Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155-157
Chương 155: Bắt đầu biểu diễn
Dương Tu nghe thấy mấy chữ võ giả ám kình, hắn ta hừ lạnh nói: “Võ giả ám kính có là gì, trong mắt tao chỉ là một bao cát đấm bốc thôi”.
Nói xong, hắn ta đứng dậy, giơ một chân đạp vào người tên tay sai, đạp bọn họ bay ngược lại, phát ra tiếng kêu rên.
Vẻ mặt Dương Tu lạnh băng, mặc kệ bọn họ sống hay chết, hắn ta nói: “Đi”.
Tiếng nói vừa dứt, hắn ta đã đi về phía đại học Giang Nam, muốn tìm Trịnh Sở tính sổ.
Hội trường đại học Giang Nam diện tích chừng ba mẫu, dịp lễ biểu diễn gì cũng đều tổ chức ở đây.
Hôm nay ở các vị trí trong hội trường sinh viên đã ngồi kín.
Sinh viên các chuyên ngành đã biểu diễn gần hết.
Bây giờ chỉ còn lại hai người Trịnh Sở và Tạ Phi Phi chưa biểu diễn.
Bởi vì Tạ Phi Phi là người ghi danh cuối cùng, dựa theo trình tự thời gian ghi danh thì là người biểu diễn cuối.
Tạ Phi Phi đứng ở phía sau cánh gà, vẻ mặt vô cùng hồi hộp, thỉnh thoảng lại nhìn Trịnh Sở một cái, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại chậm chạp không nói.
Trịnh Sở nhìn Tạ Phi Phi tâm tình bất an, anh động viên: “Đừng hồi hộp, một trăm ngàn tiền thưởng chắc chắn là của chúng ta”.
Tạ Phi Phi nói: “Tiết mục biểu diễn này phải là hai người cùng biểu diễn, nếu anh biểu diễn võ thuật, vậy em biểu diễn cái gì đây?”
Chẳng lẽ chờ khi Trịnh Sở biểu diễn võ thuật, cô ấy ở bên cạnh nhảy góp vui.
Điều này đối với Tạ Phi Phi mà nói không phải vấn đề khó khăn gì, nhưng kiểu tiết mục biểu diễn như này, quả thực Tạ Phi Phi không nghĩ ra được lý do gì có thể chiến thắng.
Trịnh Sở nghe Tạ Phi Phi nói vậy, anh cười đáp: “Anh nói muốn biểu diễn võ thuật lúc nào vậy?”
“Thế rốt cuộc anh muốn biểu diễn cái gì?”, Tạ Phi Phi tò mò nhìn Trịnh Sở.
Ngoại trừ võ thuật, quả thực cô ấy không nghĩ ra Trịnh Sở có thể biểu diễn cái gì.
“Xin mời Tạ Phi Phi chuyên ngành quản lý lên sân khấu biểu diễn vở kịch Khổng tước đến rồi”, lời người dẫn chương trình vừa dứt, màn che chậm rãi kéo ra.
Khổng tước tới rồi là kịch bản Tạ Phi Phi chuẩn bị biểu diễn trước đó.
Tạ Phi Phi mặt đầy lo lắng kéo cánh tay Trịnh Sở, cô ấy nhỏ giọng nói: “Anh rể, anh nhất định đừng để em thất vọng nha”.
Sau khi tấm rèm trên sân khấu hội trường hoàn toàn kéo ra, vẻ mặt Tạ Phi Phi căng thẳng, trái tim nhỏ đập loạn xạ, khỏi phải nói trong lòng lo lắng thế nào.
Cô ấy nhìn xuống đông đảo sinh viên và giảng viên phía dưới sân khấu, trong lòng cứ lo ngay ngáy, hoàn toàn không biết mình muốn biểu diễn cái gì, đôi mắt tràn đầy do dự.
Ánh mắt Tạ Phi Phi nhìn về phía Trịnh Sở, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh, cô ấy cẩn thận đi đến trước mặt Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Anh rể, đừng ngây ra đó nữa, bắt đầu biểu diễn rồi”.
Mọi người dưới khán đài nhìn thấy hai người Trịnh Sở và Tạ Phi Phi sau khi kéo rèm ra thì không nói lời nào, câu nói duy nhất chính là bắt đầu biển diễn.
Làm cho sinh viên và giảng viên dưới sân khấu ngơ ngác, không hiểu nổi hai người chuẩn bị làm gì.
Hay là hai người này lần đầu tiên nhìn thấy nhiều khán giả như vậy nên bị dọa sợ đến choáng váng?
“Hai người này rốt cuộc muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ hai người này không biết biểu diễn, cố ý chạy tới đây vì một trăm ngàn để mất mặt”.
“Có khả năng này đấy, cậu xem dáng vẻ cô gái kia hồi hộp không kìa, đoán chắc không biết phải biểu diễn cái gì”.
Tạ Phi Phi nghe thấy bàn tán của sinh viên phía dưới, trong lòng khỏi phải nói hồi hộp đến nhường nào.
Vào lúc trong lòng cô ấy vô cùng hồi hộp, đột nhiên Trịnh Sở nãy giờ chưa nói tiếng nào nay đã chậm rãi mở miệng: “Biểu diễn bắt đầu”.
Lời nói vừa dứt, Tạ Phi Phi chỉ cảm thấy nhiệt độ bên trong hội trường bỗng nhiên thấp xuống mấy độ.
Vốn là vì trong hội trường số người đông đảo nên hơi oi bức, bây giờ lại có chút mát mẻ.
Theo sau đó Tạ Phi Phi phát hiện bên cạnh mình hiện ra rất nhiều giọt nước trong suốt nhỏ như đậu nành.
Giọt nước chuyển động qua lại quanh Tạ Phi Phi, biến đổi thành hình dáng các loại động vật như trong ảo mộng.
Sinh viên và giảng viên dưới sân khấu nhìn thấy Trịnh Sở thi triển ra ma thuật, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ đã từng nhìn thấy không ít ma thuật, nhưng loại ma thuật Trịnh Sở thi triển ra thì hoàn toàn không tìm được đầu mối do đâu.
Vào lúc sinh viên và giảng viên đang kinh ngạc vui mừng, một con rồng lửa dài chừng một mét bay ra từ trong bàn tay Trịnh Sở, quấn quanh thân Tạ Phi Phi.
Khi con rồng lửa quấn quanh người Tạ Phi Phi, có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng trên người nó truyền đến, y đúc ngọn lửa thật, không hề giống như ma thuật tạo ra.
Trong lòng cô ấy kinh ngạc, có chút sợ hãi, sợ rằng ngọn lửa sẽ khiến mình bị thương.
Nghĩ lại thì làm sao Trịnh Sở có thể biết phép thuật chứ, trong lòng cô ấy giờ mới yên tâm hơn chút.
Gầm.
Sau khi rồng lửa quấn quanh người Tạ Phi Phi một vòng, nó bay thêm một vòng nữa về phía sinh viên và giảng viên dưới sân khấu, trong chốc lát để họ tiếp xúc ở khoảng cách gần.
Sinh viên và giảng viên cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên thân con rồng lửa truyền đến, họ nhất thời nhốn nháo.
Lần đầu tiên họ cảm nhận được loại ma thuật này, cảm giác giống như thật này thực sự quá chấn động lòng người, khiến người ta cực kỳ hưng phấn.
Trịnh Sở nhìn phản ứng của các sinh viên và giảng viên, sắc mặt anh bình thản không có gì lạ, anh cho rằng họ có phản ứng này cũng thuộc về hiện tượng rất bình thường.
Sau khi kết thúc màn biểu diễn, anh kéo Tạ Phi Phi vẫn còn đang ngẩn người, sau đó mỉm cười nói: “Màn biểu diễn kết thúc rồi”.
Vẻ mặt Tạ Phi Phi ngây ra, nghe Trịnh Sở nói xong cô ấy mới định thần lại, ồ lên một tiếng rồi theo sát sau lưng Trịnh Sở đi về phía cánh gà.
Sau khi Trịnh Sở và Tạ Phi Phi rời khỏi sân khấu, trong hội trường truyền đến tiềng hò reo cực lớn.
“Anh rể, anh học ma thuật lúc nào thế?”, Tạ Phi Phi nhìn Trịnh Sở, giọng nói rất lớn, không che giấu được vui mừng bất ngờ.
Trịnh Sở mỉm cười nói: “Anh học được trong thời gian ba năm xa nhà”.
Tạ Phi Phi vui vẻ đáp: “Anh rể, rảnh rỗi có thể dạy em chút được không?”
Chương 156: Làm người đừng quá kiêu ngạo
Cô ấy rất thích biểu diễn ảo thuật, cảm thấy ảo thuật thực sự rất thú vị.
Trịnh Sở lắc đầu từ chối nói: “Không được, học ảo thuật phải có thiên phú, em không có cái thiên phú này”.
Tạ Phi Phi nghe xong câu này, bộ dạng đáng thương nhìn Trịnh Sở nói: “Em thật sự không thể sao?”
Trịnh Sở gật đầu nói: “Ừ”.
Tạ Phi Phi thấy mình không có thiên phú, vẻ mặt tủi thân cúi đầu: “Thôi được rồi”.
Trịnh Sở và Tạ Phi Phi đợi ở hậu trường một lát, đợi ban giám khảo bình xét xong danh sách những người giành được giải thưởng.
Trịnh Sở và Tạ Phi Phi giành được giải nhất với một trăm ngàn tiền thưởng.
Chỉ là tiền thưởng này không được phát sớm như vậy, phải đợi một tháng sau.
Trịnh Sở không quan trọng, dù sao anh đến đây cũng không phải vì năm mươi ngàn mà Tạ Phi Phi đã hứa.
Về phần Tạ Phi Phi, cô ấy rất phấn khích, nghĩ rằng học kỳ sau có năm mươi ngàn tiền thưởng, tình hình trong nhà sẽ tốt hơn rất nhiều.
Các sinh viên khác ở hậu trường nhìn thấy Trịnh Sở, hâm mộ nói: “Bạn học, biểu diễn không tệ nha”.
“Có thể biểu diễn thêm chút ngón nghề để chúng tôi được mở mang tầm mắt không?”
Bọn họ vừa rồi cũng xem màn biểu diễn của Trịnh Sở và Tạ Phi Phi, cũng bị chấn động không nhẹ.
Trịnh Sở lắc đầu từ chối, dẫn Tạ Phi Phi rời đi.
Các sinh viên nhìn thấy Trịnh Sở không biểu diễn, cảm thấy anh quá kiêu ngạo.
Không phải chỉ là biết biểu diễn ảo thuật thôi sao, cũng không phải là thật, lại tự cho mình là tài giỏi như thế.
Lúc hai người Trịnh Sở và Tạ Phi Phi ra khỏi hội trường liền nhìn thấy Dương Tu và sáu tên tay sai phía sau hắn ta chặn ngoài cửa.
“Thằng nhãi, mày thật to gan, dám đánh bị thương anh em của tao”, giọng nói của Dương Tu lạnh lùng, cùng thái độ kiêu ngạo và khinh thường.
Hắn ta thấy Trịnh Sở ăn mặc rất bình thường, cho rằng anh không có bối cảnh, chỉ là người bình thường có thực lực tương đối cường mạnh mà thôi.
Trịnh Sở nghe thấy những lời của Dương Tu, vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Anh em của mày dám trêu ghẹo Phi Phi, nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh”.
Dương Tu nghe thấy lời của Trịnh Sở, hai mắt như có ngọn lửa đang cháy, trong lòng đầy tức giận.
Hắn ta nắm chặt tay, nhìn Trịnh Sở nói: “Thằng nhãi thối tha, mày quá kiêu ngạo, hôm nay không cần biết mày là ai, mày đều phải chết”.
Lúc này, hầu hết các sinh viên đã ra khỏi hội trường, nhìn thấy cuộc tranh chấp giữa Dương Tu và Trịnh Sở.
Bọn họ nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm vỗ tay tán thưởng.
Bọn họ cho rằng Trịnh Sở lúc trước quá tự cao, bây giờ lại giả bộ trước mặt kẻ tàn nhẫn như Dương Tu, chết như thế nào cũng không biết đâu.
Tạ Phi Phi nhìn Dương Tu, không vui nói: “Dương Tu, anh muốn làm gì?”
Cô ấy lo lắng Dương Tu sẽ làm hại Trịnh Sở, dẫu sao Dương Tu cũng đã từng giở thủ đoạn với Tạ Phi Phi và những người khác.
Tạ Phi Phi không biết thủ đoạn của Dương Tu với Trịnh Sở có gì khác không, nhưng đều có sức mạnh kinh người.
Dương Tu nghe những lời của Tạ Phi Phi, cười giễu cợt nói: “Con đàn bà ngu ngốc, hắn dám đánh anh em của tôi, tôi đánh hắn thì có gì không được?”
Tạ Phi Phi nghe thấy Dương Tu mắng mình là ngu ngốc, trong lòng xấu hổ và giận dữ, nhưng biết mình không thể tức giận vào lúc này.
Cô ấy nhìn Trịnh Sở nói: “Anh đi trước đi, em sẽ ở đây cản hắn”.
Dương Tu cười giễu cợt nói: “Cô cản? Cô cản thế nào?”
Hắn ta hoàn toàn không coi Tạ Phi Phi ra gì, chỉ cần tùy tiện vung tay một cái, Tạ Phi Phi liền ngã xuống đất.
Trịnh Sở nghe những lời hung hăng càn quấy của Dương Tu, cười ha ha nói: “Làm người đừng quá kiêu ngạo, bằng không chết như nào cũng không biết đâu”.
Dương Tu nghe những lời của Trịnh Sở, cảm thấy mình bị sỉ nhục vô cùng.
Hắn ta là con cháu của nhân vật quyền quý ở thành phố Thanh Nham, trong trường đại học Giang Nam vẫn luôn ngang tàng, kẻ nào dám láo xược với hắn ta.
Dương Tu nắm chặt hai tay, không kìm được tức giận, giả bộ thân sĩ gì nữa, hung ác trừng mắt nhìn Trịnh Sở: “Nếu mày đã tự tìm cái chết, tao sẽ thành toàn cho mày”.
Trong lúc hắn ta nói, trong cơ thể âm thầm vận khí, hai tay nắm chặt, chạy nhanh về phía Trịnh Sở.
Chuẩn bị quật ngã Trịnh Sở xuống đất, khiến anh cả đời phải nằm trong bệnh viện.
Các sinh viên ở xung quanh nhìn thấy cảnh này biết Trịnh Sở sắp xong đời rồi.
Bọn họ biết sức mạnh nắm đấm của Dương Tu rất lợi hại, từng có đám côn đồ cho rằng Dương Tu có tiền đã đến moi tiền của Dương Tu, nhưng cuối cùng bị Dương Tu đánh cho sống dở chết dở.
Với thể trạng gầy yếu như của Trịnh Sở bị một quyền của Dương Tu đánh trúng, nhẹ thì bị chấn thương não, nặng thì bại liệt.
Tạ Phi Phi nhìn Trịnh Sở, ở bên cạnh anh nhỏ giọng nói: “Cẩn thận chút”.
Trên mặt Trịnh Sở mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói: “Yên tâm đi”.
Dương Tu nghe thấy những lời quan tâm của Tạ Phi Phi với Trịnh Sở, cơn giận trong lòng hắn ta càng hừng hực hơn trước.
Hắn ta bất giác tăng gấp đôi sức mạnh của nắm đấm, chuẩn bị đánh chết Trịnh Sở tại đây.
Dẫu sao với thân phận và xuất thân của hắn ta, đánh chết một người có thân phận bình thường cũng chẳng làm sao.
Lúc Trịnh Sở nhìn nắm đấm của Dương Tu sắp đến gần mình, anh liền vung tay phải đánh đến.
Nhìn có vẻ nhẹ nhàng, tùy ý đánh một cú, nhưng lại phát ra tiếng sấm rền vang cực lớn.
Ầm ầm.
Cơ thể Dương Tu bay ra ngoài, khóe miệng có máu tươi trào ra.
Hắn ta cảm thấy cơ thể mình giống như bị chấn động cực lớn, khiến hắn ta cảm thấy phế tạng khó chịu.
Dương Tu biết thực lực của Trịnh Sở chắc chắn không phải là võ giả ám kình, ít nhất cũng phải là võ giả cảnh giới minh kình trung kỳ.
Những năm này hắn ta đã giao đấu với không ít võ giả ám kình, căn bản không có võ giả ám kình nào có thực lực mạnh như Trịnh Sở.
Trong lòng Dương Tu hôm nay đã biết sợ hãi, cho rằng Trịnh Sở quá đáng sợ, phải mau chóng rời khỏi đây.
Sáu tên tay sai của Dương Tu lúc đầu còn cho rằng Dương Tu có thể dễ dàng dạy cho Trịnh Sở một bài học.
Tất cả bọn chúng đều đứng đó cao hứng nhìn Trịnh Sở bị đánh.
Giờ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều tái mét, bị dọa sợ không ít.
Nếu Dương Tu xảy ra chuyện, đám tay sai này đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Sẽ bị nhà họ Dương ở thành phố Thanh Nham dạy cho một bài học thích đáng.
Sáu tên tay sai nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền chạy tới trước mặt Dương Tu đỡ lấy Dương Tu, nhưng không dám rời đi.
Bọn chúng không dám tự ý đưa Dương Tu rời đi, đang xin ý kiến của Trịnh Sở.
Dẫu sao thực lực của Trịnh Sở quá mạnh, nhỡ may Trịnh Sở tức giận, bọn chúng cũng sẽ bị đánh.
Chương 157: Sao anh lại ở đây?
Tạ Phi Phi nhìn đám người Dương Tu, sau đó lại nhìn đến Trịnh Sở, biết bọn chúng đang kiêng nể ai, liền nói: “Dương Tu bị thương rồi, để bọn chúng đi đi”.
Trịnh Sở vẫy tay ra hiệu đám người Dương Tu có thể cút.
Sáu tên tay sai nhận được sự đồng ý của Trịnh Sở, lập tức đỡ lấy Dương Tu rời khỏi đây.
Các sinh viên ban đầu còn cho rằng Trịnh Sở sẽ bị Dương Tu chỉnh rất thảm.
Kết quả lại xảy ra một màn như này, khiến bọn họ cảm thấy khó tin, vẻ mặt kinh hãi không thôi.
Trong lòng bọn họ mừng rỡ, cũng may lúc trước không nói mấy câu vô lễ trước mặt Trịnh Sở, bằng không nhất định sẽ bị Trịnh Sở đánh cho một trận.
Dẫu sao Trịnh Sở đến cả nhân vật quyền quý ở thành phố Thanh Nham như Dương Tu còn dám đánh, sao lại không dám đánh người bình thường như bọn họ chứ.
Rất nhanh, các sinh viên lập tức giải tán, có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu, không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, tránh chọc phải phiền phức không đáng có cho bản thân.
Tạ Phi Phi đến bên cạnh Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Anh rể, Dương Tu là người nhà họ Dương ở thành phố Thanh Nham, anh đánh hắn bị thương sẽ có chuyện lớn”.
Lúc đầu cô ấy nhìn thấy Trịnh Sở dễ dàng đánh ngã Dương Tu, trong lòng cũng có chút vui mừng.
Nhưng nghĩ đến thế lực phía sau Dương Tu, Tạ Phi Phi liền ủ rũ, cảm thấy chọc đến thế lực như Dương Tu không tốt chút nào.
Hơn nữa phía sau Dương Tu còn có Triệu Đức Phúc, thế lực sau lưng của Triệu Đức Phúc không dễ đối phó.
Trịnh Sở nghe thấy những lời của Tạ Phi Phi, duỗi tay sờ lên trán cô ấy, nói: “Yên tâm đi, anh rể chắc chắn sẽ không sao”.
Tạ Phi Phi đáp lại một tiếng, nói: “Anh rể, đợi em nhận được tiền thưởng, sẽ mời anh một bữa thịnh soạn”.
Trịnh Sở cười ha ha nói: “Đến lúc đấy rồi nói sau”.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Tô Tiểu Ngư, bạn cùng phòng ký túc xá của Tạ Phi Phi cũng đi tới.
Cô ấy vừa rồi cũng xem màn biểu diễn của Trịnh Sở ở trong hội trường, bị màn biểu diễn của Trịnh Sở làm cho chấn động.
Bây giờ nhìn thấy Trịnh Sở, ước gì Trịnh Sở có thể biểu diễn lại cho cô ấy xem.
Cuối cùng, vẫn bị Trịnh Sở từ chối một cách vô tình.
Lúc này, Dương Tu chịu đựng cơn đau dữ dội từ phế tạng truyền đến, để sáu tên tay sai đỡ hắn ta vào trong thư viện của trường.
Sau khi đến thư viện, hắn ta vẫy tay ra hiệu cho sáu tên tay sai không cần đỡ mình nữa.
Dương Tu chịu đựng cơn đau bước vào trong thư viện, nhìn thấy trong góc thư viện yên tĩnh có một nam sinh mặc áo ngắn màu xanh lam, đeo kính gọng vàng đang chăm chú xem Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Nhìn thấy người đàn ông này, Dương Tu giống như nhìn thấy cứu tinh, đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Anh Triệu, tôi bị người ta đánh”.
Triệu Mạnh Phúc nghe thấy những lời của Dương Tu, lật sang trang tiếp theo của cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa trong tay, giọng nói ôn hòa: “Ở trong trường đại học Giang Nam, kẻ nào dám đánh cậu?”
“Bị một tên cỏn con xoàng xĩnh đánh”, ánh mắt Dương Tu không cam lòng, nói: “Anh Triệu, Tạ Phi Phi thích tên đó, tôi nhìn không vừa mắt nên mới ra tay, không ngờ thực lực của thằng nhãi đó lại mạnh hơn tôi, đánh ngược lại tôi”.
Triệu Mạnh Phúc nghe thấy những lời này của Dương Tu, lập tức hứng thú: “Tạ Phi Phi có người mình thích rồi?”
Hắn vẫn luôn là người theo đuổi Tạ Phi Phi, không biết làm sao Tạ Phi Phi hoàn toàn không coi hắn ra gì, hắn lại không thích ép buộc, muốn để thời gian chín muồi, để Tạ Phi Phi thực sự thích hắn.
Bây giờ nghe thấy Tạ Phi Phi đã có người mình thích, còn là một kẻ bình thường, Triệu Mạnh Phúc cảm thấy bản thân bị nhục nhã.
Không ngờ bản thân mình còn không bằng một tên bình thường.
Dương Tu nhìn vẻ mặt của Triệu Mạnh Phúc thay đổi, nói tiếp: “Thằng nhãi đó rất tự cao, biết tôi đi theo anh Triệu, nhưng vẫn đánh tôi”.
Triệu Mạnh Phúc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ném cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa sang một bên, chỉnh lại cặp kính gọng vàng, trên mặt mang theo ý cười giảo hoạt đi ra khỏi thư viện.
Dương Tu ở một bên, nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của Triệu Mạnh Phúc, biết lần này Trịnh Sở chết chắc rồi.
Nhà họ Triệu là gia tộc đứng đầu của tỉnh Thiên Xuyên, ngay cả nhà họ Tạ ở thành phố Giang Nam cũng phải nể mặt nhà họ Triệu.
Huống hồ là hai kẻ nhỏ nhoi không có thế lực lớn chống lưng như Trịnh Sở và Tạ Phi Phi.
Dương Tu hắn ta không tin Trịnh Sở có thể chống lại được Triệu Mạnh Phúc.
Trịnh Sở đã nói chuyện phiếm với Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư được một lúc.
Lúc Trịnh Sở chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy Dương Tu lúc nãy bị mình đánh cho bị thương đi sau một người đàn ông dáng vẻ nhã nhặn đeo kính gọng vàng.
Cho dù Triệu Mạnh Phúc có ngụy trang tốt đến đâu, trong mắt Trịnh Sở, hắn giống như một đứa trẻ trần như nhộng, sự tức giận trong mắt không có cách nào che giấu được.
Tạ Phi Phi, Tô Tiểu Ngư nhìn thấy Triệu Mạnh Phúc đến đây.
Trong lòng bọn họ liền nghĩ Dương Tu không đánh lại được Trịnh Sở, liền chạy đi tìm Triệu Mạnh Phúc ra tay.
Triệu Mạnh Phúc có thể nói là đại ca đứng đầu ở trường đại học Giang Nam.
Cộng thêm xuất thân cực lớn, là người nhà họ Triệu ở thành phố Minh Hiền.
Những người quyền quý ở thành phố Giang Nam lúc nhìn thấy Triệu Mạnh Phúc đều chủ động chào hỏi.
Hai người Tạ Phi Phi, Tô Tiểu Ngư nhìn thấy Triệu Mạnh Phúc đi tới, trong lòng không cần nói cũng biết bọn họ sợ hãi như nào.
Đôi bàn tay nhỏ bé của bọn họ bắt đầu run rẩy.
Bởi vì Triệu Mạnh Phúc là người nhà họ Triệu ở thành phố Minh Hiền, tuy không phải là chi trưởng nhưng so với những người quyền quý khác cũng xem là nhân vật lợi hại.
Trong lòng Tạ Phi Phi lúc này rất hối hận, sớm biết sẽ xảy ra chuyện như này, lúc trước không nên kéo Trịnh Sở đến trường học biểu diễn ảo thuật.
Bây giờ chọc đến rắc rối lớn như vậy, trở về biết giải thích thế nào với chị họ đây.
Lúc hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư đang lo lắng không thôi, một giọng nữ truyền đến: “Trịnh Sở, sao anh lại ở đây?”
Vốn dĩ cô ta định gọi anh Trịnh, nhưng nghĩ ở đây nhiều người như vậy, Trịnh Sở lại không thích phô trương, nên chỉ gọi là Trịnh Sở.
Tô Tiểu Ngư nhìn Tạ Tiểu Mẫn, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc cùng khó hiểu.
Dương Tu nghe thấy mấy chữ võ giả ám kình, hắn ta hừ lạnh nói: “Võ giả ám kính có là gì, trong mắt tao chỉ là một bao cát đấm bốc thôi”.
Nói xong, hắn ta đứng dậy, giơ một chân đạp vào người tên tay sai, đạp bọn họ bay ngược lại, phát ra tiếng kêu rên.
Vẻ mặt Dương Tu lạnh băng, mặc kệ bọn họ sống hay chết, hắn ta nói: “Đi”.
Tiếng nói vừa dứt, hắn ta đã đi về phía đại học Giang Nam, muốn tìm Trịnh Sở tính sổ.
Hội trường đại học Giang Nam diện tích chừng ba mẫu, dịp lễ biểu diễn gì cũng đều tổ chức ở đây.
Hôm nay ở các vị trí trong hội trường sinh viên đã ngồi kín.
Sinh viên các chuyên ngành đã biểu diễn gần hết.
Bây giờ chỉ còn lại hai người Trịnh Sở và Tạ Phi Phi chưa biểu diễn.
Bởi vì Tạ Phi Phi là người ghi danh cuối cùng, dựa theo trình tự thời gian ghi danh thì là người biểu diễn cuối.
Tạ Phi Phi đứng ở phía sau cánh gà, vẻ mặt vô cùng hồi hộp, thỉnh thoảng lại nhìn Trịnh Sở một cái, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại chậm chạp không nói.
Trịnh Sở nhìn Tạ Phi Phi tâm tình bất an, anh động viên: “Đừng hồi hộp, một trăm ngàn tiền thưởng chắc chắn là của chúng ta”.
Tạ Phi Phi nói: “Tiết mục biểu diễn này phải là hai người cùng biểu diễn, nếu anh biểu diễn võ thuật, vậy em biểu diễn cái gì đây?”
Chẳng lẽ chờ khi Trịnh Sở biểu diễn võ thuật, cô ấy ở bên cạnh nhảy góp vui.
Điều này đối với Tạ Phi Phi mà nói không phải vấn đề khó khăn gì, nhưng kiểu tiết mục biểu diễn như này, quả thực Tạ Phi Phi không nghĩ ra được lý do gì có thể chiến thắng.
Trịnh Sở nghe Tạ Phi Phi nói vậy, anh cười đáp: “Anh nói muốn biểu diễn võ thuật lúc nào vậy?”
“Thế rốt cuộc anh muốn biểu diễn cái gì?”, Tạ Phi Phi tò mò nhìn Trịnh Sở.
Ngoại trừ võ thuật, quả thực cô ấy không nghĩ ra Trịnh Sở có thể biểu diễn cái gì.
“Xin mời Tạ Phi Phi chuyên ngành quản lý lên sân khấu biểu diễn vở kịch Khổng tước đến rồi”, lời người dẫn chương trình vừa dứt, màn che chậm rãi kéo ra.
Khổng tước tới rồi là kịch bản Tạ Phi Phi chuẩn bị biểu diễn trước đó.
Tạ Phi Phi mặt đầy lo lắng kéo cánh tay Trịnh Sở, cô ấy nhỏ giọng nói: “Anh rể, anh nhất định đừng để em thất vọng nha”.
Sau khi tấm rèm trên sân khấu hội trường hoàn toàn kéo ra, vẻ mặt Tạ Phi Phi căng thẳng, trái tim nhỏ đập loạn xạ, khỏi phải nói trong lòng lo lắng thế nào.
Cô ấy nhìn xuống đông đảo sinh viên và giảng viên phía dưới sân khấu, trong lòng cứ lo ngay ngáy, hoàn toàn không biết mình muốn biểu diễn cái gì, đôi mắt tràn đầy do dự.
Ánh mắt Tạ Phi Phi nhìn về phía Trịnh Sở, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của anh, cô ấy cẩn thận đi đến trước mặt Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Anh rể, đừng ngây ra đó nữa, bắt đầu biểu diễn rồi”.
Mọi người dưới khán đài nhìn thấy hai người Trịnh Sở và Tạ Phi Phi sau khi kéo rèm ra thì không nói lời nào, câu nói duy nhất chính là bắt đầu biển diễn.
Làm cho sinh viên và giảng viên dưới sân khấu ngơ ngác, không hiểu nổi hai người chuẩn bị làm gì.
Hay là hai người này lần đầu tiên nhìn thấy nhiều khán giả như vậy nên bị dọa sợ đến choáng váng?
“Hai người này rốt cuộc muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ hai người này không biết biểu diễn, cố ý chạy tới đây vì một trăm ngàn để mất mặt”.
“Có khả năng này đấy, cậu xem dáng vẻ cô gái kia hồi hộp không kìa, đoán chắc không biết phải biểu diễn cái gì”.
Tạ Phi Phi nghe thấy bàn tán của sinh viên phía dưới, trong lòng khỏi phải nói hồi hộp đến nhường nào.
Vào lúc trong lòng cô ấy vô cùng hồi hộp, đột nhiên Trịnh Sở nãy giờ chưa nói tiếng nào nay đã chậm rãi mở miệng: “Biểu diễn bắt đầu”.
Lời nói vừa dứt, Tạ Phi Phi chỉ cảm thấy nhiệt độ bên trong hội trường bỗng nhiên thấp xuống mấy độ.
Vốn là vì trong hội trường số người đông đảo nên hơi oi bức, bây giờ lại có chút mát mẻ.
Theo sau đó Tạ Phi Phi phát hiện bên cạnh mình hiện ra rất nhiều giọt nước trong suốt nhỏ như đậu nành.
Giọt nước chuyển động qua lại quanh Tạ Phi Phi, biến đổi thành hình dáng các loại động vật như trong ảo mộng.
Sinh viên và giảng viên dưới sân khấu nhìn thấy Trịnh Sở thi triển ra ma thuật, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Bọn họ đã từng nhìn thấy không ít ma thuật, nhưng loại ma thuật Trịnh Sở thi triển ra thì hoàn toàn không tìm được đầu mối do đâu.
Vào lúc sinh viên và giảng viên đang kinh ngạc vui mừng, một con rồng lửa dài chừng một mét bay ra từ trong bàn tay Trịnh Sở, quấn quanh thân Tạ Phi Phi.
Khi con rồng lửa quấn quanh người Tạ Phi Phi, có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng trên người nó truyền đến, y đúc ngọn lửa thật, không hề giống như ma thuật tạo ra.
Trong lòng cô ấy kinh ngạc, có chút sợ hãi, sợ rằng ngọn lửa sẽ khiến mình bị thương.
Nghĩ lại thì làm sao Trịnh Sở có thể biết phép thuật chứ, trong lòng cô ấy giờ mới yên tâm hơn chút.
Gầm.
Sau khi rồng lửa quấn quanh người Tạ Phi Phi một vòng, nó bay thêm một vòng nữa về phía sinh viên và giảng viên dưới sân khấu, trong chốc lát để họ tiếp xúc ở khoảng cách gần.
Sinh viên và giảng viên cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên thân con rồng lửa truyền đến, họ nhất thời nhốn nháo.
Lần đầu tiên họ cảm nhận được loại ma thuật này, cảm giác giống như thật này thực sự quá chấn động lòng người, khiến người ta cực kỳ hưng phấn.
Trịnh Sở nhìn phản ứng của các sinh viên và giảng viên, sắc mặt anh bình thản không có gì lạ, anh cho rằng họ có phản ứng này cũng thuộc về hiện tượng rất bình thường.
Sau khi kết thúc màn biểu diễn, anh kéo Tạ Phi Phi vẫn còn đang ngẩn người, sau đó mỉm cười nói: “Màn biểu diễn kết thúc rồi”.
Vẻ mặt Tạ Phi Phi ngây ra, nghe Trịnh Sở nói xong cô ấy mới định thần lại, ồ lên một tiếng rồi theo sát sau lưng Trịnh Sở đi về phía cánh gà.
Sau khi Trịnh Sở và Tạ Phi Phi rời khỏi sân khấu, trong hội trường truyền đến tiềng hò reo cực lớn.
“Anh rể, anh học ma thuật lúc nào thế?”, Tạ Phi Phi nhìn Trịnh Sở, giọng nói rất lớn, không che giấu được vui mừng bất ngờ.
Trịnh Sở mỉm cười nói: “Anh học được trong thời gian ba năm xa nhà”.
Tạ Phi Phi vui vẻ đáp: “Anh rể, rảnh rỗi có thể dạy em chút được không?”
Chương 156: Làm người đừng quá kiêu ngạo
Cô ấy rất thích biểu diễn ảo thuật, cảm thấy ảo thuật thực sự rất thú vị.
Trịnh Sở lắc đầu từ chối nói: “Không được, học ảo thuật phải có thiên phú, em không có cái thiên phú này”.
Tạ Phi Phi nghe xong câu này, bộ dạng đáng thương nhìn Trịnh Sở nói: “Em thật sự không thể sao?”
Trịnh Sở gật đầu nói: “Ừ”.
Tạ Phi Phi thấy mình không có thiên phú, vẻ mặt tủi thân cúi đầu: “Thôi được rồi”.
Trịnh Sở và Tạ Phi Phi đợi ở hậu trường một lát, đợi ban giám khảo bình xét xong danh sách những người giành được giải thưởng.
Trịnh Sở và Tạ Phi Phi giành được giải nhất với một trăm ngàn tiền thưởng.
Chỉ là tiền thưởng này không được phát sớm như vậy, phải đợi một tháng sau.
Trịnh Sở không quan trọng, dù sao anh đến đây cũng không phải vì năm mươi ngàn mà Tạ Phi Phi đã hứa.
Về phần Tạ Phi Phi, cô ấy rất phấn khích, nghĩ rằng học kỳ sau có năm mươi ngàn tiền thưởng, tình hình trong nhà sẽ tốt hơn rất nhiều.
Các sinh viên khác ở hậu trường nhìn thấy Trịnh Sở, hâm mộ nói: “Bạn học, biểu diễn không tệ nha”.
“Có thể biểu diễn thêm chút ngón nghề để chúng tôi được mở mang tầm mắt không?”
Bọn họ vừa rồi cũng xem màn biểu diễn của Trịnh Sở và Tạ Phi Phi, cũng bị chấn động không nhẹ.
Trịnh Sở lắc đầu từ chối, dẫn Tạ Phi Phi rời đi.
Các sinh viên nhìn thấy Trịnh Sở không biểu diễn, cảm thấy anh quá kiêu ngạo.
Không phải chỉ là biết biểu diễn ảo thuật thôi sao, cũng không phải là thật, lại tự cho mình là tài giỏi như thế.
Lúc hai người Trịnh Sở và Tạ Phi Phi ra khỏi hội trường liền nhìn thấy Dương Tu và sáu tên tay sai phía sau hắn ta chặn ngoài cửa.
“Thằng nhãi, mày thật to gan, dám đánh bị thương anh em của tao”, giọng nói của Dương Tu lạnh lùng, cùng thái độ kiêu ngạo và khinh thường.
Hắn ta thấy Trịnh Sở ăn mặc rất bình thường, cho rằng anh không có bối cảnh, chỉ là người bình thường có thực lực tương đối cường mạnh mà thôi.
Trịnh Sở nghe thấy những lời của Dương Tu, vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Anh em của mày dám trêu ghẹo Phi Phi, nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh”.
Dương Tu nghe thấy lời của Trịnh Sở, hai mắt như có ngọn lửa đang cháy, trong lòng đầy tức giận.
Hắn ta nắm chặt tay, nhìn Trịnh Sở nói: “Thằng nhãi thối tha, mày quá kiêu ngạo, hôm nay không cần biết mày là ai, mày đều phải chết”.
Lúc này, hầu hết các sinh viên đã ra khỏi hội trường, nhìn thấy cuộc tranh chấp giữa Dương Tu và Trịnh Sở.
Bọn họ nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm vỗ tay tán thưởng.
Bọn họ cho rằng Trịnh Sở lúc trước quá tự cao, bây giờ lại giả bộ trước mặt kẻ tàn nhẫn như Dương Tu, chết như thế nào cũng không biết đâu.
Tạ Phi Phi nhìn Dương Tu, không vui nói: “Dương Tu, anh muốn làm gì?”
Cô ấy lo lắng Dương Tu sẽ làm hại Trịnh Sở, dẫu sao Dương Tu cũng đã từng giở thủ đoạn với Tạ Phi Phi và những người khác.
Tạ Phi Phi không biết thủ đoạn của Dương Tu với Trịnh Sở có gì khác không, nhưng đều có sức mạnh kinh người.
Dương Tu nghe những lời của Tạ Phi Phi, cười giễu cợt nói: “Con đàn bà ngu ngốc, hắn dám đánh anh em của tôi, tôi đánh hắn thì có gì không được?”
Tạ Phi Phi nghe thấy Dương Tu mắng mình là ngu ngốc, trong lòng xấu hổ và giận dữ, nhưng biết mình không thể tức giận vào lúc này.
Cô ấy nhìn Trịnh Sở nói: “Anh đi trước đi, em sẽ ở đây cản hắn”.
Dương Tu cười giễu cợt nói: “Cô cản? Cô cản thế nào?”
Hắn ta hoàn toàn không coi Tạ Phi Phi ra gì, chỉ cần tùy tiện vung tay một cái, Tạ Phi Phi liền ngã xuống đất.
Trịnh Sở nghe những lời hung hăng càn quấy của Dương Tu, cười ha ha nói: “Làm người đừng quá kiêu ngạo, bằng không chết như nào cũng không biết đâu”.
Dương Tu nghe những lời của Trịnh Sở, cảm thấy mình bị sỉ nhục vô cùng.
Hắn ta là con cháu của nhân vật quyền quý ở thành phố Thanh Nham, trong trường đại học Giang Nam vẫn luôn ngang tàng, kẻ nào dám láo xược với hắn ta.
Dương Tu nắm chặt hai tay, không kìm được tức giận, giả bộ thân sĩ gì nữa, hung ác trừng mắt nhìn Trịnh Sở: “Nếu mày đã tự tìm cái chết, tao sẽ thành toàn cho mày”.
Trong lúc hắn ta nói, trong cơ thể âm thầm vận khí, hai tay nắm chặt, chạy nhanh về phía Trịnh Sở.
Chuẩn bị quật ngã Trịnh Sở xuống đất, khiến anh cả đời phải nằm trong bệnh viện.
Các sinh viên ở xung quanh nhìn thấy cảnh này biết Trịnh Sở sắp xong đời rồi.
Bọn họ biết sức mạnh nắm đấm của Dương Tu rất lợi hại, từng có đám côn đồ cho rằng Dương Tu có tiền đã đến moi tiền của Dương Tu, nhưng cuối cùng bị Dương Tu đánh cho sống dở chết dở.
Với thể trạng gầy yếu như của Trịnh Sở bị một quyền của Dương Tu đánh trúng, nhẹ thì bị chấn thương não, nặng thì bại liệt.
Tạ Phi Phi nhìn Trịnh Sở, ở bên cạnh anh nhỏ giọng nói: “Cẩn thận chút”.
Trên mặt Trịnh Sở mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói: “Yên tâm đi”.
Dương Tu nghe thấy những lời quan tâm của Tạ Phi Phi với Trịnh Sở, cơn giận trong lòng hắn ta càng hừng hực hơn trước.
Hắn ta bất giác tăng gấp đôi sức mạnh của nắm đấm, chuẩn bị đánh chết Trịnh Sở tại đây.
Dẫu sao với thân phận và xuất thân của hắn ta, đánh chết một người có thân phận bình thường cũng chẳng làm sao.
Lúc Trịnh Sở nhìn nắm đấm của Dương Tu sắp đến gần mình, anh liền vung tay phải đánh đến.
Nhìn có vẻ nhẹ nhàng, tùy ý đánh một cú, nhưng lại phát ra tiếng sấm rền vang cực lớn.
Ầm ầm.
Cơ thể Dương Tu bay ra ngoài, khóe miệng có máu tươi trào ra.
Hắn ta cảm thấy cơ thể mình giống như bị chấn động cực lớn, khiến hắn ta cảm thấy phế tạng khó chịu.
Dương Tu biết thực lực của Trịnh Sở chắc chắn không phải là võ giả ám kình, ít nhất cũng phải là võ giả cảnh giới minh kình trung kỳ.
Những năm này hắn ta đã giao đấu với không ít võ giả ám kình, căn bản không có võ giả ám kình nào có thực lực mạnh như Trịnh Sở.
Trong lòng Dương Tu hôm nay đã biết sợ hãi, cho rằng Trịnh Sở quá đáng sợ, phải mau chóng rời khỏi đây.
Sáu tên tay sai của Dương Tu lúc đầu còn cho rằng Dương Tu có thể dễ dàng dạy cho Trịnh Sở một bài học.
Tất cả bọn chúng đều đứng đó cao hứng nhìn Trịnh Sở bị đánh.
Giờ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đều tái mét, bị dọa sợ không ít.
Nếu Dương Tu xảy ra chuyện, đám tay sai này đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Sẽ bị nhà họ Dương ở thành phố Thanh Nham dạy cho một bài học thích đáng.
Sáu tên tay sai nghĩ cũng không thèm nghĩ, liền chạy tới trước mặt Dương Tu đỡ lấy Dương Tu, nhưng không dám rời đi.
Bọn chúng không dám tự ý đưa Dương Tu rời đi, đang xin ý kiến của Trịnh Sở.
Dẫu sao thực lực của Trịnh Sở quá mạnh, nhỡ may Trịnh Sở tức giận, bọn chúng cũng sẽ bị đánh.
Chương 157: Sao anh lại ở đây?
Tạ Phi Phi nhìn đám người Dương Tu, sau đó lại nhìn đến Trịnh Sở, biết bọn chúng đang kiêng nể ai, liền nói: “Dương Tu bị thương rồi, để bọn chúng đi đi”.
Trịnh Sở vẫy tay ra hiệu đám người Dương Tu có thể cút.
Sáu tên tay sai nhận được sự đồng ý của Trịnh Sở, lập tức đỡ lấy Dương Tu rời khỏi đây.
Các sinh viên ban đầu còn cho rằng Trịnh Sở sẽ bị Dương Tu chỉnh rất thảm.
Kết quả lại xảy ra một màn như này, khiến bọn họ cảm thấy khó tin, vẻ mặt kinh hãi không thôi.
Trong lòng bọn họ mừng rỡ, cũng may lúc trước không nói mấy câu vô lễ trước mặt Trịnh Sở, bằng không nhất định sẽ bị Trịnh Sở đánh cho một trận.
Dẫu sao Trịnh Sở đến cả nhân vật quyền quý ở thành phố Thanh Nham như Dương Tu còn dám đánh, sao lại không dám đánh người bình thường như bọn họ chứ.
Rất nhanh, các sinh viên lập tức giải tán, có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu, không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, tránh chọc phải phiền phức không đáng có cho bản thân.
Tạ Phi Phi đến bên cạnh Trịnh Sở, nhỏ giọng nói: “Anh rể, Dương Tu là người nhà họ Dương ở thành phố Thanh Nham, anh đánh hắn bị thương sẽ có chuyện lớn”.
Lúc đầu cô ấy nhìn thấy Trịnh Sở dễ dàng đánh ngã Dương Tu, trong lòng cũng có chút vui mừng.
Nhưng nghĩ đến thế lực phía sau Dương Tu, Tạ Phi Phi liền ủ rũ, cảm thấy chọc đến thế lực như Dương Tu không tốt chút nào.
Hơn nữa phía sau Dương Tu còn có Triệu Đức Phúc, thế lực sau lưng của Triệu Đức Phúc không dễ đối phó.
Trịnh Sở nghe thấy những lời của Tạ Phi Phi, duỗi tay sờ lên trán cô ấy, nói: “Yên tâm đi, anh rể chắc chắn sẽ không sao”.
Tạ Phi Phi đáp lại một tiếng, nói: “Anh rể, đợi em nhận được tiền thưởng, sẽ mời anh một bữa thịnh soạn”.
Trịnh Sở cười ha ha nói: “Đến lúc đấy rồi nói sau”.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Tô Tiểu Ngư, bạn cùng phòng ký túc xá của Tạ Phi Phi cũng đi tới.
Cô ấy vừa rồi cũng xem màn biểu diễn của Trịnh Sở ở trong hội trường, bị màn biểu diễn của Trịnh Sở làm cho chấn động.
Bây giờ nhìn thấy Trịnh Sở, ước gì Trịnh Sở có thể biểu diễn lại cho cô ấy xem.
Cuối cùng, vẫn bị Trịnh Sở từ chối một cách vô tình.
Lúc này, Dương Tu chịu đựng cơn đau dữ dội từ phế tạng truyền đến, để sáu tên tay sai đỡ hắn ta vào trong thư viện của trường.
Sau khi đến thư viện, hắn ta vẫy tay ra hiệu cho sáu tên tay sai không cần đỡ mình nữa.
Dương Tu chịu đựng cơn đau bước vào trong thư viện, nhìn thấy trong góc thư viện yên tĩnh có một nam sinh mặc áo ngắn màu xanh lam, đeo kính gọng vàng đang chăm chú xem Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Nhìn thấy người đàn ông này, Dương Tu giống như nhìn thấy cứu tinh, đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Anh Triệu, tôi bị người ta đánh”.
Triệu Mạnh Phúc nghe thấy những lời của Dương Tu, lật sang trang tiếp theo của cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa trong tay, giọng nói ôn hòa: “Ở trong trường đại học Giang Nam, kẻ nào dám đánh cậu?”
“Bị một tên cỏn con xoàng xĩnh đánh”, ánh mắt Dương Tu không cam lòng, nói: “Anh Triệu, Tạ Phi Phi thích tên đó, tôi nhìn không vừa mắt nên mới ra tay, không ngờ thực lực của thằng nhãi đó lại mạnh hơn tôi, đánh ngược lại tôi”.
Triệu Mạnh Phúc nghe thấy những lời này của Dương Tu, lập tức hứng thú: “Tạ Phi Phi có người mình thích rồi?”
Hắn vẫn luôn là người theo đuổi Tạ Phi Phi, không biết làm sao Tạ Phi Phi hoàn toàn không coi hắn ra gì, hắn lại không thích ép buộc, muốn để thời gian chín muồi, để Tạ Phi Phi thực sự thích hắn.
Bây giờ nghe thấy Tạ Phi Phi đã có người mình thích, còn là một kẻ bình thường, Triệu Mạnh Phúc cảm thấy bản thân bị nhục nhã.
Không ngờ bản thân mình còn không bằng một tên bình thường.
Dương Tu nhìn vẻ mặt của Triệu Mạnh Phúc thay đổi, nói tiếp: “Thằng nhãi đó rất tự cao, biết tôi đi theo anh Triệu, nhưng vẫn đánh tôi”.
Triệu Mạnh Phúc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ném cuốn Tam Quốc Diễn Nghĩa sang một bên, chỉnh lại cặp kính gọng vàng, trên mặt mang theo ý cười giảo hoạt đi ra khỏi thư viện.
Dương Tu ở một bên, nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của Triệu Mạnh Phúc, biết lần này Trịnh Sở chết chắc rồi.
Nhà họ Triệu là gia tộc đứng đầu của tỉnh Thiên Xuyên, ngay cả nhà họ Tạ ở thành phố Giang Nam cũng phải nể mặt nhà họ Triệu.
Huống hồ là hai kẻ nhỏ nhoi không có thế lực lớn chống lưng như Trịnh Sở và Tạ Phi Phi.
Dương Tu hắn ta không tin Trịnh Sở có thể chống lại được Triệu Mạnh Phúc.
Trịnh Sở đã nói chuyện phiếm với Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư được một lúc.
Lúc Trịnh Sở chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy Dương Tu lúc nãy bị mình đánh cho bị thương đi sau một người đàn ông dáng vẻ nhã nhặn đeo kính gọng vàng.
Cho dù Triệu Mạnh Phúc có ngụy trang tốt đến đâu, trong mắt Trịnh Sở, hắn giống như một đứa trẻ trần như nhộng, sự tức giận trong mắt không có cách nào che giấu được.
Tạ Phi Phi, Tô Tiểu Ngư nhìn thấy Triệu Mạnh Phúc đến đây.
Trong lòng bọn họ liền nghĩ Dương Tu không đánh lại được Trịnh Sở, liền chạy đi tìm Triệu Mạnh Phúc ra tay.
Triệu Mạnh Phúc có thể nói là đại ca đứng đầu ở trường đại học Giang Nam.
Cộng thêm xuất thân cực lớn, là người nhà họ Triệu ở thành phố Minh Hiền.
Những người quyền quý ở thành phố Giang Nam lúc nhìn thấy Triệu Mạnh Phúc đều chủ động chào hỏi.
Hai người Tạ Phi Phi, Tô Tiểu Ngư nhìn thấy Triệu Mạnh Phúc đi tới, trong lòng không cần nói cũng biết bọn họ sợ hãi như nào.
Đôi bàn tay nhỏ bé của bọn họ bắt đầu run rẩy.
Bởi vì Triệu Mạnh Phúc là người nhà họ Triệu ở thành phố Minh Hiền, tuy không phải là chi trưởng nhưng so với những người quyền quý khác cũng xem là nhân vật lợi hại.
Trong lòng Tạ Phi Phi lúc này rất hối hận, sớm biết sẽ xảy ra chuyện như này, lúc trước không nên kéo Trịnh Sở đến trường học biểu diễn ảo thuật.
Bây giờ chọc đến rắc rối lớn như vậy, trở về biết giải thích thế nào với chị họ đây.
Lúc hai người Tạ Phi Phi và Tô Tiểu Ngư đang lo lắng không thôi, một giọng nữ truyền đến: “Trịnh Sở, sao anh lại ở đây?”
Vốn dĩ cô ta định gọi anh Trịnh, nhưng nghĩ ở đây nhiều người như vậy, Trịnh Sở lại không thích phô trương, nên chỉ gọi là Trịnh Sở.
Tô Tiểu Ngư nhìn Tạ Tiểu Mẫn, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc cùng khó hiểu.
Bình luận facebook