-
Chương 373-374
Chương 373: Ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ
“Tiểu Cận, một mình anh ta đi như vậy sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?” Ngược lại Ôn Hủ Hủ rất lo lắng, sau khi vào phòng cứ nói chuyện này mãi.
Ôn Cận nằm trên sofa, vẻ mặt vốn cũng xem như ôn hòa nhưng khi nghe thấy câu nói này của cô thì đôi con ngươi đen như ngọc lập tức lạnh xuống, giống như hố nước sâu lạnh lẽo.
“Nếu chị lo lắng thì bây giờ có thể đi theo, có lẽ còn kịp đấy.”
“...”
Không phải, sao hôm nay thằng nhóc này nói chuyện cứ châm biếm hoài vậy?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng không nhắc đến chuyện này nữa, cô gọi một ít đồ ăn đến định tranh thủ thời gian lấp đầy bụng.
“Tiểu Cận, mau đến ăn chút gì đi, ngồi máy bay lâu như vậy cũng đói lắm rồi.”
“Không ăn.”
Lúc này Ôn Cận đang cầm điện thoại ngồi trên sofa, cũng không biết đang làm gì mà vẻ mặt vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy đôi lông mày thanh tú nhíu chặt sau cặp kính.
Có phải cậu lại đang chơi game không?
Hết cách, Ôn Hủ Hủ chỉ có thể lấy một phần Sandwich và sữa bò bình thường cậu thích ăn nhất để ở trước mặt cậu, sau đó cô đi vào phòng tắm định tắm rửa thay quần áo rồi đi gặp khách hàng.
“Oong....oong....”
Đột nhiên, điện thoại cô để bên ngoài rung lên.
Ôn Cận ngồi trên sofa ngước mí mắt, trong phút chốc, khi điện thoại reo liên tục mười giây thì cuối cùng cậu đứng dậy, đi đến bên này.
“Alo?”
“Ôn Cận? Chị cậu đâu?” Trong điện thoại, quả nhiên là Kiều Thời Khiêm gọi đến.
Vẻ mặt Ôn Cận càng lạnh hơn, liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, mặt không cảm xúc: “Chuyện gì?”
Kiều Thời Khiêm gấp gáp: “Tôi tìm chị cậu, cậu đưa điện thoại cho cô ấy, tôi...”
Điện thoại còn chưa nói xong, bên trong đã vang lên âm báo bận “Tút tút tút....”.
Ôn Cận, lại trực tiếp cúp điện thoại của anh ta!
Khốn kiếp!
Kiều Thời Khiêm sắp bị tức điên.
Thằng nhóc khốn kiếp này, đầu óc có bệnh à? Bình thường nhắm vào anh ta thì cũng thôi đi, bây giờ anh ta tìm chị cậu có chuyện, cậu còn dám cúp điện thoại của anh ta?
Mà bên khách sạn, sau khi Ôn Hủ Hủ tắm xong đi ra khỏi phòng tắm cũng nhìn thấy điện thoại mình bị người khác chạm vào, vì vậy cô lập tức nhìn chàng trai ngồi trên sofa.
“Tiểu Cận, ai gọi điện thoại đấy?”
“Kiều Thời Khiêm.”
Ôn Cận cũng không giấu diếm.
Kiều Thời Khiêm?
Ôn Hủ Hủ vừa dùng khăn khô lau tóc ướt, vừa mặc áo choàng tắm lập tức đi tới: “Anh ta nói gì? Tình hình bên đó ổn không?”
Vốn lực chú ý của Ôn Cận luôn ở trên điện thoại.
Nhưng, sau khi mùi sữa tắm thoang thoảng phả vào mũi thì hàng mi dày như cánh quạt đằng sau cặp kính của cậu khẽ cử động, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ trước mặt.
Vừa nhìn, ánh mắt lập tức chăm chú.
“Nói đi? Anh ta đã nói gì?”
Ôn Hủ Hủ vẫn chưa chú ý đến điều này, càng không phát hiện người em trai này đang nhìn chằm chằm mình một cách khác thường.
Cô bây giờ đang nóng lòng muốn biết tình hình bên kia như thế nào.
Lại không ngờ vào lúc này, cửa phòng lại đột nhiên vang lên tiếng ai đó đang dùng thẻ quẹt khóa cửa.
Ôn Hủ Hủ: “...”
Còn chưa kịp phản ứng thì chàng trai ngồi trên sofa trước mặt bỗng vọt dậy, sau đó trong lúc cô mất cảnh giác liền kéo cổ tay cô nhét vào trong phòng tắm!
“Mặc quần áo vào!”
“Hả?”
Còn chưa nói xong đã bị ném vào vài bộ quần áo, khiến cho Ôn Hủ Hủ sững sờ rất lâu.
Thằng nhóc thối này, còn quản cô nghiêm như thế từ khi nào vậy?
Cô cũng đã mặc áo choàng tắm rồi, còn không thể gặp người ư?
Bên ngoài, Kiều Thời Khiêm đã đi vào, nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình Ôn Cận ngồi bắt chéo chân chơi điện thoại trên sofa, cuối cùng anh ta không nhịn được bùng nổ.
“Ôn Cận, rốt cuộc cậu đang làm gì? Tại sao lại cúp điện thoại của tôi? Cậu có biết tôi tìm chị cậu có việc gấp không hả?”
“Anh tìm chị ấy lúc chị ấy đang tắm, tôi không cúp lẽ nào còn đi vào đưa điện thoại cho chị ấy?”
“Cậu...”
Kiều Thời Khiêm tức gần chết.
Lời này nghe có vẻ không có vấn đề nhưng cho dù nhìn thế nào, Kiều Thời Khiêm cũng cảm thấy thằng nhóc thối này giống như đang cố tình làm khó anh ta.
Kiều Thời Khiêm hít sâu một hơi, anh ta cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại trước. Phải biết rằng anh ta là một luật sư, từng có nhiều nhân vật có sức ảnh hưởng đều bại trong tay anh ta
Lẽ nào anh ta không xử lý được một thằng nhóc như vậy ư?
Kiều Thời Khiêm bước tới: “Ôn Cận, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng.”
Vẻ mặt Ôn Cận hờ hững: “Nói chuyện gì?”
“Đương nhiên là nói về quan hệ của chúng ta bây giờ, Tiểu Cận, tôi biết cậu rất tức giận chuyện tôi bắt nạt chị cậu nhưng cậu yên tâm, những chuyện đó đều đã là quá khứ, sau này tôi sẽ không giữ chị cậu nữa.”
“Thật?”
“Đương nhiên là thật, nếu không tôi cũng sẽ không đến đây cùng các cậu, cậu nói đúng không?”
Kiều Thời Khiêm ruốt cuộc cũng đặt thái độ của mình ở thấp nhất, anh ta đã suy nghĩ kỹ, nếu có thể dỗ được chàng trai này thì xem như có mất mặt ở trước mặt cậu cũng không là gì.
Ôn Cận nghe xong, cuối cùng cũng đặt điện thoại trong tay xuống mỉm cười nhìn anh ta.
“Quả thực, lần này luật sư Kiều thật sự có lòng, nhưng mà lẽ nào không phải luật sư Kiều cũng luôn đợi cơ hội để thể hiện đấy sao?
“Cậu nói gì cơ?”
“Tôi nói sai rồi sao? Trong tay Lâm Ân có rất nhiều luật sư, vậy mà ông ta lại chọn anh đầu tiên, e là cũng do anh tự tiến cử nhỉ? Vả lại ngay cả vé máy bay cũng đã mua sẵn từ trước, luật sư Kiều này, anh cũng thật là phí hết tâm sức đấy.”
Chương 374: Chị ấy ngớ ngẩn đến vui tính nhỉ?
Chàng trai ngồi trên sofa, bởi vì tóc mái trước trán dày cộng thêm cặp kính gọng đen bản to nên về cơ bản không nhìn ra được biểu cảm của cậu như thế nào.
Nhưng, có thể nghe rõ được sự mỉa mai trong giọng nói của cậu.
Cho dù là khi nói những lời này cậu đang mỉm cười nhưng là người đều có thể hiểu, những câu từ phát ra từ trong miệng cậu không hề có từ nào dơ bẩn.
Kiều Thời Khiêm lập tức thay đổi sắc mặt, từ xanh sang trắng giống như bị ai đó tát vào mặt, rất đặc sắc.
“Ôn Cận, cậu…”
“Đủ rồi, hai người đừng nói nữa!”
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bước ra, gương mặt to bằng lòng bàn tay tái mét.
Khóe miệng Ôn Cận thoáng qua một tia châm chọc, cuối cùng cậu không ồn ào nữa mà tiếp tục ngoan ngoãn chơi điện thoại của mình.
Kiều Thời Khiêm hết sức bối rối, anh ta không biết nên nói gì với cô gái ấy vào lúc này nên chỉ có thể cứng đờ mặt, miệng ấp úng: “Nancy, tôi…”
“Được rồi, anh thăm dò được gì rồi? Khách hàng bên kia có sẵn lòng giao dịch với chúng ta không?”
“Sẵn lòng sẵn lòng, 8 giờ tối nay ở thành phố sòng bạc.”
Kiều Thời Khiêm lập tức vui vẻ nói ra tin tức mình thăm dò được.
Thành phố sòng bạc?
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ thay đổi.
Cô chưa từng đi đến nơi đó và cô cũng biết đó là một nơi tốt xấu lẫn lộn, nơi này vốn là chiến trường, nếu đi đến nơi đó sẽ càng nguy hiểm hơn.
“Nancy, cô đang lo lắng à? Không sao đâu, bên này tôi sẽ sắp xếp.”
“Không cần đâu, tôi và em trai tôi đi sang đó là được, luật sư Kiều rất cảm ơn anh đã đến đây cùng chúng tôi, nếu không còn việc gì nữa thì anh về nước M đi.”
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nói ra câu này.
Lạnh nhạt, không hề có chút tình cảm, dường như giữa hai người họ chỉ là người xa lạ hết mức bình thường mà thôi.
Trước mắt Kiều Thời Khiêm tối đen.
Chuyện anh ta sợ nhìn thấy nhất rốt cuộc vẫn đến.
Thực ra, lần này anh ta có thể đi theo đến đây đều là do anh ta sắp đặt.
Từ việc Vân Đoan Nhất Phẩm phá sản đến việc anh ta đến công ty của Lâm n cố tình nhờ ông ta giúp đỡ đều là cái bẫy do anh ta lập ra, đương nhiên mục đích là muốn để mình quay lại bên cạnh người phụ nữ này.
Nhưng, cô không có suy nghĩ gì.
Cuối cùng, lại để cho thằng nhóc đó nhìn ra được.
Lúc Kiều Thời Khiêm ra khỏi khách sạn, cả người đều bị bao phủ bởi khí lạnh rất đáng sợ.
Người đến đón anh ta thấy vậy không nhịn được hỏi: “Tiên sinh, kế hoạch lần này rất bí mật, ngài đã lộ ra sơ hở ở đâu? Tại sao Nancy tiểu thư lại nhìn ra được?”
“Không có, là thằng nhóc ở bên cạnh cô ấy nhìn ra.”
Ngồi vào trong xe, vẻ mặt Kiều Thời Khiêm đầy u ám.
Ôn Cận?
Nghe thấy cái tên này, trợ lý cũng hơi ngạc nhiên, phải biết rằng đó chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học và bước vào xã hội không bao lâu.
“Vậy tiếp theo tiên sinh định làm thế nào? Thật sự sẽ rời khỏi nơi này sao?”
“Không, trước tiên tôi sẽ đặt lại khách sạn và sắp xếp người quan sát hai người họ, đêm nay họ sẽ đi đến thành phố sòng bạc, cậu cứ làm theo như lời tôi nói.”
Người đàn ông trong xe nhìn chằm chằm màn đêm đang dần tối xuống bên ngoài, hờ hững nói một câu.
Trợ lý hiểu ý ngay.
Sau đó, chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
….
Trong khách sạn, Ôn Hủ và Ôn Cận cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.
“Tiểu Cận, em tìm được luật sự rồi chứ?”
“Ừm, tìm được rồi.”
Sau khi thành công đuổi Kiều Thời Khiêm đi, tâm trạng của Ôn Cận đã tốt hơn nhiều, nên cậu đều sẽ trả lời mọi câu hỏi của Ôn Hủ Hủ.
Nghe thấy đã tìm được luật sư, Ôn Hủ Hủ yên tâm hơn nhiều.
Nhưng khi hai người ra ngoài, cô vẫn có chút căng thẳng, lại do dự liếc mắt nhìn vào trong phòng.
Ôn Cận dừng lại: “Chị đang nghĩ gì?”
“Hả?” Lúc này Ôn Hủ Hủ mới vội vàng thu hồi ánh mắt, “Không… không có gì cả, chỉ là đang nghĩ, chúng ta có nên… mang dao đi theo không?”
Cô cẩn thận nêu ra đề nghị của mình.
Ôn Cận: “…”
Khóe mắt giật mạnh, suýt nữa cậu không nhịn được.
Mang theo dao?
Cô có biết thành phố sòng bạc là nơi như thế nào không? Người ta có thể để cho chị mang theo dao vào ư? Mang theo dao thì có thể làm được cái gì?
Nhẫn nhịn một lúc, Ôn Cận mới kiên nhẫn nói: “Dao không có tác dụng, nếu chị thật sự lo lắng thì có thể tìm một người trong giới xã hội đen bảo vệ chúng ta.”
“Thật? Vậy… có thể tìm được không?”
“Được, nhưng rất đắt.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Một đêm, có thể một triệu.” Ôn Cận chậm rãi nói giá ra.
Kết quả, người phụ nữ này lập tức xách vali chạy về phòng.
“Vậy em còn đợi gì nữa? Tìm nhanh đi, đơn hàng này chúng ta có thể kiếm được mười triệu, bỏ ra một triệu để tìm vệ sĩ vẫn còn chín triệu, đáng giá!”
Cô lại rất hào phóng!
Ôn Cận: “…”
Bóp xương ngón tay, chỉ có thể đi theo về phòng, sau đó cậu mở giao dịch ngầm ở nơi này ra tìm kiếm một sát thủ xưng là số một giới giang hồ, cho đến bây giờ không ai có thể đánh bại hắn ta.
“Người này, được chứ?”
“Được được, cũng đã xếp hạng số một rồi cơ mà, lần này chúng ta chắc chắn an toàn.” Ôn Hủ Hủ rất vui, lập tức đồng ý giao dịch này.
“Tiểu Cận, một mình anh ta đi như vậy sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?” Ngược lại Ôn Hủ Hủ rất lo lắng, sau khi vào phòng cứ nói chuyện này mãi.
Ôn Cận nằm trên sofa, vẻ mặt vốn cũng xem như ôn hòa nhưng khi nghe thấy câu nói này của cô thì đôi con ngươi đen như ngọc lập tức lạnh xuống, giống như hố nước sâu lạnh lẽo.
“Nếu chị lo lắng thì bây giờ có thể đi theo, có lẽ còn kịp đấy.”
“...”
Không phải, sao hôm nay thằng nhóc này nói chuyện cứ châm biếm hoài vậy?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng không nhắc đến chuyện này nữa, cô gọi một ít đồ ăn đến định tranh thủ thời gian lấp đầy bụng.
“Tiểu Cận, mau đến ăn chút gì đi, ngồi máy bay lâu như vậy cũng đói lắm rồi.”
“Không ăn.”
Lúc này Ôn Cận đang cầm điện thoại ngồi trên sofa, cũng không biết đang làm gì mà vẻ mặt vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy đôi lông mày thanh tú nhíu chặt sau cặp kính.
Có phải cậu lại đang chơi game không?
Hết cách, Ôn Hủ Hủ chỉ có thể lấy một phần Sandwich và sữa bò bình thường cậu thích ăn nhất để ở trước mặt cậu, sau đó cô đi vào phòng tắm định tắm rửa thay quần áo rồi đi gặp khách hàng.
“Oong....oong....”
Đột nhiên, điện thoại cô để bên ngoài rung lên.
Ôn Cận ngồi trên sofa ngước mí mắt, trong phút chốc, khi điện thoại reo liên tục mười giây thì cuối cùng cậu đứng dậy, đi đến bên này.
“Alo?”
“Ôn Cận? Chị cậu đâu?” Trong điện thoại, quả nhiên là Kiều Thời Khiêm gọi đến.
Vẻ mặt Ôn Cận càng lạnh hơn, liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, mặt không cảm xúc: “Chuyện gì?”
Kiều Thời Khiêm gấp gáp: “Tôi tìm chị cậu, cậu đưa điện thoại cho cô ấy, tôi...”
Điện thoại còn chưa nói xong, bên trong đã vang lên âm báo bận “Tút tút tút....”.
Ôn Cận, lại trực tiếp cúp điện thoại của anh ta!
Khốn kiếp!
Kiều Thời Khiêm sắp bị tức điên.
Thằng nhóc khốn kiếp này, đầu óc có bệnh à? Bình thường nhắm vào anh ta thì cũng thôi đi, bây giờ anh ta tìm chị cậu có chuyện, cậu còn dám cúp điện thoại của anh ta?
Mà bên khách sạn, sau khi Ôn Hủ Hủ tắm xong đi ra khỏi phòng tắm cũng nhìn thấy điện thoại mình bị người khác chạm vào, vì vậy cô lập tức nhìn chàng trai ngồi trên sofa.
“Tiểu Cận, ai gọi điện thoại đấy?”
“Kiều Thời Khiêm.”
Ôn Cận cũng không giấu diếm.
Kiều Thời Khiêm?
Ôn Hủ Hủ vừa dùng khăn khô lau tóc ướt, vừa mặc áo choàng tắm lập tức đi tới: “Anh ta nói gì? Tình hình bên đó ổn không?”
Vốn lực chú ý của Ôn Cận luôn ở trên điện thoại.
Nhưng, sau khi mùi sữa tắm thoang thoảng phả vào mũi thì hàng mi dày như cánh quạt đằng sau cặp kính của cậu khẽ cử động, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ trước mặt.
Vừa nhìn, ánh mắt lập tức chăm chú.
“Nói đi? Anh ta đã nói gì?”
Ôn Hủ Hủ vẫn chưa chú ý đến điều này, càng không phát hiện người em trai này đang nhìn chằm chằm mình một cách khác thường.
Cô bây giờ đang nóng lòng muốn biết tình hình bên kia như thế nào.
Lại không ngờ vào lúc này, cửa phòng lại đột nhiên vang lên tiếng ai đó đang dùng thẻ quẹt khóa cửa.
Ôn Hủ Hủ: “...”
Còn chưa kịp phản ứng thì chàng trai ngồi trên sofa trước mặt bỗng vọt dậy, sau đó trong lúc cô mất cảnh giác liền kéo cổ tay cô nhét vào trong phòng tắm!
“Mặc quần áo vào!”
“Hả?”
Còn chưa nói xong đã bị ném vào vài bộ quần áo, khiến cho Ôn Hủ Hủ sững sờ rất lâu.
Thằng nhóc thối này, còn quản cô nghiêm như thế từ khi nào vậy?
Cô cũng đã mặc áo choàng tắm rồi, còn không thể gặp người ư?
Bên ngoài, Kiều Thời Khiêm đã đi vào, nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình Ôn Cận ngồi bắt chéo chân chơi điện thoại trên sofa, cuối cùng anh ta không nhịn được bùng nổ.
“Ôn Cận, rốt cuộc cậu đang làm gì? Tại sao lại cúp điện thoại của tôi? Cậu có biết tôi tìm chị cậu có việc gấp không hả?”
“Anh tìm chị ấy lúc chị ấy đang tắm, tôi không cúp lẽ nào còn đi vào đưa điện thoại cho chị ấy?”
“Cậu...”
Kiều Thời Khiêm tức gần chết.
Lời này nghe có vẻ không có vấn đề nhưng cho dù nhìn thế nào, Kiều Thời Khiêm cũng cảm thấy thằng nhóc thối này giống như đang cố tình làm khó anh ta.
Kiều Thời Khiêm hít sâu một hơi, anh ta cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại trước. Phải biết rằng anh ta là một luật sư, từng có nhiều nhân vật có sức ảnh hưởng đều bại trong tay anh ta
Lẽ nào anh ta không xử lý được một thằng nhóc như vậy ư?
Kiều Thời Khiêm bước tới: “Ôn Cận, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện đàng hoàng.”
Vẻ mặt Ôn Cận hờ hững: “Nói chuyện gì?”
“Đương nhiên là nói về quan hệ của chúng ta bây giờ, Tiểu Cận, tôi biết cậu rất tức giận chuyện tôi bắt nạt chị cậu nhưng cậu yên tâm, những chuyện đó đều đã là quá khứ, sau này tôi sẽ không giữ chị cậu nữa.”
“Thật?”
“Đương nhiên là thật, nếu không tôi cũng sẽ không đến đây cùng các cậu, cậu nói đúng không?”
Kiều Thời Khiêm ruốt cuộc cũng đặt thái độ của mình ở thấp nhất, anh ta đã suy nghĩ kỹ, nếu có thể dỗ được chàng trai này thì xem như có mất mặt ở trước mặt cậu cũng không là gì.
Ôn Cận nghe xong, cuối cùng cũng đặt điện thoại trong tay xuống mỉm cười nhìn anh ta.
“Quả thực, lần này luật sư Kiều thật sự có lòng, nhưng mà lẽ nào không phải luật sư Kiều cũng luôn đợi cơ hội để thể hiện đấy sao?
“Cậu nói gì cơ?”
“Tôi nói sai rồi sao? Trong tay Lâm Ân có rất nhiều luật sư, vậy mà ông ta lại chọn anh đầu tiên, e là cũng do anh tự tiến cử nhỉ? Vả lại ngay cả vé máy bay cũng đã mua sẵn từ trước, luật sư Kiều này, anh cũng thật là phí hết tâm sức đấy.”
Chương 374: Chị ấy ngớ ngẩn đến vui tính nhỉ?
Chàng trai ngồi trên sofa, bởi vì tóc mái trước trán dày cộng thêm cặp kính gọng đen bản to nên về cơ bản không nhìn ra được biểu cảm của cậu như thế nào.
Nhưng, có thể nghe rõ được sự mỉa mai trong giọng nói của cậu.
Cho dù là khi nói những lời này cậu đang mỉm cười nhưng là người đều có thể hiểu, những câu từ phát ra từ trong miệng cậu không hề có từ nào dơ bẩn.
Kiều Thời Khiêm lập tức thay đổi sắc mặt, từ xanh sang trắng giống như bị ai đó tát vào mặt, rất đặc sắc.
“Ôn Cận, cậu…”
“Đủ rồi, hai người đừng nói nữa!”
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bước ra, gương mặt to bằng lòng bàn tay tái mét.
Khóe miệng Ôn Cận thoáng qua một tia châm chọc, cuối cùng cậu không ồn ào nữa mà tiếp tục ngoan ngoãn chơi điện thoại của mình.
Kiều Thời Khiêm hết sức bối rối, anh ta không biết nên nói gì với cô gái ấy vào lúc này nên chỉ có thể cứng đờ mặt, miệng ấp úng: “Nancy, tôi…”
“Được rồi, anh thăm dò được gì rồi? Khách hàng bên kia có sẵn lòng giao dịch với chúng ta không?”
“Sẵn lòng sẵn lòng, 8 giờ tối nay ở thành phố sòng bạc.”
Kiều Thời Khiêm lập tức vui vẻ nói ra tin tức mình thăm dò được.
Thành phố sòng bạc?
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ thay đổi.
Cô chưa từng đi đến nơi đó và cô cũng biết đó là một nơi tốt xấu lẫn lộn, nơi này vốn là chiến trường, nếu đi đến nơi đó sẽ càng nguy hiểm hơn.
“Nancy, cô đang lo lắng à? Không sao đâu, bên này tôi sẽ sắp xếp.”
“Không cần đâu, tôi và em trai tôi đi sang đó là được, luật sư Kiều rất cảm ơn anh đã đến đây cùng chúng tôi, nếu không còn việc gì nữa thì anh về nước M đi.”
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nói ra câu này.
Lạnh nhạt, không hề có chút tình cảm, dường như giữa hai người họ chỉ là người xa lạ hết mức bình thường mà thôi.
Trước mắt Kiều Thời Khiêm tối đen.
Chuyện anh ta sợ nhìn thấy nhất rốt cuộc vẫn đến.
Thực ra, lần này anh ta có thể đi theo đến đây đều là do anh ta sắp đặt.
Từ việc Vân Đoan Nhất Phẩm phá sản đến việc anh ta đến công ty của Lâm n cố tình nhờ ông ta giúp đỡ đều là cái bẫy do anh ta lập ra, đương nhiên mục đích là muốn để mình quay lại bên cạnh người phụ nữ này.
Nhưng, cô không có suy nghĩ gì.
Cuối cùng, lại để cho thằng nhóc đó nhìn ra được.
Lúc Kiều Thời Khiêm ra khỏi khách sạn, cả người đều bị bao phủ bởi khí lạnh rất đáng sợ.
Người đến đón anh ta thấy vậy không nhịn được hỏi: “Tiên sinh, kế hoạch lần này rất bí mật, ngài đã lộ ra sơ hở ở đâu? Tại sao Nancy tiểu thư lại nhìn ra được?”
“Không có, là thằng nhóc ở bên cạnh cô ấy nhìn ra.”
Ngồi vào trong xe, vẻ mặt Kiều Thời Khiêm đầy u ám.
Ôn Cận?
Nghe thấy cái tên này, trợ lý cũng hơi ngạc nhiên, phải biết rằng đó chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học và bước vào xã hội không bao lâu.
“Vậy tiếp theo tiên sinh định làm thế nào? Thật sự sẽ rời khỏi nơi này sao?”
“Không, trước tiên tôi sẽ đặt lại khách sạn và sắp xếp người quan sát hai người họ, đêm nay họ sẽ đi đến thành phố sòng bạc, cậu cứ làm theo như lời tôi nói.”
Người đàn ông trong xe nhìn chằm chằm màn đêm đang dần tối xuống bên ngoài, hờ hững nói một câu.
Trợ lý hiểu ý ngay.
Sau đó, chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi nơi này.
….
Trong khách sạn, Ôn Hủ và Ôn Cận cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.
“Tiểu Cận, em tìm được luật sự rồi chứ?”
“Ừm, tìm được rồi.”
Sau khi thành công đuổi Kiều Thời Khiêm đi, tâm trạng của Ôn Cận đã tốt hơn nhiều, nên cậu đều sẽ trả lời mọi câu hỏi của Ôn Hủ Hủ.
Nghe thấy đã tìm được luật sư, Ôn Hủ Hủ yên tâm hơn nhiều.
Nhưng khi hai người ra ngoài, cô vẫn có chút căng thẳng, lại do dự liếc mắt nhìn vào trong phòng.
Ôn Cận dừng lại: “Chị đang nghĩ gì?”
“Hả?” Lúc này Ôn Hủ Hủ mới vội vàng thu hồi ánh mắt, “Không… không có gì cả, chỉ là đang nghĩ, chúng ta có nên… mang dao đi theo không?”
Cô cẩn thận nêu ra đề nghị của mình.
Ôn Cận: “…”
Khóe mắt giật mạnh, suýt nữa cậu không nhịn được.
Mang theo dao?
Cô có biết thành phố sòng bạc là nơi như thế nào không? Người ta có thể để cho chị mang theo dao vào ư? Mang theo dao thì có thể làm được cái gì?
Nhẫn nhịn một lúc, Ôn Cận mới kiên nhẫn nói: “Dao không có tác dụng, nếu chị thật sự lo lắng thì có thể tìm một người trong giới xã hội đen bảo vệ chúng ta.”
“Thật? Vậy… có thể tìm được không?”
“Được, nhưng rất đắt.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Một đêm, có thể một triệu.” Ôn Cận chậm rãi nói giá ra.
Kết quả, người phụ nữ này lập tức xách vali chạy về phòng.
“Vậy em còn đợi gì nữa? Tìm nhanh đi, đơn hàng này chúng ta có thể kiếm được mười triệu, bỏ ra một triệu để tìm vệ sĩ vẫn còn chín triệu, đáng giá!”
Cô lại rất hào phóng!
Ôn Cận: “…”
Bóp xương ngón tay, chỉ có thể đi theo về phòng, sau đó cậu mở giao dịch ngầm ở nơi này ra tìm kiếm một sát thủ xưng là số một giới giang hồ, cho đến bây giờ không ai có thể đánh bại hắn ta.
“Người này, được chứ?”
“Được được, cũng đã xếp hạng số một rồi cơ mà, lần này chúng ta chắc chắn an toàn.” Ôn Hủ Hủ rất vui, lập tức đồng ý giao dịch này.
Bình luận facebook