Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Ngạo Dạ Phong nhíu mày: "Tôi đang hỏi, cô có bị những người đó khi dễ hay không."
Trần Vũ Tịch nhất thời sửng sốt, quay đầu nhìn hắn, hắn đây là đang quan tâm cô sao?
"Không có!"
Ngạo Dạ Phong không nói chuyện nữa, lái xe hướng Nhà họ Ngạo đi tới.
Xe dừng trước cửa nhà họ Ngạo, Ngạo Dạ Phong vịn tay lái, ngón tay không ngừng gõ ở phía trên, liếc nhìn cô gái bên cạnh đang rất khẩn trương.
"Đến nhà rồi, xuống xe!"
Trần Vũ Tịch nhíu mày một cái, biết chạy trời không khỏi nắng, nhưng mà vẫn là nhìn Ngạo Dạ Phong vẻ cầu cứu: "Này, Ngạo Dạ Phong, dù nói thế nào, ông nội tôi và ông nội anh cũng là anh em kết nghĩa a, giao tình lâu như vậy, khi tôi gặp phải khó khăn, có phải anh nên rút dao tương trợ hay không, giúp bạn không tiếc cả mạng sống mà?"
Ngạo Dạ Phong cười hì hì một tiếng, trong đầu cô gái nhỏ này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì: "Có thể khiến hai bên hông của tôi đeo dao, chỉ có phụ nữ!" Hắn liếc nhìn bộ ngực phẳng của cô: "Cô là phụ nữ sao?"
hai mắt Trần Vũ Tịch nhíu lại, chưa đủ kích động: "Vậy nói chung anh nên cho tôi biết, rốt cuộc ông nội sẽ dùng gia pháp gì đối với tôi?"
"Bây giờ cô biết mình sai rồi?"
Mặc dù Trần Vũ Tịch vẫn kiên trì với lý luận của mình, gặp chuyện bất bình, nhưng lúc này không thể không cúi đầu, ngay sau đó gật đầu một cái.
"Muốn biết, xuống xe về nhà là được!"
Trần Vũ Tịch tức giận mắng thầm trong lòng, sớm biết cầu xin Ngạo Dạ Phong cũng vô dụng, hạ quyết tâm, chết sống không quan tâm, lúc chuẩn bị xuống xe lại bị Ngạo Dạ Phong gọi lại: "Cô kia!"
"Cái gì? Anh muốn giúp tôi tránh khỏi kiếp này sao?" Trần Vũ Tịch vèo một cái quay nhanh trở lại, vẻ mặt mong đợi chăm chú nhìn Ngạo Dạ Phong.
Ngạo Dạ Phong không nhịn được nữa phì cười.
"Anh cười cái gì, có gì đáng cười, anh có biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào không?" Trần Vũ Tịch cau mày, than thở, cô từ nhỏ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ phụ huynh, từ nhỏ bị người cha ác ma quản nên sợ, trở thành ám ảnh trong lòng rồi.
"Này, Ngạo Dạ Phong, anh có thể không cười hay không, anh hiểu rõ nhất ông nội anh, ông ấy có thể không cho tôi ăn cơm hay không? Có thể úp mặt vào tường sám hối hay không? Có thể làm tư thế trồng chuối hay không?" Trần Vũ Tịch càng nghĩ càng sợ.
Ngạo Dạ Phong cười càng thêm vui vẻ, nhìn bộ dáng Trần Vũ Tịch khẩn trương, cũng cảm thấy cô gái nhỏ này có mấy phần đáng yêu, cũng là lần đầu tiên vì một nữ nhân mà hắn phát ra tiếng cười từ nội tâm.
Ngạo Dạ Phong đưa tay đặt lên đầu Trần Vũ Tịch, dùng sức ấn một cái, cái đầu nhỏ của Trần Vũ Tịch, lắc lư theo: "Không cần để ý tôi, biết biết rõ lần này tôi chết chắc! Tại sao, tại sao tôi không thể gặp được phụ huynh không biết dùng gia pháp gia quy!"
Nhìn bộ dạng Trần Vũ Tịch, Ngạo Dạ Phong cảm thấy trêu chọc cô đủ rồi, cười nói, "Yên tâm đi, ông nội còn chưa biết chuyện cô gây ra trong trường học, trường học trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, cho nên. . . . . ."
"Có thật không?" Trần Vũ Tịch trợn to con ngươi nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong.
Nhìn dáng vẻ Trần Vũ Tịch đại nạn không chết tất có chuyện tốt, Ngạo Dạ Phong đột nhiên có một chủ ý xấu: "Đương nhiên là thật, nhưng, ý định của tôi là trở về thì chính miệng sẽ nói cho ông nội biết."
Nụ cười trên mặt Trần Vũ Tịch cười nhất thời cứng đờ, há hốc miệng nhìn chằm chằm vẻ mặt tà ác của Ngạo Dạ Phong, tiểu tử thúi này, thì ra là cố ý trêu chọc mình.
Trần Vũ Tịch tỉnh táo lại, ngồi trở lại chỗ cạnh tài xế, hai tay ôm ngực, tròng mắt khẽ nheo lại.
"Cô bé, chẳng lẽ cô không muốn nói chút gì?"
Trần Vũ Tịch đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Ngạo Dạ Phong, hít một hơi thật sâu: "Điều kiện gì nói đi!"
Ngạo Dạ Phong cười một tiếng, rất có hứng thú nhìn chằm chằm Trần Vũ Tịch: "Cô gái nhỏ, không ngờ cô cũng rất thông minh!"
Trần Vũ Tịch nhất thời sửng sốt, quay đầu nhìn hắn, hắn đây là đang quan tâm cô sao?
"Không có!"
Ngạo Dạ Phong không nói chuyện nữa, lái xe hướng Nhà họ Ngạo đi tới.
Xe dừng trước cửa nhà họ Ngạo, Ngạo Dạ Phong vịn tay lái, ngón tay không ngừng gõ ở phía trên, liếc nhìn cô gái bên cạnh đang rất khẩn trương.
"Đến nhà rồi, xuống xe!"
Trần Vũ Tịch nhíu mày một cái, biết chạy trời không khỏi nắng, nhưng mà vẫn là nhìn Ngạo Dạ Phong vẻ cầu cứu: "Này, Ngạo Dạ Phong, dù nói thế nào, ông nội tôi và ông nội anh cũng là anh em kết nghĩa a, giao tình lâu như vậy, khi tôi gặp phải khó khăn, có phải anh nên rút dao tương trợ hay không, giúp bạn không tiếc cả mạng sống mà?"
Ngạo Dạ Phong cười hì hì một tiếng, trong đầu cô gái nhỏ này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì: "Có thể khiến hai bên hông của tôi đeo dao, chỉ có phụ nữ!" Hắn liếc nhìn bộ ngực phẳng của cô: "Cô là phụ nữ sao?"
hai mắt Trần Vũ Tịch nhíu lại, chưa đủ kích động: "Vậy nói chung anh nên cho tôi biết, rốt cuộc ông nội sẽ dùng gia pháp gì đối với tôi?"
"Bây giờ cô biết mình sai rồi?"
Mặc dù Trần Vũ Tịch vẫn kiên trì với lý luận của mình, gặp chuyện bất bình, nhưng lúc này không thể không cúi đầu, ngay sau đó gật đầu một cái.
"Muốn biết, xuống xe về nhà là được!"
Trần Vũ Tịch tức giận mắng thầm trong lòng, sớm biết cầu xin Ngạo Dạ Phong cũng vô dụng, hạ quyết tâm, chết sống không quan tâm, lúc chuẩn bị xuống xe lại bị Ngạo Dạ Phong gọi lại: "Cô kia!"
"Cái gì? Anh muốn giúp tôi tránh khỏi kiếp này sao?" Trần Vũ Tịch vèo một cái quay nhanh trở lại, vẻ mặt mong đợi chăm chú nhìn Ngạo Dạ Phong.
Ngạo Dạ Phong không nhịn được nữa phì cười.
"Anh cười cái gì, có gì đáng cười, anh có biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào không?" Trần Vũ Tịch cau mày, than thở, cô từ nhỏ cái gì cũng không sợ, chỉ sợ phụ huynh, từ nhỏ bị người cha ác ma quản nên sợ, trở thành ám ảnh trong lòng rồi.
"Này, Ngạo Dạ Phong, anh có thể không cười hay không, anh hiểu rõ nhất ông nội anh, ông ấy có thể không cho tôi ăn cơm hay không? Có thể úp mặt vào tường sám hối hay không? Có thể làm tư thế trồng chuối hay không?" Trần Vũ Tịch càng nghĩ càng sợ.
Ngạo Dạ Phong cười càng thêm vui vẻ, nhìn bộ dáng Trần Vũ Tịch khẩn trương, cũng cảm thấy cô gái nhỏ này có mấy phần đáng yêu, cũng là lần đầu tiên vì một nữ nhân mà hắn phát ra tiếng cười từ nội tâm.
Ngạo Dạ Phong đưa tay đặt lên đầu Trần Vũ Tịch, dùng sức ấn một cái, cái đầu nhỏ của Trần Vũ Tịch, lắc lư theo: "Không cần để ý tôi, biết biết rõ lần này tôi chết chắc! Tại sao, tại sao tôi không thể gặp được phụ huynh không biết dùng gia pháp gia quy!"
Nhìn bộ dạng Trần Vũ Tịch, Ngạo Dạ Phong cảm thấy trêu chọc cô đủ rồi, cười nói, "Yên tâm đi, ông nội còn chưa biết chuyện cô gây ra trong trường học, trường học trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, cho nên. . . . . ."
"Có thật không?" Trần Vũ Tịch trợn to con ngươi nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong.
Nhìn dáng vẻ Trần Vũ Tịch đại nạn không chết tất có chuyện tốt, Ngạo Dạ Phong đột nhiên có một chủ ý xấu: "Đương nhiên là thật, nhưng, ý định của tôi là trở về thì chính miệng sẽ nói cho ông nội biết."
Nụ cười trên mặt Trần Vũ Tịch cười nhất thời cứng đờ, há hốc miệng nhìn chằm chằm vẻ mặt tà ác của Ngạo Dạ Phong, tiểu tử thúi này, thì ra là cố ý trêu chọc mình.
Trần Vũ Tịch tỉnh táo lại, ngồi trở lại chỗ cạnh tài xế, hai tay ôm ngực, tròng mắt khẽ nheo lại.
"Cô bé, chẳng lẽ cô không muốn nói chút gì?"
Trần Vũ Tịch đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Ngạo Dạ Phong, hít một hơi thật sâu: "Điều kiện gì nói đi!"
Ngạo Dạ Phong cười một tiếng, rất có hứng thú nhìn chằm chằm Trần Vũ Tịch: "Cô gái nhỏ, không ngờ cô cũng rất thông minh!"
Bình luận facebook