Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1183
Người duy nhất còn đang tiếp tục kiên trì chỉ có Đường Phong, khí huyến cuồn cuộn càng lúc càng kịch liệt, coi như là Đường Phong cũng cảm thấy mình sắp không thể kiên trì được nữa, bên tai lại tiếp tục vang lên tiếng nỉ non, trong nháy mắt, khí huyết cuồn cuộn liền bị áp chế.
Thần thức bỗng nhiên khôi phục thanh thản, Đường Phong sợ đến toàn thân mồ hôi lạnh chảy đầm đìa! Vội vàng di chuyển ánh mắt rời khỏi chiến trường, không dám tiếp tục nhìn theo. Thời gian ngắn ngủi vừa rồi, hắn phảng phất như thấy được thời gian trôi qua, thì giờ mất đi, phảng phất thấy được thế sự xoay vần, nhân sinh tuần hoàn, suýt nữa liền lạc đường trong đó.
- Các ngươi... Làm sao vậy?
Một tiếng nói đột ngột truyền đến, mọi người nhìn lại theo hướng âm thanh phát ra, đã thấy Chu Tiểu Điệp thực lực thấp nhất đứng giữa sân, vẻ mặt mờ mịt hỏi thăm.
Thì ra, không có tri thức cũng là một loại phúc phận! Mọi người khóc không ra nước mắt!
Mọi người ở đây ngoài trừ Chu Tiểu Điệp, những người khác đều là cao thủ Linh Giai trung phẩm trở lên, chiến đấu của hai lão quái trăm năm, trong đó ẩn chứa ý nghĩa sâu xa chỉ có Linh Giai trở lên mới có khả năng hơi hiểu thấu đáo, mà Chu Tiểu Điệp hiển nhiên không đạt được tư cách này. Nguyên nhân chính vì không đạt tư cách này, cho nên nàng mới có thể may mắn tránh khỏi tình huống vừa rồi.
Nhìn đã không hiểu, làm sao hy vọng nàng tìm hiểu?
- Hai người này giống như đang đóng kịch!
Chu Tiểu Điệp bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Đóng kịch? Nghe câu này, không chỉ Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương dở khóc dở cười, ngay cả khóe miệng ba người Chiến gia và Tư Đồ Phục cũng nhếch lên cười khổ, đối với người không hiểu rõ chân tướng thấy chiến đấu giữa Chiến Cuồng và Đoạn Vô Ưu, sợ rằng thực sự sẽ nghĩ bọn họ đang diễn trò, vết tích một chưởng một quyền kia đều rõ ràng, động tác thong thả, cho dù một người vừa mới tu luyện cũng có thể nhìn ra, đây đâu phải là chiến đấu sinh tử của hai vị lão quái trăm năm, rõ ràng giống như huynh đệ đồng môn luận bàn hữu nghị mà thôi.
Nhưng hai ba câu nói này của Chu Tiểu Điệp hiển nhiên để cho ba người của Chiến gia và Tư Đồ Phục vạn phần khinh bỉ, nghĩ thầm tiểu nữ tử này quả thực vô cùng ngu dốt.
Đang lúc nói chuyện, Đoạn Vô Ưu và Chiến Cuồng vừa va chạm một lúc, mỗi người đều về tới vị trí cũ, lần công kích thứ nhất thử sức của đối phương hiển nhiên đã kết thúc.
Đoạn Vô Ưu vẫn như cũ lạnh lùng nhìn Chiến Cuồng, ngược lại đối phương, sắc mặt không khỏi ngưng trọng rất nhiều, bởi vì hắn phát hiện, tình huống hiện tại của Đoạn Vô Ưu không giống như những gì mình đã từng nghĩ.
Bị nhốt trăm năm, cho dù lúc này thoát khỏi khốn cảnh, sinh cơ cũng có thể bị tổn hao gần hết mới đúng. Thế nhưng trong cơ thể Đoạn Vô Ưu rõ ràng vẫn còn sinh cơ sinh động, căn bản chưa tới lúc dầu hết đèn tắt.
Đây là chuyện gì xảy ra? Chiến Cuồng nghĩ mãi mà vẫn không giải thích được, ngay cả chính mình, bởi vì lấy rất nhiều thiên tài địa bảo trong Hoa Thảo Điện ăn vào, mới có khả năng sống qua trăm năm mà không việc gì, nhưng Đoạn Vô Ưu hiển nhiên không có điều kiện này. Hơn nữa, thực lực của đối phương và mình dĩ nhiên cũng sàn sàn như nhau, trong lúc giao chiến thấy rằng hắn không chút nào thua kém chính mình, điểm này là điểm mà Chiến Cuồng không bao giờ có thể nghĩ đến.
Chính mình tìm hiểu mất trăm năm ở điện thứ chín, mới có thể đi đến trình độ như ngày hôm nay, Đoạn Vô Ưu làm thế nào mới đến được? Không lẽ đứng giữa sống chết cũng có thể khám phá sao?
Trận này có vẻ không dễ đánh, thời gian ngắn ngủi vừa rồi thử sức đối phương để cho Chiến Cuồng hiểu ra rằng, chính mình không nuốt nổi Đoạn Vô Ưu, hắn cũng không thắng được chính mình.
Rầm rầm oanh... Bỗng nhiên trong lúc đó truyền ra từng tiếng động kịch liệt, ảnh hưởng của hai lão quái trăm năm giao thủ lúc vừa rồi bây giờ mới chính thức bộc phát ra, chỉ thấy địa phương lúc nãy hai người chiến đấu, bộc phát ra một vòng lại một vòng quang mang dày đặc, giữa không trung chợt xuất hiện từng khe rãnh đen nhánh sau không thấy đáy, cái khe này bỗng nhiên xuất hiện lại cấp tốc biến mất, thế nhưng mỗi một cái khe đều để mọi người ở đây kinh hồn bạt vía.
Bởi vì đó là vết nứt không gian! Không gian bị xé rách, tuy rằng ngay lập tức khôi phục như cũ, nhưng đó là cái khe đủ để thôn phệ tất cả. Coi như là Linh Giai thượng phẩm nếu bị cái khe này chạm vào, chỉ có duy nhất đường chết.
Nhưng, sự khống chế chiến đấu của hai vị lão quái trăm năm hiển nhiên đã đến cảnh giới đỉnh phong, tình hình này nhìn qua đáng sợ, nhưng không lan đến gần bất luận người nào.
- Đoạn huynh, không bằng dừng tay giảng hòa được không?
Chiến Cuồng nhướng mày, đổi làm tình huống bình thường hắn sẽ không nói như vậy, mặc dù vừa rồi hắn cũng nói qua như vậy, chỉ là văn vẻ với Đoạn Vô Ưu mà thôi, không phải thật tình thật lòng, mà lúc hắn thử ra thực lực của Đoạn Vô Ưu, không khỏi thay đổi chủ ý.
Không thay đổi không được, thật sự đánh lên cùng Đoạn Vô Ưu, không đánh tám ngày mười ngày mơ tưởng phân ra thắng bại, này coi như còn ít. Nhưng thời gian không đợi người, Hư Thiên Điện gần đóng, lúc này không ra được lại muốn bị nhốt trăm năm.
Chiến Cuồng đã ở chỗ này chờ đợi thời gian trăm năm, hắn không chắc chắn sẽ chờ thêm một trăm năm nữa mà không chết.
Cho nên, trước tiên phải rời khỏi Hư Thiên Điện sau đó mới tiếp tục làm ra quyết định.
Đoạn Vô Ưu cười lạnh nói:
- Vừa rồi lão phu đã nói qua, hôm nay không phải ngươi chết đó là ta mất mạng! Chiến Cuồng, ngươi sợ sao?
Chiến Cuồng thở dài một tiếng:
- Đoạn huynh sao lại nói ra lời như vậy, lão phu chỉ không muốn để cho mọi chuyện trở nên gay gắt mà thôi!
- Một trăm năm trước ngươi giết Đoạn gia của ta, việc này đã không thể hóa giải rồi.
Đoạn Vô Ưu tức giận nói.
Sắc mặt Chiến Cuồng nhăn lại, cao giọng nói:
- Đoạn huynh đã nói như vậy, lão phu liền phân cao thấp với ngươi! Nhìn ta và ngươi xem ai mạnh ai yếu! Ở đây hơi bất tiện, qua bên kia đánh tiếp!
Dứt lời, thân hình Chiến Cuồng nhoáng lên, đã xuất hiện tại ven lề biên giới điện thứ chín. Hiển nhiên hắn không muốn bởi vì dư âm chiến đấu của mình ảnh hưởng đến con cháu Chiến gia.
- Tiểu hữu, tự mình đi tìm cửa ra rời khỏi nơi đây! Đừng để ý những người khác.
Đoạn Vô Ưu căn dặn một tiếng, cũng lập tức biến mất tại chỗ, sau một khắc, hai vị lão quái trăm năm liền tại chiến trường xa xa vung tay vung chân. Lúc này không hề là thử, mà là tử chiến, không chút lưu tình.
Chiến Cuồng nghĩ nhanh chóng diệt trừ Đoạn Vô Ưu, rời khỏi Hư Thiên Điện, làm sao Đoạn Vô Ưu lại không nghĩ như vậy? Nhưng lực lượng của hai người ngang nhau, trong lúc nhất thời chỉ đánh ngang tay, ai cũng không làm gì được ai.
Toàn bộ trong điện thứ chín không ngừng truyền ra tiếng nổ rầm rầm, cung điện chập chờn, chỗ mọi người đứng lung lay bất ổn. May mà nơi đây là Hư Thiên Điện, đổi lại địa phương khác căn bản không thể thừa nhân công lực thâm hậu của hai lão quái trăm năm, chỉ sợ sớm đã bị đánh tan.
Đoạn Vô Ưu vừa đi, bên phía Đường Phong liền lâm vào cục diện không ổn!
Chiến Sơn Nhạc, Tư Đồ Phục, Chiến Vô Song và vị trưởng lão Chiến gia, vẻ mặt đều dữ như hổ báo nhìn về phía hắn. Bốn người này không thể tham dự vào chiến đấu giữa Chiến Cuồng và Đoạn Vô Ưu, thế nhưng đối phó Đường Phong bọn họ cũng đủ tự tin.
Nhất là ý cười trong mắt Chiến Vô Song đã sắp không ẩn dấu được rồi, phảng phất như thấy rõ cảnh tượng Đường Phong bị bầm thây thành vạn đoạn, thù đã báo, vui sướng trong lòng không ngừng dâng lên.
- Ma đầu, hôm nay chắc chắn ngươi phải chết!
Chiến Vô Song gầm lên.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một trận âm thanh víu víu truyền đến.
Chiến Vô Song biến sắc, lắc mình né tránh, nhưng điều làm cho hắn nghi ngờ chính là, hắn rõ ràng không thấy Đường Phong xuất ra ám khí, mà tiếng ám khí xé gió này, phảng phất như kéo tới từ bên cạnh mình.
- Tiểu nha đầu ngươi muốn chết?
Vẻ mặt Chiến Vô Song lạnh lùng, phản ứng của hắn tự nhiên so với nhi tử của mình nhanh rất nhiều, âm thanh vừa vang lên trong nháy mắt, hắn liền nhìn thấy động tác của Chu Tiểu Điệp.
Những ám khí này, chính là Chu Tiểu Điệp đánh ra.
Phảng phất như một tín hiệu, mấy người Chiến gia đồng loạt xông lên, Lệ Khinh Dương và Cổ U Nguyệt bị thương nhưng cũng đột nhiên đứng dậy ngăn cản. Vừa rồi Chiến Cuồng ở bên cạnh, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hôm nay Chiến Cuồng đã đi xa, chẳng lẽ bọn họ còn muốn ngồi chờ chết hay sao?
Ngay cả lúc trước từng bị Chiến Cuồng đả thương, thực lực không phải ở thời kỳ đỉnh cao, lại cũng không phải quả hồng mà tùy tiện nắn bóp.
Kiếm kỹ Thương Ưng Phá Phong Lôi chém ra, cự kiếm to lớn bằng linh khí hiện ra dáng vẻ, Cổ U Nguyệt nâng lên đoạn kiếm, quát một tiếng, quét ngang tám hướng, ngăn cản một chưởng Chiến Sơn Nhạc đánh về phía Chu Tiểu Điệp, hai tay Lệ Khinh Dương tung bay, chính là Tróc Ảnh Thủ bất truyền của Trảm Hồn Tông.
Trong khoảng khắc, thủ ảnh bao phủ khắp bầu trời.
Ba vị Linh Giai thượng phẩm trong liên minh Chiến gia bị khí thế liều mình ngăn cản, động tác không khỏi dừng lại một chút, lúc sau đang muốn phản công, kiếm ý như rồng vượt biển cạn đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Vô Cực Kinh Mang Kiếm! Do Đường Phong chém ra.
Mũi nhọn hiện lên, Chiến Sơn Nhạc lôi kéo nhi tử chính mình tách ra, Tư Đồ Phục và vị trưởng lão Linh Giai thượng phẩm thi triển thủ đoạn, vội vàng né tránh.
Xoát một tiếng, kiếm mang chia mở hai bên nhân mã. Đợi cho đến lúc bụi bậm rơi xuống, sắc mặt Chiến Vô Song trở nên vô cùng tái nhợt.
Bởi vì Đường Phong đã tụ hợp cùng đám ngươi Cổ U Nguyệt đứng ngay giữa sân, giằng co cùng bốn người liên minh Chiến gia đứng cách cự ly vài chục trượng.
Bốn đối bốn, thế nhưng bất kể thấy thế nào, bên phía Đường Phong đều bị vây vào tình thế vô cùng xấu, thật sự bởi vì có gánh nợ Chu Tiểu Điệp ở đây.
Huống chi trước đây Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương còn bị Chiến Cuồng đả thương.
Chiến Sơn Nhạc đột nhiên cười ha ha một tiếng.
- Ma đầu Đường Phong, quả nhiên danh bất hư truyền, tuy rằng phẩm tính ác liệt, nhưng cũng là rồng trong loài người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Hừ!
Đường Phong hừ lạnh một tiếng.
- Thiếu niên, có nguyện ý phục vụ cho chiến gia ta? Theo ta được biết, ngươi chỉ xuất thân từ trong thế tục đúng không?
Dĩ nhiên Chiến Sơn Nhạc muốn mượn hơi Đường Phong.
- Ngươi nói đi?
Đường Phong cười nhạt không ngớt.
- Người thức thời mới là tuấn kiệt, thiên hạ này tương lai là vật của Chiến gia ta. Chỉ cần ngươi đồng ý quy phục Chiến gia, danh hiệu ma đầu này Chiến Sơn Nhạc ta có thể tẩy rửa giúp ngươi.
- Được a!
Đường Phong đột nhiên nở nụ cười.
- Lựa chọn thông minh, đưa ra điều kiện cửa ngươi!
Chiến Sơn Nhạc mỉm cười gật đầu, tự nhiên hắn biết Đường Phong không thể vô duyên vô cớ tự quy phục mình.
- Đưa Chiến Khôn cho ta xử trí!
Đường Phong đáp, Chiến gia có hai người hắn tương đối căm thù, một người là Chiến Khôn, một người là Chiến Vô Song, thế nhưng so sánh mà nói, Chiến Khôn đánh Linh Khiếp Nhan một kiếm khiến cho nàng bị thương nặng, hắn tuyệt đối không thể tha thứ. Nếu không phải thân thể Linh Khiếp Nhan khác xa so với thường nhân, một kiếm kia đã có thể làm tan hoa nát ngọc rồi.
Chỉ là hành trình trong Hư Thiên Điện lúc này, Đường Phong dĩ nhiên không gặp phải Chiến Khôn, không thể nói là một điều ngoài ý muốn.
Sắc mặt Chiến Sơn Nhạc lạnh lùng:
- Ngươi không cảm thấy điều kiện của ngươi có chút quá phận sao? Chiến Sơn Nhạc ta coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi, chớ có cho là ta không đành lòng giết ngươi.
Thu phục một người Đường Phong, mất đi một người Chiến Khôn, làm sao Chiến Sơn Nhạc có thể đồng ý? Nói như thế nào, Chiến Khôn cũng là bào đệ của hắn, Đường Phong chẳng qua chỉ là một người ngoài mà thôi.
- Vậy thì không cần phải nói nữa.
Đường Phong cười khẽ.
Chiến Sơn Nhạc không hề để ý tới hắn, mà đưa ánh mắt hướng về phía Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương, lạnh lùng nói:
- Còn hai vị thì sao? Hai vị muốn chết ở chỗ này, hay là quy phục Chiến gia ta? Chỉ cần hai vị đồng ý quy phục Chiến gia ta, Cổ gia và Trảm Hồn Tông có thể tiếp tục giữ lại thực lực hiện nay!
Cổ U Nguyệt đưa tay cầm cự kiếm bằng linh khí chém một nhát xuống mặt đất, phát ra một tiếng leng keng, châm biếm nói:
- Chiến Sơn Nhạc, có phải ngươi già quá đến mức hồ đồ rồi không? Lời này mà cũng dám nói ra khỏi miệng không sợ người ta cười chết?
Lệ Khinh Dương chắp hai tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh:
- Ý của Cổ gia chủ cũng là ý của ta, từ hôm nay trở đi, Trảm Hồn Tông và Cổ gia kết làm đồng minh, cùng tiến cùng lùi, cùng sống cùng chết!
- Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt!
Chiến Sơn Nhạc cười nhạt không ngớt:
- Tuy rằng hai bên ngươi và bọn ta đều có bốn người, nhưng thực lực lại khác nhác, ta muốn lấy tính mệnh của các ngươi cũng dễ như trở bàn tay!
- Cha, ma đầu rất coi trọng tiểu cô nương kia, chỉ cần bắt được nàng, ma đầu liền bó tay chịu trói.
Chiến Vô Song ở một bên chỉ và Chu Tiểu Điệp xuất ra ý đồ xuất, nói xong chủ động xin xuất trận:
- Việc này cha cứ giao cho hài nhi xử lý!
- Ngươi coi trọng nhan sắc của nàng đúng không?
Chiến Sơn Nhạc không hờn không giận liếc nhìn Chiến Vô Song làm cho sau lưng hắn không khỏi chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
Trong lòng Chiến Sơn Nhạc không khỏi có chút thất vọng, nhi tử của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là ham mê dục vọng quá mạnh, hôm nay đại chiến sắp tới, dĩ nhiên hắn còn nghĩ đến tâm tư xấu xa này, thật sự quá không nên thân.
Thần thức bỗng nhiên khôi phục thanh thản, Đường Phong sợ đến toàn thân mồ hôi lạnh chảy đầm đìa! Vội vàng di chuyển ánh mắt rời khỏi chiến trường, không dám tiếp tục nhìn theo. Thời gian ngắn ngủi vừa rồi, hắn phảng phất như thấy được thời gian trôi qua, thì giờ mất đi, phảng phất thấy được thế sự xoay vần, nhân sinh tuần hoàn, suýt nữa liền lạc đường trong đó.
- Các ngươi... Làm sao vậy?
Một tiếng nói đột ngột truyền đến, mọi người nhìn lại theo hướng âm thanh phát ra, đã thấy Chu Tiểu Điệp thực lực thấp nhất đứng giữa sân, vẻ mặt mờ mịt hỏi thăm.
Thì ra, không có tri thức cũng là một loại phúc phận! Mọi người khóc không ra nước mắt!
Mọi người ở đây ngoài trừ Chu Tiểu Điệp, những người khác đều là cao thủ Linh Giai trung phẩm trở lên, chiến đấu của hai lão quái trăm năm, trong đó ẩn chứa ý nghĩa sâu xa chỉ có Linh Giai trở lên mới có khả năng hơi hiểu thấu đáo, mà Chu Tiểu Điệp hiển nhiên không đạt được tư cách này. Nguyên nhân chính vì không đạt tư cách này, cho nên nàng mới có thể may mắn tránh khỏi tình huống vừa rồi.
Nhìn đã không hiểu, làm sao hy vọng nàng tìm hiểu?
- Hai người này giống như đang đóng kịch!
Chu Tiểu Điệp bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Đóng kịch? Nghe câu này, không chỉ Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương dở khóc dở cười, ngay cả khóe miệng ba người Chiến gia và Tư Đồ Phục cũng nhếch lên cười khổ, đối với người không hiểu rõ chân tướng thấy chiến đấu giữa Chiến Cuồng và Đoạn Vô Ưu, sợ rằng thực sự sẽ nghĩ bọn họ đang diễn trò, vết tích một chưởng một quyền kia đều rõ ràng, động tác thong thả, cho dù một người vừa mới tu luyện cũng có thể nhìn ra, đây đâu phải là chiến đấu sinh tử của hai vị lão quái trăm năm, rõ ràng giống như huynh đệ đồng môn luận bàn hữu nghị mà thôi.
Nhưng hai ba câu nói này của Chu Tiểu Điệp hiển nhiên để cho ba người của Chiến gia và Tư Đồ Phục vạn phần khinh bỉ, nghĩ thầm tiểu nữ tử này quả thực vô cùng ngu dốt.
Đang lúc nói chuyện, Đoạn Vô Ưu và Chiến Cuồng vừa va chạm một lúc, mỗi người đều về tới vị trí cũ, lần công kích thứ nhất thử sức của đối phương hiển nhiên đã kết thúc.
Đoạn Vô Ưu vẫn như cũ lạnh lùng nhìn Chiến Cuồng, ngược lại đối phương, sắc mặt không khỏi ngưng trọng rất nhiều, bởi vì hắn phát hiện, tình huống hiện tại của Đoạn Vô Ưu không giống như những gì mình đã từng nghĩ.
Bị nhốt trăm năm, cho dù lúc này thoát khỏi khốn cảnh, sinh cơ cũng có thể bị tổn hao gần hết mới đúng. Thế nhưng trong cơ thể Đoạn Vô Ưu rõ ràng vẫn còn sinh cơ sinh động, căn bản chưa tới lúc dầu hết đèn tắt.
Đây là chuyện gì xảy ra? Chiến Cuồng nghĩ mãi mà vẫn không giải thích được, ngay cả chính mình, bởi vì lấy rất nhiều thiên tài địa bảo trong Hoa Thảo Điện ăn vào, mới có khả năng sống qua trăm năm mà không việc gì, nhưng Đoạn Vô Ưu hiển nhiên không có điều kiện này. Hơn nữa, thực lực của đối phương và mình dĩ nhiên cũng sàn sàn như nhau, trong lúc giao chiến thấy rằng hắn không chút nào thua kém chính mình, điểm này là điểm mà Chiến Cuồng không bao giờ có thể nghĩ đến.
Chính mình tìm hiểu mất trăm năm ở điện thứ chín, mới có thể đi đến trình độ như ngày hôm nay, Đoạn Vô Ưu làm thế nào mới đến được? Không lẽ đứng giữa sống chết cũng có thể khám phá sao?
