• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vô Thượng Thần Đế (2 Viewers)

  • Chương 86-90

Chương 86 Kiếm Ý (1)

Trong lúc nhất thời, hai nhân ảnh vừa đi vừa về né tránh trên lôi đài, kiếm khí vô hình, thế nhưng uy lực và lực sát thương của mỗi một kiếm đâm ra, cho dù là một ít học viên đứng ở ngoài lôi đài cũng cảm thấy rõ ràng.

- Thác Nguyên Kiếm Ấn!

- Thanh Vân Trực Thượng!

- Phong Hải Chi Trảm!

- Thanh Vân Thiên Ngoại!

...

Theo hai người không ngừng giao thủ, đám người lại phát hiện dị thường.

Mỗi một lần Điêu Á Vân công kích đều nhìn như dữ dội, thế nhưng Mặc Dương quay tới, chuyển qua, sử dụng đều là mấy chiêu kiếm kỹ kia.

Nhưng Điêu Á Vân hình như từ đầu đến cuối không cách nào đột phá phòng ngự của hắn.

Thậm chí thỉnh thoảng, Mặc Dương sẽ còn bắt đến cơ hội phản kích.

- Không thể nào, Mặc Dương chỉ dùng một bộ kiếm thuật đã chống đỡ được nhiều loại kiếm thuật như thế của Điêu Á Vân, làm sao có thể?

- Mà ngươi xem, hắn còn có thể thỉnh thoảng tránh né cứng đối cứng với Điêu Á Vân, tiến hành phản kích!

- Cái rắm, các ngươi biết cái gì, đó là Điêu Á Vân đang đùa giỡn Mặc Dương, nước ấm nấu thanh oa, các ngươi biết chứ?

- Tám thành là như thế, bằng không thì chỉ sợ giao chiến giữa hai người đã sớm kết thúc.

Trong đám người vang lên nghị luận ầm ĩ.

Rất nhiều người không rõ, vì sao Điêu Á Vân không một kích đánh tan Mặc Dương, ngược lại là hai người giống như chia thành hai bên thái cực.

Bọn hắn sao có thể hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Điêu Á Vân giờ phút này.

Hắn không phải là không muốn nhanh chóng đánh bại Mặc Dương.

Chỉ là, Mặc Dương lật qua lật lại chính là mấy chiêu kiếm kỹ kia, thế nhưng hết lần này tới lần khác mấy chiêu kiếm kỹ kia, vô luận hắn sử dụng cái gì đều không phá giải được.

Dùng bất biến ứng vạn biến!

Trận này đánh thực sự là biệt khuất!

Chẳng lẽ phải sử dụng một chiêu kia mới có thể đánh bại hắn? Giờ phút này, trong lòng Điêu Á Vân vô cùng biệt khuất, chỉ là một trận chiến này, hắn nhất định phải thắng, cho nên vô luận sử dụng cái gì, đều sẽ không tiếc.

Giết!

Trong lòng định ra tâm niệm, thân hình Điêu Á Vân lóe lên, lao nhanh ra.

- Vạn Ảnh Trảm Thần Sát!

Rít lên một tiếng, lực lượng toàn thân Điêu Á Vân xảy ra biến hóa, thanh văn trường kiếm trong tay không ngừng quơ múa.

Dần dần, đám người chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đại biến.

Thân thể Điêu Á Vân nhìn nhẹ nhàng, mà thanh văn trường kiếm trong tay hắn lạ vào lúc này trở nên mờ đi.

- Không ngờ hắn lại sử dụng một chiêu này...

Nhìn thấy Điêu Á Vân trên lôi đài, trong lòng Điêu Á Đông rung động nói.

Hắn hiểu rất rõ đối với người đệ đệ này của mình, từ trước đến nay Điêu Á Vân tâm cao khí ngạo, trừ phi là giao chiến với đối thủ vượt cấp thì mới có thể xuất ra một chiêu này.

Mà lại không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không thi triển ra Vạn Ảnh Trảm Thần Sát.

Mặc Dương này lại buộc hắn sử xuất một chiêu này!

- Đệ đệ, ngươi nhất định phải thắng!

Nhìn thấy Điêu Á Vân trên lôi đài lộ ra biểu lộ hết sức chăm chú, trong lòng Điêu Á Đông khẩn trương lên.

Một trận chiến này, không chỉ liên quan đến thanh danh cao cấp tam ban của hắn, càng liên quan đến địa vị của Điêu Á Đông hắn tại Bắc Vân học viện, cùng với danh tiếng thiên tài Điêu Á Vân.

Một khi bị thua, danh tiếng thập đại thiên tài của Điêu Á Vân sẽ bị Mặc Dương thay thế.

Dù sao, ai sẽ nhớ kỹ một thiên tài bị thua!

- Giết!

Bàn tay Điêu Á Vân không ngừng vung vẩy, cuối cùng, thanh văn trường kiếm trong tay hắn hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa, khi người ta không cách nào nhìn thấy thân kiếm, hắn triệt để bộc phát.

Một tiếng chém giết, Điêu Á Vân đột nhiên dừng lại.

Hưu hưu hưu...

Trong chốc lát, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên, toàn bộ trên lôi đài, tiếng gió rít gào, kiếm khí tung hoành.

Vạn Ảnh Trảm Thần Sát!

Vạn ảnh!

Cái này quả nhiên là vạn ảnh chi sát, từng kiếm ảnh từ trước người Điêu Á Vân bắn ra.

Kiếm khí đông đảo như thế, quả thực làm cho người ta hoài nghi, cái này còn có thể là tích lũy và bộc phát mà võ giả Ngưng Mạch cảnh có thể làm được sao?

Điêu Á Vân thân là một trong thập đại thiên tài, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Nhìn thấy kiếm khí vô cùng vô tận đập vào mặt, Mặc Dương biến sắc, không ngừng lùi lại.

- Lui? Ngươi có thể lui sao?

Cười lạnh, thanh văn trường kiếm trong tay vung lên, những kiếm khí kia lại theo Điêu Á Vân khống chế, đánh về phía Mặc Dương.

Những kiếm khí kia theo Điêu Á Vân khống chế, cũng thay đổi phương hướng, mục tiêu, chính là Mặc Dương.

Ngay khi vừa nhìn thấy kiếm khí đánh tới, Mặc Dương biết, hắn đã không thể tránh thoát.

