Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Thiếu nợ thì trả tiền
Rầm!
Tôi đạp một cái vào cửa nhà bác cả rồi lao thẳng tới ổ chó nhà họ.
Lúc này, trong ổ chó có năm chú chó con còn chưa mở mắt đang cuộn tròn trong vòng tay của chó mẹ, ngủ ngon vô cùng.
Tôi vốn muốn đánh chết chó nhà bác cả, nhưng nhìn thấy những sinh mạng nho nhỏ này tôi lại đột nhiên mềm lòng.
Con chó có lỗi gì chứ?
Lỗi là ở lòng dạ con người!
Tôi đứng trước ổ chó suy nghĩ rất lâu.
Con chó có thể bỏ qua nhưng bác cả thì không thể bỏ qua.
“Ngô Song, mày muốn làm gì? Mày có tin tao kiện mày tội xâm nhập nhà ở không? Mau bỏ cái gậy trong tay mày xuống cho tao!” Lúc này bác cả đã vội vàng chạy đến sau khi nghe thấy tiếng của tôi, giận giữ hét lên với tôi!
“Xâm phạm nhà ở sao?”
Tôi ngoảnh đầu lại cười rồi lạnh lùng nói với bác cả.
“Ngô Đại Cường, lần này thôn của chúng ta bị phá dỡ, nhà ông nhận được không ít tiền trợ cấp phải không?”
Bác cả tên là Ngô Đại Cường, là hàng xóm của nhà tôi, năm đó khi nhà tôi xây biệt thự thì ông ta ghen tị đến đỏ mắt.
Thường xuyên đến nhà tôi lấy mấy bao xi măng, vác mấy bó thép về, còn vật liệu xây dựng khác như gạch và ngói thì ông ta cũng lấy rất nhiều.
Ông ta còn vay tôi hai mươi vạn, nghe nói là dùng mười vạn để sửa nhà, mười vạn để đánh bạc.
Bây giờ nhà bác cả cũng là ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây có ba gian.
Nếu như trợ cấp theo diện tích thì nhà bác cũng nhận được gần trăm vạn tiền trợ cấp.
“Nhà tao nhận được bao nhiêu tiền trợ cấp thì liên quan gì đến mày? Cần mày đến hỏi sao?” Bác cả nhếch mép ngẩng đầu, hỏi tôi với vẻ khinh thường.
“Liên quan gì đến tôi sao? Năm đó chắc bác mượn tôi không dưới năm mươi vạn đâu nhỉ!” Tôi nhìn ông ta chăm chú rồi dùng giọng nói nghiêm túc hỏi ông ta.
Năm đó, khi công ty của tôi còn hưng thịnh thì ngày lễ ngày tết đều thấy bóng dáng của bác cả đến công ty.
Miệng nói là đến tặng đặc sản cho tôi, nhưng thực chất là đến vay tiền.
Khoảng thời gian quá đáng nhất là đến ngày giỗ ba mà bác cả cũng đến tặng quà cho tôi…
Khi ấy tôi cảm thấy bác là bậc cha chú, hơn nữa trong tay tôi cũng có tiền, từ đó đến giờ tổng cộng chuyển cho ông ta mấy chục vạn rồi.
Lâu ngày, bác cả dần ỷ lại vào tôi.
Ăn cháo đá bát, sau khi tôi và bác cả cãi nhau và tôi không cho ông ta vay tiền nữa thì ông ta lập tức căm ghét tôi.
Từ thái độ ngày hôm nay là có thể nhìn ra bộ mặt thật của ông ta.
“Vay tiền sao? Ngô Đại Cường tôi vay tiền cậu lúc nào? Ngô Song, tôi và cậu không thù không oán, cậu đừng có mà ngậm máu phun người!”
Sau khi bác cả nghe tôi nói vậy thì lập tức chột dạ, nhưng ông ta lại dùng lời lẽ chính đáng trả lời tôi.
“Bác cả, năm đó bác đồng ý ký giấy vay tiền, còn có ghi chép chuyển khoản, tất cả đều ở chỗ cháu. Nếu như bác không thừa nhận thì lần sau gặp mặt sẽ là ở trên tòa.”
