Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 917
Chương 917
Nếu chỉ là bạn bè nam nữ bình thường vậy chưa chắc cô đã hết cơ hội.
Cô ta không muốn phá hư tình cảm của người khác nhưng cô ta chấp nhận đợi, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm.
Trừ khi Triệu Nam Thiên với Tô Mục Tuyết kết hôn, nếu không cô ta tuyệt đối không cam lòng.
Nhưng trước mắt tất nhiên là không thể từ chối ý tốt của Triệu Nam Thiên.
Hơn nữa hiện giờ cô ta cũng không có được lí do gì để có thể tiếp xúc nhiều hơn với Triệu Nam Thiên nhưng cô ta có thể lấy Vu Chiến làm cầu nối.
Vu Chiến là anh em tốt của Triệu Nam Thiên, chỉ cần cô ta trở thành bạn tốt của Vu Chiến, sau này sẽ có nhiều cơ hội để tiếp xúc với Triệu Nam Thiên. Mặc dù có chút nghi ngờ về việc lợi dụng Vu Chiến nhưng cô ta cũng không cảm thấy có gì không đúng cả.
Coi như cho Vu Chiến một cơ hội, cũng cho chính cô ta một tia hy vọng.
Nghĩ tới đây Lý Khả Hân cười nói: “Đúng vậy, anh Vu đúng là một người tốt, việc hôm nay nếu không có anh ấy thật sự em cũng không biết phải làm sao.”
Triệu Nam Thiên cố ý muốn tác hợp cho hai người nên bắt đầu ra sức khen ngợi: “Kỳ thật thì người anh em này của anh cũng không tồi, lòng nhiệt tình…”
Dáng vẻ Lý Khả Hân không được tập trung, nói lảng sang chuyện khác: “Anh Thiên chúng ta đi về thôi, không lát nữa chị dâu lại lo lắng cho anh.”
“Được!”
Triệu Nam Thiên vừa quay đầu liền thấy Vu Chiến đang đứng cách đó không xa cười ngây ngô, anh trừng mắt liếc anh ta một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Thấy Vu Chiến còn không rõ, anh chỉ đanh bất đắc đĩ vẫy tay với Vu chiến: “Nhóc con mau lại đây, đứng ở đó cười ngu cái gì vậy?”
Vu Chiến vội vàng chạy lại, một người đàn ông bình thường rất hay nói vậy mà vừa gặp Lý Khả Hân lại không biết làm gì.
Anh ta xoa tay nói: “Khả Hân em có sao không? Lần sau nếu tên Miêu Quốc Khánh kia còn tới bắt nạt em nữa thì cứ nói với tôi, tôi sẽ tới dạy cho anh ta một bài học!”
Triệu Nam Thiên hận không thể đá cho anh ta một phát, ngày thường thì rất thông minh, làm sao vào lúc mấu chốt lại nói toàn lời vô dụng?
Này không phải đại biểu cho việc cái hay không nói lại đi nói cái dở.
Quả nhiên sắc mặt của Lý Khả Hân khẽ biến: “Được rồi anh Vu, cảm ơn anh!”
Triêu Nam Thiên coi như phục luôn rồi, anh vốn cho rằng mình đã có EQ thấp rồi, không nghĩ tới Vu Chiến so với anh còn thấp hơn, anh ta quả nhiên là người tiêu diệt chủ đề nói chuyện mà.
Vu Chiến vẫn cứ cho là mình rất tốt: “Kia cái gì, lên xe đi tôi đưa hai người về!”
Triệu Nam Thiên không muốn mình trở thành bóng đèn nên cố ý tạo cơ hội cho hai người: “Được rồi, cậu đưa Lý Khả Hân về đi, tôi cũng ở gần đây thôi có thể tự về được.”
Nói xong anh vỗ vỗ bả vai Vu Chiến: “Tôi đem Khả Hân giao cho cậu, cái chức hộ hoa sứ giả này cậu nhất định phải làm cho tốt!”
Vu Chiến quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt đầy cảm kích: “Anh Thiên cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Triệu Nam Thiên cho anh ta một cái nhìn ngầm hiểu, ánh mắt cỗ vũ nhóc con cố lên.
Nếu chỉ là bạn bè nam nữ bình thường vậy chưa chắc cô đã hết cơ hội.
Cô ta không muốn phá hư tình cảm của người khác nhưng cô ta chấp nhận đợi, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì ba năm.
Trừ khi Triệu Nam Thiên với Tô Mục Tuyết kết hôn, nếu không cô ta tuyệt đối không cam lòng.
Nhưng trước mắt tất nhiên là không thể từ chối ý tốt của Triệu Nam Thiên.
Hơn nữa hiện giờ cô ta cũng không có được lí do gì để có thể tiếp xúc nhiều hơn với Triệu Nam Thiên nhưng cô ta có thể lấy Vu Chiến làm cầu nối.
Vu Chiến là anh em tốt của Triệu Nam Thiên, chỉ cần cô ta trở thành bạn tốt của Vu Chiến, sau này sẽ có nhiều cơ hội để tiếp xúc với Triệu Nam Thiên. Mặc dù có chút nghi ngờ về việc lợi dụng Vu Chiến nhưng cô ta cũng không cảm thấy có gì không đúng cả.
Coi như cho Vu Chiến một cơ hội, cũng cho chính cô ta một tia hy vọng.
Nghĩ tới đây Lý Khả Hân cười nói: “Đúng vậy, anh Vu đúng là một người tốt, việc hôm nay nếu không có anh ấy thật sự em cũng không biết phải làm sao.”
Triệu Nam Thiên cố ý muốn tác hợp cho hai người nên bắt đầu ra sức khen ngợi: “Kỳ thật thì người anh em này của anh cũng không tồi, lòng nhiệt tình…”
Dáng vẻ Lý Khả Hân không được tập trung, nói lảng sang chuyện khác: “Anh Thiên chúng ta đi về thôi, không lát nữa chị dâu lại lo lắng cho anh.”
“Được!”
Triệu Nam Thiên vừa quay đầu liền thấy Vu Chiến đang đứng cách đó không xa cười ngây ngô, anh trừng mắt liếc anh ta một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Thấy Vu Chiến còn không rõ, anh chỉ đanh bất đắc đĩ vẫy tay với Vu chiến: “Nhóc con mau lại đây, đứng ở đó cười ngu cái gì vậy?”
Vu Chiến vội vàng chạy lại, một người đàn ông bình thường rất hay nói vậy mà vừa gặp Lý Khả Hân lại không biết làm gì.
Anh ta xoa tay nói: “Khả Hân em có sao không? Lần sau nếu tên Miêu Quốc Khánh kia còn tới bắt nạt em nữa thì cứ nói với tôi, tôi sẽ tới dạy cho anh ta một bài học!”
Triệu Nam Thiên hận không thể đá cho anh ta một phát, ngày thường thì rất thông minh, làm sao vào lúc mấu chốt lại nói toàn lời vô dụng?
Này không phải đại biểu cho việc cái hay không nói lại đi nói cái dở.
Quả nhiên sắc mặt của Lý Khả Hân khẽ biến: “Được rồi anh Vu, cảm ơn anh!”
Triêu Nam Thiên coi như phục luôn rồi, anh vốn cho rằng mình đã có EQ thấp rồi, không nghĩ tới Vu Chiến so với anh còn thấp hơn, anh ta quả nhiên là người tiêu diệt chủ đề nói chuyện mà.
Vu Chiến vẫn cứ cho là mình rất tốt: “Kia cái gì, lên xe đi tôi đưa hai người về!”
Triệu Nam Thiên không muốn mình trở thành bóng đèn nên cố ý tạo cơ hội cho hai người: “Được rồi, cậu đưa Lý Khả Hân về đi, tôi cũng ở gần đây thôi có thể tự về được.”
Nói xong anh vỗ vỗ bả vai Vu Chiến: “Tôi đem Khả Hân giao cho cậu, cái chức hộ hoa sứ giả này cậu nhất định phải làm cho tốt!”
Vu Chiến quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt đầy cảm kích: “Anh Thiên cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Triệu Nam Thiên cho anh ta một cái nhìn ngầm hiểu, ánh mắt cỗ vũ nhóc con cố lên.
Bình luận facebook