Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1072
- Hả, nơi này có người!
Bỗng nhiên một âm thanh truyền tới, sau đó vài tiếng phá không bay vào, ba đạo thân ảnh rơi xuống trước mặt Đường Phong không xa.
Bàn tay người nam tử xuất ra một bức họa cuộn tròn, hắn gỡ ra xem rồi quan sát Đường Phong tỉ mỉ, rồi lại nhìn đồ án trong bức họa.
- Không cần xem. Ta chính là người các ngươi muốn tìm.
Đường Phong rút ra một thanh trường kiếm cầm ngang hông.
Cuối cùng người nọ cũng đã nhìn ra, người ở trước mặt và diện mạo Đường Phong trong bức họa không khác nhau mấy, thần sắc chấn động, lúc này mới ngửa mặt lên trời huýt một tiếng sáo dài.
Tiếng huýt gió vô cùng bén nhọn được vận công mà phát ra bay xa hơn mười dặm.
Ngay lập tức, một tiếng rồi lại một tiếng huýt gió bén nhọn truyền về từ bốn phương tám hướng.
Đường Phong nhướng mày liền phất một đạo kiếm quang bay ra ngoài.
Người nọ huýt sáo còn chưa xong liền bị kiếm quang làm lạnh thấu tim.
- Muốn tìm Đường mỗ gây phiền phức thì cũng phải chuẩn bịtâm lý bị chết trước đã!
Thần sắc Đường Phong lãnh đạm, mấy ngày nay bị người ta truyđuổi trốn đông trốn tây sớm đã không chịu nổi, tất cả những người truy đuổi hắn đều đủ các thể loại, từ Thiên Giai xuống Địa Giai đều xuất động hết, luận về thực lực Đường Phong cao hơn bọn chúng không biết bao nhiêu lần, nếu thực sự muốn giết hết bọn chúng cũng vô cùng dễ dàng.
Nhưng Đường Phong cũng không muốn lạm sát trừ khi bị vào tình thế bất đắc dĩ, không phải hắn đại từ đại bi mà hắn nghĩkhông cần thiết phải thế.
Nhưng mà hiện giờ Đường Phong cảm thấy cần phải giết những người này, nếu không giết bọn chúng thì người ta lại càng khi dễchính mình, càng thêm nhiều người truy đuổi chính mình. Huống chi số lượng người truy đuổi mình hằng hà vô số giống như chuột, trong lòng Đường Phong sớm đã nghẹn một bụng lửa giận.
Còn lại hai người khi thấy Đường Phong hạ thủ ngoan độc kết liễu tính mạng của huynh đệ mình liền biết cho dù mình phẫn uất không chịu được thì cũng không phải đối thủ của Đường Phong, cả hai liền nhanh chân bỏ chạy theo hai hướng khác nhau.
Một thanh ám khí bắn ra từ trên tay Đường Phong, một người trong đó đang chạy liền kêu thảm một tiếng ngã xuống vũng máu. Trong lúc Đường Phong chặn đánh một người thì Chu TiểuĐiệp cũng xuất thủ.
Nàng bắn một thanh phi đao với góc xoay về vô cùng quỷ dịchém xoáy vào người nọ. Người kia cũng phản ứng nhanh, hắn cảm thụ được nguy cơ tới gần liền cuống quít vận khởi cương khíhộ thân.
Phi đao nhìn như mềm yếu vô lực lúc đánh tới ngực đối phươngđột nhiên bộc phát ra một cỗ kình khí trực tiếp phá tan cương khíhộ thân của hắn.
Ngay sau đó, thanh phi đao thứ hai bay tới xuyên thủng thân thểcủa người này.
Đường Phong có chút kinh ngạc nhìn Chu Tiểu Điệp, hắn không nghĩ tới hiện giờ đồ đệ của hắn lại tiến bộ thần tốc như thế, nàng chẳng qua mới chỉ là một Thiên Giai thượng phẩm, còn người kia cũng là Thiên Giai, tuy rằng hắn chỉ có cảnh giới Thiên Giai trung phẩm nhưng trong nháy mắt kết liễu tính mệnh đối phương như thế cũng thế hiện được thực lực của Chu Tiểu Điệp và khả năng phóng ám khí chuẩn xác của nàng.
Nếu ban đầu kình khí trong ám khí không bạo phát chuẩn xác như thế căn bản không phá được cương khí phòng ngự của đối phương, nếu hai cả hai thanh phi đao không đánh vào cũng một chỗ thì cũng không làm được loại trình độ này.
Nhớ lại thời gian dạy dỗ cho Chu Tiểu Điệp Đường Phong không khỏi hoảng sợ, khả năng điều khiển ám khí của đồ đệ hắn quảthực là bản năng trời sinh sẵn có, mà một thân thực lực của nàng tiến triển cũng không chậm hơn bao nhiêu so với chính mình.
- Sao vậy sư phụ?
Chu Tiểu Điệp rất sợ mình đã làm sai điều gì, thấy Đường Phong nhìn nàng liền lo lắng hỏi.
- Làm rất đẹp!
Đường Phong cười cười.
Xoát xoát xoát xoát…
Sau một khắc liền có vô số âm thanh truyền tới từ bốn phướng tám hướng, một đạo rồi lại một đạo thân ảnh rơi xuống xung quanh Đường Phong, chỉ trong chốc lát Đường Phong liền bịngười vây quanh dày đặc, nhưng còn chưa hết, những âm thanh này vẫn vang lên liên tiếp, ngày càng có nhiều người kéo tới chỗ này.
Ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua đám người xung quanh Đường Phong liền phát hiện thái độ của những người này cũng không giống nhau, trông vô cùng thô sơ đơn giản, dường như là của ba bốn thế lực hội họp một chỗ.
Một lão giả râu trắng hạ xuống từ trên trời, hắn nhìn ba cỗ thi thể ở trên mặt đất không khỏi lạnh lùng, sau quay đầu lại hướngĐường Phong phẫn nộ quát lớn:
- Ma đầu, hôm nay xem người còn chạy được đi đâu!
- Ma đầu?
Đường Phong nghe được cách xưng hô quen thuộc không khỏi cười nhẹ.
Trong thế tục cũng đã từng có không ít người gọi chính mình như vậy. Nhưng mà đã lâu quá rồi huyết ma ở trong Đường Phong không còn hoạt động, hắn không nghĩ mình đi tới thế giới này vẫn như cũ bị người ta dùng danh hào ma đầu để gọi.
- Giết ba mươi lăm người của Huyền Âm Tông ta, lão phu cùng ngươi có thù không đội trời chung.
Lão giả tóc trắng tức sùi bọt mép.
- Thiết Y môn của ta phải băm thây người thành vạn mảnh!
Có một người rống theo phụ họa.
- Ma đầu, mau nạp mệnh!
Lại có người lòng đầy căm phẫn hô lên.
Đường Phong quay đầu liếc mắt nhìn một lượt. Hắn thấy xung quanh có khoảng sáu bảy mươi người, tuy rằng đại đa số những người này thực lực đều vô cùng thấp kém nhưng số lượng thìkhông hề ít.
Cái gì mà Huyền Âm Tông, cái gì mà Thiết Y Môn, Đường Phong căn bản còn chưa từng nghe qua. Nhưng mà không thể phủ nhận rằng trong số những người này có những người nhìn mình với ánh mắt huyết hải thâm cừu vô cùng bi phẫn. Có lẽ là người của những thế lực trong lần đại chiến vài tháng trước kia, hơn nữa đều là những thế lực bị tổn thất thảm trọng.
Nhưng mà lại càng nhiều người nhìn mình với ánh mắt tham lam hơn.
Lão giả áo trắng nhìn chằm chặp vào Đường Phong, hai tay chắp sau lưng hỏi:
- Ma đầu, ngươi bó tay chịu trói hay là để lão phu động thủ?
- Có gì khác nhau sao?
- Nếu bó tay chịu trói thì lão phu còn có khả năng lưu lại cho ngươi toàn bộ thi thể nhưng nếu để cho lão phu động thủ thì sẽ không có chuyện tốt như thế.
- Ha ha.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu:
- Lão tiên sinh cho rằng chỉ bằng vào những người này thì có thểlấy được tính mạng Đường mỗ hay sao?
Lão giả tóc trắng nói:
- Ta biết thực lực của ngươi mạnh nhưng thù của tông môn thìphải báo, hôm nay cho dù lão phu có chết trận thì cũng không thể dễ dàng tha thứ cho ngươi tiếp tục hung hăng ngang ngược.
- Lão tiên sinh đại nhân đại nghĩa, vãn bối bội phục!
Đường Phong quét mắt nhìn bốn phía, trường kiếm trên tay thẳng tắp quét thành một vòng kiếm ý, lạnh lùng nói.
Bỗng nhiên một âm thanh truyền tới, sau đó vài tiếng phá không bay vào, ba đạo thân ảnh rơi xuống trước mặt Đường Phong không xa.
Bàn tay người nam tử xuất ra một bức họa cuộn tròn, hắn gỡ ra xem rồi quan sát Đường Phong tỉ mỉ, rồi lại nhìn đồ án trong bức họa.
- Không cần xem. Ta chính là người các ngươi muốn tìm.
Đường Phong rút ra một thanh trường kiếm cầm ngang hông.
Cuối cùng người nọ cũng đã nhìn ra, người ở trước mặt và diện mạo Đường Phong trong bức họa không khác nhau mấy, thần sắc chấn động, lúc này mới ngửa mặt lên trời huýt một tiếng sáo dài.
Tiếng huýt gió vô cùng bén nhọn được vận công mà phát ra bay xa hơn mười dặm.
Ngay lập tức, một tiếng rồi lại một tiếng huýt gió bén nhọn truyền về từ bốn phương tám hướng.
Đường Phong nhướng mày liền phất một đạo kiếm quang bay ra ngoài.
Người nọ huýt sáo còn chưa xong liền bị kiếm quang làm lạnh thấu tim.
- Muốn tìm Đường mỗ gây phiền phức thì cũng phải chuẩn bịtâm lý bị chết trước đã!
Thần sắc Đường Phong lãnh đạm, mấy ngày nay bị người ta truyđuổi trốn đông trốn tây sớm đã không chịu nổi, tất cả những người truy đuổi hắn đều đủ các thể loại, từ Thiên Giai xuống Địa Giai đều xuất động hết, luận về thực lực Đường Phong cao hơn bọn chúng không biết bao nhiêu lần, nếu thực sự muốn giết hết bọn chúng cũng vô cùng dễ dàng.
Nhưng Đường Phong cũng không muốn lạm sát trừ khi bị vào tình thế bất đắc dĩ, không phải hắn đại từ đại bi mà hắn nghĩkhông cần thiết phải thế.
Nhưng mà hiện giờ Đường Phong cảm thấy cần phải giết những người này, nếu không giết bọn chúng thì người ta lại càng khi dễchính mình, càng thêm nhiều người truy đuổi chính mình. Huống chi số lượng người truy đuổi mình hằng hà vô số giống như chuột, trong lòng Đường Phong sớm đã nghẹn một bụng lửa giận.
Còn lại hai người khi thấy Đường Phong hạ thủ ngoan độc kết liễu tính mạng của huynh đệ mình liền biết cho dù mình phẫn uất không chịu được thì cũng không phải đối thủ của Đường Phong, cả hai liền nhanh chân bỏ chạy theo hai hướng khác nhau.
Một thanh ám khí bắn ra từ trên tay Đường Phong, một người trong đó đang chạy liền kêu thảm một tiếng ngã xuống vũng máu. Trong lúc Đường Phong chặn đánh một người thì Chu TiểuĐiệp cũng xuất thủ.
Nàng bắn một thanh phi đao với góc xoay về vô cùng quỷ dịchém xoáy vào người nọ. Người kia cũng phản ứng nhanh, hắn cảm thụ được nguy cơ tới gần liền cuống quít vận khởi cương khíhộ thân.
Phi đao nhìn như mềm yếu vô lực lúc đánh tới ngực đối phươngđột nhiên bộc phát ra một cỗ kình khí trực tiếp phá tan cương khíhộ thân của hắn.
Ngay sau đó, thanh phi đao thứ hai bay tới xuyên thủng thân thểcủa người này.
Đường Phong có chút kinh ngạc nhìn Chu Tiểu Điệp, hắn không nghĩ tới hiện giờ đồ đệ của hắn lại tiến bộ thần tốc như thế, nàng chẳng qua mới chỉ là một Thiên Giai thượng phẩm, còn người kia cũng là Thiên Giai, tuy rằng hắn chỉ có cảnh giới Thiên Giai trung phẩm nhưng trong nháy mắt kết liễu tính mệnh đối phương như thế cũng thế hiện được thực lực của Chu Tiểu Điệp và khả năng phóng ám khí chuẩn xác của nàng.
Nếu ban đầu kình khí trong ám khí không bạo phát chuẩn xác như thế căn bản không phá được cương khí phòng ngự của đối phương, nếu hai cả hai thanh phi đao không đánh vào cũng một chỗ thì cũng không làm được loại trình độ này.
Nhớ lại thời gian dạy dỗ cho Chu Tiểu Điệp Đường Phong không khỏi hoảng sợ, khả năng điều khiển ám khí của đồ đệ hắn quảthực là bản năng trời sinh sẵn có, mà một thân thực lực của nàng tiến triển cũng không chậm hơn bao nhiêu so với chính mình.
- Sao vậy sư phụ?
Chu Tiểu Điệp rất sợ mình đã làm sai điều gì, thấy Đường Phong nhìn nàng liền lo lắng hỏi.
- Làm rất đẹp!
Đường Phong cười cười.
Xoát xoát xoát xoát…
Sau một khắc liền có vô số âm thanh truyền tới từ bốn phướng tám hướng, một đạo rồi lại một đạo thân ảnh rơi xuống xung quanh Đường Phong, chỉ trong chốc lát Đường Phong liền bịngười vây quanh dày đặc, nhưng còn chưa hết, những âm thanh này vẫn vang lên liên tiếp, ngày càng có nhiều người kéo tới chỗ này.
Ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua đám người xung quanh Đường Phong liền phát hiện thái độ của những người này cũng không giống nhau, trông vô cùng thô sơ đơn giản, dường như là của ba bốn thế lực hội họp một chỗ.
Một lão giả râu trắng hạ xuống từ trên trời, hắn nhìn ba cỗ thi thể ở trên mặt đất không khỏi lạnh lùng, sau quay đầu lại hướngĐường Phong phẫn nộ quát lớn:
- Ma đầu, hôm nay xem người còn chạy được đi đâu!
- Ma đầu?
Đường Phong nghe được cách xưng hô quen thuộc không khỏi cười nhẹ.
Trong thế tục cũng đã từng có không ít người gọi chính mình như vậy. Nhưng mà đã lâu quá rồi huyết ma ở trong Đường Phong không còn hoạt động, hắn không nghĩ mình đi tới thế giới này vẫn như cũ bị người ta dùng danh hào ma đầu để gọi.
- Giết ba mươi lăm người của Huyền Âm Tông ta, lão phu cùng ngươi có thù không đội trời chung.
Lão giả tóc trắng tức sùi bọt mép.
- Thiết Y môn của ta phải băm thây người thành vạn mảnh!
Có một người rống theo phụ họa.
- Ma đầu, mau nạp mệnh!
Lại có người lòng đầy căm phẫn hô lên.
Đường Phong quay đầu liếc mắt nhìn một lượt. Hắn thấy xung quanh có khoảng sáu bảy mươi người, tuy rằng đại đa số những người này thực lực đều vô cùng thấp kém nhưng số lượng thìkhông hề ít.
Cái gì mà Huyền Âm Tông, cái gì mà Thiết Y Môn, Đường Phong căn bản còn chưa từng nghe qua. Nhưng mà không thể phủ nhận rằng trong số những người này có những người nhìn mình với ánh mắt huyết hải thâm cừu vô cùng bi phẫn. Có lẽ là người của những thế lực trong lần đại chiến vài tháng trước kia, hơn nữa đều là những thế lực bị tổn thất thảm trọng.
Nhưng mà lại càng nhiều người nhìn mình với ánh mắt tham lam hơn.
Lão giả áo trắng nhìn chằm chặp vào Đường Phong, hai tay chắp sau lưng hỏi:
- Ma đầu, ngươi bó tay chịu trói hay là để lão phu động thủ?
- Có gì khác nhau sao?
- Nếu bó tay chịu trói thì lão phu còn có khả năng lưu lại cho ngươi toàn bộ thi thể nhưng nếu để cho lão phu động thủ thì sẽ không có chuyện tốt như thế.
- Ha ha.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu:
- Lão tiên sinh cho rằng chỉ bằng vào những người này thì có thểlấy được tính mạng Đường mỗ hay sao?
Lão giả tóc trắng nói:
- Ta biết thực lực của ngươi mạnh nhưng thù của tông môn thìphải báo, hôm nay cho dù lão phu có chết trận thì cũng không thể dễ dàng tha thứ cho ngươi tiếp tục hung hăng ngang ngược.
- Lão tiên sinh đại nhân đại nghĩa, vãn bối bội phục!
Đường Phong quét mắt nhìn bốn phía, trường kiếm trên tay thẳng tắp quét thành một vòng kiếm ý, lạnh lùng nói.
Bình luận facebook