-
Chương 371-372
Chương 371: Ôn Cận lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Cút sang một bên!”
Quả nhiên ngày hôm sau Ôn Hủ Hủ vẫn không ném được viên kẹo da trâu kia.
“Nancy, cô đi làm chưa? Khách hàng kia gọi điện thoại đến, nói rằng hôm nay sẽ qua.”
“Hả? Nhanh vậy?”
“Đúng, bên họ rất hỗn loạn, có thể giao dịch sớm một chút là chuyện tốt với họ.” Lâm n giải thích ngắn gọn qua điện thoại, ý tứ rất rõ ràng, ông ta hy vọng Ôn Hủ Hủ nhanh xuất phát.
Hết cách, Ôn Hủ Hủ chỉ có thể đi đến công ty.
Quả nhiên, sau khi đên công ty, Lâm n đã mua xong vé máy bay cho cô.
Nhưng, không phải một vé mà là hai vé.
“Ông…”
“Được rồi, Nancy, tôi biết bây giờ cô không muốn làm phiền luật sư Kiều, nhưng việc khẩn cấp chúng ta đã không có thời gian để tìm luật sư khác, nên cô xem như da mặt dày một chút đi nhé.”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Ôn Hủ Hủ, Lâm n vội thuyết phục.
Mà lúc này, Kiều Thời Khiêm cũng đến công ty và ngồi ở văn phòng của Lâm n, nghe thấy ông ta nói như vậy anh ta cũng nhanh chóng đứng dậy.
“Lâm n tiên sinh nói đùa rồi, Nancy giúp tôi một việc lớn như vậy mà tôi có thể làm chút gì đó cho cô ấy, là điều tôi cầu còn không được, làm sao có thể da mặt dày hay không được.”
“…”
Mặc dù trong lòng rất rất khó chịu!
Nhưng cuối cùng, cô chỉ có thể chấp nhận sắp xếp này, cô cũng không thể làm khó tiền được.
Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm đi sân bay, bởi vì sắp xếp khẩn cấp tạm thời nên Ôn Hủ Hủ vẫn chưa thông báo cho gia đình, vì thế trên đường đi sân bay cô liện tục gọi điện thoại cho Ôn Cận.
“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
“Xin chào…”
Người này rốt cuộc đã đi đâu?
Trong lúc quẫn trí vì lo lắng, Ôn Hủ Hủ chỉ muốn lập tức quay đầu về nhà xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kiều Thời Khiêm ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy cô liên tục gọi điện thoại thì vẻ mặt trông cũng không tốt lắm, do dự một chút, cuối cùng anh ta mở miệng: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“… Không có, chỉ là điện thoại em trai tôi gọi không được.”
“Hả?”
Thấy cô bằng lòng trả lời mình, Kiều Thời Khiêm rất vui vẻ: “Có phải ở nơi tín hiệu kém không? Hay là cô gọi vào điện thoại bàn ở nhà thử xem? Nếu không có ai nghe máy, thì có lẽ cậu ấy ở bên ngoài tín hiệu kém.”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Lời này đã thật sự nhắc nhở cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức gọi về nhà.
Cũng thật sự là sau khi cô gọi đi điện thoại đã gọi được, nhưng luôn không có ai nghe máy.
Nói như vậy, em trai cô thực sự không có ở nhà.
Trái tim Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng thả lỏng một chút, cô quyết định đến sân bay sẽ gọi lại.
Trên khuôn mặt đang nhìn phong cảnh bay lướt qua cửa sổ của Kiều Thời Khiêm cũng lộ ra nụ cười, chỉ thoáng qua nhưng rất rõ ràng, thậm chí là đôi mắt sau cặp kính.
Dường như, cũng đã khôi phục lại vẻ mặt trước đây.
Nhưng, có chút đáng tiếc là sau khi hai người họ đến sân bay, anh ta nhìn thấy một người, rất nhanh, ánh sáng đó lại biến mất.
“Tiểu Cận? Sao em ở đây? Ai bảo em đến? Em không phải… không phải…”
Ôn Hủ Hủ cũng rất sốc!
Cô bước tới trước, nhìn chằm chằm vào đứa em trai đến đây sớm hơn cô một bước, con ngươi chừng như sắp rớt ra ngoài.
Đúng vậy, sao nó biết hôm nay họ phải đi nước C?
Bắt đầu từ đêm hôm qua nó luôn ở trong phòng mình, sáng hôm nay cũng không ra ngoài đưa Nhược Nhược đi nhà trẻ, sao lại đột ngột đến sân bay?
Hơn nữa, còn đến sớm hơn họ một bước!
Nhưng, Ôn Cận chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô: “Em gọi điện thoại đến công ty chị, đi mua vé máy bay cho em.”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Cuối cùng Kiều Thời Khiêm cũng không nhịn được, bước lên một bước: “Ôn Cận, chúng tôi đi bàn việc kinh doanh, cậu đừng nên đi theo, nơi đó rất nguy hiểm, vả lại ở đây còn có đứa trẻ phải chăm sóc.”
“Ờ, đúng đúng đúng, Tiểu Cận, em nên ở lại đây đi, nếu Nhược Nhược thấy hai chúng ta đều không ở đây chắc chắn nó…” Ôn Hủ Hủ cũng nhớ ra.
Nhưng, cô còn chưa nói hết lời thì đứa em trai này đã ngắt lời cô một lần nữa.
“Rốt cuộc là chị đi bàn việc kinh doanh? Hay là đi vui vẻ với anh ta?”
Cậu rất không khách sáo và có những lời lẽ xúc phạm.
Và, không biết có phải là ảo giác của Ôn Hủ Hủ hay không mà cô lại nghe thấy trong giọng nói của cậu còn có một tia sát khí cực kỳ ớn lạnh.
Có phải cô đã nhìn nhầm rồi không?
Sao bỗng nhiên lại cảm thấy giống như thay đổi thành một người khác vậy?
Trước đây nó có quá đáng như vậy không?
Mặc dù cô dung túng cho sự quan tâm của cậu với mình, nhưng dù sao cô cũng là chị cậu, nói lời như vậy có phải không biết lớn nhỏ rồi không?
Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên nhìn em trai: “Ôn Cận, em nói chuyện kiểu gì đấy? Đương nhiên là bọn chị đi bàn chuyện kinh doanh, không cho em đi là vì đứa trẻ không có ai chăm sóc.”
Không ngờ, vẻ mặt Ôn Cận lại không có cảm xúc: “Em đã sắp xếp xong cả rồi, chị không cần lo lắng.”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Lời cũng đã nói đến mức này rồi, Ôn Hủ Hủ cũng biết mình không thể thuyết phục được cậu.
Thôi vậy, có thể là cậu biết Kiều Thời Khiêm đi cùng mình nên mới cố chấp phản nghịch như vậy.
Phải biết rằng, bởi vì mấy hôm trước dẫn người này về nhà mà cậu đã nhiều lần tức giận với cô.
Ôn Hủ Hủ không nghĩ gì khác, trực tiếp mua vé máy bay cùng chuyến cho em trai.
Kể từ khi cầm được vé máy bay thì sắc mặt Ôn Cận mới khá hơn một chút.
Chương 372: Cách xa chị ấy một chút
Nhưng, sau khi ba người họ lên máy bay, nhìn thấy vé máy bay của Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm cùng hàng ghế, không được sự cho phép của Kiều Thời Khiêm cậu đã trực tiếp giành lấy vé trong tay anh ta.
“Anh sang bên kia ngồi.”
“Tại sao?” Kiều Thời Khiêm bị coi thường đã đủ, cuối cùng cũng bùng nổ.
Nhưng thiếu niên này lại kéo người phụ nữ ở phía sau nhét vào chỗ ngồi, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô.
“Bởi vì muốn anh cách xa chị ấy một chút.”
“Cậu…”
“Được rồi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, vậy Thời Khiêm anh ngồi chỗ của Tiểu Cận nhé, cũng không xa lắm đâu.”
