trước mặt toàn học viện thắng lớp ba cao cấp để thăng cấp, lớp ba sơ cấp chúng ta không còn là lớp phế vật nữa, mà là lớp cường đại chiến thắng lớp thiên tài!

- Mà lại, vô luận là Mục đạo sư dạy bảo ta học tập võ kỹ, dạy bảo ngươi luyện khí, hay chỉ dạy Diệu Tiên Ngữ luyện đan, hắn vẫn luôn trả giá, ta biết, hắn đồng ý luyện đan cho ngươi phụ thân, để phụ thân ngươi một lần nữa đứng lên!

Tề Minh nghe được mấy lời này của Mặc Dương, đột nhiên sững sờ tại chỗ.

Đúng, Mục Vân trả giá như vậy, đối với hắn mà nói có ích lợi gì chứ?

Mặc Dương lại lần nữa nói:

- Dù sao ta cũng đã hạ quyết tâm, muốn đi theo Mục đạo sư chúng ta, đi về con đường cường đại, bước ra Bắc Vân học viện, tiến vào Nam Vân học viện, tiếp tục học tập!

- Đúng, cố lên!

Tề Minh cổ vũ nói:

- Chỉ cần lần này thắng tranh tài, phụ thân ta khỏi hẳn, ta và ngươi cùng nhau đi!

Nếu như Mục Vân ở đây, nghe được hai người đánh giá, nhất định sẽ dở khóc dở cười.

Mặc Dương và Tề Minh đánh giá hắn quá cao, quả thật là... Coi hắn thành người tốt tuyệt thế.

Chỉ là, theo bản ý của hắn, hắn chỉ đang hoàn thành ý nguyện của chủ nhân cỗ thân thể này đời trước.

Dù sao, Mục Vân chiếm được thân thể của hắn, cũng nên giúp hắn làm một ít chuyện.

Đầu tiên, giúp Mục Vân phế bỏ đi thanh danh phế vật.

Tiếp theo, muốn lớp năm sơ cấp đi vào con đường cường đại, cũng là tâm nguyện của Mục Vân kia, khi hắn và Mục Vân dung hợp thành một người, tiếp nhận được, tự nhiên muốn hoàn thành mọi việc!

- Đến rồi!

Mục Vân nhìn thấy Mặc Dương, mở miệng nói:

- Hỗn tiểu tử, tới, thử thanh kiếm này một chút!

- Vâng!

Mặc Dương cũng không nói nhảm, cầm lấy Thanh Khuyết Kiếm, bắt đầu quơ động.

Một chiêu một thức, nhất tĩnh nhất động.

Diễn luyện xong một bộ kiếm thuật, trong lòng Mặc Dương rất kinh hãi.

- Thế nào?

Tề Minh tràn ngập mong đợi nói.

- Nhẹ nhàng như gió, cứng rắn như sắt thép, kiếm tốt, nói là phàm khí thượng phẩm, nhưng ta cảm giác tốt không chỉ gấp mười lần so với phàm khí thượng phẩm bình thường!

- Tiểu tử thối, vỗ mông ngựa lại vỗ không tệ!

Mục Vân cười ha ha một tiếng, nói:

- Cho ngươi, mang theo Thanh Khuyết Kiếm đánh với Mặc Hải một trận, nếu ngươi thua, cầm lấy thanh kiếm này tự xử chính mình đi!

- A?

Mặc Hải nghe được Mục Vân muốn giao Thanh Khuyết kiếm cho mình, hắn giật nảy cả mình.

Thanh Thanh Huyết kiếm này, xuất ra đấu giá, không có năm vạn linh thạch hạ phẩm, căn bản không thể nào có được!

Nhưng Mục Vân thế mà cứ như vậy vô duyên vô cớ đưa cho mình.

Phù phù!

Đột nhiên, hai đầu gối của Mặc Dương khẽ cong, quỳ trên mặt đất, nói:

- Mục đạo sư, Mặc Dương ta cho tới nay ngang ngược càn rỡ, bất cần đời, lần này, ta nhất định sẽ thắng như tát vào mặt bọn hắn, mời Mục đạo sư thu ta làm đồ đệ!

