Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1037
Chương 1037
Ánh mắt Triệu Nam Thiên nóng rực giống như muốn nuốt chửng cả người cô: “Đừng cái gì?”
Tô Mục Tuyết nhíu mày, mím chặt miệng nói: “Đột nhiên em cảm thấy tức bụng, em muốn nôn…
Triệu Nam Thiên sững người một lúc, ngọn lửa dữ dội như thủy triều vừa rồi cũng rút lui.
Anh vội vàng hỏi: “Có khó chịu không? Có muốn anh đưa em trở lại bệnh viện không?”
Tô Mục Tuyết nhân cơ hội tránh ra: “Không, vừa rồi em không thoải mái nhưng hiện tại em đã khá hơn rồi.”
Triệu Nam Thiên thấy cô cười xảo trá mới biết mình bị lừa.
Không làm cô khó xử nữa, anh lại châm một điếu thuốc, từ từ trấn tĩnh bản thân.
Tô Mục Tuyết nắm lấy cánh tay, Triệu Nam Thiên tựa đầu vào trên người anh. “Lần sau nếu bà ấy còn đánh anh anh đừng có ngốc nghếch đứng mũi chịu sào, anh nghĩ làm như vậy bà ấy sẽ thấy cảm kích sao?”
Triệu Nam Thiên bất lực cười: “Bằng không thì sao? Nói thế nào thì đó cũng là dì của em, anh cũng không thể đánh lại được?”
Tô Mục Tuyết trừng mät nhìn anh: “Cho dù không đánh lại được thì cũng không được để bà ấy đánh anh chứ!
Tránh hết đi? Lần sau còn xảy ra chuyện này làm sao em còn có thể đi gặp bạn bè của anh nữa!”
Bây giờ cô nghĩ về ánh mắt của Vu Chiến và Lý Khả Hân trước khi bọn họ rời đi, cô cảm thấy rất khó xử.
Triệu Nam Thiên dừng lại: “Em còn dám nói, tại sao lại không nói cho anh biết em bị dị ứng với hải sản?”
Tô Mục Tuyết lè lưỡi: “Em tham ăn, không kìm được…”
Triệu Nam Thiên cứng họng: “Em thèm ăn?”
Tối nay bị tát một cái không nghĩ tới lại vì lý do vô lý như thế này.
Tô Mục Tuyết không dám nhìn anh, mặt đỏ bừng nói: “Em biết hôm nay anh đã phải chịu oan ức rồi nhưng là vừa rồi em cũng đã được đền bù, anh còn muốn thế nào?”
Triệu Nam Thiên liếm liếm môi, lời nói chứa đầy ý tứ: “Bị tát một cái, em lại cho anh nếm vị ngọt, em thật đúng là dân kinh doanh.”
Tô Mục Tuyết ưỡn ngực hỏi: “Thế nào, anh cảm thấy thiệt thòi sao?”
Triệu Nam Thiên cười: “Không thiệt, không thiệt thòi chút nào, anh đang nghĩ đến việc, ngày nào đó anh sẽ cho dì Đào đánh thêm vài cái.”
Tô Mục Tuyết trợn tròn mắt: “Đối với anh tốt như vậy, lần sau sẽ không có chuyện tốt thế đâu!”
Đang nói chuyện phiếm thì vừa lúc có một chiếc taxi đi ngang qua.
Về đến nhà tắm rửa xong, Triệu Nam Thiên muốn nói thêm gì đó nhưng Tô Mục Tuyết đã trốn trong phòng ngủ.
Anh vô thức vuốt nhẹ môi mình, việc xấu lại thành chuyện tốt, nhờ chuyện này mà quan hệ giữa hai người bọn họ mới tăng vọt.
Đây mới chính là dáng vẻ yêu nhau nên có, ước chừng hôm nay dì Đào biết được tiến triển của hai người có lẽ sẽ tức hộc máu.
Nhưng anh cũng chẳng kịp vui vẻ, càng ngày càng gần đến thời hạn mà dì Đào đưa ra.
Chín mươi tỷ, nếu có thể dựa vào khả năng của mình là tốt nhất.
Đến lúc vạn bất đắc dĩ, anh thực sự không muốn nhờ người khác giúp đỡ.
Ngày hôm sau Triệu Nam Thiên đón Lý Khả Hân lái xe thẳng đến sở khoa học kỹ thuật.
Hôm nay Lý Khả Hân mặc một bộ lễ phục, là đồ mà Triệu Nam Thiên đã đặt hàng trước.
Ánh mắt Triệu Nam Thiên nóng rực giống như muốn nuốt chửng cả người cô: “Đừng cái gì?”
Tô Mục Tuyết nhíu mày, mím chặt miệng nói: “Đột nhiên em cảm thấy tức bụng, em muốn nôn…
Triệu Nam Thiên sững người một lúc, ngọn lửa dữ dội như thủy triều vừa rồi cũng rút lui.
Anh vội vàng hỏi: “Có khó chịu không? Có muốn anh đưa em trở lại bệnh viện không?”
Tô Mục Tuyết nhân cơ hội tránh ra: “Không, vừa rồi em không thoải mái nhưng hiện tại em đã khá hơn rồi.”
Triệu Nam Thiên thấy cô cười xảo trá mới biết mình bị lừa.
Không làm cô khó xử nữa, anh lại châm một điếu thuốc, từ từ trấn tĩnh bản thân.
Tô Mục Tuyết nắm lấy cánh tay, Triệu Nam Thiên tựa đầu vào trên người anh. “Lần sau nếu bà ấy còn đánh anh anh đừng có ngốc nghếch đứng mũi chịu sào, anh nghĩ làm như vậy bà ấy sẽ thấy cảm kích sao?”
Triệu Nam Thiên bất lực cười: “Bằng không thì sao? Nói thế nào thì đó cũng là dì của em, anh cũng không thể đánh lại được?”
Tô Mục Tuyết trừng mät nhìn anh: “Cho dù không đánh lại được thì cũng không được để bà ấy đánh anh chứ!
Tránh hết đi? Lần sau còn xảy ra chuyện này làm sao em còn có thể đi gặp bạn bè của anh nữa!”
Bây giờ cô nghĩ về ánh mắt của Vu Chiến và Lý Khả Hân trước khi bọn họ rời đi, cô cảm thấy rất khó xử.
Triệu Nam Thiên dừng lại: “Em còn dám nói, tại sao lại không nói cho anh biết em bị dị ứng với hải sản?”
Tô Mục Tuyết lè lưỡi: “Em tham ăn, không kìm được…”
Triệu Nam Thiên cứng họng: “Em thèm ăn?”
Tối nay bị tát một cái không nghĩ tới lại vì lý do vô lý như thế này.
Tô Mục Tuyết không dám nhìn anh, mặt đỏ bừng nói: “Em biết hôm nay anh đã phải chịu oan ức rồi nhưng là vừa rồi em cũng đã được đền bù, anh còn muốn thế nào?”
Triệu Nam Thiên liếm liếm môi, lời nói chứa đầy ý tứ: “Bị tát một cái, em lại cho anh nếm vị ngọt, em thật đúng là dân kinh doanh.”
Tô Mục Tuyết ưỡn ngực hỏi: “Thế nào, anh cảm thấy thiệt thòi sao?”
Triệu Nam Thiên cười: “Không thiệt, không thiệt thòi chút nào, anh đang nghĩ đến việc, ngày nào đó anh sẽ cho dì Đào đánh thêm vài cái.”
Tô Mục Tuyết trợn tròn mắt: “Đối với anh tốt như vậy, lần sau sẽ không có chuyện tốt thế đâu!”
Đang nói chuyện phiếm thì vừa lúc có một chiếc taxi đi ngang qua.
Về đến nhà tắm rửa xong, Triệu Nam Thiên muốn nói thêm gì đó nhưng Tô Mục Tuyết đã trốn trong phòng ngủ.
Anh vô thức vuốt nhẹ môi mình, việc xấu lại thành chuyện tốt, nhờ chuyện này mà quan hệ giữa hai người bọn họ mới tăng vọt.
Đây mới chính là dáng vẻ yêu nhau nên có, ước chừng hôm nay dì Đào biết được tiến triển của hai người có lẽ sẽ tức hộc máu.
Nhưng anh cũng chẳng kịp vui vẻ, càng ngày càng gần đến thời hạn mà dì Đào đưa ra.
Chín mươi tỷ, nếu có thể dựa vào khả năng của mình là tốt nhất.
Đến lúc vạn bất đắc dĩ, anh thực sự không muốn nhờ người khác giúp đỡ.
Ngày hôm sau Triệu Nam Thiên đón Lý Khả Hân lái xe thẳng đến sở khoa học kỹ thuật.
Hôm nay Lý Khả Hân mặc một bộ lễ phục, là đồ mà Triệu Nam Thiên đã đặt hàng trước.
Bình luận facebook