Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154: Anh rể, ngàn vạn lần đừng để em thất vọng
Chờ đến khi quả đấm của sáu tên tay sai của Dương Tu đánh về phía Trịnh Sở.
Tất cả mọi người đều cho rằng chắc chắn Trịnh Sở sẽ bị đánh sưng mặt sưng mũi, thậm chí còn phải nằm viện mất một khoảng thời gian.
Trịnh Sở nhìn quả đấm của bọn họ rơi xuống, tay phải nhẹ nhàng phất ra giống như đánh con ruồi vậy.
Một tiếng bụp vang lên.
Vào lúc quả đấm của sáu tên tay sai của Dương Tu tiếp xúc với bàn tay của Trịnh Sở, toàn bộ xương cốt trật khớp biến hình, cơ thể bay ngược ra.
Sắc mặt bọn họ đau đến mức trắng bệch, phát ra tiếng hét thảm thiết như giết heo.
Bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ, khi quả đấm của mình chạm vào bàn tay Trịnh Sở, giống như trứng gà đụng phải đá vậy, đau đớn không thể nào chịu nổi.
Điều càng không thể chịu đựng được hơn chính là, bên này mình có sáu người, Trịnh Sở chỉ có một, kết quả lại bị anh đánh gục trước mặt nhiều sinh viên như vậy.
Các sinh viên ở xung quanh nhìn thấy sức chiến đấu Trịnh Sở biểu hiện ra, bọn họ cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bọn họ cũng chỉ là người bình thường, vốn không biết những gì liên quan đến võ giả.
Cho dù biết, cao nhất cũng chỉ tiếp xúc đến cảnh giới võ giả ám kình, cảnh giới cao hơn chút thì không có cơ hội nhìn thấy.
Hôm nay thấy thủ đoạn này của Trịnh Sở, bọn họ thán phục không thôi, giống như gặp được cao thủ cổ đại trong truyền thuyết.
Trên mặt Tạ Phi Phi mang theo ý cười, cô ấy nhìn Tô Tiểu Ngư: “Tớ nói không sai chứ, bạn tớ rất lợi hại đó”.
Tô Tiểu Ngư bị chấn động không nhẹ, mãi đến khi nghe thấy lời của Tạ Phi Phi, Tô Tiểu Ngư mới hoàn hồn lại: “Bạn trai cậu lợi hại quá”.
Tạ Phi Phi nghe thấy Tô Tiểu Ngư nói vậy, sắc mặt đỏ bừng, cô ấy nói: “Anh ấy không phải bạn trai tớ, anh ấy là bạn tớ”.
Cô ấy nói xong liền đi tới bên cạnh Trịnh Sở: “Mấy người này cả ngày ỷ có Dương Tu làm chỗ dựa, cả ngày đi khắp nơi bắt nạt sinh viên, thật đáng đánh”.
Trịnh Sở nghe Tạ Phi Phi nói xong, anh cười ha ha nói: “Hôm nay không phải đã bị đánh rồi sao”.
Sáu người ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu rên giống như giết heo, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người Tạ Phi Phi và Trịnh Sở, mặc dù trong lòng giận dữ và oán hận, nhưng cũng không dám nói thêm gì nhiều.
Suy cho cùng thực lực Trịnh Sở vừa biểu hiện ra quá mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể đánh ngã bọn họ một cách dễ dàng.
Khiến bọn họ nghĩ đến câu Dương Tu đã từng nói, suy đoán Trịnh Sở có thể là võ giả ám kình.
Chỉ có có võ giả ám kình mới có sức mạnh như vậy.
Sáu người nhịn đau, không để ý hình tượng quỳ xuống dưới đất, liên tục dập đầu nói: “Đại ca, chúng em sai rồi, chúng em có mắt không thấy Thái Sơn, đại nhân anh đừng chấp kẻ tiểu nhân”.
Các sinh viên ở xung quanh nghe sáu người nói vậy, trong ánh mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ.
Lúc trước khi bọn họ ở trong trường học phách lối hiên ngang bao nhiều, bây giờ cũng đã có ngày này, trong lòng khỏi phải nói sảng khoái thế nào.
Trịnh Sở chẳng thèm quan tâm đám tạp nham này, anh lạnh nhạt nói: “Cút”.
“Cút, chúng tôi lập tức cút đây”, mặc dù miệng sáu người nói như vậy, trong lòng lại suy nghĩ đi tìm Dương Tu.
Bọn họ biết thực lực của Dương Tu, hắn ta chính là võ giả ám kình đỉnh phong, thực lực mạnh, chắc chắn đối phó được với Trịnh Sở.
Tạ Phi Phi tán dương nhìn Trịnh Sở: “Lần đầu tiên em cảm thấy bạo lực cũng có thể giải quyết vấn đề”.
Nếu như hôm nay Trịnh Sở không biết võ, nhất định sẽ bị sáu người này đánh cho một trận.
Lời Tạ Phi Phi vừa dứt, loa phát thanh trường học truyền đến thông báo: “Cuộc thi biểu diễn chào mừng ngày thành lập trường sắp bắt đầu, các em sinh viên tham gia cuộc thi lập tức đến hội trường chuẩn bị biểu diễn”.
Tạ Phi Phi nghe thấy những lời này, vẻ mặt cô ấy lập tức cuống cuồng, đến bây giờ cũng không biết Trịnh Sở chuẩn bị biểu diễn cái gì.
Cô ấy hạ thấp giọng hỏi: “Anh rể, anh chuẩn bị biểu diễn gì thế?”
Trong lòng Tạ Phi Phi rất hồi hộp, sợ Trịnh Sở biểu diễn sai sót, khiến cô ấy bị mất mặt trước sinh viên toàn trường.
“Đợi lát nữa em sẽ biết”, giọng điệu Trịnh Sở rất bình thản, cũng rất tự tin.
Tạ Phi Phi thấy dáng vẻ Trịnh Sở đầy tự tin, trong lòng suy đoán lát nữa có phải anh biểu diễn loại võ thuật dùng ngực đập bể đá lớn không.
Nghĩ đến những thứ này, cô ta lắc đầu, chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, quá mất mặt.
Tạ Phi Phi nhìn Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Anh rể, ngàn vạn lần đừng để em thất vọng”.
Nói xong, cô ấy tạm biệt Tô Tiểu Ngư, dẫn Trịnh Sở đi về phía hội trường.
Tô Tiểu Ngư nhìn bóng lưng Tạ Phi Phi và Trịnh Sở rời đi, trong lòng cũng rất tò mò hai người Trịnh Sở cùng Tạ Phi Phi sẽ chuẩn bị biểu diễn thứ gì.
Lúc này, Dương Tu đang ngồi trong một quán cafe cao cấp bên ngoài trường học.
Hắn ta ngồi gần cửa sổ, vừa uống cà phê vừa thưởng thức cảnh bên ngoài.
Trong suy nghĩ của Dương Tu, hôm nay Trịnh Sở đã bị đàn em của mình đánh gần chết.
Dù thân thể có mạnh hơn chút thì cũng phải nằm nhà nửa năm.
Khóe miệng Dương Tu dâng lên nụ cười lạnh như băng, hắn ta cười ha ha nói: “Dám đấu với tao, đây chính là kết quả mày nên có”.
Vào lúc hắn ta đang chìm đắm trong ảo tưởng Trịnh Sở bị hành hung, sáu tên tay sai đã đến chỗ của hắn ta.
Nơi này là chỗ Dương Tu thường xuyên lui đến, bọn họ không cần nghĩ liền biết Dương Tu đang ở đây.
Dương Tu đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, hắn ta bình thản hỏi: “Đánh sao rồi? Có đánh thành tàn tật không?”
Sáu tên tay sai nghe Dương Tu nói vậy, bọn họ oan ức nói: “Đại ca, thằng nhãi kia rất lợi hại, bọn em đều bị hắn đánh lại”.
Dương Tu nghe xong, hắn ta chau mày, trong mắt thoáng qua vẻ không vui: “Sáu đứa chúng mày sao ngay cả một người cũng không đánh được, hôm nay ăn phân à?”
Sáu người nghe Dương Tu nói vậy, lập tức quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy: “Thằng nhãi kia hình như là võ giả ám kình”.
“Lúc quả đấm của bọn em đụng vào hắn thì bị đánh đến trật khớp”.
Tất cả mọi người đều cho rằng chắc chắn Trịnh Sở sẽ bị đánh sưng mặt sưng mũi, thậm chí còn phải nằm viện mất một khoảng thời gian.
Trịnh Sở nhìn quả đấm của bọn họ rơi xuống, tay phải nhẹ nhàng phất ra giống như đánh con ruồi vậy.
Một tiếng bụp vang lên.
Vào lúc quả đấm của sáu tên tay sai của Dương Tu tiếp xúc với bàn tay của Trịnh Sở, toàn bộ xương cốt trật khớp biến hình, cơ thể bay ngược ra.
Sắc mặt bọn họ đau đến mức trắng bệch, phát ra tiếng hét thảm thiết như giết heo.
Bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ, khi quả đấm của mình chạm vào bàn tay Trịnh Sở, giống như trứng gà đụng phải đá vậy, đau đớn không thể nào chịu nổi.
Điều càng không thể chịu đựng được hơn chính là, bên này mình có sáu người, Trịnh Sở chỉ có một, kết quả lại bị anh đánh gục trước mặt nhiều sinh viên như vậy.
Các sinh viên ở xung quanh nhìn thấy sức chiến đấu Trịnh Sở biểu hiện ra, bọn họ cảm thấy có chút kinh ngạc.
Bọn họ cũng chỉ là người bình thường, vốn không biết những gì liên quan đến võ giả.
Cho dù biết, cao nhất cũng chỉ tiếp xúc đến cảnh giới võ giả ám kình, cảnh giới cao hơn chút thì không có cơ hội nhìn thấy.
Hôm nay thấy thủ đoạn này của Trịnh Sở, bọn họ thán phục không thôi, giống như gặp được cao thủ cổ đại trong truyền thuyết.
Trên mặt Tạ Phi Phi mang theo ý cười, cô ấy nhìn Tô Tiểu Ngư: “Tớ nói không sai chứ, bạn tớ rất lợi hại đó”.
Tô Tiểu Ngư bị chấn động không nhẹ, mãi đến khi nghe thấy lời của Tạ Phi Phi, Tô Tiểu Ngư mới hoàn hồn lại: “Bạn trai cậu lợi hại quá”.
Tạ Phi Phi nghe thấy Tô Tiểu Ngư nói vậy, sắc mặt đỏ bừng, cô ấy nói: “Anh ấy không phải bạn trai tớ, anh ấy là bạn tớ”.
Cô ấy nói xong liền đi tới bên cạnh Trịnh Sở: “Mấy người này cả ngày ỷ có Dương Tu làm chỗ dựa, cả ngày đi khắp nơi bắt nạt sinh viên, thật đáng đánh”.
Trịnh Sở nghe Tạ Phi Phi nói xong, anh cười ha ha nói: “Hôm nay không phải đã bị đánh rồi sao”.
Sáu người ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu rên giống như giết heo, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người Tạ Phi Phi và Trịnh Sở, mặc dù trong lòng giận dữ và oán hận, nhưng cũng không dám nói thêm gì nhiều.
Suy cho cùng thực lực Trịnh Sở vừa biểu hiện ra quá mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể đánh ngã bọn họ một cách dễ dàng.
Khiến bọn họ nghĩ đến câu Dương Tu đã từng nói, suy đoán Trịnh Sở có thể là võ giả ám kình.
Chỉ có có võ giả ám kình mới có sức mạnh như vậy.
Sáu người nhịn đau, không để ý hình tượng quỳ xuống dưới đất, liên tục dập đầu nói: “Đại ca, chúng em sai rồi, chúng em có mắt không thấy Thái Sơn, đại nhân anh đừng chấp kẻ tiểu nhân”.
Các sinh viên ở xung quanh nghe sáu người nói vậy, trong ánh mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ.
Lúc trước khi bọn họ ở trong trường học phách lối hiên ngang bao nhiều, bây giờ cũng đã có ngày này, trong lòng khỏi phải nói sảng khoái thế nào.
Trịnh Sở chẳng thèm quan tâm đám tạp nham này, anh lạnh nhạt nói: “Cút”.
“Cút, chúng tôi lập tức cút đây”, mặc dù miệng sáu người nói như vậy, trong lòng lại suy nghĩ đi tìm Dương Tu.
Bọn họ biết thực lực của Dương Tu, hắn ta chính là võ giả ám kình đỉnh phong, thực lực mạnh, chắc chắn đối phó được với Trịnh Sở.
Tạ Phi Phi tán dương nhìn Trịnh Sở: “Lần đầu tiên em cảm thấy bạo lực cũng có thể giải quyết vấn đề”.
Nếu như hôm nay Trịnh Sở không biết võ, nhất định sẽ bị sáu người này đánh cho một trận.
Lời Tạ Phi Phi vừa dứt, loa phát thanh trường học truyền đến thông báo: “Cuộc thi biểu diễn chào mừng ngày thành lập trường sắp bắt đầu, các em sinh viên tham gia cuộc thi lập tức đến hội trường chuẩn bị biểu diễn”.
Tạ Phi Phi nghe thấy những lời này, vẻ mặt cô ấy lập tức cuống cuồng, đến bây giờ cũng không biết Trịnh Sở chuẩn bị biểu diễn cái gì.
Cô ấy hạ thấp giọng hỏi: “Anh rể, anh chuẩn bị biểu diễn gì thế?”
Trong lòng Tạ Phi Phi rất hồi hộp, sợ Trịnh Sở biểu diễn sai sót, khiến cô ấy bị mất mặt trước sinh viên toàn trường.
“Đợi lát nữa em sẽ biết”, giọng điệu Trịnh Sở rất bình thản, cũng rất tự tin.
Tạ Phi Phi thấy dáng vẻ Trịnh Sở đầy tự tin, trong lòng suy đoán lát nữa có phải anh biểu diễn loại võ thuật dùng ngực đập bể đá lớn không.
Nghĩ đến những thứ này, cô ta lắc đầu, chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, quá mất mặt.
Tạ Phi Phi nhìn Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Anh rể, ngàn vạn lần đừng để em thất vọng”.
Nói xong, cô ấy tạm biệt Tô Tiểu Ngư, dẫn Trịnh Sở đi về phía hội trường.
Tô Tiểu Ngư nhìn bóng lưng Tạ Phi Phi và Trịnh Sở rời đi, trong lòng cũng rất tò mò hai người Trịnh Sở cùng Tạ Phi Phi sẽ chuẩn bị biểu diễn thứ gì.
Lúc này, Dương Tu đang ngồi trong một quán cafe cao cấp bên ngoài trường học.
Hắn ta ngồi gần cửa sổ, vừa uống cà phê vừa thưởng thức cảnh bên ngoài.
Trong suy nghĩ của Dương Tu, hôm nay Trịnh Sở đã bị đàn em của mình đánh gần chết.
Dù thân thể có mạnh hơn chút thì cũng phải nằm nhà nửa năm.
Khóe miệng Dương Tu dâng lên nụ cười lạnh như băng, hắn ta cười ha ha nói: “Dám đấu với tao, đây chính là kết quả mày nên có”.
Vào lúc hắn ta đang chìm đắm trong ảo tưởng Trịnh Sở bị hành hung, sáu tên tay sai đã đến chỗ của hắn ta.
Nơi này là chỗ Dương Tu thường xuyên lui đến, bọn họ không cần nghĩ liền biết Dương Tu đang ở đây.
Dương Tu đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, hắn ta bình thản hỏi: “Đánh sao rồi? Có đánh thành tàn tật không?”
Sáu tên tay sai nghe Dương Tu nói vậy, bọn họ oan ức nói: “Đại ca, thằng nhãi kia rất lợi hại, bọn em đều bị hắn đánh lại”.
Dương Tu nghe xong, hắn ta chau mày, trong mắt thoáng qua vẻ không vui: “Sáu đứa chúng mày sao ngay cả một người cũng không đánh được, hôm nay ăn phân à?”
Sáu người nghe Dương Tu nói vậy, lập tức quỳ xuống đất, giọng nói run rẩy: “Thằng nhãi kia hình như là võ giả ám kình”.
“Lúc quả đấm của bọn em đụng vào hắn thì bị đánh đến trật khớp”.
Bình luận facebook