Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Tần Gia Uy ôm trong lòng sự khao khát đặt mạnh ly rượu thủy tinh trống rỗng không còn giọt rượu xuống mặt bàn.
Đường Vịnh Hi ngồi trên giường tuy cặp mắt có vẻ thờ ơ nhưng thật ra cô đang quan sát vết thương trên bàn tay anh, nhìn thấy cái cà vạt lúc này đã nhuộm đỏ bởi máu của anh trong lòng cô cảm giác đau nhói.
Đường Vịnh Hi bước xuống giường cô thuận tay cầm cái chăn mỏng quấn một vòng che lại thân thể trần truồng của mình, chỉ để lộ ra ngoài bờ vai trần trắng nõn cùng với xương quai xanh xinh đẹp làm Tần Gia Uy nhìn thấy bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Bàn chân trần bước trên sàn nhà ấm áp tao nhã tiến đến gần Tần Gia Uy, nhìn thấy Đường Vịnh Hi đến gần mình trong lòng Tần Gia Uy cảm giác ảo não.
Anh phải khổ sở lắm mới có thể đè nén dục vọng trong lòng mình, nếu Đường Vịnh Hi cứ ở trước mặt anh nhìn quyến rũ như vậy anh sẽ cầm lòng không được ăn sạch cô.
Đường Vịnh Hi không biết trong lòng Tần Gia Uy khó chịu đèn nén, cô vươn tay cầm lấy bàn tay không bị thương của Tần Gia Uy kéo anh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Trước ánh mắt khó hiểu của Tần Gia Uy Đường Vịnh Hi vươn tay cầm lấy bàn tay bị thương của anh, cô nhẹ nhàng tháo ra cái cà vạt lúc này đã ướt đẫm vì máu.
Một vết thương sâu thẳm hiện ra trước mắt của Đường Vịnh Hi, đối với cô vết thương này chẳng là gì cả những cảnh thường kinh hòang này Đường Vịnh Hi đã chứng kiến vô số lần.
Nhưng lần này thì khác người bị thương chảy nhiều máu chính là Tần Gia Uy, nên trong lòng Đường Vịnh Hi không khỏi thương xót.
"Anh còn đau không?"
Giọng nói nhỏ nhẹ pha lẫn chút đau lòng làm Tần Gia Uy cảm giác ngọt ngào đến khó tả.
Anh mỉm cười lắc đầu nhìn Đường Vịnh Hi bằng ánh mắt yêu thương.
"Vết thương này đối với anh chẳng là gì cả."
Tần Gia Uy nói một cách vô cùng thản nhiên, nhưng lại khiến trái tim của Đường Vịnh Hi thắt lại.
"Đúng người như anh và cô, những chuyện này đối với hai người vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ.
Với thân phận của anh, chắn chắc có rất nhiều kẻ địch cho người ám toán.
Chỉ trong vòng hai tháng cô ở bên cạnh anh, anh đã bị ám sát hai lần."
Vừa nghĩ đến việc này cặp mắt dịu dàng yêu thương của Đường Vịnh Hi chợt hiện lên sát khí.
"Bất đầu từ hôm nay, ai dám đối đầu với Tần Gia Uy cũng chính là kẻ địch của Đường Vịnh Hi cô."
Từng thần sắc biến đổi trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vịnh Hi, đều bị Tần Gia Uy thu hết vào trong ánh mắt nguy hiểm của mình.
Trong lòng anh biết những nỗi lo âu hiện giờ của cô đều do anh mà ra.
Anh yêu thương vươn tay nâng cằm của Đường Vịnh Hi lên, để khuôn mặt yêu kiều của cô đối diện với khuôn mặt anh tuấn cùng với ánh mắt dịu dàng của anh.
"Em không cần vì anh mà lo lắng, việc duy nhất em cần làm chính là ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Tần Gia Uy anh."
Tần Gia Uy nói xong không đợi Đường Vịnh Hi nói gì, liền cúi đầu áp đôi môi mỏng của mình lên môi cô.
Có trời mới biết hiện tại những nỗi lo lắng trong lòng anh đều phát sinh từ
Đường Vịnh Hi mà ra.
Thà rằng Đường Vịnh Hi và anh không nảy sinh tình cảm, vậy thì việc của cô anh sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ cô đã là người phụ nữ của anh, đã thuộc về anh thì thất cả mọi chuyện có liên quan đến cô anh đều quản.
Đường Vịnh Hi ngơ ngác không biết hiện tại trong lòng Tần Gia Uy đang nghĩ gì, nhưng điều cô biết chắc chắn chính là thân thể cường tráng của anh đã có phản ứng với nụ hôn này, cô vội vàng đẩy anh ra nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc.
"Gia Uy, để em băng bó lại vết thương cho anh trước."
Đường Vịnh Hi nhìn vào ánh mắt thâm thuý của Tần Gia Uy nói, trong lòng thầm nghĩ.
