Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Tâm sự của chị dâu
“Là chị phụ trách việc bồi thường phá dỡ và di dời của thôn chúng tôi? Vậy chẳng phải là dễ bàn bạc hơn rồi sao!” Nghe thấy Bạch Tuyết Nghênh nói như vậy, trong lòng tôi chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
Năm đó, khi tôi hợp tác với hai vợ chồng họ, tôi cũng đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều lần.
Chuyện là như thế này, lúc đó bọn họ muốn đấu thầu một sân vận động có quy mô lớn, nhưng mà khi tìm được vài công ty thiết kế thì đều không thiết kế ra được bản vẽ nào phù hợp.
Bản vẽ mà không tốt thì rất có khả năng sẽ không trúng thầu.
Mà đối thủ cạnh tranh của bọn họ lại trực tiếp đi tìm một công ty thiết kế nước ngoài, cho dù là ý tưởng thiết kế hay phong cách thiết kế đều phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, sức cạnh tranh rất lớn.
Vì vậy, bọn họ chỉ đành tìm đến tôi, muốn mời tôi giúp đỡ.
Bởi vì khi đó tôi đã là chủ của một công ty, giám sát hoạt động kinh doanh của công ty, hầu như không có thời gian để thiết kế bản vẽ.
Nhưng mà hai vợ chồng bọn họ lại rất có nghị lực, còn tặng cho vợ tôi đủ loại xa xỉ phẩm đắt tiền, thậm chí chuyện cô em vợ của tôi đi du học nước ngoài tại trường đại học Ivy League cũng do bọn họ liên hệ giúp.
Không còn cách nào khác, cuối cùng tôi đành phải tự mình ra tay, lãnh đạo đội thiết kế suốt cả đêm, cuối cùng cũng giúp được bọn họ lấy được đợt đấu thầu này!
Còn bọn họ thì bước thẳng một bước lên mây vì trúng thầu, trở thành tập đoàn kiến trúc hàng đầu trong tỉnh thành!
Với mối quan hệ này, vấn đề bồi thường phá dỡ và di dời dĩ nhiên sẽ được giải quyết thật tốt.
Bạch Tuyết Nghênh cũng biết là tôi có ơn với hai vợ chồng bọn họ, cho nên chuyện bàn bạc sau đó cũng rất vui vẻ. Cuối cùng, cô ấy trực tiếp chuyển một trăm tám mươi vạn vào trong tài khoản của tôi.
Thật ra, một trăm tám mươi vạn chính là giá thị trường, không nhiều cũng không ít.
Cô ấy cũng xin lỗi tôi, nói rằng cô ấy không biết ngôi nhà này là của tôi, thấy đây là ngôi nhà của một bà dì lớn tuổi cho nên mới muốn ép giá cả xuống một chút.
Tôi cũng không để bụng vì suy cho cùng các nhà kinh doanh vẫn luôn coi trọng lợi ích.
“Phải rồi chị dâu, chắc anh Cao Phong cũng đến thôn của chúng tôi chứ? Gọi anh ấy đến đây ăn một bữa cơm với chúng tôi, lâu rồi chưa tụ tập.” Sau khi giải quyết vấn đề bồi thường phá dỡ và di dời nhà cửa, tôi cùng với Bạch Tuyết Nghênh nói chuyện phiếm.
Dù sao lúc trước chúng tôi đã từng hợp tác với nhau, hơn nữa còn hợp tác rất vui vẻ.
Nếu như tương lai tôi gây dựng lại công ty thiết kế, chắc chắn sẽ cần tới sự giúp đỡ của những đối tác cũ như bọn họ.
Đúng lúc có thể mượn cơ hội lần này để kéo gần hơn một chút nữa tình nghĩa giữa bọn họ.
“Cao Phong à, anh ấy vẫn đang bận rộn ở tỉnh thành, haiz… anh ấy còn bận rộn hơn cả tôi nữa… tôi không gặp anh ấy gần hai tháng rồi…” Khi Bạch Tuyết Nghênh nói đến đây, ánh mắt trở nên u buồn.
Bạch Tuyết Nghênh đã ngoài ba mươi tuổi, trạc tuổi như tôi, nhưng mà da dẻ được chăm sóc cẩn thận, hơn nữa vóc dáng cũng rất đẹp, không vì việc sinh con mà bị xấu đi.
Thật lòng mà nói, ngoại hình và sự quyến rũ của Bạch Tuyết Nghênh không thua kém gì vợ của tôi cả.
Một người phụ nữ tuyệt vời như thế mà chồng lại không về nhà những hai tháng, hiển nhiên là chuyện tình cảm đã xảy ra vấn đề.
Hơn nữa, nhìn ánh mắt u buồn của Bạch Tuyết Nghênh lúc này mà xem, tám chín phần là anh Cao Phong ở bên ngoài… rồi!
“Được rồi… hay là chị cứ ở lại đây ăn một bữa cơm đi? Mẹ tôi đã giết gà rồi.” Tôi nhìn cô ấy với một ánh mắt đầy cảm thông.
Bị nửa kia lừa gạt, loại cảm giác này thật sự chỉ có người từng trải qua mới hiểu rõ được nó có bao nhiêu đau khổ!
Cùng là người từng gặp bất hạnh, thật sự không ngờ được...
Không biết vì sao tôi lại có hơi đồng cảm và thiện cảm đối với cô ấy.
“Không được, không được, tôi còn có việc phải làm, để lần sau đi.” Bạch Tuyết Nghênh vội vàng đứng dậy xua tay, từ chối lời mời của tôi.
Lúc này, trên mặt cô ấy không có lấy một nụ cười nhưng vẫn rực rỡ động lòng người đến vậy.
Người phụ nữ kiên cường như thế đúng là rất có sức hấp dẫn.
Thật lòng mà nói, nếu tối nay cô ấy ở lại ăn cơm và uống thêm một chút rượu rồi nói ra những tâm sự ở trong lòng, tôi cũng không dám đảm bảo rằng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Sau đó, tôi tiễn cô ấy ra sân lớn.
“Không ăn thật sao?” Sau khi đi đến cửa, tôi lại cười hỏi cô ấy một lần nữa.
“Lần sau nhé!” Cô ấy cũng mỉm cười với tôi.
“Được, vậy thì để lần sau.”
Tôi gật đầu, sau đó cúi xuống nhặt lên một cục than nằm rải rác bên đường rồi bước về phía hàng rào nhà tôi.
“Cậu muốn làm gì vậy?” Cô ấy tò mò nhìn tôi, nhưng lại không hiểu tôi muốn làm gì.
Nhưng sau đó, cô ấy lập tức bật cười.
Bởi vì tôi dùng cục than, xoa xoa nó rồi sau đó viết một chữ “phá dỡ” thật to lên trên tường!
Nét chữ ngay ngắn, đầy tính nghệ thuật.
“Không ngờ chữ của cậu đẹp như vậy, lại còn thú vị như vậy.” Cô ấy nhìn tôi giống như bị say mê.
Thật ra điều này cũng có thể hiểu được, hai tháng không được gặp chồng, hơn nữa bây giờ cô ấy cũng đã ba mươi tuổi, cộng thêm sức hấp dẫn của bản thân tôi không phải dạng tầm thường, tôi cũng không cảm thấy bất ngờ khi cô ấy dùng ánh mắt này nhìn tôi.
“Ha ha, khiến cậu chê cười rồi.”
“Đi đây!” Sau khi cô ấy hít một hơi thật sâu rồi cất bước đi về phía trước.
Một cơn gió lùa qua, trong không khí tràn ngập mùi hương trên người cô ấy.
“Tiểu Ngô! Tiểu Ngô!”
Đúng lúc này, giọng nói hậm hực của bác cả từ phía sau truyền đến.
Đã nhiều năm rồi tôi không nghe thấy kiểu ăn nói khép nép đó của bác cả.
“Có chuyện gì?” Tôi quay đầu lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng trong nháy mắt, nhìn về phía bác cả.
Chỉ thấy ông ta đang ôm một con chó nhỏ rất giống với ‘Đại Gia’.
“Tiểu Ngô, hãy đưa con chó này cho mẹ cháu, để nó bầu bạn cùng mẹ cháu.” Bác cả khom lưng, cười tủm tỉm với tôi.
“Không cần đâu, bác giữ lại cho mình đi, nhà cửa sắp bị phá dỡ rồi, nhà tái định cư cũng không được nuôi chó...” Tuy bác cả tỏ ra ân cần với tôi nhưng tôi vẫn không khách sáo với ông ta.
Giả nhân giả nghĩa, mặt lạnh mà trái tim cũng băng giá, tôi đã nhìn thấu được bộ mặt thật của ông ta từ lâu rồi.
“Cái này...” Bác cả xấu hổ đứng tại chỗ, không biết nên làm thế nào mới phải.
“Đúng rồi, cháu có nghe giám đốc Bạch nói nhà cửa và đất đai của chúng ta có thể sẽ được bồi thường một trăm vạn. Cô ấy còn nói là ngày mai khi đi đến nhà của bác thanh toán tiền thì cũng để cháu đi theo, cô ấy sẽ dẫn theo một người luật sư để chứng nhận cho chúng ta.” Tôi nhìn bác cả, giọng nói ảm đạm.
Thật ra lần này tôi đã cầm theo biên lai vay mượn về quê.
Tại sao tôi lại quyết tâm muốn bác cả trả nợ?
Bởi vì sáng nay, khi sắp xếp mọi thứ để khởi hành, tôi lại hỏi mẹ là tại sao không muốn ở lại chơi thêm hai ngày nữa, mẹ tôi nói con gà, con vịt, con chó ở nhà cần có người cho chúng ăn.
Tôi lập tức hỏi lại bà ấy, không phải những chuyện đó có thể nhờ bác cả và bác dâu cả giúp là được rồi sao?
Kết quả, bà ấy nói rằng bác cả và bác dâu cả không quan tâm đến bà ấy, lần trước bà ấy giết một con gà nhưng ăn không hết, bà ấy mang sang cho bác cả một bát. Không ngờ bác cả lại thẳng tay đổ xuống cho chó ăn ở ngay trước mặt bà ấy.
Từ đó trở đi, bà ấy không còn qua lại gì với bác cả nữa.
Tôi nghe xong câu chuyện này mới quyết định đòi bác cả trả lại tiền, dù sao ông ta cũng quá đáng lắm rồi!
“Chứng nhận? Chứng nhận cái gì?” Bác cả nhíu mày, hỏi tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
“Làm chứng cho việc bác đã mượn năm mươi vạn của cháu, ngày mai sẽ phải trả hết.” Tôi lạnh nhạt lên tiếng.
“Hả?” Bác cả lập tức bị dọa sợ.
“Bác cả à, mượn tiền thì phải trả tiền, đây là chuyện hợp tình hợp lý. Hơn nữa, cháu đã nói rồi, lãi suất thì không cần nhưng số tiền gốc thì bác phải trả lại hết, hy vọng bác thu xếp cho ổn thỏa. Đương nhiên, nếu ngày mai bác không thuận theo, thì chúng ta trực tiếp gặp nhau tại tòa án!”
Sau khi nói xong, tôi lập tức xoay người đi vào trong sân, đóng sầm cửa lại!
Năm đó, khi tôi hợp tác với hai vợ chồng họ, tôi cũng đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều lần.
Chuyện là như thế này, lúc đó bọn họ muốn đấu thầu một sân vận động có quy mô lớn, nhưng mà khi tìm được vài công ty thiết kế thì đều không thiết kế ra được bản vẽ nào phù hợp.
Bản vẽ mà không tốt thì rất có khả năng sẽ không trúng thầu.
Mà đối thủ cạnh tranh của bọn họ lại trực tiếp đi tìm một công ty thiết kế nước ngoài, cho dù là ý tưởng thiết kế hay phong cách thiết kế đều phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, sức cạnh tranh rất lớn.
Vì vậy, bọn họ chỉ đành tìm đến tôi, muốn mời tôi giúp đỡ.
Bởi vì khi đó tôi đã là chủ của một công ty, giám sát hoạt động kinh doanh của công ty, hầu như không có thời gian để thiết kế bản vẽ.
Nhưng mà hai vợ chồng bọn họ lại rất có nghị lực, còn tặng cho vợ tôi đủ loại xa xỉ phẩm đắt tiền, thậm chí chuyện cô em vợ của tôi đi du học nước ngoài tại trường đại học Ivy League cũng do bọn họ liên hệ giúp.
Không còn cách nào khác, cuối cùng tôi đành phải tự mình ra tay, lãnh đạo đội thiết kế suốt cả đêm, cuối cùng cũng giúp được bọn họ lấy được đợt đấu thầu này!
Còn bọn họ thì bước thẳng một bước lên mây vì trúng thầu, trở thành tập đoàn kiến trúc hàng đầu trong tỉnh thành!
Với mối quan hệ này, vấn đề bồi thường phá dỡ và di dời dĩ nhiên sẽ được giải quyết thật tốt.
Bạch Tuyết Nghênh cũng biết là tôi có ơn với hai vợ chồng bọn họ, cho nên chuyện bàn bạc sau đó cũng rất vui vẻ. Cuối cùng, cô ấy trực tiếp chuyển một trăm tám mươi vạn vào trong tài khoản của tôi.
Thật ra, một trăm tám mươi vạn chính là giá thị trường, không nhiều cũng không ít.
Cô ấy cũng xin lỗi tôi, nói rằng cô ấy không biết ngôi nhà này là của tôi, thấy đây là ngôi nhà của một bà dì lớn tuổi cho nên mới muốn ép giá cả xuống một chút.
Tôi cũng không để bụng vì suy cho cùng các nhà kinh doanh vẫn luôn coi trọng lợi ích.
“Phải rồi chị dâu, chắc anh Cao Phong cũng đến thôn của chúng tôi chứ? Gọi anh ấy đến đây ăn một bữa cơm với chúng tôi, lâu rồi chưa tụ tập.” Sau khi giải quyết vấn đề bồi thường phá dỡ và di dời nhà cửa, tôi cùng với Bạch Tuyết Nghênh nói chuyện phiếm.
Dù sao lúc trước chúng tôi đã từng hợp tác với nhau, hơn nữa còn hợp tác rất vui vẻ.
Nếu như tương lai tôi gây dựng lại công ty thiết kế, chắc chắn sẽ cần tới sự giúp đỡ của những đối tác cũ như bọn họ.
Đúng lúc có thể mượn cơ hội lần này để kéo gần hơn một chút nữa tình nghĩa giữa bọn họ.
“Cao Phong à, anh ấy vẫn đang bận rộn ở tỉnh thành, haiz… anh ấy còn bận rộn hơn cả tôi nữa… tôi không gặp anh ấy gần hai tháng rồi…” Khi Bạch Tuyết Nghênh nói đến đây, ánh mắt trở nên u buồn.
Bạch Tuyết Nghênh đã ngoài ba mươi tuổi, trạc tuổi như tôi, nhưng mà da dẻ được chăm sóc cẩn thận, hơn nữa vóc dáng cũng rất đẹp, không vì việc sinh con mà bị xấu đi.
Thật lòng mà nói, ngoại hình và sự quyến rũ của Bạch Tuyết Nghênh không thua kém gì vợ của tôi cả.
Một người phụ nữ tuyệt vời như thế mà chồng lại không về nhà những hai tháng, hiển nhiên là chuyện tình cảm đã xảy ra vấn đề.
Hơn nữa, nhìn ánh mắt u buồn của Bạch Tuyết Nghênh lúc này mà xem, tám chín phần là anh Cao Phong ở bên ngoài… rồi!
“Được rồi… hay là chị cứ ở lại đây ăn một bữa cơm đi? Mẹ tôi đã giết gà rồi.” Tôi nhìn cô ấy với một ánh mắt đầy cảm thông.
Bị nửa kia lừa gạt, loại cảm giác này thật sự chỉ có người từng trải qua mới hiểu rõ được nó có bao nhiêu đau khổ!
Cùng là người từng gặp bất hạnh, thật sự không ngờ được...
Không biết vì sao tôi lại có hơi đồng cảm và thiện cảm đối với cô ấy.
“Không được, không được, tôi còn có việc phải làm, để lần sau đi.” Bạch Tuyết Nghênh vội vàng đứng dậy xua tay, từ chối lời mời của tôi.
Lúc này, trên mặt cô ấy không có lấy một nụ cười nhưng vẫn rực rỡ động lòng người đến vậy.
Người phụ nữ kiên cường như thế đúng là rất có sức hấp dẫn.
Thật lòng mà nói, nếu tối nay cô ấy ở lại ăn cơm và uống thêm một chút rượu rồi nói ra những tâm sự ở trong lòng, tôi cũng không dám đảm bảo rằng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Sau đó, tôi tiễn cô ấy ra sân lớn.
“Không ăn thật sao?” Sau khi đi đến cửa, tôi lại cười hỏi cô ấy một lần nữa.
“Lần sau nhé!” Cô ấy cũng mỉm cười với tôi.
“Được, vậy thì để lần sau.”
Tôi gật đầu, sau đó cúi xuống nhặt lên một cục than nằm rải rác bên đường rồi bước về phía hàng rào nhà tôi.
“Cậu muốn làm gì vậy?” Cô ấy tò mò nhìn tôi, nhưng lại không hiểu tôi muốn làm gì.
Nhưng sau đó, cô ấy lập tức bật cười.
Bởi vì tôi dùng cục than, xoa xoa nó rồi sau đó viết một chữ “phá dỡ” thật to lên trên tường!
Nét chữ ngay ngắn, đầy tính nghệ thuật.
“Không ngờ chữ của cậu đẹp như vậy, lại còn thú vị như vậy.” Cô ấy nhìn tôi giống như bị say mê.
Thật ra điều này cũng có thể hiểu được, hai tháng không được gặp chồng, hơn nữa bây giờ cô ấy cũng đã ba mươi tuổi, cộng thêm sức hấp dẫn của bản thân tôi không phải dạng tầm thường, tôi cũng không cảm thấy bất ngờ khi cô ấy dùng ánh mắt này nhìn tôi.
“Ha ha, khiến cậu chê cười rồi.”
“Đi đây!” Sau khi cô ấy hít một hơi thật sâu rồi cất bước đi về phía trước.
Một cơn gió lùa qua, trong không khí tràn ngập mùi hương trên người cô ấy.
“Tiểu Ngô! Tiểu Ngô!”
Đúng lúc này, giọng nói hậm hực của bác cả từ phía sau truyền đến.
Đã nhiều năm rồi tôi không nghe thấy kiểu ăn nói khép nép đó của bác cả.
“Có chuyện gì?” Tôi quay đầu lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng trong nháy mắt, nhìn về phía bác cả.
Chỉ thấy ông ta đang ôm một con chó nhỏ rất giống với ‘Đại Gia’.
“Tiểu Ngô, hãy đưa con chó này cho mẹ cháu, để nó bầu bạn cùng mẹ cháu.” Bác cả khom lưng, cười tủm tỉm với tôi.
“Không cần đâu, bác giữ lại cho mình đi, nhà cửa sắp bị phá dỡ rồi, nhà tái định cư cũng không được nuôi chó...” Tuy bác cả tỏ ra ân cần với tôi nhưng tôi vẫn không khách sáo với ông ta.
Giả nhân giả nghĩa, mặt lạnh mà trái tim cũng băng giá, tôi đã nhìn thấu được bộ mặt thật của ông ta từ lâu rồi.
“Cái này...” Bác cả xấu hổ đứng tại chỗ, không biết nên làm thế nào mới phải.
“Đúng rồi, cháu có nghe giám đốc Bạch nói nhà cửa và đất đai của chúng ta có thể sẽ được bồi thường một trăm vạn. Cô ấy còn nói là ngày mai khi đi đến nhà của bác thanh toán tiền thì cũng để cháu đi theo, cô ấy sẽ dẫn theo một người luật sư để chứng nhận cho chúng ta.” Tôi nhìn bác cả, giọng nói ảm đạm.
Thật ra lần này tôi đã cầm theo biên lai vay mượn về quê.
Tại sao tôi lại quyết tâm muốn bác cả trả nợ?
Bởi vì sáng nay, khi sắp xếp mọi thứ để khởi hành, tôi lại hỏi mẹ là tại sao không muốn ở lại chơi thêm hai ngày nữa, mẹ tôi nói con gà, con vịt, con chó ở nhà cần có người cho chúng ăn.
Tôi lập tức hỏi lại bà ấy, không phải những chuyện đó có thể nhờ bác cả và bác dâu cả giúp là được rồi sao?
Kết quả, bà ấy nói rằng bác cả và bác dâu cả không quan tâm đến bà ấy, lần trước bà ấy giết một con gà nhưng ăn không hết, bà ấy mang sang cho bác cả một bát. Không ngờ bác cả lại thẳng tay đổ xuống cho chó ăn ở ngay trước mặt bà ấy.
Từ đó trở đi, bà ấy không còn qua lại gì với bác cả nữa.
Tôi nghe xong câu chuyện này mới quyết định đòi bác cả trả lại tiền, dù sao ông ta cũng quá đáng lắm rồi!
“Chứng nhận? Chứng nhận cái gì?” Bác cả nhíu mày, hỏi tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
“Làm chứng cho việc bác đã mượn năm mươi vạn của cháu, ngày mai sẽ phải trả hết.” Tôi lạnh nhạt lên tiếng.
“Hả?” Bác cả lập tức bị dọa sợ.
“Bác cả à, mượn tiền thì phải trả tiền, đây là chuyện hợp tình hợp lý. Hơn nữa, cháu đã nói rồi, lãi suất thì không cần nhưng số tiền gốc thì bác phải trả lại hết, hy vọng bác thu xếp cho ổn thỏa. Đương nhiên, nếu ngày mai bác không thuận theo, thì chúng ta trực tiếp gặp nhau tại tòa án!”
Sau khi nói xong, tôi lập tức xoay người đi vào trong sân, đóng sầm cửa lại!
Bình luận facebook