- Thu ngươi làm đồ đệ?

Mục Vân nhìn bộ dáng Mặc Dương thành kính, lắc đầu, nói:

- Không được, không được, thiên phú ngươi quá kém, làm đồ đệ của ta, quá mất mặt!

- A?

Nghe được lời này, sắc mặt của Mặc Dương ảm đạm đi.

- Nhưng... Nếu như ngươi thắng Mặc Hải, ta có thể thu ngươi làm đồ đệ, có duyên làm đồ đệ của ta hay không, thì phải xem ngươi!

- Không có vấn đề!

Mặc Dương đứng lên, vuốt ve Thanh Khuyết Kiếm trong tay, một trận nhảy cẫng.

- Đưa kiếm đây!

Mục Vân hơi mở miệng, nhìn Mặc Dương nói:

- Đạo sư gần đây lĩnh ngộ được một thức kiếm chiêu, còn chưa đạt được viên mãn, hi vọng ngươi thấy, mong ngươi có thể lĩnh ngộ được, cũng dễ dàng cho ngươi học tập Thanh Vân Kiếm Pháp!

Mục Vân vừa nói, cầm lấy Thanh Khuyết Kiếm, đứng tại chỗ, hít sâu thở ra một hơi.

Đinh...

Một tiếng vang vang lên, Mục Vân cẩn thận nhớ lại một thức Bổ Ảnh Chi Kiếm những ngày qua lĩnh ngộ.

Hắn đang suy nghĩ, như thế nào mới có thể thi triển ra một thức hoàn mỹ kia.

Mục Vân có thể cảm giác được, trong một kiếm này, điểm tinh túy nằm ở lúc bổ ra, nhưng bổ như thế nào, từ đầu đến cuối hắn không nắm được điểm mấu chốt.

- Một kiếm này của ta, tên là Bổ Ảnh Chi Kiếm, kiếm ra, bổ ảnh.

Thanh Khuyết Kiếm trong tay Mục Vân khẽ run lên, mở miệng nói:

- Bổ ảnh, không phải bổ, mà là giết, sát phạt!

Mặc Dương cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.

Thân thể của Mục Vân thẳng tắp, toàn tâm tập trung.

Mặc dù một thức Bổ Ảnh Chi Kiếm này, hắn vẫn chưa khống chế được, nhưng hắn có thể xác định, nếu có thể thi triển ra một kiếm này, tuyệt đối có thể làm cho Mặc Dương lĩnh ngộ.

Về phần lĩnh ngộ bao nhiêu, cũng chỉ có thể nhìn bản lãnh của Mặc Dương!

- Bổ Ảnh Chi Kiếm!

Quát khẽ một tiếng, bàn tay của Mục Vân thẳng tắp, một đạo âm thanh vù vù, đột nhiên vang lên.

Khanh... Phách phách

Âm thanh kiếm sắt bén đâm rách, lần này, ngoài dự liệu, Mục Vân lại cảm giác được rất hòa hợp, một kiếm này đâm ra vô cùng trôi chảy.
Chương 74 Thổ lộ tâm ý

Bổ Ảnh Chi Kiếm, xong rồi!

Đinh đinh đinh...

Một kiếm viên mãn kết thúc, trong phòng luyện khí, trên mặt tường cách mười mấy mét, vô tình xuất hiện mấy trăm đạo vết kiếm.

Mỗi một đạo vết kiếm, giao thoa tổ chức vào nhau, tạo thành một bóng người.

Bóng người vô cùng nổi bật, lõm lên, sinh động như thật, quả thực giống nhau như đúc Tần Mộng Dao đứng tại chỗ.

Đây là thân ảnh Tần Mộng Dao!

- Mục Vân...

Không nghĩ tới Mục Vân lại dám lấy chính mình làm mục tiêu công kích trong tưởng tượng dưới một thức Bổ Ảnh Chi Kiếm này, Tần Mộng Dao nghiến chặt răng ngà, âm thanh kèn kẹt vang lên.

Giờ phút này, các đạo vết kiếm chồng chất tạo thành cái bóng, hiển nhiên tựa như dáng vẻ nàng không mặc quần áo, thậm chí phía dưới bộ dáng còn có chút cỏ dại rậm rạp...

- Khụ khụ... Mặc Dương, một kiếm này, lĩnh ngộ cho tốt, đạo sư còn có việc, đi trước!

Lời nói vừa rơi xuống, Mục Vân xoay người một cái, vội vàng chạy khỏi phòng luyện khí sư.

- Ha ha...

Tề Minh nhìn thấy Tần Mộng Dao đuổi theo Mục Vân rời đi, cười khổ nói:

- Mặc Dương, ngươi có cảm giác hay không, bây giờ nhìn lại, Tần đạo sư và Mục đạo sư rất xứng, mà Tần đạo sư hình như có chút thích Mục đạo sư, chính ngươi còn không biết, nàng vừa rồi còn nhìn lén... Mặc Dương, Mặc Dương...

Lúc này, Tề Minh lại là phát hiện Mặc Dương giống như kẻ ngốc đứng đơ tại chỗ, không nhúc nhích.

- Gia hỏa này...

Tề Minh nhìn Mặc Dương đứng ngốc tại chỗ, cũng không để ý tới, trực tiếp ngồi xuống, bắt đầu lĩnh hội mấy đạo khế văn Mục Vân vừa mới lưu lại.

Hắn đã trở thành đồ đệ của Mục Vân, thời điểm tranh tài, nhất định không thể làm cho sư phụ mất mặt!

- Mục Vân, ngươi tên hỗn này này, đứng lại cho ta!

Bên ngoài Bắc Vân học viện, Tần Mộng Dao mặc một bộ váy dài màu xanh, các loại băng cầu trong tay không ngừng ném ra ngoài, xuyên qua không trung xung kích đến phía trước trên thân thể Mục Vân.

- Không phải chỉ là coi cô thành mục tiêu công kích mà thôi, cần thiết như vậy hay không?

- Ngươi... Ngươi còn không biết xấu hổ nói! Đứng lại cho ta!

Nghĩ đến bóng người kia do vết kiếm tạo thành, gương mặt xinh đẹp của Tần Mộng Dao lại đỏ bừng, lần nữa đuổi theo.

...........

Ban đêm, trăng sáng treo cao, gió lớn lạnh lẽo quét qua, trên nóc một căn phòng Bắc Vân học viện, hai thân ảnh lẳng lặng ngồi đứng.

- Mục Vân, đến bây giờ ta vẫn rất hiếu kì, vì sao ngươi đi vào Bắc Vân thành mười năm, bị ức hiếp mười năm, vẫn luôn nhẫn nhịn, bây giờ, ngươi lại lựa chọn thể hiện ra thiên phú của mình đây?

Vả mồ hôi!

Hắn thật vất vả mới dập tắt được lửa giận của Tần Mộng Dao, hiện tại lại hỏi ra vấn đề này.

- Nói như thế nào đây!

Suy nghĩ nửa khắc, Mục Vân đáp:

- Người ta muốn đối đầu, không phải những thiên tài ở Bắc Vân thành, mà là Nam Vân Đế Quốc, ta biết trong Mục gia ở Nam Vân thành, có rất nhiều người muốn giết ta!

- Vậy bây giờ ngươi có thể đối mặt những người kia sao?

Tần Mộng Dao quay sang, bàn tay xoa lấy gương mặt, cẩn thận nói.

Mục Vân cười khổ lắc đầu, thực sự không biết trả lời như thế nào.

Đến bây giờ, hắn cũng không biết một tí gì về Mục gia ở đế đô, vì ký ức trong cơ thể Mục Vân trước kia cũng chỉ dừng lại ở chín tuổi.

Nhưng có mấy bóng người lại khắc thật sâu vào trong đầu Mục Vân.

Cho dù là quá khứ mười năm, trước đó, Mục Vân cũng chưa từng quên.

“Ngươi yên tâm, những người kia, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ giúp ngươi dọn dẹp sạch sẽ!”

Mục Vân tự thì thầm sâu tận đáy lòng, rồi thở phào nhẹ nhõm.

- Mục Vân, ngươi yên tâm, ngươi không thể đối mặt, ta sẽ cùng ngươi đối mặt, cùng ngươi đi đến cuối cùng, làm chuyện ngươi muốn làm!

Đột nhiên, Tần Mộng Dao đang im lặng mở miệng nói, giọng nàng tràn ngập kiên định!

- Hửm?

Mục Vân nghe được lời của nàng, trong lòng hắn run lên, trong đầu hắn đột nhiên hiển hiện một thân ảnh.

Năm đó, câu nói này, bóng người xinh đẹp kia đã từng tự nhủ qua. Đáng tiếc cảnh còn người mất, mọi việc đều đã không còn.

- Hắc hắc!

Mục Vân quay sang, cười hắc hắc nói:

- Cô thật nguyện ý giúp ta? Làm chuyện ta muốn làm?

- Ừm, mạng của ta là ngươi cứu, ta tự nhiên sẽ giúp ngươi!

- Khụ khụ... Vậy ta có thể kiểm tra cô...

Mục Vân nói xong, hai mắt hắn lại khiêu khích nhìn chằm chằm trước ngực Tần Mộng Dao.

- Cút!

Một quả cầu băng xuất hiện, bàn tay của Mục Vân trong nháy mắt bị quả cầu bao trùm, hai cánh tay hắn bị trói cùng một chỗ, động một cái cũng không thể động!

- Hiện tại, nhìn ngươi còn có thể dùng thủ đoạn gì!

Tần Mộng Dao đắc ý liếc nhìn Mục Vân, trên mặt nàng lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhân giành được thắng lợi.

Nàng mười chín tuổi, mới biết yêu, nàng vốn cho rằng mình chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, đối với mọi việc đều là thái độ hờ hững, thậm chí đính hôn với Mục Vân, đã từng là phế vật nổi tiếng khắp Bắc Vân thành, nàng đều không phản kháng.

Nhưng mọi việc đều đã thay đổi!

Từ khi Mục Vân xuất hiện, mọi việc đều lệch khỏi quỹ đạo.

Hàn độc trên người nàng được giải, thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, thực lực của nàng đột phá bước dài.

Nàng phát hiện, Mục Vân không hề giống như lời đồn trong miệng mọi người, nàng dần dần bị hấp dẫn.

Tần Mộng Dao thậm chí cảm thấy rất kì lạ.

Nếu Mục Vân vẫn là phế vật, nàng vẫn là thiên kiêu chi nữ sống không quá hai mươi tuổi, mọi việc cũng sẽ không xảy ra.

- Mục Vân, ta thích ngươi, ta muốn làm nữ nhân của ngươi!

Đột nhiên, Tần Mộng Dao nhìn thẳng hai mắt Mục Vân, kinh ngạc mở miệng nói.

- Cái gì...?

Mục Vân đang suy nghĩ như thế nào tránh thoát được sự trói buộc của Tần Mộng Dao, nghe được câu này, hắn lập tức ngây ngốc.

Sau một khắc, Tần Mộng Dao cúi người, đôi môi của nàng không cho hắn từ chối, dán lên môi hắn.

Một cảm giác mềm mại trơn trụi, tiến vào trong miệng Mục Vân.

Trong nháy mắt, đầu của Mục Vân trống không.

Sống lại một đời, hắn chưa từng có nghĩ tới chuyện liên quan tới nữ nhân.

Nhưng tối nay, hành động của Tần Mộng Dao lại khiến hắn khiếp sợ không thôi.

Không thể không nói, Tần Mộng Dao là một vị tuyệt thế mỹ nữ, mà sau khi nàng thức tỉnh Băng Hoàng Thần Phách, bản thân khí chất của nàng càng lộ ra dáng vẻ cao quý băng lãnh.