Chỉ là hắn cũng hiểu, nếu như chọi cứng, chỉ sợ một trận chiến này sẽ kết thúc.

- Không có cách nào...

Nói nhỏ một tiếng, Mặc Dương hơi nghiêng người bay lên.

- Thanh Vân Lạc Nhật!

Thanh Vân Kiếm Pháp đệ tam thức, Thanh Vân Lạc Nhật.

Nhất lạc thiên, nhị lạc địa, tam lạc thương khung!

Một thức phân tam thức, ba kiếm đồng loạt vung vẩy ra.

Đinh đinh đinh...

Liên tiếp tam thức tế ra, kiếm khí cường đại rơi xuống giống như lưu tinh, nhanh chóng va chạm đến phía trước.

Va chạm mãnh liệt như thế, đánh tan kiếm khí lít nha lít nhít, từng sợi kiếm khí thay đổi phương hướng, lao vùn vụt xung quanh lôi đài.

Vù vù...

Hai bóng người lao ra vùn vụt, đứng ở hai bên lôi đài, làm những tàn dư kiếm khí kia lập tức.

Mà cùng lúc đó, Điêu Á Vân lần nữa tiến lên trước một bước, kiếm khí vô cùng vô tận lại lăng không bay ra, ép thẳng về phía Mặc Dương.

- Ta xem ngươi có thể đỡ ta bao nhiêu đạo kiếm khí!

Điêu Á Vân hừ lạnh một tiếng, thanh văn trường kiếm lần nữa xoay tròn, kiếm khí tung hoành, thế không thể đỡ.

Ken két...

Cùng lúc đó, một bên khác, Mặc Dương vung vẩy trường kiếm, không ngừng đón đỡ kiếm khí một kiếm của Điêu Á Vân, thế nhưng kiếm khí kia thực sự là rất rất nhiều.

Trong lúc nhất thời, cho dù Mặc Dương lần nữa thi triển ra Thanh Vân Lạc Nhật, cũng hoàn toàn không thể nào ngăn cản.

- Phế vật!

Đột nhiên, một tiếng quát vang lên, Điêu Á Vân chân đạp lôi đài, mặt đất vỡ ra răng rắc, mà bóng người của hắn như là một phi yến, nhẹ nhàng bay lên, trường kiếm thẳng ra, đâm về phía trước ngực Mặc Dương.

Mà giờ khắc này, cả người Mặc Dương đang phải phòng bị kiếm khí vô cùng vô tận, sao có thể phòng bị một thức công kích này của Điêu Á Vân, chỉ có thể trừng mắt nhìn trường kiếm đâm về phía mình.

Phốc...

Cuối cùng, một tiếng phốc truyền ra, tiên huyết nở rộ như hoa hồng, trước ngực Mặc Dương bị trường kiếm xuyên qua, tiên huyết không cầm được chảy xuống.

Thổi phù một tiếng vang lên lần nữa, Điêu Á Vân rút trường kiếm ra không lưu tình chút nào, mang theo một mảnh huyết hoa.

Thắng bại, đã rõ!

Phù phù!

Sắc mặt Mặc Dương trắng bệch, kiếm khí bốn phía không bị cản trở đập ở trên người hắn, mặt ngoài thân thể của hắn vỡ ra giống như mạng nhện.

Đó là từng sợi kiếm khí vạch phá tạo thành vết thương kinh khủng.

Khóe miệng Mặc Dương phun tiên huyết, hai đầu gối quỳ xuống đất, ô ô muốn nói gì đó, nhưng lại động một chút cũng không thể động.

Một kiếm đâm trúng yếu hại, lại thêm mấy trăm đạo kiếm khí sát phạt, hắn đã sắp gặp tử vong.

- Đạo sư, còn không tuyên bố kết quả sao?

Điêu Á Vân lạnh lùng nói:

- Ta nghĩ thắng bại, đã rất rõ rồi!

Không sai, thắng bại đã rất rõ.

Cho dù Mặc Dương tiếp qua nghịch thiên thì cũng chỉ là nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh, đối mặt với thiên tài lục trọng Ngưng Mạch cảnh Điêu Á Vân, hắn không có chút hi vọng nào.
Chương 87 Kiếm Ý (2)

- Trận thứ ba...

- Chậm đã!

Đột nhiên, đạo sư đã nhìn không được cả người Mặc Dương vết thương chồng chất, chuẩn bị tuyên bố kết quả thì một tiếng quát đột nhiên vang lên.

- Ta, còn chưa thua!

Đột nhiên, lúc đầu nhìn Mặc Dương khí tức uể oải, hét lớn một tiếng, trong miệng phun ra tiên huyết.

Dần dần, hai đầu gối của hắn thẳng tắp, tay cầm trường kiếm, thế mà là một bước đứng lên từ trên mặt đất.

- Ta còn có thể đánh, ta còn chưa thua!

Gần như chỉ nói một câu, Mặc Dương đã nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng càng thêm trắng nõn mấy phần.

- Thứ không biết chết sống!

Điêu Á Vân cười lạnh nói:

- Không biết Mục đạo sư của các ngươi cho các ngươi ăn Thất Tâm Hoàn gì, người điên không muốn sống thật sao?

- Vậy ta sẽ để ngươi xem, ai là thiên tài, ai là phế vật!

Điêu Á Vân lạnh lùng cười một tiếng, tay cầm trường kiếm, sải bước lên trước:

- Nếu ngươi đã không nhận thua, vậy ta sẽ phế bỏ một tay của ngươi, để ngươi không cách nào cầm kiếm, ta xem ngươi có nhận thua hay không!

Kiếm ra, bóng người Điêu Á Vân lóe lên, thanh văn trường kiếm hướng thẳng về phía tay cầm kiếm của Mặc Dương, muốn chém xuống cánh tay kia.

- Hô...

Mà ngay vào giờ phút này, Mặc Dương ngược lại hơi thở ra một hơi, đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

- Gia hỏa này đang làm gì? Muốn chết sao?

- Ai biết được, không phải là đối thủ, nhưng vẫn không nguyện ý nhận thua, gia hỏa này, thật sự là nghĩ mãi mà không rõ!

- Ta thấy Mục Vân thực sự đã kéo không xuống cái mặt này, đoán chừng trước khi tranh tài đã hạ mệnh lệnh cho bọn hắn, chỉ có thể chết, không thể thua!

Nhìn thấy Mặc Dương đứng tại chỗ giống như đồ đần, đông đảo học viên xung quanh đã nhịn không được nhắm hai mắt lại.

Trận đấu này, từ ban đầu đã định kết quả, Mặc Dương tất thua không thể nghi ngờ.

- Giết!

Quát khẽ một tiếng, Điêu Á Vân cầm kiếm tiến lên, thế không thể đỡ.

- Giết!

Trong nháy mắt, làm Điêu Á Vân sắp tới gần Mặc Dương thời điểm, đột nhiên, Mặc Dương hai mắt mở ra, một cỗ phong duệ chi khí, bỗng nhiên xuất hiện.

Đinh...

Phốc...

Hai âm thanh sau một khắc đột nhiên vang lên, trong chớp nhoáng này, tràng diện nháy mắt yên tĩnh.

- A...

Sau một khắc, một tiếng vang ầm lên, trường kiếm rơi xuống đất, một tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên vang lên.

Tay trái Điêu Á Vân không ngừng che lấy cổ tay phải, tiên huyết rầm rầm chảy ra, nhiễm ẩm ướt lôi đài mặt đất.

Xảy ra chuyện gì?

Sao Điêu Á Vân lại đột nhiên, chỗ cổ tay bị chém?

Nhìn thấy Điêu Á Vân nằm kêu thảm trên lôi đài, một đám học sinh ngốc tại chỗ.

- Kiếm ý!

Đột nhiên, trong đám người, một đạo sư kinh hô một tiếng, không khỏi đứng dậy, nhìn Mặc Dương, trợn mắt hốc mồm.

- Kiếm ý?

Nghe được người đạo sư này la lên, lập tức, trong học viên bộc phát ra một tràng âm thanh thốt lên.

Cái gọi là kiếm ý là võ giả đối kiếm, một loại lý giải cực hạn đối với kiếm thuật, trong lúc võ giả đấu kiếm với đối thủ, kiếm tâm lĩnh ngộ được một loại trạng thái cực hạn, lượng biến gây nên chất biến, sẽ dẫn phát một loại lý giải vượt mức bình thường đối với kiếm thuật của võ giả.

Kiếm ý, vô cùng kinh khủng.

Nếu nói trong toàn bộ Nam Vân Đế Quốc, võ giả có thể trở thành luyện khí sư là vạn người không được một.

Như vậy kiếm giả có thể lĩnh ngộ kiếm ý, càng là phượng mao lân giác!

Một khi một kiếm giả lĩnh ngộ được kiếm ý, đó chính là chú định, một thế này, hắn tuyệt đối là một tuyệt thế Kiếm Thần, loại khủng bố trong đó không cần phải nói.

Một kiếm vừa rồi của Mặc Dương đã vô hạn phục chế một thức lúc trước Mục Vân diễn luyện cho hắn.

Hắn từ đầu đến cuối nhớ kỹ Mục Vân đã nói.

- Nếu như ngươi có thể lĩnh ngộ được một vài thứ từ trong một thức này, chiến thắng Điêu Á Vân cũng không phải là không thể nào!

Thì ra là thế!

Thì ra là thế!

Trong lòng Mặc Dương cuồng hỉ.

Vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn cảm giác được trong lòng mình thanh minh, kiếm trong tay giống như biến thành một bộ phận thân thể của mình, cho nên trong nháy mắt huy kiếm, trong lòng của hắn không có vướng víu, chỉ có một kiếm kia.

Mà một kiếm đó là nhanh như vậy, sắc bén như thế, Điêu Á Vân căn bản không kịp phản ứng.

- Ngươi, nhận thua sao?

Tay cầm trường kiếm, Mặc Dương đi đến trước mặt Điêu Á Vân, trường kiếm chỉ thẳng về phía Điêu Á Vân.

Thời khắc này, bàn tay bị chém đứt của Điêu Á Vân rơi ở một bên, chỗ cổ tay loang lổ vết máu.

- Phế vật, nhận thua sao?

Nhìn thấy Điêu Á Vân không nói, Mặc Dương quát lạnh một tiếng, như là Kiếm Thần, kiếm ý không thể địch nổi nháy mắt bao phủ Điêu Á Vân.

- Ta... Nhận thua!

Giờ khắc này, đối mặt Mặc Dương, Điêu Á Vân lại không có đấu chí.

Tâm của hắn đã sụp đổ dưới một kiếm ý cường đại kia.

- Trận thứ ba, Mặc Dương thắng!

Nương theo âm thanh của đạo sư rơi xuống, xung quanh lôi đài triệt để sôi trào.

Mặc Dương thắng!

Thời khắc mấu chốt, hắn lại có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, kiếm ý được hàng ngàn hàng vạn kiếm khách tha thiết ước mơ, Mặc Dương lại làm được.

Quả thực là kỳ tích!

Phù phù...

Tiếng người huyên náo, Mặc Dương đột nhiên phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất.

Đăng đăng đăng...

Đầu dập trên đất, phát ra âm thanh đông đông đông, Mặc Dương trùng điệp dập đầu ba cái đối với Mục Vân.

- Sư phụ, đồ nhi không phụ kỳ vọng, thắng được tranh tài, sư phụ ở trên nhận đồ nhi cúi đầu!

Âm thanh Mặc Dương nghẹn ngào, thế nhưng chữ chữ âm vang, làm đám người chấn kinh.

- Tiểu tử ngốc...

Nhìn thấy Mặc Dương biểu lộ ngưng nghẹn, Mục Vân dậm chân đi đến lôi đài, cười mắng:

- Làm đến như vậy, còn sợ ta không thu ngươi!

Đỡ Mặc Dương lên, cơ thể trong Mục Vân tuôn ra một luồng chân nguyên dò xét, phát hiện mặc dù Mặc Dương bị thương nặng, thế nhưng trong cơ thể tràn đầy khí tức, lúc trước cho hắn tắm thuốc, hiện tại xem như triệt để bắt đầu phát uy.

- Trận chiến này trở về, cố gắng lĩnh ngộ một phen, đại khái có thể bước vào đến ngũ trọng Ngưng Khí cảnh!

Nhìn Mặc Dương, Mục Vân hơi mở miệng nói.

- Vâng, sư phụ!

Giờ phút này, nhìn Mục Vân, Mặc Dương quả thực cảm giác giống như thần nhân.

Hắn xác thực cảm giác sắp đột phá, thế nhưng Mục Vân lại một ánh mắt xem thấu.

Mà môn Thanh Vân Kiếm Pháp kia, tam đại thức, cửu tiểu thức, thức thức tinh túy, tuyệt không thể tả!

Nếu như một trận chiến này, không có Thanh Vân Kiếm Pháp, hắn sớm đã là bị thua, căn bản không thể nào tiếp tục chống đỡ.

- Ba trận tranh tài, sơ cấp ngũ ban toàn thắng, chúc mừng Mục Vân đạo sư...

- Chậm đã!

Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp vang lên.

Điêu Á Đông đi đến trên lôi đài, ánh mắt thâm trầm như muốn chảy ra máu.

- Ai u, thế nào, thua không phục sao?

Nhìn sắc mặt Điêu Á Đông lạnh lẽo, Mục Vân giễu giễu nói:

- Nếu không, Điêu đạo sư lại lựa chọn mấy tên học viên khá mạnh đánh một trận với sơ cấp ngũ ban?

- Đương nhiên không phải!

Đối mặt Mục Vân khiêu khích, Điêu Á Vân khẽ mỉm cười nói:

- Mục đạo sư, chúc mừng ngươi thắng cao cấp tam ban của ta, có thể tấn cấp làm đạo sư trung cấp!

- Chỉ là ta cho rằng, Mục đạo sư có thể ở trên một tầng lầu, trực tiếp tấn cấp đạo sư cao cấp, chắc hẳn sẽ tốt hơn!

- Ồ?

- Hiện tại trước mắt đang có cơ hội này, không biết Mục đạo sư có dám tiếp hay không?
Chương 88 Chỉ cần một kiếm trướcTiếp

- Nói nghe một chút!

- Hiện tại, Mục đạo sư có thể đánh một trận với ta, thắng, Mục đạo sư chính là đạo sư cao cấp của học viện, như thế nào?

Điêu Á Vân mỉm cười nói:

- Ta nghĩ, ba vị học viên của Mục đạo sư đánh bại ba vị học viên của cao cấp tam ban ta, năng lực của Mục đạo sư chấp giáo đã có thể thấy được chút ít, nếu Mục đạo sư có thể đánh bại Điêu Á Vân ta, trở thành học viện đạo sư cao cấp cũng là hợp tình lý?

- Khiêu chiến à...

Nhìn Điêu Á Vân tự đắc, Mục Vân cười hắc hắc, chắp tay nói:

- Mời!

- Mục đạo sư!

- Mục đạo sư!

- Mục Vân!

Không ngờ Mục Vân lại đáp ứng, mấy người Tề Minh, Mặc Dương, Tần Mộng Dao biến sắc, muốn ngăn cản.

Mục Vân đáp ứng như vậy, thực sự có chút hành động theo cảm tính.

Điêu Á Đông, một trong tam đại đạo sư thiên tài của học viện, cũng không phải đạo sư bình thường có thể so sánh được!

Điêu Á Đông, ba năm trước đây, là nhân vật thiên tài, nổi tiếng hiển hách Điêu gia.

Một trận chiến thành danh, trận chiến đó hắn dùng cảnh giới tam trọng Dịch Cân cảnh, đánh bại một võ giả có cấp bậc ngũ trọng Ngưng Khí cảnh.

Sau đó, toàn bộ Bắc Vân thành, uy danh của hắn lan xa.

Sau khi, hắn tiến vào Bắc Vân học viện là đạo sư, trong thời gian một năm, từ đạo sư cấp thấp, thông qua khảo hạch thăng cấp thành đạo sư trung cấp, sau đó lại trở thành đạo sư cao cấp.

Trong Bắc Vân học viện bên, còn có Đông Phương Ngọc, Uông Thanh Phong, ba người được gọi là ba đại thiên tài đạo sư.

Bây giờ, Điêu Á Đông đã bước vào cảnh giới nhục thể bát trọng Tụ Đan cảnh.

Tụ Đan cảnh chính là đan điền của võ giả đã hội tụ, chân nguyên hùng hậu, chân nguyên của bát trọng Tụ Đan cảnh không chỉ mênh mông hơn so với thất trọng Ngưng Nguyên cảnh, thuộc tính chân nguyên cũng hoàn toàn không giống với thất trọng Ngưng Nguyên cảnh!

Tần Mộng Dao tự nhiên biết trong thời gian một tháng này Mục Vân đã thăng cấp, chỉ là cho dù Mục Vân đột phá, hắn cũng chỉ là thất trọng Ngưng Nguyên cảnh.

Còn Điêu Á Đông, một năm trước, hắn đã là bát trọng Tụ Đan cảnh cảnh giới.

Chênh lệch giữa hai bên không phải chỉ là một chút!

Nếu nói võ giả thất trọng chính là đăng đường nhập thất, vậy võ giả bát trọng chính là con đường võ đạo của võ giả lại được lớn mạnh một bậc.

- Mời!

Mục Vân nhìn Điêu Á Vân, như không có nghe được sự gào thét ngăn cản điên cuồng của Tần Mộng Dao, Tề Minh, đi thẳng tới giữa lôi đài.

- Được!

Mục Vân nhìn thấy Điêu Á Đông quả nhiên là chịu đựng không nổi khiêu khích, đáp ứng khiêu chiến, trong lòng hắn rất vui mừng.

Hôm nay ba trận chiến này, lớp ba cao cấp hắn toàn thua, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.

Mà Điêu Á Vân, đệ đệ của hắn bị một kiếm của Mặc Dương chém rời bàn tay, ngày sau chính là một phế nhân.

Khiêu khích như vậy, nếu như Điêu Á Đông hắn không một tiếng động đón lấy, toàn bộ học viện kia, ngày sau nơi nào còn có nơi cho hắn dừng chân.

- Điêu đạo sư, không biết, ngươi phải chăng biết quy định học viện, nếu như ta thắng, sẽ có thể tấn thăng đạo sư cao cấp...

- Tự nhiên biết!

Điêu Á Đông tự tin nói:

- Bài kiểm tra thăng cấp thành đạo sư cao cấp, vốn là phải chiến thắng một đạo sư cao cấp học viện, những điều kiện khác Mục đạo sư ngươi đều phù hợp, chiến thắng ta, thì có thể trở thành một đạo sư cao cấp!

- Chỉ tiếc... Ngươi sẽ không thắng!

Câu nói này, Điêu Á Đông lại chậm rãi nói thầm ở trong lòng.

- Tốt, đã như vậy, bắt đầu đi!

Mục Vân đi đến giữa sàn đấu, nói với Mặc Dương ở một bên:

- Đồ đệ bảo bối, ngươi mau đưa Thanh Khuyết Kiếm cho sư phụ!

- Vâng!

Không nói hai lời, Mặc Dương đã ném Thanh Khuyết Kiếm lên lôi đài.

Vừa mới bắt đầu đã dùng kiếm?

Điêu Á Đông nhìn thấy hành động này của Mục Vân, hắn hơi sững sờ.

- Gia hỏa này, đúng là lại đang tìm đường chết!

Điêu Á Đông vô thức cho rằng, Mục Vân ngay lập tức dùng kiếm, vì hắn hiểu được, đánh với mình một trận, không sử dụng kiếm, hắn khả năng ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi.

- Bắt đầu sao?

Mục Vân trong tay cầm Thanh Khuyết Kiếm, buồn bực ngán ngẩm nói.

- Bắt đầu!

Lời nói vừa rơi xuống, trên sàn đấu, hai thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng, chung quanh lôi đài, đông đảo đệ tử tản ra, nhìn chăm chú vào hai người.

Một trận chiến này so với ba trận vừa rồi đều muốn rung động lòng người hơn.

Trước đó Mục Vân vẫn luôn là phế vật, hắn làm sao dạy bảo Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ, ba người chiến thắng lớp ba cao cấp? Chẳng lẽ là dựa vào sự trợ giúp của Tần Mộng Dao?

Sau trận chiến này, tất cả mọi người sẽ hiểu.

- Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình!

Quát khẽ một tiếng, Điêu Á Đông vung vẩy hai tay, chân nguyên khủng bố như một con Giao Long lao lên biển cả, trong lúc mơ hồ truyền đến âm thanh gào thét, làm đau nhứt màng nhĩ người khác.

Bành bành bành...

Trong khoảnh khắc, trên lôi đài, tiếng nổ tung vang lên, mặt đất sàn đấu lại không chịu nổi lực lượng chân nguyên bộc phát, hoàn toàn nổ tung.

- Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình, Điêu Á Đông lại xuất ra một chiêu này, xem ra hắn muốn đưa Mục Vân vào chỗ chết!

- Ừm? Không thể nào!

Nơi xa đứng trên đài, Uông Thanh Phong khẽ lắc đầu nói:

- Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình, đây là một đòn sát chiêu của Điêu Á Đông, ngay cả ta cũng không dám nói chắc chắn có thể ngăn lại, Mục Vân...

- Sao lại thế...

Nghe được lời đạo sư này, mấy tên học viên đứng xung quanh lập tức ngẩn ngơ.

Bọn hắn đều hiểu rõ điểm đáng sợ của Uông đạo sư.

Thân là đạo sư mạnh nhất Bắc Vân học viện, thực lực của Uông Thanh Phong đến cùng cao bao nhiêu, không ai biết được.

Mà trong lớp hắn hình như cũng tụ tập toàn bộ thiên tài mạnh nhất học viện.

Mặc dù hắn và Điêu Á Đông, Đông Phương Ngọc, ba người được gọi là ba đại đạo sư học viện, nhưng ai cũng biết, hắn là người mạnh nhất trong ba người, Điêu Á Đông và Đông Phương Ngọc, hai người này cộng lại cũng không phải là đối thủ của hắn.

Cùng lúc đó, trên sàn đấu, lực lượng của Điêu Á Đông hình như tích tụ hết vào trong một chiêu này!

Toàn bộ chân nguyên điên cuồng phun trào, hội tụ quanh người hắn, biến thành một con Giao Long.

- Ngao...

Trong khoảnh khắc, Giao Long kia phát ra tiếng gào điếc tai, lực lượng cuồng bạo, dùng thế lên trời, thẳng hướng về phía Mục Vân.

Dưới lôi đài, Tần Mộng Dao, bọn người Tề Minh sớm đã mồ hôi đầm đìa.

Mặc dù biết Mục Vân thâm tàng bất lộ, thế nhưng đến cùng thực lực của hắn như thế nào, trong lòng bọn hắn đều không có nắm rõ.

Một trận chiến này, bọn hắn không tin tưởng vào Mục Vân.

Cùng lúc đó, trên sàn đấu, nhìn thấy Điêu Á Đông như hội tụ chân nguyên toàn thân, muốn đưa mình vào cái chết, Mục Vân mỉm cười.

- Đây chính là thực lực của ngươi sao? Không gì hơn cái này!

Mục Vân nhìn thấy kia chân nguyên biến thành Giao Long ầm vang thét lên, hắn hơi mở miệng.

Hắn bỗng nhiên dùng Thanh Khuyết Kiếm trong tay, chém ra một kiếm.

- Bổ Thiên Kiếm Đạo, Bổ Ảnh Chi Kiếm!

Một kiếm ra, thiên địa động.

Giờ khắc này, tất cả mọi người cảm giác, thế giới như biến mất ở trước mắt mình, tất cả mọi thứ đều không tồn tại, chỉ có một kiếm này đi đến trước người mình, đâm thủng qua không chỉ là thân thể của mình, còn là linh hồn và ý niệm của mình.

Điêu Á Đông cũng có cảm giác như thế.

Giữa một khắc này, hắn cảm giác tất cả công kích của bản thân đều trở nên vô hình.
Chương 89 Ăn mừng chiến thắng

Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, nhưng lại thật sự tồn tại.

Ầm...

Chỉ là, sau một khắc cảm giác trôi qua, bên tai đám người bỗng truyền đến một đạo bành tiếng vang.

Ngay sau đó, âm thanh kêu thảm vang lên, lúc này đám người mới lấy lại tinh thần, chỉ thấy thân hình của Điêu Á Đông rút lui, ngực hắn lõm vào, trong miệng hắn điên cuồng bắn ra máu, một ngụm máu tươi, phun tới, ngã xuống lôi đài, đã hôn mê bất tỉnh.

Đã xảy ra chuyện gì!

Trong nháy mắt, đám người kinh ngạc đến ngây người.

Mọi diễn biến, bọn hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

Vừa rồi trong nháy mắt Mặc Dương đánh bại Điêu Á Vân, vì kiếm ý mạnh mẽ, thế nhưng Mục Vân dùng một kiếm đánh bại Điêu Á Đông là dựa vào cái gì?

Một kiếm!

Võ giả thất trọng Ngưng Nguyên cảnh đánh bại võ giả bát trọng Tụ Đan cảnh, không phải không được, có thể người đó cũng là thiên tài nghịch thiên.

Nhưng võ giả thất trọng đánh bại bát trọng Tụ Đan cảnh, còn là một chiêu đánh bại, lại khiến người ta khó có thể tưởng tượng.

Mà Mục Vân lại làm được điểm này.

Chính là Mục Vân nổi tiếng là phế vật trong toàn bộ Bắc Vân thành mười năm qua!

- Tranh tài... Mục Vân chiến thắng!

Cuối cùng, người làm trọng tài, Phương trưởng lão mới phản ứng được, sững sờ tuyên bố.

- A!

Mấy người Diệu Tiên Ngữ, Tề Minh, Mặc Dương nhìn thấy Mục Vân chậm rãi đi xuống lôi đài, bọn hắn hưng phấn chạy tới.

Mặc dù bọn hắn xem không hiểu một chiêu kia, nhưng bọn hắn biết, Mục Vân thắng!

Mục đạo sư của bọn hắn dùng một chiêu đánh bại thiên tài đạo sư Điêu Á Đông, đạt được thắng lợi, thành công tấn cấp làm đạo sư cao cấp.

Ngày sau, ai còn dám nói Mục Vân là phế vật?

- Hô... Cũng coi như lấy lại thanh danh cho ngươi!

Mục Vân thở ra một hơi, tự mình lẩm bẩm.

- Mục đạo sư, ngươi quá lợi hại, ngươi làm sao làm được? Ta cảm giác kiếm ý của ta, cũng không bằng ngươi!

Mặc Dương khó có thể tin nói.

- Phi, Mặc Dương, tiểu tử ngươi chớ đắc ý, kiếm ý của ngươi, còn không phải nhìn một kiếm này của Mục đạo sư mới lĩnh ngộ à, ngươi còn muốn so với Mục đạo sư!

- Đúng đấy, Mặc Dương, đừng quá tự tin, Điêu Á Vân cũng chính là người thứ mười trong mười vị đại đệ tử thiên tài Bắc Vân học viện chúng ta, thắng hắn, ngươi cũng xem như có tài cán mà thôi!

Mặc Dương nghe được Tề Minh và Diệu Tiên Ngữ đùa cợt, cười ha ha một tiếng, hoàn toàn không thèm để ý:

- Đi đi đi, đến Tụ Hiền các tửu lâu, ta mời mọi người một bữa cơm!

- Tốt! Vậy hôm nay, ngươi cần phải chảy ra nhiều máu á!

Tụ Hiền các tửu lâu là tửu lâu có quy mô lớn nhất Bắc Vân thành, muốn ăn cơm ở nơi đó không phải hoàng kim, bạc, mà phải trả bằng linh thạch chuyên dụng của võ giả!

Một bữa cơm, mấy trăm linh thạch hạ phẩm đều là ít.

- Tiên Ngữ... Tiên Ngữ...

Một bên khác, nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ trực tiếp bỏ rơi mình, đi theo nhóm người Mục Vân rời đi, sắc mặt của Thiệu Vũ dần dần âm trầm xuống.

- Đúng là phế vật!

Thiệu Vũ lạnh lùng nói:

- Điêu Á Đông kia, thiên tài gì chứ, trong tay ta có thể bị một chiêu giải quyết, Mục Vân này chỉ là mưu lợi thôi, trước mặt người khác làm phách lối, phóng tới trong Thánh Đan tông ta, đệ tử ngoại môn đều không đến lượt của hắn!

- Kia là tự nhiên!

Một người bên cạnh cười hắc hắc nói:

- Thiệu Vũ công tử là vị đệ tử ngoại môn thứ mười của Thánh Đan tông, có cảnh giới Chân Nguyên cảnh, đánh bại cảnh giới Tụ Đan cảnh, đó chỉ là một việc tiện tay, Mục Vân này cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi!

- Đúng là như thế!

Thiệu Vũ tự đắc nói:

- Bây giờ, Tiên Ngữ bị Mục Vân mê hoặc, nếu ta có thể có biện pháp để nàng tiến vào Thánh Đan tông, về sau tự nhiên có thể có nhiều thời gian thân cận với nàng hơn!

- Công tử nói đúng lắm, Diệu Tiên Ngữ chỉ mới mười sáu tuổi đã là luyện đan sư nhị phẩm, tiến nhập Thánh Đan tông ta, đúng là dư xài!

- Thiệu sư huynh!

Đang lúc mấy người vừa đi vừa nói chuyện, một bên khác, một tiếng hô hoán đột nhiên vang lên, một bóng người vội vã chạy tới.

- Thiệu Vũ sư huynh, Thiệu Minh sư huynh đến!

- Đại ca đến rồi? Ở đâu?

- Minh sư huynh đang ở Tụ Hiền các chờ ngươi, lần này tới, giống như có chuyện rất quan trọng muốn làm, hiện tại, muốn ngươi đi qua đó!

- Đi!

Lời nói rơi xuống, mấy người vội vàng rời đi.

Tụ Hiền các chính là tửu lâu lớn nhất Bắc Vân thành, cần phải tiêu phí rất cao, khiến người bình thường chùn bước, nhưng là quy định của Tụ Hiền các vẫn như cũ là không thay đổi.

Nhóm Mục Vân, Tần Mộng Dao đi tới nơi đây, tùy ý chọn một chỗ trong đại sảnh lầu một ngồi xuống.

- Hắc hắc, hôm nay, lớp năm sơ cấp chúng ta đại thắng lớp ba cao cấp, Mục đạo sư còn một chiêu đánh bại Điêu Á Vân, thiên tài đạo sư kiêu ngạo kia, xem người nào dám về sau còn nói chúng ta là lớp phế vật!

- Cái gì thiên tài đạo sư, hiện tại Mục đạo sư mới là thiên tài đạo sư! Một chiêu đánh bại võ giả bát trọng Tụ Đan cảnh!

- Hắc hắc... Không sai!

Giờ phút này, trong lòng nhóm Mặc Dương thật sự rất vui vẻ.

Thế giới của võ giả chính là thế giới của kẻ mạnh, ai cũng không nguyện ý bị người khác gọi là phế vật, ai cũng có tôn nghiêm của mình.

Nhưng bọn hắn trước đó, không có năng lực bảo vệ tôn nghiêm của mình, là Mục Vân, cho bọn hắn cơ hội này!

- Tới tới tới! Mọi người cùng nhau kính Mục đạo sư một ly!

Hai ba mươi học sinh cùng một chỗ nâng chén, nhìn Mục Vân, trên gương mặt non nớt của bọn hắn lộ ra vẻ hưng phấn không thể kiềm nén.

Mục Vân nhìn từng khuôn mặt tươi cười của đám học viên kia, giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Kiếp trước, hắn là một Tiên Vương một đường hướng về phía vị trí Chí Tôn chí cường, mà sau khi trùng sinh, thân phận của hắn lại là một vị đạo sư học viện.

Một trận chiến với lớp ba cao cấp, đột nhiên để hắn cảm giác được, tu hành, không nhất định là một người đau khổ giãy dụa, cố gắng đi đến đỉnh cao của võ đạo.

Ở cùng những thiếu nam thiếu nữ này, tâm hắn cũng dần dần trẻ lại.

- Trời ơi, hiện tại ta cũng chỉ mới mười chín tuổi, làm sao lại suy nghĩ bản thân như rất già vậy!

- Cái gì?

Tần Mộng Dao ngồi ở bên cạnh, nghe được Mục Vân nghĩ linh tinh nói, khó hiểu nói.

- Không có gì, không có gì!

Mục Vân cười ha ha một tiếng nói:

- Uống rượu, uống rượu, hiện tại, không say không về!

Ở kiếp trước, là võ đạo ở kiếp trước.

Mà một kiếp này, Mục Vân nhất định đi theo hướng võ đạo không giống bình thường.

Hắn có người nhà, có người yêu, có học sinh, cũng là bằng hữu của hắn, những người này đều là tồn tại trân quý trên con đường võ đạo của hắn.

- Một đám dế nhũi, chỉ có tiền ngồi trong đại sảnh này uống rượu!

Nhìn nhóm Mục Vân ngồi ở một góc đại sảnh chơi đùa, Thiệu Vũ đi ngang qua nơi đây, hắn thấp giọng mắng một cái, trực tiếp đi về phía phòng riêng trên lầu hai.

- Ừm?

Thính lực của Mục Vân kinh người, tự nhiên nghe được tiếng mắng của Thiệu Vũ.

- Là hắn?

Mục Vân nhìn thấy Thiệu Vũ đi về hướng lầu hai, cũng không lên tiếng, đang trong lúc vui vẻ, một ít con ruồi, hắn cũng lười phản ứng.

- Đại ca, không phải nói sau nửa tháng mới đến sao, vì sao đến sớm thế?

Thiệu Vũ đi vào trong một căn phòng trên lầu hai, nhìn thấy đại ca của mình - Thiệu Minh, tràn ngập mong đợi nói.
Chương 90 ửu lâu tụ hội

Thiệu Minh thân mặc một bộ áo bào màu màu xám, tóc dài buộc ở sau ót, khuôn mặt của hắn rất anh tuấn, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, ra hiệu Thiệu Vũ ngồi xuống.

- Lần này ta tới vì chuyện kia đã xảy ra một chút biến cố!

Thiệu Minh chân thành nói:

- Tiếp theo, lời ta nói, ngươi phải nhớ rõ ràng!

- Vâng!

- Lần này, trong Phong Lĩnh động Bắc Vân sơn mạch, chí ít sẽ là nơi của một cường giả Linh Khiếu cảnh ngũ trọng vẫn lạc, điểm này, ta đã có thể xác định!

- Linh Khiếu cảnh ngũ trọng?

Thiệu Vũ ngẩn người.

Phía trên Nhục Thể thập trọng, chính là Linh Khiếu thập trọng, võ giả Linh Khiếu thập trọng, chân nguyên trong cơ thể mỗi một kẻ đều là cuồn cuộn mãnh liệt, vô cùng cường đại.

- Ừm, lúc đầu ta nghĩ liều mình tiến vào trong Phong Lĩnh động, tìm một ít cơ duyên, nhờ vào đó vượt qua Nhục Thể thập trọng, tiến vào Linh Khiếu cảnh, kể từ đó, trong khu nội môn, ta cũng sẽ có chút địa vị, ngày sau ngươi tiến vào đến nội môn, cũng có thể có rất nhiều chỗ tốt!

- Chỉ là, chuyện này, không chỉ ta biết, Đường Minh Dương, Thiết Sơn Hỗ, Tam Dụ Đức, ba người này cũng biết tin tức này, ba người này chỉ sợ ít ngày nữa sẽ đến Bắc Vân thành, địa điểm cường giả Linh Khiếu cảnh ngũ trọng vẫn lạc tất nhiên sẽ có tích lũy cả đời của hắn, bảo vật được lưu trữ trong không gian giới chỉ, nếu rơi vào tay mấy người bọn hắn, ngày sau, hai huynh đệ ngươi và ta ở trong nội môn, sẽ rất khó cất bước!

- Ta hiểu, đại ca!

Thiệu Vũ chân thành nói:

- Lần này, ta đã gọi đến tất cả mấy vị huynh đệ tốt ở ngoại môn, ngươi cứ yên tâm đi, ba người bọn hắn dám đến, nhất định để bọn hắn không thể sống nổi rời đi Bắc Vân sơn mạch!

- Nâng ly nào, uống uống một chút...

- Mục đạo sư, ngươi cứ uống nhiều như vậy, cũng không thú vị!

- ...

- Ừm?

Nghe được dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào, trong lòng Thiệu Minh vốn có chút bực bội, lại trở nên càng thêm bực bội, nhịn không được nhíu mày.

- Đại ca, mấy tên phía dưới kia, cực kỳ chán ghét, ta dẫn người đi để dạy dỗ bọn hắn câm miệng lại!

- Nơi này dù sao cũng là Bắc Vân thành, đừng để người ta cảm thấy đệ tử Thánh Đan tông chúng ta ngang ngược càn rỡ!

Thiệu Minh dặn dò.

- Ta hiểu rồi!

Thiệu Vũ cười hắc hắc, nói với một thanh niên ngồi bên cạnh Thiệu Minh:

- Khô Ly sư huynh, ngươi cùng đi với ta đi!

- Ta?

Nghe được Thiệu Vũ gọi chính mình, Khô Ly ngẩn người, thân thể của hắn nhìn rất lạc lõng, thế nhưng dù sao hắn cũng là võ giả cảnh giới cửu trọng Thông Linh cảnh.

Trong mắt hắn, đám gia hỏa dưới lầu kia, tối đa cũng chính là cảnh giới thất trọng, bát trọng, để hắn ra tay cũng thực sự là không đúng với thân phận của hắn!

- Hắc hắc, ta biết Khô Ly đại ca đang suy nghĩ gì, nhưng phía dưới có một thiên tài đạo sư nào đó của Bắc Vân học viện, hiện tại hắn dùng thực lực của võ giả thất trọng Chân Nguyên cảnh, đánh bại võ giả bát trọng Tụ Đan cảnh!

Thiệu Vũ cười hắc hắc nói:

- Hiện tại, ta chẳng qua là nói kiếm pháp của hắn có một chút chỗ thiếu sót, hắn còn chế giễu ra rằng chỉ là một thiên tài tông môn rách nát, so với học viện bọn hắn còn không bằng chó má!

- Được, Thiệu Vũ, ngươi cũng không cần thêm mắm thêm muối, Khô Ly, ngươi cứ bồi hắn đi xuống xem một chút đi, giáo huấn nhẹ tay một chút cũng không sao, tránh cho những người của học viện này, cảm giác dựa vào Nam Vân Đế Quốc, là có thể không biết trời cao đất rộng.

- Vâng!

Khô Ly đối mặt với Thiệu Minh, biểu hiện của hắn rất là tôn kính.

- Hắc hắc... Mục Vân, lần này, ta nhìn ngươi còn có thể giữ thể diện được bao lâu!

Trong lòng Thiệu Vũ cười lạnh.

Khô Ly là đệ tử nội môn đầu tiên đi theo bên người đại ca hắn, hắn đã đột phá đến cảnh giới cửu trọng Thông Linh cảnh, cũng không phải thiên tài Điêu Á Đông gì đó trong Bắc Vân học viện có thể so sánh.

Một hồi đã có trò hay để nhìn!

- Này này, các ngươi không thể nhỏ tiếng lại sao?

Khô Ly đi ra khỏi phòng, đi đến lan can cầu thang, nghiêng người dựa vào lan can, liếc mắt nói:

- Trong phòng riêng lầu hai, ta đều có thể nghe được âm thanh của các ngươi, làm phiền các ngươi, không có tiền cũng không cần đến nơi này dùng cơm?

Nhìn trong một góc lầu một từng thiếu nam thiếu nữ có khuôn mặt non nớt, Khô Ly thực sự không nhấc nổi bất cứ suy nghĩ muốn đánh nhau nào.

Vốn hắn còn muốn giáo huấn một phen xong việc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của bọn hắn, hắn đã không có ý định động thủ.

Lời của Khô Ly vừa nói ra, bọn người Diệu Tiên Ngữ, Mặc Dương, Tề Minh hơi sững sờ, sau đó trừng lớn con mắt nhìn chằm chằm Khô Ly.

- Uống rượu!

Đột nhiên, Mục Vân hét lớn một tiếng, bưng chén rượu lên.

- Uống rượu, uống rượu!

Trong nháy mắt, mọi người lần nữa bưng chén rượu lên, không để Khô Ly vào mắt.

Thấy cảnh này, Khô Ly chỉ cảm thấy trên mặt bị người ta hung hăng đánh lên một bàn tay, sắc mặt của hắn nóng lên, đỏ bừng.

Hắn bị người ta làm lơ rồi?

Không chỉ có như thế, dưới lầu một, giờ phút này cũng ngồi không ít người nhưng lại chẳng quan tâm đối với nhóm người Mục Vân càn rỡ cười to kêu to, dáng vẻ bọn hắn như không nhìn thấy.

- Khô Ly đại ca, ngươi có thể không biết!

Thiệu Vũ đi lên phía trước, nói:

- Nhìn thấy băng sơn mỹ nữ kia không? Nàng ta chính là thiên chi kiêu nữ Tần gia Bắc Vân thành, còn Mục Vân kia là con nuôi của tộc trưởng Mục gia cũng là đạo sư của bọn hắn, Diệu Tiên Ngữ kia là cháu gái của Diệu đại sư, còn có Mặc Dương kia, là thiếu đông gia của thương hội Mặc gia!

- Bọn hắn đều là thiếu gia quý tộc nổi tiếng Bắc Vân thành, bối cảnh rất cao!

- Ta nhổ vào! Một đám dế nhũi mà thôi!

Khô Ly khạc một bãi nước miếng, cười lạnh nói:

- Khô Ly ta còn chưa gặp qua đồ nhà quê kiêu ngạo như thế, xem ra hôm nay thật đúng là phải động tay chân một chút!

Lời nói vừa rơi xuống, Khô Ly một bước đi xuống cầu thang, trực tiếp đi đến trước bàn mấy người Mục Vân.

Không nói hai lời, Khô Ly đặt mông ngồi xuống, cầm lấy một chén rượu, ùng ục ùng ục uống.

- Vị huynh đài này, chúng ta hình như không quen biết nhau?

Kỳ thật Mục Vân đã sớm chú ý tới Khô Ly và Thiệu Vũ thì thầm to nhỏ với nhau, chỉ là hôm nay tâm tình hắn rất tốt, thực sự không muốn so đo.

Nhưng bây giờ, người ta lại thể hiện rõ dáng vẻ ta đây đến khiêu khích, nếu hắn lại không ra tay, đó chính là rùa đen rút đầu.

- Không quen thì sao?

Khô Ly khẽ nói:

- Ta chỉ uống một chén rượu của ngươi, bao nhiêu tiền, ta trả!

- Ai, người này ngươi...

- Ngồi xuống, Mặc Dương!

Mục Vân nhìn thấy Mặc Dương nhịn không được phát cáu, quát:

- Vị bằng hữu này đều đã nói sẽ trả, vậy cứ trảm chén rượu này có giá một ngàn khối linh thạch hạ phẩm, huynh đài, trả tiền đi!

Phốc...

Lời của Mục Vân còn chưa nói xong, Khô Ly phun ra một ngụm rượu.

- Một ngàn khối linh thạch hạ phẩm? Ngươi coi ta là kẻ ngu!

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Mục Vân mỉm cười nói:

- Không phải người ngu, ai sẽ vô duyên vô cớ chạy đến trên bàn người khác uống rượu của người ta!

- Ngươi đang chơi ta!

Khô Ly nghe được lời này của Mục Vân, cảm thấy mơ hồ.

- Chơi ngươi thì sao!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom