Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1016
Lúc Đường Phong thu phục Sơn Hà đồ, tên họ Tư Đồ đã từng nói qua, trước đây hắn bị Thọ Đồng Tử một chiêu bắt luôn, khi đó tên họ Tư Đồ râu cá trê này đã có thực lực Linh Giai thượng phẩm nhưng mà đối mặt với Thọ Đồng Tử cũng có thực lưc Linh Giai thượng phẩm lại bị một chiêu đánh hạ, có thể biết được thực lực của đối phương cao thâm tới chừng nào.
Cho dù Thọ Đồng Tử này có phải là người năm xưa trong lời nói của tên họ Tư Đồ kia không thì tuyệt đối cũng không phải loại mà Đường Phong có thể trêu chọc tới.
Thân là một trong những sát thần của Thiên Cốc, sở tu suốt đời của Thọ Đồng Tử là những chiêu thức dùng để giết người, có thể nói hắn vì giết chóc mà tồn tại, không ai có can đảm vì hình dạng non nớt của hắn mà khinh thường hắn.
Thọ Đồng Tử xuất hiện làm cho bầu không khí càng trở nên quỷ dị, cho dù có đánh chết Đường Phong và các thế lực bên ngoài cũng không dám lỗ mãng trước mặt sát thần này, người từ thế lực bên ngoài nói khe khẽ với nhau không ngớt, ai nấy đều hỏi vì sao Thọ Đồng Tử lại tới đây, nhưng cuối cùng vẫn không có một lời giải thích hợp lý nào.
Người khác không biết được nguyên nhân nhưng mà Đường Phong lại biết. Chỉ sợ người này tìm đến bởi vì trận pháp Thiên Cơ ở trên người mình, mà trận pháp Thiên Cơ này chính là vật của đệ tử Thiên Cốc Thiên Cơ Tử.
Càng làm cho Đường Phong muốn hộc máu chính là hiện giờ Thiên Cơ Tử đang đứng ở ngay bên cạnh mình, chẳng qua là bị điều chế thành dược thi mà thôi.
Đối với Thiên Cốc Đường Phong cũng không có nhiều lý giải, nhưng mà một ít tin tức lộ ra đều nói rằng thế lực này cực kỳ cường đại, không phải là Thiên Thánh Cung hay Huyết Vụ Thành có thể bằng được, nếu như chống đối lại thế lực này Đường Phong căn bản không có nửa phần thắng,
Phong ấn thiên địa bị phá, Linh Mạch Chi Địa cùng thế giới bên ngoài giao hòa với nhau, Đường Phong cũng muốn hòa hoãn với Thiên Cốc, mà với khả năng tính toán của Phúc Đồng Tử thì rất nhẹ nhàng có thể suy tính ra được vị trí của bản thân mình.
Sát thần Thiên Cốc có thể tìm được mình chắc chắn là do chuyện này.
Trong lúc mọi người còn đang trầm mặc thì Thọ Đồng Tử mở miệng nói trước:
- Ngươi chính là người Phúc Đồng Tử nói đến?
Thanh âm vừa mới vang lên, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo tới tận tâm can, thoạt nhìn Thọ Đồng Tử trông còn non nớt nhưng mà thanh âm của hắn lại làm cho tim đập cực nhanh, giống như là âm thanh kim loại ma sát với nhau mang tới một loại khí tức chết chóc lạnh lẽo.
- Phải.
Đường Phong gật đầu. Hôm nay cũng không cần phủ định nữa. Nếu như đối phương đã khẳng định như vậy, hẳn là đã xem qua bức họa về mình.
- Ừm.
Thọ Đồng Tử lên tiếng.
- Xem ra ta không tới tìm nhầm người.
Đường Phong nhướng mày mở miệng hỏi:
- Các hạ tới là muốn thứ đó sao?
Thọ Đồng Tử không có chút biểu cảm lắc đầu làm cho Đường Phong cực kỳ ngạc nhiên. Lần trước Phúc Đồng Tử muốn chính là trận pháp Thiên Cơ của mình, chẳng qua lúc đó do thần hồn rời khỏi Vạn Ma Quật cho nên không mang được trận pháp Thiên Cơ theo bên người, tất nhiên là không có biện pháp để vật quy nguyên chủ, hắn còn tưởng rằng trận pháp Thiên Cơ đối với Thiên Cốc mà nói rất trọng yếu nhưng mà hiện giờ nghe được Thọ Đồng Tử này nói tìm mấy lần mới thấy mình nhưng lại không phải vì lý do này làm cho Đường Phong mê man mờ mịt.
- Vậy thì Thọ Đồng Tử đến đây làm gì?
Đường Phong cảm giác mơ hồ mọi chuyện có chút không yên.
Thọ Đồng Tử đứng giữa không trung chắp hai tay sau lưng thản nhiên nói:
- Ta chỉ giết người!
Lời vừa dứt, trong lòng Đường Phong đột nhiên cảm thấy lạnh buốt từ trong ra ngoài, vội vàng giơ Độc Ảnh Kiếm chém tới thân ảnh phía trước.
Cùng lúc với Độc Ảnh Kiếm đánh xuống thì thân ảnh của Thọ Đồng Tử liền xuất hiện ngay trước mắt.
- Hả?
Thanh âm kinh ngạc của Thọ Đồng Tử vang lên, hắn hiển nhiên không nghĩ tới Đường Phong sớm có giác ngộ tấn công hắn trước, mình còn chưa kịp động thủ thì một đạo kiếm cực kỳ ảo diệu đã xông tới rồi, kiếm chiêu đi sát bên người may mà tránh né kịp.
Một chiêu như thế nếu đổi lại là người bên ngoài thì sợ rằng không thể né tránh được nhưng sát thần của Thiên Cốc là từ chết chóc mà sinh ra tất nhiên không hề tầm thường, thân hình nhoáng một cái liền tránh được kiếm này, cùng lúc đó có một quyền bắn ra từ bàn tay mập mạp của trẻ con.
Một quyền như vậy cũng không nhanh, nhìn qua giống như một tiểu hài tử bực bội với người lớn mà giơ nắm tay đấm đấm, nhưng khi nhìn thấy một quyền như vậy thì sắc mặt của Đường Phong liền thay đổi.
Kiếm chiêu của Đường Phong còn chưa kịp rút về thì cảm thấy được một cỗ hơi thở ngay trước mặt, cỗ hơi thở này mang theo mùi vị hủy diệt, giống như là hạo kiếp của thiên địa phủ xuống, làm cho người ta muốn ngăn cũng không thể ngăn lại.
Vội vàng rút Độc Ảnh Kiếm về nhanh hết sức, con ngươi màu trắng của Đường Phong càng trở nên trắng nõn, lực lượng cương tâm của băng hệ đã đạt tới đỉnh phong, nhiệt độ quanh người lập tức hạ xuống gấp rút.
Trường kiếm mang theo dựng thẳng lên, kiếm ý băng hàn phủ xuống, Đường Phong đứng tại chỗ phảng phất giống như một tòa tuyết sơn cổ lão sừng sững muôn đời không gì phá nổi.
Kiếm chiêu cường đại nhất trong Tứ Quý Kiếm Pháp, Ngạo Tuyết!
Kiếm thế vừa mới hình thành thì quả đấm của Thọ Đồng Tử cũng vừa kịp bay đến, trực tiếp đánh vào trên Độc Ảnh Kiếm.
- Oanh
Một tiếng nổ vang lên, mặt đất rung mạnh vài cái, kiếm ý băng lãnh của Đường Phong giống như là tuyết tan vào mùa xuân bị phá hủy không còn gì trong nháy mắt, một quyền kình mang theo khí tức tử vong từ trên nắm tay nhỏ của Thọ Đồng Tử phát tới làm cho mặt đất hơn mười trượng phía sau Đường Phong đều bật tung lên, trong nhất thời bụi cát đá sỏi bay mù mịt, cương khí cuồng bạo làm trời đất âm u.
Đường Phong trợn trừng mắt, gắt gao đứng tái chỗ không lùi bước chút nào.
- Hừ!
Thọ Đồng Tử hừ nhẹ một tiếng, quyền kình bắt đầu phát lực, Đường Phong giống như là con diều bị đứt dây bay ngược ra ngoài, ở giữa không trung không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi.
Bay xa hơn mười trượng thì Đường Phong nhanh chóng xuất ra Độc Ảnh Kiếm cắm xuống đất để dừng lại.
Đưa tay lên lau chút máu tươi nơi khóe miệng, Đường Phong có chút nao lòng, ngay cả phòng ngự mạnh mẽ như kiếm chiêu Ngạo Tuyết đều không thể đỡ được một quyền của Thọ Đồng Tử, một quyền kia không chỉ phá được kiếm thế của mình còn đả thương cả mình nữa, thậm chí cả Độc Ảnh Kiếm cũng bị hao tổn theo.
Đường Phong nhìn lại trên thanh thiên binh Độc Ảnh Kiếm, lúc này ở trên kiếm có rất nhiều khe nứt nhỏ, dư uy của một quyền kia có thể đánh cho thiên binh trở thành như vậy, một quyền này thực sự có khả năng khai thiên tích địa. Nếu như chính diện chống đỡ thì Đường Phong đoán rằng thanh kiếm này sợ là đã nát bấy rồi.
Trong trời đất này còn có chiêu thức gì có thể ngăn cản được công kích của Thọ Đồng Tử? Cho dù là kiếm của Âu Dương Tử sợ rằng cũng không thể đỡ được quá lâu.
- Sát Thần Thiên Cốc, quả nhiên danh bất hư truyền!
Đường Phong mỉm cười nhìn Thọ Đồng Tử, đối phương đánh ra một quyền nhưng cũng không hề tấn công tiếp, chỉ đứng tại chỗ nhìn Đường Phong, bộ dáng thong dong này làm cho Đường Phong cảm thấy rất vô lực.
- Ngươi cũng không kém.
Thọ Đồng Tử nhàn nhạt đáp lại.
Lời nói này làm cho Đường Phong có chút chột dạ, uy lực của quyền kình kia cũng không làm cho mình bị thương nặng gì. Tuy rằng phun ra một ngụm máu tươi nhưng mà bản thân của Đường Phong lại không lo ngại, tất cả đều là do có Bất Phôi Giáp, nếu như không có Bất Phôi Giáp mà nói thì hậu quả sẽ cực kỳ khó lường.
- Đồng Tử, mau giết người này, đừng có nhiều lời với hắn nữa!
Một cao thủ Linh Giai nhảy ra hô lên, vừa rồi Đường Phong mang theo các dược thi giết bọn họ cực kỳ sảng khoái, hiện giờ mắt thấy Đường Phong bị Thọ Đồng Tử dùng một chiêu đả thương nên cảm thấy sung sướng không gì sánh được, phảng phất như sợ Thọ Đồng Tử buông tha tính mệnh của Đường Phong, vội vàng giật dây một bên.
Bởi vì hắn nghĩ, tuy rằng Thọ Đồng Tử không dễ chọc nhưng dù sao cũng là người của thế giới bên ngoài, mà Đường Phong lại là người của Linh Mạch Chi Địa, hai người đại biểu cho hai cái thế giới khác nhau, chung quy là biết được Thọ Đồng Tử đứng ở bên nào rồi.
Người này vừa mới dứt lời thì thấy Thọ Đồng Tử lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán.
- Cút!
Thọ Đồng Tử bấm tay, một cỗ kình khí được bắn ra, tên cao thủ Linh Giai kia ngay cả thời gian phản ứng cũng không có liền bị cỗ kình khí này bắn thủng xuyên qua gáy.
- Đồng Tử ngươi….
Người của thế lực bên ngoài quá mức sợ hãi, bọn họ căn bản không nghĩ tới chuyện Thọ Đồng Tử ngay cả nói cũng không thèm mà xuất thủ luôn, hơn nữa xuất thủ thì lấy luôn mạng người.
- Tất cả đều cút!
Thọ Đồng Tử bất động nói, nhàn nhạt liếc mắt nhìn mọi người, dưới ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập sát khí tất cả mọi người hoảng sợ lùi lại mấy bước, ngay sau đó có ngượi chạy vội rời đi.
Sát Thần Thiên Cốc, giết người như cơm bữa. Hắn căn bản không quan tâm tới ngươi có thân phận gì, có địa vị gì, thực lực như thế nào, nếu như dám nhúng tay vào chuyện của hắn thì chuẩn bị chết đi. Ai biết được hắn có thể nhìn mình khó chịu mà trực tiếp xuất thủ hay không? Vì bảo vệ tính mệnh của mình nên rời xa địa phương này là tốt nhất.
Về phần tên Đường Phong kia, hiện giờ bị Thọ Đồng Tử đánh như vậy liệu còn có cơ hội sống hay sao?
Một câu nói của Thọ Đồng Tử còn uy lực gấp trăm lần câu nói của Đường Phong, khi Đường Phong nói muốn mọi người cút đi thì ai nấy đều kêu thối lắm, nhưng mà khi Thọ Đồng Tử nói một câu thì mọi người như ong vỡ tổ, chạy tán loạn khắp nơi chỉ trong khoảnh khắc không còn một ai.
