Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1184
Trực tiếp chỉ ra tâm tư của hắn, Chiến Sơn Nhạc cũng dẫn theo một phần ý tứ gõ đầu.
Thấy Chiến Vô Song nói cẩn thận, Chiến Sơn Nhạc lại gật đầu nói:
- Đúng như ngươi nói, tiểu nữ oa này liền giao cho ngươi đối phó.
Chiến Vô Song vô cùng mừng rỡ:
- Đa tạ cha tác thành.
Chiến Sơn Nhạc nói thế ý tứ người bên ngoài đều hiểu, nhưng ý ngầm trong đó chỉ có Chiến Vô Song mới biết được. Chính mình một người Linh Giai trung phẩm đi đối phó Chu Tiểu Điệp một người Thiên Giai thượng phẩm dễ như trở bàn tay? Lúc bắt được nàng liền do mình quyết định toàn bộ rồi.
Tuy rằng hình dạng tiểu cô nương này không phải nữ nhân đẹp nhất mình từng ra mắt, nhưng cũng là tuyệt sắc đứng đầu, tư thế cũng không tồi, điều duy nhất làm Chiến Vô Song mê muội chính là đôi tay ngọc trắng nõn kia.
Một đôi tay vô cùng say mê hấp dẫn, cho dù duyệt nữ vô số như Chiến Vô Song cũng chưa bao giờ thấy qua, riêng là một đôi tay này, cũng để cho mình thưởng thức cả một đêm rồi.
Vừa nghĩ đến lúc bắt được Chu Tiểu Điệp, hô hấp của Chiến Vô Song không khỏi trở nên gấp gáp. Nếu như dùng một thanh đao sắc bén chậm rãi cắt xé đôi tay này, thật là một chuyện làm cho người ta vô cùng phấn chấn.
Chiến Sơn Nhạc lại nói:
- Tư Đồ gia chủ, Lệ tông chủ giao cho ngươi đối phó.
Tư Đồ Phục gật đầu:
- Xin Chiến huynh yên tâm.
- Ma đầu do ta tự mình đến đối phó!
Sắc mặt Chiến Sơn Nhạc ngưng trọng, riêng là những lời này liền có thể suy đoán hắn coi trọng Đường Phong như thế nào, Đường Phong chỉ lại một Linh Giai trung phẩm mà thôi, lại đáng giá hắn tự mình ra tay, hiển nhiên cực kỳ cẩn thận. Dù sao trong đồ ma đại hội đánh một trận, tình huống thế nào Chiến Khôn đều đã báo lại cho hắn nghe.
- Về phần Cổ gia chủ...
Ánh mắt Chiến Sơn Nhạc hướng về phía Cổ U Nguyệt.
- Ta đến!
Một vị trưởng lão Chiến gia còn lại đáp.
- Như vậy tốt rồi.
Trên mặt Chiến Sơn Nhạc tràn đầy mỉm cười tự tin, một người có thể đối phó một người, bên kia Chiến Vô Song liền thắng dễ dàng, xác suất thắng của Tư Đồ Phục và trưởng lão Chiến gia cũng phải ngoài bảy thành, về phần chính mình đấu Đường Phong, Chiến Sơn Nhạc cũng nắm chặt mười phần.
Nói cách khác, bất kể đối phương là ai, đều không có khả năng thắng được người bên mình. Thực sự đánh lên, bọn họ đã định trước bị diệt toàn quân.
Quá trình sắp đặt này để lòng tin liên minh Chiến gia tăng lên gấp trăm lần, sắc mặt Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương xám như tro tàn. Đặt ở tình huống bình thường, bọn họ cũng không sợ đánh không lại Tư Đồ Phục và vị trưởng lão kia của Chiến gia, nhưng hôm nay trên người có thương tích, làm sao có thể phát huy hết toàn lực?
- Đường Phong, đợi lát nữa ngươi mang theo Tiểu Điệp chạy thoát, ta cùng với Lệ tông chủ chặn lại phía sau! Cho dù lão thất phu Chiến Sơn Nhạc này bắt được chúng ta, nhất thời cũng không dám lấy tính mạng của chúng ta. Sau này tìm cơ hội cứu chúng ta ra ngoài là được.
Cổ U Nguyệt gấp gáp truyền âm căn dặn cho Đường Phong, hiển nhiên chính nàng ta cũng không có lòng tin đánh một trận này:
- Cửa đi ra ngoài ở ngay sau đài cao kia, ngươi đi tới liền có thể thấy được.
Một phen nói chuyện của Cổ U Nguyệt để cho Đường Phong rất cảm động, lại nói tiếp tình cảm của hắn và Cổ U Nguyệt cũng không tính quá sâu, nhưng lúc này nàng dĩ nhiên sẵn sàng giúp mình và Tiểu Điệp chặn lại địch nhân. Tuy là cử chỉ sáng suốt, nhưng không phải người bình thường có khả năng làm được.
- Cổ tỷ tỷ yên tâm, bọn họ không thắng được đâu.
Đường Phong thấp giọng nói, cảm động và ghi nhớ sự coi trọng nghĩa khí của Cổ U Nguyệt, ngay cả cách xưng hô của Đường Phong đối với nàng cũng từ Cổ gia chủ biến thành Cổ tỷ tỷ, Cách xưng hô này chính mình chiếm tiện nghi lớn, thế nhưng nghe vào trong tai Cổ U Nguyệt lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.
- Ngươi có biện pháp nào?
Cổ U Nguyệt trầm giọng hỏi.
- Đợi lát nữa liền biết. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đường Phong cười qua loa.
- Tiểu tử, hiện tại không có thời gian để sính anh hùng, ngươi nên hiểu rõ rồi chứ.
Lệ Khinh Dương nghiêm túc nói.
- Vãn bối tự có chừng mực!
Đường Phong gật đầu. Lệ Khinh Dương cảm thấy rất buồn bực, Đường Phong gọi Cổ U Nguyệt là Cổ tỷ tỷ, đối với mình lại xưng vãn bối, kia không phải nói rằng mình còn cao hơn một vế so với Cổ U Nguyệt? Trời ạ, chính mình rõ ràng còn thấp hơn Cổ U Nguyệt một vế. Vai vế này quá mức loạn, không còn ra thể thống gì nữa rồi.
- Nói lời trăn trối sao?
Chiến Sơn Nhạc thấy đám người Đường Phong bên này nói nhỏ, không khỏi châm chọc một tiếng.
Đường Phong nói:
- Chiến gia chủ quả nhiên là sắp xếp rất tốt! Chỉ là ngươi tự tin như vậy có thể bắt gọn chúng ta?
Chiến Sơn Nhạc cười nhạt:
- Tiểu tử, chớ có phô trương thanh thế! Điều này không thể làm nên tác dụng gì đối với lão phu đâu.
Chiến Sơn Nhạc vừa nói, một mặt liền giơ lên một tay, muốn hạ lệnh tấn công.
Đường Phong cười lớn một tiếng:
- Lần này Chiến gia chủ sắp xếp, chỉ bất quá nhằm vào bốn người chúng ta mà thôi! Nhưng ngươi lại không biết chúng ta có giúp đỡ?
- Ha ha, giúp đỡ?
Chiến Sơn Nhạc cười lớn:
- Giúp đõ ở đâu? Chẳng lẽ ngươi còn trông chờ vào Đoạn tiền bối tới cứu ngươi hay sao?
Đường Phong lạnh lùng nhìn Chiến Sơn Nhạc:
- Lẽ nào quý công tử không nói cho ngươi nghe, chỗ nào ma đầu Đường Phong xuất hiện, nhất định có Hắc Y Vệ ẩn núp hay sao?
Lời này vừa nói ra, Chiến Sơn Nhạc không khỏi đột nhiên biến sắc.
Hắc Y Vệ tự nhiên hắn cũng biết đến, thế nhưng điện thứ chín vô cùng rộng rãi, đâu có thể ẩn núp người nào? Coi như một con ruồi bay vào trong điện, chỉ sợ cũng không ẩn nấp được hành tung.
Chính lúc đang khiếp sợ không nói nên lời, hắn đã thấy hai tay Đường Phong tung bay, không biết làm thủ thế cổ quái gì, trong miệng không ngớt thì thào, nói lên một câu thần chú ù ù cạc cạc.
- Không tốt!
Chiến Sơn Nhạc vô cùng sợ hãi, vừa thấy Đường Phong đùa như thật sự, hắn chỉ biết mọi chuyện không ổn, nhưng không đợi hắn tiến lên ngăn cản Đường Phong, chỉ thấy Đường Phong một kiếm cắt vỡ ngón tay của mình, máu tươi chảy ra, hét lớn một tiếng:
- Vẩy máu thành binh, Hắc Y Vệ tốc tốc hiện thân, hắc y lướt qua, mặt đất không chừa lại một ngọn cỏ!
Một màn làm cho người ta kinh hãi hiện ra, chỉ thấy lúc máu tươi trên tay Đường Phong chảy ra, một người lại một người mặc hắc y bào, toàn thân tràn đây sát khí Hắc Y Vệ xuất hiện trước mắt mọi người.
Một người, một người, lại một người...
Đủ mười mấy Hắc Y Vệ đồng loạt xuất hiện, cùng với lúc bọn họ hiện thân, một cổ tử khí tràn ra, trong lòng bốn người Chiến gia nhất thời chìm xuống đáy cốc!
Thấy Chiến Vô Song nói cẩn thận, Chiến Sơn Nhạc lại gật đầu nói:
- Đúng như ngươi nói, tiểu nữ oa này liền giao cho ngươi đối phó.
Chiến Vô Song vô cùng mừng rỡ:
- Đa tạ cha tác thành.
Chiến Sơn Nhạc nói thế ý tứ người bên ngoài đều hiểu, nhưng ý ngầm trong đó chỉ có Chiến Vô Song mới biết được. Chính mình một người Linh Giai trung phẩm đi đối phó Chu Tiểu Điệp một người Thiên Giai thượng phẩm dễ như trở bàn tay? Lúc bắt được nàng liền do mình quyết định toàn bộ rồi.
Tuy rằng hình dạng tiểu cô nương này không phải nữ nhân đẹp nhất mình từng ra mắt, nhưng cũng là tuyệt sắc đứng đầu, tư thế cũng không tồi, điều duy nhất làm Chiến Vô Song mê muội chính là đôi tay ngọc trắng nõn kia.
Một đôi tay vô cùng say mê hấp dẫn, cho dù duyệt nữ vô số như Chiến Vô Song cũng chưa bao giờ thấy qua, riêng là một đôi tay này, cũng để cho mình thưởng thức cả một đêm rồi.
Vừa nghĩ đến lúc bắt được Chu Tiểu Điệp, hô hấp của Chiến Vô Song không khỏi trở nên gấp gáp. Nếu như dùng một thanh đao sắc bén chậm rãi cắt xé đôi tay này, thật là một chuyện làm cho người ta vô cùng phấn chấn.
Chiến Sơn Nhạc lại nói:
- Tư Đồ gia chủ, Lệ tông chủ giao cho ngươi đối phó.
Tư Đồ Phục gật đầu:
- Xin Chiến huynh yên tâm.
- Ma đầu do ta tự mình đến đối phó!
Sắc mặt Chiến Sơn Nhạc ngưng trọng, riêng là những lời này liền có thể suy đoán hắn coi trọng Đường Phong như thế nào, Đường Phong chỉ lại một Linh Giai trung phẩm mà thôi, lại đáng giá hắn tự mình ra tay, hiển nhiên cực kỳ cẩn thận. Dù sao trong đồ ma đại hội đánh một trận, tình huống thế nào Chiến Khôn đều đã báo lại cho hắn nghe.
- Về phần Cổ gia chủ...
Ánh mắt Chiến Sơn Nhạc hướng về phía Cổ U Nguyệt.
- Ta đến!
Một vị trưởng lão Chiến gia còn lại đáp.
- Như vậy tốt rồi.
Trên mặt Chiến Sơn Nhạc tràn đầy mỉm cười tự tin, một người có thể đối phó một người, bên kia Chiến Vô Song liền thắng dễ dàng, xác suất thắng của Tư Đồ Phục và trưởng lão Chiến gia cũng phải ngoài bảy thành, về phần chính mình đấu Đường Phong, Chiến Sơn Nhạc cũng nắm chặt mười phần.
Nói cách khác, bất kể đối phương là ai, đều không có khả năng thắng được người bên mình. Thực sự đánh lên, bọn họ đã định trước bị diệt toàn quân.
Quá trình sắp đặt này để lòng tin liên minh Chiến gia tăng lên gấp trăm lần, sắc mặt Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương xám như tro tàn. Đặt ở tình huống bình thường, bọn họ cũng không sợ đánh không lại Tư Đồ Phục và vị trưởng lão kia của Chiến gia, nhưng hôm nay trên người có thương tích, làm sao có thể phát huy hết toàn lực?
- Đường Phong, đợi lát nữa ngươi mang theo Tiểu Điệp chạy thoát, ta cùng với Lệ tông chủ chặn lại phía sau! Cho dù lão thất phu Chiến Sơn Nhạc này bắt được chúng ta, nhất thời cũng không dám lấy tính mạng của chúng ta. Sau này tìm cơ hội cứu chúng ta ra ngoài là được.
Cổ U Nguyệt gấp gáp truyền âm căn dặn cho Đường Phong, hiển nhiên chính nàng ta cũng không có lòng tin đánh một trận này:
- Cửa đi ra ngoài ở ngay sau đài cao kia, ngươi đi tới liền có thể thấy được.
Một phen nói chuyện của Cổ U Nguyệt để cho Đường Phong rất cảm động, lại nói tiếp tình cảm của hắn và Cổ U Nguyệt cũng không tính quá sâu, nhưng lúc này nàng dĩ nhiên sẵn sàng giúp mình và Tiểu Điệp chặn lại địch nhân. Tuy là cử chỉ sáng suốt, nhưng không phải người bình thường có khả năng làm được.
- Cổ tỷ tỷ yên tâm, bọn họ không thắng được đâu.
Đường Phong thấp giọng nói, cảm động và ghi nhớ sự coi trọng nghĩa khí của Cổ U Nguyệt, ngay cả cách xưng hô của Đường Phong đối với nàng cũng từ Cổ gia chủ biến thành Cổ tỷ tỷ, Cách xưng hô này chính mình chiếm tiện nghi lớn, thế nhưng nghe vào trong tai Cổ U Nguyệt lại cảm thấy vô cùng dễ chịu.
- Ngươi có biện pháp nào?
Cổ U Nguyệt trầm giọng hỏi.
- Đợi lát nữa liền biết. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đường Phong cười qua loa.
- Tiểu tử, hiện tại không có thời gian để sính anh hùng, ngươi nên hiểu rõ rồi chứ.
Lệ Khinh Dương nghiêm túc nói.
- Vãn bối tự có chừng mực!
Đường Phong gật đầu. Lệ Khinh Dương cảm thấy rất buồn bực, Đường Phong gọi Cổ U Nguyệt là Cổ tỷ tỷ, đối với mình lại xưng vãn bối, kia không phải nói rằng mình còn cao hơn một vế so với Cổ U Nguyệt? Trời ạ, chính mình rõ ràng còn thấp hơn Cổ U Nguyệt một vế. Vai vế này quá mức loạn, không còn ra thể thống gì nữa rồi.
- Nói lời trăn trối sao?
Chiến Sơn Nhạc thấy đám người Đường Phong bên này nói nhỏ, không khỏi châm chọc một tiếng.
Đường Phong nói:
- Chiến gia chủ quả nhiên là sắp xếp rất tốt! Chỉ là ngươi tự tin như vậy có thể bắt gọn chúng ta?
Chiến Sơn Nhạc cười nhạt:
- Tiểu tử, chớ có phô trương thanh thế! Điều này không thể làm nên tác dụng gì đối với lão phu đâu.
Chiến Sơn Nhạc vừa nói, một mặt liền giơ lên một tay, muốn hạ lệnh tấn công.
Đường Phong cười lớn một tiếng:
- Lần này Chiến gia chủ sắp xếp, chỉ bất quá nhằm vào bốn người chúng ta mà thôi! Nhưng ngươi lại không biết chúng ta có giúp đỡ?
- Ha ha, giúp đỡ?
Chiến Sơn Nhạc cười lớn:
- Giúp đõ ở đâu? Chẳng lẽ ngươi còn trông chờ vào Đoạn tiền bối tới cứu ngươi hay sao?
Đường Phong lạnh lùng nhìn Chiến Sơn Nhạc:
- Lẽ nào quý công tử không nói cho ngươi nghe, chỗ nào ma đầu Đường Phong xuất hiện, nhất định có Hắc Y Vệ ẩn núp hay sao?
Lời này vừa nói ra, Chiến Sơn Nhạc không khỏi đột nhiên biến sắc.
Hắc Y Vệ tự nhiên hắn cũng biết đến, thế nhưng điện thứ chín vô cùng rộng rãi, đâu có thể ẩn núp người nào? Coi như một con ruồi bay vào trong điện, chỉ sợ cũng không ẩn nấp được hành tung.
Chính lúc đang khiếp sợ không nói nên lời, hắn đã thấy hai tay Đường Phong tung bay, không biết làm thủ thế cổ quái gì, trong miệng không ngớt thì thào, nói lên một câu thần chú ù ù cạc cạc.
- Không tốt!
Chiến Sơn Nhạc vô cùng sợ hãi, vừa thấy Đường Phong đùa như thật sự, hắn chỉ biết mọi chuyện không ổn, nhưng không đợi hắn tiến lên ngăn cản Đường Phong, chỉ thấy Đường Phong một kiếm cắt vỡ ngón tay của mình, máu tươi chảy ra, hét lớn một tiếng:
- Vẩy máu thành binh, Hắc Y Vệ tốc tốc hiện thân, hắc y lướt qua, mặt đất không chừa lại một ngọn cỏ!
Một màn làm cho người ta kinh hãi hiện ra, chỉ thấy lúc máu tươi trên tay Đường Phong chảy ra, một người lại một người mặc hắc y bào, toàn thân tràn đây sát khí Hắc Y Vệ xuất hiện trước mắt mọi người.
Một người, một người, lại một người...
Đủ mười mấy Hắc Y Vệ đồng loạt xuất hiện, cùng với lúc bọn họ hiện thân, một cổ tử khí tràn ra, trong lòng bốn người Chiến gia nhất thời chìm xuống đáy cốc!
Bình luận facebook