Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101-111
Đã là hai ngày kể từ hôm Hy Nguyệt xuất viện. Hôm nay cũng là ngày Lục Lãnh Phong phẫu thuật nhưng lại chẳng ai cho cô biết về điều này
Sau khi xuất viện, cô đã ngay lập tức quay lại với công việc. Ngồi trên chiếc ghế xoay ở phòng chủ tịch, trong lòng Hy Nguyệt chẳng hiểu sao lại bất an đến lạ
"Anh không định cho cô ta biết bí mật lớn này sao?"
Hy Nguyệt đột nhiên lại nhớ đến lời của Chu Kiệt. Ý nghĩa của câu nói này là gì?
Quay về phía bệnh viện, Lục Lãnh Phong được đưa đến phòng phẫu thuật. Các dụng cụ cần thiết cho ca phẫu thuật đều đã được chuẩn bị sẵn sàng
-Anh nhất định không được có chuyện gì đó
Giai Lạc lo lắng cho anh đến phát khóc. Cố Mộc ở bên cạnh ôm lấy cô, sợ cô xúc động quá mức sẽ ảnh hưởng đến bé con trong bụng
-Từ khi nào em gái của anh lại mít ướt vậy? Đừng lo lắng, anh sẽ không sao đâu
-Trong người của con thấy thế nào?
Ông Lãnh Hàn lo lắng cũng chẳng kém Giai Lạc là bao. Dù sắp phải đối mặt với trận chiến sinh từ những nét mặt anh vẫn trầm ổn đến lạ
-Con không sao
Trước khi kim tiêm hướng về mình, Lục Lãnh Phong đang nghĩ đến hình bóng của cô. Có lẽ sau này sẽ không còn được gặp lại người con gái ấy.
Hy Nguyệt
Tiếng nói nho nhỏ phát ra, hai mắt Lục Lãnh Phong dần khép lại, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê
Cánh cửa phòng phẫu thuật dần dần được đóng lại, mọi người đều hướng hai mắt về nó. Nhưng chỉ riêng Tiểu Giang từ nãy đến giờ vẫn đứng một góc trầm tư suy nghĩ
-Tôi phải nói sự thật cho thiếu phu nhận biết
Ông Lãnh Hàn đồng tình với câu nói vừa rồi của trợ lý Giang nhưng ông vẫn im lặng, ngồi xuống hàng ghế chờ
-Lãnh Phong đã nói không được cho Hy Nguyệt biểta, cậu quên rồi sao Tiểu Giang?
-Nhưng với tình hình hiện tại tôi phải làm trái
-Tiểu Giang nói đúng đó anh, chị ấy phải biết chuyện này
-Con bé là người cần được biết hơn ai hết
Ông Lãnh Hàn và Giai Lạc tiếp lời
Dường như mọi người đều đồng ý, Tiểu Giang cúi đầu chào ba người rồi vội vã lái xe đến Ari
Tiểu Giang cố gắng tăng tốc xe hết mức có thể nhưng từ bệnh viện đi đến đó cũng mất khoảng hai mươi phút hơn. Vừa bước vào đại sảnh của Ari, cậu đã gặp ngay Khánh Hà. Cô nhìn trợ lý Giang có chút quen quen sau đó liền nhận ra
-Xin phép cho tôi gặp chủ tịch của cô có được không? Tôi có chuyện rất quan trọng cần nói
Tiểu Giang vội lên tiếng, nhìn điệu bộ gấp gáp của anh Khánh Hà hơi do dự. Cô suy nghĩ một lát nhanh rồi cũng gật đầu
*Cốc cốc*
-Nguyệt, là em
-Vào đi
Khánh Hà mở cánh cửa bước vào, đi theo sau cô là Tiểu Giang. Hy Nguyệt vừa nhìn thấy trợ lý Giang liền chau mày
-Anh ta bảo cậu đến đây làm gì?
- Thiếu phu nhân, cô hiểu lầm Lục tổng rồi
-Hiểu lầm? Tôi và anh ta thì có gì để mà hiểu lầm
Hy Nguyệt chắc nịch nói. Tiểu Giang do dự, cậu không biết phải bắt đầu từ đâu
-Cô biết tập đoàn W&B chứ?
-Tập đoàn thời trang tầm cỡ, điều hành là một chủ tịch bí ẩn. Nhưng chẳng phải nó đã phá sản cách đây không lâu sao? Chuyện này thì có liên quan gì?
Chẳng phải nói là hiểu lầm sao? Đột nhiên lại nhắc W&B
-W&B là một công ty vì danh lợi mà có thể làm bất cứ chuyện gì. Nó là một trong những mối lo của Lục tổng. Ngài ấy làm mọi chuyện tất cả là vì cô đó...thiếu phu nhân. Lục tổng thật sự rất yêu cô
Những lời trợ lý Giang nói, từng lời từng lời cô đều không hiểu được. Hy Nguyệt mất kiên nhẫn nói
Đừng làm mất thời gian của tôi nữa. Cậu về đi
S
-Cô gặp Cố tổng, đến C.M làm việc...đó không phải là tình cờ cũng chẳng phải may mắn mà đều là do một tay Lục tổng sắp xếp. Đợi sau khi cô thành thạo công việc ở C.M, sẽ sắp xếp cô làm thư ký riêng cho ngài ấy. Lục tổng biết thiếu phu nhân sẽ không chịu đến LCK nên đã lấy bừa một lý do là trừ tiền nợ để cô đồng ý. Có điều này có lẽ thiếu phu nhân không biết nhưng cô chính là thư ký đầu tiên và duy nhất của Lục tổng
Lời trợ lý Giang nói Hy Nguyệt nghe không sót một chữ. Cô từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay, chống hai tay lên bàn làm việc để không bị ngã. Im lặng như đang chờ Tiểu Giang tiếp
-Từ trước đến giờ người duy nhất Lục tổng yêu chỉ có cô. Vì tình thế lúc đó mà ngài ấy đành phải đóng kịch để khiến cô hiểu lầm. Nhưng tôi tin trong khoảng thời gian đó Lục tổng vẫn có những lần bảo vệ, quan tâm đến thiếu phu nhân. Nếu không thì làm sao vườn hoa lại trồng nhiều cẩm tú cầu như vậy. Nếu như không yêu cô thì Lục tổng cần gì phải bỏ ra một số tiền lớn trả cho ông bà Diệp, cần gì phải cứu cô khỏi tên Vương Huy
-Không...không thể nào
Cô xoay sang nhìn Khánh Hà, cô ấy cũng như Hy Nguyệt đều bất ngờ như nhau. Chuyện này quá vô lý làm sao có thể như vậy được
-Tôi biết rất khó tin nhưng đó đều là sự thật
Hy Nguyệt nhìn sang hướng khác nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra để lấy bình tĩnh, giọng cô có chút run run
-Chuyện này chỉ cậu biết?
-Tất cả mọi người đều biết
Tiểu Giang cứ đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những lời vô thưởng vô phạt của mọi người cứ vang lên trong đầu Hy Nguyệt
"Nếu một ngày, Phong bất đắc dĩ làm con buồn, hứa với ta đừng hận nó"
"Thiếu phu nhân, cô đừng quá để tâm đến những lời nói của Lục tổng. Cô nên thông cảm cho ngài ấy một chút"
Tất cả đều là những lời nhắc khéo Hy Nguyệt, hóa ra ba năm nay cô cứ như con ngốc chẳng hay biết cái gì
Nước mắt của cô bỗng nhiên rơi xuống. Suy tính biết bao nhiêu cuối cùng lại nhận về sự thật đáng ghét này. Hy Nguyệt cần một lời giải thích từ anh
-Lãnh Phong đang ở đâu?
-Thiếu phu nhân, cô mau đến bệnh viện đi. Lục tổng...ngài ấy đang phẫu thuật...
-Phẫu thuật? Lập tức chuẩn bị xe
Hy Nguyệt mở to mắt nhìn trợ lý Giang, cô gạt đi nước mắt. Sau đó, liền nhanh chóng đến bệnh viện
Nhưng hiện tại đang là giờ cao điểm, trên đường lại đang kẹt xe
-Cậu mau tăng tốc đi
-Thiếu phu nhân à không được, còn có xe ở phía trước
Nếu cứ ngồi đợi như vậy thì biết tới chừng nào. Hy Nguyệt liền nghĩ ra một cách. Không chần chừ nữa, cô mở cửa xe bước xuống với sự kinh ngạc của Tiểu Giang và Khánh Hà
Sau đó, cô gỡ đôi giày cao gót, cầm chúng trên tay rồi chân trần mà chạy đến bệnh viện. Có lẽ ngay khoảnh khắc đó, cô đã sợ mình không thể gặp lại anh
-Lãnh Phong, anh không được xảy ra chuyện gì. Anh còn phải giải thích rõ ràng với tôi
Hy Nguyệt chạy đến bệnh viện, loanh quanh tìm kiếm một lúc cô liền thấy bóng dáng của ông Lãnh Hàn, Cố Mộc và Giai Lạc, vội chạy đến phía của họ
Giai Lạc là người thấy Hy Nguyệt đầu tiên, cô bất ngờ rồi dần nở nụ cười
-Chị đến rồi
-Tại sao mọi người không nói sự thật cho con biết?
Cô bất lực nhìn về cánh cửa phòng phẫu thuật. Đôi chân cô vô lực từ từ khuyu xuống, chẳng hiểu vì sao nước mắt lại rơi. Cố Mộc thấy vậy, liền đỡ Hy Nguyệt ngồi lên chiếc ghế chờ
Đến tận mười lăm phút sau, Tiểu Giang và Khánh Hà mới lái xe đến được bệnh viện. Mọi người im lặng, chờ đợi kết quả. Hy Nguyệt chắp tay, nhắm hai mắt thầm cầu nguyện
-Làm ơn cho anh ấy không có chuyện gì
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến tận sáu giờ chiều hôm ấy. Cánh cửa dần được mở, một vị bác sĩ tháo khẩu trang bước ra.
-Phẫu thuật thế nào rồi bác sĩ?
Mọi người nhìn vị bác sĩ với ánh mắt đầy hy vọng
-Ca phẫu thuật diễn ra thành công hơn mong đợi...nhưng dường như có một điều gì đó khiến bệnh nhân không muốn tỉnh lại và rơi vào tình trạng hôn mê
Khánh Hà vội đỡ lấy Hy Nguyệt. Câu nói đó khác gì vừa đấm vừa xoa
-Vậy đến khi nào...cậu ấy mới tỉnh lại?
Cố Mộc giọng có đôi phần run rẩy hỏi lại vị bác sĩ
-Chuyện đó vẫn phải tùy thuộc vào ý chí của bệnh nhân
Sau khi vị bác sĩ rời đi, các ý tá cũng đẩy anh trở về phòng bệnh. Hy Nguyệt biết ông Lãnh Hàn tuổi đã cao còn Giai Lạc thì lại đang mang thai nên cô đã bảo Cố Mộc đưa hai người họ về nhà. Hiện tại chỉ còn cô, Tiểu Giang và Khánh Hà ở lại bệnh viện
Khánh Hà và trợ lý Giang đứng bên ngoài phòng bệnh, để lại không gian riêng cho anh và cô. Nhìn Lục Lãnh Phong nằm bất động trên giường bệnh, dây dợ khắp người kèm theo đó là chiếc mặt nạ dưỡng khí và tiếng tít tít phát ra từ máy đo nhịp tim. Cảnh tượng làm Hy Nguyệt không khỏi xót xa
Hy Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lục Lãnh Phong
-Em không rời khỏi thành phố G nữa, em sẽ ở bên cạnh anh. Anh phải mau tỉnh lại đó
Ở bên ngoài, Khánh Hà đang định rời đi để mua thức ăn cho cô. Thấy cô xoay lưng đi, Tiểu Giang ngập ngừng hỏi
-T-tôi đi cùng...cô được không?
-Hả? à ừm cũng được
Vừa đi cả hai người đều nói chuyện, có vẻ khá hợp ý nhau
-Lẽ ra tôi nên nói ra bí mật này sớm hơn
Thấy trợ lý Giang đang có vẻ tự trách, Khánh Hà liền lựa lời an ủi
Đó không phải là lỗi của anh, tôi hiểu Lục tổng và anh đang là vì sự an toàn cho chị ấy nên mới không nói ra
Cô dừng lại một lát, nhìn xem Tiểu Giang như thế nào rồi tiếp lời
-Chủ tịch của anh trên thương trường có không ít kẻ thù. Nếu lỡ bọn họ biết được điểm yếu duy nhất của ngài ấy chính là chị Nguyệt thì sẽ rất nguy hiểm cho chị ấy trong thời điểm đó. Để bảo vệ chu toàn và không ai nghi ngờ thì ngài ấy bắt buộc phải làm điều ngược lại. Tôi tin chị Hy Nguyệt sẽ hiểu điều này. Chẳng phải bây giờ chị ấy cũng đã biết rồi sao? Đừng tự trách mình nữa!
Khánh Hà hết lời an ủi những sắc mặt Tiểu Giang lại chẳng khá hơn là bao. Cô đành phải bỏ lái sang chuyện khác
-Lục tổng yêu chị ấy từ lúc nào vậy anh biết không?
-Tôi không rõ...có lẽ là rất lâu về trước
Ba ngày sau
Mọi chuyện vẫn cứ như vậy, tình hình của Lục Lãnh Phong cũng chẳng có tiến triển gì. Hy Nguyệt ngồi trong phòng làm việc, đầu óc chẳng thể tập trung nổi. Trong đầu cô xuất hiện vô vàng câu hỏi, bỗng nhiên Hy Nguyệt cầm lấy túi xách định rời khỏi phòng làm việc
-Chị định đi đâu vậy? Một giờ trưa nay còn có cuộc họp quan trọng mà
Khánh Hà có chút bất ngờ, hiện tại đã là mười hai giờ trưa thế mà Hy Nguyệt lại còn muốn đi đầu cơ chứ?
-Chị đi một lát rồi sẽ về ngay
Sau đó, Hy Nguyệt liền đi ra xe một mình rồi lại nó đến bệnh viện
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, Hy Nguyệt nắm lấy bàn tay anh áp lên một bên má của mình
-Sao anh còn chưa tỉnh lại nữa? Anh định trốn em đến khi nào đây?
Đáp lại lời Hy Nguyệt là một sự im lặng đến đáng sợ. Cô tin rằng những lời của mình anh đều có thể nghe được thế nên Hy Nguyệt cứ tiếp tục
-Xin anh hãy tỉnh lại, làm ơn hãy tỉnh lại đi mà Lãnh Phong
*Cạch*
Tiếng mở cửa phòng vang lên, người đó chính là Cố Mộc. Anh đến thăm Lục Lãnh Phong nào ngờ trùng hợp gặp phải cố
-Em đến thăm cậu ấy sao?
Hy Nguyệt lau đi vài giọt nước mắt còn động trên mặt rồi trả lời Cố Mộc
-Vâng
Cố Mộc lấy ra một bức thư đưa cho cô rồi nói
-Lục Lãnh Phong nhờ anh gửi cho em sau khi phẫu thuật Xong
Cô nhận lấy bức thư từ tay Cố Mộc, nhìn một lúc rồi lại nhìn sang Lục Lãnh Phong sau cùng cô bỏ bức thư ấy vào trong túi xách
-Vậy anh ở lại em phải về công ty rồi
-À Hy Nguyệt có chuyện này anh nghĩ em cần phải biết...
Anh chần chừ rồi cũng quyết định nói ra những điều mình biết
-Thật ra năm đó không phải em bị ép gả mà là...Lục Lãnh Phong uy hiếp gia tộc Diệp để được lấy em
Hy Nguyệt bị bất ngờ vì vừa biết thêm một sự thật
-Tại sao anh ấy lại làm như vậy?
-Chuyện đó chắc là phải để cậu ấy giải thích
-E-em xin phép đi trước
Hy Nguyệt lái xe với tâm trạng vô cùng rối bời. Lục Lãnh Phong đang nghĩ cái gì vậy? Nếu anh biết là nguy hiểm thì tại sao lại lại còn cưới cô về? Những sự việc mà mọi người kể Hy Nguyệt nửa tin tưởng nửa lại ngờ vực
Ngồi ở chiếc ghế cao nhất trong phòng họp, nhân viên vẫn đang đứng trình bày thế nhưng Hy Nguyệt lại chẳng tập trung được
-Mọi người cứ tiếp tục đi
Nói rồi, Hy Nguyệt đột nhiên đứng dậy rời khỏi phòng khiến Khánh Hà phải là người tiếp tục buổi họp
Quay về phòng chủ tịch, Hy Nguyệt xoa xoa hai thái dương rồi lấy ra bức thư ở trong túi xách
/Vợ yêu của anh, có lẽ khi em đọc bức thư này thì anh đã phẫu thuật xong rồi. Em đừng ngạc nhiên, chẳng qua chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi không có gì đáng ngại đầu. Anh nợ em lời xin lỗi nhưng anh lại không dám nói ra. Bởi vì anh rất sợ lời xin lỗi này lại là khởi đầu cho một sai lầm mới, lại khiến em đau khổ. Sau này nếu còn cơ hội, anh sẽ giải thích với em tất cả. Anh chỉ mong em tìm được một người đàn ông nào đó thay anh yêu thương và bảo vệ em.Nhóc con, anh đã hoàn thành lời hứa năm đó với em nhưng hình như em không còn nhớ nữa rồi. Nhưng anh thấy hối hận rồi, nếu như thật sự có thể quay lại thì anh thà thất hứa chứ không bao giờ để em phải hận anh. Anh yêu em, Hy Nguyệt
-Lục Lãnh Phong
Hy Nguyệt ngửa mặt lên trần nhà cố gắng điều hòa nhịp thở để nước mắt không rơi xuống. Ngay cả đến bức thư này anh cũng không hề muốn cho cô biết mọi chuyện. Nhưng khoan đã, lời hứa gì? Anh từng hứa gì với cô sao?
-Nhóc con?
Cô khẽ nói rồi cố gắng suy nghĩ, hình như cô nhớ ra được điều gì đó. Năm mười lăm tuổi, cô từng gặp một người không lẽ...là anh?
Ngày hôm đó là Hy Tuyết bảo cô vẽ bài tập phong cảnh giúp ả. Hy Nguyệt miễn cưỡng đồng ý, cô đem giấy, bút ra công viên để có thể thoải mái vẽ bài.
Ngồi ở ghế đá cách đài phun nước không xa, cô từ từ lựa được một nơi vừa ý để vẽ. Chăm chú tận một lúc lâu cuối cùng cũng xong, Hy Nguyệt đứng dậy định đi về thì phía sau lại phát ra tiếng nói
-Nhóc Con, em vẽ tôi sao?
Là một người rất điển trai, anh ta khoanh hai tay trước ngực hỏi cô. Không ai khác đó là Lục Lãnh Phong, chẳng hiểu sao hôm đó anh lại có nhã hứng đi dạo công viên rồi lại gặp ngay Hy Nguyệt
Lục Lãnh Phong thấy một cô gái cứ nhìn về phía anh rồi lại cúi xuống vẽ. Mái tóc bạch kim ấy nhanh chóng và phải tầm ngắm của anh, tò mò anh bèn đi đến. Ai mà ngờ được cô gái ấy sau này lại trở thành vợ anh
-D-da.. không có
Hy Nguyệt vời luống cuống lắc đầu trả lời. Dứt lời, cô liền chạy một mạch mà rời khỏi
Một tuần sau đó, ông Lãnh Hàn cũng Lục Lãnh Phong đến Diệp gia bàn về chuyện hôn ước. Cuộc nói chuyện quá nhàm chán nên anh bèn lấy bừa lý do rồi đi dạo ở khuôn viên Diệp gia
Anh lại vô tình gặp phải cô gái hôm bữa. Hy Nguyệt hôm nay mua được vài hạt giống cẩm tú cầu nên lén trồng nó ở vườn hoa. Có người đang quan sát nhưng vì quá chăm chú nên Hy Nguyệt không hề hay biết
-Nhóc con, em đang trồng hoa gì vậy?
Nghe tiếng nói, cô giật mình y như đang làm chuyện xấu sau đó hơi ngước mặt lên, là người hôm bữa ở công viên đây mà
-Là...cẩm tú cầu
Hy Nguyệt đáp lời Lục Lãnh Phong rồi tiếp tục hỏi
-Anh đến đây làm gì vậy?
-Tôi đến để bàn công việc với ông chủ của em
-Ý anh là cha của em sao?
Anh hơi ngạc nhiên, không lẽ đây là nhị tiểu thư của gia tộc Diệp? Nếu là tiểu thư sao lại làm công viên chẳng khác gì người hầu?
-Ha? à...ům
Hy Nguyệt sau đó vẫn cúi xuống tiếp tục công việc trồng hoa đang dở dang. Lục Lãnh Phong suy nghĩ một lát rồi cất giọng trầm trầm
-Nhóc con, tôi và em gặp nhau tận hai lần có khi nào sau này em trở thành vợ của tôi không?
-Em chỉ mới có mười lăm tuổi làm sao gả cho anh
-Vậy thì ba năm nữa là nhóc con đủ tuổi để gả cho tôi rồi
Lục Lãnh Phong bỏ hai tay vào túi quần, giọng điệu trêu chọc Hy Nguyệt. Anh cứ luôn miệng gọi nhóc con khiến cô có hơi khó chịu
-Em lớn rồi em không phải nhóc con. Nhưng mà mười tám tuổi em không gả đầu
-Thế em muốn như nào?
Hy Nguyệt suy nghĩ một lát rồi đáp lời anh, trong lúc đó cô vẫn còn rất trẻ con và hồn nhiên
-Tám năm nữa
-Lâu quá, tại sao phải là tám năm?
-Vì em thích số tám thôi
Cô cười tinh nghịch nhìn Lục Lãnh Phong, anh cũng chắc nịch mà hứa với cô
-Được, năm em hai mươi ba tuổi anh sẽ đến đây. Đến lúc đó em không được quên anh
Sau cuộc gặp gỡ ở Diệp gia, anh và cô trong tám năm cũng chưa từng gặp lại. Trong tám năm đó, Hy Nguyệt vì muốn kiếm thêm tiền mà cô làm thêm khắp nơi. Sáng học, tối làm cuộc sống cô vẫn như vậy dần dần cũng quên đi sự tồn tại của lời hứa năm đó
Kết thúc dòng hồi tưởng, Hy Nguyệt lại ngớ người ra. Tại sao lại quên ngay chuyện quan trọng này. Bây giờ cô đã hiểu rồi dù biết nguy hiểm nhưng để hoàn thành lời hứa Lục Lãnh Phong bằng lòng để Hy Nguyệt hận mình
Nói tới đây, cô lại nhớ lại trong tám năm đó cuộc sống ở Diệp gia có đối phần dễ thở hơn trước. Họ không còn bắt cô làm những công việc nặng hay đánh đập cô thường xuyên. Không lẽ...đây cũng là do anh nhúng tay vào?
Cô siết chặt lá thư trong tay, nước mắt cứ thi nhau trào ra
-Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà em chưa được biết nữa hả Lãnh Phong?
Một tháng dần trôi qua, mọi chuyện vẫn cứ như thế không có gì thay đổi. Trong một tháng nay, Hy Nguyệt mỗi ngày đều đến bệnh viện đi trò chuyện với Lục Lãnh Phong và hôm nay cũng thể
Khánh Hà mở của phòng đem lên cho chủ tịch một tập hồ sơ, cô có chút ngạc nhiên nhìn Hy Nguyệt
-Chị mặc đồ màu xanh sao?
-Không đẹp hả?
-A k-không không, đẹp lắm.
Ba năm nay có bao giờ chị ấy mặc đồ xanh dương đầu thế mà hôm nay lại mặc nó. Mà nghĩ lại thì một tháng nay hình như Hy Nguyệt hay cáu gắt hơn trước. Nhiều nhân viên còn nói với nhau rằng cô chẳng khác nào là phiên bản nữ của vị Lục tổng kia
Đến giờ nghỉ trưa, Hy Nguyệt một mình lái xe đến bệnh viện. Ngồi bên cạnh giường bệnh, đáp lại những lời cô nói chỉ là sự im lặng
-Một tháng rồi Lãnh Phong, anh định nằm ở đây đến bao giờ? LCK cần anh, mọi người cần anh, em cũng cần anh. Làm ơn tỉnh lại đi mà
Ở lại thêm ba mươi phút sau đó Hy Nguyệt đứng dậy ra về. Vừa mở cánh cửa thì đã gặp phải Giai Lạc
Cả một tháng nay cô chưa từng gặp lại nhà họ Lục. Không biết vì lí do gì mà Hy Nguyệt cũng chẳng muốn gặp họ
-G-Giai Lạc
-Chị
Hy Nguyệt né tránh ánh mắt của Giai Lạc rồi ngập ngừng nói
-Em đến thăm anh ấy sao? Chị có việc chị đi trước đây
-K-khoan đã, em muốn nói chuyện với chị một lát
Cô không đáp mà chỉ khẽ gật đầu
Hy Nguyệt bước lại vào phòng cùng Giai Lạc, cả hai ngồi xuống chiếc ghế sô pha. Vì đây là phòng vip nên rất đầy đủ tiện nghi. Giai Lạc là người mở lời trước
-Chắc chị biết hết rồi đúng không?
Cô lại gật đầu và im lặng, Giai Lạc lại tiếp tục lời nói
-Ba năm trước thật sự em cũng như chị hoàn toàn không biết gì cả...nhưng sau khi chị biến mất thì Cố Mộc, anh ấy đã nói cho em sự thật.
-Giai Lạc, em có thể cho chị biết trong ba năm nay Lãnh Phong...như thế nào không?
Hy Nguyệt suy nghĩ một lát rồi hỏi, cô rất muốn biết về cuộc sống của Lục Lãnh Phong
-Sau khi chị biến mất, anh hai em gần như phát điên. Lúc mọi người đã hết hy vọng, anh ấy vẫn tiếp tục tìm kiếm chị. Trước kia anh ấy đã rất hay bỏ bữa nhưng ba năm nay lại càng nhiều hơn. Trước khi lấy chị, em thấy anh ấy có hút thuốc nhưng sau khi có chị về sống chung hình như anh hai đã bỏ thói quen đó...nhưng khi chị biế mất, anh hai em lại trở về trước kia. Không hút thuốc, uống rượu thì lại lao vào công việc
Cô thở dài, thì ra cuộc sống của Lục Lãnh Phong so với Hy Nguyệt cũng chẳng vui vẻ hơn là bao. Thường hay bỏ bữa nhưng không phải là anh đều cùng cô ăn sáng, ăn tối đấy sao? Anh biết hút thuốc, nhưng lúc ở Anotole, Hy Nguyệt chưa từng thấy anh đụng vào dù chỉ là một điếu
Anh thay đổi thói quen vì cô như thế mà Hy Nguyệt lại hoàn toàn không nhận ra. Giá như biết được sự thật sớm hơn một chút thì mọi chuyện đã thay đổi rồi phải không?
Bỗng tiếng chuông điện thoại của Hy Nguyệt làm cắt ngang bầu không khí, là Khánh Hà gọi đến
-Chị nghe điện thoại một lát
Nói Với Giai Lạc rồi Hy Nguyệt nhấn vào nút bắt máy
-Alo
-Chị Nguyệt, chị đang ở đâu? Còn gần hai mươi phút nữa là có cuộc gặp với Lưu thị rồi
-Chị về ngay
Hy Nguyệt tắt máy rồi bỏ điện thoại vào túi xách, nói vài lời với Giai Lạc sau đó lái xe rời khỏi bệnh viện
-Giai Lạc, chị đi trước nhé. À, bụng của em cũng to hơn rồi, sau này có đi đâu thì hãy kêu Cổ
Mộc đi cùng em, một mình lỡ có chuyện gì thì nguy hiểm lắm đấy
Đã là ba tháng tính từ ngày Lục Lãnh Phong phẫu thuật. Trong ba tháng có quá nhiều sự thay đổi, Khánh Hà và Tiểu Giang thì đã hẹn hò. Cặp đôi chó mèo Thiên Nhi cùng William cũng bước vào giai đoạn tìm hiểu. Cô ấy hiện tại đã về làm nhà thiết kế độc quyền cho tập đoàn Ari
Duy chỉ một điều vẫn như trước đó là Lục Lãnh Phong vẫn chưa hề tỉnh lại
Bác sĩ đã nói trò chuyện nhiều với bệnh nhân sẽ tăng khả năng tỉnh lại. Vì thế mà ba tháng nay, mỗi ngày Hy Nguyệt đều đến bệnh viện thăm anh. Dù kết quả vẫn vậy nhưng cô tin chắc rằng một ngày không xa, anh sẽ tỉnh dậy
Sau khi giải quyết xong công việc, Hy Nguyệt cùng Khánh Hà hiện đang ngồi trên xe trở về công ty
-Còn bao lâu nữa sẽ diễn ra cuộc họp thế Khánh Hà?
-Dạ, một tiếng mười lăm phút nữa
Khánh Hà kiểm tra lịch trình làm việc ngày hôm nay của cô trên ipad rồi đáp lời Hy Nguyệt
-Lái đến bệnh viện đi
Hy Nguyệt nói với tài xế đang ngồi ở ghế lái. Chiếc xe nhanh chóng được rẽ sang hướng ngược lại
Sau khi đã đến nơi, Hy Nguyệt cùng Khánh Hà tiếng bước đến phòng bệnh. Vừa mở cửa vào đã nhìn thấy Tiểu Giang
-Thiểu...à tiểu thư. Xin lỗi là do tôi đã quen miệng
-Không sao, trước thế nào...thì giờ cậu cứ như thế đi
Trợ lý Giang đã hiểu ý Hy Nguyệt, anh nhanh chóng trả lại không gian riêng cho hai vợ chồng Lục tổng rồi đi ra bên ngoài cùng Khánh Hà
-Anh đừng ngủ nữa mà Lãnh Phong, tỉnh lại với em đi. Ba tháng rồi, anh đừng trốn tránh em nữa. Em xin anh đó Lãnh Phong
Hy Nguyệt dùng hay tay mình áp vào bàn tay của anh, tiếp tục lời nói
-Cố Mộc, Giai Lạc, Tiểu Giang đã nói với em mọi chuyện nhưng em vẫn chờ anh giải thích toàn bộ với em. Bởi vì em tin còn có những chuyện mà em chưa được biết
Cô dùng một tay lau đi vài giọt nước mắt chảy xuống gương mặt xinh đẹp rồi im lặng nhìn ngắm gương mặt tuyệt mỹ của người đang nằm im trên giường bệnh
Hy Nguyệt biết Lục Lãnh Phong nghe được những lời mình nói nên siết chặt lấy bàn tay to lớn kia. Một hồi lâu sau, cô lại cất giọng run run nói
-Nếu như lí do khiến anh không tỉnh lại là cảm thấy có lỗi vì những việc của ba năm trước thì em hứa chỉ cần anh tỉnh em sẽ tha thứ cho anh...còn nếu không, ngày mai em sẽ bay về Anh ngay lập tức
Vẫn im lặng, không có chút tiến triển gì. Đột nhiên, cánh cửa được mở ra Khánh Hà bước vào nhỏ giọng nói với Hy Nguyệt
-Chúng ta về công ty thôi chị
Hy Nguyệt từ từ đứng dậy, nấn ná như muốn ở lại một chút. Cô luyến tiếc nhìn Lục Lãnh Phong rồi rời đi.
Có gì đó không đúng
Cô xoay người lại nhìn anh một lần nữa, bỗng nhiên Hy Nguyệt nở một nụ cười hạnh phúc. Có phải ngón tay anh vừa mới cử động không?
-K-Khánh...Hà, em mau nhìn xem
Hy Nguyệt run run chỉ tay về phía anh, giọng nói lắp bắp vì vui mừng, Khánh Hà nhìn theo tay cô, quả thật là tay anh đang cử động. Khánh Hà vội đi ra ngoài thông báo với Tiểu Giang
Nhận được điện thoại của trợ lý Giang, gia đình họ Lục rất nhanh chóng đã đến bệnh viện. Khi đến nơi, họ cùng Hy Nguyệt đứng trước phòng bệnh chờ đợi bác sĩ kiểm tra cho Lục Lãnh Phong
Một lát sau, người bác sĩ phụ trách chính bước ra ngoài
-Chúc mừng gia đình, bệnh nhân đã tỉnh lại, người nhà có thể vào thăm rồi
Mọi người đều bước vào bên trong, chỉ riêng Hy Nguyệt vẫn mang tâm trạng rối bời đứng bên ngoài. Ba tháng nay, đúng là ngày nào cũng gặp nhưng bây giờ là đối mặt trực tiếp, cô không biết phải nói gì với anh
-Hy Nguyệt, chị không vào sao?
-À, mọi người cứ gặp anh ấy trước đi, chị...vào sau cũng được
Lục Lãnh Phong nhìn thấy mọi người nhưng chẳng thấy bóng dáng của cô gái nhỏ kia thì có đôi chút thất vọng. Rõ ràng anh nghe thấy tiếng nói của Hy Nguyệt, không lẽ là nhầm
Vì anh tỉnh lại nên Hy Nguyệt đã bảo Khánh Hà dời cuộc họp sang ngày mai. Cô đứng đợi thêm tầm hai mươi phút thì mọi người đều đã đi ra ngoài
-Con mau vào trong đi
Ông Lãnh Hàn cất giọng nói với Hy Nguyệt, cô có chút chần chừ rồi đáp lời ông
-Dạ
Hy Nguyệt khẽ mở cánh cửa bước vào, Lục Lãnh Phong nhìn cô không chớp mắt. Là cô, anh không có nghe nhầm
-Hy...Nguyệt
Cô vẫn im lặng tiến thêm vài bước, đi đến đứng trước anh. Cả hai nhìn nhau đến tận hai phút, Hy Nguyệt phải là người mở lời trước
-Nếu anh...không có gì để nói vậy...vậy em đi trước
Dứt lời, cô giả vờ xoay người đi, Lục Lãnh Phong nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo Hy Nguyệt vào lòng. Anh ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô
Đừng bỏ anh đi nữa
Đừng bỏ anh đi nữa
Hy Nguyệt không đáp, Lục Lãnh Phong vội hỏi tiếp
Em giận anh?
Cô vẫn im lặng không trả lời, anh sợ cô không vui nên liền rút tay lại không ôm cô nữa. Hy Nguyệt quay người lại ôm lấy Lục Lãnh Phong, tựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc mà thút thít
-Hức...hức...hức
-Anh xin lỗi, đừng khóc, đừng khóc
Lục Lãnh Phong chẳng biết chuyện gì nhưng đã cuống cuồng xin lỗi
-Em rất rất giận anh, chuyện lớn như thế sao lại giấu em?
-Là anh không tốt, đã để em chịu khổ
Hy Nguyệt nhéo mạnh vào tay anh, lên tiếng trách móc
-Anh còn dám nói, anh có biết em đợi anh ba tháng rồi không? Có giỏi thì anh ngủ tiếp luôn
-Còn bao nhiêu chuyện mà em chưa được biết?
Cô ngước mặt lên nhìn Lục Lãnh Phong, giọng rất nghiêm túc. Anh dùng tay lau đi nước mắt còn đọng trên gương mặt xinh đẹp rồi hỏi
-Em muốn biết chuyện gì?
-Tất cả
Mọi người ở ngoài cũng đều sốt ruột, không biết hai người có làm lành hay không. Thế là Giai Lạc liền khẽ mở cửa phòng nhìn trộm. Cảnh tượng trong phòng thu vào tầm mắt, cô vội khép cửa lại rồi cười tươi
-Không còn gì nữa rồi, chúng ta nên về thôi ba
Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt cùng nằm trên chiếc giường lớn. Cô vòng tay ôm lấy anh, chui rúc vào vòm ngực rắn chắc. Lục Lãnh Phong bắt đầu giải thích bằng giọng trầm trầm
-Năm đó, anh đuổi hết đám người làm ở biệt thự bởi vì trong đó có nội gián. Với lại, anh cũng muốn ăn cơm do chính tay em nấu. Anh không cho em vẽ thiết kế bởi vì W&B là tập đoàn thời trang. Nếu lỡ những bản thiết kế của em rơi vào tay chúng...anh không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra
-Còn về chuyện, thuốc tránh thai...
Anh ngập ngừng nói tiếp
-Lúc đầu anh đưa em là thuốc tránh thai bởi vì trong thời điểm đó quá nguy hiểm để em sinh con. Anh đã suy nghĩ đến những biện pháp khác nhưng để em hiểu lầm và che mắt người ngoài thì chỉ có nó... Nhưng sau đó lọ thuốc tránh thai em dùng anh đã đổi lại thành thuốc bổ
-Em còn muốn biết chuyện gì nữa
Hy Nguyệt im lặng suy nghĩ một lát rồi ngước mặt lên nhìn anh
-Ngày đầu em làm thư ký cho anh, tại sao anh lại hành em đi pha cà phê
-Lúc đó...anh chỉ là muốn trêu chọc em thôi
Lục Lãnh Phong nhớ đến đây thì lại phì cười. Hy Nguyệt tiếp tục hỏi như để giải đáp khúc mắc bấy lâu
-Còn chuyện...chuyện đó...
Cô có hơi đỏ mặt, trái lại Lục Lãnh Phòn lại rất mặt dày nói, hoàn toàn không biết ngượng
ngùng
Lần đầu tiên là bởi vì anh không kiềm chế được. Lần thứ hai, thứ ba...đều là bởi vì anh ghen đó. Anh gần như tức điên lên khi em nói chuyện với tên đàn ông khác. Dù thuốc em uống là thuốc bổ nhưng lúc đó không phải là thời điểm thích hợp để có thai nên những lần làm chuyện đó anh đã rất kiềm chế thế nên...nó cũng chỉ vỏn vẹn vài lần
-Anh...
Hy Nguyệt cạn lời, không biết nói gì chỉ đành trốn ánh mắt của anh đang nhìn mình
Đêm tân hôn, anh ở trong phòng tắm chính là để thử bao. Nhưng ai ngờ anh lại dị ứng với nó, khắp người đều nổi mẫn đo. Không còn cách nào khác anh đành đưa lọ thuốc tránh thai cho em. Nếu em không tin thì có thể kiểm chứng
-Anh...anh vô sỉ
Nói ra những lời này không biết ngượng hả?
-Anh bắt em cùng anh diễn kịch với người ngoài chính là muốn em càng ghét anh
Lục Lãnh Phong lại nói tiếp. Lúc này, cô lại ngớ người, thì ra năm đó cứ ngỡ là cùng anh diễn kịch lừa mọi người nào ngờ Hy Nguyệt lại là khán giả cho vở kịch của Lục Lãnh Phong
-Anh rất có tố chất làm diễn viên
Hy Nguyệt cảm thán khả năng diễn xuất của Lục Lãnh Phong. Cố lại nhớ ra gì đó liền hỏi tiếp
-Sao anh biết em bị Vương Huy bắt mà đến cứu? Còn nữa, tại sao anh biết Chu Kiệt là chủ tịch W&B?
Đơn giản thôi, bởi vì anh là Lục Lãnh Phong
Anh ôm Hy Nguyệt chặt hơn như thể sợ người con gái này lại rời đi
-Ngày kỉ niệm thành lập LCK, anh biết em chính là bị hãm hại nhưng anh bất đắc dĩ phải nói ra những lời khiến em bị tổn thương. Khoảnh khắc anh biết con của chúng ta mất, anh dường như sụp đổ. Nghĩ đủ cách bảo vệ em nhưng cuối cùng lại không thể bảo vệ con chúng ta. Lúc đó, anh rất muốn đến bệnh viện với em nhưng để em ghét anh mới chính là cách bảo vệ em tốt nhất nên anh đành thôi
-Hứa với em một chuyện được không? Sau này có chuyện gì cũng khôn được giấu em. Chúng ta bỏ lỡ nhau ba năm rồi, em không muốn chúng ta lại tiếp tục bỏ lỡ nhau đâu
-Anh hứa với em
Nằm trong lòng anh một lúc, Hy Nguyệt nhìn Lục Lãnh Phong cất giọng khiến người ta tò mò
-Em có hai chuyện này muốn cho anh biết
-Hửm?
Lục Lãnh Phong ánh mắt mong chờ câu nói tiếp theo của Hy Nguyệt, không để anh đợi lâu. cô tiếp tục
-Em đã nhớ ra anh là người năm đó, người đã hứa sẽ lấy em vào năm em hai mươi ba tuổi
-Còn một chuyện nữa, thật ra đơn ly hôn đó nó vẫn còn ở trong túi xách của em. Em không có dũng khí để cắt đứt quan hệ với anh
-Thật không?
Hy Nguyệt khẽ gật đầu, khỏi cần phải nói cảm xúc Lục Lãnh Phong lúc này. Anh vui sướng đến khó tả, chỉ biết ôm thật chặt lấy cô gái nhỏ nhắn
Cuối cùng tình yêu mười một năm của Lục Lãnh Phong dành cho cô nhóc ngày nào cũng đã có được hạnh phúc. Sau tất cả mọi hiểu lầm, họ cũng đã về bên nhau
-Về biệt thự với anh đi
Lục Lãnh Phong bỗng đưa ra lời đề nghị. Hy Nguyệt có do dự đôi chút, cô vẫn chưa nói việc này cho ông ngoại và cậu biết
-Nhưng...được rồi, em về cùng anh
Hy Nguyệt gật đầu đồng ý. Tạm thời cứ như vậy đi, sau này cô sẽ giải thích với gia đình mình sau
Tuy đã tỉnh lại nhưng anh vẫn phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi sức khỏe. Trong suốt những ngày này, Hy Nguyệt đều đến bệnh viện. Có khi cô còn đem theo cả hồ sơ để xử lý rồi ở lại đến tận chiều
Hy Nguyệt ngồi ở ghế, để tài liệu trên đùi chăm chú xem xét. Trên bàn còn có một đĩa táo đã được gọt sẵn. Nói là để cho anh những nãy giờ toàn chỉ thấy cô đụng tay vào chiếc đĩa
Thấy cô chẳng hề đoái hoài đến mình, Lục Lãnh Phong cất giọng để gây sự chú ý
-Anh muốn ăn.
Cô định đưa một miếng táo cho anh nhưng nhìn lại trong đĩa đã trống trơn. Hy Nguyệt nhìn anh cười ngượng
-Để em gọt táo cho anh
-Anh không muốn ăn táo
Lục Lãnh Phong nắm lấy tay cô, Hy Nguyệt khó hiểu nhìn lại anh. Lục Lãnh Phong giở giọng không biết xấu hổ nói
-Anh muốn...ăn em
Hy Nguyệt bỏ tài liệu sang một bên, vội xua tay, lắc đầu cuống cuồng từ chối
-K-không được...chuyện đó không được...không được
Cô lại lầm bầm trong miệng
-Em chưa sẵn sàng
-Anh hiểu mà
Giọng anh thoáng buồn đôi chút, có lẽ dù tha thứ nhưng Hy Nguyệt vẫn sẽ nhớ về quá khứ đau buồn
Ngày xuất viện cũng đã đến, anh và cô được Tiểu Giang lái xe đưa về biệt thự. Trong suốt quãng đường, Lục Lãnh Phong luôn ôm Hy Nguyệt thật chặt, làm cô vô cùng mắc cỡ
-Tiểu Giang còn ở đây mà, cậu ấy nhìn bây giờ
-Nếu dám nhìn, anh sẽ đuổi việc cậu ấy
Anh bá đạo nói rồi vẫn tiếp tục ôm cô đến đã đến tận nơi
Tiểu Giang lúc này chỉ biết thở dài, tại sao dù là năm đó hay năm này thì người ngồi không mà bị dính chưởng cũng đều là cậu.
Đứng trước cổng biệt thự, Hy Nguyệt hồi tưởng lại tất thảy những sự việc trước đây. Anh thấy có ưu tư thì liền vội cất tiếng
-Nếu em không thích vậy anh sẽ mua biệt thự khác
-Em không sao, chúng ta vào trong thôi
Bắt đầu đau thương ở đâu thì nên kết thúc ở đó
Hy Nguyệt có chút tò mò về căn phòng của mình. Cô một mình bước lên lầu, mở cánh cửa ra, Hy Nguyệt có đôi chút bất ngờ. Nội thất vẫn vậy nhưng đồ đạc của cô đã không còn
Đi theo anh
Lục Lãnh Phong đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, anh nắm lấy tay cô giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng
Anh dẫn cô đến phòng của mình cùng Hy Nguyệt vào trong. Căn phòng năm đó chỉ duy có đêm tân hôn là cô ở đây
Căn phòng treo bức hình cưới của cả hai, còn có vài ba tấm hình của riêng Hy Nguyệt. Những đồ đạc của cô đều được Lục Lãnh Phong chuyển sang đây. Hy Nguyệt bước tới chiếc tủ đầu giường, cầm lên bức ảnh cô gái mặc bộ váy trắng cô dâu
Đây là phòng anh hay phòng em vậy?
Hy Nguyệt nhìn anh cười trêu chọc. Nhìn vào của ai nghĩ đây là phòng của Lục tổng chứ?
-Anh còn định treo thêm nữa kìa
Lục Lãnh Phong bước đến ôm lấy cô từ sau lưng, phát ra chất giọng trầm trầm đặc trưng
-Ba năm nay, ngày nào anh cũng nhớ em. Sau này dù có chuyện gì cũng đừng rời xa anh có được không, Hy Nguyệt?
-Em không đi đâu hết, em ở đây với anh. Nhưng sau này chúng ta không nhắc về quá khứ nữa được không?
Được, anh hứa với em
Đã hơn một tuần về sống cùng Lục Lãnh Phong. Mọi việc trong căn biệt thự anh đều không cho Hy Nguyệt đụng tay vào. Người làm đều được Tiểu Giang kiểm tra kỹ lưỡng nên sẽ không có việc nội gián gì đó
Biết cô không thích ồn ào hay đồng người nên những người làm đó đều chỉ làm theo giờ. Trừ họ ra thì cả biệt thự rộng lớn này chỉ có Hy Nguyệt, anh và quản gia Lâm
Nhưng có điều đó là mỗi lần anh đề cập về việc mang thai thì y như rằng Hy Nguyệt đều tìm cách từ chối hoặc lẫn tránh
Sáng hôm ấy, Hy Nguyệt đang ở trong phòng tắm thì điện thoại của cô lại vang lên tiếng chuông. Cô ở trong liền gọi với ra cho anh
-Lãnh Phong, nghe điện thoại giúp em với, em để nó trong túi xách đấy
Lục Lãnh Phong liền đi đến bên chiếc túi xách đắt tiền của Hy Nguyệt, lấy ra điện thoại, là Khánh Hà gọi đến
-Chị Nguyệt, quốc vương vừa mới gọi cho em. Ngài ấy nói...
-Cô ấy tắm rồi, cô gọi lại sau đi
Dứt lời, Lục Lãnh Phong liền tắt máy, anh bỏ lại điện thoại vào túi xách thì đột nhiên anh lại phát hiện ra một vị thuốc gì đó ở bên trong. Tò mò lấy ra xem xét, vừa nhìn thấy nó anh liền có đáp án. Đây là thuốc tránh thai!
Cùng lúc đó, Hy Nguyệt đã bước ra bên ngoài với bộ vest nữ bằng chất liệu vải tweed. Cô thấy vỉ thuốc trên tay anh thì có chút hoảng
Đây là thuốc cô nhờ Khánh Hà mua dùm mà, chính là lần ở Hy Tuyết bỏ thuốc vào rượu ở buổi tiệc công ty. Anh quay ra sau liền thấy Hy Nguyệt, vội đi đến hỏi cô
-Ngay cả thuốc tránh thai em cũng đã chuẩn bị. Em ghét sinh con cho anh tới vậy sao?
-Không phải như vậy, nghe em nói nè Lãnh Phong
-Em không cần nói, anh hiểu mà
Nói rồi, anh liền cầm lấy áo vest rời khỏi phòng, đi xuống lầu rồi một mạch đến LCK. Hy Nguyệt cũng không còn tâm trạng dùng bữa sáng, cô lái xe rồi cũng đến Ari
Vừa đến tập đoàn, Khánh Hà đã thông báo với Hy Nguyệt một tin càng làm tâm trạng cô trở nên xấu đi
-Quốc vương nói...chị không được ở cùng Lục Lãnh Phong. Còn nếu như chị phản đối thì ngài ấy sẽ đến thành phố G một chuyến
-Cái gì?
Hy Nguyệt đã kể hết mọi chuyện cho gia đình nghe rồi mà họ còn phản đối. Chẳng lẽ ông ngoại và cậu cô ghét Lục Lãnh Phong tới mức như thế này sao?
Tối hôm ấy, khi Hy Nguyệt về cũng chẳng thấy Lục Lãnh Phong đầu. Cô cứ ngỡ là công việc nhiều nhưng ai ngờ anh lại hẹn Cổ Mộc đi uống rượu
-Sao cậu cứ uống mãi thể? Hy Nguyệt và cậu có chuyện gì sao?
Đừng nhiều chuyện
Cố Mộc bực tức nhưng nhìn người bạn thân cứ trút hết ly này đến ly khác nên cũng đành im lặng mà tiếp tục uống rượu
Hy Nguyệt ngồi ở ghế sô pha phòng khách đợi anh về. Đến mười hai giờ khuya, cũng chẳng thấy Lục Lãnh Phong đâu. Quản gia Lâm thấy cô vẫn còn thức nên lo lắng nói
-Thiếu phu nhân cứ ngủ trước đi, để tôi đợi thiếu gia
-Không sao, con đợi được mà. Bác vào phòng ngủ đi
Cô đi đi lại lại ở phòng khách, lấy điện thoại gọi cho Lục Lãnh Phong. Tiếng chuông reo nhưng chẳng ai nhấc máy
Mãi đến hơn một giờ, Hy Nguyệt nghe tiếng chuông bèn chạy ra ngoài cổng rào. Vừa mở ra đã thấy Cố Mộc kè anh.
-Sao lại uống say như vậy chứ?
-Anh phụ em đưa anh ấy vào nhà nhé!
Sau khi xong, Cổ Mộc cũng lái xe ra về trong lòng lại dấy lên nổi sợ vô hình. Đã khuya thế này, anh còn chưa về thế nào Giai Lạc cũng sẽ giận mất cho coi. Nếu như giận thật thì anh sẽ tính sổ với tên Lục Lãnh Phong đáng chết kia
Hy Nguyệt đỡ anh nằm trên ghế sô pha còn mình đi vào bếp pha một ly nước chanh để Lục Lãnh Phong giải rượu
Từ bếp bước ra, Hy Nguyệt đặt ly nước lên bàn toang định đỡ anh ngồi dậy thì Lục Lãnh Phong đã nắm lấy tay cô kéo xuống làm Hy Nguyệt ngã nhào vào lòng anh
-Vợ, anh xin lỗi vì anh mà con của chúng ta mới mất. Em không muốn sinh con cho anh cũng được. Vợ ơi, anh xin lỗi
Hy Nguyệt không định ngồi dậy. Cô đây đâu phải là không muốn sinh con cho anh, chuyện lúc sáng chỉ là hiểu lầm thôi. Đợi đến sáng mai, Hy Nguyệt sẽ nói rõ ràng với anh
Lục Lãnh Phong vòng cánh tay to lớn ôm chặt lấy eo có. Vậy là tối nay đành phải ngủ ở số pha rồi!
Hy Nguyệt tiện tay thảo hai ba chiếc nút áo của anh rồi đặt tay mình lên người Lục Lãnh Phong nhắm mắt lại ngủ một giấc đến sáng hôm sau
Vừa thức dậy đã thấy có gì đè lệ người mình, nhìn lại thì ra là Hy Nguyệt. Vì hôm uống có hơi nhiều nên vừa tỉnh đầu đã hơi nhức nhức. Chuyện tối hôm qua như nào, Lục Lãnh Phong cũng nhớ không rõ
Một lúc sau, Hy Nguyệt cũng từ từ mở mắt, nhận thấy anh đã tỉnh táo, cô liền lên tiếng minh bạch
-Thuốc tránh thai hôm qua anh thấy em chỉ dùng duy nhất lần về nước. Lúc đó chúng ta vẫn còn hiểu lầm, em không muốn có thai với anh là thật. Em chỉ là quên vứt nó thôi nhưng anh phải tin em, trừ lần đó em chưa từng dùng lại nó
-Anh tin em...hôm qua anh chỉ sợ em vẫn còn chưa nguôi ngoai được chuyện quá khứ. Nhất thời giận bản thân nên mới đi uống vài ly
Hy Nguyệt ngước lên nhìn anh tiếp tục lời nói
Đã nói là không nhắc về quá khứ nữa mà. Nhưng, em vẫn chưa tính sổ với anh đấy
-Hửm?
Cô dùng tay nhéo mạnh vào người Lục Lãnh Phong, giở giọng mèo nhỏ mà dạy dỗ người đang ôm mình
-Uống vài ly của anh là say bí tỉ, không biết trời đất đó hả? Anh vừa mới tỉnh lại thì giờ đã đi uống rượu, anh đang xem thường sức khỏe của mình đúng không?
Lục Lãnh Phong chỉ biết im lặng, thấy thế Hy Nguyệt lại tiếp tục
-Còn nữa, ai cho anh hút thuốc chứ?
-Sau này...anh sẽ thay đổi mà
Sau khi xuất viện, cô đã ngay lập tức quay lại với công việc. Ngồi trên chiếc ghế xoay ở phòng chủ tịch, trong lòng Hy Nguyệt chẳng hiểu sao lại bất an đến lạ
"Anh không định cho cô ta biết bí mật lớn này sao?"
Hy Nguyệt đột nhiên lại nhớ đến lời của Chu Kiệt. Ý nghĩa của câu nói này là gì?
Quay về phía bệnh viện, Lục Lãnh Phong được đưa đến phòng phẫu thuật. Các dụng cụ cần thiết cho ca phẫu thuật đều đã được chuẩn bị sẵn sàng
-Anh nhất định không được có chuyện gì đó
Giai Lạc lo lắng cho anh đến phát khóc. Cố Mộc ở bên cạnh ôm lấy cô, sợ cô xúc động quá mức sẽ ảnh hưởng đến bé con trong bụng
-Từ khi nào em gái của anh lại mít ướt vậy? Đừng lo lắng, anh sẽ không sao đâu
-Trong người của con thấy thế nào?
Ông Lãnh Hàn lo lắng cũng chẳng kém Giai Lạc là bao. Dù sắp phải đối mặt với trận chiến sinh từ những nét mặt anh vẫn trầm ổn đến lạ
-Con không sao
Trước khi kim tiêm hướng về mình, Lục Lãnh Phong đang nghĩ đến hình bóng của cô. Có lẽ sau này sẽ không còn được gặp lại người con gái ấy.
Hy Nguyệt
Tiếng nói nho nhỏ phát ra, hai mắt Lục Lãnh Phong dần khép lại, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê
Cánh cửa phòng phẫu thuật dần dần được đóng lại, mọi người đều hướng hai mắt về nó. Nhưng chỉ riêng Tiểu Giang từ nãy đến giờ vẫn đứng một góc trầm tư suy nghĩ
-Tôi phải nói sự thật cho thiếu phu nhận biết
Ông Lãnh Hàn đồng tình với câu nói vừa rồi của trợ lý Giang nhưng ông vẫn im lặng, ngồi xuống hàng ghế chờ
-Lãnh Phong đã nói không được cho Hy Nguyệt biểta, cậu quên rồi sao Tiểu Giang?
-Nhưng với tình hình hiện tại tôi phải làm trái
-Tiểu Giang nói đúng đó anh, chị ấy phải biết chuyện này
-Con bé là người cần được biết hơn ai hết
Ông Lãnh Hàn và Giai Lạc tiếp lời
Dường như mọi người đều đồng ý, Tiểu Giang cúi đầu chào ba người rồi vội vã lái xe đến Ari
Tiểu Giang cố gắng tăng tốc xe hết mức có thể nhưng từ bệnh viện đi đến đó cũng mất khoảng hai mươi phút hơn. Vừa bước vào đại sảnh của Ari, cậu đã gặp ngay Khánh Hà. Cô nhìn trợ lý Giang có chút quen quen sau đó liền nhận ra
-Xin phép cho tôi gặp chủ tịch của cô có được không? Tôi có chuyện rất quan trọng cần nói
Tiểu Giang vội lên tiếng, nhìn điệu bộ gấp gáp của anh Khánh Hà hơi do dự. Cô suy nghĩ một lát nhanh rồi cũng gật đầu
*Cốc cốc*
-Nguyệt, là em
-Vào đi
Khánh Hà mở cánh cửa bước vào, đi theo sau cô là Tiểu Giang. Hy Nguyệt vừa nhìn thấy trợ lý Giang liền chau mày
-Anh ta bảo cậu đến đây làm gì?
- Thiếu phu nhân, cô hiểu lầm Lục tổng rồi
-Hiểu lầm? Tôi và anh ta thì có gì để mà hiểu lầm
Hy Nguyệt chắc nịch nói. Tiểu Giang do dự, cậu không biết phải bắt đầu từ đâu
-Cô biết tập đoàn W&B chứ?
-Tập đoàn thời trang tầm cỡ, điều hành là một chủ tịch bí ẩn. Nhưng chẳng phải nó đã phá sản cách đây không lâu sao? Chuyện này thì có liên quan gì?
Chẳng phải nói là hiểu lầm sao? Đột nhiên lại nhắc W&B
-W&B là một công ty vì danh lợi mà có thể làm bất cứ chuyện gì. Nó là một trong những mối lo của Lục tổng. Ngài ấy làm mọi chuyện tất cả là vì cô đó...thiếu phu nhân. Lục tổng thật sự rất yêu cô
Những lời trợ lý Giang nói, từng lời từng lời cô đều không hiểu được. Hy Nguyệt mất kiên nhẫn nói
Đừng làm mất thời gian của tôi nữa. Cậu về đi
S
-Cô gặp Cố tổng, đến C.M làm việc...đó không phải là tình cờ cũng chẳng phải may mắn mà đều là do một tay Lục tổng sắp xếp. Đợi sau khi cô thành thạo công việc ở C.M, sẽ sắp xếp cô làm thư ký riêng cho ngài ấy. Lục tổng biết thiếu phu nhân sẽ không chịu đến LCK nên đã lấy bừa một lý do là trừ tiền nợ để cô đồng ý. Có điều này có lẽ thiếu phu nhân không biết nhưng cô chính là thư ký đầu tiên và duy nhất của Lục tổng
Lời trợ lý Giang nói Hy Nguyệt nghe không sót một chữ. Cô từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay, chống hai tay lên bàn làm việc để không bị ngã. Im lặng như đang chờ Tiểu Giang tiếp
-Từ trước đến giờ người duy nhất Lục tổng yêu chỉ có cô. Vì tình thế lúc đó mà ngài ấy đành phải đóng kịch để khiến cô hiểu lầm. Nhưng tôi tin trong khoảng thời gian đó Lục tổng vẫn có những lần bảo vệ, quan tâm đến thiếu phu nhân. Nếu không thì làm sao vườn hoa lại trồng nhiều cẩm tú cầu như vậy. Nếu như không yêu cô thì Lục tổng cần gì phải bỏ ra một số tiền lớn trả cho ông bà Diệp, cần gì phải cứu cô khỏi tên Vương Huy
-Không...không thể nào
Cô xoay sang nhìn Khánh Hà, cô ấy cũng như Hy Nguyệt đều bất ngờ như nhau. Chuyện này quá vô lý làm sao có thể như vậy được
-Tôi biết rất khó tin nhưng đó đều là sự thật
Hy Nguyệt nhìn sang hướng khác nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra để lấy bình tĩnh, giọng cô có chút run run
-Chuyện này chỉ cậu biết?
-Tất cả mọi người đều biết
Tiểu Giang cứ đưa cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Những lời vô thưởng vô phạt của mọi người cứ vang lên trong đầu Hy Nguyệt
"Nếu một ngày, Phong bất đắc dĩ làm con buồn, hứa với ta đừng hận nó"
"Thiếu phu nhân, cô đừng quá để tâm đến những lời nói của Lục tổng. Cô nên thông cảm cho ngài ấy một chút"
Tất cả đều là những lời nhắc khéo Hy Nguyệt, hóa ra ba năm nay cô cứ như con ngốc chẳng hay biết cái gì
Nước mắt của cô bỗng nhiên rơi xuống. Suy tính biết bao nhiêu cuối cùng lại nhận về sự thật đáng ghét này. Hy Nguyệt cần một lời giải thích từ anh
-Lãnh Phong đang ở đâu?
-Thiếu phu nhân, cô mau đến bệnh viện đi. Lục tổng...ngài ấy đang phẫu thuật...
-Phẫu thuật? Lập tức chuẩn bị xe
Hy Nguyệt mở to mắt nhìn trợ lý Giang, cô gạt đi nước mắt. Sau đó, liền nhanh chóng đến bệnh viện
Nhưng hiện tại đang là giờ cao điểm, trên đường lại đang kẹt xe
-Cậu mau tăng tốc đi
-Thiếu phu nhân à không được, còn có xe ở phía trước
Nếu cứ ngồi đợi như vậy thì biết tới chừng nào. Hy Nguyệt liền nghĩ ra một cách. Không chần chừ nữa, cô mở cửa xe bước xuống với sự kinh ngạc của Tiểu Giang và Khánh Hà
Sau đó, cô gỡ đôi giày cao gót, cầm chúng trên tay rồi chân trần mà chạy đến bệnh viện. Có lẽ ngay khoảnh khắc đó, cô đã sợ mình không thể gặp lại anh
-Lãnh Phong, anh không được xảy ra chuyện gì. Anh còn phải giải thích rõ ràng với tôi
Hy Nguyệt chạy đến bệnh viện, loanh quanh tìm kiếm một lúc cô liền thấy bóng dáng của ông Lãnh Hàn, Cố Mộc và Giai Lạc, vội chạy đến phía của họ
Giai Lạc là người thấy Hy Nguyệt đầu tiên, cô bất ngờ rồi dần nở nụ cười
-Chị đến rồi
-Tại sao mọi người không nói sự thật cho con biết?
Cô bất lực nhìn về cánh cửa phòng phẫu thuật. Đôi chân cô vô lực từ từ khuyu xuống, chẳng hiểu vì sao nước mắt lại rơi. Cố Mộc thấy vậy, liền đỡ Hy Nguyệt ngồi lên chiếc ghế chờ
Đến tận mười lăm phút sau, Tiểu Giang và Khánh Hà mới lái xe đến được bệnh viện. Mọi người im lặng, chờ đợi kết quả. Hy Nguyệt chắp tay, nhắm hai mắt thầm cầu nguyện
-Làm ơn cho anh ấy không có chuyện gì
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến tận sáu giờ chiều hôm ấy. Cánh cửa dần được mở, một vị bác sĩ tháo khẩu trang bước ra.
-Phẫu thuật thế nào rồi bác sĩ?
Mọi người nhìn vị bác sĩ với ánh mắt đầy hy vọng
-Ca phẫu thuật diễn ra thành công hơn mong đợi...nhưng dường như có một điều gì đó khiến bệnh nhân không muốn tỉnh lại và rơi vào tình trạng hôn mê
Khánh Hà vội đỡ lấy Hy Nguyệt. Câu nói đó khác gì vừa đấm vừa xoa
-Vậy đến khi nào...cậu ấy mới tỉnh lại?
Cố Mộc giọng có đôi phần run rẩy hỏi lại vị bác sĩ
-Chuyện đó vẫn phải tùy thuộc vào ý chí của bệnh nhân
Sau khi vị bác sĩ rời đi, các ý tá cũng đẩy anh trở về phòng bệnh. Hy Nguyệt biết ông Lãnh Hàn tuổi đã cao còn Giai Lạc thì lại đang mang thai nên cô đã bảo Cố Mộc đưa hai người họ về nhà. Hiện tại chỉ còn cô, Tiểu Giang và Khánh Hà ở lại bệnh viện
Khánh Hà và trợ lý Giang đứng bên ngoài phòng bệnh, để lại không gian riêng cho anh và cô. Nhìn Lục Lãnh Phong nằm bất động trên giường bệnh, dây dợ khắp người kèm theo đó là chiếc mặt nạ dưỡng khí và tiếng tít tít phát ra từ máy đo nhịp tim. Cảnh tượng làm Hy Nguyệt không khỏi xót xa
Hy Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lục Lãnh Phong
-Em không rời khỏi thành phố G nữa, em sẽ ở bên cạnh anh. Anh phải mau tỉnh lại đó
Ở bên ngoài, Khánh Hà đang định rời đi để mua thức ăn cho cô. Thấy cô xoay lưng đi, Tiểu Giang ngập ngừng hỏi
-T-tôi đi cùng...cô được không?
-Hả? à ừm cũng được
Vừa đi cả hai người đều nói chuyện, có vẻ khá hợp ý nhau
-Lẽ ra tôi nên nói ra bí mật này sớm hơn
Thấy trợ lý Giang đang có vẻ tự trách, Khánh Hà liền lựa lời an ủi
Đó không phải là lỗi của anh, tôi hiểu Lục tổng và anh đang là vì sự an toàn cho chị ấy nên mới không nói ra
Cô dừng lại một lát, nhìn xem Tiểu Giang như thế nào rồi tiếp lời
-Chủ tịch của anh trên thương trường có không ít kẻ thù. Nếu lỡ bọn họ biết được điểm yếu duy nhất của ngài ấy chính là chị Nguyệt thì sẽ rất nguy hiểm cho chị ấy trong thời điểm đó. Để bảo vệ chu toàn và không ai nghi ngờ thì ngài ấy bắt buộc phải làm điều ngược lại. Tôi tin chị Hy Nguyệt sẽ hiểu điều này. Chẳng phải bây giờ chị ấy cũng đã biết rồi sao? Đừng tự trách mình nữa!
Khánh Hà hết lời an ủi những sắc mặt Tiểu Giang lại chẳng khá hơn là bao. Cô đành phải bỏ lái sang chuyện khác
-Lục tổng yêu chị ấy từ lúc nào vậy anh biết không?
-Tôi không rõ...có lẽ là rất lâu về trước
Ba ngày sau
Mọi chuyện vẫn cứ như vậy, tình hình của Lục Lãnh Phong cũng chẳng có tiến triển gì. Hy Nguyệt ngồi trong phòng làm việc, đầu óc chẳng thể tập trung nổi. Trong đầu cô xuất hiện vô vàng câu hỏi, bỗng nhiên Hy Nguyệt cầm lấy túi xách định rời khỏi phòng làm việc
-Chị định đi đâu vậy? Một giờ trưa nay còn có cuộc họp quan trọng mà
Khánh Hà có chút bất ngờ, hiện tại đã là mười hai giờ trưa thế mà Hy Nguyệt lại còn muốn đi đầu cơ chứ?
-Chị đi một lát rồi sẽ về ngay
Sau đó, Hy Nguyệt liền đi ra xe một mình rồi lại nó đến bệnh viện
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, Hy Nguyệt nắm lấy bàn tay anh áp lên một bên má của mình
-Sao anh còn chưa tỉnh lại nữa? Anh định trốn em đến khi nào đây?
Đáp lại lời Hy Nguyệt là một sự im lặng đến đáng sợ. Cô tin rằng những lời của mình anh đều có thể nghe được thế nên Hy Nguyệt cứ tiếp tục
-Xin anh hãy tỉnh lại, làm ơn hãy tỉnh lại đi mà Lãnh Phong
*Cạch*
Tiếng mở cửa phòng vang lên, người đó chính là Cố Mộc. Anh đến thăm Lục Lãnh Phong nào ngờ trùng hợp gặp phải cố
-Em đến thăm cậu ấy sao?
Hy Nguyệt lau đi vài giọt nước mắt còn động trên mặt rồi trả lời Cố Mộc
-Vâng
Cố Mộc lấy ra một bức thư đưa cho cô rồi nói
-Lục Lãnh Phong nhờ anh gửi cho em sau khi phẫu thuật Xong
Cô nhận lấy bức thư từ tay Cố Mộc, nhìn một lúc rồi lại nhìn sang Lục Lãnh Phong sau cùng cô bỏ bức thư ấy vào trong túi xách
-Vậy anh ở lại em phải về công ty rồi
-À Hy Nguyệt có chuyện này anh nghĩ em cần phải biết...
Anh chần chừ rồi cũng quyết định nói ra những điều mình biết
-Thật ra năm đó không phải em bị ép gả mà là...Lục Lãnh Phong uy hiếp gia tộc Diệp để được lấy em
Hy Nguyệt bị bất ngờ vì vừa biết thêm một sự thật
-Tại sao anh ấy lại làm như vậy?
-Chuyện đó chắc là phải để cậu ấy giải thích
-E-em xin phép đi trước
Hy Nguyệt lái xe với tâm trạng vô cùng rối bời. Lục Lãnh Phong đang nghĩ cái gì vậy? Nếu anh biết là nguy hiểm thì tại sao lại lại còn cưới cô về? Những sự việc mà mọi người kể Hy Nguyệt nửa tin tưởng nửa lại ngờ vực
Ngồi ở chiếc ghế cao nhất trong phòng họp, nhân viên vẫn đang đứng trình bày thế nhưng Hy Nguyệt lại chẳng tập trung được
-Mọi người cứ tiếp tục đi
Nói rồi, Hy Nguyệt đột nhiên đứng dậy rời khỏi phòng khiến Khánh Hà phải là người tiếp tục buổi họp
Quay về phòng chủ tịch, Hy Nguyệt xoa xoa hai thái dương rồi lấy ra bức thư ở trong túi xách
/Vợ yêu của anh, có lẽ khi em đọc bức thư này thì anh đã phẫu thuật xong rồi. Em đừng ngạc nhiên, chẳng qua chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi không có gì đáng ngại đầu. Anh nợ em lời xin lỗi nhưng anh lại không dám nói ra. Bởi vì anh rất sợ lời xin lỗi này lại là khởi đầu cho một sai lầm mới, lại khiến em đau khổ. Sau này nếu còn cơ hội, anh sẽ giải thích với em tất cả. Anh chỉ mong em tìm được một người đàn ông nào đó thay anh yêu thương và bảo vệ em.Nhóc con, anh đã hoàn thành lời hứa năm đó với em nhưng hình như em không còn nhớ nữa rồi. Nhưng anh thấy hối hận rồi, nếu như thật sự có thể quay lại thì anh thà thất hứa chứ không bao giờ để em phải hận anh. Anh yêu em, Hy Nguyệt
-Lục Lãnh Phong
Hy Nguyệt ngửa mặt lên trần nhà cố gắng điều hòa nhịp thở để nước mắt không rơi xuống. Ngay cả đến bức thư này anh cũng không hề muốn cho cô biết mọi chuyện. Nhưng khoan đã, lời hứa gì? Anh từng hứa gì với cô sao?
-Nhóc con?
Cô khẽ nói rồi cố gắng suy nghĩ, hình như cô nhớ ra được điều gì đó. Năm mười lăm tuổi, cô từng gặp một người không lẽ...là anh?
Ngày hôm đó là Hy Tuyết bảo cô vẽ bài tập phong cảnh giúp ả. Hy Nguyệt miễn cưỡng đồng ý, cô đem giấy, bút ra công viên để có thể thoải mái vẽ bài.
Ngồi ở ghế đá cách đài phun nước không xa, cô từ từ lựa được một nơi vừa ý để vẽ. Chăm chú tận một lúc lâu cuối cùng cũng xong, Hy Nguyệt đứng dậy định đi về thì phía sau lại phát ra tiếng nói
-Nhóc Con, em vẽ tôi sao?
Là một người rất điển trai, anh ta khoanh hai tay trước ngực hỏi cô. Không ai khác đó là Lục Lãnh Phong, chẳng hiểu sao hôm đó anh lại có nhã hứng đi dạo công viên rồi lại gặp ngay Hy Nguyệt
Lục Lãnh Phong thấy một cô gái cứ nhìn về phía anh rồi lại cúi xuống vẽ. Mái tóc bạch kim ấy nhanh chóng và phải tầm ngắm của anh, tò mò anh bèn đi đến. Ai mà ngờ được cô gái ấy sau này lại trở thành vợ anh
-D-da.. không có
Hy Nguyệt vời luống cuống lắc đầu trả lời. Dứt lời, cô liền chạy một mạch mà rời khỏi
Một tuần sau đó, ông Lãnh Hàn cũng Lục Lãnh Phong đến Diệp gia bàn về chuyện hôn ước. Cuộc nói chuyện quá nhàm chán nên anh bèn lấy bừa lý do rồi đi dạo ở khuôn viên Diệp gia
Anh lại vô tình gặp phải cô gái hôm bữa. Hy Nguyệt hôm nay mua được vài hạt giống cẩm tú cầu nên lén trồng nó ở vườn hoa. Có người đang quan sát nhưng vì quá chăm chú nên Hy Nguyệt không hề hay biết
-Nhóc con, em đang trồng hoa gì vậy?
Nghe tiếng nói, cô giật mình y như đang làm chuyện xấu sau đó hơi ngước mặt lên, là người hôm bữa ở công viên đây mà
-Là...cẩm tú cầu
Hy Nguyệt đáp lời Lục Lãnh Phong rồi tiếp tục hỏi
-Anh đến đây làm gì vậy?
-Tôi đến để bàn công việc với ông chủ của em
-Ý anh là cha của em sao?
Anh hơi ngạc nhiên, không lẽ đây là nhị tiểu thư của gia tộc Diệp? Nếu là tiểu thư sao lại làm công viên chẳng khác gì người hầu?
-Ha? à...ům
Hy Nguyệt sau đó vẫn cúi xuống tiếp tục công việc trồng hoa đang dở dang. Lục Lãnh Phong suy nghĩ một lát rồi cất giọng trầm trầm
-Nhóc con, tôi và em gặp nhau tận hai lần có khi nào sau này em trở thành vợ của tôi không?
-Em chỉ mới có mười lăm tuổi làm sao gả cho anh
-Vậy thì ba năm nữa là nhóc con đủ tuổi để gả cho tôi rồi
Lục Lãnh Phong bỏ hai tay vào túi quần, giọng điệu trêu chọc Hy Nguyệt. Anh cứ luôn miệng gọi nhóc con khiến cô có hơi khó chịu
-Em lớn rồi em không phải nhóc con. Nhưng mà mười tám tuổi em không gả đầu
-Thế em muốn như nào?
Hy Nguyệt suy nghĩ một lát rồi đáp lời anh, trong lúc đó cô vẫn còn rất trẻ con và hồn nhiên
-Tám năm nữa
-Lâu quá, tại sao phải là tám năm?
-Vì em thích số tám thôi
Cô cười tinh nghịch nhìn Lục Lãnh Phong, anh cũng chắc nịch mà hứa với cô
-Được, năm em hai mươi ba tuổi anh sẽ đến đây. Đến lúc đó em không được quên anh
Sau cuộc gặp gỡ ở Diệp gia, anh và cô trong tám năm cũng chưa từng gặp lại. Trong tám năm đó, Hy Nguyệt vì muốn kiếm thêm tiền mà cô làm thêm khắp nơi. Sáng học, tối làm cuộc sống cô vẫn như vậy dần dần cũng quên đi sự tồn tại của lời hứa năm đó
Kết thúc dòng hồi tưởng, Hy Nguyệt lại ngớ người ra. Tại sao lại quên ngay chuyện quan trọng này. Bây giờ cô đã hiểu rồi dù biết nguy hiểm nhưng để hoàn thành lời hứa Lục Lãnh Phong bằng lòng để Hy Nguyệt hận mình
Nói tới đây, cô lại nhớ lại trong tám năm đó cuộc sống ở Diệp gia có đối phần dễ thở hơn trước. Họ không còn bắt cô làm những công việc nặng hay đánh đập cô thường xuyên. Không lẽ...đây cũng là do anh nhúng tay vào?
Cô siết chặt lá thư trong tay, nước mắt cứ thi nhau trào ra
-Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà em chưa được biết nữa hả Lãnh Phong?
Một tháng dần trôi qua, mọi chuyện vẫn cứ như thế không có gì thay đổi. Trong một tháng nay, Hy Nguyệt mỗi ngày đều đến bệnh viện đi trò chuyện với Lục Lãnh Phong và hôm nay cũng thể
Khánh Hà mở của phòng đem lên cho chủ tịch một tập hồ sơ, cô có chút ngạc nhiên nhìn Hy Nguyệt
-Chị mặc đồ màu xanh sao?
-Không đẹp hả?
-A k-không không, đẹp lắm.
Ba năm nay có bao giờ chị ấy mặc đồ xanh dương đầu thế mà hôm nay lại mặc nó. Mà nghĩ lại thì một tháng nay hình như Hy Nguyệt hay cáu gắt hơn trước. Nhiều nhân viên còn nói với nhau rằng cô chẳng khác nào là phiên bản nữ của vị Lục tổng kia
Đến giờ nghỉ trưa, Hy Nguyệt một mình lái xe đến bệnh viện. Ngồi bên cạnh giường bệnh, đáp lại những lời cô nói chỉ là sự im lặng
-Một tháng rồi Lãnh Phong, anh định nằm ở đây đến bao giờ? LCK cần anh, mọi người cần anh, em cũng cần anh. Làm ơn tỉnh lại đi mà
Ở lại thêm ba mươi phút sau đó Hy Nguyệt đứng dậy ra về. Vừa mở cánh cửa thì đã gặp phải Giai Lạc
Cả một tháng nay cô chưa từng gặp lại nhà họ Lục. Không biết vì lí do gì mà Hy Nguyệt cũng chẳng muốn gặp họ
-G-Giai Lạc
-Chị
Hy Nguyệt né tránh ánh mắt của Giai Lạc rồi ngập ngừng nói
-Em đến thăm anh ấy sao? Chị có việc chị đi trước đây
-K-khoan đã, em muốn nói chuyện với chị một lát
Cô không đáp mà chỉ khẽ gật đầu
Hy Nguyệt bước lại vào phòng cùng Giai Lạc, cả hai ngồi xuống chiếc ghế sô pha. Vì đây là phòng vip nên rất đầy đủ tiện nghi. Giai Lạc là người mở lời trước
-Chắc chị biết hết rồi đúng không?
Cô lại gật đầu và im lặng, Giai Lạc lại tiếp tục lời nói
-Ba năm trước thật sự em cũng như chị hoàn toàn không biết gì cả...nhưng sau khi chị biến mất thì Cố Mộc, anh ấy đã nói cho em sự thật.
-Giai Lạc, em có thể cho chị biết trong ba năm nay Lãnh Phong...như thế nào không?
Hy Nguyệt suy nghĩ một lát rồi hỏi, cô rất muốn biết về cuộc sống của Lục Lãnh Phong
-Sau khi chị biến mất, anh hai em gần như phát điên. Lúc mọi người đã hết hy vọng, anh ấy vẫn tiếp tục tìm kiếm chị. Trước kia anh ấy đã rất hay bỏ bữa nhưng ba năm nay lại càng nhiều hơn. Trước khi lấy chị, em thấy anh ấy có hút thuốc nhưng sau khi có chị về sống chung hình như anh hai đã bỏ thói quen đó...nhưng khi chị biế mất, anh hai em lại trở về trước kia. Không hút thuốc, uống rượu thì lại lao vào công việc
Cô thở dài, thì ra cuộc sống của Lục Lãnh Phong so với Hy Nguyệt cũng chẳng vui vẻ hơn là bao. Thường hay bỏ bữa nhưng không phải là anh đều cùng cô ăn sáng, ăn tối đấy sao? Anh biết hút thuốc, nhưng lúc ở Anotole, Hy Nguyệt chưa từng thấy anh đụng vào dù chỉ là một điếu
Anh thay đổi thói quen vì cô như thế mà Hy Nguyệt lại hoàn toàn không nhận ra. Giá như biết được sự thật sớm hơn một chút thì mọi chuyện đã thay đổi rồi phải không?
Bỗng tiếng chuông điện thoại của Hy Nguyệt làm cắt ngang bầu không khí, là Khánh Hà gọi đến
-Chị nghe điện thoại một lát
Nói Với Giai Lạc rồi Hy Nguyệt nhấn vào nút bắt máy
-Alo
-Chị Nguyệt, chị đang ở đâu? Còn gần hai mươi phút nữa là có cuộc gặp với Lưu thị rồi
-Chị về ngay
Hy Nguyệt tắt máy rồi bỏ điện thoại vào túi xách, nói vài lời với Giai Lạc sau đó lái xe rời khỏi bệnh viện
-Giai Lạc, chị đi trước nhé. À, bụng của em cũng to hơn rồi, sau này có đi đâu thì hãy kêu Cổ
Mộc đi cùng em, một mình lỡ có chuyện gì thì nguy hiểm lắm đấy
Đã là ba tháng tính từ ngày Lục Lãnh Phong phẫu thuật. Trong ba tháng có quá nhiều sự thay đổi, Khánh Hà và Tiểu Giang thì đã hẹn hò. Cặp đôi chó mèo Thiên Nhi cùng William cũng bước vào giai đoạn tìm hiểu. Cô ấy hiện tại đã về làm nhà thiết kế độc quyền cho tập đoàn Ari
Duy chỉ một điều vẫn như trước đó là Lục Lãnh Phong vẫn chưa hề tỉnh lại
Bác sĩ đã nói trò chuyện nhiều với bệnh nhân sẽ tăng khả năng tỉnh lại. Vì thế mà ba tháng nay, mỗi ngày Hy Nguyệt đều đến bệnh viện thăm anh. Dù kết quả vẫn vậy nhưng cô tin chắc rằng một ngày không xa, anh sẽ tỉnh dậy
Sau khi giải quyết xong công việc, Hy Nguyệt cùng Khánh Hà hiện đang ngồi trên xe trở về công ty
-Còn bao lâu nữa sẽ diễn ra cuộc họp thế Khánh Hà?
-Dạ, một tiếng mười lăm phút nữa
Khánh Hà kiểm tra lịch trình làm việc ngày hôm nay của cô trên ipad rồi đáp lời Hy Nguyệt
-Lái đến bệnh viện đi
Hy Nguyệt nói với tài xế đang ngồi ở ghế lái. Chiếc xe nhanh chóng được rẽ sang hướng ngược lại
Sau khi đã đến nơi, Hy Nguyệt cùng Khánh Hà tiếng bước đến phòng bệnh. Vừa mở cửa vào đã nhìn thấy Tiểu Giang
-Thiểu...à tiểu thư. Xin lỗi là do tôi đã quen miệng
-Không sao, trước thế nào...thì giờ cậu cứ như thế đi
Trợ lý Giang đã hiểu ý Hy Nguyệt, anh nhanh chóng trả lại không gian riêng cho hai vợ chồng Lục tổng rồi đi ra bên ngoài cùng Khánh Hà
-Anh đừng ngủ nữa mà Lãnh Phong, tỉnh lại với em đi. Ba tháng rồi, anh đừng trốn tránh em nữa. Em xin anh đó Lãnh Phong
Hy Nguyệt dùng hay tay mình áp vào bàn tay của anh, tiếp tục lời nói
-Cố Mộc, Giai Lạc, Tiểu Giang đã nói với em mọi chuyện nhưng em vẫn chờ anh giải thích toàn bộ với em. Bởi vì em tin còn có những chuyện mà em chưa được biết
Cô dùng một tay lau đi vài giọt nước mắt chảy xuống gương mặt xinh đẹp rồi im lặng nhìn ngắm gương mặt tuyệt mỹ của người đang nằm im trên giường bệnh
Hy Nguyệt biết Lục Lãnh Phong nghe được những lời mình nói nên siết chặt lấy bàn tay to lớn kia. Một hồi lâu sau, cô lại cất giọng run run nói
-Nếu như lí do khiến anh không tỉnh lại là cảm thấy có lỗi vì những việc của ba năm trước thì em hứa chỉ cần anh tỉnh em sẽ tha thứ cho anh...còn nếu không, ngày mai em sẽ bay về Anh ngay lập tức
Vẫn im lặng, không có chút tiến triển gì. Đột nhiên, cánh cửa được mở ra Khánh Hà bước vào nhỏ giọng nói với Hy Nguyệt
-Chúng ta về công ty thôi chị
Hy Nguyệt từ từ đứng dậy, nấn ná như muốn ở lại một chút. Cô luyến tiếc nhìn Lục Lãnh Phong rồi rời đi.
Có gì đó không đúng
Cô xoay người lại nhìn anh một lần nữa, bỗng nhiên Hy Nguyệt nở một nụ cười hạnh phúc. Có phải ngón tay anh vừa mới cử động không?
-K-Khánh...Hà, em mau nhìn xem
Hy Nguyệt run run chỉ tay về phía anh, giọng nói lắp bắp vì vui mừng, Khánh Hà nhìn theo tay cô, quả thật là tay anh đang cử động. Khánh Hà vội đi ra ngoài thông báo với Tiểu Giang
Nhận được điện thoại của trợ lý Giang, gia đình họ Lục rất nhanh chóng đã đến bệnh viện. Khi đến nơi, họ cùng Hy Nguyệt đứng trước phòng bệnh chờ đợi bác sĩ kiểm tra cho Lục Lãnh Phong
Một lát sau, người bác sĩ phụ trách chính bước ra ngoài
-Chúc mừng gia đình, bệnh nhân đã tỉnh lại, người nhà có thể vào thăm rồi
Mọi người đều bước vào bên trong, chỉ riêng Hy Nguyệt vẫn mang tâm trạng rối bời đứng bên ngoài. Ba tháng nay, đúng là ngày nào cũng gặp nhưng bây giờ là đối mặt trực tiếp, cô không biết phải nói gì với anh
-Hy Nguyệt, chị không vào sao?
-À, mọi người cứ gặp anh ấy trước đi, chị...vào sau cũng được
Lục Lãnh Phong nhìn thấy mọi người nhưng chẳng thấy bóng dáng của cô gái nhỏ kia thì có đôi chút thất vọng. Rõ ràng anh nghe thấy tiếng nói của Hy Nguyệt, không lẽ là nhầm
Vì anh tỉnh lại nên Hy Nguyệt đã bảo Khánh Hà dời cuộc họp sang ngày mai. Cô đứng đợi thêm tầm hai mươi phút thì mọi người đều đã đi ra ngoài
-Con mau vào trong đi
Ông Lãnh Hàn cất giọng nói với Hy Nguyệt, cô có chút chần chừ rồi đáp lời ông
-Dạ
Hy Nguyệt khẽ mở cánh cửa bước vào, Lục Lãnh Phong nhìn cô không chớp mắt. Là cô, anh không có nghe nhầm
-Hy...Nguyệt
Cô vẫn im lặng tiến thêm vài bước, đi đến đứng trước anh. Cả hai nhìn nhau đến tận hai phút, Hy Nguyệt phải là người mở lời trước
-Nếu anh...không có gì để nói vậy...vậy em đi trước
Dứt lời, cô giả vờ xoay người đi, Lục Lãnh Phong nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo Hy Nguyệt vào lòng. Anh ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô
Đừng bỏ anh đi nữa
Đừng bỏ anh đi nữa
Hy Nguyệt không đáp, Lục Lãnh Phong vội hỏi tiếp
Em giận anh?
Cô vẫn im lặng không trả lời, anh sợ cô không vui nên liền rút tay lại không ôm cô nữa. Hy Nguyệt quay người lại ôm lấy Lục Lãnh Phong, tựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc mà thút thít
-Hức...hức...hức
-Anh xin lỗi, đừng khóc, đừng khóc
Lục Lãnh Phong chẳng biết chuyện gì nhưng đã cuống cuồng xin lỗi
-Em rất rất giận anh, chuyện lớn như thế sao lại giấu em?
-Là anh không tốt, đã để em chịu khổ
Hy Nguyệt nhéo mạnh vào tay anh, lên tiếng trách móc
-Anh còn dám nói, anh có biết em đợi anh ba tháng rồi không? Có giỏi thì anh ngủ tiếp luôn
-Còn bao nhiêu chuyện mà em chưa được biết?
Cô ngước mặt lên nhìn Lục Lãnh Phong, giọng rất nghiêm túc. Anh dùng tay lau đi nước mắt còn đọng trên gương mặt xinh đẹp rồi hỏi
-Em muốn biết chuyện gì?
-Tất cả
Mọi người ở ngoài cũng đều sốt ruột, không biết hai người có làm lành hay không. Thế là Giai Lạc liền khẽ mở cửa phòng nhìn trộm. Cảnh tượng trong phòng thu vào tầm mắt, cô vội khép cửa lại rồi cười tươi
-Không còn gì nữa rồi, chúng ta nên về thôi ba
Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt cùng nằm trên chiếc giường lớn. Cô vòng tay ôm lấy anh, chui rúc vào vòm ngực rắn chắc. Lục Lãnh Phong bắt đầu giải thích bằng giọng trầm trầm
-Năm đó, anh đuổi hết đám người làm ở biệt thự bởi vì trong đó có nội gián. Với lại, anh cũng muốn ăn cơm do chính tay em nấu. Anh không cho em vẽ thiết kế bởi vì W&B là tập đoàn thời trang. Nếu lỡ những bản thiết kế của em rơi vào tay chúng...anh không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra
-Còn về chuyện, thuốc tránh thai...
Anh ngập ngừng nói tiếp
-Lúc đầu anh đưa em là thuốc tránh thai bởi vì trong thời điểm đó quá nguy hiểm để em sinh con. Anh đã suy nghĩ đến những biện pháp khác nhưng để em hiểu lầm và che mắt người ngoài thì chỉ có nó... Nhưng sau đó lọ thuốc tránh thai em dùng anh đã đổi lại thành thuốc bổ
-Em còn muốn biết chuyện gì nữa
Hy Nguyệt im lặng suy nghĩ một lát rồi ngước mặt lên nhìn anh
-Ngày đầu em làm thư ký cho anh, tại sao anh lại hành em đi pha cà phê
-Lúc đó...anh chỉ là muốn trêu chọc em thôi
Lục Lãnh Phong nhớ đến đây thì lại phì cười. Hy Nguyệt tiếp tục hỏi như để giải đáp khúc mắc bấy lâu
-Còn chuyện...chuyện đó...
Cô có hơi đỏ mặt, trái lại Lục Lãnh Phòn lại rất mặt dày nói, hoàn toàn không biết ngượng
ngùng
Lần đầu tiên là bởi vì anh không kiềm chế được. Lần thứ hai, thứ ba...đều là bởi vì anh ghen đó. Anh gần như tức điên lên khi em nói chuyện với tên đàn ông khác. Dù thuốc em uống là thuốc bổ nhưng lúc đó không phải là thời điểm thích hợp để có thai nên những lần làm chuyện đó anh đã rất kiềm chế thế nên...nó cũng chỉ vỏn vẹn vài lần
-Anh...
Hy Nguyệt cạn lời, không biết nói gì chỉ đành trốn ánh mắt của anh đang nhìn mình
Đêm tân hôn, anh ở trong phòng tắm chính là để thử bao. Nhưng ai ngờ anh lại dị ứng với nó, khắp người đều nổi mẫn đo. Không còn cách nào khác anh đành đưa lọ thuốc tránh thai cho em. Nếu em không tin thì có thể kiểm chứng
-Anh...anh vô sỉ
Nói ra những lời này không biết ngượng hả?
-Anh bắt em cùng anh diễn kịch với người ngoài chính là muốn em càng ghét anh
Lục Lãnh Phong lại nói tiếp. Lúc này, cô lại ngớ người, thì ra năm đó cứ ngỡ là cùng anh diễn kịch lừa mọi người nào ngờ Hy Nguyệt lại là khán giả cho vở kịch của Lục Lãnh Phong
-Anh rất có tố chất làm diễn viên
Hy Nguyệt cảm thán khả năng diễn xuất của Lục Lãnh Phong. Cố lại nhớ ra gì đó liền hỏi tiếp
-Sao anh biết em bị Vương Huy bắt mà đến cứu? Còn nữa, tại sao anh biết Chu Kiệt là chủ tịch W&B?
Đơn giản thôi, bởi vì anh là Lục Lãnh Phong
Anh ôm Hy Nguyệt chặt hơn như thể sợ người con gái này lại rời đi
-Ngày kỉ niệm thành lập LCK, anh biết em chính là bị hãm hại nhưng anh bất đắc dĩ phải nói ra những lời khiến em bị tổn thương. Khoảnh khắc anh biết con của chúng ta mất, anh dường như sụp đổ. Nghĩ đủ cách bảo vệ em nhưng cuối cùng lại không thể bảo vệ con chúng ta. Lúc đó, anh rất muốn đến bệnh viện với em nhưng để em ghét anh mới chính là cách bảo vệ em tốt nhất nên anh đành thôi
-Hứa với em một chuyện được không? Sau này có chuyện gì cũng khôn được giấu em. Chúng ta bỏ lỡ nhau ba năm rồi, em không muốn chúng ta lại tiếp tục bỏ lỡ nhau đâu
-Anh hứa với em
Nằm trong lòng anh một lúc, Hy Nguyệt nhìn Lục Lãnh Phong cất giọng khiến người ta tò mò
-Em có hai chuyện này muốn cho anh biết
-Hửm?
Lục Lãnh Phong ánh mắt mong chờ câu nói tiếp theo của Hy Nguyệt, không để anh đợi lâu. cô tiếp tục
-Em đã nhớ ra anh là người năm đó, người đã hứa sẽ lấy em vào năm em hai mươi ba tuổi
-Còn một chuyện nữa, thật ra đơn ly hôn đó nó vẫn còn ở trong túi xách của em. Em không có dũng khí để cắt đứt quan hệ với anh
-Thật không?
Hy Nguyệt khẽ gật đầu, khỏi cần phải nói cảm xúc Lục Lãnh Phong lúc này. Anh vui sướng đến khó tả, chỉ biết ôm thật chặt lấy cô gái nhỏ nhắn
Cuối cùng tình yêu mười một năm của Lục Lãnh Phong dành cho cô nhóc ngày nào cũng đã có được hạnh phúc. Sau tất cả mọi hiểu lầm, họ cũng đã về bên nhau
-Về biệt thự với anh đi
Lục Lãnh Phong bỗng đưa ra lời đề nghị. Hy Nguyệt có do dự đôi chút, cô vẫn chưa nói việc này cho ông ngoại và cậu biết
-Nhưng...được rồi, em về cùng anh
Hy Nguyệt gật đầu đồng ý. Tạm thời cứ như vậy đi, sau này cô sẽ giải thích với gia đình mình sau
Tuy đã tỉnh lại nhưng anh vẫn phải ở lại bệnh viện thêm vài ngày để theo dõi sức khỏe. Trong suốt những ngày này, Hy Nguyệt đều đến bệnh viện. Có khi cô còn đem theo cả hồ sơ để xử lý rồi ở lại đến tận chiều
Hy Nguyệt ngồi ở ghế, để tài liệu trên đùi chăm chú xem xét. Trên bàn còn có một đĩa táo đã được gọt sẵn. Nói là để cho anh những nãy giờ toàn chỉ thấy cô đụng tay vào chiếc đĩa
Thấy cô chẳng hề đoái hoài đến mình, Lục Lãnh Phong cất giọng để gây sự chú ý
-Anh muốn ăn.
Cô định đưa một miếng táo cho anh nhưng nhìn lại trong đĩa đã trống trơn. Hy Nguyệt nhìn anh cười ngượng
-Để em gọt táo cho anh
-Anh không muốn ăn táo
Lục Lãnh Phong nắm lấy tay cô, Hy Nguyệt khó hiểu nhìn lại anh. Lục Lãnh Phong giở giọng không biết xấu hổ nói
-Anh muốn...ăn em
Hy Nguyệt bỏ tài liệu sang một bên, vội xua tay, lắc đầu cuống cuồng từ chối
-K-không được...chuyện đó không được...không được
Cô lại lầm bầm trong miệng
-Em chưa sẵn sàng
-Anh hiểu mà
Giọng anh thoáng buồn đôi chút, có lẽ dù tha thứ nhưng Hy Nguyệt vẫn sẽ nhớ về quá khứ đau buồn
Ngày xuất viện cũng đã đến, anh và cô được Tiểu Giang lái xe đưa về biệt thự. Trong suốt quãng đường, Lục Lãnh Phong luôn ôm Hy Nguyệt thật chặt, làm cô vô cùng mắc cỡ
-Tiểu Giang còn ở đây mà, cậu ấy nhìn bây giờ
-Nếu dám nhìn, anh sẽ đuổi việc cậu ấy
Anh bá đạo nói rồi vẫn tiếp tục ôm cô đến đã đến tận nơi
Tiểu Giang lúc này chỉ biết thở dài, tại sao dù là năm đó hay năm này thì người ngồi không mà bị dính chưởng cũng đều là cậu.
Đứng trước cổng biệt thự, Hy Nguyệt hồi tưởng lại tất thảy những sự việc trước đây. Anh thấy có ưu tư thì liền vội cất tiếng
-Nếu em không thích vậy anh sẽ mua biệt thự khác
-Em không sao, chúng ta vào trong thôi
Bắt đầu đau thương ở đâu thì nên kết thúc ở đó
Hy Nguyệt có chút tò mò về căn phòng của mình. Cô một mình bước lên lầu, mở cánh cửa ra, Hy Nguyệt có đôi chút bất ngờ. Nội thất vẫn vậy nhưng đồ đạc của cô đã không còn
Đi theo anh
Lục Lãnh Phong đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, anh nắm lấy tay cô giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng
Anh dẫn cô đến phòng của mình cùng Hy Nguyệt vào trong. Căn phòng năm đó chỉ duy có đêm tân hôn là cô ở đây
Căn phòng treo bức hình cưới của cả hai, còn có vài ba tấm hình của riêng Hy Nguyệt. Những đồ đạc của cô đều được Lục Lãnh Phong chuyển sang đây. Hy Nguyệt bước tới chiếc tủ đầu giường, cầm lên bức ảnh cô gái mặc bộ váy trắng cô dâu
Đây là phòng anh hay phòng em vậy?
Hy Nguyệt nhìn anh cười trêu chọc. Nhìn vào của ai nghĩ đây là phòng của Lục tổng chứ?
-Anh còn định treo thêm nữa kìa
Lục Lãnh Phong bước đến ôm lấy cô từ sau lưng, phát ra chất giọng trầm trầm đặc trưng
-Ba năm nay, ngày nào anh cũng nhớ em. Sau này dù có chuyện gì cũng đừng rời xa anh có được không, Hy Nguyệt?
-Em không đi đâu hết, em ở đây với anh. Nhưng sau này chúng ta không nhắc về quá khứ nữa được không?
Được, anh hứa với em
Đã hơn một tuần về sống cùng Lục Lãnh Phong. Mọi việc trong căn biệt thự anh đều không cho Hy Nguyệt đụng tay vào. Người làm đều được Tiểu Giang kiểm tra kỹ lưỡng nên sẽ không có việc nội gián gì đó
Biết cô không thích ồn ào hay đồng người nên những người làm đó đều chỉ làm theo giờ. Trừ họ ra thì cả biệt thự rộng lớn này chỉ có Hy Nguyệt, anh và quản gia Lâm
Nhưng có điều đó là mỗi lần anh đề cập về việc mang thai thì y như rằng Hy Nguyệt đều tìm cách từ chối hoặc lẫn tránh
Sáng hôm ấy, Hy Nguyệt đang ở trong phòng tắm thì điện thoại của cô lại vang lên tiếng chuông. Cô ở trong liền gọi với ra cho anh
-Lãnh Phong, nghe điện thoại giúp em với, em để nó trong túi xách đấy
Lục Lãnh Phong liền đi đến bên chiếc túi xách đắt tiền của Hy Nguyệt, lấy ra điện thoại, là Khánh Hà gọi đến
-Chị Nguyệt, quốc vương vừa mới gọi cho em. Ngài ấy nói...
-Cô ấy tắm rồi, cô gọi lại sau đi
Dứt lời, Lục Lãnh Phong liền tắt máy, anh bỏ lại điện thoại vào túi xách thì đột nhiên anh lại phát hiện ra một vị thuốc gì đó ở bên trong. Tò mò lấy ra xem xét, vừa nhìn thấy nó anh liền có đáp án. Đây là thuốc tránh thai!
Cùng lúc đó, Hy Nguyệt đã bước ra bên ngoài với bộ vest nữ bằng chất liệu vải tweed. Cô thấy vỉ thuốc trên tay anh thì có chút hoảng
Đây là thuốc cô nhờ Khánh Hà mua dùm mà, chính là lần ở Hy Tuyết bỏ thuốc vào rượu ở buổi tiệc công ty. Anh quay ra sau liền thấy Hy Nguyệt, vội đi đến hỏi cô
-Ngay cả thuốc tránh thai em cũng đã chuẩn bị. Em ghét sinh con cho anh tới vậy sao?
-Không phải như vậy, nghe em nói nè Lãnh Phong
-Em không cần nói, anh hiểu mà
Nói rồi, anh liền cầm lấy áo vest rời khỏi phòng, đi xuống lầu rồi một mạch đến LCK. Hy Nguyệt cũng không còn tâm trạng dùng bữa sáng, cô lái xe rồi cũng đến Ari
Vừa đến tập đoàn, Khánh Hà đã thông báo với Hy Nguyệt một tin càng làm tâm trạng cô trở nên xấu đi
-Quốc vương nói...chị không được ở cùng Lục Lãnh Phong. Còn nếu như chị phản đối thì ngài ấy sẽ đến thành phố G một chuyến
-Cái gì?
Hy Nguyệt đã kể hết mọi chuyện cho gia đình nghe rồi mà họ còn phản đối. Chẳng lẽ ông ngoại và cậu cô ghét Lục Lãnh Phong tới mức như thế này sao?
Tối hôm ấy, khi Hy Nguyệt về cũng chẳng thấy Lục Lãnh Phong đầu. Cô cứ ngỡ là công việc nhiều nhưng ai ngờ anh lại hẹn Cổ Mộc đi uống rượu
-Sao cậu cứ uống mãi thể? Hy Nguyệt và cậu có chuyện gì sao?
Đừng nhiều chuyện
Cố Mộc bực tức nhưng nhìn người bạn thân cứ trút hết ly này đến ly khác nên cũng đành im lặng mà tiếp tục uống rượu
Hy Nguyệt ngồi ở ghế sô pha phòng khách đợi anh về. Đến mười hai giờ khuya, cũng chẳng thấy Lục Lãnh Phong đâu. Quản gia Lâm thấy cô vẫn còn thức nên lo lắng nói
-Thiếu phu nhân cứ ngủ trước đi, để tôi đợi thiếu gia
-Không sao, con đợi được mà. Bác vào phòng ngủ đi
Cô đi đi lại lại ở phòng khách, lấy điện thoại gọi cho Lục Lãnh Phong. Tiếng chuông reo nhưng chẳng ai nhấc máy
Mãi đến hơn một giờ, Hy Nguyệt nghe tiếng chuông bèn chạy ra ngoài cổng rào. Vừa mở ra đã thấy Cố Mộc kè anh.
-Sao lại uống say như vậy chứ?
-Anh phụ em đưa anh ấy vào nhà nhé!
Sau khi xong, Cổ Mộc cũng lái xe ra về trong lòng lại dấy lên nổi sợ vô hình. Đã khuya thế này, anh còn chưa về thế nào Giai Lạc cũng sẽ giận mất cho coi. Nếu như giận thật thì anh sẽ tính sổ với tên Lục Lãnh Phong đáng chết kia
Hy Nguyệt đỡ anh nằm trên ghế sô pha còn mình đi vào bếp pha một ly nước chanh để Lục Lãnh Phong giải rượu
Từ bếp bước ra, Hy Nguyệt đặt ly nước lên bàn toang định đỡ anh ngồi dậy thì Lục Lãnh Phong đã nắm lấy tay cô kéo xuống làm Hy Nguyệt ngã nhào vào lòng anh
-Vợ, anh xin lỗi vì anh mà con của chúng ta mới mất. Em không muốn sinh con cho anh cũng được. Vợ ơi, anh xin lỗi
Hy Nguyệt không định ngồi dậy. Cô đây đâu phải là không muốn sinh con cho anh, chuyện lúc sáng chỉ là hiểu lầm thôi. Đợi đến sáng mai, Hy Nguyệt sẽ nói rõ ràng với anh
Lục Lãnh Phong vòng cánh tay to lớn ôm chặt lấy eo có. Vậy là tối nay đành phải ngủ ở số pha rồi!
Hy Nguyệt tiện tay thảo hai ba chiếc nút áo của anh rồi đặt tay mình lên người Lục Lãnh Phong nhắm mắt lại ngủ một giấc đến sáng hôm sau
Vừa thức dậy đã thấy có gì đè lệ người mình, nhìn lại thì ra là Hy Nguyệt. Vì hôm uống có hơi nhiều nên vừa tỉnh đầu đã hơi nhức nhức. Chuyện tối hôm qua như nào, Lục Lãnh Phong cũng nhớ không rõ
Một lúc sau, Hy Nguyệt cũng từ từ mở mắt, nhận thấy anh đã tỉnh táo, cô liền lên tiếng minh bạch
-Thuốc tránh thai hôm qua anh thấy em chỉ dùng duy nhất lần về nước. Lúc đó chúng ta vẫn còn hiểu lầm, em không muốn có thai với anh là thật. Em chỉ là quên vứt nó thôi nhưng anh phải tin em, trừ lần đó em chưa từng dùng lại nó
-Anh tin em...hôm qua anh chỉ sợ em vẫn còn chưa nguôi ngoai được chuyện quá khứ. Nhất thời giận bản thân nên mới đi uống vài ly
Hy Nguyệt ngước lên nhìn anh tiếp tục lời nói
Đã nói là không nhắc về quá khứ nữa mà. Nhưng, em vẫn chưa tính sổ với anh đấy
-Hửm?
Cô dùng tay nhéo mạnh vào người Lục Lãnh Phong, giở giọng mèo nhỏ mà dạy dỗ người đang ôm mình
-Uống vài ly của anh là say bí tỉ, không biết trời đất đó hả? Anh vừa mới tỉnh lại thì giờ đã đi uống rượu, anh đang xem thường sức khỏe của mình đúng không?
Lục Lãnh Phong chỉ biết im lặng, thấy thế Hy Nguyệt lại tiếp tục
-Còn nữa, ai cho anh hút thuốc chứ?
-Sau này...anh sẽ thay đổi mà
Bình luận facebook