"Không biết anh là loại người gì mà dồi dào sức lực đến như vậy?.
Nếu cứ tiếp tục triền miên như thế này, cô sẽ không tránh khỏi bị Tần Gia Uy hành hạ thêm một lần."
Sau khi băng bó lại vết thương cho anh, Đường Vịnh Hi viện cớ mệt mỏi nên muốn ngủ trước.
Tần Gia Uy yêu thương để Đường Vịnh Hi nằm trên ngực mình chìm vào giấc ngủ say.
Nửa đêm khi Đường Vịnh Hi xác thực Tần Gia Uy đã ngủ say cô mới vén chăn bước xuống giường.
Đường Vịnh Hi mở cửa nhẹ nhàng bước ra ngoài ban công, ngòai trời đêm khuya tĩnh mịch mang theo cơn gió lạnh lẽo thổi phất phới mái tóc dài cùng với váy ngủ của cô.
Đường Vịnh Hi bật lên ứng dụng GPS trên đồng hồ đeo tay của cô để liên lạc về tổng bộ.
"Minh Vũ, cậu có điều tra được lý do vì sao Tần Gia Uy lại sang Hy Lạp không?"
Đường Vịnh Hi nói với giọng nhỏ nhẹ vì cô sợ kinh động đến Tần Gia Uy.
"Chủ nhân, Quyển Ni và thuộc hạ đã điều tra được, Tần Gia Uy sang Hy Lạp để tìm lại lô hàng của Bang Bạch Hổ đã bị người của Mario cướp đi."
Nghe Phan Minh Vũ nói vậy Đường Vịnh Hi trầm mặc một chút, cô suy nghĩ mọi việc thật cẩn thận.
"Cậu chắc chắn họ không phải vì vi-rút Anthrax 001 nên mới đến Hy Lạp?."
Tuần trước cô nhận được mật báo, người của Santos bên Hy Lạp đang nghiêng cứu một loại vũ khí sinh học được cải biến từ thành phần vi-rút Anthrax (bệnh than) nhằm để dùng vào những vụ tấn công khủng bố sinh học.
Nếu họ thật sự nghiên cứu thành công vi-rút Anthrax 001 này, nó sẽ có quy lực cấp trăm lần so với vi-rút Anthrax đã lấy mạng không biết bao nhiêu người vào Đệ Nhất Thế Chiến.
Tần Gia Uy ôm trong lòng sự khao khát đặt mạnh ly rượu thủy tinh trống rỗng không còn giọt rượu xuống mặt bàn.
Đường Vịnh Hi ngồi trên giường tuy cặp mắt có vẻ thờ ơ nhưng thật ra cô đang quan sát vết thương trên bàn tay anh, nhìn thấy cái cà vạt lúc này đã nhuộm đỏ bởi máu của anh trong lòng cô cảm giác đau nhói.
Đường Vịnh Hi bước xuống giường cô thuận tay cầm cái chăn mỏng quấn một vòng che lại thân thể trần truồng của mình, chỉ để lộ ra ngoài bờ vai trần trắng nõn cùng với xương quai xanh xinh đẹp làm Tần Gia Uy nhìn thấy bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Bàn chân trần bước trên sàn nhà ấm áp tao nhã tiến đến gần Tần Gia Uy, nhìn thấy Đường Vịnh Hi đến gần mình trong lòng Tần Gia Uy cảm giác ảo não.
Anh phải khổ sở lắm mới có thể đè nén dục vọng trong lòng mình, nếu Đường Vịnh Hi cứ ở trước mặt anh nhìn quyến rũ như vậy anh sẽ cầm lòng không được ăn sạch cô.
Đường Vịnh Hi không biết trong lòng Tần Gia Uy khó chịu đèn nén, cô vươn tay cầm lấy bàn tay không bị thương của Tần Gia Uy kéo anh ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Trước ánh mắt khó hiểu của Tần Gia Uy Đường Vịnh Hi vươn tay cầm lấy bàn tay bị thương của anh, cô nhẹ nhàng tháo ra cái cà vạt lúc này đã ướt đẫm vì máu.
Một vết thương sâu thẳm hiện ra trước mắt của Đường Vịnh Hi, đối với cô vết thương này chẳng là gì cả những cảnh thường kinh hòang này Đường Vịnh Hi đã chứng kiến vô số lần.
Nhưng lần này thì khác người bị thương chảy nhiều máu chính là Tần Gia Uy, nên trong lòng Đường Vịnh Hi không khỏi thương xót.
"Anh còn đau không?"
Giọng nói nhỏ nhẹ pha lẫn chút đau lòng làm Tần Gia Uy cảm giác ngọt ngào đến khó tả.
Anh mỉm cười lắc đầu nhìn Đường Vịnh Hi bằng ánh mắt yêu thương.
"Vết thương này đối với anh chẳng là gì cả."
Tần Gia Uy nói một cách vô cùng thản nhiên, nhưng lại khiến trái tim của Đường Vịnh Hi thắt lại.
"Đúng người như anh và cô, những chuyện này đối với hai người vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ.
Với thân phận của anh, chắn chắc có rất nhiều kẻ địch cho người ám toán.
Chỉ trong vòng hai tháng cô ở bên cạnh anh, anh đã bị ám sát hai lần."
Vừa nghĩ đến việc này cặp mắt dịu dàng yêu thương của Đường Vịnh Hi chợt hiện lên sát khí.
"Bất đầu từ hôm nay, ai dám đối đầu với Tần Gia Uy cũng chính là kẻ địch của Đường Vịnh Hi cô."
Từng thần sắc biến đổi trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vịnh Hi, đều bị Tần Gia Uy thu hết vào trong ánh mắt nguy hiểm của mình.
Trong lòng anh biết những nỗi lo âu hiện giờ của cô đều do anh mà ra.
Anh yêu thương vươn tay nâng cằm của Đường Vịnh Hi lên, để khuôn mặt yêu kiều của cô đối diện với khuôn mặt anh tuấn cùng với ánh mắt dịu dàng của anh.
"Em không cần vì anh mà lo lắng, việc duy nhất em cần làm chính là ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Tần Gia Uy anh."
Tần Gia Uy nói xong không đợi Đường Vịnh Hi nói gì, liền cúi đầu áp đôi môi mỏng của mình lên môi cô.
Có trời mới biết hiện tại những nỗi lo lắng trong lòng anh đều phát sinh từ
Đường Vịnh Hi mà ra.
Thà rằng Đường Vịnh Hi và anh không nảy sinh tình cảm, vậy thì việc của cô anh sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ cô đã là người phụ nữ của anh, đã thuộc về anh thì thất cả mọi chuyện có liên quan đến cô anh đều quản.
Đường Vịnh Hi ngơ ngác không biết hiện tại trong lòng Tần Gia Uy đang nghĩ gì, nhưng điều cô biết chắc chắn chính là thân thể cường tráng của anh đã có phản ứng với nụ hôn này, cô vội vàng đẩy anh ra nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc.
"Gia Uy, để em băng bó lại vết thương cho anh trước."
Đường Vịnh Hi nhìn vào ánh mắt thâm thuý của Tần Gia Uy nói, trong lòng thầm nghĩ.
"Không biết anh là loại người gì mà dồi dào sức lực đến như vậy?.
Nếu cứ tiếp tục triền miên như thế này, cô sẽ không tránh khỏi bị Tần Gia Uy hành hạ thêm một lần."
Sau khi băng bó lại vết thương cho anh, Đường Vịnh Hi viện cớ mệt mỏi nên muốn ngủ trước.
Tần Gia Uy yêu thương để Đường Vịnh Hi nằm trên ngực mình chìm vào giấc ngủ say.
Nửa đêm khi Đường Vịnh Hi xác thực Tần Gia Uy đã ngủ say cô mới vén chăn bước xuống giường.
Đường Vịnh Hi mở cửa nhẹ nhàng bước ra ngoài ban công, ngòai trời đêm khuya tĩnh mịch mang theo cơn gió lạnh lẽo thổi phất phới mái tóc dài cùng với váy ngủ của cô.
Đường Vịnh Hi bật lên ứng dụng GPS trên đồng hồ đeo tay của cô để liên lạc về tổng bộ.
"Minh Vũ, cậu có điều tra được lý do vì sao Tần Gia Uy lại sang Hy Lạp không?"
Đường Vịnh Hi nói với giọng nhỏ nhẹ vì cô sợ kinh động đến Tần Gia Uy.
"Chủ nhân, Quyển Ni và thuộc hạ đã điều tra được, Tần Gia Uy sang Hy Lạp để tìm lại lô hàng của Bang Bạch Hổ đã bị người của Mario cướp đi."
Nghe Phan Minh Vũ nói vậy Đường Vịnh Hi trầm mặc một chút, cô suy nghĩ mọi việc thật cẩn thận.
"Cậu chắc chắn họ không phải vì vi-rút Anthrax 001 nên mới đến Hy Lạp?."
Tuần trước cô nhận được mật báo, người của Santos bên Hy Lạp đang nghiêng cứu một loại vũ khí sinh học được cải biến từ thành phần vi-rút Anthrax (bệnh than) nhằm để dùng vào những vụ tấn công khủng bố sinh học.
Nếu họ thật sự nghiên cứu thành công vi-rút Anthrax 001 này, nó sẽ có quy lực cấp trăm lần so với vi-rút Anthrax đã lấy mạng không biết bao nhiêu người vào Đệ Nhất Thế Chiến.
Bình luận facebook