Đối mặt với việc ăn nói bừa bãi của bác cả, tôi chỉ cười nhạt.
Thực ra tôi vốn không muốn đòi lại số tiền này.
Nhưng hôm nay nhìn thấy bộ mặt thật của bác cả thì tôi đổi ý rồi.
Loại người giống như bác cả thì không cần phải nể mặt.
Hơn nữa tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về mình, huống chi hiện tại tôi thực sự cần một khoản tiền vốn để khởi nghiệp.
“Cái… cái gì…” Sau khi bác cả nghe thấy tôi nói như vậy thì lập tức ngơ ngác.
Hiển nhiên bác cả đang nhớ lại cảnh khom lưng ký tên khi năm đó tìm tôi vay tiền.
Tôi vứt thanh gỗ trong tay xuống, bước lên vỗ vai bác cả.
“Bác cả à, cháu chỉ cần năm mươi vạn. Thực ra cháu đã giúp bác rất nhiều, hơn nữa còn không lấy lãi suất theo thỏa thuận, bác ngẫm nghĩ lại đi.”
Nói xong, tôi lập tức rời khỏi trang trại nhà bác cả.
“Con trai…Con không làm chuyện gì sai trái chứ? Đại Hoàng vừa mới sinh một đàn chó con, hơn nữa còn là giống do Đại Gia nhà mình phối giống với chó nhà bác cả…” Mẹ khập khiễng chạy qua, lo lắng hỏi tôi.
Mẹ vừa nói vừa dùng ánh mắt quan tâm nhìn ổ chó nhà bác cả.
“Đại Gia” mà mẹ tôi vừa nhắc đến chính là con chó Alaska bị bác cả đánh chết.
Khi bà nhìn thấy Đại Hoàng và đàn con trong ổ không sao thì thở dài nhẹ nhõm.
Nhìn thấy sự lương thiện trong ánh mắt của mẹ, tôi bỗng thấy trong lòng ấm áp.
“Mẹ yên tâm đi, con không làm gì cả, chỉ là giục bác cả sớm trả tiền con một chút thôi.” Tôi cố tình nói to, sau đó dìu mẹ nghênh ngang rời đi…
…
Cốc cốc cốc!
“Có ai ở nhà không?”
Mới về nhà, cốc nước còn chưa uống hết thì thấp thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa từ ngoài sân.
“Mẹ, có phải có người đang gõ cửa nhà mình không?” Tôi đặt cốc trà xuống, sau đó chăm chú nghe rồi hỏi mẹ.
“Hình như không phải, bình thường có người đến gõ cửa thì Đại Gia đều sẽ sủa…” Mẹ vừa dứt lời, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngừng lại, lông mày nhíu chặt.
Đúng vậy, Đại Gia không còn nữa, cho dù có người gõ cửa thì nó cũng không còn sủa nữa...
Cốc cốc cốc!
“Có ai ở nhà không?”
Chính vào lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Hình như có người đến, mẹ đi mở cửa…” Mẹ tôi bình tĩnh trở lại sau sự mất mát.
“Mẹ, mẹ ngồi đi, để con đi là được.” Tôi đứng dậy ngăn mẹ lại, mỉm cười rồi bước ra phòng khách, đi ra ngoài sân.
Cốc cốc cốc!
“Có ai ở nhà không?”
Sau khi đi đến đại sảnh, tôi có thể nghe thấy rõ ràng rằng đây là tiếng của một cô gái.
“Có có! Đến đây!” Tôi nhanh chóng ra mở cửa.
“Ừm? Chị dâu?”
“Tiểu Ngô? Sao cậu lại ở đây?”
Sau khi tôi nhìn thấy người ở ngoài cửa, đôi mắt nhấp nháy.
Bởi vì người gõ cửa không phải ai khác mà chính là vợ của một khách hàng lớn của tôi, tên Bạch Tuyết Nghênh, vô cùng xinh đẹp, chuyên làm về xây dựng.
Tôi thật sự không ngờ Bạch Tuyết Nghênh lại đến gõ cửa nhà tôi!
“Đây là nhà của tôi mà! Hahaha! Chị vào nhà ngồi đi!”
Tôi vội vàng gọi Bạch Tuyết Nghênh vào nhà.
“Mẹ, có khách đến! Mang ít trà ra đi mẹ.”
“Tiểu Ngô, thực sự không ngờ đây lại là nhà của cậu… Nghe nói vài năm trước công ty cậu…”
Trên đường đi, Bạch Tuyết Nghênh chớp đôi mắt trong suốt đầy nước, nói với tôi bằng giọng tiếc nuối.
“Đúng vậy, việc kinh doanh không tốt, phá sản rồi.” Tôi gật đầu, giả vờ mỉm cười không để ý mà trả lời.
“Một công ty xuất sắc như vậy, thật là đáng tiếc…” Bạch Tuyết Nghênh cau mày, nhăn mũi nói.
“Haha, chị dâu thật biết nói đùa, công ty xuất sắc đã không bị phá sản. Nào, ngồi xuống uống cốc trà.” Tôi cười ha ha rồi bảo Bạch Tuyết Nghênh ngồi xuống.
“Đây không phải là Giám đốc Bạch sao?” Mẹ bưng trà đi từ phòng bếp đi tới, sau khi nhìn thấy tôi và Bạch Tuyết Nghênh ngồi trong phòng khách vừa nói vừa cười thì hơi ngạc nhiên.
“Con chào dì.” Bạch Tuyết Nghênh vội vàng cúi đầu chào mẹ tôi.
“Mẹ, hai người quen nhau sao?” Tôi nhìn mẹ, rồi lại nhìn Bạch Tuyết Nghênh, ngạc nhiên nói.
“Là như vậy, công tác bồi thường cho việc dỡ bỏ thô của cậu là do tôi phụ trách. Vì vậy, đây không phải là lần đầu tôi đến nhà cậu.” Bạch Tuyết Nghênh vội vàng giải thích.
Tôi đạp một cái vào cửa nhà bác cả rồi lao thẳng tới ổ chó nhà họ.
Lúc này, trong ổ chó có năm chú chó con còn chưa mở mắt đang cuộn tròn trong vòng tay của chó mẹ, ngủ ngon vô cùng.
Tôi vốn muốn đánh chết chó nhà bác cả, nhưng nhìn thấy những sinh mạng nho nhỏ này tôi lại đột nhiên mềm lòng.
Con chó có lỗi gì chứ?
Lỗi là ở lòng dạ con người!
Tôi đứng trước ổ chó suy nghĩ rất lâu.
Con chó có thể bỏ qua nhưng bác cả thì không thể bỏ qua.
“Ngô Song, mày muốn làm gì? Mày có tin tao kiện mày tội xâm nhập nhà ở không? Mau bỏ cái gậy trong tay mày xuống cho tao!” Lúc này bác cả đã vội vàng chạy đến sau khi nghe thấy tiếng của tôi, giận giữ hét lên với tôi!
“Xâm phạm nhà ở sao?”
Tôi ngoảnh đầu lại cười rồi lạnh lùng nói với bác cả.
“Ngô Đại Cường, lần này thôn của chúng ta bị phá dỡ, nhà ông nhận được không ít tiền trợ cấp phải không?”
Bác cả tên là Ngô Đại Cường, là hàng xóm của nhà tôi, năm đó khi nhà tôi xây biệt thự thì ông ta ghen tị đến đỏ mắt.
Thường xuyên đến nhà tôi lấy mấy bao xi măng, vác mấy bó thép về, còn vật liệu xây dựng khác như gạch và ngói thì ông ta cũng lấy rất nhiều.
Ông ta còn vay tôi hai mươi vạn, nghe nói là dùng mười vạn để sửa nhà, mười vạn để đánh bạc.
Bây giờ nhà bác cả cũng là ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây có ba gian.
Nếu như trợ cấp theo diện tích thì nhà bác cũng nhận được gần trăm vạn tiền trợ cấp.
“Nhà tao nhận được bao nhiêu tiền trợ cấp thì liên quan gì đến mày? Cần mày đến hỏi sao?” Bác cả nhếch mép ngẩng đầu, hỏi tôi với vẻ khinh thường.
“Liên quan gì đến tôi sao? Năm đó chắc bác mượn tôi không dưới năm mươi vạn đâu nhỉ!” Tôi nhìn ông ta chăm chú rồi dùng giọng nói nghiêm túc hỏi ông ta.
Năm đó, khi công ty của tôi còn hưng thịnh thì ngày lễ ngày tết đều thấy bóng dáng của bác cả đến công ty.
Miệng nói là đến tặng đặc sản cho tôi, nhưng thực chất là đến vay tiền.
Khoảng thời gian quá đáng nhất là đến ngày giỗ ba mà bác cả cũng đến tặng quà cho tôi…
Khi ấy tôi cảm thấy bác là bậc cha chú, hơn nữa trong tay tôi cũng có tiền, từ đó đến giờ tổng cộng chuyển cho ông ta mấy chục vạn rồi.
Lâu ngày, bác cả dần ỷ lại vào tôi.
Ăn cháo đá bát, sau khi tôi và bác cả cãi nhau và tôi không cho ông ta vay tiền nữa thì ông ta lập tức căm ghét tôi.
Từ thái độ ngày hôm nay là có thể nhìn ra bộ mặt thật của ông ta.
“Vay tiền sao? Ngô Đại Cường tôi vay tiền cậu lúc nào? Ngô Song, tôi và cậu không thù không oán, cậu đừng có mà ngậm máu phun người!”
Sau khi bác cả nghe tôi nói vậy thì lập tức chột dạ, nhưng ông ta lại dùng lời lẽ chính đáng trả lời tôi.
“Bác cả, năm đó bác đồng ý ký giấy vay tiền, còn có ghi chép chuyển khoản, tất cả đều ở chỗ cháu. Nếu như bác không thừa nhận thì lần sau gặp mặt sẽ là ở trên tòa.”
Đối mặt với việc ăn nói bừa bãi của bác cả, tôi chỉ cười nhạt.
Thực ra tôi vốn không muốn đòi lại số tiền này.
Nhưng hôm nay nhìn thấy bộ mặt thật của bác cả thì tôi đổi ý rồi.
Loại người giống như bác cả thì không cần phải nể mặt.
Hơn nữa tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về mình, huống chi hiện tại tôi thực sự cần một khoản tiền vốn để khởi nghiệp.
“Cái… cái gì…” Sau khi bác cả nghe thấy tôi nói như vậy thì lập tức ngơ ngác.
Hiển nhiên bác cả đang nhớ lại cảnh khom lưng ký tên khi năm đó tìm tôi vay tiền.
Tôi vứt thanh gỗ trong tay xuống, bước lên vỗ vai bác cả.
“Bác cả à, cháu chỉ cần năm mươi vạn. Thực ra cháu đã giúp bác rất nhiều, hơn nữa còn không lấy lãi suất theo thỏa thuận, bác ngẫm nghĩ lại đi.”
Nói xong, tôi lập tức rời khỏi trang trại nhà bác cả.
“Con trai…Con không làm chuyện gì sai trái chứ? Đại Hoàng vừa mới sinh một đàn chó con, hơn nữa còn là giống do Đại Gia nhà mình phối giống với chó nhà bác cả…” Mẹ khập khiễng chạy qua, lo lắng hỏi tôi.
Mẹ vừa nói vừa dùng ánh mắt quan tâm nhìn ổ chó nhà bác cả.
“Đại Gia” mà mẹ tôi vừa nhắc đến chính là con chó Alaska bị bác cả đánh chết.
Khi bà nhìn thấy Đại Hoàng và đàn con trong ổ không sao thì thở dài nhẹ nhõm.
Nhìn thấy sự lương thiện trong ánh mắt của mẹ, tôi bỗng thấy trong lòng ấm áp.
“Mẹ yên tâm đi, con không làm gì cả, chỉ là giục bác cả sớm trả tiền con một chút thôi.” Tôi cố tình nói to, sau đó dìu mẹ nghênh ngang rời đi…
…
Cốc cốc cốc!
“Có ai ở nhà không?”
Mới về nhà, cốc nước còn chưa uống hết thì thấp thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa từ ngoài sân.
“Mẹ, có phải có người đang gõ cửa nhà mình không?” Tôi đặt cốc trà xuống, sau đó chăm chú nghe rồi hỏi mẹ.
“Hình như không phải, bình thường có người đến gõ cửa thì Đại Gia đều sẽ sủa…” Mẹ vừa dứt lời, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngừng lại, lông mày nhíu chặt.
Đúng vậy, Đại Gia không còn nữa, cho dù có người gõ cửa thì nó cũng không còn sủa nữa...
Cốc cốc cốc!
“Có ai ở nhà không?”
Chính vào lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Hình như có người đến, mẹ đi mở cửa…” Mẹ tôi bình tĩnh trở lại sau sự mất mát.
“Mẹ, mẹ ngồi đi, để con đi là được.” Tôi đứng dậy ngăn mẹ lại, mỉm cười rồi bước ra phòng khách, đi ra ngoài sân.
Cốc cốc cốc!
“Có ai ở nhà không?”
Sau khi đi đến đại sảnh, tôi có thể nghe thấy rõ ràng rằng đây là tiếng của một cô gái.
“Có có! Đến đây!” Tôi nhanh chóng ra mở cửa.
“Ừm? Chị dâu?”
“Tiểu Ngô? Sao cậu lại ở đây?”
Sau khi tôi nhìn thấy người ở ngoài cửa, đôi mắt nhấp nháy.
Bởi vì người gõ cửa không phải ai khác mà chính là vợ của một khách hàng lớn của tôi, tên Bạch Tuyết Nghênh, vô cùng xinh đẹp, chuyên làm về xây dựng.
Tôi thật sự không ngờ Bạch Tuyết Nghênh lại đến gõ cửa nhà tôi!
“Đây là nhà của tôi mà! Hahaha! Chị vào nhà ngồi đi!”
Tôi vội vàng gọi Bạch Tuyết Nghênh vào nhà.
“Mẹ, có khách đến! Mang ít trà ra đi mẹ.”
“Tiểu Ngô, thực sự không ngờ đây lại là nhà của cậu… Nghe nói vài năm trước công ty cậu…”
Trên đường đi, Bạch Tuyết Nghênh chớp đôi mắt trong suốt đầy nước, nói với tôi bằng giọng tiếc nuối.
“Đúng vậy, việc kinh doanh không tốt, phá sản rồi.” Tôi gật đầu, giả vờ mỉm cười không để ý mà trả lời.
“Một công ty xuất sắc như vậy, thật là đáng tiếc…” Bạch Tuyết Nghênh cau mày, nhăn mũi nói.
“Haha, chị dâu thật biết nói đùa, công ty xuất sắc đã không bị phá sản. Nào, ngồi xuống uống cốc trà.” Tôi cười ha ha rồi bảo Bạch Tuyết Nghênh ngồi xuống.
“Đây không phải là Giám đốc Bạch sao?” Mẹ bưng trà đi từ phòng bếp đi tới, sau khi nhìn thấy tôi và Bạch Tuyết Nghênh ngồi trong phòng khách vừa nói vừa cười thì hơi ngạc nhiên.
“Con chào dì.” Bạch Tuyết Nghênh vội vàng cúi đầu chào mẹ tôi.
“Mẹ, hai người quen nhau sao?” Tôi nhìn mẹ, rồi lại nhìn Bạch Tuyết Nghênh, ngạc nhiên nói.
“Là như vậy, công tác bồi thường cho việc dỡ bỏ thô của cậu là do tôi phụ trách. Vì vậy, đây không phải là lần đầu tôi đến nhà cậu.” Bạch Tuyết Nghênh vội vàng giải thích.
Bình luận facebook