• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng (1 Viewer)

  • Chương 93-100

Câu nói tiếp theo của bác sĩ khiến ba người đều chết lặng

-Phổi có vấn đề? Vậy phải làm thế nào?

Giai Lạc cất lời, giọng nói có phần hơi run run

-Hiện tại phải đợi sức khỏe bệnh nhân phần nào hồi phục chúng tôi mới có thể tiến hành ca phẫu thuật. Dự kiến là vào năm ngày tới


Sau khi vị bác sĩ rời đi, ba người nhìn nhau im lặng, Tiểu Giang như nhớ ra gì đó lập tức lên

tiếng

Lão gia, Lục tiểu thư tôi xin phép đi thông báo tình hình cho thiếu...à không Nguyệt tiểu thư

-Con bé có bị làm sao không?

-Cô ấy chỉ là hoảng sợ quá độ nên mới ngất xỉu, ngoài ra thì không bị gì cả thưa lão gia

Nhận được cái gật đầu của ông Lãnh Hàn, Tiểu Giang liền sải chân về phía phòng bệnh Hy Nguyệt


-Trợ lý Giang, anh...đừng nói với chị ấy về việc phối của anh hai tôi có vấn đề

-Vâng, tôi biết rồi

-Nguyệt à, nghe lời mình đừng lo lắng quá

Thiên Nhi sau khi nhận được cuộc gọi từ Khánh Hà cũng đã nhanh chóng có mặt

Hy Nguyệt không nói gì chỉ gật nhẹ đầu với Thiên Nhi. Tầm gần hơn năm phút sau, có tiếng bước chân tiến đến phòng bệnh của cô càng ngày càng rõ, Hy Nguyệt ngước lên nhìn thì ra đó là Tiểu Giang

-Tôi đến để báo tình hình của Lục tổng

-Thế nào? Anh ấy có sao không?

Trợ lý Giang nhìn cô rồi mỉm cười đáp

-Bác sĩ nói là viên đạn đã được xử lý hiện tại không có vấn đề gì...chỉ là...

Cậu định nói về tình trạng phổi của ông chủ mình cho Hy Nguyệt nhưng bỗng dưng lại nhớ lời Giai Lạc nói vừa nãy

"Đừng nói với chị ấy về việc phối anh hai tôi có vấn đề"

-À không có gì ca phẫu thuật rất thành công, hiện giờ Lục tổng đã được chuyển sang phòng hồi sức

-Tốt quá rồi

Nghe hai từ "không sao", nội tâm Hy Nguyệt như với được vàng. Trên môi đã xuất hiện nụ cười rồi lại tự lẩm nhẩm

-Không còn việc gì tôi xin phép đi trước

Tiểu Giang cúi người chào cô rồi xoay người đi. Ba tiếng "thiếu phu nhân" gọi đã thuận miệng, đột nhiên bây giờ lại phải kêu "Nguyệt tiểu thư" quả thật là Tiểu Giang có chút không quen

-Cậu nghe gì không Thiên Nhí? Anh ấy không sao, anh ấy không bị gì cả

Cô nắm lấy hai tay của Thiên Nhi, nét mặt khác xa so với vẻ ủ rũ vừa rồi

Đến lúc Lục Lãnh Phong tỉnh lại đã là chuyện của ba tiếng sau. Anh từ từ mở mắt, điều đầu tiên cảm nhận là mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi tiếp ngay sau đó là cơn đau từ vết mổ ở ngực trái

Giai Lạc và ông Lãnh Hàn đã được Cố Mộc lái xe đưa về nhà nên hiện tại chỉ còn lại mỗi trợ lý Giang ở cùng anh

-A! Lục tổng ngài tỉnh rồi

Tiểu Giang vui mừng nói sau đó liền lấy điện thoại thông báo cho Cổ Mộc

Nhận được tin Lục Lãnh Phong tỉnh lại cả Giai Lạc và Cố Mộc đều nhanh

Hai mươi phút sau

*Cạch*

Vợ chồng Cổ Mộc cũng đã đến bệnh viện, Giai Lạc từ từ bước lại bên giường bệnh, nhìn Lục Lãnh Phong nói

-Anh cứ uống rượu rồi lại hút thuốc bây giờ phổi có vấn đề rồi đấy

Lục Lãnh Phong nghe cô em gái mình nói chỉ cười nhạt

-Anh biết sức khỏe của anh mà. Chuyện này Hy Nguyệt...có biết chưa?

-Em không cho Tiểu Giang nói

Giai Lạc lắc đầu đáp

Quay lại phần Hy Nguyệt, sau khi nghe tin từ Tiểu Giang và đã chắc chắn Lục Lãnh Phong không sao cô cũng đã yên tâm hơn phần nào

Sức khỏe cũng không có vấn đề gì nên cô đã bảo Thiên Nhi về cửa hàng của cô ấy. Vì thế, hiện tại chỉ có Khánh Hà ở cạnh Hy Nguyệt
Đến tối hôm ấy, Hy Nguyệt ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ

-Khánh Hà...

-Hả? Có gì sao chị?


Hy Nguyệt hơi đắn đo rồi quyết định nói ra quyết định của mình

-Em cho người...xử lý các bài báo đó đi

-Dạ? À em biết rồi, em sẽ làm ngay. Chị yên tâm

Dứt lời, Khánh Hà liền gọi điện cho ai đó. Cô hiểu lời của Hy Nguyệt có ý gì nhưng Khánh Hà

lại không ngờ rằng:

Hy Nguyệt còn yêu hắn ta nhiều đến vậy, chỉ vì một viên đạn mà cô sẵn sàng bỏ đi kế hoạch suy tính, thực hiện suốt ba năm.


Phòng bệnh của cô và anh cũng không cách nhau bao xa, vì thế nên tối hôm ấy, Hy Nguyệt vốn định sẽ đi đến phòng bệnh Lục Lãnh Phong, tận mắt thấy anh như thế nào rồi sẽ quay về. Nào ngờ mới đi được một đoạn cô đã thấy bóng dáng của cả Cố Mộc và Giai Lạc

Chả hiểu vì sao nhưng hiện tại cô thật sự không muốn phải gặp họ. Thôi thì để hôm khác cũng được. Nghĩ thế, Hy Nguyệt đành xoay lưng quay về phòng bệnh của mình

-Các bài báo nói về cậu sao đột nhiên lại bốc hơi rồi?

Cố Mộc ngồi ở ghế, lượt xem tin tức bất ngờ lên tiếng

-Ngay cả cổ phiếu cũng đang có dấu hiệu tăng

Chưa hết bất ngờ, Cổ Mộc lại tiếp lời, riêng phần Lục Lãnh Phong anh biết rất rõ chuyện này nên không có ý định lên tiếng

Sáng hôm sau

sức khỏe của Hy Nguyệt đã hồi phục nên chỉ cần ở lại nốt ngày mai là có thể xuất viện. Cô ngồi tựa lưng vào chiếc gối nằm màu xanh lơ, mắt chăm chú dán vào tập hồ sơ

Dù đang ở bệnh viện nhưng công việc ở công ty đang chất đống, không còn cách nào khác cô đành phải tranh thủ thời gian này mà giải quyết

Hiện tại, chỉ có một mình cô bởi hôm qua, Khánh Hà đã ở lại suốt một đêm. Vì thế mà hôm nay Hy Nguyệt bảo cô đến công ty, xử lý việc ở đấy

Sau khi xử lý xong tập hồ sơ, cô dùng tay day day thái dương sau đó mở điện thoại lên. Cũng đã gần mười giờ ba mươi phút, có lẽ mười một giờ Khánh Hà sẽ mang bữa trưa đến cho cô

Mà khoan...Khánh Hà vẫn chưa đến hay là...

Nghĩ là làm, cô liền xỏ dép vào từ từ tiến về phía phòng bệnh của người nào đó

Đứng trước cánh cửa cô lại lúng túng không biết có nên bước vào không. Tầm năm giây sau, Hy Nguyệt cũng quyết định gõ cửa

*Cốc, cốc, cốc*

Chờ mãi cũng chẳng thấy tiếng trả lời thế là Hy Nguyệt đành chơi liều, mở cửa bước vào

Cô thấy anh cũng y như mình, đang chăm chú xem tài liệu. Hôm qua vừa mới phẫu thuật mà hôm nay lại quay lại với đống sổ sách đó. Quả nhiên là Lục tổng tham công tiếc việc

Lục Lãnh Phong quay sang thì bắt gặp cô gái cũng mặc đồ bệnh nhân như mình. Vẫn gương mặt ấy, vẫn mái tóc ấy làm anh cứ nhìn mãi. Anh không nghĩ cô lại đến thăm mình

Hy Nguyệt vẫn lạnh tanh, cô mở lời trước

-Anh...khỏe chứ?

Anh gật đầu, cô cũng không nói gì thêm. Không khí có đôi chút hơi gượng gạo. Lục Lãnh Phong suy nghĩ vài điều rồi hỏi cô

-Mấy bài báo đó biến mất là do em phải không?

-Anh đỡ cho tôi một viên đạn, tôi làm như vậy...cũng đáng mà

Dừng lại một lúc, Hy Nguyệt tiếp lời, câu từ như cửa dao vào người Lục Lãnh Phong

-Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai. Không còn gì tôi đi trước

-Em còn hận anh?

Hy Nguyệt định rời đi thì bị câu nói ấy làm cho đứng hình

-Tôi...tôi hy vọng sau này chúng ta sẽ không gặp lại, như thế này là quá đủ rồi

Dứt lời, Hy Nguyệt chẳng thèm nhìn lấy anh, nhanh chóng sải chân cầm lấy nắm cửa. Vừa bước ra ngoài thì lại gặp Tiểu Giang

-Th-thiếu...
Cô gật đầu, cười với trợ lý Giang rồi quay người đi thẳng về phía phòng bệnh của mình

Tiểu Giang lại ngây thơ nghĩ hai người đã làm lành nên cô mới đến đây thăm chủ tịch của anh. Tiểu Giang mang đến một hộp cháo cho Lục Lãnh Phong, anh đặt nó lên bàn rồi mở nắp ra bên trong vẫn còn nghi ngút khói

-Ngài ăn chút cháo đi Lục tổng


-Cậu cút về công ty đi

Lục Lãnh Phong mặt hầm hầm liếc trợ lý Giang. Trợ lý Giang ngây thơ chẳng biết gì, khi không lại mắng mình. Không lẽ lại bị thiếu phu nhân chọc tức? Chủ tịch của anh đây là đang giận cá chém thớt?

-Tôi để cho ở đây ngài nhớ ăn đấy

Nói rồi, anh cũng từ từ chuồn khỏi phòng bệnh. Tiểu Giang biết ông chủ của anh đang tức giận, tốt nhất là không nên nói gì thêm, anh vẫn chưa muốn mất việc đầu

Sau khi quay về phòng thì tầm mười phút sau, Khánh Hà cũng đã mang thức ăn đến cho Hy Nguyệt. Khánh Hà bỏ hộp cháo cùng với muỗng lên bàn, cẩn thận mở nắp hộp ra

-Này là em tự tay nấu đấy, chị ăn đi kẻo nguội


Khánh Hà vừa thao tác vừa nói với giọng đầy tự hào. Cô biết Khánh Hà nấu ăn ngon đó là một điều không thể bàn cãi

Cô cầm lấy chiếc muỗng, múc một miếng cháo thổi thổi rồi bỏ vào miệng. Quả nhiên là rất ngon!

-Nếu mọi chuyện đúng theo dự định thì tuần sau chúng ta sẽ về Anh

-Vậy...chị có định sau này sẽ trở lại thành phố này không?

Hy Nguyệt vừa múc một muỗng chảo khác thì bị Khánh Hà hỏi một cầu làm cho dừng lại động tác

-Chị cũng không biết nữa

Cô cũng thành thật mà nói ra điều mình đang nghĩ

-Ngày mai chúng ta xuất viện được không? Chị chẳng muốn ở đây một tí nào

-Ể, không được đâu, phải hết ngày mai thì mới được

-Cậu Với Khánh Hà đang nói gì thế?

Thiên Nhi từ bên ngoài đi vào, nói. Cô vừa đi gặp khách hàng nên sẵn tiện ghé ngang thăm cô bạn thân

Vì là đi gặp khách hàng nên Thiên Nhi ăn bạn cũng khác ngày thường một chút. Áo sơ mi trắng kết hợp cùng chiếc váy dài màu hồng nhạt xinh xắn, bên dưới phối kèm đồi cao gót mũi nhọn chỉ cao tầm khoảng 7cm

-Chị ấy lại đòi xuất viện sớm

-Không được, cậu phải ở lại cho mình

Nghe Thiên Nhi hỏi, Khánh Hà nhanh nhảu lên tiếng. Khi không lại bị hai người này nhắc nhở, quản giáo y như trẻ con làm sai bị cha mẹ la

-Mình thua hai người đấy

-ì phải rồi, cậu nghĩ sao về lời đề nghị trước đó của mình

Thiên Nhi ngồi xuống ghế sô pha ở gần chiếc giường Hy Nguyệt, lời đề nghị đó cô đã suy nghĩ rất lâu cũng nên đến lúc trả lời rồi

Nhận được cái gật đầu của Thiên Nhi, Hy Nguyệt vô cùng vui. Vậy là có nghĩa là cô bạn thân Thiên Nhi sẽ về làm ở công ty cổ

Chưa ngồi được bao lâu thì Thiên Nhi lại gặp phải người mà mình ghét. William từ từ bước vào

-Hey em gái, hôm nay em thế nào?

Vừa thấy người, Thiên Nhi đã liếc anh một cái sau đó lại quay sang Hy Nguyệt, ra vẻ như không có sự xuất hiện của người kia

-Ái chà, lại là con nhóc đáng ghét này

Thiên Nhi mặt nhìn hướng khác, miệng cố tình nói để William nghe

-Oan gia ngõ hẹp

William không nói gì mà đi thẳng lại sô pha rồi ngồi xuống, hai người ngồi ở hai góc, chẳng ai có thiện cảm với ai

-Nguyệt Nguyệt...

-À em gái...

-Hay là mình...

Khi nào e...
Cô chưa nói hết một cầu thì lại bị William chen vào, Thiên Nhi tức giận đập tay xuống sô pha rồi quay sang nhìn anh

-Sao anh chen lời của tôi hoài vậy?

-Con nhỏ này, tôi chen lời của cô khi nào? Muốn chết hả con nhóc đáng ghét

-Anh lớn hơn tôi bao nhiêu mà kêu bằng nhóc hả ông chú già?


Thiên Nhi ghét nhất là bị kêu bằng nhóc, đằng này lại từ chính miệng người mình ghét nói hết lần này đến lần khác càng khiến cô nổi cáu

-Cô kêu ai là ông chú già?

-Tôi đây là nói anh đó, đã già lại còn thích gặm cỏ

Sở dĩ nói như vậy bởi vì người yêu gần nhất của William chính là cô người mẫu trẻ chỉ mới có mười chín tuổi

Hai người cãi nhau mà bỏ quên Khánh Hà cùng người bệnh nhân là Hy Nguyệt. Đến lúc nghe muốn nhức cả đầu thì cô đành lên tiếng

-Nè đây là bệnh viện đó. Hai người mới gặp nhau chưa tới năm lần mà sao như chó, mèo vậy?


-William, anh mà cãi với Thiên Nhi nữa em sẽ gọi cho mợ méc anh gây phiền phức cho em đó

Nhắc đến mẹ, William liền không dám hò hé. Trước khi rời khỏi bệnh viện không quên liếc mắt Thiên Nhi

Cửa hàng còn có việc nên Thiên Nhi cũng phải quay về. Vì cửa hàng của cô và bệnh viện cũng cách nhau không xa và để tiết kiệm tiền Thiên Nhi sẽ đi bộ về đó

Gần về đến cửa hàng thì giày lại bị gãy gót. Nó lại còn là đôi giày duy nhất của cô, khó khăn lắm mới dành dụm mua được,vậy mà...

-Aaa

Vì chiếc giày bị gãy gót nên khiến Thiên Nhi hơi bị mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã ra đất. Cô dừng lại vài giây tháo nốt chiếc giày còn lại, đành phải đi chân đất về rồi

Vừa nhấc chân lên một bước lại cảm nhận cơn đau từ chân truyền đến. Không phải là bị trật khớp chân đấy chứ?

Thiên Nhi thầm mắng không biết hôm nay là ngày gì mà lại xui xẻo như vậy. Vừa nãy gặp phải tên đáng ghét William, bây giờ giày hư còn bị trật khớp chân

Để tiết kiệm tiền cô nhất quyết sẽ không gọi taxi đâu. Nén lại cơn đau, Thiên Nhi chầm chậm lê từng bước về cửa hàng

Cô không biết rằng khung cảnh từ nãy đến giờ đều được thu vào tầm mắt của người đó. William chạy ngang vô tình gặp phải người mà anh cho là con nhóc đáng ghét, đột nhiên lại nổi hứng muốn dừng xe lại xem cô ta đang làm gì

Nhìn Thiên Nhi chân đất đi vài ba bước rồi lại cúi xuống nhìn mắt cá chân sau đó lại đi tiếp, William trông thấy lại cho rằng nó khả buồn cười

Trong đầu nảy lên suy nghĩ, anh liền mở cửa xe, sải bước đến chỗ Thiên Nhi, cất lời trêu trọc

-Nhìn cô có vẻ đau quá nhỉ? Đó là cái giá khi dám kêu tôi là ông chú già đấy

-Sao nào nhóc, xin lỗi một tiếng tôi sẽ rộng lượng mà cho cô đi nhờ xe

Thiên Nhi thấy anh lại tỏ vẻ chán ghét mà đáp lại

-Nè ông chủ già, anh phiền phức quá, tránh ra một bên cho tôi đi

Nói rồi, cô cũng tiếp tục bước đi. William nghe thấy ba từ "ông chú già" lại vô cùng nổi giận, nắm lấy dây túi xách mà cô đang đeo ở một bên vai

-Nè, cô đứng lại đó

-Aaaaa

Vì lỡ tay kéo mạnh nên khiến Thiên Nhi bị ngã ra sau. William phản xạ nhanh mà né sang một bên

Mông cổ dán xuống nền đất, hai tay chống xuống mà bị bụi bám vào dơ hết cả. Túi xách bị hỏng khóa kéo nên các vật trong đó đều bị rơi ra

-Cái tên đáng ghét này anh làm cái gì vậy hả?

Thiên Nhi vì hành động của William làm cho tức gần như muốn bóc khói. Cô thu dọn các vật bị rơi ra vào lại túi sau đó cố gắng đứng lên như lại không tài nào đứng nổi

Hình như do cú ngã vừa rồi nên khiến mắt cá chân càng đau nhức hơn. Thiên Nhi xoa xoa nhẹ mắt cá nhưng không quên liếc William

Anh cảm thấy hơi có lỗi một tí nên đưa tay ra ý muốn đỡ cô nhưng Thiên Nhi không muốn nhận ý tốt đó

Cô một cầm đôi cao gót, một tay chống xuống để đứng lên nhưng kết quả vẫn như vậy

-Cô định ăn vạ đến khi nào? Người ngoài nhìn vào lại tưởng tôi bắt nạt cô

-Anh không thấy sao tôi đứng không được sao. Còn nữa rõ ràng là anh làm tôi ngã, anh còn nói gì nữa?

Chân đã bị như vậy rồi mà vẫn còn hơn thua. Hôm nay xui xẻo mới gặp phải có

Được rồi, xin lỗi. Mau đứng lên đi
William đành nhượng bộ đưa tay ra một lần nữa. Thiên Nhi không muốn ngồi mãi nên cũng đành nắm lấy tay anh ta đứng dậy

-Nè, lên xe đi tôi đưa cô về nhà

Anh lại cảm thấy áy náy đôi chút nên cất tiếng đề nghị. Thiên Nhi cũng biết với tình hình hiện tại không biết đến khi nào mới về được đến cửa hàng nên miễn cưỡng gật đầu

William nắm lấy cổ tay cố vòng qua cổ, đặt bàn tay của mình lên eo cô để dìu Thiên Nhi lên xe


-Biến thái, ai cho anh đụng vào người tôi

Thiên Nhi bị tay anh vòng qua eo nên nhất thời hoang mang. Cánh tay đang choàng qua cổ, Thiên Nhi liền nhéo lấy tai William mắng

-Nếu không làm vậy sao tôi dìu được cố? Bỏ tay cô ra và ngậm miệng lại

-Hứ

Cô đành nghe theo lời anh, chưa được mười giây William lại lên tiếng

-Nè, cô ăn cái gì mà nặng quá vậy

-Sao anh nhiều chuyện quá vậy?


Sau khi được ngồi vào xe, William bắt đầu cài dây an toàn, khởi động xe rồi đặt tay lên vô lăng

-Nhà cô ở đâu?

Đi thẳng

Chiếc xe mắc tiền bắt đầu lăn bánh, Mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, William nhàn nhạt lên tiếng

-Xem ra cô cũng gan thật, sau mẹ tôi cô là người đầu tiên dám nhéo tai tôi đấy

Thiên Nhi không đáp, cô nhìn lên kính chiếu hậu thấy dáng vẻ của William lại thầm nghĩ

-Dáng vẻ tập trung này nhìn anh ta cũng đâu có tệ

Vừa có suy nghĩ đó, cô lại lắc lắc đầu phủ nhận sau đó lại lấy tay tự đánh vào đầu

Chưa đầy mười phút thì cũng đã đến cửa hàng, được William dìu vào bên trong. Thiên Nhi không còn dùng giọng gắt gỏng lúc nãy nói với anh

-Ngồi xuống đi...tôi lấy nước cho

-Nhìn chân cố xem, bị như vậy mà vẫn đi được à?

Thiên Nhi không đáp, cô đang tìm kiếm gì đó trong túi xách. Nét mặt bình thường dần chuyển sang hơi hoảng hốt rồi cất tiếng

-Ví tiền của tôi đâu rồi? Rõ ràng tối bỏ trong này mà

-Cô tìm lại thử xem

Thiên Nhi trúc ngược túi xách, các vật đều lần lượt rơi xuống bàn, cô lẩm nhẩm

Điện thoại, son, chìa khóa, thẻ ATM, sổ tay, bút...

-Áoa ví tiền của tôi mất rồi. Ví đó là của Nguyệt Nguyệt tặng tôi đấy

Cô dùng giọng có chút buồn bã nói. William đang có suy nghĩ, hình như anh nhớ ra gì đó

-Phải rồi, nhất định là rơi trên đường. Đợi một lát tôi sẽ mang về cho cô

Nói rồi, anh đi ra xe quay lại con đường lúc nãy. Loay hoay tìm mãi nhưng cũng chẳng tìm thấy ví tiền rơi ở đầu

-Fuck

William bức tức chửi thề một tiếng. Còn chưa đầy hai mươi phút mà ví lại không cánh mà bay. Cố gắng tìm kiếm thật kĩ nhưng kết quả bằng không, cuối cùng anh đành phải quay về cửa hàng

-Thế nào, ví của tôi đâu

Vừa thấy William, Thiên Nhi liền cất lời hỏi, vẻ mặt mong đợi vô cùng. Nhưng đáp trả cô lại là cái lắc đầu của anh

-Không...thấy

Vẻ thất vọng lộ rõ trên mặt Thiên Nhi sau đó cô liền nhìn William tức giận nói

-Tất cả là tại anh đó, tại anh tôi mới bị mất ví

-Shhh tối đến cho cô là được chứ gì?

-Anh đền lại ví cho tôi nhưng còn kỉ niệm thì sao?

William hoàn toàn khó hiểu, con nhóc này nói gì thế? Kỉ niệm gì? Không phải chỉ là một cái ví tiền thôi à?

-Anh có biết trong đó là hình chụp của tôi và Nguyệt Nguyệt không? Bây giờ mất rồi làm sao tìm lại?

-Sao còn đứng đó? Anh không về à?

Nói rồi, cô lại xem xét chân của mình. Đau thế này chắc có lẽ phải đến gặp bác sĩ rồi. Hôm nay là ngày gì mà hết vận xui này đến vận xui khác tìm đến vậy chứ?

William lại dày lên áy náy, anh đứng đó quan sát cô gái trước mặt. Suy nghĩ gì đó rồi ngập ngừng nói
-Hay là...hay là để tôi đưa cô đi gặp bác sĩ

-Tôi không có nhiều tiền để thuế anh đưa tôi đi đâu

Đừng có hiểu lầm...coi như bồi thường chuyện mất ví

Dứt lời, William xỏ hai tay vào túi quần, bước đi ra xe. Dừng lại trước cánh cửa, anh xoay người lại hỏi


-Còn ngồi đó? Mau đứng lên

-T-tôi đi không được

Suýt nữa thì quên, chân cô ta như vậy thì đi làm sao chứ? Anh tắc lưỡi rồi cũng quay lại làm

động tác dìu Thiên Nhi

-Khoan, dép của tôi

Thiện Nhi đưa tay chỉ về kệ dép ở góc bên phải, William theo hướng tay của cô chỉ, cũng đành bất lực tiến lại đó lấy ra một đôi dép quai ngang màu trắng

-Cô đúng là phiền phức

William để dép xuống phía trước cô cằn nhằn


-Anh còn dám nói

Sau khi được bác sĩ khám, băng bó xong hết cả William đưa cô về lại cửa hàng thời trang. Giữa bầu không khí im lặng trên xe bỗng nhiên bụng cô lại kêu lên. Á, xấu hổ chết mất!!!

Nhắc mới nhớ, từ sáng đến lúc gặp khách hàng rồi ghé thăm Hy Nguyệt, cô vẫn chưa ăn gì cả

-Cô muốn ăn gì?

William đột nhiên cất tiếng, Thiên Nhi chỉ lắc đầu rồi đáp

-Tôi không còn tiền đâu

-Nè, mở miệng ra là cứ tiền bạc vậy? Cô nghĩ tôi là ai mà cần mấy đồng lẻ đó

-Anh trå?

Thiên Nhi nhìn lên kính chiếu hậu thì thấy anh gật đầu. William cũng liếc mắt sang, cả hai vô tình bắt gặp ánh mắt của đối phương. Cô nhanh như cắt mà quay đầu sang hướng khác, William thì họ vài tiếng rồi hỏi

-Cô muốn ăn gì?

-Gì cũng được

Hàng loạt hình ảnh các món ăn xuất hiện trong đầu. William suy nghĩ một lúc rồi cất tiếng

-Hmmm...sushi, sashimi?

-Tôi không ăn được đồ sống

-Lẩu Tứ Xuyên?

-Tôi không biết ăn cay

-Tôi ăn không được món đó

William đề xuất món nào, cô không lắc đầu thì cũng trả lời là không biết ăn càng khiến anh. thêm bực mình

-Rốt cuộc là cô có thể ăn được cái gì thế?

-Dừng xe lại đi

-???

ở đây làm gì có nhà hàng nào đâu? Khoan đã, chẳng lẽ ăn ở cái quán này hả. Từ nhỏ đến lớn, anh toàn ăn ở các nhà hàng sang trọng, chưa từng đặt chân vào những quán bình dân thế này

-Ý cô là cái quán nhỏ xíu này á hả?

Um

-Có hợp vệ sinh không đấy?

-Yên tâm đi, tôi là khách quen ở đây mà

William có chút nghi ngờ nhưng cũng đành dừng xe lại tấp vào. Anh mở cửa bước xuống sau đó vẫn y như cũ là dìu Thiên Nhi

Tay anh đặt ở eo, lúc đầu có cảm giác có chút không quen nhưng đến hiện tại thì cũng quen dần và cũng thoải mái hơn

Sau khi ngồi vào bàncô chủ quán bước đến vui vẻ hỏi

-Hôm nay con muốn ăn gì?

-Cho con hai bát mì hoành thánh nhé cô!

Tầm hơn mười phút, hai bát mì được mang ra còn nghi ngút khói. Cô chủ quán tò mò dừng lại hỏi

-Này Thiên Nhi, bạn trai của cháu cô nhìn có chút quen mặt. Có phải đã từng xuất hiện trên ti vi không?

Nói thế nào đây nhỉ? Nếu nói anh ta là Thái tử nước Anh thì sẽ như nào?

-Dạ, không có. À mà không phải bạn trai đầu cô đừng nói thế

-Cô nhìn con với cậu này hợp nhau lắm đấy. Thiên Nhi à, đừng mãi lo kiếm tiền nữa. Con cũng nên tìm cho mình một người bạn trai đi
Sở dĩ, cô chủ quán biết tên cô là bởi vì Thiên Nhi chính là khách quen ở đây từ những năm cấp ba

Từ mười sáu tuổi cô đã phải tự kiếm tiền để nuôi bản thân. Mỗi tối đi làm thêm về, Thiên Nhi cũng đều ghé qua quán, cô chủ vì thế cũng phần nào biết về hoàn cảnh của Thiên Nhi

-Cho tôi một bát mì vịt tiềm nhé bà chủ!


-Tới ngay, tới ngay

William từ nãy đến giờ vẫn im lặng, sau khi bà chủ rời đi anh cất tiếng hỏi nhỏ Thiên Nhi

-Ăn được không vậy?

-Không có chết

Nghe cô nói, anh chần chừ rồi đưa một miếng hoành thánh vào miệng nhai


-Lần đầu anh ăn ở nơi thế này nhỉ? Thế nào, có ngon không?

-Tạm được

-Nè, cô nói thử xem nếu lỡ ngày mai tôi lại được lên bảo thì sao?

William định gắp một đũa mì nhưng lại hỏi tiếp. Thiên Nhi thở dài, cất tiếng

-Người ta sẽ không nghĩ anh đến mấy chỗ này đầu. Yên tâm đi

-Mà tôi cũng không ngờ là mình lại ngồi ăn cùng anh

Anh nghe Thiên Nhi nói thì lại tự luyến

-Cô không ngờ mình lại ngồi ăn với một Thái tử đẹp trai, tài giỏi như tôi đúng không?

Không mà là không ngờ lại ăn cùng người mình ghét

-Con nhóc này

Mặc kệ ánh mắt William đang liếc mình, Thiên Nhi vẫn tiếp tục thưởng thức bát mì

-Tại sao cô ghét tôi?

Cô dừng lại suy nghĩ rồi trả lời

-Bởi vì anh đào hoa à không phải gọi là lăng nhăng mới đúng. Ai lấy phải anh chắc là xui xẻo lắm

-Sao cô không nghĩ là tôi có lý do

-Người có địa vị như anh thì cần gì lý do với không lý do. Chẳng phải thích thì sẽ có sao, tôi không tin anh nói đầu

-Từ nhỏ tôi không có bạn cũng là vì cái danh "thải tử", cuộc sống thật sự rất buồn chán. Lúc đầu tôi muốn tìm một người bạn gái nhưng họ đến với tôi không vì mục đích này thì cũng vì mục đích khác. Họ thỏa mãn tôi, tôi cho họ tiền. Cuối cùng việc tìm bạn gái lại trở thành tìm bạn giường

-Sao cô không nghĩ là tôi có lý do

-Người có địa vị như anh thì cần gì lý do với không lý do. Chẳng phải thích thì sẽ có sao, tôi không tin anh nói đầu

-Từ nhỏ tôi không có bạn cũng là vì cái danh "thái tử", cuộc sống thật sự rất buồn chán. Lúc đầu tôi muốn tìm một người bạn gái nhưng họ đến với tôi không vì mục đích này thì cũng vì mục đích khác. Họ thỏa mãn tôi, tôi cho họ tiền. Cuối cùng việc tìm bạn gái lại trở thành tìm bạn giường

Thiên Nhi im lặng nghe William nói, lần đầu cô thấy anh nghiêm túc đến vậy. Có lẽ Thiên Nhi cũng không biết, cô chính là người đầu tiên được nghe những điều này

-Nghe có vẻ anh không thích cuộc sốnog hiện tại nhỉ?

William không đáp mà chỉ nhún vai. Thiên Nhiên dừng một lúc lại tiếp tục

-Trước đây, tôi rất ngưỡng mộ cuộc sống của anh. Muốn gì được đó, mua sắm cũng chẳng phải nhìn giá...nhưng nghe anh nói tôi không còn thấy ngưỡng mộ nữa

Dứt lời, Thiên Nhi lại quay sang gọi món. Thường ngày nếu ăn cô chỉ chọn một trong hai nhưng hôm này là anh ta trả tiền nên dại gì mà không ăn cho thỏa thích

-Bà chủ, cho con thêm một đĩa sủi cảo
-Ăn như heo

-Tôi nghe đấy

Chưa đầy năm phút, một đĩa sủi cảo nóng hổi được mang ra. Mắt Thiên Nhi lại sáng rỡ lên, cô không để ý đến người đối diện mà gắp một miếng bỏ vào miệng hài lòng. Sủi cảo vẫn ngon như ngày nào.


-Cô định ăn hết à?

-Anh muốn ăn không?

William không đáp, anh xoay mặt sang hướng khác. Cô cũng không phải là người hẹp hòi, Thiên Nhi đẩy chiếc đĩa đến trước William

-Nè

Anh liếc mắt xuống chiếc đĩa vẫn còn hai cái, hơi do dự rồi cũng cắn một miếng. Mặt vẫn không biểu cảm gì nhưng trong lòng William lại tấm tắc khen ngon

Cả hai ngồi thêm một lát thì gọi cô chủ quản tính tiền. William đưa ra một chiếc thẻ đen những quán ăn bình dân thì làm gì quẹt thẻ được


+

Cô mất ví thì làm gì có tiền, cứ tưởng ai đó sẽ trả nào ngờ hắn ta lại không có tiền mặt. Thiên Nhi ngượng ngùng nhìn cô chủ quán nói

-Hay là...để hôm khác Con ghé trả cô được không ạ?

-Không sao, hôm khác cũng được

Sau khi William lái xe rời đi, cô ngồi ở ghế sau khoanh tay trách móc

-Tại sao cuối cùng vẫn là tôi trả tiền. Đáng ra tôi không nên tin lời anh

Anh vẫn im lặng ngồi ở ghế lái, mắt hướng về chiếc kính chiếu hậu. Hình dáng của cô gái nhỏ nhắn lập tức được thu vào mắt.

Thật lòng thì cô cũng có chút dễ thương!!!

-Hôm nay trăng tròn quá

Thiên Nhi nhìn cảnh vật bên đường thông qua kính xe. Bầu trời hôm nay trăng không những tròn mà nó còn rất sáng nữa

William nghe cô nói thì đột nhiên lại có nhã hứng muốn lái xe một vòng

Quay lại với Hy Nguyệt, mười giờ tối hôm đó cô lại muốn đi dạo để ngắm trăng. Cô đi một hồi thì lại vô thức đứng trước cửa phòng Lục Lãnh Phong

Cứ nghĩ anh đã ngủ, Hy Nguyệt bèn mở khẽ cánh cửa. Cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, Hy Nguyệt cứ ngồi đó nhìn chăm chú vào gương mặt góc cạnh của anh

Lục Lãnh Phong nhận ra mùi hương này chính là của cô, không thể nào sai được. Anh không biết sao giờ này cô lại đến đây và cũng chẳng biết phải đối diện như thế nào nên đành nhắm mắt giả vờ như đang ngủ

Ánh mắt của Hy Nguyệt lại và phải chiếc nhẫn trên ngón áp út của Lục Lãnh Phong. Cô lại không nghĩ anh còn giữ nó, giọng nói đều đều cứ thế phát ra

-Hai ngày nữa là ngày mà chúng ta kết hôn vào ba năm trước...nhưng mà có lẽ anh không nhớ đầu

Đương nhiên là anh nhớ chứ! Không những thế nó còn là ngày mà anh phải phẫu thuật

-Ba năm...anh sống tốt chứ nhỉ?

Nói thế nào đây? Không hút thuốc, uống rượu thì lại lao đầu vào công việc. Giờ làm việc nói không chừng lại còn nhiều hơn giờ ngủ

-Ba năm trước, tôi đơn giản chỉ là một đứa gả thay, chúng ta chưa từng gặp nhau trước đó. Vậy tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?

-Anh cấm tôi vẽ nhưng anh có biết đó là điều duy nhất có thể làm tôi vui không? Anh xem tôi như một món đồ chơi mà tùy ý chiếm hữu. Tôi còn nhớ ngày hôm đó chỉ vì không vừa miệng mà anh hất đổ cả một bàn thức ăn...nhưng anh có biết đó là ngày sinh nhật của tôi không?

Hy Nguyệt cứ ngồi đó trút hết những suy nghĩ đã bị kiềm nén suốt ba năm

-Ngày con mất, anh có một chút nào gọi là đau buồn không Lãnh Phong? Đứa bé là con của anh mà...

-Chúng ta luôn đóng giả làm một đôi vợ chồng hạnh phúc trong mắt người khác nhưng làm như thế để làm gì? Anh có biết anh làm như vậy khiến tôi bao nhiêu lần lầm tưởng là anh yêu tôi chưa?

-Nguyệt, sao chị lại ở đây? Đã trễ lắm rồi chúng ta mau về phòng thôi

Tiếng nói ấy là của Khánh Hà. Chẳng thấy cô đầu Khánh Hà liền đoán ra ngay là cô ở đây

Hy Nguyệt vội lau đi nước mắt rồi đứng dậy đáp lời

Được rồi, chúng ta đi thôi

Hai người rời khỏi phòng bệnh, chờ khi cánh cửa được đóng lại Lục Lãnh Phong từ từ mở mắt. Trong đầu chất chứa những dòng suy nghĩ phức tạp, anh cười chua xót ròi giọng nói không nóng không lạnh cứ thế phát ra

-Trong mắt em anh tàn nhẫn thế sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom