Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
"Mẹ!" Cầu Cầu kéo tay Tiểu Thi ,"Người vừa rồi lấy của chúng ta cái gì đó!"
"Con nhìn thấy sao lại không nói!" Tiểu Thi bỗng nhiên tức giận gạt tay Cầu Cầu ngồi xuống ghế dài một bên. Tâm tình cô cực kỳ phiền chán.
"Mẹ, Cầu Cầu không biết!" Cầu Cầu nhìn Tiểu Thi lã chã chực khóc. Mấy ngày nay nó hiểu tâm tình mẹ không tố vẫn rất cẩn thận hết sức ngoan ngoãn. Giống như vừa rồi nó nhìn thấy người kia cầm cái gì đó của mẹ, vốn nó định kêu to nhưng lại sợ mẹ ghét bỏ nó ầm ĩ.
Tiểu Thi đau đầu kịch liệt đè trán khiến cho cô không nghĩ ra được biện pháp gì.
"Mẹ!" Cầu Cầu vừa thấy Tiểu Thi lại bắt đầu đau đầu lập tức nôn nóng đến mức phát khóc. "Mẹ muốn uống thuốc!" Tiểu Thi lấy ra mấy viên thuốc trực tiếp nuốt xuống, nhìn Cầu Cầu hai mắt đẫm lệ, rốt cục cô cũng không nhìn được khóc lên.
"Cầu Cầu, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, Cầu Cầu của mẹ rất ngoan!" Tiểu Thi ôm Cầu Cầu khóc không ngừng!
Tốp người vội vàng nhốn nháo trên đường lạnh lùng, lần đầu tiên Tiểu Thi nảy sinh hoài nghi với thế giới này!
Đúng lúc này di động của cô kêu lên.
"Xin hỏi có phải là Ngôn tiểu thư không?" Là giọng nữ xa lạ.
"Đúng vậy xin hỏi là ai vậy?"
"Là như vậy, tại trường trung học gần sân bay chúng tôi có nhặt được hộ chiếu và chi phiếu......"
"Được được, tôi đến ngay!" Tiểu Thi sung sướng dị thường, đoán chứng là tên trôm vặt lấy tiền còn lại thì ném đi. Sờ Sờ trong túi vẫn còn 50 đồng.(dĩ nhiên là 50 đồng Trung Quốc ạ!)
Tiểu Thi bế Cầu Cầu gọi xe taxi đi đến. Quả thực cô đoán không sai, ngoài tiền mặt tất cả mọi thứ đều ở bên trong. Đánh mất mà tìm lại được khiến cho Tiểu Thi kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà đã mất không còn một đồng nào rồi.
Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu đứng ở đầu đường đột nhiên hiểu ra, ngước mát chính mình không quen. Cảm giác thê lương và bất lực này khiến cho cô nghĩ đến một người, Trác Minh Liệt! May ,à cô còn quen một người như vậy!
"Alo”
Tiểu Thi khóc nức nở “ đã xảy ra chuyện!"
Trác Minh Liệt đang ở phòng họp bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại khó hiểu làm anh chấn động.
"Xảy ra chuyện gì, cô ở đâu? Đừng làm gì cả tôi đến ngay!"
"Ừ........." Tiểu Thi ngoan ngoãn báo vị trí của mình sao đó chờ Trác Minh Liệt đến.
"Hội nghị hôm nay tạm dừng ở đây!" Trác Minh Liệt kéo ghế tựa muốn đi ra ngoài.
"Nhưng mà tổng giám đốc, vấn đề hạng mục còn chưa quyết định xong!" Trợ lý sốt ruột, gần đây đối với chuyện công ty tổng giám đốc luôn luôn có phần không yên lòng, nếu vẫn cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề xảy ra.
"Tôi có việc gấp!" Không đợi trợ lý nói thêm anh đã đi vào thang máy.
"Tổng giám đốc...Aiz...........Tôi thấy tám phần tổng giám đốc và cô giao hoa kia có gian tình là thật!" Liên Na gảy mỏng tay khinh thường nói.
Mọi người đều lắc đầu mỗi người tản đi một nơi không ai phản ứng với cô ta. Lena mất mặt gập lại cặp hồ sơ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Có lẽ hiện tại là thời cơ tốt nhất làm chuyện này thần không biết quỷ không hay! Cô muốn cho bọn đàn ông chẳng thèm ngó ngàng gì tới cô biết đắc tôi với phụ nự tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp gì!
"Con nhìn thấy sao lại không nói!" Tiểu Thi bỗng nhiên tức giận gạt tay Cầu Cầu ngồi xuống ghế dài một bên. Tâm tình cô cực kỳ phiền chán.
"Mẹ, Cầu Cầu không biết!" Cầu Cầu nhìn Tiểu Thi lã chã chực khóc. Mấy ngày nay nó hiểu tâm tình mẹ không tố vẫn rất cẩn thận hết sức ngoan ngoãn. Giống như vừa rồi nó nhìn thấy người kia cầm cái gì đó của mẹ, vốn nó định kêu to nhưng lại sợ mẹ ghét bỏ nó ầm ĩ.
Tiểu Thi đau đầu kịch liệt đè trán khiến cho cô không nghĩ ra được biện pháp gì.
"Mẹ!" Cầu Cầu vừa thấy Tiểu Thi lại bắt đầu đau đầu lập tức nôn nóng đến mức phát khóc. "Mẹ muốn uống thuốc!" Tiểu Thi lấy ra mấy viên thuốc trực tiếp nuốt xuống, nhìn Cầu Cầu hai mắt đẫm lệ, rốt cục cô cũng không nhìn được khóc lên.
"Cầu Cầu, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, Cầu Cầu của mẹ rất ngoan!" Tiểu Thi ôm Cầu Cầu khóc không ngừng!
Tốp người vội vàng nhốn nháo trên đường lạnh lùng, lần đầu tiên Tiểu Thi nảy sinh hoài nghi với thế giới này!
Đúng lúc này di động của cô kêu lên.
"Xin hỏi có phải là Ngôn tiểu thư không?" Là giọng nữ xa lạ.
"Đúng vậy xin hỏi là ai vậy?"
"Là như vậy, tại trường trung học gần sân bay chúng tôi có nhặt được hộ chiếu và chi phiếu......"
"Được được, tôi đến ngay!" Tiểu Thi sung sướng dị thường, đoán chứng là tên trôm vặt lấy tiền còn lại thì ném đi. Sờ Sờ trong túi vẫn còn 50 đồng.(dĩ nhiên là 50 đồng Trung Quốc ạ!)
Tiểu Thi bế Cầu Cầu gọi xe taxi đi đến. Quả thực cô đoán không sai, ngoài tiền mặt tất cả mọi thứ đều ở bên trong. Đánh mất mà tìm lại được khiến cho Tiểu Thi kinh ngạc xen lẫn vui mừng, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà đã mất không còn một đồng nào rồi.
Tiểu Thi dẫn Cầu Cầu đứng ở đầu đường đột nhiên hiểu ra, ngước mát chính mình không quen. Cảm giác thê lương và bất lực này khiến cho cô nghĩ đến một người, Trác Minh Liệt! May ,à cô còn quen một người như vậy!
"Alo”
Tiểu Thi khóc nức nở “ đã xảy ra chuyện!"
Trác Minh Liệt đang ở phòng họp bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại khó hiểu làm anh chấn động.
"Xảy ra chuyện gì, cô ở đâu? Đừng làm gì cả tôi đến ngay!"
"Ừ........." Tiểu Thi ngoan ngoãn báo vị trí của mình sao đó chờ Trác Minh Liệt đến.
"Hội nghị hôm nay tạm dừng ở đây!" Trác Minh Liệt kéo ghế tựa muốn đi ra ngoài.
"Nhưng mà tổng giám đốc, vấn đề hạng mục còn chưa quyết định xong!" Trợ lý sốt ruột, gần đây đối với chuyện công ty tổng giám đốc luôn luôn có phần không yên lòng, nếu vẫn cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề xảy ra.
"Tôi có việc gấp!" Không đợi trợ lý nói thêm anh đã đi vào thang máy.
"Tổng giám đốc...Aiz...........Tôi thấy tám phần tổng giám đốc và cô giao hoa kia có gian tình là thật!" Liên Na gảy mỏng tay khinh thường nói.
Mọi người đều lắc đầu mỗi người tản đi một nơi không ai phản ứng với cô ta. Lena mất mặt gập lại cặp hồ sơ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Có lẽ hiện tại là thời cơ tốt nhất làm chuyện này thần không biết quỷ không hay! Cô muốn cho bọn đàn ông chẳng thèm ngó ngàng gì tới cô biết đắc tôi với phụ nự tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp gì!
Bình luận facebook