Ôn Hủ Hủ mất cảnh giác bị kéo vào chỗ ngồi nhanh chóng ngăn hai người lại, bảo họ chú ý trường hợp.
Thật là, đầu cô cũng sắp to lên rồi.
May mà tính tình của Kiều Thời Khiêm vẫn tính là tốt, cuối cùng anh ta nhịn lại, cầm vé máy bay đã đổi đi đến chỗ ngồi vốn thuộc về Ôn Cận.
Nhìn thấy anh ta cuối cùng rời đi, Ôn Hủ Hủ liền muốn dạy dỗ em trai.
Nhưng cô còn chưa mở miệng thì tên nhóc này đã dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Ôn Hủ Hủ: “...”
Thật quá đáng.
Từ khi nào cậu lại trở nên thô lỗ với người chị như cô đến vậy?
Ôn Hủ Hủ chỉ đành thôi, cô dọn dẹp đồ đạc trước mặt, lấy laptop mang theo ra định tranh thủ thời gian này điều chỉnh hợp đồng dự án.
Đang làm việc thì Ôn Cận bên cạnh đột nhiên nghiêng đầu dựa vào vai cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức liếc mắt nhìn sang.
Lúc này mới phát hiện em trai thật sự đang ngủ, chỉ là dường như trên người cậu rất lạnh, một lúc sau cô lại cảm giác được phần trán bên trái cậu dựa trên vai cô đang chảy mồ hôi lạnh.
Chuyện gì vậy? Bệnh rồi sao?
Ôn Hủ Hủ là bác sĩ, cảm giác được sự lạnh lẽo khác thường lập tức phát hiện cơ thể của người này có hơi không ổn.
Nhưng, khi cô đưa tay qua định sờ vào trán cậu.
Đột nhiên, chàng trai luôn đang ngủ lại mở đôi mắt đang nhắm sau cặp kính ra!
“Chị muốn làm gì?”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo trong chớp mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm khiến Ôn Hủ Hủ không khỏi rùng mình.
“Không... không làm gì cả? Chị chỉ sờ trán em thôi, em bệnh rồi phải không?”
Trái tim Ôn Hủ Hủ giống như ngừng đập.
Cô thấp thỏm trả lời người này, khoảnh khắc đó cô nhận ra mình cảm thấy run rẩy và sợ hãi.
Gặp quỷ rồi, đây chắc chắn là ảo giác.
Làm sao cô sẽ sợ cậu chứ? Cậu là em trai cô cơ mà.
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.
Kết quả, khi cô nhìn lại lần nữa quả nhiên bình thường, chàng trai trước mặt lại dựa vào lưng ghế lộ ra vẻ mặt lười biếng.
“Không có.”
“Vậy tại sao vừa rồi cả người em lại lạnh ngắt, đầu toàn là mồ hôi thế, có phải em cảm rồi không?”
Ôn Hủ Hủ lại muốn đưa tay qua.
Nhưng lần này, thằng nhóc đó lại hất tay cô ra: “Em nói không có là không có, làm việc của chị đi, đừng quấy rầy em nghỉ ngơi.”
Cậu thật sự không khách sáo.
Hơn nữa, cho dù là cơ thể hay giọng nói đều lộ ra vẻ lạnh nhạt và chán ghét đối với cô.
Lạnh nhạt? Chán ghét?
Cậu lại còn chán ghét cô ư? Cậu có biết cô là ai không? Cô là chị gái của cậu đấy!
Ôn Hủ Hủ muốn lên tiếng dạy dỗ cậu ngay tại chỗ.
Nhưng cuối cùng, nhìn hành khách xung quanh đều đã ngủ, suy nghĩ hai ngày nay hai người xích mích nên cuối cùng cô vẫn kìm cơn giận này xuống.
Thôi vậy, đợi xuống máy bay rồi từ từ xử lý cậu vậy.
Ôn Hủ Hủ không quan tâm đến cậu nữa, tiếp tục bận việc của mình.
Sân bay nước C, mấy tiếng sau.
“Nancy, nơi này khá hỗn loạn, vừa rồi lúc xuống máy bay tôi đã đặt khách sạn, chi bằng chúng ta đi khách sạn trước sau đó tìm một người dân địa phương đáng tin cậy, rồi hẵng đi tìm nhà kinh doanh dầu mỏ kia có được không?
Lúc sắp xuống máy bay, Kiều Thời Khiêm đi tới nói với Ôn Hủ Hủ rằng anh ta đã đặt khách sạn ở nơi này.
Đây là lần đầu tiên Ôn Hủ Hủ đến nơi như thế này, nói thẳng ra là cũng có hơi lo lắng.
Cô lập tức đồng ý: “Được, vậy cứ làm như anh nói đi.”
Lúc này Ôn Cận cũng không có động tĩnh gì, sau khi ngủ cả đoạn đường tinh thần của cậu đã khá hơn một chút, nhưng vẫn không sao nói chuyện, chỉ khi ba người xuống máy bay, lúc Kiều Thời Khiêm định cầm đồ giúp cho Ôn Hủ Hủ thì cậu mới đưa tay ra lấy laptop và những thứ khác của cô trước.
Kiều Thời Khiêm: “...”
Ôn Hủ Hủ: “Đi thôi, trời đã không còn sớm nữa, chúng ta đến khách sạn trước rồi liên hệ với khách hàng xem tình hình bên họ thế nào.”
Sau đó cô xuống máy bay trước.
Thấy vậy, cuối cùng Kiều Thời Khiêm cũng chỉ đành thôi và cùng đi xuống.
Thôi vậy, không so đo với cậu ta, dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc mà thôi.
Ra khỏi sân bay, ba người đi taxi đến khách sạn Kiều Thời Khiêm đã đặt, để thể hiện Kiều Thời Khiêm lập tức chủ động đề nghị liên hệ với khách hàng, thuận tiện xem tình hình bên đó thế nào.
Lúc này Ôn Cận lại không gây trở ngại cho anh ta.
Nhìn anh ta rời khỏi khách sạn, cậu xoay người xách hành lý của hai chị em lên lầu, đến phòng đã đặt thì thoải mái nằm xuống.
Quả nhiên ngày hôm sau Ôn Hủ Hủ vẫn không ném được viên kẹo da trâu kia.
“Nancy, cô đi làm chưa? Khách hàng kia gọi điện thoại đến, nói rằng hôm nay sẽ qua.”
“Hả? Nhanh vậy?”
“Đúng, bên họ rất hỗn loạn, có thể giao dịch sớm một chút là chuyện tốt với họ.” Lâm n giải thích ngắn gọn qua điện thoại, ý tứ rất rõ ràng, ông ta hy vọng Ôn Hủ Hủ nhanh xuất phát.
Hết cách, Ôn Hủ Hủ chỉ có thể đi đến công ty.
Quả nhiên, sau khi đên công ty, Lâm n đã mua xong vé máy bay cho cô.
Nhưng, không phải một vé mà là hai vé.
“Ông…”
“Được rồi, Nancy, tôi biết bây giờ cô không muốn làm phiền luật sư Kiều, nhưng việc khẩn cấp chúng ta đã không có thời gian để tìm luật sư khác, nên cô xem như da mặt dày một chút đi nhé.”
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Ôn Hủ Hủ, Lâm n vội thuyết phục.
Mà lúc này, Kiều Thời Khiêm cũng đến công ty và ngồi ở văn phòng của Lâm n, nghe thấy ông ta nói như vậy anh ta cũng nhanh chóng đứng dậy.
“Lâm n tiên sinh nói đùa rồi, Nancy giúp tôi một việc lớn như vậy mà tôi có thể làm chút gì đó cho cô ấy, là điều tôi cầu còn không được, làm sao có thể da mặt dày hay không được.”
“…”
Mặc dù trong lòng rất rất khó chịu!
Nhưng cuối cùng, cô chỉ có thể chấp nhận sắp xếp này, cô cũng không thể làm khó tiền được.
Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm đi sân bay, bởi vì sắp xếp khẩn cấp tạm thời nên Ôn Hủ Hủ vẫn chưa thông báo cho gia đình, vì thế trên đường đi sân bay cô liện tục gọi điện thoại cho Ôn Cận.
“Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
“Xin chào…”
Người này rốt cuộc đã đi đâu?
Trong lúc quẫn trí vì lo lắng, Ôn Hủ Hủ chỉ muốn lập tức quay đầu về nhà xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kiều Thời Khiêm ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy cô liên tục gọi điện thoại thì vẻ mặt trông cũng không tốt lắm, do dự một chút, cuối cùng anh ta mở miệng: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“… Không có, chỉ là điện thoại em trai tôi gọi không được.”
“Hả?”
Thấy cô bằng lòng trả lời mình, Kiều Thời Khiêm rất vui vẻ: “Có phải ở nơi tín hiệu kém không? Hay là cô gọi vào điện thoại bàn ở nhà thử xem? Nếu không có ai nghe máy, thì có lẽ cậu ấy ở bên ngoài tín hiệu kém.”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Lời này đã thật sự nhắc nhở cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức gọi về nhà.
Cũng thật sự là sau khi cô gọi đi điện thoại đã gọi được, nhưng luôn không có ai nghe máy.
Nói như vậy, em trai cô thực sự không có ở nhà.
Trái tim Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng thả lỏng một chút, cô quyết định đến sân bay sẽ gọi lại.
Trên khuôn mặt đang nhìn phong cảnh bay lướt qua cửa sổ của Kiều Thời Khiêm cũng lộ ra nụ cười, chỉ thoáng qua nhưng rất rõ ràng, thậm chí là đôi mắt sau cặp kính.
Dường như, cũng đã khôi phục lại vẻ mặt trước đây.
Nhưng, có chút đáng tiếc là sau khi hai người họ đến sân bay, anh ta nhìn thấy một người, rất nhanh, ánh sáng đó lại biến mất.
“Tiểu Cận? Sao em ở đây? Ai bảo em đến? Em không phải… không phải…”
Ôn Hủ Hủ cũng rất sốc!
Cô bước tới trước, nhìn chằm chằm vào đứa em trai đến đây sớm hơn cô một bước, con ngươi chừng như sắp rớt ra ngoài.
Đúng vậy, sao nó biết hôm nay họ phải đi nước C?
Bắt đầu từ đêm hôm qua nó luôn ở trong phòng mình, sáng hôm nay cũng không ra ngoài đưa Nhược Nhược đi nhà trẻ, sao lại đột ngột đến sân bay?
Hơn nữa, còn đến sớm hơn họ một bước!
Nhưng, Ôn Cận chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô: “Em gọi điện thoại đến công ty chị, đi mua vé máy bay cho em.”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Cuối cùng Kiều Thời Khiêm cũng không nhịn được, bước lên một bước: “Ôn Cận, chúng tôi đi bàn việc kinh doanh, cậu đừng nên đi theo, nơi đó rất nguy hiểm, vả lại ở đây còn có đứa trẻ phải chăm sóc.”
“Ờ, đúng đúng đúng, Tiểu Cận, em nên ở lại đây đi, nếu Nhược Nhược thấy hai chúng ta đều không ở đây chắc chắn nó…” Ôn Hủ Hủ cũng nhớ ra.
Nhưng, cô còn chưa nói hết lời thì đứa em trai này đã ngắt lời cô một lần nữa.
“Rốt cuộc là chị đi bàn việc kinh doanh? Hay là đi vui vẻ với anh ta?”
Cậu rất không khách sáo và có những lời lẽ xúc phạm.
Và, không biết có phải là ảo giác của Ôn Hủ Hủ hay không mà cô lại nghe thấy trong giọng nói của cậu còn có một tia sát khí cực kỳ ớn lạnh.
Có phải cô đã nhìn nhầm rồi không?
Sao bỗng nhiên lại cảm thấy giống như thay đổi thành một người khác vậy?
Trước đây nó có quá đáng như vậy không?
Mặc dù cô dung túng cho sự quan tâm của cậu với mình, nhưng dù sao cô cũng là chị cậu, nói lời như vậy có phải không biết lớn nhỏ rồi không?
Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên nhìn em trai: “Ôn Cận, em nói chuyện kiểu gì đấy? Đương nhiên là bọn chị đi bàn chuyện kinh doanh, không cho em đi là vì đứa trẻ không có ai chăm sóc.”
Không ngờ, vẻ mặt Ôn Cận lại không có cảm xúc: “Em đã sắp xếp xong cả rồi, chị không cần lo lắng.”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Lời cũng đã nói đến mức này rồi, Ôn Hủ Hủ cũng biết mình không thể thuyết phục được cậu.
Thôi vậy, có thể là cậu biết Kiều Thời Khiêm đi cùng mình nên mới cố chấp phản nghịch như vậy.
Phải biết rằng, bởi vì mấy hôm trước dẫn người này về nhà mà cậu đã nhiều lần tức giận với cô.
Ôn Hủ Hủ không nghĩ gì khác, trực tiếp mua vé máy bay cùng chuyến cho em trai.
Kể từ khi cầm được vé máy bay thì sắc mặt Ôn Cận mới khá hơn một chút.
Chương 372: Cách xa chị ấy một chút
Nhưng, sau khi ba người họ lên máy bay, nhìn thấy vé máy bay của Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm cùng hàng ghế, không được sự cho phép của Kiều Thời Khiêm cậu đã trực tiếp giành lấy vé trong tay anh ta.
“Anh sang bên kia ngồi.”
“Tại sao?” Kiều Thời Khiêm bị coi thường đã đủ, cuối cùng cũng bùng nổ.
Nhưng thiếu niên này lại kéo người phụ nữ ở phía sau nhét vào chỗ ngồi, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô.
“Bởi vì muốn anh cách xa chị ấy một chút.”
“Cậu…”
“Được rồi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, vậy Thời Khiêm anh ngồi chỗ của Tiểu Cận nhé, cũng không xa lắm đâu.”
Ôn Hủ Hủ mất cảnh giác bị kéo vào chỗ ngồi nhanh chóng ngăn hai người lại, bảo họ chú ý trường hợp.
Thật là, đầu cô cũng sắp to lên rồi.
May mà tính tình của Kiều Thời Khiêm vẫn tính là tốt, cuối cùng anh ta nhịn lại, cầm vé máy bay đã đổi đi đến chỗ ngồi vốn thuộc về Ôn Cận.
Nhìn thấy anh ta cuối cùng rời đi, Ôn Hủ Hủ liền muốn dạy dỗ em trai.
Nhưng cô còn chưa mở miệng thì tên nhóc này đã dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Ôn Hủ Hủ: “...”
Thật quá đáng.
Từ khi nào cậu lại trở nên thô lỗ với người chị như cô đến vậy?
Ôn Hủ Hủ chỉ đành thôi, cô dọn dẹp đồ đạc trước mặt, lấy laptop mang theo ra định tranh thủ thời gian này điều chỉnh hợp đồng dự án.
Đang làm việc thì Ôn Cận bên cạnh đột nhiên nghiêng đầu dựa vào vai cô.
Ôn Hủ Hủ lập tức liếc mắt nhìn sang.
Lúc này mới phát hiện em trai thật sự đang ngủ, chỉ là dường như trên người cậu rất lạnh, một lúc sau cô lại cảm giác được phần trán bên trái cậu dựa trên vai cô đang chảy mồ hôi lạnh.
Chuyện gì vậy? Bệnh rồi sao?
Ôn Hủ Hủ là bác sĩ, cảm giác được sự lạnh lẽo khác thường lập tức phát hiện cơ thể của người này có hơi không ổn.
Nhưng, khi cô đưa tay qua định sờ vào trán cậu.
Đột nhiên, chàng trai luôn đang ngủ lại mở đôi mắt đang nhắm sau cặp kính ra!
“Chị muốn làm gì?”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo trong chớp mắt, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm khiến Ôn Hủ Hủ không khỏi rùng mình.
“Không... không làm gì cả? Chị chỉ sờ trán em thôi, em bệnh rồi phải không?”
Trái tim Ôn Hủ Hủ giống như ngừng đập.
Cô thấp thỏm trả lời người này, khoảnh khắc đó cô nhận ra mình cảm thấy run rẩy và sợ hãi.
Gặp quỷ rồi, đây chắc chắn là ảo giác.
Làm sao cô sẽ sợ cậu chứ? Cậu là em trai cô cơ mà.
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.
Kết quả, khi cô nhìn lại lần nữa quả nhiên bình thường, chàng trai trước mặt lại dựa vào lưng ghế lộ ra vẻ mặt lười biếng.
“Không có.”
“Vậy tại sao vừa rồi cả người em lại lạnh ngắt, đầu toàn là mồ hôi thế, có phải em cảm rồi không?”
Ôn Hủ Hủ lại muốn đưa tay qua.
Nhưng lần này, thằng nhóc đó lại hất tay cô ra: “Em nói không có là không có, làm việc của chị đi, đừng quấy rầy em nghỉ ngơi.”
Cậu thật sự không khách sáo.
Hơn nữa, cho dù là cơ thể hay giọng nói đều lộ ra vẻ lạnh nhạt và chán ghét đối với cô.
Lạnh nhạt? Chán ghét?
Cậu lại còn chán ghét cô ư? Cậu có biết cô là ai không? Cô là chị gái của cậu đấy!
Ôn Hủ Hủ muốn lên tiếng dạy dỗ cậu ngay tại chỗ.
Nhưng cuối cùng, nhìn hành khách xung quanh đều đã ngủ, suy nghĩ hai ngày nay hai người xích mích nên cuối cùng cô vẫn kìm cơn giận này xuống.
Thôi vậy, đợi xuống máy bay rồi từ từ xử lý cậu vậy.
Ôn Hủ Hủ không quan tâm đến cậu nữa, tiếp tục bận việc của mình.
Sân bay nước C, mấy tiếng sau.
“Nancy, nơi này khá hỗn loạn, vừa rồi lúc xuống máy bay tôi đã đặt khách sạn, chi bằng chúng ta đi khách sạn trước sau đó tìm một người dân địa phương đáng tin cậy, rồi hẵng đi tìm nhà kinh doanh dầu mỏ kia có được không?
Lúc sắp xuống máy bay, Kiều Thời Khiêm đi tới nói với Ôn Hủ Hủ rằng anh ta đã đặt khách sạn ở nơi này.
Đây là lần đầu tiên Ôn Hủ Hủ đến nơi như thế này, nói thẳng ra là cũng có hơi lo lắng.
Cô lập tức đồng ý: “Được, vậy cứ làm như anh nói đi.”
Lúc này Ôn Cận cũng không có động tĩnh gì, sau khi ngủ cả đoạn đường tinh thần của cậu đã khá hơn một chút, nhưng vẫn không sao nói chuyện, chỉ khi ba người xuống máy bay, lúc Kiều Thời Khiêm định cầm đồ giúp cho Ôn Hủ Hủ thì cậu mới đưa tay ra lấy laptop và những thứ khác của cô trước.
Kiều Thời Khiêm: “...”
Ôn Hủ Hủ: “Đi thôi, trời đã không còn sớm nữa, chúng ta đến khách sạn trước rồi liên hệ với khách hàng xem tình hình bên họ thế nào.”
Sau đó cô xuống máy bay trước.
Thấy vậy, cuối cùng Kiều Thời Khiêm cũng chỉ đành thôi và cùng đi xuống.
Thôi vậy, không so đo với cậu ta, dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc mà thôi.
Ra khỏi sân bay, ba người đi taxi đến khách sạn Kiều Thời Khiêm đã đặt, để thể hiện Kiều Thời Khiêm lập tức chủ động đề nghị liên hệ với khách hàng, thuận tiện xem tình hình bên đó thế nào.
Lúc này Ôn Cận lại không gây trở ngại cho anh ta.
Nhìn anh ta rời khỏi khách sạn, cậu xoay người xách hành lý của hai chị em lên lầu, đến phòng đã đặt thì thoải mái nằm xuống.
Bình luận facebook