Trận này có vẻ không dễ đánh, thời gian ngắn ngủi vừa rồi thử sức đối phương để cho Chiến Cuồng hiểu ra rằng, chính mình không nuốt nổi Đoạn Vô Ưu, hắn cũng không thắng được chính mình.
Rầm rầm oanh... Bỗng nhiên trong lúc đó truyền ra từng tiếng động kịch liệt, ảnh hưởng của hai lão quái trăm năm giao thủ lúc vừa rồi bây giờ mới chính thức bộc phát ra, chỉ thấy địa phương lúc nãy hai người chiến đấu, bộc phát ra một vòng lại một vòng quang mang dày đặc, giữa không trung chợt xuất hiện từng khe rãnh đen nhánh sau không thấy đáy, cái khe này bỗng nhiên xuất hiện lại cấp tốc biến mất, thế nhưng mỗi một cái khe đều để mọi người ở đây kinh hồn bạt vía.
Bởi vì đó là vết nứt không gian! Không gian bị xé rách, tuy rằng ngay lập tức khôi phục như cũ, nhưng đó là cái khe đủ để thôn phệ tất cả. Coi như là Linh Giai thượng phẩm nếu bị cái khe này chạm vào, chỉ có duy nhất đường chết.
Nhưng, sự khống chế chiến đấu của hai vị lão quái trăm năm hiển nhiên đã đến cảnh giới đỉnh phong, tình hình này nhìn qua đáng sợ, nhưng không lan đến gần bất luận người nào.
- Đoạn huynh, không bằng dừng tay giảng hòa được không?
Chiến Cuồng nhướng mày, đổi làm tình huống bình thường hắn sẽ không nói như vậy, mặc dù vừa rồi hắn cũng nói qua như vậy, chỉ là văn vẻ với Đoạn Vô Ưu mà thôi, không phải thật tình thật lòng, mà lúc hắn thử ra thực lực của Đoạn Vô Ưu, không khỏi thay đổi chủ ý.
Không thay đổi không được, thật sự đánh lên cùng Đoạn Vô Ưu, không đánh tám ngày mười ngày mơ tưởng phân ra thắng bại, này coi như còn ít. Nhưng thời gian không đợi người, Hư Thiên Điện gần đóng, lúc này không ra được lại muốn bị nhốt trăm năm.
Chiến Cuồng đã ở chỗ này chờ đợi thời gian trăm năm, hắn không chắc chắn sẽ chờ thêm một trăm năm nữa mà không chết.
Cho nên, trước tiên phải rời khỏi Hư Thiên Điện sau đó mới tiếp tục làm ra quyết định.
Đoạn Vô Ưu cười lạnh nói:
- Vừa rồi lão phu đã nói qua, hôm nay không phải ngươi chết đó là ta mất mạng! Chiến Cuồng, ngươi sợ sao?
Chiến Cuồng thở dài một tiếng:
- Đoạn huynh sao lại nói ra lời như vậy, lão phu chỉ không muốn để cho mọi chuyện trở nên gay gắt mà thôi!
- Một trăm năm trước ngươi giết Đoạn gia của ta, việc này đã không thể hóa giải rồi.
Đoạn Vô Ưu tức giận nói.
Sắc mặt Chiến Cuồng nhăn lại, cao giọng nói:
- Đoạn huynh đã nói như vậy, lão phu liền phân cao thấp với ngươi! Nhìn ta và ngươi xem ai mạnh ai yếu! Ở đây hơi bất tiện, qua bên kia đánh tiếp!
Dứt lời, thân hình Chiến Cuồng nhoáng lên, đã xuất hiện tại ven lề biên giới điện thứ chín. Hiển nhiên hắn không muốn bởi vì dư âm chiến đấu của mình ảnh hưởng đến con cháu Chiến gia.
- Tiểu hữu, tự mình đi tìm cửa ra rời khỏi nơi đây! Đừng để ý những người khác.
Đoạn Vô Ưu căn dặn một tiếng, cũng lập tức biến mất tại chỗ, sau một khắc, hai vị lão quái trăm năm liền tại chiến trường xa xa vung tay vung chân. Lúc này không hề là thử, mà là tử chiến, không chút lưu tình.
Chiến Cuồng nghĩ nhanh chóng diệt trừ Đoạn Vô Ưu, rời khỏi Hư Thiên Điện, làm sao Đoạn Vô Ưu lại không nghĩ như vậy? Nhưng lực lượng của hai người ngang nhau, trong lúc nhất thời chỉ đánh ngang tay, ai cũng không làm gì được ai.
Toàn bộ trong điện thứ chín không ngừng truyền ra tiếng nổ rầm rầm, cung điện chập chờn, chỗ mọi người đứng lung lay bất ổn. May mà nơi đây là Hư Thiên Điện, đổi lại địa phương khác căn bản không thể thừa nhân công lực thâm hậu của hai lão quái trăm năm, chỉ sợ sớm đã bị đánh tan.
Đoạn Vô Ưu vừa đi, bên phía Đường Phong liền lâm vào cục diện không ổn!
Chiến Sơn Nhạc, Tư Đồ Phục, Chiến Vô Song và vị trưởng lão Chiến gia, vẻ mặt đều dữ như hổ báo nhìn về phía hắn. Bốn người này không thể tham dự vào chiến đấu giữa Chiến Cuồng và Đoạn Vô Ưu, thế nhưng đối phó Đường Phong bọn họ cũng đủ tự tin.
Nhất là ý cười trong mắt Chiến Vô Song đã sắp không ẩn dấu được rồi, phảng phất như thấy rõ cảnh tượng Đường Phong bị bầm thây thành vạn đoạn, thù đã báo, vui sướng trong lòng không ngừng dâng lên.
- Ma đầu, hôm nay chắc chắn ngươi phải chết!
Chiến Vô Song gầm lên.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một trận âm thanh víu víu truyền đến.
Chiến Vô Song biến sắc, lắc mình né tránh, nhưng điều làm cho hắn nghi ngờ chính là, hắn rõ ràng không thấy Đường Phong xuất ra ám khí, mà tiếng ám khí xé gió này, phảng phất như kéo tới từ bên cạnh mình.
- Tiểu nha đầu ngươi muốn chết?
Vẻ mặt Chiến Vô Song lạnh lùng, phản ứng của hắn tự nhiên so với nhi tử của mình nhanh rất nhiều, âm thanh vừa vang lên trong nháy mắt, hắn liền nhìn thấy động tác của Chu Tiểu Điệp.
Những ám khí này, chính là Chu Tiểu Điệp đánh ra.
Phảng phất như một tín hiệu, mấy người Chiến gia đồng loạt xông lên, Lệ Khinh Dương và Cổ U Nguyệt bị thương nhưng cũng đột nhiên đứng dậy ngăn cản. Vừa rồi Chiến Cuồng ở bên cạnh, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hôm nay Chiến Cuồng đã đi xa, chẳng lẽ bọn họ còn muốn ngồi chờ chết hay sao?
Ngay cả lúc trước từng bị Chiến Cuồng đả thương, thực lực không phải ở thời kỳ đỉnh cao, lại cũng không phải quả hồng mà tùy tiện nắn bóp.
Kiếm kỹ Thương Ưng Phá Phong Lôi chém ra, cự kiếm to lớn bằng linh khí hiện ra dáng vẻ, Cổ U Nguyệt nâng lên đoạn kiếm, quát một tiếng, quét ngang tám hướng, ngăn cản một chưởng Chiến Sơn Nhạc đánh về phía Chu Tiểu Điệp, hai tay Lệ Khinh Dương tung bay, chính là Tróc Ảnh Thủ bất truyền của Trảm Hồn Tông.
Trong khoảng khắc, thủ ảnh bao phủ khắp bầu trời.
Ba vị Linh Giai thượng phẩm trong liên minh Chiến gia bị khí thế liều mình ngăn cản, động tác không khỏi dừng lại một chút, lúc sau đang muốn phản công, kiếm ý như rồng vượt biển cạn đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Vô Cực Kinh Mang Kiếm! Do Đường Phong chém ra.
Mũi nhọn hiện lên, Chiến Sơn Nhạc lôi kéo nhi tử chính mình tách ra, Tư Đồ Phục và vị trưởng lão Linh Giai thượng phẩm thi triển thủ đoạn, vội vàng né tránh.
Xoát một tiếng, kiếm mang chia mở hai bên nhân mã. Đợi cho đến lúc bụi bậm rơi xuống, sắc mặt Chiến Vô Song trở nên vô cùng tái nhợt.
Bởi vì Đường Phong đã tụ hợp cùng đám ngươi Cổ U Nguyệt đứng ngay giữa sân, giằng co cùng bốn người liên minh Chiến gia đứng cách cự ly vài chục trượng.
Bốn đối bốn, thế nhưng bất kể thấy thế nào, bên phía Đường Phong đều bị vây vào tình thế vô cùng xấu, thật sự bởi vì có gánh nợ Chu Tiểu Điệp ở đây.
Huống chi trước đây Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương còn bị Chiến Cuồng đả thương.
Chiến Sơn Nhạc đột nhiên cười ha ha một tiếng.
- Ma đầu Đường Phong, quả nhiên danh bất hư truyền, tuy rằng phẩm tính ác liệt, nhưng cũng là rồng trong loài người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Hừ!
Đường Phong hừ lạnh một tiếng.
- Thiếu niên, có nguyện ý phục vụ cho chiến gia ta? Theo ta được biết, ngươi chỉ xuất thân từ trong thế tục đúng không?
Dĩ nhiên Chiến Sơn Nhạc muốn mượn hơi Đường Phong.
- Ngươi nói đi?
Đường Phong cười nhạt không ngớt.
- Người thức thời mới là tuấn kiệt, thiên hạ này tương lai là vật của Chiến gia ta. Chỉ cần ngươi đồng ý quy phục Chiến gia, danh hiệu ma đầu này Chiến Sơn Nhạc ta có thể tẩy rửa giúp ngươi.
- Được a!
Đường Phong đột nhiên nở nụ cười.
- Lựa chọn thông minh, đưa ra điều kiện cửa ngươi!
Chiến Sơn Nhạc mỉm cười gật đầu, tự nhiên hắn biết Đường Phong không thể vô duyên vô cớ tự quy phục mình.
- Đưa Chiến Khôn cho ta xử trí!
Đường Phong đáp, Chiến gia có hai người hắn tương đối căm thù, một người là Chiến Khôn, một người là Chiến Vô Song, thế nhưng so sánh mà nói, Chiến Khôn đánh Linh Khiếp Nhan một kiếm khiến cho nàng bị thương nặng, hắn tuyệt đối không thể tha thứ. Nếu không phải thân thể Linh Khiếp Nhan khác xa so với thường nhân, một kiếm kia đã có thể làm tan hoa nát ngọc rồi.
Chỉ là hành trình trong Hư Thiên Điện lúc này, Đường Phong dĩ nhiên không gặp phải Chiến Khôn, không thể nói là một điều ngoài ý muốn.
Sắc mặt Chiến Sơn Nhạc lạnh lùng:
- Ngươi không cảm thấy điều kiện của ngươi có chút quá phận sao? Chiến Sơn Nhạc ta coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi, chớ có cho là ta không đành lòng giết ngươi.
Thu phục một người Đường Phong, mất đi một người Chiến Khôn, làm sao Chiến Sơn Nhạc có thể đồng ý? Nói như thế nào, Chiến Khôn cũng là bào đệ của hắn, Đường Phong chẳng qua chỉ là một người ngoài mà thôi.
- Vậy thì không cần phải nói nữa.
Đường Phong cười khẽ.
Chiến Sơn Nhạc không hề để ý tới hắn, mà đưa ánh mắt hướng về phía Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương, lạnh lùng nói:
- Còn hai vị thì sao? Hai vị muốn chết ở chỗ này, hay là quy phục Chiến gia ta? Chỉ cần hai vị đồng ý quy phục Chiến gia ta, Cổ gia và Trảm Hồn Tông có thể tiếp tục giữ lại thực lực hiện nay!
Cổ U Nguyệt đưa tay cầm cự kiếm bằng linh khí chém một nhát xuống mặt đất, phát ra một tiếng leng keng, châm biếm nói:
- Chiến Sơn Nhạc, có phải ngươi già quá đến mức hồ đồ rồi không? Lời này mà cũng dám nói ra khỏi miệng không sợ người ta cười chết?
Lệ Khinh Dương chắp hai tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh:
- Ý của Cổ gia chủ cũng là ý của ta, từ hôm nay trở đi, Trảm Hồn Tông và Cổ gia kết làm đồng minh, cùng tiến cùng lùi, cùng sống cùng chết!
- Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt!
Chiến Sơn Nhạc cười nhạt không ngớt:
- Tuy rằng hai bên ngươi và bọn ta đều có bốn người, nhưng thực lực lại khác nhác, ta muốn lấy tính mệnh của các ngươi cũng dễ như trở bàn tay!
- Cha, ma đầu rất coi trọng tiểu cô nương kia, chỉ cần bắt được nàng, ma đầu liền bó tay chịu trói.
Chiến Vô Song ở một bên chỉ và Chu Tiểu Điệp xuất ra ý đồ xuất, nói xong chủ động xin xuất trận:
- Việc này cha cứ giao cho hài nhi xử lý!
- Ngươi coi trọng nhan sắc của nàng đúng không?
Chiến Sơn Nhạc không hờn không giận liếc nhìn Chiến Vô Song làm cho sau lưng hắn không khỏi chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
Trong lòng Chiến Sơn Nhạc không khỏi có chút thất vọng, nhi tử của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là ham mê dục vọng quá mạnh, hôm nay đại chiến sắp tới, dĩ nhiên hắn còn nghĩ đến tâm tư xấu xa này, thật sự quá không nên thân.
Bình luận facebook