Hiện giờ chỉ còn lại hai người Đường Phong và Thọ Đồng Tử cùng với hơn mười bộ dược thi tùy thời ở bên, nhưng mà đối mặt với Thọ Đồng Tử thì những bộ dược thi này căn bản vô dụng.
- Lần này đồng tử đến đây chẳng lẽ không phải vì trận pháp Thiên Cơ hay sao?
Một bên Đường Phong thở dốc suy nghĩ cách thoát thân, hiện giờ lấy tình huống của thân thể mà cùng hắn tranh đấu thì không hợp thời cơ, một phen đại chiến vừa rồi đã làm hắn hết sạch khí lực.
- Ta nói rồi, ta chỉ giết người!
Trên khuôn mặt của Thọ Đồng Tử biểu tình rất máy móc, không hề lộ ra một tí tinh tế nào cả.
- Cũng đúng, giết người diệt khẩu, cũng không để cho trận pháp Thiên Cơ truyền ra bên ngoài, như vậy cũng khá thẳng thắn.
Đường Phong gật đầu nói.
- Tiếp đươc một chiêu của ta mà không chết, coi như ngươi có chút bản lãnh!
- Ha ha, đồng tử quá khen rồi.
Đường Phong cười lớn một tiếng, lông mày nhíu lại một cái, nói:
- Đồng Tử không cảm thấy thắng có chút vô vị hay sao? Dù sao ta cũng vừa mới trải qua một hồi chiến đấu, hiện giờ cũng không phải là thời kì đỉnh phong…
Thọ Đồng Tử cắt đứt lời nói của Đường Phong:
- Nếu như ngươi nghĩ ta thắng không xứng đáng thì ta có thể chờ tới khi ngươi khôi phục tới đỉnh phong rồi tới giết cũng được.
Đường Phong nhướng mày:
- Tình huống của ta mà muốn khôi phục đầy đủ lại chỉ sợ cũng không phải là chuyện tình một hai ngày.
- Ta có thể chờ.
Tên đồng tử này bấu víu thật chặt nha! Đường Phong cực kỳ phiền muộn. Đừng nói là thân thể hiện tại như thế này, cho dù có khôi phục thực lực tới đỉnh phong cũng không thể thoát khỏi Thọ Đồng Tử được, dù sao thực lực Linh Giai thượng phẩm của mình cũng là mượn mà thôi, căn bản không phải là thực lực vốn có.
- Ngươi muốn sống không?
Trong đôi mắt không hề có tình cảm của Thọ Đồng Tử thoáng qua một tia trào phúng.
- Ai lại muốn chết?
- Chỉ cần ngươi có thể đả thương được ta thì bản đồng tử tha cho ngươi một mạng!
Trong lời nói nhàn nhạt của Thọ Đồng Tử lộ ra một vẻ tự tin cường đại.
- Mạng của ta, ta tự giữ nó trong tay!
Thần sắc Đường Phong nghiêm túc lại.
- Vậy phải xem ngươi có bổn sự này hay không!
Trong lúc Thọ Đồng Tử nói thì thân thể nhỏ bé của hắn di động, không chờ cho Đường Phong kịp phản ứng đã tới sát bên cạnh hắn rồi.
Tốc độ thật nhanh, Đường Phong chưa bao giờ thấy ai có thể sở hữu được tốc độ nhanh như vậy cả, cho dù là mình toàn lực bạo phát cũng không thể được như thế, còn đối phương thì thi triển ra trông rất nhẹ nhàng.
Thân hình Đường Phong lui lại rất nhanh nhưng mà thân ảnh đối phương cũng như tàn ảnh đuổi theo sát nút, cùng lúc đó, một quyền khác lại đánh ra ngoài.
Một quyền này khác với quyền đầu tiên, tốc độ của quyền này nhanh vô cùng, hầu như chỉ nhìn thấy tàn ảnh ở trên hai nắm tay nhỏ.
Trong nháy mắt đối phương phát ra chiêu thức thì Đường Phong cũng lấy ra một thanh trường kiếm khác từ trong không gian Mị Ảnh. Độc Ảnh Kiếm đã không thể kham nổi chiến đấu tiếp mà lần này Đường Phong lấy ra một thanh trường kiếm, đây là một trong những thanh thứ thần binh mà hắn cất kỹ.
Kiếm thế múa lên, Đường Phong không thể quan tâm tới thương thế và tình huống thân thể của chính mình mà phát huy thực lực của cảnh giới Linh Giai thượng phẩm tới đỉnh, chống lại một kích hung mãnh của đối phương.
Cho dù Thọ Đồng Tử này có phải là người năm xưa trong lời nói của tên họ Tư Đồ kia không thì tuyệt đối cũng không phải loại mà Đường Phong có thể trêu chọc tới.
Thân là một trong những sát thần của Thiên Cốc, sở tu suốt đời của Thọ Đồng Tử là những chiêu thức dùng để giết người, có thể nói hắn vì giết chóc mà tồn tại, không ai có can đảm vì hình dạng non nớt của hắn mà khinh thường hắn.
Thọ Đồng Tử xuất hiện làm cho bầu không khí càng trở nên quỷ dị, cho dù có đánh chết Đường Phong và các thế lực bên ngoài cũng không dám lỗ mãng trước mặt sát thần này, người từ thế lực bên ngoài nói khe khẽ với nhau không ngớt, ai nấy đều hỏi vì sao Thọ Đồng Tử lại tới đây, nhưng cuối cùng vẫn không có một lời giải thích hợp lý nào.
Người khác không biết được nguyên nhân nhưng mà Đường Phong lại biết. Chỉ sợ người này tìm đến bởi vì trận pháp Thiên Cơ ở trên người mình, mà trận pháp Thiên Cơ này chính là vật của đệ tử Thiên Cốc Thiên Cơ Tử.
Càng làm cho Đường Phong muốn hộc máu chính là hiện giờ Thiên Cơ Tử đang đứng ở ngay bên cạnh mình, chẳng qua là bị điều chế thành dược thi mà thôi.
Đối với Thiên Cốc Đường Phong cũng không có nhiều lý giải, nhưng mà một ít tin tức lộ ra đều nói rằng thế lực này cực kỳ cường đại, không phải là Thiên Thánh Cung hay Huyết Vụ Thành có thể bằng được, nếu như chống đối lại thế lực này Đường Phong căn bản không có nửa phần thắng,
Phong ấn thiên địa bị phá, Linh Mạch Chi Địa cùng thế giới bên ngoài giao hòa với nhau, Đường Phong cũng muốn hòa hoãn với Thiên Cốc, mà với khả năng tính toán của Phúc Đồng Tử thì rất nhẹ nhàng có thể suy tính ra được vị trí của bản thân mình.
Sát thần Thiên Cốc có thể tìm được mình chắc chắn là do chuyện này.
Trong lúc mọi người còn đang trầm mặc thì Thọ Đồng Tử mở miệng nói trước:
- Ngươi chính là người Phúc Đồng Tử nói đến?
Thanh âm vừa mới vang lên, trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo tới tận tâm can, thoạt nhìn Thọ Đồng Tử trông còn non nớt nhưng mà thanh âm của hắn lại làm cho tim đập cực nhanh, giống như là âm thanh kim loại ma sát với nhau mang tới một loại khí tức chết chóc lạnh lẽo.
- Phải.
Đường Phong gật đầu. Hôm nay cũng không cần phủ định nữa. Nếu như đối phương đã khẳng định như vậy, hẳn là đã xem qua bức họa về mình.
- Ừm.
Thọ Đồng Tử lên tiếng.
- Xem ra ta không tới tìm nhầm người.
Đường Phong nhướng mày mở miệng hỏi:
- Các hạ tới là muốn thứ đó sao?
Thọ Đồng Tử không có chút biểu cảm lắc đầu làm cho Đường Phong cực kỳ ngạc nhiên. Lần trước Phúc Đồng Tử muốn chính là trận pháp Thiên Cơ của mình, chẳng qua lúc đó do thần hồn rời khỏi Vạn Ma Quật cho nên không mang được trận pháp Thiên Cơ theo bên người, tất nhiên là không có biện pháp để vật quy nguyên chủ, hắn còn tưởng rằng trận pháp Thiên Cơ đối với Thiên Cốc mà nói rất trọng yếu nhưng mà hiện giờ nghe được Thọ Đồng Tử này nói tìm mấy lần mới thấy mình nhưng lại không phải vì lý do này làm cho Đường Phong mê man mờ mịt.
- Vậy thì Thọ Đồng Tử đến đây làm gì?
Đường Phong cảm giác mơ hồ mọi chuyện có chút không yên.
Thọ Đồng Tử đứng giữa không trung chắp hai tay sau lưng thản nhiên nói:
- Ta chỉ giết người!
Lời vừa dứt, trong lòng Đường Phong đột nhiên cảm thấy lạnh buốt từ trong ra ngoài, vội vàng giơ Độc Ảnh Kiếm chém tới thân ảnh phía trước.
Cùng lúc với Độc Ảnh Kiếm đánh xuống thì thân ảnh của Thọ Đồng Tử liền xuất hiện ngay trước mắt.
- Hả?
Thanh âm kinh ngạc của Thọ Đồng Tử vang lên, hắn hiển nhiên không nghĩ tới Đường Phong sớm có giác ngộ tấn công hắn trước, mình còn chưa kịp động thủ thì một đạo kiếm cực kỳ ảo diệu đã xông tới rồi, kiếm chiêu đi sát bên người may mà tránh né kịp.
Một chiêu như thế nếu đổi lại là người bên ngoài thì sợ rằng không thể né tránh được nhưng sát thần của Thiên Cốc là từ chết chóc mà sinh ra tất nhiên không hề tầm thường, thân hình nhoáng một cái liền tránh được kiếm này, cùng lúc đó có một quyền bắn ra từ bàn tay mập mạp của trẻ con.
Một quyền như vậy cũng không nhanh, nhìn qua giống như một tiểu hài tử bực bội với người lớn mà giơ nắm tay đấm đấm, nhưng khi nhìn thấy một quyền như vậy thì sắc mặt của Đường Phong liền thay đổi.
Kiếm chiêu của Đường Phong còn chưa kịp rút về thì cảm thấy được một cỗ hơi thở ngay trước mặt, cỗ hơi thở này mang theo mùi vị hủy diệt, giống như là hạo kiếp của thiên địa phủ xuống, làm cho người ta muốn ngăn cũng không thể ngăn lại.
Vội vàng rút Độc Ảnh Kiếm về nhanh hết sức, con ngươi màu trắng của Đường Phong càng trở nên trắng nõn, lực lượng cương tâm của băng hệ đã đạt tới đỉnh phong, nhiệt độ quanh người lập tức hạ xuống gấp rút.
Trường kiếm mang theo dựng thẳng lên, kiếm ý băng hàn phủ xuống, Đường Phong đứng tại chỗ phảng phất giống như một tòa tuyết sơn cổ lão sừng sững muôn đời không gì phá nổi.
Kiếm chiêu cường đại nhất trong Tứ Quý Kiếm Pháp, Ngạo Tuyết!
Kiếm thế vừa mới hình thành thì quả đấm của Thọ Đồng Tử cũng vừa kịp bay đến, trực tiếp đánh vào trên Độc Ảnh Kiếm.
- Oanh
Một tiếng nổ vang lên, mặt đất rung mạnh vài cái, kiếm ý băng lãnh của Đường Phong giống như là tuyết tan vào mùa xuân bị phá hủy không còn gì trong nháy mắt, một quyền kình mang theo khí tức tử vong từ trên nắm tay nhỏ của Thọ Đồng Tử phát tới làm cho mặt đất hơn mười trượng phía sau Đường Phong đều bật tung lên, trong nhất thời bụi cát đá sỏi bay mù mịt, cương khí cuồng bạo làm trời đất âm u.
Đường Phong trợn trừng mắt, gắt gao đứng tái chỗ không lùi bước chút nào.
- Hừ!
Thọ Đồng Tử hừ nhẹ một tiếng, quyền kình bắt đầu phát lực, Đường Phong giống như là con diều bị đứt dây bay ngược ra ngoài, ở giữa không trung không nhịn nổi phun ra một ngụm máu tươi.
Bay xa hơn mười trượng thì Đường Phong nhanh chóng xuất ra Độc Ảnh Kiếm cắm xuống đất để dừng lại.
Đưa tay lên lau chút máu tươi nơi khóe miệng, Đường Phong có chút nao lòng, ngay cả phòng ngự mạnh mẽ như kiếm chiêu Ngạo Tuyết đều không thể đỡ được một quyền của Thọ Đồng Tử, một quyền kia không chỉ phá được kiếm thế của mình còn đả thương cả mình nữa, thậm chí cả Độc Ảnh Kiếm cũng bị hao tổn theo.
Đường Phong nhìn lại trên thanh thiên binh Độc Ảnh Kiếm, lúc này ở trên kiếm có rất nhiều khe nứt nhỏ, dư uy của một quyền kia có thể đánh cho thiên binh trở thành như vậy, một quyền này thực sự có khả năng khai thiên tích địa. Nếu như chính diện chống đỡ thì Đường Phong đoán rằng thanh kiếm này sợ là đã nát bấy rồi.
Trong trời đất này còn có chiêu thức gì có thể ngăn cản được công kích của Thọ Đồng Tử? Cho dù là kiếm của Âu Dương Tử sợ rằng cũng không thể đỡ được quá lâu.
- Sát Thần Thiên Cốc, quả nhiên danh bất hư truyền!
Đường Phong mỉm cười nhìn Thọ Đồng Tử, đối phương đánh ra một quyền nhưng cũng không hề tấn công tiếp, chỉ đứng tại chỗ nhìn Đường Phong, bộ dáng thong dong này làm cho Đường Phong cảm thấy rất vô lực.
- Ngươi cũng không kém.
Thọ Đồng Tử nhàn nhạt đáp lại.
Lời nói này làm cho Đường Phong có chút chột dạ, uy lực của quyền kình kia cũng không làm cho mình bị thương nặng gì. Tuy rằng phun ra một ngụm máu tươi nhưng mà bản thân của Đường Phong lại không lo ngại, tất cả đều là do có Bất Phôi Giáp, nếu như không có Bất Phôi Giáp mà nói thì hậu quả sẽ cực kỳ khó lường.
- Đồng Tử, mau giết người này, đừng có nhiều lời với hắn nữa!
Một cao thủ Linh Giai nhảy ra hô lên, vừa rồi Đường Phong mang theo các dược thi giết bọn họ cực kỳ sảng khoái, hiện giờ mắt thấy Đường Phong bị Thọ Đồng Tử dùng một chiêu đả thương nên cảm thấy sung sướng không gì sánh được, phảng phất như sợ Thọ Đồng Tử buông tha tính mệnh của Đường Phong, vội vàng giật dây một bên.
Bởi vì hắn nghĩ, tuy rằng Thọ Đồng Tử không dễ chọc nhưng dù sao cũng là người của thế giới bên ngoài, mà Đường Phong lại là người của Linh Mạch Chi Địa, hai người đại biểu cho hai cái thế giới khác nhau, chung quy là biết được Thọ Đồng Tử đứng ở bên nào rồi.
Người này vừa mới dứt lời thì thấy Thọ Đồng Tử lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán.
- Cút!
Thọ Đồng Tử bấm tay, một cỗ kình khí được bắn ra, tên cao thủ Linh Giai kia ngay cả thời gian phản ứng cũng không có liền bị cỗ kình khí này bắn thủng xuyên qua gáy.
- Đồng Tử ngươi….
Người của thế lực bên ngoài quá mức sợ hãi, bọn họ căn bản không nghĩ tới chuyện Thọ Đồng Tử ngay cả nói cũng không thèm mà xuất thủ luôn, hơn nữa xuất thủ thì lấy luôn mạng người.
- Tất cả đều cút!
Thọ Đồng Tử bất động nói, nhàn nhạt liếc mắt nhìn mọi người, dưới ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập sát khí tất cả mọi người hoảng sợ lùi lại mấy bước, ngay sau đó có ngượi chạy vội rời đi.
Sát Thần Thiên Cốc, giết người như cơm bữa. Hắn căn bản không quan tâm tới ngươi có thân phận gì, có địa vị gì, thực lực như thế nào, nếu như dám nhúng tay vào chuyện của hắn thì chuẩn bị chết đi. Ai biết được hắn có thể nhìn mình khó chịu mà trực tiếp xuất thủ hay không? Vì bảo vệ tính mệnh của mình nên rời xa địa phương này là tốt nhất.
Về phần tên Đường Phong kia, hiện giờ bị Thọ Đồng Tử đánh như vậy liệu còn có cơ hội sống hay sao?
Một câu nói của Thọ Đồng Tử còn uy lực gấp trăm lần câu nói của Đường Phong, khi Đường Phong nói muốn mọi người cút đi thì ai nấy đều kêu thối lắm, nhưng mà khi Thọ Đồng Tử nói một câu thì mọi người như ong vỡ tổ, chạy tán loạn khắp nơi chỉ trong khoảnh khắc không còn một ai.
Hiện giờ chỉ còn lại hai người Đường Phong và Thọ Đồng Tử cùng với hơn mười bộ dược thi tùy thời ở bên, nhưng mà đối mặt với Thọ Đồng Tử thì những bộ dược thi này căn bản vô dụng.
- Lần này đồng tử đến đây chẳng lẽ không phải vì trận pháp Thiên Cơ hay sao?
Một bên Đường Phong thở dốc suy nghĩ cách thoát thân, hiện giờ lấy tình huống của thân thể mà cùng hắn tranh đấu thì không hợp thời cơ, một phen đại chiến vừa rồi đã làm hắn hết sạch khí lực.
- Ta nói rồi, ta chỉ giết người!
Trên khuôn mặt của Thọ Đồng Tử biểu tình rất máy móc, không hề lộ ra một tí tinh tế nào cả.
- Cũng đúng, giết người diệt khẩu, cũng không để cho trận pháp Thiên Cơ truyền ra bên ngoài, như vậy cũng khá thẳng thắn.
Đường Phong gật đầu nói.
- Tiếp đươc một chiêu của ta mà không chết, coi như ngươi có chút bản lãnh!
- Ha ha, đồng tử quá khen rồi.
Đường Phong cười lớn một tiếng, lông mày nhíu lại một cái, nói:
- Đồng Tử không cảm thấy thắng có chút vô vị hay sao? Dù sao ta cũng vừa mới trải qua một hồi chiến đấu, hiện giờ cũng không phải là thời kì đỉnh phong…
Thọ Đồng Tử cắt đứt lời nói của Đường Phong:
- Nếu như ngươi nghĩ ta thắng không xứng đáng thì ta có thể chờ tới khi ngươi khôi phục tới đỉnh phong rồi tới giết cũng được.
Đường Phong nhướng mày:
- Tình huống của ta mà muốn khôi phục đầy đủ lại chỉ sợ cũng không phải là chuyện tình một hai ngày.
- Ta có thể chờ.
Tên đồng tử này bấu víu thật chặt nha! Đường Phong cực kỳ phiền muộn. Đừng nói là thân thể hiện tại như thế này, cho dù có khôi phục thực lực tới đỉnh phong cũng không thể thoát khỏi Thọ Đồng Tử được, dù sao thực lực Linh Giai thượng phẩm của mình cũng là mượn mà thôi, căn bản không phải là thực lực vốn có.
- Ngươi muốn sống không?
Trong đôi mắt không hề có tình cảm của Thọ Đồng Tử thoáng qua một tia trào phúng.
- Ai lại muốn chết?
- Chỉ cần ngươi có thể đả thương được ta thì bản đồng tử tha cho ngươi một mạng!
Trong lời nói nhàn nhạt của Thọ Đồng Tử lộ ra một vẻ tự tin cường đại.
- Mạng của ta, ta tự giữ nó trong tay!
Thần sắc Đường Phong nghiêm túc lại.
- Vậy phải xem ngươi có bổn sự này hay không!
Trong lúc Thọ Đồng Tử nói thì thân thể nhỏ bé của hắn di động, không chờ cho Đường Phong kịp phản ứng đã tới sát bên cạnh hắn rồi.
Tốc độ thật nhanh, Đường Phong chưa bao giờ thấy ai có thể sở hữu được tốc độ nhanh như vậy cả, cho dù là mình toàn lực bạo phát cũng không thể được như thế, còn đối phương thì thi triển ra trông rất nhẹ nhàng.
Thân hình Đường Phong lui lại rất nhanh nhưng mà thân ảnh đối phương cũng như tàn ảnh đuổi theo sát nút, cùng lúc đó, một quyền khác lại đánh ra ngoài.
Một quyền này khác với quyền đầu tiên, tốc độ của quyền này nhanh vô cùng, hầu như chỉ nhìn thấy tàn ảnh ở trên hai nắm tay nhỏ.
Trong nháy mắt đối phương phát ra chiêu thức thì Đường Phong cũng lấy ra một thanh trường kiếm khác từ trong không gian Mị Ảnh. Độc Ảnh Kiếm đã không thể kham nổi chiến đấu tiếp mà lần này Đường Phong lấy ra một thanh trường kiếm, đây là một trong những thanh thứ thần binh mà hắn cất kỹ.
Kiếm thế múa lên, Đường Phong không thể quan tâm tới thương thế và tình huống thân thể của chính mình mà phát huy thực lực của cảnh giới Linh Giai thượng phẩm tới đỉnh, chống lại một kích hung mãnh của đối phương.
Bình luận facebook