-
Chương 46-50
Chương 46: Tổng Giám Đốc, Vợ Anh Bỏ Trốn Rồi
Ôn Hủ Hủ rất khó chịu vì hành động của Mặc Bảo!
Nhưng tối hôm đó cô cũng đi theo Kiều Thời Khiêm ra ngoài, vì Kiều Thời Khiêm nói rằng anh ta tình cờ có một vài quyển sách liên quan đến phương diện quyền giám hộ mà cô đang cần.
Ôn Hủ Hủ ngay lập tức đi cùng Kiều Thời Khiêm.
Cô thật sự rất muốn lấy lại Hoắc Dận - đứa con trai lớn của mình.
——
Tối nay Ôn Hủ Hủ không tới Vịnh Thiển Thủy.
Lâm Tử Dương không biết tiểu thiếu gia ở trên lầu thế nào, nhưng anh ta có thể cảm giác được ông chủ trong phòng khách phía dưới kia đang không vui vẻ cho lắm.
“Thế nào? Còn chưa tìm được người sao?”
"Còn chưa tìm được, chúng tôi đã đi qua nhà mợ cô ấy hai lần, đều không nhìn thấy người, hơn nữa chúng tôi ngồi chờ ở đó rất lâu cũng không có nhìn thấy cô ấy đi ra. Trợ lý Lâm, cô gái đó có phải là không có trở về nhà cậu mợ cô ấy không?"
Vệ sĩ nói cho Lâm Tử Dương biết kết quả hắn ta cả đêm lăn lộn, vất vả như thế nào.
Quả thật không loại trừ loại khả năng này. Buổi chiều hôm nay Lâm Tử Dương có nghe nói Hoắc Tư Tước và Ôn Hủ Hủ cãi nhau kịch liệt, Ôn Hủ Hủ tức giận còn ra tay động thủ với dì Trần.
Này!
Lâm Tử Dương rất đau đầu.
Mắt thấy thời gian càng lúc càng muộn, mà Hoắc Tư Tước ngồi ở bên trong còn chưa buồn ngủ mà tinh thần hắn càng ngày càng tỉnh táo, hai mắt mở to trừng trừng như là muốn giết người, Lâm Tử Dương quyết định tự mình đi tìm Ôn Hủ Hủ.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của anh ta lại đột nhiên vang lên.
“A lô?”
“Trợ lý Lâm, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô Ôn. Cô ấy vừa từ khu phố cũ đi ra ngồi lên một chiếc BMW X5, đi về hướng Vân Đoan Nhất Phẩm.”
““Cậu nói cái gì? Vân Đoan Nhất Phẩm?”
Lâm Tử Dương cũng hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không?
Vân Đoan Nhất Phẩm?
Tên đó vừa nhắc đến là Vân Đoan Nhất Phẩm ở khu đối diện Hoắc thị bọn họ? Chính là công ty công nghệ - điện tử những năm gần đây phất lên nhanh chóng đang là đối thủ cạnh tranh số một của Hoắc thị sao?
Ôn Hủ Hủ bị bệnh à? Cô ấy đang làm gì ở đó?
“Có phải cậu nhìn lầm rồi không? Cô ấy không có việc gì chạy tới đó làm gì?”
“Cái này tôi không rõ lắm, nhưng có người nhìn thấy, còn chụp ảnh lại đây.”
Người vệ sĩ này nói trong điện thoại, sau đó tiện tay gửi một tấm ảnh cho Lâm Tử Dương.
Lâm Tử Dương lúc này mới tắt điện thoại, cẩn thận từng chút một xem xét tấm ảnh. Đúng thật rồi, tấm ảnh này đúng là được chụp lén trước tòa nhà Vân Đoan Nhất Phẩm. Lúc này, người phụ nữ mà bọn họ đã tìm suốt một đêm đang được một người đàn ông trẻ tuổi mang cặp công văn đeo kính gọng vàng dắt cô vào vào bên trong.
Ôn Hủ Hủ điên thật rồi!
Lại dám trong thời gian trị bệnh cho tổng giám đốc, lại cùng một người đàn ông trẻ tuổi chạy tới công ty đối thủ cạnh tranh với Hoắc thị, cô muốn làm gì? Không muốn sống nữa sao?
Lâm Tử Dương phóng lớn bức ảnh thêm một chút, Không ngờ sau khi có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trong bức ảnh, cổ họng anh ta như nghẹn ứ lại.
Trời ơi, chuyện lớn thật rồi!
“Lâm Tử Dương, cậu đang làm gì vậy? Tìm được người phụ nữ chết tiệt kia chưa?”
Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước trong phòng khách đã hết kiên nhẫn, sau khi nhìn thấy bên ngoài vẫn không có động tĩnh, đôi mắt của hắn đỏ lên vì tức giận, nhịn không được lớn tiếng hỏi.
Lâm Tử Dương nghe được, hai chân mềm nhũn ra.
Nhưng mà không còn cách nào khác, Lâm Dương Tư vẫn phải đối mặt, anh ta cũng đành phải run rẩy đi tới trước mặt lão tổ tông này.
“Tổng giám đốc, cái đó...... tìm được rồi, nhưng mà, cô Ôn đã đi nơi khác.”
“Nơi khác?”
Hoắc Tư Tước đang tức giận đến mức đầu óc choáng váng lại nghe thấy vậy thì lông mày và càng thêm nhíu chặt vào nhau: "Ai cho cô ta lá gan này? Không biết lúc này là thời gian châm cứu cho tôi sao? Còn dám đi nơi khác?"
Người đàn ông này, quả nhiên là ngang ngược độc đoán quen rồi.
Ôn Hủ Hủ chỉ là có lòng tốt chủ động tới trị liệu cho Hoắc Tư Tước một lần, nhưng ở trong mắt hắn đã trở thành bác sĩ điều trị riêng. Ngoại trừ việc trị liệu cho hắn, cô không được làm bất cứ việc gì khác.
Lâm Tử Dương rốt cục không nhịn được, thốt ra: "Tổng giám đốc, cô Ôn không có nghĩa vụ trị liệu cho ngài. Cô ấy đến khám bệnh cho ngài đơn giản là bởi vì có thể đến đây thăm cậu chủ. Nhưng bây giờ ngài lại bảo cô Cố trở lại đây, cô Ôn không đến nữa là chuyện bình thường!"
“Cậu nói cái gì? Cậu thử lặp lại lần nữa xem?”
Lâm Tử Dương bị hắn dọa sợ mất mật, cho nên không dám nói gì nữa, trực tiếp đưa di động qua để vị tổ tông này tự mình xem.
Sau đó Lâm Tử Dương ngoan ngoãn ôm đầu co giò bỏ chạy..
Đây quả là một bầu không khí vô cùng đáng sợ. Toàn bộ phòng khách như đang chìm xuống, u ám đến mức người ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình. Màng đêm như đóng băng lại.
Chương 47: Hoắc Dận bị bệnh
Sau khi Ôn Hủ Hủ từ chỗ Kiều Thời Khiêm trở về, cô thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Tử Dương, lúc này cô mới nhớ đến việc hôm nay cô chưa tới vịnh Thiển Thủy để châm cứu cho Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ đến chỗ Kiều Thời Khiêm, anh ta cầm ra những quyển sách kia cho cô xem, lại hướng dẫn cô làm sao lấy được chứng cứ? Cô say mê nghe nó đến nổi quên mất việc của Hoắc Tư Tước.
Bây giờ, cô còn muốn đến đó nữa không?
Ôn Hủ Hủ đang phân vân không biết làm sao cho phải.
Cô liền rất nhanh nhớ đến những chuyện xảy ra ban ngày, gần như ngay lập tức cô hoàn toàn bỏ đi chủ ý này, cô không rẻ mạt đến mức đó. Tên đàn ông chó đó đã giẫm lên cô để giúp đỡ ả tiện nhân không có liêm sỉ kia, vậy sao cô phải quan tâm đến sống chết của hắn chứ.
Ôn Hủ Hủ thản nhiên đi tắm rửa rồi nhanh chóng lên giường ngủ cùng hai con.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau.
Ôn Hủ Hủ thức dậy, cô vốn định nấu bữa ăn sáng cho hai con. Đột nhiên cô nhận được cuộc gọi của Lâm Tử Dương.
“Cô Cố không xong rồi, tiểu thiếu gia bị bệnh.”
“Cậu nói cái gì? Bị bệnh? Tại sao Dận Dận lại bị bệnh? Ngày hôm qua không phải vẫn khỏe sao?”
Ôn Hủ Hủ vừa nghe lời này lập tức luống cuống, ngay cả bữa sáng cũng không có tâm trạng để làm. Cô cầm điện thoại di động đi nhanh ra ban công lo lắng hỏi.
