• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh (2 Viewers)

  • Chương 63

Rốt cục cửa phòng được mở ra, rèm cửa khắp phòng đều bị kéo thật kín, chỉ khi có cơn gió thổi bay rèm ánh sáng mới có thể chiếu đến lộ ra vài điểm. Trác Minh Liệt thấy Tiểu Thi và Cầu Cầu núp ở một góc.



"Tiểu thi!" Thấy bọn họ còn sống bảo vệ và Trác Minh Liệt cùng thở phào nhẹ nhõm.



"Tiểu Thi, Cầu Cầu!" Trác Minh Liệt khẽ gọi.



"Chú......" Tiếng của Cầu Cầu nghe qua cực kỳ chua chát, bi thương.



Trác Minh Liệt bước nhanh đến,"Tiểu Thi, cô làm sao vậy?" Anh vén rèm lên cho ánh mặt trời chiếu vào.



Cô ngẩng đầu lên phát hiện là anh, trong con ngươi nguội lạnh có một chút sức sống.



"Không thấy Triết Vũ đâu nữa!" Giọng của cô khàn khàn. "Lạ thật, tôi tìm anh ấy khắp nơi nhưng không thấy, anh nói đi vì sao không thấy anh ấy nữa?" Dường như chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh dậy không còn gì nữa. Về phần Lý Triết Vũ, Tiểu Thi lại càng hoang mang. Cô bắt đầu lo lắng bản thân đang sống trong thế giới người khác xây lên cho cô!



Trác Minh Liệt ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô kéo đến lồng ngực, đại khái anh đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi! Có lẽ cái tên Lý Triết Vũ kia đã từ bỏ Tiểu Thi và Cầu Cầu, loại đàn ông ghê tởm cực độ!



Anh suy nghĩ nhẹ giọng hỏi Cầu Cầu:"Cầu Cầu, cháu có ăn cơm không?"



"Có!" Cầu Cầu nói nhỏ:"Nhưng mà mẹ thì không!"



Trác Minh Liệt kinh sợ, chẳng lẽ Tiểu Thi vượt qua ba ngày như vậy? Nếu anh không quay lại, có phải cô vẫn tiếp tục đi xuống như vậy? Trác Minh Liệt muốn an ủi Tiểu Thi nhưng không biết bắt đầu từ đâu, dù sao hiện tại có lẽ việc phải làm là cho cô ấy ăn một chút gì đã.



"Mẹ!" Mộc Mộc cẩn thận đứng trước mắt Tiểu Thi, nó tự ý nhận định cô là mẹ.



Tiểu Thi nhìn Mộc Mộc, đôi môi khô khốc trắng xanh hơi động một cái.



"Tôi nghĩ rời khỏi người đàn ông kia có lẽ sẽ tốt hơn!" Trác Minh Liệt nói sự thật.



"Không đúng, không đúng!" Tiểu Thi lắc đầu thật mạnh, cảm giác sợ hãi khủng hoảng trong lòng này cô thật sự không có biện pháp biểu đạt ra bên ngoài.



Cô ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập cái gì đó lấp lánh, Trác Minh Liệt nhìn ra được cho tới bây giờ không phải là bi thương mà là một loại sợ hãi và hoang mang không thể hiểu nổi.



"Anh ấy mất tích, anh hiểu không? Anh ấy để lại cho tôi số điện thoại đông tây đều là giả, không kết nối thậm chí cả phương án dự phòng cũng không tồn tại, đây thực sự không thể tưởng tượng nổi!" Tiểu Thi lắc đầu, giọng nói nghe qua như là thì thào nói với bản thân mình.



"Có lẽ anh ta có chuyện gì!" Trừ những lời này anh không biết phải an ủi cô thế nào.



"Anh nói Triết Vũ xảy ra chuyện? Nhưng mà anh ấy có thể xảy ra chuyện gì đây?"



"Ngoài Lý Triết Vũ, cô có biết bạn bè nào khác của anh ta không? Hay là người nhà?"



Tiểu Thi lắc đầu, ở đây năm năm, trong trí nhớ của cô năm năm qua ngoài Triết Vũ dường như cô chưa bao giờ thấy người khác xuất hiện. Cô cũng chưa bao giờ nghe Triết Vũ nói về người khác, thực là điều này sao có thể? Anh làm sao lại không có bạn bè hay người thân? Nhưng vì sao trước kia cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này? Tiểu Thi càng sợ hãi, cô giống như đang rơi vào một hạng động lớn, như là sống trong một âm mưu rất lớn.



Bằng không thì cô tự mình đi tìm nơi các người từng ở, đi tìm anh ta đi, tôi tin mọi chuyện không phải như vậy đâu!" Trác Minh Liệt bình tĩnh nói: "Nhưng điều kiện trước tiên là cô phải ăn một chút gì đó!" Trác Minh Liệt căn dặn bảo vệ đi lấy một ít thức ăn.



"Trác Minh Liệt, anh không lừa tôi đấy chứ?" Trong ba ngày này cô vẫn hoang mang khiến cho cô không dám đối mặt với vấn đề, giờ phút này rốt cục cũng hỏi lên.



"Ăn mấy thứ này xong tôi sẽ cho cô đáp án!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom