Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1017
Đang đang đang đang..
Vô số âm thanh dày đặc mà thanh thúy truyền tới, thanh thứ thần binh ở trên tay Đường Phong tỏa ra kiếm cương dài ba tấc lại bị quyền phong của Thọ Đồng Tử tiêu diệt trực tiếp.
Trong nháy mắt, hai bên đã giao thủ mười mấy lần, mặc dù Đường Phong bị đánh lui liên tiếp về phía sau, khí huyết trong người cuồn cuộn không ngớt nhưng mà hắn phát hiện được uy lực của những quyền Thọ Đồng Tử đánh ra cũng không có mạnh như quyền đầu tiên, nghĩa là cả tốc độ lẫn lực sát thương cũng không thể bằng được.
“Có thể chống đỡ được!”
Trong mắt Đường Phong hiện lên một tia hy vọng, hắn tạm thời xác thực có thể đón đỡ được những quyền này!
Hai đạo nhân ảnh di động không ngớt trong sân, mấy giây trước còn đang xuất hiện ở chỗ này, sau một giây đã thấy xuất hiện ở chỗ khác cách đó hơn mười trượng, hai người dây dưa với nhau không ngớt, không ai chịu nhường ai.
Sau mười hơi thở, Thọ Đồng Tử đột nhiên nhảy lùi, động tác của hai người đều dừng lại, Đường Phong thở hồng hộc liên tục, mồ hôi trên trán rơi xuống như mưa không ngớt, ngược lại Thọ Đồng Tử tiến công mạnh mẽ nhưng không chỉ nắm đấm và lông tóc không sứt mẻ gì mà thậm chí ngay cả hô hấp cũng không hề hỗn loạn.
Thực lực quá mức chênh lệch vừa xem là có thể hiểu ngay.
- Có ý tứ, thứ thần binh?
Thọ Đồng Tử dừng lại trên thanh trường kiếm trên tay Đường Phong, sau đó hai chân lại nhún một cái vọt tới, miệng nói:
- Thứ thần binh cũng không thể nào cứu được mệnh của ngươi!
Đường Phong quát lên một tiếng, trường kiếm ở trước mặt vẽ thành một bức tranh vòng tròn, kiếm ý bốc lên ngút trời, trong nháy mắt đề cao kiếm khí và kiếm ý thẳng tắp tới đỉnh điểm:
- Đồng Tử hãy tiếp một kiếm này của ta!
Tuy Thọ Đồng Tử vô cùng kinh ngạc trước kiếm ý mạnh mẽ của Đường Phong nhưng cũng không để ý ở trong lòng, thân là người của Thiên Cốc có dạng kiếm chiêu nào mà hắn chưa thấy qua? Thế gian có mấy võ học để hắn có thể coi trọng trong mắt.
Nhưng mà khi tia sáng hiện lên trước mắt, thần sắc không hề bận tâm của Thọ Đồng Tử chợt thay đổi, trở nên có chút hưng phấn cùng chờ mong, hay tròng mắt đảo loạn cả lên.
Vô Cấp Kinh Mang Kiếm chém ra, một kiếm này không phải là dùng thiên binh mà là dùng thứ thần binh để chém, lại còn ở trong tay một cao thủ Linh Giai thượng phẩm chém ra.
Có thể nói chiêu Vô Cấp Kinh Mang Kiếm này chính là kiếm chiêu mạnh nhất của Đường Phong từ trước tới giờ, một kiếm cường đại nhất.
Một kiếm như vậy căn bản Linh Giai trung phẩm không thể đón đỡ được, cho dù là Linh Giai thượng phẩm mà bị chém trúng thì dù không chết cũng phải bị thương.
Một kiếm này vừa chém ra, thân thể của Đường Phong mềm nhũn luôn, thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, ngày hôm này hắn phải ứng phó chiến đấu vô số lần, thời gian chiến đấu quá dài vượt qua phạm vi chịu đựng của Đường Phong.
Nhưng mà Đường Phong căn bản không dám để lộ ra tí thần sắc uể oải nào, hắn rất muốn biết Thọ Đồng Tử có thực lực để chặn được một kiếm này của mình hay không?
Kiếm quang chợt lóe qua, Đường Phong thấy rõ ràng một kiếm này trảm ở trên người Thọ Đồng Tử, thậm chí ngay cả động tác tránh né của hắn cũng không hề có.
Thành công rồi sao? Đường Phong thở phì phò liên tục, theo đạo lý mà nói nếu Thọ Đồng Tử đứng tại chỗ không nhúc nhích tí gì, chỉ cần một kiếm này chém vào trên người Thọ Đồng Tử thì tuyệt đối có thể thương tổn tới hắn, nếu như vận khí tốt thì còn có khả năng làm mất đi sức chiến đấu của hắn.
Nhưng mà khi Đường Phong thấy rõ được tình trạng của Thọ Đồng Tử thì hai con mắt không khỏi híp lại.
Thọ Đồng Tử không bị tổn thương một cọng lông nào, một kiếm kia xác thực hắn không hề tránh né nhưng mà lúc này hắn đang chỉ tay lên trên mang theo một đạo kiếm quang màu vàng, đạo kiếm quang màu vàng này bị hắn nắm trong tay giống như con cá vậy, vẫn còn run run không ngớt ý đồ thoát khỏi lòng bàn tay của Thọ Đồng Tử, kiếm khí tràn lan cắt xé không gian cùng mặt đất xung quanh Thọ Đồng Tử tạo thành vô số khe rãnh nhưng bản thân Thọ Đồng Tử căn bản không bị ảnh hưởng gì.
Vậy mà hắn lấy tay tiếp được Vô Cấp Kinh Mang Kiếm! Đường Phong không khỏi hoảng sợ.
Vô Cấp Kinh Mang Kiếm có uy lực mạnh như thế nào không ai rõ ràng hơn được Đường Phong, hắn đã dùng kiếm chiêu này ứng phó qua được vô số lần chiến đấu sinh tử, mỗi lần Vô Cấp Kinh Mang Kiếm được chém ra cũng là lúc phân thắng bại, nhưng lúc này Vô Cấp Kinh Mang Kiếm đánh đâu thắng đó lại làm cho Đường Phong thất vọng rồi.
Thọ Đồng Tử tài năng ở chỗ trong nháy mắt kiếm quang lóe qua mà chỉ cần dùng tay kẹp lấy, đây là chuyện tình không phải ai cũng có thể làm được. Cho đến lúc này Đường Phong mới phát hiện ra mình dường như đã quá xem thường Thọ Đồng Tử này, thực lực của hắn viễn siêu với dự tính của mình.
- Kiếm pháp tốt!
Thọ Đồng Tử trầm giọng khen, thanh âm non nớt toát ra từ trong miệng nói:
- Nhiều năm nay bản đồng tử chưa từng thấy một kiếm pháp tuyệt vời như vậy, đáng tiếc….
- Đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc ngươi không thể phát huy được tinh túy của một kiếm này, ngươi chỉ theo đuổi tốc độ làm cho uy lực của nó giảm mạnh, nếu không cho dù là bản đồng tử cũng không thể nào tiếp được một kiếm này!
Hắn nói một phen làm Đường Phong sững sờ tại chỗ, sau đó hắn chợt hiểu ra được cảm giác khi luyện tập Vô Cấp Kinh Mang Kiếm đã nhiều năm rồi, hơn nữa thực của mình hiện giờ đã tiến lên rất nhiều so với hồi còn mới tập kiếm này, nhưng mà Đường Phong cảm giác được uy lực của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm mà mình thi triển hiện giờ không lớn hơn được hồi trước là bao nhiêu.
Hiện tại nghe Thọ Đồng Tử nói tới, Đường Phong mới hiểu được thì ra mình khi luyện tập đã lầm đường lạc lối! Thì ra Vô Cấp Kinh Mang Kiếm lại phải thi triển ra như vậy.
- Tạ ơn đồng từ chỉ giáo!
Đường Phong cảm kích nói.
- Cuối cùng trước lúc sắp chết cũng hiểu thấu đáo được một kiếm pháp tuyệt thế như vậy, ngươi sống cũng không uổng cuộc đời này!
Thọ Đồng Tử nhàn nhạt nói một câu, sau đó chỉ tay một cái, kiếm quang màu vàng liền bị tán vào trong không khí, cùng lúc đó thứ thần binh trong tay Đường Phong cùng vỡ theo.
Thanh trường kiếm này hắn đã dùng để giao đấu với quả đấm của Thọ Đồng Tử vô số lần, sớm đã bị nứt ra nhiều vết, sau đó lại còn phải chịu phụ tải của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm ý,cho dù là thứ thần binh cũng không thể chịu nổi.
- Một kiếm này phải trả giá quá đắt.
Thọ Đồng Tử nhìn thấy thanh thứ thần binh vỡ vụn cũng không nhịn được thổn thức trong lòng, cho dù ở trong Thiên Cốc số lượng thứ thần binh cũng không có nhiều mà hiện giờ một thanh thứ thần binh tốt như thế này lại bị hủy ngay trước mặt mình.
Vô số âm thanh dày đặc mà thanh thúy truyền tới, thanh thứ thần binh ở trên tay Đường Phong tỏa ra kiếm cương dài ba tấc lại bị quyền phong của Thọ Đồng Tử tiêu diệt trực tiếp.
Trong nháy mắt, hai bên đã giao thủ mười mấy lần, mặc dù Đường Phong bị đánh lui liên tiếp về phía sau, khí huyết trong người cuồn cuộn không ngớt nhưng mà hắn phát hiện được uy lực của những quyền Thọ Đồng Tử đánh ra cũng không có mạnh như quyền đầu tiên, nghĩa là cả tốc độ lẫn lực sát thương cũng không thể bằng được.
“Có thể chống đỡ được!”
Trong mắt Đường Phong hiện lên một tia hy vọng, hắn tạm thời xác thực có thể đón đỡ được những quyền này!
Hai đạo nhân ảnh di động không ngớt trong sân, mấy giây trước còn đang xuất hiện ở chỗ này, sau một giây đã thấy xuất hiện ở chỗ khác cách đó hơn mười trượng, hai người dây dưa với nhau không ngớt, không ai chịu nhường ai.
Sau mười hơi thở, Thọ Đồng Tử đột nhiên nhảy lùi, động tác của hai người đều dừng lại, Đường Phong thở hồng hộc liên tục, mồ hôi trên trán rơi xuống như mưa không ngớt, ngược lại Thọ Đồng Tử tiến công mạnh mẽ nhưng không chỉ nắm đấm và lông tóc không sứt mẻ gì mà thậm chí ngay cả hô hấp cũng không hề hỗn loạn.
Thực lực quá mức chênh lệch vừa xem là có thể hiểu ngay.
- Có ý tứ, thứ thần binh?
Thọ Đồng Tử dừng lại trên thanh trường kiếm trên tay Đường Phong, sau đó hai chân lại nhún một cái vọt tới, miệng nói:
- Thứ thần binh cũng không thể nào cứu được mệnh của ngươi!
Đường Phong quát lên một tiếng, trường kiếm ở trước mặt vẽ thành một bức tranh vòng tròn, kiếm ý bốc lên ngút trời, trong nháy mắt đề cao kiếm khí và kiếm ý thẳng tắp tới đỉnh điểm:
- Đồng Tử hãy tiếp một kiếm này của ta!
Tuy Thọ Đồng Tử vô cùng kinh ngạc trước kiếm ý mạnh mẽ của Đường Phong nhưng cũng không để ý ở trong lòng, thân là người của Thiên Cốc có dạng kiếm chiêu nào mà hắn chưa thấy qua? Thế gian có mấy võ học để hắn có thể coi trọng trong mắt.
Nhưng mà khi tia sáng hiện lên trước mắt, thần sắc không hề bận tâm của Thọ Đồng Tử chợt thay đổi, trở nên có chút hưng phấn cùng chờ mong, hay tròng mắt đảo loạn cả lên.
Vô Cấp Kinh Mang Kiếm chém ra, một kiếm này không phải là dùng thiên binh mà là dùng thứ thần binh để chém, lại còn ở trong tay một cao thủ Linh Giai thượng phẩm chém ra.
Có thể nói chiêu Vô Cấp Kinh Mang Kiếm này chính là kiếm chiêu mạnh nhất của Đường Phong từ trước tới giờ, một kiếm cường đại nhất.
Một kiếm như vậy căn bản Linh Giai trung phẩm không thể đón đỡ được, cho dù là Linh Giai thượng phẩm mà bị chém trúng thì dù không chết cũng phải bị thương.
Một kiếm này vừa chém ra, thân thể của Đường Phong mềm nhũn luôn, thiếu chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, ngày hôm này hắn phải ứng phó chiến đấu vô số lần, thời gian chiến đấu quá dài vượt qua phạm vi chịu đựng của Đường Phong.
Nhưng mà Đường Phong căn bản không dám để lộ ra tí thần sắc uể oải nào, hắn rất muốn biết Thọ Đồng Tử có thực lực để chặn được một kiếm này của mình hay không?
Kiếm quang chợt lóe qua, Đường Phong thấy rõ ràng một kiếm này trảm ở trên người Thọ Đồng Tử, thậm chí ngay cả động tác tránh né của hắn cũng không hề có.
Thành công rồi sao? Đường Phong thở phì phò liên tục, theo đạo lý mà nói nếu Thọ Đồng Tử đứng tại chỗ không nhúc nhích tí gì, chỉ cần một kiếm này chém vào trên người Thọ Đồng Tử thì tuyệt đối có thể thương tổn tới hắn, nếu như vận khí tốt thì còn có khả năng làm mất đi sức chiến đấu của hắn.
Nhưng mà khi Đường Phong thấy rõ được tình trạng của Thọ Đồng Tử thì hai con mắt không khỏi híp lại.
Thọ Đồng Tử không bị tổn thương một cọng lông nào, một kiếm kia xác thực hắn không hề tránh né nhưng mà lúc này hắn đang chỉ tay lên trên mang theo một đạo kiếm quang màu vàng, đạo kiếm quang màu vàng này bị hắn nắm trong tay giống như con cá vậy, vẫn còn run run không ngớt ý đồ thoát khỏi lòng bàn tay của Thọ Đồng Tử, kiếm khí tràn lan cắt xé không gian cùng mặt đất xung quanh Thọ Đồng Tử tạo thành vô số khe rãnh nhưng bản thân Thọ Đồng Tử căn bản không bị ảnh hưởng gì.
Vậy mà hắn lấy tay tiếp được Vô Cấp Kinh Mang Kiếm! Đường Phong không khỏi hoảng sợ.
Vô Cấp Kinh Mang Kiếm có uy lực mạnh như thế nào không ai rõ ràng hơn được Đường Phong, hắn đã dùng kiếm chiêu này ứng phó qua được vô số lần chiến đấu sinh tử, mỗi lần Vô Cấp Kinh Mang Kiếm được chém ra cũng là lúc phân thắng bại, nhưng lúc này Vô Cấp Kinh Mang Kiếm đánh đâu thắng đó lại làm cho Đường Phong thất vọng rồi.
Thọ Đồng Tử tài năng ở chỗ trong nháy mắt kiếm quang lóe qua mà chỉ cần dùng tay kẹp lấy, đây là chuyện tình không phải ai cũng có thể làm được. Cho đến lúc này Đường Phong mới phát hiện ra mình dường như đã quá xem thường Thọ Đồng Tử này, thực lực của hắn viễn siêu với dự tính của mình.
- Kiếm pháp tốt!
Thọ Đồng Tử trầm giọng khen, thanh âm non nớt toát ra từ trong miệng nói:
- Nhiều năm nay bản đồng tử chưa từng thấy một kiếm pháp tuyệt vời như vậy, đáng tiếc….
- Đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc ngươi không thể phát huy được tinh túy của một kiếm này, ngươi chỉ theo đuổi tốc độ làm cho uy lực của nó giảm mạnh, nếu không cho dù là bản đồng tử cũng không thể nào tiếp được một kiếm này!
Hắn nói một phen làm Đường Phong sững sờ tại chỗ, sau đó hắn chợt hiểu ra được cảm giác khi luyện tập Vô Cấp Kinh Mang Kiếm đã nhiều năm rồi, hơn nữa thực của mình hiện giờ đã tiến lên rất nhiều so với hồi còn mới tập kiếm này, nhưng mà Đường Phong cảm giác được uy lực của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm mà mình thi triển hiện giờ không lớn hơn được hồi trước là bao nhiêu.
Hiện tại nghe Thọ Đồng Tử nói tới, Đường Phong mới hiểu được thì ra mình khi luyện tập đã lầm đường lạc lối! Thì ra Vô Cấp Kinh Mang Kiếm lại phải thi triển ra như vậy.
- Tạ ơn đồng từ chỉ giáo!
Đường Phong cảm kích nói.
- Cuối cùng trước lúc sắp chết cũng hiểu thấu đáo được một kiếm pháp tuyệt thế như vậy, ngươi sống cũng không uổng cuộc đời này!
Thọ Đồng Tử nhàn nhạt nói một câu, sau đó chỉ tay một cái, kiếm quang màu vàng liền bị tán vào trong không khí, cùng lúc đó thứ thần binh trong tay Đường Phong cùng vỡ theo.
Thanh trường kiếm này hắn đã dùng để giao đấu với quả đấm của Thọ Đồng Tử vô số lần, sớm đã bị nứt ra nhiều vết, sau đó lại còn phải chịu phụ tải của Vô Cấp Kinh Mang Kiếm ý,cho dù là thứ thần binh cũng không thể chịu nổi.
- Một kiếm này phải trả giá quá đắt.
Thọ Đồng Tử nhìn thấy thanh thứ thần binh vỡ vụn cũng không nhịn được thổn thức trong lòng, cho dù ở trong Thiên Cốc số lượng thứ thần binh cũng không có nhiều mà hiện giờ một thanh thứ thần binh tốt như thế này lại bị hủy ngay trước mặt mình.
Bình luận facebook