Lâm Tử Dương ở bên kia điện thoại che miệng của mình, đem thanh âm ép đến mức thấp nhất, giống như đang lén lút gọi điện báo cho Ôn Hủ Hủ: "Bởi vì tối hôm qua cô không tới, tiểu thiếu gia một mực không chịu đi ngủ, tự mình ngồi chơi đánh cờ đến gần sáng. Cô cũng biết sức khỏe của tiểu thiếu gia rồi đấy, chỉ cần hơi nhiễm lạnh một chút sẽ bị bệnh ngay. Tổng giám đốc cũng đang chuẩn bị đưa tiểu thiếu gia đi bệnh viện."
“!!!!”
Ôn Hủ Hủ ngay cả đứng cũng đứng không vững, cô tự trách bản thân mình, lòng đau như cắt, hoang mang cầm điện thoại di động đi vào.
Cô còn xứng là mẹ không?
Cô căn bản là không xứng, luôn miệng nói yêu con, muốn bù đắp cho con. Nhưng bây giờ thì sao, chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân, ngay cả sức khỏe của con cô cũng không quan tâm.
Ôn Hủ Hủ lo lắng trở lại phòng khách.
“Mặc Mặc, Nhược Nhược, mẹ vừa có chút việc gấp, hôm nay chúng ta ăn tạm đồ ăn sáng ở ngoài nhé. Ăn xong mẹ sẽ đưa các con đi nhà trẻ.”
"Vâng ạ, mẹ có chuyện gì vậy?"
Vừa vặn lúc, Mặc Bảo dẫn theo em gái mặc đồ chỉ tề đi ra nghe mẹ nói liền vui vẻ đồng ý. Chỉ là, sắc mặt mẹ khó coi như vậy chắc là đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Hủ Hủ tùy tiện nói qua loa với con trai: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là con trai bệnh nhân của mẹ bị bệnh, mẹ phải đi xem thử.”
Hả?
Hoắc Dận bị bệnh rồi?!
Mặc Bảo cùng Nhược Nhược cả hai cùng lắp bắp kinh hãi.
Hai mươi phút sau, hai anh em được mẹ đến nhà trẻ. Nhìn theo bóng lưng vội vàng biến mất của mẹ, hai đứa trẻ bắt đầu nói chuyện với vẻ cay đắng.
"Anh, hình như mẹ đang nói về anh Hoắc Dận, anh ấy bị bệnh sao?"
“Ừ!”
Mặc Bảo cũng cau mày.
Đêm qua thực sự là Mặc Bảo cố ý khuyên mẹ đến chỗ chú Kiều, chỉ vì cậu nhìn thấy ba đối xử với mẹ không tốt nên muốn mẹ tìm một chỗ dựa tốt hơn.
Và tất nhiên người cậu nhắm tới là chú Kiều.
Nhưng mà, Hoắc Dận sao lại bị bệnh chứ?
“Hoắc Dận nhất định là vì không nhìn thấy mẹ của mình nên mới bị bệnh. Để em nói cho anh biết, nếu là anh không gặp được mẹ, anh cũng sẽ bị bệnh.”
Nhược Nhược nhìn anh trai mình với một cái nhìn cau có. Phân tích cho Mặc Bảo hiểu.
Mặc Bảo: "......”
Xong rồi, chẳng lẽ cậu làm sai sao?
Còn chưa quá tám giờ rưỡi Ôn Hủ Hủ đã tới vịnh Thiển Thủy,
Cô chạy đến thở không ra hơi, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng đỏ cả lên. Nhưng cô cũng không dám dừng lại, sau khi nhìn thấy sắp tới lại tiếp tục nhấc chân chạy về phía trước.
"Dận Dận, con ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì. Mẹ sai rồi, sau này mẹ nhất định sẽ không bỏ mặc con, được không?"
Đôi mắt Ôn Hủ Hủ đỏ lên, cô vừa thở hổn hển vừa chạy vào phòng của Hoắc Dận.
“Đứng lại! Cô là ai? Ai cho cô tới đây? Cô có biết đây là đâu không?”
“……”
Ôn Hủ Hủ đã chạy đến sức cùng lực kiệt, thì một tên vệ sĩ ở đâu xông ra đứng chắn trước mặt, cô đang gấp rất gấp nhưng vẫn lịch sự nói!
"Chà, anh trai này, mấy ngày hôm trước tôi đã tới đây, anh mau cho tôi đi vào xem tiểu thiếu gia của các anh thế nào?"
“Tiểu thiếu gia? Cậu ấy đang bị bệnh được tổng giám đốc chăm sóc, cô rốt cuộc là ai? Đứng lại! Ai cho cô xông vào? Mau quay lại cho tôi!!”
Tên vệ sĩ thấy người phụ nữ lạ đẩy mình ra hấp tấp xông vào, liền sốt ruột không ngừng kêu to.
Nhưng mà, Ôn Hủ Hủ làm sao có thể quay trở lại.
Cô nghe tin con trai còn ở nhà không được đưa đến bệnh viện, trong lòng càng thêm lo lắng.
Quả nhiên, khi cô vừa bước tới cửa. Ngôi biệt thự thường ngày vắng vẻ giờ đã loạn cả lên, người bận rộn chuẩn bị đi bệnh viện, người nấu nước sắc thuốc, người không ngừng gọi điện thoại liên hệ bác sĩ...
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cảnh này, trái tim như muốn nhảy khỏi lông ngực.
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng đi vào, cô muốn lên lầu thăm cậu con trai. Nhưng lúc này, trên cầu thang có một người vừa vặn cầm một cái bát vội vàng vàng đi xuống.
“Bác sĩ nói mau lấy ít nước muối loãng.”
Tên vệ sĩ được lệnh đi làm ngay.
Nước muối loãng?
Chẳng lẽ còn tiêu chảy sao? Sắp mất nước rồi à?
Chương 48: Hoắc Tư Tước, chúng ta nói chuyện đi
Ôn Hủ Hủ nhất thời nóng giận, vội vàng chạy tới ngăn tên vệ sĩ lại: "Tại sao phải dùng nước muối loãng? không có truyền dịch cho tiểu thiếu gia sao? Bác sĩ đâu? Tình hình bây giờ thế nào rồi?"
Cô như một phát súng liên thanh trực tiếp làm cho tên vệ sĩ kia mơ hồ.
Kỳ thật không phải Hoắc Tư Tước không cho truyền dịch, mà là cơ thể của Hoắc Dận rất đặc thù, truyền dịch quá nhiều sẽ khiến cơ thể cậu bé càng thêm suy yếu. Cho nên những năm gần đây khi Hoắc Dận bị bệnh, Hoắc Tư Tước sẽ dùng phương pháp điều trị an toàn trước.
Lúc Ôn Hủ Hủ chạy lên lầu đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là cảnh...
“Nào, uống thêm một ngụm nữa, ba hứa với con sau này con muốn làm gì cũng được.”
“Thật sao? Vậy dì Ôn còn có thể quay lại không?”
“Có thể......”
Người đàn ông trẻ tuổi một tay ôm con trai, một tay cầm cái thìa. Lúc này đã hoàn toàn không còn bộ dáng khí thế cao cao tại thượng đến bức người nữa, hắn cúi đầu dỗ dành con trai trong lòng, rất giống với dáng vẻ của một người ba tốt!
Ôn Hủ Hủ dùng sức siết chặt những ngón tay lại.
Cô không nói thêm lời nào trực tiếp đẩy cửa đi vào đứng trước mặt hai ba con: "Để tôi làm, tôi châm cứu cho Dận Dận, cậu bé sẽ rất nhanh sẽ ngừng tiêu chảy.”
Hoắc Tư Tước: "......”
Chỉ trong chốc lát, Hoắc Tư Tước nâng đôi mắt lên nhìn Ôn Hủ Hủ, có thể thấy rõ ràng hiện ra một tia lạnh lẽo u ám, vô cùng đáng sợ!
Ôn Hủ Hủ có chút nao núng.
Nhưng may là Hoắc Dận đang bị bệnh, hắn không giám nổi giận. Thoáng nhìn con trai đang nằm trong lòng, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường.
“Hoắc tổng, cái này......”
“Không có việc gì, các cậu ra ngoài trước đi, ở đây giao cho cô ta là được.”
Hoắc Tư Tước với khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo cắt lời của bác sĩ, đuổi bọn họ ra ngoài. Sau đó hắn đứng ở phía sau từ trên cao nhìn Ôn Hủ Hủ bắt đầu chữa bệnh cho con trai.
Ôn Hủ Hủ cảm giác được.
Lúc rút kim ra, ngay cả đầu ngón tay cô cũng run lên, nhưng rất nhanh cô cúi đầu thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con trai, liền bình tĩnh lại bắt đầu nghiêm túc châm cứu cho Hoắc Dận.
Hai mươi phút sau đúng như dự đoán, tình hình của Hoắc Dận đã giảm bớt, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
“Dận Dận? Con còn đau không?”
“Không đau nữa.”
Hoắc Dận nằm trên chiếc giường nhỏ, nhìn mẹ lắc đầu.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cúi người xuống hôn lên trán nhỏ của con trai thay cậu đắp chăn rồi mới đứng lên.
“Dận Dận nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa dì sẽ đến thăm con được không?”
“Ừ.”
Hoắc Dận lại ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng lần này, sau khi cậu đồng ý với mẹ xong ánh mắt cậu còn nhìn về phía ba đang đứng bên cạnh.
Hoắc Tư Tước cũng đi tới: "Còn việc gì sao?”
Hoắc Dận: "Không được mắng dì!”
Hoắc Dận lại còn biết dặn dò hắn cái này, có phải là ngay cả cậu cũng cảm nhận được sát ý vừa rồi của Hoắc Tư Tước không?
Ôn Hủ Hủ từ trong phòng đi ra, không dám nói lời nào chỉ ngoan ngoãn đi theo người đàn ông thẳng lên lầu. Lên đến lầu ba Hoắc Tư Tước mới dùng vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô: "Tôi đi tắm đây, cô có muốn vào cùng không?"
Hả?
“À!!!”
Ôn Hủ Hủ lập tức đỏ mặt ôm ngực lui về phía sau vài bước.
"Không... không cần, anh cứ vào đi, tôi... tôi ở ngoài đợi anh." Sau đó cô hoảng hốt chạy trốn như con thỏ.
Khóe môi mỏng manh của Hoắc Tư Tước lúc này mới xẹt qua một tia cười lạnh, đá cửa đi vào.
Bệnh tình của Hoắc Dận đã chuyển biến tốt, các bác sĩ và vệ sĩ trong biệt thự đều đã rời đi, chỉ để lại vài người giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa, trong chốc lát tất cả lại trở nên yên tĩnh sạch sẽ như trước.
Ôn Hủ Hủ đi tới ban công lầu ba, nhìn thấy nơi này so với vườn hoa dưới lầu, lại là một phong cảnh khác, cô liền đi tới ban công ngồi xuống phóng tầm nhìn rộng ra.
Vừa lấy điện thoại ra xem, vừa đợi hắn tắm.
[Kiều Thời Khiêm: Nancy, hôm nay không thấy em tới đây?]
[Ôn Hủ Hủ: A! Thật xin lỗi, sáng nay đột nhiên có chút việc, quên nói với anh thật sự ngại quá.]
Ôn Hủ Hủ thấy wechat, lúc này mới nhớ tới buổi sáng còn hẹn Kiều Thời Khiêm hôm nay đến công ty anh để học luật, cô xấu hổ nhắn tin xin lỗi.
Cũng may, Kiều Thời Khiêm bên kia nhận được wechat, rất nhanh gửi tới.
[Kiều Thời Khiêm: Không sao, vậy hẹn em khi nào rảnh gọi điện thoại cho anh là được, anh sẽ đến đón em.]
[Ôn Hủ Hủ: Được.]
Ôn Hủ Hủ ấn nút gửi đi, vừa vặn lúc này cô nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, nhất thời cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ, rồi nhanh chóng đi vào.
“Hoắc Tư Tước? Có phải anh tắm xong rồi không? Tắm xong rồi thì chúng ta nói chuyện.”
Ôn Hủ Hủ đi tới chỗ hai người vừa mới tách ra, thấy cửa phòng còn chưa mở ra vì thế đứng ở bên ngoài gọi lớn.
Sau hai tiếng gọi của cô "Rầm" cánh cửa bị người từ bên trong mở ra, theo sau là một người đàn ông trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc cũng ướt sũng xuất hiện trước mặt cô!
Chúa ơi!
Ôn Hủ Hủ mở to mắt!
Đây thật sự là hình ảnh cô chưa từng thấy qua. Tuy rằng cô đã sinh cho hắn ba đứa con nhưng về cơ thể của Hoắc Tư Tước thì cô thật sự chưa từng thấy qua!
Chương 49: Người tình của cô
Vào cái đêm hôm đó của năm năm trước hắn đã đánh thuốc cô, cả đêm đều tắt đèn cưỡng ép cô, cô căn bản chưa kịp xem cơ thể một người đàn ông tròn méoméo là như thế nào?
Ôn Hủ Hủ nuốt một ngụm nước miếng, phát hiện trên cơ thể mảnh khảnh và mạnh mẽ của người đàn ông này có những giọt nước chưa kịp khô, chúng rải đều trên da cơ bắp và yết hầu, những giọt nước ấy từ từ lăn trên cằm rơi xuống tạo nên đường nét quyến rũ.
“Nhìn đủ chưa?”
“!!!!”
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng định thần lại, hận không thể lập tức đào một cái hố để chui xuống.
"Anh... tôi... tôi không cố ý, tôi tưởng anh tắm xong rồi, tôi muốn nói chuyện với anh."
Ôn Hủ Hủ vội vội vàng vàng giải thích, sợ Hoắc Tư Tước hiểu lầm, đôi mắt càng không dám quay đầu lại nhìn giống như đã làm chuyện xấu không thể để người khác nhìn thấy. Từ bên cạnh nhìn có thể thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp của cô đã đỏ bừng cả lên.
Ha ha!
Giả bộ ngây thơ cái gì?
Mới trở về đã câu tam đáp tứ, nửa đêm nửa hôm còn chạy tới chỗ người đàn ông khác còn ở trước mặt hắn thì giả bộ?!
Hoắc Tư Tước đóng sầm cửa lại!
Mười mấy phút sau, người đàn ông này thu dọn đồ đạc. Ôn Hủ Hủ đứng đợi ngoài cửa, thấy hắn quần áo chỉnh tề từ bên trong đi ra.
“Nói, cô còn có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Hoắc Tư Tước đã thay âu phục chỉnh tề trở về với dáng vẻ cao cao tại thượng của hắn. Dáng người thẳng tắp, ngũ quan lạnh lùng, phong thái tao nhã. Chỉ có điều khí chất trên người hắn tỏa ra khí lạnh đến thấu xương làm cho người ta ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Ôn Hủ Hủ nuốt một ngụm nước miếng.
“Tôi muốn chăm sóc Dận Dận, hi vọng anh có thể đồng ý.”
“Chăm sóc? Tại sao con trai của tôi lại cần một người mẹ không biết xấu hổ như cô chăm sóc. Nếu cô muốn, cô có thể tự do sống với người tình của mình, còn Dận Dận đã có tôi lo!"
Ôn Hủ Hủ vừa đặt ra yêu cầu không ngờ Hoắc Tư Tước không chút lưu tình châm chọc cô một câu như vậy.
Người tình?!!
Ôn Hủ Hủ nghe xong cảm thấy trong đầu "Ong" một tiếng, sắc mặt liền tái nhợt.
Hoắc Tư Tước có ý gì?
Đang yên đang lành hắn sẽ không nói với cô những câu này, chẳng lẽ hắn theo dõi cô?!
cảm xúc của Ôn Hủ Hủ gần như vừa hoảng sợ vừa tức giận, cô nhìn chằm chằm người đàn ông này, Giọng nói run lên vì tức giận: "Hoắc Tư Tước, anh lại cho người theo dõi tôi?"
“Cho người theo dõi cô? Ôn Hủ Hủ cô quá đề cao bản thân rồi, tôi cần phải làm như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, ở chỗ này không có bất cứ chuyện gì có thể thoát khỏi mắt của tôi!"
Hoắc Tư Tước lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhìn chằm chằm cô và nói từng chữ từng chữ.
Ôn Hủ Hủ tức nghẹn!
Cũng đúng, ở chỗ này hắn chính là vua, là chúa tể còn có chuyện gì là thoát được mắt của hắn?
Nhưng mà, hắn thốt ra những lời gì? Người tình nào? Đó cũng chỉ là một người bạn của cô thôi!!!
Ôn Hủ Hủ tức giận: "Đúng, tối hôm qua tôi quả thật đi ra ngoài với một người bạn. Nhưng Hoắc Tư Tước, anh nên chú ý cách dùng từ của mình, đó chỉ là bạn của tôi không phải người tình?
Hoắc Tư Tước tiếp tục mỉa mai: “Ôn Hủ Hủ, cô đã từng thấy người phụ nữ đứng đắn nào mà đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài cùng một người đàn ông không?”
Ôn Hủ Hủ tức đến mức sắp nổ tung!
“Lúc trước vào đúng thời điểm tôi mang thai anh mang theo con đàn bà đê tiện kia nghênh ngang trở về thế lúc đó các người có ý gì?
“!!!!”
Lời này quá độc ác!
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy người đàn ông trước mắt, bị cô làm cho tức giận đến mức khuôn mặt có chút méo mó hung hăng vung tay về phía má cô.
Thoáng chốc, Ôn Hủ Hủ bị dọa đến choáng váng không dám đụng đậy.
May mắn lúc này, trợ lý Tiểu Lâm vừa đi tới, chứng kiến một màn này lập tức hoảng hốt chạy tới hét to một tiếng: "Tổng giám đốc, ngài đang làm gì?”
Lâm Tử Dương sải chân bước dài về phía trước, anh ta đã ngăn được vị tổng giám đốc đang tức giận đến mất đi lý trí này.
Người phụ nữ này sao cứ thích tìm đường chết!
Tiểu Lâm dùng sức ngăn Boss của mình: "Tổng giám đốc, anh đừng nóng giận, đừng nóng giận, cô ấy nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, cô ấy tuyệt đối không có ý này.”
Sau đó hắn lại lập tức nhìn về phía Ôn Hủ Hủ: "Cô Ôn không phải tôi nói cô chứ, lúc này đây cô thật sự làm không đúng, cô không thể nhận sai sao?”
Lúc này Ôn Hủ Hủ vừa từ trong kinh hãi hoàn hồn lại, sắc mặt trắng bệch.
Lúc đầu cô không muốn chọc tức Hoắc Tư Tước, vì áy náy mà cô theo hắn lên đây, cô muốn giải thích với hắn chuyện tối hôm qua vì sao cô không có tới. Nhưng hắn cứ mở mồm là nhục mạ cô.
Ôn Hủ Hủ mới mất đi lý trí mà ăn miếng trả miếng.
Ôn Hủ Hủ chậm chạp phải mất một lát sau, cô mới mở miệng: "Tôi vốn muốn xin lỗi, tối hôm qua đúng là lỗi của tôi, một người bạn của tôi nhờ tôi chút việc, nên tôi mới cùng anh ấy đi ra ngoài, đợi đến khi trở về mới nhớ tới chuyện này, nhưng lúc đó đã muộn nên tôi không liên lạc lại nữa.”
Chương 50: Cô vĩnh viễn cũng không thể lại trở thành Hoắc phu nhân
“Bạn?”
“Đúng vậy, lần này tôi tới đây, đi quá gấp không kịp chuẩn bị gì nên có nhờ bên phía bệnh viện Clear gửi một ít sách y khoa của tôi đến chỗ anh ấy, tối hôm qua tôi đi lấy sách.”
Ôn Hủ Hủ giải thích.
Nhưng thực tế, điều này cũng đúng, tối hôm qua cô đến chỗ Kiều Thời Khiêm cũng chính là để lấy sách.
Lâm Tử Dương rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu là như vậy, tổng giám đốc cho cô ấy một cơ hội đi, cô ấy cũng không có làm chuyện ghê gớm đúng không? Ngài thấy đấy sáng nay khi nghe tin tiểu thiếu gia bị bệnh, cô Ôn cũng đã đến đây ngay. Hơn nữa, cậu chủ cũng sắp tỉnh lại rồi nếu hai người còn cãi nhau, e rằng sẽ…”
Tiểu Lâm bắt đầu khuyên, nói đến mấy chữ cuối kia ý tứ như thế nào thì tất cả mọi người cũnghiểu rõ.
Hoắc Dận cũng vì bọn họ mà sinh bệnh, giờ cậu mà tỉnh lại nhìn thấy bọn họ cãi nhau cậu nhất định sẽ rất bực.
Hoắc Tư Tước âm trầm liếc nhìn người phụ nữ trước mặt này.
Rồi hắn bỏ đi không nói câu nào.
“Rầm” một tiếng hắn đi lên lầu ba đá tung cánh cửa phòng ngủ.
Ôn Hủ Hủ sợ hết hồn hết vía không dám ở lại thêm một khắc nào nữa, cô vội vàng xuống lầu hai, vào phòng con trai.
Mặc kệ hắn, chỉ cần có thể để cho cô ở lại, chuyện gì cũng không sao.
Mười mấy phút sau, bên ngoài có một tiếng xe hơi khởi động, Ôn Hủ Hủ thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ra phát hiện là một chiếc Bentley màu đen lái đi.
Họ đến công ty?
Như vậy là cô có thể ở lại chăm sóc con trai sao?
Ôn Hủ Hủ mừng rỡ, vui vẻ đi dạo quanh phòng con trai vài vòng rồi mới tới giường Hoắc Dận nằm, vui vẻ giúp cậu xoa bụng.
Mà lúc này Lâm Tử Dương đang lái xe chở vị tổ tông tới công ty, anh ta nhịn không được nhìn qua kính chiếu hậu thấy hắn đang nhíu chặt hai hàng lông mày suy tư chuyện gì đó.
Phản ứng của vị tổ tông này thật kỳ quái.
Rõ ràng là vợ "đã chết" không có bất cứ quan hệ gì với hắn, hắn phát hỏa như vậy làm gì? Cho dù người ta có cùng người đàn ông khác lên giường, cũng không liên quan đến hắn.
Hắn bị điên à, làm khùng làm điên ra đấy cho ai xem.
——
Hôm nay, Ôn Hủ Hủ ở lại vịnh Thiển Thủy chăm sóc con trai.
Nhưng cô không ngờ khi cô ở trong biệt thự này, ngoài vườn cũng có một đôi mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm cô.
“Ôn Hủ Hủ, đã đến mức như vậy rồi cô còn có thể ở lại đây, rốt cuộc cô dựa vào cái gì?!”
Chiếc xe Maserati màu trắng đậu ở ngoài biệt thự, cách toà số 1 Hoàng Đình không xa lắm. Cô ta dường như đang lo sợ người ở tòa biệt thự này phát hiện ra mình.
“Người phụ nữ mà con nhắc đến đã trở về từ cõi chết chính là cô ta sao?”
Nghe Cố Hạ như nghiến răng nghiến lợi đem cái tên này mài ra, trong xe này còn một người phụ nữ trung niên khác cũng dang nhìn về hướng ánh mắt của cô ta.
Cố Thanh Liên, dì ruột của Cố Hạ.
"Dì còn tưởng rằng cô ta phải ba đầu sáu tay mới có thể làm cho con không thể vào được cửa của Hoắc thị nữa chứ. Hóa ra cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.”
“Dì thì biết cái gì? Cô ta là mẹ ruột của Hoắc Dận!”
Cố Hạ nghe thấy dì mình chế nhạo, trong lòng cảm thấy không vui.
“Thì sao? Năm đó cô ta còn đang mang thai, con và Hoắc Tư Tước đã đuổi cô ta ra ngoài, bây giờ con cô ta lớn như vậy mà vẫn đấu không lại cô ta sao?”
Một câu nói, như đem Cố Hạ ném xuống vực.
Cô Hạ quả thật không có bản lĩnh. Ngày hôm qua vốn là một cơ hội tốt mà dì Trần đã len lén nói cho cô ta biết. Sau đó Hoắc Tư Tước còn che chở cô ta như vậy, cô ta cứ nghĩ mình nhất định sẽ được ở lại biệt thự.
Không ngờ rằng khi Ôn Hủ Hủ vừa rời đi thì Hoắc Tư Tước đã trực tiếp đuổi Cố Hạ ra khỏi cửa.
Hơn nữa, hôm nay cô ta cũng không thể bước vào biệt thự này.
Còn người phụ nữ kia?
Ánh mắt Cố Hạ, nhìn chằm chằm về hướng căn phòng của Hoắc Dận, ánh mắt thù hằn nổi lên.
“Con nhìn chằm chằm cô ta như vậy có ích lợi gì? Như vậy có thể ăn cô ta không? Có thời gian, còn không bằng nghĩ cách khác.”
“Cách gì?”
“Đương nhiên là cách làm cho cô ta chết không có chỗ chôn.”
Cố Thanh Liên nhìn chằm chằm bóng người trên đỉnh tòa nhà lạnh nhạt nói. Nhưng ánh mắt của dì ta so với cháu gái còn đáng sợ hơn.
Tựa như quỷ mị uống máu người…
Ôn Hủ Hủ ở vịnh Thiển Thủy cả ngày.
Không ngờ Hoắc Tư Tước lại có trở về biệt thự. Ôn Hủ Hủ đang lo hắn còn giận chuyện buổi sáng.
Nhưng cũng may, lúc này hắn không nói gì, trở về tìm cô châm cứu rồi lên lầu ngủ, tầm một tiếng rưỡi sau thì hắn lại trở về công ty.
“Hoắc Tư Tước, vậy...... hôm nay nếu đã châm cứu cho anh, thì buổi tối tôi sẽ không tới, cậu tôi sức khỏe cũng không tốt, buổi tối tôi phải giúp cậu ấy khám bệnh.”
Ôn Hủ Hủ trước lúc đi cẩn thận thông báo cho Hoắc Tư Tước một tiếng, nói buổi tối cô sẽ không tới.
Thật ra cô chỉ muốn ở nhà chăm sóc hai đứa con khác của mình.
Nhưng tên đàn ông chó này vừa nghe cô không tới, lập tức, hắn liền quay lại liền nhìn cô chằm chằm như thù địch mười đời chưa trả hết vậy.
Ôn Hủ Hủ rất khó chịu vì hành động của Mặc Bảo!
Nhưng tối hôm đó cô cũng đi theo Kiều Thời Khiêm ra ngoài, vì Kiều Thời Khiêm nói rằng anh ta tình cờ có một vài quyển sách liên quan đến phương diện quyền giám hộ mà cô đang cần.
Ôn Hủ Hủ ngay lập tức đi cùng Kiều Thời Khiêm.
Cô thật sự rất muốn lấy lại Hoắc Dận - đứa con trai lớn của mình.
——
Tối nay Ôn Hủ Hủ không tới Vịnh Thiển Thủy.
Lâm Tử Dương không biết tiểu thiếu gia ở trên lầu thế nào, nhưng anh ta có thể cảm giác được ông chủ trong phòng khách phía dưới kia đang không vui vẻ cho lắm.
“Thế nào? Còn chưa tìm được người sao?”
"Còn chưa tìm được, chúng tôi đã đi qua nhà mợ cô ấy hai lần, đều không nhìn thấy người, hơn nữa chúng tôi ngồi chờ ở đó rất lâu cũng không có nhìn thấy cô ấy đi ra. Trợ lý Lâm, cô gái đó có phải là không có trở về nhà cậu mợ cô ấy không?"
Vệ sĩ nói cho Lâm Tử Dương biết kết quả hắn ta cả đêm lăn lộn, vất vả như thế nào.
Quả thật không loại trừ loại khả năng này. Buổi chiều hôm nay Lâm Tử Dương có nghe nói Hoắc Tư Tước và Ôn Hủ Hủ cãi nhau kịch liệt, Ôn Hủ Hủ tức giận còn ra tay động thủ với dì Trần.
Này!
Lâm Tử Dương rất đau đầu.
Mắt thấy thời gian càng lúc càng muộn, mà Hoắc Tư Tước ngồi ở bên trong còn chưa buồn ngủ mà tinh thần hắn càng ngày càng tỉnh táo, hai mắt mở to trừng trừng như là muốn giết người, Lâm Tử Dương quyết định tự mình đi tìm Ôn Hủ Hủ.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của anh ta lại đột nhiên vang lên.
“A lô?”
“Trợ lý Lâm, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cô Ôn. Cô ấy vừa từ khu phố cũ đi ra ngồi lên một chiếc BMW X5, đi về hướng Vân Đoan Nhất Phẩm.”
““Cậu nói cái gì? Vân Đoan Nhất Phẩm?”
Lâm Tử Dương cũng hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không?
Vân Đoan Nhất Phẩm?
Tên đó vừa nhắc đến là Vân Đoan Nhất Phẩm ở khu đối diện Hoắc thị bọn họ? Chính là công ty công nghệ - điện tử những năm gần đây phất lên nhanh chóng đang là đối thủ cạnh tranh số một của Hoắc thị sao?
Ôn Hủ Hủ bị bệnh à? Cô ấy đang làm gì ở đó?
“Có phải cậu nhìn lầm rồi không? Cô ấy không có việc gì chạy tới đó làm gì?”
“Cái này tôi không rõ lắm, nhưng có người nhìn thấy, còn chụp ảnh lại đây.”
Người vệ sĩ này nói trong điện thoại, sau đó tiện tay gửi một tấm ảnh cho Lâm Tử Dương.
Lâm Tử Dương lúc này mới tắt điện thoại, cẩn thận từng chút một xem xét tấm ảnh. Đúng thật rồi, tấm ảnh này đúng là được chụp lén trước tòa nhà Vân Đoan Nhất Phẩm. Lúc này, người phụ nữ mà bọn họ đã tìm suốt một đêm đang được một người đàn ông trẻ tuổi mang cặp công văn đeo kính gọng vàng dắt cô vào vào bên trong.
Ôn Hủ Hủ điên thật rồi!
Lại dám trong thời gian trị bệnh cho tổng giám đốc, lại cùng một người đàn ông trẻ tuổi chạy tới công ty đối thủ cạnh tranh với Hoắc thị, cô muốn làm gì? Không muốn sống nữa sao?
Lâm Tử Dương phóng lớn bức ảnh thêm một chút, Không ngờ sau khi có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trong bức ảnh, cổ họng anh ta như nghẹn ứ lại.
Trời ơi, chuyện lớn thật rồi!
“Lâm Tử Dương, cậu đang làm gì vậy? Tìm được người phụ nữ chết tiệt kia chưa?”
Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước trong phòng khách đã hết kiên nhẫn, sau khi nhìn thấy bên ngoài vẫn không có động tĩnh, đôi mắt của hắn đỏ lên vì tức giận, nhịn không được lớn tiếng hỏi.
Lâm Tử Dương nghe được, hai chân mềm nhũn ra.
Nhưng mà không còn cách nào khác, Lâm Dương Tư vẫn phải đối mặt, anh ta cũng đành phải run rẩy đi tới trước mặt lão tổ tông này.
“Tổng giám đốc, cái đó...... tìm được rồi, nhưng mà, cô Ôn đã đi nơi khác.”
“Nơi khác?”
Hoắc Tư Tước đang tức giận đến mức đầu óc choáng váng lại nghe thấy vậy thì lông mày và càng thêm nhíu chặt vào nhau: "Ai cho cô ta lá gan này? Không biết lúc này là thời gian châm cứu cho tôi sao? Còn dám đi nơi khác?"
Người đàn ông này, quả nhiên là ngang ngược độc đoán quen rồi.
Ôn Hủ Hủ chỉ là có lòng tốt chủ động tới trị liệu cho Hoắc Tư Tước một lần, nhưng ở trong mắt hắn đã trở thành bác sĩ điều trị riêng. Ngoại trừ việc trị liệu cho hắn, cô không được làm bất cứ việc gì khác.
Lâm Tử Dương rốt cục không nhịn được, thốt ra: "Tổng giám đốc, cô Ôn không có nghĩa vụ trị liệu cho ngài. Cô ấy đến khám bệnh cho ngài đơn giản là bởi vì có thể đến đây thăm cậu chủ. Nhưng bây giờ ngài lại bảo cô Cố trở lại đây, cô Ôn không đến nữa là chuyện bình thường!"
“Cậu nói cái gì? Cậu thử lặp lại lần nữa xem?”
Lâm Tử Dương bị hắn dọa sợ mất mật, cho nên không dám nói gì nữa, trực tiếp đưa di động qua để vị tổ tông này tự mình xem.
Sau đó Lâm Tử Dương ngoan ngoãn ôm đầu co giò bỏ chạy..
Đây quả là một bầu không khí vô cùng đáng sợ. Toàn bộ phòng khách như đang chìm xuống, u ám đến mức người ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình. Màng đêm như đóng băng lại.
Chương 47: Hoắc Dận bị bệnh
Sau khi Ôn Hủ Hủ từ chỗ Kiều Thời Khiêm trở về, cô thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Tử Dương, lúc này cô mới nhớ đến việc hôm nay cô chưa tới vịnh Thiển Thủy để châm cứu cho Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ đến chỗ Kiều Thời Khiêm, anh ta cầm ra những quyển sách kia cho cô xem, lại hướng dẫn cô làm sao lấy được chứng cứ? Cô say mê nghe nó đến nổi quên mất việc của Hoắc Tư Tước.
Bây giờ, cô còn muốn đến đó nữa không?
Ôn Hủ Hủ đang phân vân không biết làm sao cho phải.
Cô liền rất nhanh nhớ đến những chuyện xảy ra ban ngày, gần như ngay lập tức cô hoàn toàn bỏ đi chủ ý này, cô không rẻ mạt đến mức đó. Tên đàn ông chó đó đã giẫm lên cô để giúp đỡ ả tiện nhân không có liêm sỉ kia, vậy sao cô phải quan tâm đến sống chết của hắn chứ.
Ôn Hủ Hủ thản nhiên đi tắm rửa rồi nhanh chóng lên giường ngủ cùng hai con.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau.
Ôn Hủ Hủ thức dậy, cô vốn định nấu bữa ăn sáng cho hai con. Đột nhiên cô nhận được cuộc gọi của Lâm Tử Dương.
“Cô Cố không xong rồi, tiểu thiếu gia bị bệnh.”
“Cậu nói cái gì? Bị bệnh? Tại sao Dận Dận lại bị bệnh? Ngày hôm qua không phải vẫn khỏe sao?”
Ôn Hủ Hủ vừa nghe lời này lập tức luống cuống, ngay cả bữa sáng cũng không có tâm trạng để làm. Cô cầm điện thoại di động đi nhanh ra ban công lo lắng hỏi.
Lâm Tử Dương ở bên kia điện thoại che miệng của mình, đem thanh âm ép đến mức thấp nhất, giống như đang lén lút gọi điện báo cho Ôn Hủ Hủ: "Bởi vì tối hôm qua cô không tới, tiểu thiếu gia một mực không chịu đi ngủ, tự mình ngồi chơi đánh cờ đến gần sáng. Cô cũng biết sức khỏe của tiểu thiếu gia rồi đấy, chỉ cần hơi nhiễm lạnh một chút sẽ bị bệnh ngay. Tổng giám đốc cũng đang chuẩn bị đưa tiểu thiếu gia đi bệnh viện."
“!!!!”
Ôn Hủ Hủ ngay cả đứng cũng đứng không vững, cô tự trách bản thân mình, lòng đau như cắt, hoang mang cầm điện thoại di động đi vào.
Cô còn xứng là mẹ không?
Cô căn bản là không xứng, luôn miệng nói yêu con, muốn bù đắp cho con. Nhưng bây giờ thì sao, chỉ vì ham muốn ích kỷ của bản thân, ngay cả sức khỏe của con cô cũng không quan tâm.
Ôn Hủ Hủ lo lắng trở lại phòng khách.
“Mặc Mặc, Nhược Nhược, mẹ vừa có chút việc gấp, hôm nay chúng ta ăn tạm đồ ăn sáng ở ngoài nhé. Ăn xong mẹ sẽ đưa các con đi nhà trẻ.”
"Vâng ạ, mẹ có chuyện gì vậy?"
Vừa vặn lúc, Mặc Bảo dẫn theo em gái mặc đồ chỉ tề đi ra nghe mẹ nói liền vui vẻ đồng ý. Chỉ là, sắc mặt mẹ khó coi như vậy chắc là đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Hủ Hủ tùy tiện nói qua loa với con trai: "Không có chuyện gì lớn, chỉ là con trai bệnh nhân của mẹ bị bệnh, mẹ phải đi xem thử.”
Hả?
Hoắc Dận bị bệnh rồi?!
Mặc Bảo cùng Nhược Nhược cả hai cùng lắp bắp kinh hãi.
Hai mươi phút sau, hai anh em được mẹ đến nhà trẻ. Nhìn theo bóng lưng vội vàng biến mất của mẹ, hai đứa trẻ bắt đầu nói chuyện với vẻ cay đắng.
"Anh, hình như mẹ đang nói về anh Hoắc Dận, anh ấy bị bệnh sao?"
“Ừ!”
Mặc Bảo cũng cau mày.
Đêm qua thực sự là Mặc Bảo cố ý khuyên mẹ đến chỗ chú Kiều, chỉ vì cậu nhìn thấy ba đối xử với mẹ không tốt nên muốn mẹ tìm một chỗ dựa tốt hơn.
Và tất nhiên người cậu nhắm tới là chú Kiều.
Nhưng mà, Hoắc Dận sao lại bị bệnh chứ?
“Hoắc Dận nhất định là vì không nhìn thấy mẹ của mình nên mới bị bệnh. Để em nói cho anh biết, nếu là anh không gặp được mẹ, anh cũng sẽ bị bệnh.”
Nhược Nhược nhìn anh trai mình với một cái nhìn cau có. Phân tích cho Mặc Bảo hiểu.
Mặc Bảo: "......”
Xong rồi, chẳng lẽ cậu làm sai sao?
Còn chưa quá tám giờ rưỡi Ôn Hủ Hủ đã tới vịnh Thiển Thủy,
Cô chạy đến thở không ra hơi, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng đỏ cả lên. Nhưng cô cũng không dám dừng lại, sau khi nhìn thấy sắp tới lại tiếp tục nhấc chân chạy về phía trước.
"Dận Dận, con ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì. Mẹ sai rồi, sau này mẹ nhất định sẽ không bỏ mặc con, được không?"
Đôi mắt Ôn Hủ Hủ đỏ lên, cô vừa thở hổn hển vừa chạy vào phòng của Hoắc Dận.
“Đứng lại! Cô là ai? Ai cho cô tới đây? Cô có biết đây là đâu không?”
“……”
Ôn Hủ Hủ đã chạy đến sức cùng lực kiệt, thì một tên vệ sĩ ở đâu xông ra đứng chắn trước mặt, cô đang gấp rất gấp nhưng vẫn lịch sự nói!
"Chà, anh trai này, mấy ngày hôm trước tôi đã tới đây, anh mau cho tôi đi vào xem tiểu thiếu gia của các anh thế nào?"
“Tiểu thiếu gia? Cậu ấy đang bị bệnh được tổng giám đốc chăm sóc, cô rốt cuộc là ai? Đứng lại! Ai cho cô xông vào? Mau quay lại cho tôi!!”
Tên vệ sĩ thấy người phụ nữ lạ đẩy mình ra hấp tấp xông vào, liền sốt ruột không ngừng kêu to.
Nhưng mà, Ôn Hủ Hủ làm sao có thể quay trở lại.
Cô nghe tin con trai còn ở nhà không được đưa đến bệnh viện, trong lòng càng thêm lo lắng.
Quả nhiên, khi cô vừa bước tới cửa. Ngôi biệt thự thường ngày vắng vẻ giờ đã loạn cả lên, người bận rộn chuẩn bị đi bệnh viện, người nấu nước sắc thuốc, người không ngừng gọi điện thoại liên hệ bác sĩ...
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cảnh này, trái tim như muốn nhảy khỏi lông ngực.
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng đi vào, cô muốn lên lầu thăm cậu con trai. Nhưng lúc này, trên cầu thang có một người vừa vặn cầm một cái bát vội vàng vàng đi xuống.
“Bác sĩ nói mau lấy ít nước muối loãng.”
Tên vệ sĩ được lệnh đi làm ngay.
Nước muối loãng?
Chẳng lẽ còn tiêu chảy sao? Sắp mất nước rồi à?
Chương 48: Hoắc Tư Tước, chúng ta nói chuyện đi
Ôn Hủ Hủ nhất thời nóng giận, vội vàng chạy tới ngăn tên vệ sĩ lại: "Tại sao phải dùng nước muối loãng? không có truyền dịch cho tiểu thiếu gia sao? Bác sĩ đâu? Tình hình bây giờ thế nào rồi?"
Cô như một phát súng liên thanh trực tiếp làm cho tên vệ sĩ kia mơ hồ.
Kỳ thật không phải Hoắc Tư Tước không cho truyền dịch, mà là cơ thể của Hoắc Dận rất đặc thù, truyền dịch quá nhiều sẽ khiến cơ thể cậu bé càng thêm suy yếu. Cho nên những năm gần đây khi Hoắc Dận bị bệnh, Hoắc Tư Tước sẽ dùng phương pháp điều trị an toàn trước.
Lúc Ôn Hủ Hủ chạy lên lầu đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là cảnh...
“Nào, uống thêm một ngụm nữa, ba hứa với con sau này con muốn làm gì cũng được.”
“Thật sao? Vậy dì Ôn còn có thể quay lại không?”
“Có thể......”
Người đàn ông trẻ tuổi một tay ôm con trai, một tay cầm cái thìa. Lúc này đã hoàn toàn không còn bộ dáng khí thế cao cao tại thượng đến bức người nữa, hắn cúi đầu dỗ dành con trai trong lòng, rất giống với dáng vẻ của một người ba tốt!
Ôn Hủ Hủ dùng sức siết chặt những ngón tay lại.
Cô không nói thêm lời nào trực tiếp đẩy cửa đi vào đứng trước mặt hai ba con: "Để tôi làm, tôi châm cứu cho Dận Dận, cậu bé sẽ rất nhanh sẽ ngừng tiêu chảy.”
Hoắc Tư Tước: "......”
Chỉ trong chốc lát, Hoắc Tư Tước nâng đôi mắt lên nhìn Ôn Hủ Hủ, có thể thấy rõ ràng hiện ra một tia lạnh lẽo u ám, vô cùng đáng sợ!
Ôn Hủ Hủ có chút nao núng.
Nhưng may là Hoắc Dận đang bị bệnh, hắn không giám nổi giận. Thoáng nhìn con trai đang nằm trong lòng, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường.
“Hoắc tổng, cái này......”
“Không có việc gì, các cậu ra ngoài trước đi, ở đây giao cho cô ta là được.”
Hoắc Tư Tước với khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo cắt lời của bác sĩ, đuổi bọn họ ra ngoài. Sau đó hắn đứng ở phía sau từ trên cao nhìn Ôn Hủ Hủ bắt đầu chữa bệnh cho con trai.
Ôn Hủ Hủ cảm giác được.
Lúc rút kim ra, ngay cả đầu ngón tay cô cũng run lên, nhưng rất nhanh cô cúi đầu thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của con trai, liền bình tĩnh lại bắt đầu nghiêm túc châm cứu cho Hoắc Dận.
Hai mươi phút sau đúng như dự đoán, tình hình của Hoắc Dận đã giảm bớt, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
“Dận Dận? Con còn đau không?”
“Không đau nữa.”
Hoắc Dận nằm trên chiếc giường nhỏ, nhìn mẹ lắc đầu.
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cúi người xuống hôn lên trán nhỏ của con trai thay cậu đắp chăn rồi mới đứng lên.
“Dận Dận nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa dì sẽ đến thăm con được không?”
“Ừ.”
Hoắc Dận lại ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng lần này, sau khi cậu đồng ý với mẹ xong ánh mắt cậu còn nhìn về phía ba đang đứng bên cạnh.
Hoắc Tư Tước cũng đi tới: "Còn việc gì sao?”
Hoắc Dận: "Không được mắng dì!”
Hoắc Dận lại còn biết dặn dò hắn cái này, có phải là ngay cả cậu cũng cảm nhận được sát ý vừa rồi của Hoắc Tư Tước không?
Ôn Hủ Hủ từ trong phòng đi ra, không dám nói lời nào chỉ ngoan ngoãn đi theo người đàn ông thẳng lên lầu. Lên đến lầu ba Hoắc Tư Tước mới dùng vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cô: "Tôi đi tắm đây, cô có muốn vào cùng không?"
Hả?
“À!!!”
Ôn Hủ Hủ lập tức đỏ mặt ôm ngực lui về phía sau vài bước.
"Không... không cần, anh cứ vào đi, tôi... tôi ở ngoài đợi anh." Sau đó cô hoảng hốt chạy trốn như con thỏ.
Khóe môi mỏng manh của Hoắc Tư Tước lúc này mới xẹt qua một tia cười lạnh, đá cửa đi vào.
Bệnh tình của Hoắc Dận đã chuyển biến tốt, các bác sĩ và vệ sĩ trong biệt thự đều đã rời đi, chỉ để lại vài người giúp việc đang dọn dẹp nhà cửa, trong chốc lát tất cả lại trở nên yên tĩnh sạch sẽ như trước.
Ôn Hủ Hủ đi tới ban công lầu ba, nhìn thấy nơi này so với vườn hoa dưới lầu, lại là một phong cảnh khác, cô liền đi tới ban công ngồi xuống phóng tầm nhìn rộng ra.
Vừa lấy điện thoại ra xem, vừa đợi hắn tắm.
[Kiều Thời Khiêm: Nancy, hôm nay không thấy em tới đây?]
[Ôn Hủ Hủ: A! Thật xin lỗi, sáng nay đột nhiên có chút việc, quên nói với anh thật sự ngại quá.]
Ôn Hủ Hủ thấy wechat, lúc này mới nhớ tới buổi sáng còn hẹn Kiều Thời Khiêm hôm nay đến công ty anh để học luật, cô xấu hổ nhắn tin xin lỗi.
Cũng may, Kiều Thời Khiêm bên kia nhận được wechat, rất nhanh gửi tới.
[Kiều Thời Khiêm: Không sao, vậy hẹn em khi nào rảnh gọi điện thoại cho anh là được, anh sẽ đến đón em.]
[Ôn Hủ Hủ: Được.]
Ôn Hủ Hủ ấn nút gửi đi, vừa vặn lúc này cô nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, nhất thời cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ, rồi nhanh chóng đi vào.
“Hoắc Tư Tước? Có phải anh tắm xong rồi không? Tắm xong rồi thì chúng ta nói chuyện.”
Ôn Hủ Hủ đi tới chỗ hai người vừa mới tách ra, thấy cửa phòng còn chưa mở ra vì thế đứng ở bên ngoài gọi lớn.
Sau hai tiếng gọi của cô "Rầm" cánh cửa bị người từ bên trong mở ra, theo sau là một người đàn ông trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, tóc cũng ướt sũng xuất hiện trước mặt cô!
Chúa ơi!
Ôn Hủ Hủ mở to mắt!
Đây thật sự là hình ảnh cô chưa từng thấy qua. Tuy rằng cô đã sinh cho hắn ba đứa con nhưng về cơ thể của Hoắc Tư Tước thì cô thật sự chưa từng thấy qua!
Chương 49: Người tình của cô
Vào cái đêm hôm đó của năm năm trước hắn đã đánh thuốc cô, cả đêm đều tắt đèn cưỡng ép cô, cô căn bản chưa kịp xem cơ thể một người đàn ông tròn méoméo là như thế nào?
Ôn Hủ Hủ nuốt một ngụm nước miếng, phát hiện trên cơ thể mảnh khảnh và mạnh mẽ của người đàn ông này có những giọt nước chưa kịp khô, chúng rải đều trên da cơ bắp và yết hầu, những giọt nước ấy từ từ lăn trên cằm rơi xuống tạo nên đường nét quyến rũ.
“Nhìn đủ chưa?”
“!!!!”
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng định thần lại, hận không thể lập tức đào một cái hố để chui xuống.
"Anh... tôi... tôi không cố ý, tôi tưởng anh tắm xong rồi, tôi muốn nói chuyện với anh."
Ôn Hủ Hủ vội vội vàng vàng giải thích, sợ Hoắc Tư Tước hiểu lầm, đôi mắt càng không dám quay đầu lại nhìn giống như đã làm chuyện xấu không thể để người khác nhìn thấy. Từ bên cạnh nhìn có thể thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp của cô đã đỏ bừng cả lên.
Ha ha!
Giả bộ ngây thơ cái gì?
Mới trở về đã câu tam đáp tứ, nửa đêm nửa hôm còn chạy tới chỗ người đàn ông khác còn ở trước mặt hắn thì giả bộ?!
Hoắc Tư Tước đóng sầm cửa lại!
Mười mấy phút sau, người đàn ông này thu dọn đồ đạc. Ôn Hủ Hủ đứng đợi ngoài cửa, thấy hắn quần áo chỉnh tề từ bên trong đi ra.
“Nói, cô còn có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Hoắc Tư Tước đã thay âu phục chỉnh tề trở về với dáng vẻ cao cao tại thượng của hắn. Dáng người thẳng tắp, ngũ quan lạnh lùng, phong thái tao nhã. Chỉ có điều khí chất trên người hắn tỏa ra khí lạnh đến thấu xương làm cho người ta ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Ôn Hủ Hủ nuốt một ngụm nước miếng.
“Tôi muốn chăm sóc Dận Dận, hi vọng anh có thể đồng ý.”
“Chăm sóc? Tại sao con trai của tôi lại cần một người mẹ không biết xấu hổ như cô chăm sóc. Nếu cô muốn, cô có thể tự do sống với người tình của mình, còn Dận Dận đã có tôi lo!"
Ôn Hủ Hủ vừa đặt ra yêu cầu không ngờ Hoắc Tư Tước không chút lưu tình châm chọc cô một câu như vậy.
Người tình?!!
Ôn Hủ Hủ nghe xong cảm thấy trong đầu "Ong" một tiếng, sắc mặt liền tái nhợt.
Hoắc Tư Tước có ý gì?
Đang yên đang lành hắn sẽ không nói với cô những câu này, chẳng lẽ hắn theo dõi cô?!
cảm xúc của Ôn Hủ Hủ gần như vừa hoảng sợ vừa tức giận, cô nhìn chằm chằm người đàn ông này, Giọng nói run lên vì tức giận: "Hoắc Tư Tước, anh lại cho người theo dõi tôi?"
“Cho người theo dõi cô? Ôn Hủ Hủ cô quá đề cao bản thân rồi, tôi cần phải làm như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, ở chỗ này không có bất cứ chuyện gì có thể thoát khỏi mắt của tôi!"
Hoắc Tư Tước lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhìn chằm chằm cô và nói từng chữ từng chữ.
Ôn Hủ Hủ tức nghẹn!
Cũng đúng, ở chỗ này hắn chính là vua, là chúa tể còn có chuyện gì là thoát được mắt của hắn?
Nhưng mà, hắn thốt ra những lời gì? Người tình nào? Đó cũng chỉ là một người bạn của cô thôi!!!
Ôn Hủ Hủ tức giận: "Đúng, tối hôm qua tôi quả thật đi ra ngoài với một người bạn. Nhưng Hoắc Tư Tước, anh nên chú ý cách dùng từ của mình, đó chỉ là bạn của tôi không phải người tình?
Hoắc Tư Tước tiếp tục mỉa mai: “Ôn Hủ Hủ, cô đã từng thấy người phụ nữ đứng đắn nào mà đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài cùng một người đàn ông không?”
Ôn Hủ Hủ tức đến mức sắp nổ tung!
“Lúc trước vào đúng thời điểm tôi mang thai anh mang theo con đàn bà đê tiện kia nghênh ngang trở về thế lúc đó các người có ý gì?
“!!!!”
Lời này quá độc ác!
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy người đàn ông trước mắt, bị cô làm cho tức giận đến mức khuôn mặt có chút méo mó hung hăng vung tay về phía má cô.
Thoáng chốc, Ôn Hủ Hủ bị dọa đến choáng váng không dám đụng đậy.
May mắn lúc này, trợ lý Tiểu Lâm vừa đi tới, chứng kiến một màn này lập tức hoảng hốt chạy tới hét to một tiếng: "Tổng giám đốc, ngài đang làm gì?”
Lâm Tử Dương sải chân bước dài về phía trước, anh ta đã ngăn được vị tổng giám đốc đang tức giận đến mất đi lý trí này.
Người phụ nữ này sao cứ thích tìm đường chết!
Tiểu Lâm dùng sức ngăn Boss của mình: "Tổng giám đốc, anh đừng nóng giận, đừng nóng giận, cô ấy nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, cô ấy tuyệt đối không có ý này.”
Sau đó hắn lại lập tức nhìn về phía Ôn Hủ Hủ: "Cô Ôn không phải tôi nói cô chứ, lúc này đây cô thật sự làm không đúng, cô không thể nhận sai sao?”
Lúc này Ôn Hủ Hủ vừa từ trong kinh hãi hoàn hồn lại, sắc mặt trắng bệch.
Lúc đầu cô không muốn chọc tức Hoắc Tư Tước, vì áy náy mà cô theo hắn lên đây, cô muốn giải thích với hắn chuyện tối hôm qua vì sao cô không có tới. Nhưng hắn cứ mở mồm là nhục mạ cô.
Ôn Hủ Hủ mới mất đi lý trí mà ăn miếng trả miếng.
Ôn Hủ Hủ chậm chạp phải mất một lát sau, cô mới mở miệng: "Tôi vốn muốn xin lỗi, tối hôm qua đúng là lỗi của tôi, một người bạn của tôi nhờ tôi chút việc, nên tôi mới cùng anh ấy đi ra ngoài, đợi đến khi trở về mới nhớ tới chuyện này, nhưng lúc đó đã muộn nên tôi không liên lạc lại nữa.”
Chương 50: Cô vĩnh viễn cũng không thể lại trở thành Hoắc phu nhân
“Bạn?”
“Đúng vậy, lần này tôi tới đây, đi quá gấp không kịp chuẩn bị gì nên có nhờ bên phía bệnh viện Clear gửi một ít sách y khoa của tôi đến chỗ anh ấy, tối hôm qua tôi đi lấy sách.”
Ôn Hủ Hủ giải thích.
Nhưng thực tế, điều này cũng đúng, tối hôm qua cô đến chỗ Kiều Thời Khiêm cũng chính là để lấy sách.
Lâm Tử Dương rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu là như vậy, tổng giám đốc cho cô ấy một cơ hội đi, cô ấy cũng không có làm chuyện ghê gớm đúng không? Ngài thấy đấy sáng nay khi nghe tin tiểu thiếu gia bị bệnh, cô Ôn cũng đã đến đây ngay. Hơn nữa, cậu chủ cũng sắp tỉnh lại rồi nếu hai người còn cãi nhau, e rằng sẽ…”
Tiểu Lâm bắt đầu khuyên, nói đến mấy chữ cuối kia ý tứ như thế nào thì tất cả mọi người cũnghiểu rõ.
Hoắc Dận cũng vì bọn họ mà sinh bệnh, giờ cậu mà tỉnh lại nhìn thấy bọn họ cãi nhau cậu nhất định sẽ rất bực.
Hoắc Tư Tước âm trầm liếc nhìn người phụ nữ trước mặt này.
Rồi hắn bỏ đi không nói câu nào.
“Rầm” một tiếng hắn đi lên lầu ba đá tung cánh cửa phòng ngủ.
Ôn Hủ Hủ sợ hết hồn hết vía không dám ở lại thêm một khắc nào nữa, cô vội vàng xuống lầu hai, vào phòng con trai.
Mặc kệ hắn, chỉ cần có thể để cho cô ở lại, chuyện gì cũng không sao.
Mười mấy phút sau, bên ngoài có một tiếng xe hơi khởi động, Ôn Hủ Hủ thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ra phát hiện là một chiếc Bentley màu đen lái đi.
Họ đến công ty?
Như vậy là cô có thể ở lại chăm sóc con trai sao?
Ôn Hủ Hủ mừng rỡ, vui vẻ đi dạo quanh phòng con trai vài vòng rồi mới tới giường Hoắc Dận nằm, vui vẻ giúp cậu xoa bụng.
Mà lúc này Lâm Tử Dương đang lái xe chở vị tổ tông tới công ty, anh ta nhịn không được nhìn qua kính chiếu hậu thấy hắn đang nhíu chặt hai hàng lông mày suy tư chuyện gì đó.
Phản ứng của vị tổ tông này thật kỳ quái.
Rõ ràng là vợ "đã chết" không có bất cứ quan hệ gì với hắn, hắn phát hỏa như vậy làm gì? Cho dù người ta có cùng người đàn ông khác lên giường, cũng không liên quan đến hắn.
Hắn bị điên à, làm khùng làm điên ra đấy cho ai xem.
——
Hôm nay, Ôn Hủ Hủ ở lại vịnh Thiển Thủy chăm sóc con trai.
Nhưng cô không ngờ khi cô ở trong biệt thự này, ngoài vườn cũng có một đôi mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm cô.
“Ôn Hủ Hủ, đã đến mức như vậy rồi cô còn có thể ở lại đây, rốt cuộc cô dựa vào cái gì?!”
Chiếc xe Maserati màu trắng đậu ở ngoài biệt thự, cách toà số 1 Hoàng Đình không xa lắm. Cô ta dường như đang lo sợ người ở tòa biệt thự này phát hiện ra mình.
“Người phụ nữ mà con nhắc đến đã trở về từ cõi chết chính là cô ta sao?”
Nghe Cố Hạ như nghiến răng nghiến lợi đem cái tên này mài ra, trong xe này còn một người phụ nữ trung niên khác cũng dang nhìn về hướng ánh mắt của cô ta.
Cố Thanh Liên, dì ruột của Cố Hạ.
"Dì còn tưởng rằng cô ta phải ba đầu sáu tay mới có thể làm cho con không thể vào được cửa của Hoắc thị nữa chứ. Hóa ra cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.”
“Dì thì biết cái gì? Cô ta là mẹ ruột của Hoắc Dận!”
Cố Hạ nghe thấy dì mình chế nhạo, trong lòng cảm thấy không vui.
“Thì sao? Năm đó cô ta còn đang mang thai, con và Hoắc Tư Tước đã đuổi cô ta ra ngoài, bây giờ con cô ta lớn như vậy mà vẫn đấu không lại cô ta sao?”
Một câu nói, như đem Cố Hạ ném xuống vực.
Cô Hạ quả thật không có bản lĩnh. Ngày hôm qua vốn là một cơ hội tốt mà dì Trần đã len lén nói cho cô ta biết. Sau đó Hoắc Tư Tước còn che chở cô ta như vậy, cô ta cứ nghĩ mình nhất định sẽ được ở lại biệt thự.
Không ngờ rằng khi Ôn Hủ Hủ vừa rời đi thì Hoắc Tư Tước đã trực tiếp đuổi Cố Hạ ra khỏi cửa.
Hơn nữa, hôm nay cô ta cũng không thể bước vào biệt thự này.
Còn người phụ nữ kia?
Ánh mắt Cố Hạ, nhìn chằm chằm về hướng căn phòng của Hoắc Dận, ánh mắt thù hằn nổi lên.
“Con nhìn chằm chằm cô ta như vậy có ích lợi gì? Như vậy có thể ăn cô ta không? Có thời gian, còn không bằng nghĩ cách khác.”
“Cách gì?”
“Đương nhiên là cách làm cho cô ta chết không có chỗ chôn.”
Cố Thanh Liên nhìn chằm chằm bóng người trên đỉnh tòa nhà lạnh nhạt nói. Nhưng ánh mắt của dì ta so với cháu gái còn đáng sợ hơn.
Tựa như quỷ mị uống máu người…
Ôn Hủ Hủ ở vịnh Thiển Thủy cả ngày.
Không ngờ Hoắc Tư Tước lại có trở về biệt thự. Ôn Hủ Hủ đang lo hắn còn giận chuyện buổi sáng.
Nhưng cũng may, lúc này hắn không nói gì, trở về tìm cô châm cứu rồi lên lầu ngủ, tầm một tiếng rưỡi sau thì hắn lại trở về công ty.
“Hoắc Tư Tước, vậy...... hôm nay nếu đã châm cứu cho anh, thì buổi tối tôi sẽ không tới, cậu tôi sức khỏe cũng không tốt, buổi tối tôi phải giúp cậu ấy khám bệnh.”
Ôn Hủ Hủ trước lúc đi cẩn thận thông báo cho Hoắc Tư Tước một tiếng, nói buổi tối cô sẽ không tới.
Thật ra cô chỉ muốn ở nhà chăm sóc hai đứa con khác của mình.
Nhưng tên đàn ông chó này vừa nghe cô không tới, lập tức, hắn liền quay lại liền nhìn cô chằm chằm như thù địch mười đời chưa trả hết vậy.