Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Ly hôn thì ly hôn
Về đến nhà đã là mười giờ, đèn trong phòng khách cũng đã tắt.
Mẹ và con trai ngủ ở phòng thứ hai. Tôi mở cửa ra xem một chút thì thấy cả hai đã ngủ say.
Mà vợ tôi cũng đang nằm trên giường trong phòng ngủ, đèn đã tắt, cô ấy vẫn đang chơi điện thoại.
Sau khi thấy tôi về, cô ấy vội đặt điện thoại xuống và xoay người quay mặt về phía tôi.
Phải nói rằng dáng người của vợ tôi thật sự rất chuẩn, tuy đã sinh con nhưng trên người không hề có một chút mỡ thừa nào.
Với nhan sắc khiến người ta mê mệt của cô ấy cộng thêm sự tô điểm của ánh sáng trong căn phòng thì không người đàn ông nào có thể chịu đựng được sau khi trông thấy!
Nhìn vào đôi mắt hấp dẫn của cô ấy, tôi lập tức nuốt nước bọt, tôi thừa nhận rằng tôi vẫn còn rất thích cô ấy.
Kết hôn được gần bảy năm, tôi chưa bao giờ chán cô ấy.
Lần nào cũng vậy, ý chí chiến đấu của tôi vẫn luôn sục sôi.
Trong tâm trí tôi, cô ấy giống như một vịnh nước suối không bao giờ cạn, cho dù tôi có đào bới như thế nào, đòi lấy ra sao đi nữa thì cô ấy vẫn trong lành và ngọt ngào.
Tôi luôn cảm thán rằng bản thân đã nhận được sự ưu ái của Thượng đế, cho dù bây giờ đã phá sản, tôi vẫn cảm thấy bản thân là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới.
Nhưng mà mọi chuyện đã tan tành sau khi nhận được cuộc điện thoại của con trai vào chiều nay.
Tôi từ một người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới đã trở thành một người đàn ông bi thảm nhất, bị cắm sừng dài nhất trên thế giới.
Nghĩ đến những việc tằng tịu mà cô ấy và người đàn ông khác đã làm trên giường chiều nay, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ghê tởm, chán ghét không thể giải thích được.
Bẩn rồi thì chính là bẩn rồi.
Nhớ mang máng năm đó, tôi đã không nhìn thấy máu khi làm với cô ấy lần đầu tiên, cô ấy đã giải thích là từ nhỏ cô ấy đã yêu thể thao, còn luôn miệng nói với tôi rằng đó thực sự là lần đầu tiên của cô ấy.
Nhưng biểu hiện trong đêm đầu tiên của cô ấy, tôi hoàn toàn có thể chắc chắn được rằng trước khi ngủ với tôi thì cô ấy đã có người đàn ông khác.1
Nhưng mà hồi đại học tôi cũng đã từng yêu đương, tôi cũng không phải lần đầu nên tôi cũng không đòi hỏi cô ấy quá nhiều, cũng không muốn vạch trần chuyện quá khứ của cô ấy.
Theo tôi thì miễn là sau khi cô ấy và tôi ở bên nhau, vẫn chung thuỷ không thay đổi là được rồi.
Thế nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi.
Ngay cả khi nhìn thấy cô ấy ở trên giường kiều mỵ rung động lòng người, tôi cũng không có hứng thú, chỉ cảm thấy ghê tởm và phản cảm.
Tôi tắt đèn, im lặng chui vào chăn bông.
Nhưng sau khi nằm xuống, tôi lại không thể ngủ được.
Mùi hương tỏa ra từ trên cơ thể cô ấy, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của cô ấy ở bên cạnh, tôi biết rằng đêm nay tôi thế nào cũng sẽ mất ngủ rồi.
Nếu cô ấy không phản bội tôi thì bây giờ cô ấy và tôi chắc chắn đang tận hưởng hạnh phúc, điều đó thật tuyệt biết bao!
Nhưng cảm giác hiện tại thực sự quá khó chịu, giống như có vật lạ mắc kẹt trong cổ họng, ho không được, nuốt không trôi...
Thậm chí tôi sẵn sàng dùng mười năm tuổi thọ của mình để đổi lấy sự trong sạch của cô ấy.
Nhưng tôi biết đã không thể quay lại như trước đây, cũng không thể quay lại điểm xuất phát ban đầu.
"Chồng..." Trong khi tôi còn đang trằn trọc thì giọng nói dịu dàng của vợ tôi vang lên bên tai.
Ngay sau đó, cô ấy áp người về phía tôi, làm động tác rất nhẹ nhàng, rất mềm mại.
Thực lòng mà nói, sự chủ động của cô ấy trong tối nay khác với mọi khi.
Ít nhất là sau khi công ty của tôi phá sản, cô ấy đã không chủ động ám chỉ với tôi như vậy.
Nếu như lúc bình thường cô ấy gọi tôi như thế, tôi chắc chắn sẽ vội vàng quay người lại, nhưng đêm nay tôi không làm vậy.
Vì tôi vẫn không thể chấp nhận được việc cô ấy đã trao thứ vốn dĩ thuộc về tôi cho người đàn ông khác.
“Ừ.” Tôi chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng và không còn gì nữa.
“Hôm nay nghe anh và mẹ anh nói chuyện trong bếp, căn nhà ở quê sắp bị thu hồi phải không? Có thể được đền bù một trăm vạn?” Cô ấy ghé sát vào tai tôi, hỏi tôi với vẻ mong đợi.
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao đêm nay cô ấy lại chủ động như vậy, hóa ra là cô ấy biết khoản tiền bồi thường cho việc phá dỡ ở quê nhà!
Trong lòng tôi cười nhạt một tiếng, hôm nay xem như là đã hoàn toàn nhìn thấu người phụ nữ này rồi!
“Đúng vậy, mẹ định dùng số tiền này để anh làm vốn khởi nghiệp, để anh có thể mở lại công ty.” Tôi nói với cô ấy bằng giọng điệu rất bình thường.
"Cái gì? Mở lại công ty? Anh vẫn nghĩ mình là Ngô Song của trước đây sao?"
Sau khi nghe tôi nói sẽ mở lại công ty, giọng điệu của vợ tôi lập tức thay đổi, trở nên rất gay gắt rất cay nghiệt.
"Ngô Song, anh phải hiểu rằng danh tiếng của anh đã rất tồi tệ rồi, sẽ không có ai hợp tác với anh! Anh không thể trở lại như ngày xưa được nữa!"
Nghe những lời chanh chua của cô ấy, cuối cùng tôi cũng hiểu, hóa ra cô ấy đã không còn hy vọng gì ở tôi từ lâu rồi!
Mà khi một người phụ nữ thất vọng về một người đàn ông thì sẽ rất dễ thay lòng đổi dạ.
“Anh có thể đến thành phố khác để phát triển, không phải là không có cách.” Tôi nản lòng, không muốn bàn cãi với cô ấy, chỉ thờ ơ trả lời cô ấy một câu.
"Đi thành phố khác phát triển? Vừa là nơi đất khách quê người lại cũng không có quan hệ tốt với ai để làm bước đà phát triển. Đó hoàn toàn là làm ăn lỗ vốn! Dù sao thì em cũng không đồng ý. Có hơn một trăm vạn thì tốt hơn hết là nên mua một căn nhà, như thế thì chúng ta sẽ không phải đi thuê nhà nữa.” Vợ tôi lại kiên quyết bác bỏ ý kiến của tôi.
“Ở phương diện thiết kế này, chủ yếu dựa vào ý tưởng và sự sáng tạo hơn là quan hệ. Anh có niềm tin vào điều này." Tôi cũng trả lời vợ bằng một giọng cương quyết.
Tiền này sẽ không dùng để mua nhà.
Bởi vì nếu dùng số tiền này để mua một căn nhà, Ngô Song tôi đây rất có thể sẽ không có cách nào đổi đời được!
Tôi không ngốc, tôi chỉ phạm phải sai lầm mà thôi.
Không phải tôi khoe khoang nhưng chỉ số thông minh, tài năng thiên phú và khả năng kinh doanh của tôi hoàn toàn đã đạt tới trình độ cao nhất trong ngành công nghiệp, nếu không phải vậy thì năm đó đã không thể nào trở thành triệu phú chỉ trong ba năm ngắn ngủi!
Có trách thì trách tôi đã quá tín nhiệm nhân viên của mình.
Lúc đó quá bận, với lại tôi nghĩ nhân viên không có chuyện đi ăn cắp nên đã không kiểm tra hồ sơ dự thầu.
Kết quả là các bản vẽ thiết kế trong hồ sơ dự thầu lại là tác phẩm của một công ty đối thủ cạnh tranh cách đây hai năm, hơn nữa còn giống hệt nhau...
Nếu khi đó tôi kiểm tra hồ sơ dự thầu thì chắc chắn có thể nhìn ra vấn đề.
Bởi vì đừng nói đến tác phẩm của công ty đối thủ cạnh tranh, thậm chí là tất cả các tác phẩm trong ngành công nghiệp, Ngô Song này chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết đó có phải là sao chép lấy cắp bản quyền hay không, dẫu sao thì tôi cũng đã xem quá nhiều tác phẩm rồi.
“Em mặc kệ, nếu anh còn dùng số tiền đó để làm ăn thì em sẽ ly hôn với anh!” Vợ thấy lòng tôi kiên định thì dùng đến đòn sát thủ, bắt đầu uy hiếp tôi!
Theo quan điểm của cô ấy thì tôi sẽ không thể rời bỏ cô ấy.
Vì vậy cô ấy cho rằng chỉ cần cô ấy đề cập đến hai từ “ly hôn” với tôi thì tôi nhất định sẽ đi nịnh nọt, lấy lòng cô ấy!
Nhưng mà tôi không còn là Ngô Song ngây thơ của ngày xưa nữa.
Tôi nghĩ rằng cô ấy không dám ly hôn với tôi, dù gì thì một người phụ nữ kết hôn lần thứ hai cũng không được gả cho nhà giàu.
Với lại lương hàng tháng của tôi hiện tại có gần hai vạn, thu nhập cũng đáng kể.
Cô ấy chỉ muốn tôi làm con chó liếm mặt lấy lòng cô ấy, cũng muốn trải nghiệm cảm giác kích thích mới, xem như tôi đã nhìn thấu rồi.
Vì vậy tôi không do dự, cũng không thay đổi quyết định của mình.
"Ly hôn thì ly hôn, tùy em." Tôi nói xong câu này liền quay người đi.
Mẹ và con trai ngủ ở phòng thứ hai. Tôi mở cửa ra xem một chút thì thấy cả hai đã ngủ say.
Mà vợ tôi cũng đang nằm trên giường trong phòng ngủ, đèn đã tắt, cô ấy vẫn đang chơi điện thoại.
Sau khi thấy tôi về, cô ấy vội đặt điện thoại xuống và xoay người quay mặt về phía tôi.
Phải nói rằng dáng người của vợ tôi thật sự rất chuẩn, tuy đã sinh con nhưng trên người không hề có một chút mỡ thừa nào.
Với nhan sắc khiến người ta mê mệt của cô ấy cộng thêm sự tô điểm của ánh sáng trong căn phòng thì không người đàn ông nào có thể chịu đựng được sau khi trông thấy!
Nhìn vào đôi mắt hấp dẫn của cô ấy, tôi lập tức nuốt nước bọt, tôi thừa nhận rằng tôi vẫn còn rất thích cô ấy.
Kết hôn được gần bảy năm, tôi chưa bao giờ chán cô ấy.
Lần nào cũng vậy, ý chí chiến đấu của tôi vẫn luôn sục sôi.
Trong tâm trí tôi, cô ấy giống như một vịnh nước suối không bao giờ cạn, cho dù tôi có đào bới như thế nào, đòi lấy ra sao đi nữa thì cô ấy vẫn trong lành và ngọt ngào.
Tôi luôn cảm thán rằng bản thân đã nhận được sự ưu ái của Thượng đế, cho dù bây giờ đã phá sản, tôi vẫn cảm thấy bản thân là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới.
Nhưng mà mọi chuyện đã tan tành sau khi nhận được cuộc điện thoại của con trai vào chiều nay.
Tôi từ một người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới đã trở thành một người đàn ông bi thảm nhất, bị cắm sừng dài nhất trên thế giới.
Nghĩ đến những việc tằng tịu mà cô ấy và người đàn ông khác đã làm trên giường chiều nay, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ghê tởm, chán ghét không thể giải thích được.
Bẩn rồi thì chính là bẩn rồi.
Nhớ mang máng năm đó, tôi đã không nhìn thấy máu khi làm với cô ấy lần đầu tiên, cô ấy đã giải thích là từ nhỏ cô ấy đã yêu thể thao, còn luôn miệng nói với tôi rằng đó thực sự là lần đầu tiên của cô ấy.
Nhưng biểu hiện trong đêm đầu tiên của cô ấy, tôi hoàn toàn có thể chắc chắn được rằng trước khi ngủ với tôi thì cô ấy đã có người đàn ông khác.1
Nhưng mà hồi đại học tôi cũng đã từng yêu đương, tôi cũng không phải lần đầu nên tôi cũng không đòi hỏi cô ấy quá nhiều, cũng không muốn vạch trần chuyện quá khứ của cô ấy.
Theo tôi thì miễn là sau khi cô ấy và tôi ở bên nhau, vẫn chung thuỷ không thay đổi là được rồi.
Thế nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi.
Ngay cả khi nhìn thấy cô ấy ở trên giường kiều mỵ rung động lòng người, tôi cũng không có hứng thú, chỉ cảm thấy ghê tởm và phản cảm.
Tôi tắt đèn, im lặng chui vào chăn bông.
Nhưng sau khi nằm xuống, tôi lại không thể ngủ được.
Mùi hương tỏa ra từ trên cơ thể cô ấy, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của cô ấy ở bên cạnh, tôi biết rằng đêm nay tôi thế nào cũng sẽ mất ngủ rồi.
Nếu cô ấy không phản bội tôi thì bây giờ cô ấy và tôi chắc chắn đang tận hưởng hạnh phúc, điều đó thật tuyệt biết bao!
Nhưng cảm giác hiện tại thực sự quá khó chịu, giống như có vật lạ mắc kẹt trong cổ họng, ho không được, nuốt không trôi...
Thậm chí tôi sẵn sàng dùng mười năm tuổi thọ của mình để đổi lấy sự trong sạch của cô ấy.
Nhưng tôi biết đã không thể quay lại như trước đây, cũng không thể quay lại điểm xuất phát ban đầu.
"Chồng..." Trong khi tôi còn đang trằn trọc thì giọng nói dịu dàng của vợ tôi vang lên bên tai.
Ngay sau đó, cô ấy áp người về phía tôi, làm động tác rất nhẹ nhàng, rất mềm mại.
Thực lòng mà nói, sự chủ động của cô ấy trong tối nay khác với mọi khi.
Ít nhất là sau khi công ty của tôi phá sản, cô ấy đã không chủ động ám chỉ với tôi như vậy.
Nếu như lúc bình thường cô ấy gọi tôi như thế, tôi chắc chắn sẽ vội vàng quay người lại, nhưng đêm nay tôi không làm vậy.
Vì tôi vẫn không thể chấp nhận được việc cô ấy đã trao thứ vốn dĩ thuộc về tôi cho người đàn ông khác.
“Ừ.” Tôi chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng và không còn gì nữa.
“Hôm nay nghe anh và mẹ anh nói chuyện trong bếp, căn nhà ở quê sắp bị thu hồi phải không? Có thể được đền bù một trăm vạn?” Cô ấy ghé sát vào tai tôi, hỏi tôi với vẻ mong đợi.
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao đêm nay cô ấy lại chủ động như vậy, hóa ra là cô ấy biết khoản tiền bồi thường cho việc phá dỡ ở quê nhà!
Trong lòng tôi cười nhạt một tiếng, hôm nay xem như là đã hoàn toàn nhìn thấu người phụ nữ này rồi!
“Đúng vậy, mẹ định dùng số tiền này để anh làm vốn khởi nghiệp, để anh có thể mở lại công ty.” Tôi nói với cô ấy bằng giọng điệu rất bình thường.
"Cái gì? Mở lại công ty? Anh vẫn nghĩ mình là Ngô Song của trước đây sao?"
Sau khi nghe tôi nói sẽ mở lại công ty, giọng điệu của vợ tôi lập tức thay đổi, trở nên rất gay gắt rất cay nghiệt.
"Ngô Song, anh phải hiểu rằng danh tiếng của anh đã rất tồi tệ rồi, sẽ không có ai hợp tác với anh! Anh không thể trở lại như ngày xưa được nữa!"
Nghe những lời chanh chua của cô ấy, cuối cùng tôi cũng hiểu, hóa ra cô ấy đã không còn hy vọng gì ở tôi từ lâu rồi!
Mà khi một người phụ nữ thất vọng về một người đàn ông thì sẽ rất dễ thay lòng đổi dạ.
“Anh có thể đến thành phố khác để phát triển, không phải là không có cách.” Tôi nản lòng, không muốn bàn cãi với cô ấy, chỉ thờ ơ trả lời cô ấy một câu.
"Đi thành phố khác phát triển? Vừa là nơi đất khách quê người lại cũng không có quan hệ tốt với ai để làm bước đà phát triển. Đó hoàn toàn là làm ăn lỗ vốn! Dù sao thì em cũng không đồng ý. Có hơn một trăm vạn thì tốt hơn hết là nên mua một căn nhà, như thế thì chúng ta sẽ không phải đi thuê nhà nữa.” Vợ tôi lại kiên quyết bác bỏ ý kiến của tôi.
“Ở phương diện thiết kế này, chủ yếu dựa vào ý tưởng và sự sáng tạo hơn là quan hệ. Anh có niềm tin vào điều này." Tôi cũng trả lời vợ bằng một giọng cương quyết.
Tiền này sẽ không dùng để mua nhà.
Bởi vì nếu dùng số tiền này để mua một căn nhà, Ngô Song tôi đây rất có thể sẽ không có cách nào đổi đời được!
Tôi không ngốc, tôi chỉ phạm phải sai lầm mà thôi.
Không phải tôi khoe khoang nhưng chỉ số thông minh, tài năng thiên phú và khả năng kinh doanh của tôi hoàn toàn đã đạt tới trình độ cao nhất trong ngành công nghiệp, nếu không phải vậy thì năm đó đã không thể nào trở thành triệu phú chỉ trong ba năm ngắn ngủi!
Có trách thì trách tôi đã quá tín nhiệm nhân viên của mình.
Lúc đó quá bận, với lại tôi nghĩ nhân viên không có chuyện đi ăn cắp nên đã không kiểm tra hồ sơ dự thầu.
Kết quả là các bản vẽ thiết kế trong hồ sơ dự thầu lại là tác phẩm của một công ty đối thủ cạnh tranh cách đây hai năm, hơn nữa còn giống hệt nhau...
Nếu khi đó tôi kiểm tra hồ sơ dự thầu thì chắc chắn có thể nhìn ra vấn đề.
Bởi vì đừng nói đến tác phẩm của công ty đối thủ cạnh tranh, thậm chí là tất cả các tác phẩm trong ngành công nghiệp, Ngô Song này chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết đó có phải là sao chép lấy cắp bản quyền hay không, dẫu sao thì tôi cũng đã xem quá nhiều tác phẩm rồi.
“Em mặc kệ, nếu anh còn dùng số tiền đó để làm ăn thì em sẽ ly hôn với anh!” Vợ thấy lòng tôi kiên định thì dùng đến đòn sát thủ, bắt đầu uy hiếp tôi!
Theo quan điểm của cô ấy thì tôi sẽ không thể rời bỏ cô ấy.
Vì vậy cô ấy cho rằng chỉ cần cô ấy đề cập đến hai từ “ly hôn” với tôi thì tôi nhất định sẽ đi nịnh nọt, lấy lòng cô ấy!
Nhưng mà tôi không còn là Ngô Song ngây thơ của ngày xưa nữa.
Tôi nghĩ rằng cô ấy không dám ly hôn với tôi, dù gì thì một người phụ nữ kết hôn lần thứ hai cũng không được gả cho nhà giàu.
Với lại lương hàng tháng của tôi hiện tại có gần hai vạn, thu nhập cũng đáng kể.
Cô ấy chỉ muốn tôi làm con chó liếm mặt lấy lòng cô ấy, cũng muốn trải nghiệm cảm giác kích thích mới, xem như tôi đã nhìn thấu rồi.
Vì vậy tôi không do dự, cũng không thay đổi quyết định của mình.
"Ly hôn thì ly hôn, tùy em." Tôi nói xong câu này liền quay người đi.