Nữ nhân như vậy là nam nhân thì sẽ càng muốn chinh phục!

Trong lòng Mục Vân run lên.

Bây giờ, mình không xứng với nàng sao? Làm sao có thể! Kiếp trước, hắn là Tiên Vương, nên kiếp này, Mục Vân nhất định lại lần nữa bước vào Đại Thiên thế giới.

Đã như vậy, vậy còn có cái gì không thể tiếp nhận?

Răng rắc... Đột nhiên, một âm thanh vỡ vụn vang lên, hai tay của Mục Vân được cởi bỏ trói buộc, vội vàng đẩy ra Tần Mộng Dao.

- Thế nào rồi? Chẳng lẽ ngươi không vui sao?

- Không vui? Làm sao có thể?

Mục Vân cười hắc hắc nói:

- Chỉ là loại chuyện này, sao có thể để nữ tử làm trước được!

Lời nói vừa rơi xuống, Mục Vân không nói hai lời, môi hắn bá đạo bao trùm cánh môi của nàng.

Một cảm giác mềm mại, khiến Mục Vân lâm vào tiên cảnh.

Dần dần, hai tay của hắn bắt đầu không yên phận, lặng lẽ chui vào trong quần áo Tần Mộng Dao, dần dần di chuyển lên hai ngọn núi hùng vĩ treo trên người nàng.

- Chúng ta... Còn đang trên nóc phòng... Vạn nhất có người đi ngang qua...

Tần Mộng Dao giãy dụa lấy, sắc mặt nàng đỏ lên.

- Ai dám nhìn, ta móc mắt của hắn!
Chương 75 Oanh động toàn trường

Sau đó, hắn kéo qua Tần Mộng Dao, hai người thuận thế lăn một vòng, rơi xuống trong rãnh giữa mái phòng.

- Như vậy, không ai có thể nhìn thấy!

Mục Vân cười đắc ý, hoàn toàn không kiêng nể gì cả, đôi tay của hắn được nước lấn tới trèo lên cao phong.

Cùng lúc đó, váy ngắn dưới hạ thân của Tần Mộng Dao được vén lên, cặp đùi đẹp thon dài, triệt để bại lộ trước mắt Mục Vân.

Giở trò, trong lúc nhất thời, đôi tay của hắn không ngừng di chuyển.

Mỗi khi Tần Mộng Dao muốn từ chối, Mục Vân lại dùng miệng ngăn chặn môi của nàng, kết quả nàng chỉ có thể phát ra âm thanh ừ ha ha.

Trăng đêm dần nhô lên, nhiệt độ lại lần nữa hạ xuống mấy phần.

Hai thân ảnh ngồi dậy từ trong rãnh kia.

Tần Mộng Dao không ngừng sửa sang lấy quần áo, mặt nàng đỏ bừng gò má như mật đào, sắc đẹp của nàng càng thêm khiến người ta khó chịu trong người.

Một bên khác, Mục Vân lại vuốt tiểu đệ của mình, để nó ngoan ngoãn đi ngủ.

Một trận mây mưa bất chợt, chỉ là Tần Mộng Dao lại chết sống không để Mục Vân chân chính động thủ, khiến hắn chỉ có thể dùng tay và miệng nếm một ít ngon ngọt.

- Biết ngay huynh là một tên biến thái mà!

Tần Mộng Dao nhìn thấy Mục Vân vẫn còn chưa chịu thành thật, nàng trừng to mắt.

- Đây cũng không có cách nào khác, nam nhân nhìn thấy muội, ai không muốn nắm giữ, ta đây vẫn tính là đã rất kiềm chế rồi!

Mục Vân khổ sở nói:

- Mà lại, để băng sơn đại tiểu thư thổ lộ với ta, không kích động mới là lạ!

- Huynh...

- Được, ta là tên hỗn đản!

Mục Vân cười hắc hắc, rồi kéo Tần Mộng Dao ôm vào lòng, nhìn ánh trăng trên trời cao, trong lòng hắn đang hiểu ra.

Ở kiếp trước, hắn chỉ lo truy cầu võ đạo cực hạn, lại quên đi bên người có rất nhiều người, rất nhiều chuyện.

Đã sống lại một đời, vậy hắn sẽ phải chân chính từ bỏ cừu hận, muốn làm gì, làm thế nào, không uổng phí kiếp này sống lại!

- Dao nhi, Băng Hoàng Thần Phách trong cơ thể muội chính là thể phách thần thú chí cao vô thượng trong Ngàn Vạn Đại Thế Giới, một khi thức tỉnh, tương lai của muội nhất định sẽ bước vào cường giả siêu cấp trong Ngàn Vạn Đại Thế Giới!

- Ngàn Vạn Đại Thế Giới? Đó là nơi nào?

Tần Mộng Dao ngẩng đầu, ngây thơ hỏi:

- Gần đây, ta cảm giác trong cơ thể mình thức tỉnh rất nhiều ký ức không phải của ta, hình như có cái gì Thần giới, Thương Mang giới, đều là những chuyện ta không hiểu!

Thần giới?

Thương Mang giới, Mục Vân lại từng nghe qua, nhưng Thần giới, Mục Vân lại là lần đầu tiên nghe đến.

- Bắc Vân thành, chỉ là một tòa thành thị thuộc Nam Vân Đế Quốc, mà Nam Vân Đế Quốc chỉ là một đế quốc trên Thiên Vận đại lục mà thôi, Thiên Vận đại lục thì lại là một khối đại lục trong Ba Ngàn Tiểu Thế Giới!

- Thế giới lớn hơn rất nhiều so với kiến thức muội biết, về sau muội sẽ hiểu!

- Ừm, ta mặc kệ thế giới này lớn bao nhiêu, chỉ cần huynh ở bên cạnh ta, nơi đó chính là thế giới của ta!

Tần Mộng Dao vùi đầu vào trong ngực Mục Vân, thẹn thùng nói.

Thời gian một đêm, hai người hưởng thụ lấy không gian riêng của mình, sau khi xuyên qua lớp cửa sổ giấy cuối cùng, trong nháy mắt giữa hai người trở nên vô cùng thân mật.

Mà ngày thứ hai, khi hai người tay nắm tay bước đi trong Bắc Vân học viện, toàn bộ Bắc Vân học viện đã hoàn toàn sôi trào lên!

Đạo sư phế vật đại danh đỉnh đỉnh của Bắc Vân học viện - Mục Vân lại đi cùng với mỹ nữ đạo sư đệ nhất của Bắc Vân học viện.

Một màn này gần như khiến tất cả mọi người của Bắc Vân học viện mở rộng tầm mắt!

Phanh...

Trong một phòng của học viện, một chiếc ghế ầm vang vỡ vụn.

Sắc mặt Điêu Á Đông tái xanh, đứng ở trước bàn, thân thể nhịn không được run rẩy.

- Khó trách Tần Mộng Dao sẽ tới sơ cấp ngũ ban dạy bảo đám rác rưởi kia, thì ra là thế, đến cùng tên phế vật Mục Vân này có gì hấp dẫn nàng?

- Điêu đạo sư không nên tức giận, khẳng định là phế vật Mục Vân kia đã dùng biện pháp gì uy hiếp Tần đạo sư, bằng không thì...

- Đông Phương Ngọc đâu? Nếu hắn thấy cảnh này, sợ rằng sẽ lập tức nhảy ra giết Mục Vân!

Điêu Á Đông giận không kềm được nói.

- Ngày đó Đông Phương Ngọc đến Bắc Vân sơn mạch, sau đó vẫn luôn bặt vô âm tín, ngươi cũng biết, Bắc Vân sơn mạch kia có đi không về rất bình thường!

- Phế vật!

Một bàn tay đập nát bàn gỗ, ngón tay Điêu Á Đông run rẩy, quát:

- Nói với ba người Tề Vân, Mặc Hải, Uông Vân Kỳ, tranh tài nhất định phải thắng, nếu ai thua, Điêu Á Đông ta sẽ trục xuất người đó ra khỏi cao cấp tam ban!

- Vâng!

Người trước mặt nhìn thấy bộ dáng Điêu Á Đông giận không kềm được, cũng không dám mở miệng nữa, sau khi lên tiếng đồng ý thì cẩn thận từng li từng tí rời khỏi công thất.

- Mục Vân, ngươi tốt, ngươi rất tốt, Điêu Á Đông ta ngược lại muốn xem thử, đến tột cùng ai có thể cười đến cuối cùng!

Lời nói lạnh như băng, song quyền Điêu Á Đông nắm chặt, vang lên âm thanh lạch cạch.

- Con mẹ nó!

Ngay khi Mục Vân và Tần Mộng Dao tay trong tay xuất hiện trước mặt Mặc Dương và Tề Minh, Tề Minh luôn luôn kiệm lời ít nói cũng nhịn không được chửi tục.

- Mục đạo sư, ngươi quả thực chính là thần tượng của ta!

- Sư phụ, xin nhận đồ nhi cúi đầu!

Hai người gần như đồng thời mở miệng, mặt mũi tràn đầy ao ước nhìn Mục Vân. Tần Mộng Dao có thể nói là đệ nhất mỹ nữ được toàn bộ Bắc Vân thành công nhận, trước đó, nàng làm cho đám người thổn thức, chú định là đóa hoa sống không quá hai mươi tuổi, sắp héo tàn, khó tránh khỏi để người thở dài.

Nhưng bây giờ, hàn độc trên người Tần Mộng Dao đã bị giải, thiên phú hiện ra, thực lực như bay nhanh.

Mà bây giờ Mục Vân lại bắt được trái tim của Tần Mộng Dao, quả thực là tin tức quá kinh người.

Trong lúc nhất thời, tin tức này nhanh chóng truyền bá với tốc độ nhanh như gió trong Bắc Vân học viện, tại Bắc Vân thành.

- Nhìn cái gì vậy, đừng nhìn, tranh thủ thời gian tu luyện cho ta đi, thua tranh tài, ta sẽ khiến hai ngươi chịu không nổi!

Mục Vân nhịn không được quát, bị hai người nhìn chằm chằm như vậy, hắn thật sự có chút không chịu đựng nổi!

- Vâng, sư phụ sư mẫu, ta trước cáo từ!

- Mục đạo sư, Tần đạo sư, gặp lại!

Bị hai người trêu chọc, sắc mặt Tần Mộng Dao đỏ lên, thế nhưng ngọc thủ lại vẫn y như cũ cầm thật chặt bàn tay của Mục Vân.

- A, đường đường là Mục đại phế vật mà lại có thể theo đuổi được đệ nhất mỹ nữ Tần Mộng Dao của Bắc Vân thành chúng ta, quả thực là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, kỳ tích!

Nhưng đang lúc Tề Minh và Mặc Dương chuẩn bị rời khỏi thì một tiếng cười trêu tức lại đột nhiên vang lên.

Xoay người, mấy bóng người xuất hiện trước mặt mấy người.

Một người cầm đầu mặc một bộ trường sam màu đen, khuôn mặt lạnh lùng.

Một thiếu niên bên cạnh hắn, dáng người hơi mập, nhìn có phần dáng vẻ sưng vù, người mở miệng, đúng là hắn.

- Mặc Hải, ngươi tới nơi này làm gì?

Nhìn thấy người tới, Mặc Dương sầm mặt lại, nhịn không được khẽ nói.

- Đến xem đường đường là Mục đại phế vật, làm sao thu hoạch được mỹ nhân tâm!

Mặc Hải tiến lên một bước, trêu tức nhìn Mặc Dương, cười nhạo nói:

- Mặc Dương, ngươi sẽ không tưởng là tiến vào nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh là sẽ ganh đua cao thấp với ta chứ? Phế vật chính là phế vật, đừng có si tâm vọng tưởng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom